Lam Kỳ về đến nhà phát hiện ba mẹ đều không ở đây, vì thế chạy nhanh đi tắm rửa rồi chuồn trở về phòng mình, cô thay áo ngủ nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, chu môi đỏ mọng nhìn chi phiếu trong tay.
Mới vừa rồi Mễ Đóa thầm truy hỏi cô tiền từ đâu mà có, cô chính là không nói, đương nhiên không thể nói, Thiệu ngốc dễ bị khi dễ như vậy ngộ nhỡ bị người khác nhớ thương thi làm sao bây giờ, còn chuyện tiền cũng không thể làm cho Thiệu ngốc biết, ngộ nhỡ anh bắt cô trả tiền lại cũng không dễ xử lý, hiện tại cô đã đến đường cùng.
Nghe mùi thơm nhàn nhạt từ cái thẻ, Lam Kỳ nhớ lại bộ dáng mặc quân trang ngốc, hô, thật đúng là đẹp trai đến rối tinh rối mù, thật ra thì cô không nên kinh ngạc về sự biến hoá của anh, mấy anh chị em nhà họ Thiệu người nào không phải là bộ dáng gây cho người khác chú ý.
Anh cả, Thiệu Tử Mặc thường xuyên trưng ra bộ mặt cười xấu xa, ngũ quan lại cực kỳ đẹp đẽ, tin đồn tình cảm tuy nhiều nhưng xác thực là người có năng lực. Em ba, Thiệu Tử Tuấn một bộ dáng mê người, là một cậu bé chính trực, từ nhỏ liền có một đám nữ sinh đuổi theo sau. Em họ Thiệu Na dáng người cực tốt, là một cô gái xinh đẹp mềm mại đáng yêu. Còn lại chính là Thiệu ngốc, hiện tại dường như anh là người xuất sắc nhất trong mấy người này.
Không có thiên lý, nhớ trước kia rõ ràng là dáng người chị em các cô mới là xuất sắc nhất, chẳng lẽ ứng với lời nói của người lớn, khi còn bé xinh đẹp lớn lên liền xấu xí, trong lòng không có cảm giác, trước kia ở trước mặt Thiệu ngốc cô rất có cảm giác ưu việt.
"Cắt, đẹp trai có ích lợi gì." Lam Kỳ lựa chọn không nhìn, đẹp trai lại không thể làm cơm ăn, hiện tại cô nên suy nghĩ nên làm sao với cái thẻ này, trả lại cho Thiệu ngốc? Không được, ngộ nhỡ anh kiểm tra cái thẻ thì làm sao bây giờ, giữ lại cũng rất phiền, cô rất là thích khi dễ anh nhưng bỗng chốc cầm nhiều tiền của anh như vậy, nói không chột dạ là giả.
"Cốc cốc" Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, "Kỳ Kỳ, em ở đây bên trong sao?" Một giọng nói hết sức trầm thấp.
Là anh rể tưng lai, Lý Hạo, Lam Kỳ vội vàng đem thể cất vào ngăn kéo trên đầu tủ giường, nếu để cho hắn phát hiện cái thẻ này thì phiền phức, vô luận thế nào cô cũng không thể nói láo được.
"Vâng, anh rể, anh ở dưới lầu chờ em thay quần áo một chút."
"Ừ, em mau xuống dưới."
Nghe được tiếng bước chân xuống lầu, Lam Kỳ vội vàng mở tủ quần áo ra tìm một bộ quần áo thay, Lý Hạo đến rất đúng lúc, cô vừa vặn có thể đem tin tức của chị gái nói cho hắn.
Nghe được tiếng động nơi cầu thang, Lý Hạo đứng ở vị trí phòng khách quay đầu, nhìn đến một màn làm cho hắn ngây sợ.
