“Ưm” Tiếng rên trầm thấp vang lên, người đàn ông trên giường cử động.
Lý Hạo lắc lắc đầu, đầu óc choáng váng, trên người không còn chút sức lực nào, hơn nữa vừa rồi còn bị công kích, hiện tại trân người hắn đều nóng rát đau đớn.
"Tên đàn ông chết tiệt này dám khi dễ con gái tôi.” Hoàng Yến Linh lại nhào đến muốn đánh nhau, lần này lại bị mạnh mẽ đẩy xuống đất.
"Đủ rồi." Lý Hạo nghiêm mặt rống lên một tiếng, hắn chán ghét tranh cãi ầm ĩ, chán ghét lải nhải, lúc này làm cho đầu hắn to ra, muốn đánh người cũng muốn giết người.
Một tiếng rống này làm cho căn phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, mọi ánh mắt đều tập trung trên người hắn.
"Luật sư Lý?” Liễu Phương nhận ra người đàn ông trên giường, hắn không phải là đại luật sư nổi danh nhất thành phố A hay sao? Làm sao lại có thể làm ra loại chuyện này tại nhà bà?
"Là cậu." Hoàng Yến Linh cũng nhận ra, người đàn ông này giúp cháu ngoại trai bà cải thắng mấy vụ kiện, là người rất giỏi thủ đoạn, nhưng mà thủ đoạn có giỏi thế nào cũng không thể khi dễ đến trên đầu con gái bà.
Lý Hạo thờ ơ quét mắt quanh phòng một cái, sau đó lại nhìn lại chính mình, giờ phút này toàn thân trên người hắn chỉ có một cái chăn mỏng che lại bộ vị quan trọng, cực kỳ rõ ràng là có người hãm hại hắn, là ai? Vì sao lại muốn hãm hại mình trong bữa tiệc nhà họ Thiệu, tới cùng là muốn làm cái gì, có mục đích gì?
"Bốp” Nhiễm Khả tát một cái vào mặt Lý Hạo, vừa rồi chính là người đàn ông này cùng mình hoan ái, nghĩ tới cô liền cảm thấy ghê tởm, hiện tại toàn thân trên dưới của cô đều là mùi vị của tên đàn ông này.
Mặt Lý Hạo bị tát một cái nặng nề lệch sang một bên, đôi mắt càng thêm âm u, từ trước đến giờ không có ai dám đánh hắn, nhất là mặt.
"Cái tên cầm thú này.” Nhiễm Khả khóc lớn, cô muốn người đàn ông trên giường không phải là hắn, bây giờ cô hoàn toàn bị hủy, việc này lập tức sẽ được truyền ra, mọi người đều sẽ biết, đơn vị của ba, đồng sự của cô, bạn bè, tất cả đều biết, cô không còn mặt mũi gặp người. (Hừ, bây giờ mới biết xấu hổ? Lúc tính kế bò lên giường đàn ông sao không thấy xấu hổ đi? Đáng lắm)
"Hừ, vừa rồi không phải cô cũng rất sảng khoái.” Lý Hạo cười lạnh, không biết người đàn bà này là hợp tác cùng ai hãm hại hắn, mặc kệ là mục đích gì, hắn đều sẽ không để cho bọn họ đạt được mong muốn.
"Anh còn dám nói bậy." Nhiễm Khả lại giơ tay lên, hiện tại cái gì cô cũng không dám nghĩ, chỉ muốn đem người đàn ông trước mặt này bầm thây vạn đoạn.
"Bốp” Một cái tát còn không có đánh ra, Nhiễm Khả đã bị một cái tát nặng nề đánh ngã trên giường.
"Khả Khả" Hoàng Yến Linh chạy tới, giận đến nước mắt tràn ra, con gái mình không những bị chà đạp, còn bị người khác nhục nhã, tàn nhẫn, lần này trở về bà phải đòi lại một cái công đạo, “Tên họ Lý kia, chờ ngồi tù đi.”
Lý Hạo nhặt quần áo dưới đất lên bắt mặc vào người, hắn là một luật sư, muốn kiện hắn cưỡng gian? Bà ta lấy cái gì kiện? Vừa rồi con gái bà ta còn thật sự hưởng thụ.
"Tôi khuyên bà tốt nhất là quên chuyện vừa rồi đi, truyền ra ngoài đối với mọi người đều không có lợi.” Hắn cười lạnh mở miệng.
Lời này khiến Hoàng Yến Linh yên lặng, bà xáx thực không dám, nếu không thì đã sớm gọi điện thoại, lần này tốt rồi, Thiệu Tử Vũ không bị thiết kế lại góp thêm con gái mình vào, nghĩ tới đây thật muốn khóc lớn.
Mắt không nhìn thấy, Lam Kỳ cố gắng dùng lỗ tai nghe, nghe được mấy chữ Lý Hạo này cô nghĩ mình nghe nhầm rồi, cho rằng giống như trước đó hiểu lầm Thiệu ngốc, nhưng mà trong phòng rõ ràng truyền ra giọng nói quen thuộc như thế, cô mạnh mẽ kéo tay Thiệu Tử Vũ ra nhì vào trong phòng.
Quần áo Lý Hạo mặt đã xong, Thiệu Tử Vũ buông tay, để cho Lam Kỳ mở mắt ra.
"Anh rể” Lam Kỳ nhìn vào trong phòng, có chút choáng váng, làm sao Lý Hạo có thể cùng một chỗ với Nhiễm Khả? Đây là cái tình huống gì?
