Hà Loan Loan ngẩng đầu thì thấy thần sắc của Lý Đan Thanh đã xuất hiện biến hóa.
Cô cười nhạt, trong lòng âm thầm quyết định, không thể giữ Lý Đan Thanh lại được.
Dù sao đứng trước quyền thế và tài phú ngập mặt, anh em ruột còn có thể phản bội nhau, càng miễn bàn Lý Đan Thanh chỉ là cháu gái.
Lý Quốc Chấn không thể đối xử với con gái và cháu gái như nhau được, đặc biệt là đã thua thiệt con gái tận hai mươi năm, Lý Quốc Chấn chỉ biết tận tâm chăm sóc Hà Loan Loan.
Chuyện này chắc chắn sẽ khiến Lý Đan Thanh hụt hẫng.
Cứ thế mãi sẽ khó tránh khỏi việc cô ta sinh ra ý nghĩ không nên có.
Hà Loan Loan nghĩ rất đúng, đêm đó Lý Đan Thanh không ngủ được.
Thật ra nội thất của căn biệt thự này không tồi, đông ấm hạ lạnh, thời điểm nóng nhất cũng chỉ cần mở quạt là đủ mát.
Huống chi chủ xưởng băng còn chủ động chở băng tới nhà họ Lý, có thể trực tiếp để trong phòng, ban đêm còn cảm thấy hơi lạnh.
Nhưng nghĩ đến Lý Quốc Chấn lắp điều hòa cho Hà Loan Loan, cô ta lại lăn qua lăn lại không ngủ được!
Lý Đan Thanh thậm chí còn phát sốt, chán chường về phòng từ sớm.
Cố Dục Hàn về nhà họ Cố một chuyến, Hà Loan Loan ở lại nói chuyện phiếm với Lý Quốc Chấn.
Bên cạnh chính là em trai của Lý Quốc Chấn, cũng chính là cha của Lý Đan Thanh.
Chú ba Lý bị liệt phải ngồi xe lăn, Lý Quốc Chấn cố ý mời bảo mẫu tới chăm sóc ông ấy, thấy Hà Loan Loan đã về, chú ba vô cùng vui vẻ, còn chuẩn bị quà gặp mặt cho Hà Loan Loan.
Dưới ánh đèn, Lý Quốc Chấn, em trai và Hà Loan Loan cùng uống trà nói chuyện.
Chú ba hiền từ nhìn Hà Loan Loan: “Thành tích của cháu tốt như vậy cũng không lạ! Cháu biết không? Lúc cha cháu còn nhỏ, thành tích của ông ấy đã rất tốt, lúc nào cũng đạt hạng nhất. Lúc đó bà nội cháu vẫn luôn nói chú, con nhìn anh hai con xem, sao cái gì nó cũng giỏi? Chú nói đó là trời sinh, mọi người lại không chịu tin, sao nào, bây giờ đã tin chưa?”
Ông ấy không hề có chút nào mất hứng, anh hai và cháu gái được hạnh phúc, ông ấy cũng cảm thấy vui vẻ!
Chú ba Lý nhìn Lý Quốc Chấn: “Anh hai, Loan Loan thông minh hệt như anh lúc còn nhỏ, nhưng là dáng vẻ thì càng giống chị hai hơn.”
Lý Quốc Chấn gật đầu, nét mặt đều là ý cười, nhưng cũng lâm vào trầm tư.
Ông ấy nhớ tới hạng mục nghiên cứu của mình gần đây.
Nếu có thể đi tới tương lai thì hẳn cũng có thể quay về quá khứ đúng không?
Nếu có thể trở về hai mươi năm trước, có phải sẽ tránh được hết những chuyện đã xảy ra?
Tú Uyển, Tú Uyển...
Ông ấy khổ sở nỉ non cái tên này trong lòng, trong đầu lập tức tính toán, các công thức vật lý trong não ông ấy như tự hình thành một không gian, tự động giải toán.
Hà Loan Loan và chú ba Lý liếc nhau, Hà Loan Loan có chút kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lý Quốc Chấn như vậy.
Thời gian hai cha con bọn họ ở chung thật sự quá ít!
Chú ba Lý cười ha hả: “Loan Loan, cha cháu lại bắt đầu bế quan rồi, từ nhỏ bọn chú đã quen rồi. Ông ấy là người thích tự hỏi, con thấy có vẻ như ông ấy đang ngồi yên tĩnh nhưng rất có thể ông ấy đang tập trung suy nghĩ, người khác nói gì làm gì ông ấy cũng không nhìn thấy, không nghe thấy, chỉ dồn hết tinh lực suy nghĩ chuyện của mình.”
Hà Loan Loan lúc này mới hiểu vì sao Lý Quốc Chấn lại bị người ta hại dễ như trở bàn tay.
Ông ấy quá dễ dàng chìm vào thế giới của bản thân, chỉ cần có linh cảm là quăng hết mọi việc ra sau đầu.
Nhưng bây giờ cô đã về, sẽ sắp xếp nhà cửa ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không để Lý Quốc Chấn xảy ra chuyện!
Nhưng Hà Loan Loan nghiêm túc nhìn chú ba Lý: “Chú ba, gần đây chú có chỗ nào không thoải mái không? Cháu có học đông y, có thể bắt mạch cho chú.”
Chú ba Lý sửng sốt, cũng có chút chờ mong: “Thật à? Thật ra cũng có chút không thoải mái, vốn đã bị trước khi tới Kinh thị rồi, chú cũng không để tâm lắm, công việc của cha cháu vất vả, sao chú có thể làm phiền ông ấy chứ? Trước đó vài ngày chú cũng đã muốn dọn ra, tốt xấu gì chú cũng là cha của Đan Thanh, cũng không thể ở nhà anh hai mãi, con người vẫn nên tự lập...”