Chỉ thấy Lam Kỳ mặc một cái váy màu xanh da trời, eo đeo một cái nịch trắng như tuyết, dịu dàng từ trên lầu đi xuống, chiều dài làn váy vừa vặn đến đầu gối theo động tác của cô nhẹ lay động, bả vai trắng nõn mượt mà hơi lộ ra, một đầu tóc quăn đen tùy ý thả tung trên vai sau, vài sợi tóc bên tai được kéo về phía sau cố định bằng một cây kẹp, làm cho khuôn mặt ngây thơ hoàn mĩ hoàn toàn lộ rõ ra, giờ phút này một đôi mắt to mềm mại đáng yêu của cô mỉm cười, ánh mắt vui vẻ kia giống như một hồ nưới suối làm cho người ta nhộn nhạo.
"Kỳ Kỳ" Ánh mắt của Lý Hạo mềm mỏng.
"Anh rể" Lam Kỳ không có chú ý tới ánh mắt khác thường của Lý Hạo, đi tới bên cạnh hắn kéo cánh tay hắn.
"Có một tin tức tốt muốn nói cho anh biết."
Lý Hạo cúi đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô.
"Hay là trước tiên nói về chuyện ngày hôm qua của em đi." Nguyên cả buổi tối cô không có về nhà, di động cũng không mở, làm hắn cả đêm cũng không ngủ được.
"Hắc hắc, tối hôm qua là sinh nhật một người bạn của em, sau đó chơi nguyên một buổi tối.”
Lam Kỳ đã sớm nghĩ kỹ lý do, cũng kêu mấy đứa bạn để ý, cho dù anh rể có đi hỏi cũng vô dụng, quan trọng nhất là cách ăn mặc của cô bây giờ, khéo léo đi, đáng yêu đi, này chứng minh cô là một người không nói láo, một cô em vợ ngoan.
"Thật sự?"
Ánh mắt Lý Hạo thâm trầm một phần, một thân tây trang thẳng thốn cùng khí thế khiếp người làm cho Lam Kỳ mất tự nhiên, cười gượng.
"Thật!"
"Về sau không cho phép như vậy nữa."
Ngay thời điểm Lam Kỳ không nắm chắc, Lý Hạo không có truy hỏi tiếp, cô thở một hơi nhẹ nhõm, anh rể là một luật sư, suy nghĩ cẩn thận, nghĩ lừa hắn thật đúng là một chuyện không dễ dàng.
"Anh rể, em có tin tức của chị gái, có người đã gặp chị được một con thuyền đánh cá cứu rồi." Lam Kỳ đem tin tức Thiệu Tử Vũ nói với cô nói cho Lý Hạo.
Cặp mắt sâu sắc của Lý Hạo thoáng qua vẻ vui mừng.
"Người nào nói cho em?"
Vẻ sợ hãi cùng vui mừng giây lát thoáng qua, Lý Hạo nhìn chằm chằm vào cô, Lam Kỳ bị ánh mắt của hắn nhìn có chút sợ hãi.
"Làm sao em biết biết tin tức này?" Hắn nhờ người giúp đỡ cũng không có tin tức, ngược lại cô biết được rất nhanh, theo như hắn hiểu biết, cô cũng không có giao tiếp rộng như vậy.
"Cái kia, em nhờ một người bạn hỏi thăm giúp."
Lý Hạo trầm mặc.
"Em đi tìm Thiệu Tử Vũ?” Vị tượng tá trẻ tuổi nhà họ Thiệu kia.
"Không có."
Lam Kỳ bị hỏi trong lòng cả kinh, anh rễ làm sao biết cô đã đi tìm Thiệu ngốc, người anh rể này quá thông minh rồi,
"Kỳ Kỳ, em nên biết, chú không thích chúng ta qua lại cùng nhà họ Thiệu."
"Đương nhiên em biết."