Nhìn thấy Lam Kỳ tay cài nút áo của Lý Hạo cứng đờ, như thế nào cô lại ở chỗ này? Cô đã nghe được bao nhiêu?
"Kỳ Kỳ, anh....Em hãy nghe anh nói, không phả giống như những gì em nhìn thấy như vậy đâu, nghe anh giải thích.” Bình tĩnh trên mặt lúc trước đã biến mất, sắc mặt của hắn trở nên bối rối.
Lam Kỳ cảm thấy lúng túng, cô xông vào không phải là hướng về Lý Hạo, mà chỉ là quan tâm, chỉ là kinh ngạc, dù sao Lý Hạo vẫn là người khiên tốn, rất khó làm cho người ta tin hắn lại làm ra loại chuyện như vậy, nhân phẩm Nhiễm Khả cô không thể tin tưởng được, cô sợ hắn bị mắc mưu của Nhiễm Khả. Hơn nữa cô nào có lo lắng chỉ trích hắn.
"Em” Nhất thời cô cũng không biết dưới tình huống hiện tại nên nói cái gì.
"Thì ra là cô, Lam Kỳ, cô hại tôi.” Nhiễm Khả từ trên giường bật ngồi dậy, bộ dáng giống như phát điên đánh về phía Lam Kỳ, là cô ta, đều là tại cô ta, cô mới lâm vào tình trạng như thế này, cô sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Thiệu Tử Vũ kéo Lam Kỳ cách xa ra bảo vệ bên người, được rồi, đã để cho cô vào xem, không cần thiết tiếp tục ở lại chỗ này, người phụ nữ này là tự làm tự chịu, nếu không phải cô ta bỏ thuốc trong rượu cũng không xuất hiện chuyện như vậy.
"Khả Khả, con tỉnh táo lại một chút.” Hoàng Yến Linh lôi kéo con gái lại an ủi, hiện tại không thể lại náo loạn, không thể lại dọa người, phải mặc quần áo tử tế rồi rời khỏi, làm như chuyện gì cũng không có xảy ra.
Trong phòng mấy người nhìn thấy cái dạng này cũng xấu hổ tiếp tục ở lại, giống như thật sự là con gái phu nhân Nhiễm bị người khác khi dễ, nhóm người ở đây vui vẻ xem náo nhiệt cũng không tốt, cả đám liền vội vàng đi xuống lầu, Liễu Phương đi cũng khôn phải nên đành ở lại an ủi.
"Liễu Phương, con gái tôi bị người đàn ông khác khi dễ trong phòng của con trai bà, nhà họ Thiệu cũng không thoát được quan hệ.” Hoàng Yến Linh đem tức giận đỗ trên người Liễu Phương, bà làm sao biết trong phòng Thiệu Tử Vũ lại có àn ông khác, tội nghiệp Nhiễm Khả.
Liễu Phương ngượng ngùng một chút, bà nhớ tới chuyện lần trước, Nhiễm Khả nói muốn xem phòng Tử Vũ một chút, bà không thể nào cự tuyệt nhưng cũng biết tính tình con trai, anh không thích người khác khiếm nhã không có sự đồng ý mà tiến vào phòng anh, cho nên liền mang cô đến phòng Tử Mục, nhưng mà chuyện này cùng chuyện hiện tại có quan hệ gì?
"Trước tiên bà hãy để Nhiễm Khả bình tĩnh một chút.” Liễu Phương cũng biết hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, phu nhân Nhiễm nghe không vào, bà vẫn là xuống lầu trước, hơn nữa dưới lầu chắc là Thiệu Phong cũng đang lo lắng.
Vườn hoa nhà họ Thiệu, Lam Kỳ hít sâu một hơi, chuyện vừa rồi cô còn không kịp tiêu hóa, thực không thể tin chính mắt mình nhìn thấy, gần đây như thế nào có nhiều chuyện như vậy, một việc một việc làm cho người ta đau đầu.
"Đến giờ vẫn không phản ứng kịp.” Thiệu Tử Vũ xoa tóc cô cười.
"Ừ" Lam Kỳ tựa đầu vào cánh tay anh, chị gái già xảy ra chuyện, hiện tại Lý Hạo lại gặp chuyện không may, đại não rối loạn.
"Bé con, em cứ như vậy không tin tưởng anh.” Thiệu Tử Vũ nhớ lại chuyện vừa rồi.
Lam Kỳ đỏ mặt lên, vừa nghe tên của anh cô liền nổi lửa, nhưng nhiều hơn là sợ, sợ mất đi anh..... Không biết từ lúc nào, dịu dàng của anh đã giống như thuốc mê thấm sâu rót vào đáy lòng cô, làm cho cô không có một chút năng lực chống cự, chỉ có thể ỷ lại anh, cũng chỉ muốn dựa vào anh, sợ hãi phản bội, sợ hãi bị tổn thương.
"Không phủ nhận chính là thừa nhận." Thiệu Tử Vũ thưởng thức bộ dáng gương mặt đỏ ửng của cô.
"Không phải không tin anh, là không tin Nhiễm Khả.” Người phụ nữ Nhiễm Khả này có bao nhêu vô sĩ cô biết rõ.
"Còn ngụy biện? Trở về trừng phạt em.” Thiệu Tử Vũ nhéo nhéo mũi cô.
"Đúng rồi, chị gái già.” Nói trở lại, Lam Kỳ nhớ tới chị gái già, cô nên đi tìm chị ấy rồi.
"Chị em như thế nào?"
"Chúng ta lên xe rồi nói.”
