Trùm Tài Nguyên

Chương 7: Thu hoạch tháng bảy.

/1605


Mọi người rất nhanh đã đến đầy đủ, ông cụ Phương tthì hiển nhiên không nhường cái ghế ngồi chủ nhà của mình, ở nhà máy cũng vậy, tuy là bây giờ ông đã nghỉ làm, nhưng những người bạn làm chung năm xưa, học trò vẫn còn rất nhiều người. Phương Thắng giờ làm ở phân xưởng cũng khá tốt, cho nên những người đứng đầu nhà máy, đối với việc nhà họ Phương có ý định mở một quán ăn trước cửa nhà máy, tự nhiên là đều bật đèn xanh. Dù sao thì ở thị trấn này mở một cái quán nhỏ, bán đồ ăn sáng, phần lớn là những ngươi nông dân trong thị trấn, những người trong nhà máy đều không muốn làm công việc này. Nhà họ Phương có ý muốn làm, vậy cứ để họ làm, coi như chiếu cố cho con em của nhà máy. Hơn nữa, ông Phương lại dọn ra một bàn tiệc rượu phong phú, trước khi về mỗi người lại được nhét thêm mấy bao thuốc khỉ lông vàng, và cũng khiến mấy người cảm thấy rất thể diện. Vì vậy, chuyện Phương Bân lập một cái quán trước cửa nhà máy liền suôn sẻ.

Phương Minh Viễn lúc này mới xem như hoàn toàn yên tâm, việc buôn bán này nếu thực hiện, thì chú giống như con ngựa đã được cột chặt, thì lúc đó nhất định sẽ toàn tâm mà làm việc, trong một khoảng thời gian ngắn chú ấy sẽ không còn tinh lực để quậy tung cái trấn này nữa. Đợi đến tháng tám bắt đầu triển khai hành động trấn áp tội phạm, chú thì không phải là kẻ ngốc, tự nhiên sẽ biết tự điều chỉnh hành vi của chính mình, như vậy sẽ không xảy ra chuyện.

Trong nháy mắt, thời gian đã tới tháng bảy rồi, Phương Minh Viễn lại đến kỳ nghỉ. Kỳ thi cuối năm, hắn không ngờ là đạt được hai điểm một trăm, ổn định thành tích “ngôi vàng” hạng nhất cả năm. Nhưng đáng tiếc là không chỉ riêng hắn, mà còn có ba bạn khác cũng đạt được thành tích rạng rỡ như vậy. Trong đó, Phùng Thiện vì gần quan được ban lộc, được Phương Minh Viễn chỉ bảo nên cũng nằm trong số người đạt thành tích cao. Kết quả này, làm cho tất mọi người trong nhà họ Phương và họ Phùng rất vui vẻ.

Mà cùng lúc đó, Phương Bân, vất vả một tháng trời cũng đạt được hồi báo vô cùng hậu hĩnh. Bởi vì chỗ hắn tốt, ngay trước cửa lớn của nhà máy, mỗi ngày ước tính có đến bảy mươi phần trăm công nhân đều đi ngang qua, thêm vào đó bà nội nhà họ Phương tay nghề thật sự cao, bánh bao vừa ngon giá rẻ, lượng tiêu thụ mỗi ngày một tăng, mỗi tháng doanh thu ước đạt hơn trăm tệ. Mà trong số người nhà họ Phương, thì chỉ có bà nội và Phương Bân là chịu tập trung sức lực để đem lại nguồn thu nhập chính, còn lại những người khác thì chỉ dành nửa tiếng hoặc đến một tiếng đồng hồ để phụ giúp việc kinh doanh. Tính như vậy, Phương Bân và bà nội mỗi tháng mỗi người thu nhập có thể lên tới bốn mươi tệ, khiến những người trong nhà đều vui vẻ, càng khiến ông cụ Phương cảm thấy sung sướng, hạnh phúc. Ban đầu, Phương Bân còn có chút nghi ngờ đối với việc kinh doanh này, nhưng khi mà y đã xác định được mục tiêu, thì y tràn đầy hy vọng tốt đẹp về tương lai. Nhìn thấy đứa con từ lúc bị đuổi về nhà tới giờ, lần đầu tiên để lộ ra ngoài sự hân hoan, trong lòng ông Phương cảm thấy rất là vui sướng.