Lam Kỳ miễn cưỡng tựa vào trên ghế sa lon, nếu anh rễ đã nhìn thấu cô, cô cũng không cần thiết giả trang làm thục nữ nữa, chỉ là cô không nghĩ ra, nhà cô cùng nhà họ Thiệu vốn là quan hệ không được tốt lắm, nhưng là không tính là tệ, như thế nào đột nhiên sẽ không qua lại nữa, hơn nữa các cô còn chuyển nhà, chẳng lẽ là bởi vì những việc làm ác liệt cô đã làm kia? . . . Không nghĩ ra.
"Biết rõ thì em nên tuân theo.” Có lẽ là do mệt mỏi, giọng nói của Lý Hạo có phần lớn.
Tươi cười của Lam Kỳ trong nháy mắt thu lại.
"Anh quản lý tốt chuyện của chị gái là được, bớt can thiệp vào chuyện của em." Từ nhỏ đến lớn cô không thích bị người khác nói nặng lời, không phải là không có thể nhận, là không cho phép, ngoại trừ người nhà ai cũng không thể nói nặng cô.
Nhìn thấy vẻ bực bội trên mặt Lam Kỳ, trong lòng Lý Hạo liền khó chịu.
"Anh không phải muốn quản em, hiện tại chị em sảy ra chuyện, hơn nữa cùng Thiệu Tử Mục không thoát khỏi liên quan, nếu dì biết em có qua lại với Thiệu Tử Vũ sẽ nghĩ như thế nào."
Lam Kỳ không lên tiếng, từ nhỏ chị gái già cùng Thiệu Tử Mục không thể hòa bình, trời sinh xung khắc, cái này cô biết. Tính tình chị gái già nghiêm khắc, cẩn thận, làm việc đều theo thứ tự, chuyện gì cũng thật cẩn thận đi làm, mà Thiệu Tử Mục, cá tính tùy ý, cuộc sống không theo quy luật, làm việc xảo quyệt, là loại người chị gái già xem không vừa mắt nhất, cố tình hai người lại không khác nhau nhiều lắm, sau khi tốt nghiệp lại lựa chọn công việc giống nhau, thành lập công ty du lịch ở thành phố C phong cảnh xinh đẹp, hai năm qua hai người vì chuyện của công ty không ít lần đối nghịch, tố giác, nội tình đen tối, cướp người, cũng không thiếu đối với đối phương xử dụng thủ đoạn, lần này cũng là vì khảo sát đường dẫn qua con sông Hồ Điệp, tranh thủ cơ hội trước tiên mới gặp chuyện không may.
Cô nhớ tới lời Thiệu ngốc nói, vậy muốn hay không nói cho anh rể tương lai biết, hình như là chị gái già đang ở cùng với Thiệu Tử Mục.
Không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, chỉ mong bọn họ không nên quá kích động đem đối phương bóp chết.
"Kỳ Kỳ, đang suy nghĩ gì vậy?" Lý Hạo nhìn Lam Kỳ đột nhiên trầm mặc liền hỏi, thật ra thì hắn không nghĩ cô gặp Thiệu Tử Vũ còn có sâu thêm một tầng không rõ ràng, nhưng hắn không dám hỏi.
"Không có gì!" Vẫn là không nên nói cho anh rể, hiện tại hắn vừa quản lí chuyện ở sở luật sư sự vụ, vừa quản lý công ty của chị gái già thật sự quá mệt mỏi.
"Anh nói em không cần cùng người nhà họ Thiệu qua lại có nghe hay không?”
"Vâng."
Lam Kỳ qua loa gật đầu, cô làm sao có thể không gặp Thiệu ngốc, anh đối với cô tốt như vậy sẽ không mắng cô, sẽ không quản cô, mọi chuyện đều chiều theo ý cô, đột nhiên cô nghĩ đến một biện pháp, nếu Thiệu ngốc có nhiều tiền như vậy, lại nghe lời cô như thế, một trăm nghìn kia cô liền nghĩ biện pháp làm cho anh không cần cô trả lại nữa.