‘"Ừ"
Hai người từ vườn hoa đi đến bãi đậu xe.
"Kỳ Kỳ" Đi chưa được vài bước, phía trước Lý Hạo đã chặn lại đường đi của hai người, quần áo của hắn đã mặc lại chỉnh tề, chỉ là vẻ mặt mang theo một tia chật vật.
"Kỳ Kỳ, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Giọng điệ hắn cầu xin.
Lam Kỳ nhìn hắn “Em sẽ không nói chuyện này cho ba mẹ.” Do dự một chút, cô nói ra suy nghĩ của mình, nếu hắn lo lắng cái này vậy thì không cần, chuyện ngày hôm nay một chữ cô cũng sẽ không nói ra, nhưng nếu là theo con đường khác truyền đến lỗ tai của bọn họ, cô liền không có năng lực rồi.
"Anh không phải muốn nói cái này.” Hắn không phải để ý cái này, chỉ cần cô không hiểu lầm liền tốt rồi. (Hừ, hiểu lầm? Ở đây chỉ có hiểu đúng không oc hiểu lầm)
"Vậy anh muốn nói cái gì?”
"Kỳ Kỳ anh muốn để em hiểu lầm, em có biết hay không anh......” Hắn không lo được nhiều như vậy, hắn nhất định phải đem chuyện trong lòng nói ra, nếu không thì cô sẽ bị người đàn ông khác cướp đi, sẽ không phải là Kỳ Kỳ của hắn.
"Lý Hạo, đừng quên thân phận của mình.” Thiệu Tử Vũ cắt ngang lời hắn nói, lời người đàn ông này muốn nói kế tiếp có đủ khả năng làm cho bé con rung động, tính dung lượng đại não của cô vẫn là không nên biết thì tốt.
Lời Thiệu Tử Vũ làm cho trong lòng Lý Hạo chấn động, thân phận, hiện tại thân phận của hắn là anh rể tương lai của Lam Kỳ, mà quan hệ giữa hai chị em cô rất tốt, nghĩ tới đây hắn cảm thấy hít thở không thông.
Lam Kỳ khó hiểu nhìn hai người bọn họ, cảm giác bọ họ có bí mật gì đó, không cách nào hiểu nổi....
"Nói. Tại sao không nói tiếp?” Không biết lúc nào Thiệu Tử Mục đã đứng cách đó không xa, nhìn mấy người cười quỷ dị, lúc trước Tiểu Vũ làm sao có thể nhìn tới loại đàn ông như thế này, ăn trong chén lại ngó trong nồi.
Lúc này Lý Hạo mới chú ý tới Thiệu Tử Mục, ánh mắt dần dần chuêỷn thành u ám, hắn nghĩ ra rồi, vừa rồi torng bữa tiệc sau khi hắn cùng Thiệu Tử Mục uống rượu thân thể bắt đầu có biến hóa kỳ lạ.
Thiệu Tử Mục nhếch môi, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, trong mắt có tia sáng lưu chuyển.
Chuyện vừa rồi đích thật là do anh làm, vốn là sắp đặt cho hắn một người phụ nữ, không nghĩ tới lại có người tự động vào phòng, anh đương nhiên vui mừng tác thành.
"Quả nhiên là anh, vì cái gì muốn hãm hại tôi?” Tuy anh không thừa nhận nhưng Lý Hạo cũng có thể từ trên mặt anh nhìn ra được.
Lam Kỳ giật mình, Lý Hạo nói Thiệu Tử Mục hãm hại hắn? Lý do như vậy.... có chút không dam nghĩ tới, khả năng kia dường như không lớn.
Thiệu Tử Vũ nghe nói như thế dường như không có giật mình.
"Nói mau tại sao?" Lý Hạo vọt tới trước mặt Thiệu Tử Mục nắm lấy cổ áo anh, vẻ mặt phát cuồng, anh hãm hại hắn, hắn không cần, so với những chuyện đê tiện hắn đã làm cùng gặp qua không tính là cái gì, nhưng mà những thứ này không nên để cho Kỳ Kỳ thấy, không thể.
"Thiệu ngốc, kéo bọn họ ra, bọn họ muốn đánh nhau kìa.” Lam Kỳ sốt ruột.
"Đánh nhau lại nói tiếp.” Thiệu Tử Vũ tính toán trước tiên giam lại cô gái nhỏ vội vàng xao động này, nếu có thể đánh nhau càng tốt, đỡ phải cho anh động thủ.
"Anh” Lam Kỳ muốn khuyên can, nhưng lại bị người gắt gao ôm chặt căn bản là không có cách nào.
"Tử Mục” Lúc này một giọng nói mềm mại vang lên, Lam Vũ vội vàng đi tới, vẫn không thấy Tử Mục tới nên cô đành đi tìm anh, không nghĩ tới anh lại đang tranh chấp với người khác.
Lam Vũ? Tay Lý Hạo nới lỏng, đúng vậy, trong lòng hắn thích nhất là Lam Kỳ nhưng cũng không phải không có tình cảm với Lam Vũ, Lam Vũ thông minh, kiên cường, lại có lòng cầu tiến, những thứ này hắn đều thưởng thước, nếu không có Lam Kỳ hắn sẽ cùng cô gái này qua cả đời. (Hừ, tên thối tha ghê tởm, còn dám nói đúng lý hợp tình như vậy, thay lòng mà còn nói như là việc đương nhiên, đúng là đủ thối)
Nhìn thấy Lam Vũ đi tới, Thiệu Tử Mục bỏ tay Lý Hạo ra, đi về phía cô ôm lấy cô.
