Trọng Sinh Nam Thần Quốc Dân - Hot

Chương 38

/70


"Xin nghỉ."
Nữ sinh tóc đen dài đúng là học sinh khoa mỹ thuật của Hoa Tinh Nghệ Giáo - Liễu Yên, mặt cô không chút thay đổi nói:
"Ba cứ làm việc của ba, con sẽ không quấy rầy ba đâu."
Đạo diễn Liễu tự nhủ trong lòng: Con đã chạy tới rồi, còn nói là không quấy rầy ba sao! ?
"Đứng yên đó!"
Dặn dò đe dọa Liễu Yên một câu, đạo diễn Liễu lập tức trừng mắt nhìn Tư Hoàng. Cậu đúng là lam nhan họa thủy!
Tư Hoàng trực tiếp bày ra vẻ mặt vô tội nhận sai với đạo diễn Liễu, chờ khi đạo diễn Liễu không đành lòng quay đầu đi, lại nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Yên cùng đám nữ sinh kia, cười khẽ, lặng lẽ chớp mắt, không tiếng động nói:
"Cám ơn mọi người."
Sau đó một ngón tay đặt trên môi.
"Xuỵt."
"A a a a - -!"
Tiếng gầm thét chói tai càng ngày càng cao hơn một bậc, khiến đạo diễn Liễu đang đi phía trước đen mặt quay đầu lại, ác thanh ác khí hô với Tư Hoàng họa thủy :
"Còn không đến đây!"
"A..."
Các nữ sinh mới phát hiện mình làm sai, tiếng hét thấp xuống, hậu tri hậu giác cứu chữa, ngậm miệng mình lại, hoặc làm động tác im lặng, vẻ mặt vô tội hoặc áy náy nhìn chằm chằm Tư Hoàng.
Tư Hoàng buồn rầu nhíu mày, bất quá trong ánh mắt xinh đẹp rõ ràng chìm đắm đầy nước ấm như vui vẻ, mỗi nữ sinh thấy hắn cũng biết hắn không tức giận, cũng không có ý trách cứ các cô.
Quả thực muốn chết chìm! ? Bệ hạ không cần soái như vậy a a a a!
"Woa! Hắn trông thật thân sĩ ôn nhu a, hơn nữa rất nhu thuận!"
Một người vốn là người hâm mộ của An Dật Nguyên thấp giọng thầm nói.
Những lời này vừa phát ra, một nữ sinh bên cạnh liền tiếp lời:
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy thế, tôi vừa mới hỏi nữ sinh bên kia, cô ấy nói hắn mới mười sáu tuổi! Thật trẻ a!"
" Vì sao các cô gọi hắn là bệ hạ vậy?"
"Tôi nghe nói, bởi vì tên hắn là Tư Hoàng, ID trên diễn đàn trường là Phong Hoàng, sau một lần trên diễn đàn được người nào đó gọi bệ hạ, mọi người đều gọi như vậy!"
"Gọi bệ hạ là rất tốt, bệ hạ đáng yêu!"
Trong vô thức, nhóm fan nữ vốn vì An Dật Nguyên mà đến, phần lớn cũng bắt đầu bàn luận về Tư Hoàng, trà trộn ở một chỗ với đám Liễu Yên kỵ sĩ đoàn kia, tán gẫu phi thường vui vẻ.
Tạm thời nghỉ ngơi ở bên trong, An Dật Nguyên và Quan Li đều thấy được một màn này, ánh mắt An Dật Nguyên lóe lên, cười than:
"Trước lúc nhìn thấy Tư Hoàng, tôi căn bản không tin tưởng có người là ngôi sao trời sinh trong giới giải trí này, nhưng hắn... quả thực không giống người mới, xử sự không sợ hãi, năng lực hút fan quá mạnh mẽ."
Quan Li quét mắt nhìn hắn một cái.
"Anh có thể học hỏi hắn."
An Dật Nguyên cẩn thận quan sát Tư Hoàng, sau đó bất đắc dĩ nói:
"Một bộ xương già, làm bộ đáng yêu sao được?"
Quan Li kéo khóe miệng.
"Học hắn ở điểm không phải không đếm xỉa người hâm mộ trả giá như thế nào, hơn nữa coi trọng bọn họ."
An Dật Nguyên ngẩn ra, lúc thần sắc biến đổi, Tư Hoàng cũng đi tới.
"Chị Quan, tiền bối An."
Vừa nghe xưng hô cũng biết mức độ thân sơ của hắn với hai người, An Dật Nguyên bất đắc dĩ, ai bảo khi đó hắn đúng là không thật lòng trợ giúp Tư Hoàng chứ.
"Tiểu Tư à, đợi lát nữa đối diễn nhường anh một chút."