Nhìn thấy phản ứng của Lam Kỳ lông mày Lý Hạo càng vặn chặc hơn.
Mới vừa rồi Mễ Đóa thầm truy hỏi cô tiền từ đâu mà có, cô chính là không nói, đương nhiên không thể nói, Thiệu ngốc dễ bị khi dễ như vậy ngộ nhỡ bị người khác nhớ thương thi làm sao bây giờ, còn chuyện tiền cũng không thể làm cho Thiệu ngốc biết, ngộ nhỡ anh bắt cô trả tiền lại cũng không dễ xử lý, hiện tại cô đã đến đường cùng.
Nghe mùi thơm nhàn nhạt từ cái thẻ, Lam Kỳ nhớ lại bộ dáng mặc quân trang ngốc, hô, thật đúng là đẹp trai đến rối tinh rối mù, thật ra thì cô không nên kinh ngạc về sự biến hoá của anh, mấy anh chị em nhà họ Thiệu người nào không phải là bộ dáng gây cho người khác chú ý.
Anh cả, Thiệu Tử Mặc thường xuyên trưng ra bộ mặt cười xấu xa, ngũ quan lại cực kỳ đẹp đẽ, tin đồn tình cảm tuy nhiều nhưng xác thực là người có năng lực. Em ba, Thiệu Tử Tuấn một bộ dáng mê người, là một cậu bé chính trực, từ nhỏ liền có một đám nữ sinh đuổi theo sau. Em họ Thiệu Na dáng người cực tốt, là một cô gái xinh đẹp mềm mại đáng yêu. Còn lại chính là Thiệu ngốc, hiện tại dường như anh là người xuất sắc nhất trong mấy người này.
Không có thiên lý, nhớ trước kia rõ ràng là dáng người chị em các cô mới là xuất sắc nhất, chẳng lẽ ứng với lời nói của người lớn, khi còn bé xinh đẹp lớn lên liền xấu xí, trong lòng không có cảm giác, trước kia ở trước mặt Thiệu ngốc cô rất có cảm giác ưu việt.
"Cắt, đẹp trai có ích lợi gì." Lam Kỳ lựa chọn không nhìn, đẹp trai lại không thể làm cơm ăn, hiện tại cô nên suy nghĩ nên làm sao với cái thẻ này, trả lại cho Thiệu ngốc? Không được, ngộ nhỡ anh kiểm tra cái thẻ thì làm sao bây giờ, giữ lại cũng rất phiền, cô rất là thích khi dễ anh nhưng bỗng chốc cầm nhiều tiền của anh như vậy, nói không chột dạ là giả.
"Cốc cốc" Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, "Kỳ Kỳ, em ở đây bên trong sao?" Một giọng nói hết sức trầm thấp.
Là anh rể tưng lai, Lý Hạo, Lam Kỳ vội vàng đem thể cất vào ngăn kéo trên đầu tủ giường, nếu để cho hắn phát hiện cái thẻ này thì phiền phức, vô luận thế nào cô cũng không thể nói láo được.
"Vâng, anh rể, anh ở dưới lầu chờ em thay quần áo một chút."
"Ừ, em mau xuống dưới."
Nghe được tiếng bước chân xuống lầu, Lam Kỳ vội vàng mở tủ quần áo ra tìm một bộ quần áo thay, Lý Hạo đến rất đúng lúc, cô vừa vặn có thể đem tin tức của chị gái nói cho hắn.
Nghe được tiếng động nơi cầu thang, Lý Hạo đứng ở vị trí phòng khách quay đầu, nhìn đến một màn làm cho hắn ngây sợ.