Lam Kỳ cảm giác không khí đông cứng lại, chuyện cô lo lắng vẫn sảy ra, chị gái già, Lý Hạo, chạm mặt rồi.
"Lam Vũ” Lý Hạo quả thật không thể tin vào hai mắt mình, hắn cho rằng Lam Vũ chạy về phía hắn, nhưng mà cô lại đang ôm ấp một người đàn ông khác, hơn nữa còn ôm đối thủ một mất mật còn?
Nghe thấy tiếng gọi, Lam Vũ quay mặt nhìn Lý Hạo, trong đầu xẹt qua một cảm giác quen thuộc, nhưng mà còn chưa kịp bắt lấy mặt đã bị xoay qua.
"Sao lại đi ra, không phải kêu em ở trong xe chờ anh hay sao?” Thiệu Tử Mục hôn một cái thật mạnh lên mặt Lam Vũ, Lam Vũ bỏ xuống nghi hoặc trong lòng chuyên tâm nhìn người đàn ông trước mặt.
"Em rất nhớ anh.” Cô nghĩ muốn anh cho nên mới đi tìm anh. (Ôi ôi, chị Vũ à, ngọt quá, Kẹo nghe xong như muốn nuốt nguyên hủ mật ong rồi nè *hắc hắc, cười thỏa mãn*)
‘Em rất nhớ anh’ Bên tai Lý Hạo vang vọng lại lời này, lúc này hắn mới quan sát cô gái bên cạnh Thiệu Tử Mục, cô gái này khẳng định không phải là Lam Vũ, cho tới bây giờ Lam Vũ cũng sẽ không thích cười, cũng sẽ không mặc váy xinh đẹp như vậy, lại càng không dịu dàng nói chuyện, nhất định là hắn đã hoa mắt, Lam Vũ không có khả năng sẽ như vậy, cũng sẽ không biểu hiện như vậy.
Nhiều năm tình cảm kia, Lam Vũ sẽ không phản bội hắn, sẽ không, cô hiểu anh đến mức nào kia chứ. (Cái gì gọi là phản bội? Nghĩ kỹ xem câu này phải đặt trên người ai mới đúng, đúng là đồ trơ trẻn không biết thẹn khi nói ra 2 chữ này mà)
"Anh rể, chị gái già gặp chuyện không may đầu bị thương cho nên mới biến thành bộ dáng hiện tại.” Lam Kỳ thấp giọng giải thích, thật ra lời giải thích này chính cô cũng thấy miễn cưỡng.
Lý Hạo trong nháy mắt phản ứng kịp, cười khổ, hắn hiểu rõ rồi, hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao Thiệu Tử Mục làm như vậy, là muốn nhục nhã hắn, nhục nhã Lam Vũ.
Cảm xúc phẫn nộ bạo phát, hắn lôi kéo tay Lam Vũ đến trước mặt mình.
"Lam Vũ, em tỉnh táo một chút, em nhớ rõ anh là ai không, em nhớ rõ bản thân mình là ai không….Tỉnh tỉnh? Lam Vũ trước kia phối hợp ăn ý với hắn đi đâu, Lam Vũ ngoan ngoãn phục tùng hắn đi đâu rồi, cô đã nói sẽ trở thành điểm sáng chói mắt trong cuộc đời hắn, hiện tại lại trở thành một nét bút hỏng trong cuộc đời của hắn, hắn không chịu được.
"Chị. . ."
"Buông cô ấy ra."
Hai giọng nói đồng thời vang lên, Lý Hạo bị một quyền nặng nề đánh trên mặt.
"Không có việc gì chứ?” Thiệu Tử Mục nhẹ nhàng trấn an cô.
Lam Vũ nhìn Lý Hạo một bên, sau đó nhìn Thiệu Tử Mục, vẻ mặt mờ mịt.....
"Chị, chúng ta về nhà đi."
Lam Kỳ lôi kéo tay Lam Vũ liền rời đi, cô không thể để cho chị ấy ngốc ở đây, chị ấy bây giờ không phải Lam Vũ, mặc kệ chuyện gì cũng không phải là ý của chị ấy, sẽ làm tổn thương chính mình, sẽ tổn thương Lý Hạo.
"Không được đi." Lý Hạo đột nhiên đoạt Lam Vũ từ tay Lam Kỳ, kéo cô qua, động tác rất thô lỗ.
"Buông cô ấy ra.” Thiệu Tử Mục xông lên lại đánh một quyền tới Lý Hạo, hai người xoay tròn đánh nhau.
"Chị....” Lam Kỳ kêu to, cô nhìn Lý Hạo ra tay, dùng sức quăng chị gái già, chị gái già liền té ngã trên mặt đất.
"Chị, không có sao chứ?” Máu.....Cô nhìn thấy máu đỏ tươi từ cái trán trắng nõn của chị gái già không ngừng trào ra.
"Tiểu Vũ” Thiệu Tử Mục đánh văng Lý Hạo ra, vội vàng ôm lấy Lam Vũ, trong mắt hiện lên toàn bộ là đau lòng.
Lý Hạo té xuống đất mở to miệng thở, ánh mắt dần dần u ám.....
"Anh đưa em đi bệnh viện.” Thiệu Tử Mục nhanh chóng ôm Lam Vũ chạy về phía bãi đậu xe.
Lam Kỳ nhìn vết máu trên tay, sau đó nhìn Lý Hạo té trên mặt đất không nhúc nhích, trong lòng đột nhiên cảm thấy hít thở cũng khó khăn, hai người bọn họ làm sao lại biến thành cái bộ dáng này.