- Cha, theo con thấy, việc buôn bán của gia đình chúng ta còn có thể làm lớn hơn, hiện tại chúng ta chỉ bán điểm tâm sáng, mà đã kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu như chúng ta bán luôn bữa trưa và bữa tối, thì chẳng phải càng kiếm được nhiều tiền sao? Con muốn gần trước cửa nhà máy thuê một mặt bằng, bán luôn ba bữa, con nghĩ rất nhanh chóng sẽ lấy lại vốn!

Phương Bân đã nói với giọng điệu hưng phấn, tự tin. Trong gia đình anh ta là nhỏ nhất, nhưng bây giờ anh ta lại trở thành người thu nhập cao nhất tháng, chính vì thế, làm sao mà không khiến anh ta cảm thấy hãnh diện, một tháng mà kiếm được tới bốn mươi đồng tiền lận, vậy là còn thu nhập hơn cả cán bộ trong nhà máy.

- Chú ơi! Vậy không được!

Ông Phương còn chưa nói gì, từ cổng đã truyền tới một giọng trẻ con non nớt, Phương Minh Viễn đi đến.

- Tiểu Viễn à, đến đây, đến đây, nghe nói năm học này cháu xếp hạng nhất, lấy được hai điểm một trăm, chú thưởng cho cháu!

Phương Bân cười hì hì và móc từ trong túi ra một chồng một tệ, từ đó đếm được mười tờ, nhét vào trong túi của Phương Minh Viễn. Lần đầu tiên có được nhiều tiền như vậy, anh ta cho ông cụ Phương hai mươi tệ, giữ lại cho mình hai mươi tệ. Mười tệ tiền thưởng đã tương đương với nửa tháng tiền lương của Phương Thắng! Ông Phương thấy sự việc trước mặt, cũng không ngăn cản.

- Chỉ cần cháu năm nào cũng giành hạng nhất, thì chú sẽ luôn luôn thưởng cho cháu, đợi mai mốt cháu lớn thêm tý nữa, chú sẽ tặng cho cháu một chiếc xe đạp!

Phương Bân khẽ vỗ vào đầu hắn cười nói. Ở thời đại này, xe đạp là một chuyện lớn, khi kết hôn, nếu mà nhà ai có được chiếc xe đạp thì có thể sánh với ô tô con rước dâu ở những năm 90, vô cùng hãnh diện. Nếu như không phải Phương Bân tin tưởng tương lai của chính mình, thì anh ta sẽ không nói những câu hứa hẹn như thế.

Đối với việc chú thưởng tiền, Phương Minh Viễn đương nhiên là không e ngại gì khi tiếp nhận. Hiện giờ trong đầu hắn có vô vàn phương pháp để kiếm tiền, nhưng trong tay hắn căn bản là không có tiền, căn bản là không cách nào thay đổi, cho nên hắn còn khát tiền hơn nhiều so với những đứa bạn cùng tuổi. Đừng nói là mười tệ, nếu là ngàn trăm, hắn cũng sẽ không e ngại khi nhận lấy. Về sau những chỗ cẩn tiêu tiền sẽ ngày càng nhiều, không có tiền, làm sao mà thúc đẩy hắn kế hoạch lớn kiếm tiền của hắn chứ?

- Tiểu Viễn à, nói xem, tại sao cháu lại nói đề xuất của chú cháu là không được vậy?