Chỉ thấy Lam Kỳ mặc một cái váy màu xanh da trời, eo đeo một cái nịch trắng như tuyết, dịu dàng từ trên lầu đi xuống, chiều dài làn váy vừa vặn đến đầu gối theo động tác của cô nhẹ lay động, bả vai trắng nõn mượt mà hơi lộ ra, một đầu tóc quăn đen tùy ý thả tung trên vai sau, vài sợi tóc bên tai được kéo về phía sau cố định bằng một cây kẹp, làm cho khuôn mặt ngây thơ hoàn mĩ hoàn toàn lộ rõ ra, giờ phút này một đôi mắt to mềm mại đáng yêu của cô mỉm cười, ánh mắt vui vẻ kia giống như một hồ nưới suối làm cho người ta nhộn nhạo.
"Kỳ Kỳ" Ánh mắt của Lý Hạo mềm mỏng.
"Anh rể" Lam Kỳ không có chú ý tới ánh mắt khác thường của Lý Hạo, đi tới bên cạnh hắn kéo cánh tay hắn.
"Có một tin tức tốt muốn nói cho anh biết."
Lý Hạo cúi đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô.
"Hay là trước tiên nói về chuyện ngày hôm qua của em đi." Nguyên cả buổi tối cô không có về nhà, di động cũng không mở, làm hắn cả đêm cũng không ngủ được.
"Hắc hắc, tối hôm qua là sinh nhật một người bạn của em, sau đó chơi nguyên một buổi tối.”
Lam Kỳ đã sớm nghĩ kỹ lý do, cũng kêu mấy đứa bạn để ý, cho dù anh rể có đi hỏi cũng vô dụng, quan trọng nhất là cách ăn mặc của cô bây giờ, khéo léo đi, đáng yêu đi, này chứng minh cô là một người không nói láo, một cô em vợ ngoan.
"Thật sự?"
Ánh mắt Lý Hạo thâm trầm một phần, một thân tây trang thẳng thốn cùng khí thế khiếp người làm cho Lam Kỳ mất tự nhiên, cười gượng.
"Thật!"
"Về sau không cho phép như vậy nữa."
Ngay thời điểm Lam Kỳ không nắm chắc, Lý Hạo không có truy hỏi tiếp, cô thở một hơi nhẹ nhõm, anh rể là một luật sư, suy nghĩ cẩn thận, nghĩ lừa hắn thật đúng là một chuyện không dễ dàng.
"Anh rể, em có tin tức của chị gái, có người đã gặp chị được một con thuyền đánh cá cứu rồi." Lam Kỳ đem tin tức Thiệu Tử Vũ nói với cô nói cho Lý Hạo.
Cặp mắt sâu sắc của Lý Hạo thoáng qua vẻ vui mừng.
"Người nào nói cho em?"
Vẻ sợ hãi cùng vui mừng giây lát thoáng qua, Lý Hạo nhìn chằm chằm vào cô, Lam Kỳ bị ánh mắt của hắn nhìn có chút sợ hãi.
"Làm sao em biết biết tin tức này?" Hắn nhờ người giúp đỡ cũng không có tin tức, ngược lại cô biết được rất nhanh, theo như hắn hiểu biết, cô cũng không có giao tiếp rộng như vậy.
"Cái kia, em nhờ một người bạn hỏi thăm giúp."
Lý Hạo trầm mặc.
"Em đi tìm Thiệu Tử Vũ?” Vị tượng tá trẻ tuổi nhà họ Thiệu kia.
"Không có."
Lam Kỳ bị hỏi trong lòng cả kinh, anh rễ làm sao biết cô đã đi tìm Thiệu ngốc, người anh rể này quá thông minh rồi,
"Kỳ Kỳ, em nên biết, chú không thích chúng ta qua lại cùng nhà họ Thiệu."
"Đương nhiên em biết."
Lam Kỳ miễn cưỡng tựa vào trên ghế sa lon, nếu anh rễ đã nhìn thấu cô, cô cũng không cần thiết giả trang làm thục nữ nữa, chỉ là cô không nghĩ ra, nhà cô cùng nhà họ Thiệu vốn là quan hệ không được tốt lắm, nhưng là không tính là tệ, như thế nào đột nhiên sẽ không qua lại nữa, hơn nữa các cô còn chuyển nhà, chẳng lẽ là bởi vì những việc làm ác liệt cô đã làm kia? . . . Không nghĩ ra.