Lý Hạo lắc lắc đầu, đầu óc choáng váng, trên người không còn chút sức lực nào, hơn nữa vừa rồi còn bị công kích, hiện tại trân người hắn đều nóng rát đau đớn.
"Tên đàn ông chết tiệt này dám khi dễ con gái tôi.” Hoàng Yến Linh lại nhào đến muốn đánh nhau, lần này lại bị mạnh mẽ đẩy xuống đất.
"Đủ rồi." Lý Hạo nghiêm mặt rống lên một tiếng, hắn chán ghét tranh cãi ầm ĩ, chán ghét lải nhải, lúc này làm cho đầu hắn to ra, muốn đánh người cũng muốn giết người.
Một tiếng rống này làm cho căn phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, mọi ánh mắt đều tập trung trên người hắn.
"Luật sư Lý?” Liễu Phương nhận ra người đàn ông trên giường, hắn không phải là đại luật sư nổi danh nhất thành phố A hay sao? Làm sao lại có thể làm ra loại chuyện này tại nhà bà?
"Là cậu." Hoàng Yến Linh cũng nhận ra, người đàn ông này giúp cháu ngoại trai bà cải thắng mấy vụ kiện, là người rất giỏi thủ đoạn, nhưng mà thủ đoạn có giỏi thế nào cũng không thể khi dễ đến trên đầu con gái bà.
Lý Hạo thờ ơ quét mắt quanh phòng một cái, sau đó lại nhìn lại chính mình, giờ phút này toàn thân trên người hắn chỉ có một cái chăn mỏng che lại bộ vị quan trọng, cực kỳ rõ ràng là có người hãm hại hắn, là ai? Vì sao lại muốn hãm hại mình trong bữa tiệc nhà họ Thiệu, tới cùng là muốn làm cái gì, có mục đích gì?
"Bốp” Nhiễm Khả tát một cái vào mặt Lý Hạo, vừa rồi chính là người đàn ông này cùng mình hoan ái, nghĩ tới cô liền cảm thấy ghê tởm, hiện tại toàn thân trên dưới của cô đều là mùi vị của tên đàn ông này.
Mặt Lý Hạo bị tát một cái nặng nề lệch sang một bên, đôi mắt càng thêm âm u, từ trước đến giờ không có ai dám đánh hắn, nhất là mặt.
"Cái tên cầm thú này.” Nhiễm Khả khóc lớn, cô muốn người đàn ông trên giường không phải là hắn, bây giờ cô hoàn toàn bị hủy, việc này lập tức sẽ được truyền ra, mọi người đều sẽ biết, đơn vị của ba, đồng sự của cô, bạn bè, tất cả đều biết, cô không còn mặt mũi gặp người. (Hừ, bây giờ mới biết xấu hổ? Lúc tính kế bò lên giường đàn ông sao không thấy xấu hổ đi? Đáng lắm)
"Hừ, vừa rồi không phải cô cũng rất sảng khoái.” Lý Hạo cười lạnh, không biết người đàn bà này là hợp tác cùng ai hãm hại hắn, mặc kệ là mục đích gì, hắn đều sẽ không để cho bọn họ đạt được mong muốn.
"Anh còn dám nói bậy." Nhiễm Khả lại giơ tay lên, hiện tại cái gì cô cũng không dám nghĩ, chỉ muốn đem người đàn ông trước mặt này bầm thây vạn đoạn.
"Bốp” Một cái tát còn không có đánh ra, Nhiễm Khả đã bị một cái tát nặng nề đánh ngã trên giường.
"Khả Khả" Hoàng Yến Linh chạy tới, giận đến nước mắt tràn ra, con gái mình không những bị chà đạp, còn bị người khác nhục nhã, tàn nhẫn, lần này trở về bà phải đòi lại một cái công đạo, “Tên họ Lý kia, chờ ngồi tù đi.”
Lý Hạo nhặt quần áo dưới đất lên bắt mặc vào người, hắn là một luật sư, muốn kiện hắn cưỡng gian? Bà ta lấy cái gì kiện? Vừa rồi con gái bà ta còn thật sự hưởng thụ.
"Tôi khuyên bà tốt nhất là quên chuyện vừa rồi đi, truyền ra ngoài đối với mọi người đều không có lợi.” Hắn cười lạnh mở miệng.
Lời này khiến Hoàng Yến Linh yên lặng, bà xáx thực không dám, nếu không thì đã sớm gọi điện thoại, lần này tốt rồi, Thiệu Tử Vũ không bị thiết kế lại góp thêm con gái mình vào, nghĩ tới đây thật muốn khóc lớn.
Mắt không nhìn thấy, Lam Kỳ cố gắng dùng lỗ tai nghe, nghe được mấy chữ Lý Hạo này cô nghĩ mình nghe nhầm rồi, cho rằng giống như trước đó hiểu lầm Thiệu ngốc, nhưng mà trong phòng rõ ràng truyền ra giọng nói quen thuộc như thế, cô mạnh mẽ kéo tay Thiệu Tử Vũ ra nhì vào trong phòng.
Quần áo Lý Hạo mặt đã xong, Thiệu Tử Vũ buông tay, để cho Lam Kỳ mở mắt ra.
"Anh rể” Lam Kỳ nhìn vào trong phòng, có chút choáng váng, làm sao Lý Hạo có thể cùng một chỗ với Nhiễm Khả? Đây là cái tình huống gì?
Nhìn thấy Lam Kỳ tay cài nút áo của Lý Hạo cứng đờ, như thế nào cô lại ở chỗ này? Cô đã nghe được bao nhiêu?