An Dật Nguyên cười nói.
Tư Hoàng xấu hổ cười cười.
"Tiền bối An khách khí."
"Ai khách khí với cậu!"
An Dật Nguyên cố ý lạnh mặt.
"Tôi cũng không muốn hồn phách nhóm fan nữ nơi này đều bị cậu kéo đi."
Tư Hoàng híp mắt, sờ cằm cười khẽ.
"Tôi thiếu fan."
Trên đời có một loại thuyết pháp gọi là cười một tiếng khuynh thành. An Dật Nguyên cảm thấy dùng trên người Tư Hoàng không hề quá đáng, trong nháy mắt tim đập thiếu chút nữa mất phương hướng bên trong nụ cười nhẹ ấy. Khóe miệng đối phương rõ ràng nhẹ nhàng cười cong cong, lại bởi vì hơi chớp mắt, trong mắt chảy xuôi sóng gợn rực rỡ, phủ lên ngàn vạn gió xuân.
Vẻ đẹp này, đã vượt xa nam nữ, đơn thuần là mị lực bức người.
An Dật Nguyên trong thoáng chốc đã hiểu vì sao đám fan nữ kia có phản ứng hưng phấn.
Hắn đồng thời yên lặng ưu thương, có loại cảm giác người hâm mộ sắp rời bỏ mình vào tay đối phương.
***************************
Hôm nay cảnh quay phim bên ngoài chọn ảnh thị thành nổi tiếng bên trong Cầu Thành, nhân viên tổ phim nhanh chóng bố trí bối cảnh, Tư Hoàng và An Dật Nguyên trang điểm.
Theo đạo diễn Liễu ra lệnh một tiếng, hai người chính thức ra sân.
Tư Hoàng ngồi trên xe lăn bằng gỗ, sau lưng là hồ nước, lầu các. Bên cạnh là một gốc cây cổ thụ, được hậu kỳ chế tác thành cây hoa quỳnh lãng mạn.
Vài diễn viên quần chúng cũng ra sân.
Nhân viên làm việc đều đã dọn xong dụng cụ, máy chụp ảnh.
Đạo diễn Liễu nhìn chằm chằm màn hình quay phim trước mặt, sau khi xác định không có vấn đề, đưa tay ra hiệu, đồng thời nói với Tư Hoàng:
"Trước đó thử vai diễn như thế nào, hiện tại cứ diễn như vậy biết không? Những chuyện khác giao cho bọn Tiểu Âu."
Bọn Tiểu Âu chính là nhân viên chịu trách nhiệm quay phim.
Tư Hoàng mỉm cười gật đầu, nhóm người hâm mộ bị bảo vệ cản ở bên ngoài còn căng thẳng hơn so với bản thân cô.
"Action."
Một tiếng này vang lên.
Khí thế Tư Hoàng ngồi xe lăn thay đổi trong nháy mắt, quanh quẩn vô hình nhưng phảng phất chân thật tồn tại, lãnh đạm vô trần làm cho người ta không dám đến gần.
Cô nhắm mắt ngủ , cách đó không xa nhóm diễn viên quần chúng đang cãi nhau, bất luận bọn họ lớn tiếng bao nhiêu cũng không thể đánh thức cô, âm thanh bên đó càng kêu càng lớn, ngẫu nhiên có người còn lé mắt lặng lẽ nhìn công tử tuyệt thế kia, muốn mượn việc này đánh thức cô, lại không dám chủ động tiến lên gọi người.
Đột nhiên một gã đàn ông mặc trang phục bảo vệ đi về phía trước vài bước, người đàn ông áo vải màu lam muốn ngăn cũng đã muộn. Vài bước này động chạm đến phạm vi 'hình cung' ( theo quy tắc 180° )của Thiên Cơ công tử.
Cô lười biếng mở mắt, ống kính lập tức đặc tả.
Đạo diễn Liễu giật mình phát hiện mình lo lắng hoàn toàn dư thừa, Tư Hoàng lần nữa khiến hắn ngạc nhiên mừng rỡ. Lần đầu tiên đóng phim, cảm giác với ống kính hẳn không lưu loát được. Phóng to đặc tả, trong màn hình ánh mắt Tư Hoàng không hề biến hóa, hắn cũng có thể thấy rõ ràng, đó là mị lực mạnh hơn so với trên thực tế.
- - Quả thực chính là bữa tiệc thị giác xa hoa - -
Trái tim đạo diễn Liễu kịch liệt đập nhanh.
Làn da tuyết trắng, lông mi dài đậm, đồng tử đen làm cho người ta có cảm giác mát lạnh, bên trong không có nhất điểm tâm tình, không lạnh lẽo, lại cao không thể chạm tới.
Quả thực... Quả thực tinh xảo đến không giống con người, lại tràn trề linh động, không giả tạo.
Trước kia cũng không phải không đặc tả hắn, tại sao hôm nay cảm giác lại không giống lắm vậy? Đạo diễn Liễu hít sâu một hơi, đè xuống tinh thần chấn động, ngẩng đầu quan sát Tư Hoàng, vừa nhìn làm ngay cả hắn là đạo diễn cũng cảm thấy có chút chói mắt, sau đó hiểu ra: lúc trước thiết bị không đầy đủ, lại tùy tiện quay ở trong phòng cho lão Thiết xem.
Người này quả thực chính là trời sinh thuộc về giới giải trí! Lúc này đạo diễn Liễu cũng sinh ra suy nghĩ giống An Dật Nguyên, thực tế hắn gặp nhiều người đẹp, nhưng cũng không hợp ống kính, như Tư Hoàng có được dung mạo nghịch thiên, trong màn ảnh cũng là tồn tại nghịch thiên, quả thực chính là đến đảo loạn giới giải trí!
"Cắt - -!"
Đạo diễn Liễu thu hồi chạy thiên đề suy nghĩ, lập tức táo bạo hô.


/70

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status