Ông Phương lúc này rất là tin tưởng vào tài năng của đứa cháu mình. Phương Bân sở dĩ có được như ngày hôm nay, không phải là không có sức đóng góp của đứa cháu. Phương Bân khẽ lướt nhìn bố với thái độ ngạc nhiên, không hiểu tại sao bố lại tỏ ra hứng thú với việc không đồng tình của Phương Minh Viễn. Một đứa bé sáu bảy tuổi, có thể có cách nhìn nhận độc đáo gì đối với sự việc này chứ?

Hắn nhảy lên ghế, vừa tung tẩy chân vừa nói:

- Ông nội, chú, hiện tại chúng ta mới làm chưa tới một tháng mà hai người đã muốn mở rộng việc buôn bán, như vậy là quá gấp gáp. Cháu xem sách viết, làm bất cứ việc gì cũng phải có cơ sở và nền tảng vững chắc, giống như trẻ con học đi cũng vậy, chúng ta không được mới biết đi đã đòi học chạy, như vậy chắc chắn sẽ ngã u đầu!

Ông Phương tỏ ra hài lòng mà gật gật đầu, đứa nhỏ này xem ra rất biết nhìn xa trông rộng, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cách nhìn nhận sự việc của nó thì không tệ tý nào.

- Sở dĩ chúng ta có được một tháng thật thuận lợi như vậy, là nhờ có ông và chú đã sớm sắp đặt mọi thứ ổn thỏa, mà chủ yếu nhất cũng bởi vì mọi người cũng không muốn xem đây là một nghề thật sự, vẫn xem việc làm ở nhà máy mới là nghề chính. Nếu như chúng ta mới làm một tháng liền mở tiệm cơm, chắc sẽ làm cho nhiều người phải ganh tị, việc này sẽ làm cho chúng ta có nhiều đối thủ cạnh tranh. Cho nên cháu nghĩ rằng, việc trước tiên chúng ta phải làm, là chúng ta cứ làm tốt việc này đã, để cho chú và các cô tin tưởng nghe theo. Về sau chúng ta sẽ tìm cơ hội thích hợp để mở rộng việc kinh doanh. Như thế sẽ tránh được sự chú ý của mọi người. Thầy cháu đã từng nói, người sợ nổi tiếng, lợn sợ nhất béo mà.

Một câu nói này của Phương Minh Viễn, làm cho Phương Bân phải mở to hai mắt ra, anh ta không thể không thừa nhận, những lời nói của cháu trai là hợp tình hợp lý, rất có logic, giống như người lớn vậy.

- Thằng nhóc ranh, có nghe hay không? Một trăm tệ đã làm cho mày kênh kiệu lên rồi! Lời của tiểu Viễn nói mới đúng!

Ông Phương với điệu bộ cá không ăn muối cá ươn gõ vào Phương Bân nói:

- Đầu của mày còn không bằng đứa trẻ sáu bảy tuổi! Tiếp theo, mày hãy toàn tâm toàn ý bán bánh bao cho tao, không được tiếp tục giao du với đám bạn hư hỏng nữa. Anh Chu mày đã nói, gần đây có thể sẽ tiến hành chỉnh đốn an ninh thị trấn, đến lúc đó nếu mà bị nhốt vào đồn công an, thì sẽ không có ai cứu mày đâu!

Phương Bân có thể nói là cực kỳ hứng thú khi đến, buồn bã ủ rủ khi đi, đi ra ngoài mua đồ ăn với vẻ mặt đau khổ.

Phương Minh Viễn cười thầm trong lòng, tuy rằng nói như vậy có phần chạm tới lòng tự ái của chú, nhưng để sau này hắn có thể điều khiển được chú, làm anh ta trở thành một trợ thủ tiên phong đắc lực của hắn, tạo nên hình tượng của mình là điều cần thiết và quan trọng. Nghĩ đến đây, Phương Minh Viễn, không khỏi có một chút chán nản - khoảng cách chính mình trở thành người lớn còn ít nhất mười năm nữa để có thể tự làm chủ.


/1605

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status