"Kỳ Kỳ, anh....Em hãy nghe anh nói, không phả giống như những gì em nhìn thấy như vậy đâu, nghe anh giải thích.” Bình tĩnh trên mặt lúc trước đã biến mất, sắc mặt của hắn trở nên bối rối.
Lam Kỳ cảm thấy lúng túng, cô xông vào không phải là hướng về Lý Hạo, mà chỉ là quan tâm, chỉ là kinh ngạc, dù sao Lý Hạo vẫn là người khiên tốn, rất khó làm cho người ta tin hắn lại làm ra loại chuyện như vậy, nhân phẩm Nhiễm Khả cô không thể tin tưởng được, cô sợ hắn bị mắc mưu của Nhiễm Khả. Hơn nữa cô nào có lo lắng chỉ trích hắn.
"Em” Nhất thời cô cũng không biết dưới tình huống hiện tại nên nói cái gì.
"Thì ra là cô, Lam Kỳ, cô hại tôi.” Nhiễm Khả từ trên giường bật ngồi dậy, bộ dáng giống như phát điên đánh về phía Lam Kỳ, là cô ta, đều là tại cô ta, cô mới lâm vào tình trạng như thế này, cô sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Thiệu Tử Vũ kéo Lam Kỳ cách xa ra bảo vệ bên người, được rồi, đã để cho cô vào xem, không cần thiết tiếp tục ở lại chỗ này, người phụ nữ này là tự làm tự chịu, nếu không phải cô ta bỏ thuốc trong rượu cũng không xuất hiện chuyện như vậy.
"Khả Khả, con tỉnh táo lại một chút.” Hoàng Yến Linh lôi kéo con gái lại an ủi, hiện tại không thể lại náo loạn, không thể lại dọa người, phải mặc quần áo tử tế rồi rời khỏi, làm như chuyện gì cũng không có xảy ra.
Trong phòng mấy người nhìn thấy cái dạng này cũng xấu hổ tiếp tục ở lại, giống như thật sự là con gái phu nhân Nhiễm bị người khác khi dễ, nhóm người ở đây vui vẻ xem náo nhiệt cũng không tốt, cả đám liền vội vàng đi xuống lầu, Liễu Phương đi cũng khôn phải nên đành ở lại an ủi.
"Liễu Phương, con gái tôi bị người đàn ông khác khi dễ trong phòng của con trai bà, nhà họ Thiệu cũng không thoát được quan hệ.” Hoàng Yến Linh đem tức giận đỗ trên người Liễu Phương, bà làm sao biết trong phòng Thiệu Tử Vũ lại có àn ông khác, tội nghiệp Nhiễm Khả.
Liễu Phương ngượng ngùng một chút, bà nhớ tới chuyện lần trước, Nhiễm Khả nói muốn xem phòng Tử Vũ một chút, bà không thể nào cự tuyệt nhưng cũng biết tính tình con trai, anh không thích người khác khiếm nhã không có sự đồng ý mà tiến vào phòng anh, cho nên liền mang cô đến phòng Tử Mục, nhưng mà chuyện này cùng chuyện hiện tại có quan hệ gì?
"Trước tiên bà hãy để Nhiễm Khả bình tĩnh một chút.” Liễu Phương cũng biết hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, phu nhân Nhiễm nghe không vào, bà vẫn là xuống lầu trước, hơn nữa dưới lầu chắc là Thiệu Phong cũng đang lo lắng.
Vườn hoa nhà họ Thiệu, Lam Kỳ hít sâu một hơi, chuyện vừa rồi cô còn không kịp tiêu hóa, thực không thể tin chính mắt mình nhìn thấy, gần đây như thế nào có nhiều chuyện như vậy, một việc một việc làm cho người ta đau đầu.
"Đến giờ vẫn không phản ứng kịp.” Thiệu Tử Vũ xoa tóc cô cười.
"Ừ" Lam Kỳ tựa đầu vào cánh tay anh, chị gái già xảy ra chuyện, hiện tại Lý Hạo lại gặp chuyện không may, đại não rối loạn.
"Bé con, em cứ như vậy không tin tưởng anh.” Thiệu Tử Vũ nhớ lại chuyện vừa rồi.
Lam Kỳ đỏ mặt lên, vừa nghe tên của anh cô liền nổi lửa, nhưng nhiều hơn là sợ, sợ mất đi anh..... Không biết từ lúc nào, dịu dàng của anh đã giống như thuốc mê thấm sâu rót vào đáy lòng cô, làm cho cô không có một chút năng lực chống cự, chỉ có thể ỷ lại anh, cũng chỉ muốn dựa vào anh, sợ hãi phản bội, sợ hãi bị tổn thương.
"Không phủ nhận chính là thừa nhận." Thiệu Tử Vũ thưởng thức bộ dáng gương mặt đỏ ửng của cô.
"Không phải không tin anh, là không tin Nhiễm Khả.” Người phụ nữ Nhiễm Khả này có bao nhêu vô sĩ cô biết rõ.
"Còn ngụy biện? Trở về trừng phạt em.” Thiệu Tử Vũ nhéo nhéo mũi cô.
"Đúng rồi, chị gái già.” Nói trở lại, Lam Kỳ nhớ tới chị gái già, cô nên đi tìm chị ấy rồi.
"Chị em như thế nào?"
"Chúng ta lên xe rồi nói.”
‘"Ừ"
Hai người từ vườn hoa đi đến bãi đậu xe.