Cô cười nhạt, trong lòng âm thầm quyết định, không thể giữ Lý Đan Thanh lại được.
Dù sao đứng trước quyền thế và tài phú ngập mặt, anh em ruột còn có thể phản bội nhau, càng miễn bàn Lý Đan Thanh chỉ là cháu gái.
Lý Quốc Chấn không thể đối xử với con gái và cháu gái như nhau được, đặc biệt là đã thua thiệt con gái tận hai mươi năm, Lý Quốc Chấn chỉ biết tận tâm chăm sóc Hà Loan Loan.
Chuyện này chắc chắn sẽ khiến Lý Đan Thanh hụt hẫng.
Cứ thế mãi sẽ khó tránh khỏi việc cô ta sinh ra ý nghĩ không nên có.
Hà Loan Loan nghĩ rất đúng, đêm đó Lý Đan Thanh không ngủ được.
Thật ra nội thất của căn biệt thự này không tồi, đông ấm hạ lạnh, thời điểm nóng nhất cũng chỉ cần mở quạt là đủ mát.
Huống chi chủ xưởng băng còn chủ động chở băng tới nhà họ Lý, có thể trực tiếp để trong phòng, ban đêm còn cảm thấy hơi lạnh.
Nhưng nghĩ đến Lý Quốc Chấn lắp điều hòa cho Hà Loan Loan, cô ta lại lăn qua lăn lại không ngủ được!
Lý Đan Thanh thậm chí còn phát sốt, chán chường về phòng từ sớm.
Cố Dục Hàn về nhà họ Cố một chuyến, Hà Loan Loan ở lại nói chuyện phiếm với Lý Quốc Chấn.
Bên cạnh chính là em trai của Lý Quốc Chấn, cũng chính là cha của Lý Đan Thanh.
Chú ba Lý bị liệt phải ngồi xe lăn, Lý Quốc Chấn cố ý mời bảo mẫu tới chăm sóc ông ấy, thấy Hà Loan Loan đã về, chú ba vô cùng vui vẻ, còn chuẩn bị quà gặp mặt cho Hà Loan Loan.
Dưới ánh đèn, Lý Quốc Chấn, em trai và Hà Loan Loan cùng uống trà nói chuyện.
Chú ba hiền từ nhìn Hà Loan Loan: “Thành tích của cháu tốt như vậy cũng không lạ! Cháu biết không? Lúc cha cháu còn nhỏ, thành tích của ông ấy đã rất tốt, lúc nào cũng đạt hạng nhất. Lúc đó bà nội cháu vẫn luôn nói chú, con nhìn anh hai con xem, sao cái gì nó cũng giỏi? Chú nói đó là trời sinh, mọi người lại không chịu tin, sao nào, bây giờ đã tin chưa?”
Ông ấy không hề có chút nào mất hứng, anh hai và cháu gái được hạnh phúc, ông ấy cũng cảm thấy vui vẻ!
Chú ba Lý nhìn Lý Quốc Chấn: “Anh hai, Loan Loan thông minh hệt như anh lúc còn nhỏ, nhưng là dáng vẻ thì càng giống chị hai hơn.”
Lý Quốc Chấn gật đầu, nét mặt đều là ý cười, nhưng cũng lâm vào trầm tư.
Ông ấy nhớ tới hạng mục nghiên cứu của mình gần đây.
Nếu có thể đi tới tương lai thì hẳn cũng có thể quay về quá khứ đúng không?
Nếu có thể trở về hai mươi năm trước, có phải sẽ tránh được hết những chuyện đã xảy ra?
Tú Uyển, Tú Uyển...
Ông ấy khổ sở nỉ non cái tên này trong lòng, trong đầu lập tức tính toán, các công thức vật lý trong não ông ấy như tự hình thành một không gian, tự động giải toán.
Hà Loan Loan và chú ba Lý liếc nhau, Hà Loan Loan có chút kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lý Quốc Chấn như vậy.
Thời gian hai cha con bọn họ ở chung thật sự quá ít!
Chú ba Lý cười ha hả: “Loan Loan, cha cháu lại bắt đầu bế quan rồi, từ nhỏ bọn chú đã quen rồi. Ông ấy là người thích tự hỏi, con thấy có vẻ như ông ấy đang ngồi yên tĩnh nhưng rất có thể ông ấy đang tập trung suy nghĩ, người khác nói gì làm gì ông ấy cũng không nhìn thấy, không nghe thấy, chỉ dồn hết tinh lực suy nghĩ chuyện của mình.”
Hà Loan Loan lúc này mới hiểu vì sao Lý Quốc Chấn lại bị người ta hại dễ như trở bàn tay.
Ông ấy quá dễ dàng chìm vào thế giới của bản thân, chỉ cần có linh cảm là quăng hết mọi việc ra sau đầu.
Nhưng bây giờ cô đã về, sẽ sắp xếp nhà cửa ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không để Lý Quốc Chấn xảy ra chuyện!
Nhưng Hà Loan Loan nghiêm túc nhìn chú ba Lý: “Chú ba, gần đây chú có chỗ nào không thoải mái không? Cháu có học đông y, có thể bắt mạch cho chú.”
Chú ba Lý sửng sốt, cũng có chút chờ mong: “Thật à? Thật ra cũng có chút không thoải mái, vốn đã bị trước khi tới Kinh thị rồi, chú cũng không để tâm lắm, công việc của cha cháu vất vả, sao chú có thể làm phiền ông ấy chứ? Trước đó vài ngày chú cũng đã muốn dọn ra, tốt xấu gì chú cũng là cha của Đan Thanh, cũng không thể ở nhà anh hai mãi, con người vẫn nên tự lập...”
/440
|