"Biết rõ thì em nên tuân theo.” Có lẽ là do mệt mỏi, giọng nói của Lý Hạo có phần lớn.
Tươi cười của Lam Kỳ trong nháy mắt thu lại.
"Anh quản lý tốt chuyện của chị gái là được, bớt can thiệp vào chuyện của em." Từ nhỏ đến lớn cô không thích bị người khác nói nặng lời, không phải là không có thể nhận, là không cho phép, ngoại trừ người nhà ai cũng không thể nói nặng cô.
Nhìn thấy vẻ bực bội trên mặt Lam Kỳ, trong lòng Lý Hạo liền khó chịu.
"Anh không phải muốn quản em, hiện tại chị em sảy ra chuyện, hơn nữa cùng Thiệu Tử Mục không thoát khỏi liên quan, nếu dì biết em có qua lại với Thiệu Tử Vũ sẽ nghĩ như thế nào."
Lam Kỳ không lên tiếng, từ nhỏ chị gái già cùng Thiệu Tử Mục không thể hòa bình, trời sinh xung khắc, cái này cô biết. Tính tình chị gái già nghiêm khắc, cẩn thận, làm việc đều theo thứ tự, chuyện gì cũng thật cẩn thận đi làm, mà Thiệu Tử Mục, cá tính tùy ý, cuộc sống không theo quy luật, làm việc xảo quyệt, là loại người chị gái già xem không vừa mắt nhất, cố tình hai người lại không khác nhau nhiều lắm, sau khi tốt nghiệp lại lựa chọn công việc giống nhau, thành lập công ty du lịch ở thành phố C phong cảnh xinh đẹp, hai năm qua hai người vì chuyện của công ty không ít lần đối nghịch, tố giác, nội tình đen tối, cướp người, cũng không thiếu đối với đối phương xử dụng thủ đoạn, lần này cũng là vì khảo sát đường dẫn qua con sông Hồ Điệp, tranh thủ cơ hội trước tiên mới gặp chuyện không may.
Cô nhớ tới lời Thiệu ngốc nói, vậy muốn hay không nói cho anh rể tương lai biết, hình như là chị gái già đang ở cùng với Thiệu Tử Mục.
Không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, chỉ mong bọn họ không nên quá kích động đem đối phương bóp chết.
"Kỳ Kỳ, đang suy nghĩ gì vậy?" Lý Hạo nhìn Lam Kỳ đột nhiên trầm mặc liền hỏi, thật ra thì hắn không nghĩ cô gặp Thiệu Tử Vũ còn có sâu thêm một tầng không rõ ràng, nhưng hắn không dám hỏi.
"Không có gì!" Vẫn là không nên nói cho anh rể, hiện tại hắn vừa quản lí chuyện ở sở luật sư sự vụ, vừa quản lý công ty của chị gái già thật sự quá mệt mỏi.
"Anh nói em không cần cùng người nhà họ Thiệu qua lại có nghe hay không?”
"Vâng."
Lam Kỳ qua loa gật đầu, cô làm sao có thể không gặp Thiệu ngốc, anh đối với cô tốt như vậy sẽ không mắng cô, sẽ không quản cô, mọi chuyện đều chiều theo ý cô, đột nhiên cô nghĩ đến một biện pháp, nếu Thiệu ngốc có nhiều tiền như vậy, lại nghe lời cô như thế, một trăm nghìn kia cô liền nghĩ biện pháp làm cho anh không cần cô trả lại nữa.
Nhìn thấy phản ứng của Lam Kỳ lông mày Lý Hạo càng vặn chặc hơn.
/84
|