"Kỳ Kỳ" Đi chưa được vài bước, phía trước Lý Hạo đã chặn lại đường đi của hai người, quần áo của hắn đã mặc lại chỉnh tề, chỉ là vẻ mặt mang theo một tia chật vật.
"Kỳ Kỳ, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Giọng điệ hắn cầu xin.
Lam Kỳ nhìn hắn “Em sẽ không nói chuyện này cho ba mẹ.” Do dự một chút, cô nói ra suy nghĩ của mình, nếu hắn lo lắng cái này vậy thì không cần, chuyện ngày hôm nay một chữ cô cũng sẽ không nói ra, nhưng nếu là theo con đường khác truyền đến lỗ tai của bọn họ, cô liền không có năng lực rồi.
"Anh không phải muốn nói cái này.” Hắn không phải để ý cái này, chỉ cần cô không hiểu lầm liền tốt rồi. (Hừ, hiểu lầm? Ở đây chỉ có hiểu đúng không oc hiểu lầm)
"Vậy anh muốn nói cái gì?”
"Kỳ Kỳ anh muốn để em hiểu lầm, em có biết hay không anh......” Hắn không lo được nhiều như vậy, hắn nhất định phải đem chuyện trong lòng nói ra, nếu không thì cô sẽ bị người đàn ông khác cướp đi, sẽ không phải là Kỳ Kỳ của hắn.
"Lý Hạo, đừng quên thân phận của mình.” Thiệu Tử Vũ cắt ngang lời hắn nói, lời người đàn ông này muốn nói kế tiếp có đủ khả năng làm cho bé con rung động, tính dung lượng đại não của cô vẫn là không nên biết thì tốt.
Lời Thiệu Tử Vũ làm cho trong lòng Lý Hạo chấn động, thân phận, hiện tại thân phận của hắn là anh rể tương lai của Lam Kỳ, mà quan hệ giữa hai chị em cô rất tốt, nghĩ tới đây hắn cảm thấy hít thở không thông.
Lam Kỳ khó hiểu nhìn hai người bọn họ, cảm giác bọ họ có bí mật gì đó, không cách nào hiểu nổi....
"Nói. Tại sao không nói tiếp?” Không biết lúc nào Thiệu Tử Mục đã đứng cách đó không xa, nhìn mấy người cười quỷ dị, lúc trước Tiểu Vũ làm sao có thể nhìn tới loại đàn ông như thế này, ăn trong chén lại ngó trong nồi.
Lúc này Lý Hạo mới chú ý tới Thiệu Tử Mục, ánh mắt dần dần chuêỷn thành u ám, hắn nghĩ ra rồi, vừa rồi torng bữa tiệc sau khi hắn cùng Thiệu Tử Mục uống rượu thân thể bắt đầu có biến hóa kỳ lạ.
Thiệu Tử Mục nhếch môi, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, trong mắt có tia sáng lưu chuyển.
Chuyện vừa rồi đích thật là do anh làm, vốn là sắp đặt cho hắn một người phụ nữ, không nghĩ tới lại có người tự động vào phòng, anh đương nhiên vui mừng tác thành.
"Quả nhiên là anh, vì cái gì muốn hãm hại tôi?” Tuy anh không thừa nhận nhưng Lý Hạo cũng có thể từ trên mặt anh nhìn ra được.
Lam Kỳ giật mình, Lý Hạo nói Thiệu Tử Mục hãm hại hắn? Lý do như vậy.... có chút không dam nghĩ tới, khả năng kia dường như không lớn.
Thiệu Tử Vũ nghe nói như thế dường như không có giật mình.
"Nói mau tại sao?" Lý Hạo vọt tới trước mặt Thiệu Tử Mục nắm lấy cổ áo anh, vẻ mặt phát cuồng, anh hãm hại hắn, hắn không cần, so với những chuyện đê tiện hắn đã làm cùng gặp qua không tính là cái gì, nhưng mà những thứ này không nên để cho Kỳ Kỳ thấy, không thể.
"Thiệu ngốc, kéo bọn họ ra, bọn họ muốn đánh nhau kìa.” Lam Kỳ sốt ruột.
"Đánh nhau lại nói tiếp.” Thiệu Tử Vũ tính toán trước tiên giam lại cô gái nhỏ vội vàng xao động này, nếu có thể đánh nhau càng tốt, đỡ phải cho anh động thủ.
"Anh” Lam Kỳ muốn khuyên can, nhưng lại bị người gắt gao ôm chặt căn bản là không có cách nào.
"Tử Mục” Lúc này một giọng nói mềm mại vang lên, Lam Vũ vội vàng đi tới, vẫn không thấy Tử Mục tới nên cô đành đi tìm anh, không nghĩ tới anh lại đang tranh chấp với người khác.
Lam Vũ? Tay Lý Hạo nới lỏng, đúng vậy, trong lòng hắn thích nhất là Lam Kỳ nhưng cũng không phải không có tình cảm với Lam Vũ, Lam Vũ thông minh, kiên cường, lại có lòng cầu tiến, những thứ này hắn đều thưởng thước, nếu không có Lam Kỳ hắn sẽ cùng cô gái này qua cả đời. (Hừ, tên thối tha ghê tởm, còn dám nói đúng lý hợp tình như vậy, thay lòng mà còn nói như là việc đương nhiên, đúng là đủ thối)
Nhìn thấy Lam Vũ đi tới, Thiệu Tử Mục bỏ tay Lý Hạo ra, đi về phía cô ôm lấy cô.
Lam Kỳ cảm giác không khí đông cứng lại, chuyện cô lo lắng vẫn sảy ra, chị gái già, Lý Hạo, chạm mặt rồi.
"Lam Vũ” Lý Hạo quả thật không thể tin vào hai mắt mình, hắn cho rằng Lam Vũ chạy về phía hắn, nhưng mà cô lại đang ôm ấp một người đàn ông khác, hơn nữa còn ôm đối thủ một mất mật còn?
Nghe thấy tiếng gọi, Lam Vũ quay mặt nhìn Lý Hạo, trong đầu xẹt qua một cảm giác quen thuộc, nhưng mà còn chưa kịp bắt lấy mặt đã bị xoay qua.
"Sao lại đi ra, không phải kêu em ở trong xe chờ anh hay sao?” Thiệu Tử Mục hôn một cái thật mạnh lên mặt Lam Vũ, Lam Vũ bỏ xuống nghi hoặc trong lòng chuyên tâm nhìn người đàn ông trước mặt.
"Em rất nhớ anh.” Cô nghĩ muốn anh cho nên mới đi tìm anh. (Ôi ôi, chị Vũ à, ngọt quá, Kẹo nghe xong như muốn nuốt nguyên hủ mật ong rồi nè *hắc hắc, cười thỏa mãn*)
‘Em rất nhớ anh’ Bên tai Lý Hạo vang vọng lại lời này, lúc này hắn mới quan sát cô gái bên cạnh Thiệu Tử Mục, cô gái này khẳng định không phải là Lam Vũ, cho tới bây giờ Lam Vũ cũng sẽ không thích cười, cũng sẽ không mặc váy xinh đẹp như vậy, lại càng không dịu dàng nói chuyện, nhất định là hắn đã hoa mắt, Lam Vũ không có khả năng sẽ như vậy, cũng sẽ không biểu hiện như vậy.
Nhiều năm tình cảm kia, Lam Vũ sẽ không phản bội hắn, sẽ không, cô hiểu anh đến mức nào kia chứ. (Cái gì gọi là phản bội? Nghĩ kỹ xem câu này phải đặt trên người ai mới đúng, đúng là đồ trơ trẻn không biết thẹn khi nói ra 2 chữ này mà)
"Anh rể, chị gái già gặp chuyện không may đầu bị thương cho nên mới biến thành bộ dáng hiện tại.” Lam Kỳ thấp giọng giải thích, thật ra lời giải thích này chính cô cũng thấy miễn cưỡng.
Lý Hạo trong nháy mắt phản ứng kịp, cười khổ, hắn hiểu rõ rồi, hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao Thiệu Tử Mục làm như vậy, là muốn nhục nhã hắn, nhục nhã Lam Vũ.
Cảm xúc phẫn nộ bạo phát, hắn lôi kéo tay Lam Vũ đến trước mặt mình.
"Lam Vũ, em tỉnh táo một chút, em nhớ rõ anh là ai không, em nhớ rõ bản thân mình là ai không….Tỉnh tỉnh? Lam Vũ trước kia phối hợp ăn ý với hắn đi đâu, Lam Vũ ngoan ngoãn phục tùng hắn đi đâu rồi, cô đã nói sẽ trở thành điểm sáng chói mắt trong cuộc đời hắn, hiện tại lại trở thành một nét bút hỏng trong cuộc đời của hắn, hắn không chịu được.
"Chị. . ."
"Buông cô ấy ra."
Hai giọng nói đồng thời vang lên, Lý Hạo bị một quyền nặng nề đánh trên mặt.
"Không có việc gì chứ?” Thiệu Tử Mục nhẹ nhàng trấn an cô.
Lam Vũ nhìn Lý Hạo một bên, sau đó nhìn Thiệu Tử Mục, vẻ mặt mờ mịt.....
"Chị, chúng ta về nhà đi."
Lam Kỳ lôi kéo tay Lam Vũ liền rời đi, cô không thể để cho chị ấy ngốc ở đây, chị ấy bây giờ không phải Lam Vũ, mặc kệ chuyện gì cũng không phải là ý của chị ấy, sẽ làm tổn thương chính mình, sẽ tổn thương Lý Hạo.
"Không được đi." Lý Hạo đột nhiên đoạt Lam Vũ từ tay Lam Kỳ, kéo cô qua, động tác rất thô lỗ.
"Buông cô ấy ra.” Thiệu Tử Mục xông lên lại đánh một quyền tới Lý Hạo, hai người xoay tròn đánh nhau.
"Chị....” Lam Kỳ kêu to, cô nhìn Lý Hạo ra tay, dùng sức quăng chị gái già, chị gái già liền té ngã trên mặt đất.
"Chị, không có sao chứ?” Máu.....Cô nhìn thấy máu đỏ tươi từ cái trán trắng nõn của chị gái già không ngừng trào ra.
"Tiểu Vũ” Thiệu Tử Mục đánh văng Lý Hạo ra, vội vàng ôm lấy Lam Vũ, trong mắt hiện lên toàn bộ là đau lòng.
Lý Hạo té xuống đất mở to miệng thở, ánh mắt dần dần u ám.....
"Anh đưa em đi bệnh viện.” Thiệu Tử Mục nhanh chóng ôm Lam Vũ chạy về phía bãi đậu xe.
Lam Kỳ nhìn vết máu trên tay, sau đó nhìn Lý Hạo té trên mặt đất không nhúc nhích, trong lòng đột nhiên cảm thấy hít thở cũng khó khăn, hai người bọn họ làm sao lại biến thành cái bộ dáng này.
/84
|