Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 64: Chúng con mong muốn cũng không nhiều

/87


Cánh cửa sắt bị màu xanh lá mạ vây quanh nọ mở rộng vì y, ngọn đèn le lói nhưng ấm áp trong phòng cũng léo lên trước mặt.

Chàng trai đối diện mặc đồ ngủ, tức giận run rẩy chỉ vào y: “Tô Nham cậu…”

“Ngao ô!”

Chú chó đen to tướng nhào tới, hung hăng đem người đang trào máu kia đè bẹp xuống đất, cái lưỡi lớn mềm mại ướt sủng thân mật liếm láp mặt Lương Khuê, liếm ướt nhẹp làm Lương Khuê kinh hãi kêu to.

Tô Nham lướt ngang qua họ, không quên dặn dò chó đen: “Đè cậu ta, đừng để cậu ta đứng lên nghe chưa.”

Chó đen nghe lời gật đầu, cái đầu lông lá dùng sức dụi vào gò má Lương Khuê, Lương Khuê giương nanh múa vuốt kêu to: “Tô Nham cậu đồ chết bầm! Lão Hắc ca? Đại hắc? Lông đen sẫm? Ngài mau mau bỏ tui ra a!”

Tô Nham bỏ lại một người một chó, một mình đi vào cửa chính Lương gia.

Lúc này đêm đã khuya, nhưng Lương Hưng Quốc căn bản không ngủ, còn ngồi lặng yên trong phòng sách.

Lương mụ mụ nhìn thấy Tô Nham bình yên vô sự xuất hiện, trong lòng thở phào.

“Dì, con có việc tìm chú.”

“… Đi đi, ổng trong phòng đó.”

“Thực xin lỗi, nửa đêm quấy rầy mọi người.”

“Đừng khách khí, con, con bình yên trở về là tốt rồi. Sau này đừng đột nhiên mất tích, tất cả mọi người lo lắng con nhiều lắm.”

“… Cám ơn dì, sau này không vậy nữa.”

Tô Nham đi vào phòng sách, đóng cánh cửa gỗ lim lại.

Lương Hưng Quốc mặt không biểu tình nhìn Tô Nham đi tới, y lớn lên tuấn tú lịch sự, một thân tây trang có vẻ càng nghiêm túc đứng đắn, Lương Hưng Quốc đột nhiên cảm thấy, người này là đến đàm phán à?

Tô Nham thẳng tắp đi đến trước bàn sách, mở túi văn kiện ra, đem gói giấy dai chứa sấp ảnh đặt trước mặt Lương Hưng Quốc: “Chú, thứ này trả lại cho chú.”

Lương Hưng Quốc cả mí mắt cũng không nhướng lên một cái, “Cần gì khách khí.”

Tô Nham lâm nguy không sợ nói: “Không phải khách khí cùng chú, là con không cần.”

Lương Hưng Quốc rốt cục ngẩng đầu nhìn y vài cái, “Cũng đúng, cha cậu không phải tôi.”

Tô Nham mặt không đổi sắc: “Đúng vậy, cha con không phải chú, ý kiến của ổng đối với con mà nói là thúi hoắc. Ác hơn con cũng từng trải qua, ổng đuổi con ra khỏi nhà thì có gì phải sợ?”

Lương Hưng Quốc im lặng không nói gì, nghe xong lời này, không biết nên đồng tình Tô Nham, hay nên đồng tình cha y.

“Con không có phúc khí như Lương Khuê, cậu ta là người rất hạnh phúc, cũng là người có thể mang đến hạnh phúc cho người khác. Cậu ấy có cha mẹ tốt, có tất cả những thứ tốt đẹp trên đời, các vị đều nguyện ý cho cậu ta, không câu oán hận không cần hồi báo. Dù là răn dạy đánh chửi, cũng là vì làm cuộc sống của cậu ấy tốt hơn.” Tô Nham thẳng tắp nhìn Lương Hưng Quốc, thản nhiên nói ra lời nói trong lòng.

Lương Hưng Quốc có chút thất thần, ông cũng không làm điều gì vĩ đại, nhưng khi làm xong công việc, vẫn luôn hết sức chiếu cố vợ con, không làm bọn họ cảm thấy cô đơn tịch mịch. Ông chỉ có một thằng con trai, có thể cho đều cho hết, cần gì thèm khát hồi đáp, chỉ cần an an ổn ổn, đi một con đường tầm thường, để nó không phải sống đầu đường xó chợ bị khi dễ ức hiếp là được. Đó là chuyện mà người làm cha luôn mong đợi. Nhưng một đứa con lớn lên, sẽ có thời kỳ phản nghịch, sẽ có tư tưởng cùng kiên trì của mình, đứa con càng lúc càng trưởng thành, nó sẽ không một mực vâng theo an bài của cha mẹ. Mỗi gia đình đều có mâu thuẫn lớn nhỏ, có thể xử lý tốt hay không, là tùy thuộc song phương cẩn thận đến thế nào.

Xử lý không tốt, liền biến thành Tần gia, nói một câu cửa nát nhà tan, dã bất vi quá.

“Vì thế Lương Khuê không thể so với con, con cũng không thể so với cậu ấy. Các vị rất tốt với cậu ta, ảnh hưởng đến tận trái tim, cậu ấy không nỡ thương tổn, cũng không nỡ rời khỏi, càng sẽ không vứt bỏ các vị. Các vị trả giá nhiều như vậy, nếu cậu ấy vì con mà vứt bỏ cha mẹ, cậu ấy cũng không phải là Lương Khuê. Con càng không phải thứ tai họa giựt dây tình nhân vứt bỏ cha mẹ, chúng con ai cũng không muốn vứt bỏ, ai tốt với con, con sẽ đáp lại. Cá cùng tay gấu có thể có cả hai[1] hay không, chỉ cần một chút bao dung của hai vị mà thôi. Không cần cảm thông quá nhiều, chỉ cần thông hiểu một chút là đủ.”

Lương Hưng Quốc lẳng lặng nghe Tô Nham nói, bất tri bất giác đốt thuốc trong tay, hút một ngụm nhả một ngụm.

Tô Nham nói đều là sự thật, Tô Nham không thể so với Lương Khuê. Hoàn cảnh sống bất đồng, điều kiện gia đình bất đồng. Thứ Lương Khuê sợ hãi, Tô Nham không sợ. Nhưng điều Tô Nham có thể không thèm để ý, Lương Khuê lại không cách nào lờ đi. Nếu Tô Nham có cha mẹ như Lương Khuê, Tô Nham cũng sẽ vì thế mà khó xử. Nhưng Tô Nham không có, tất cả uy hiếp đối với Tô Nham mà nói, đều không tồn tại. Y có thể không chỗ cố kỵ ra sức nắm chặt thứ mình muốn, nhưng Lương Khuê phải buông tay thế nào?

Lương Hưng Quốc không muốn dùng vấn đề ‘ Con chọn tiểu tình nhân hay chọn cha mẹ ’ không chút ý nghĩa như thế để khó xử con mình. Khi còn trẻ, cô gái đầu tiên ông thích đã từng hỏi ‘ Em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai? ’, lúc ấy ông trả lời bạn gái ‘ Anh và mẹ em cùng rơi xuống nước, vậy em cứu ai? ’ hỏi xong liền chia tay với cô gái ấy. Đó có lẽ chỉ là chủ đề để bạn gái vui đùa làm nũng, nhưng thật xin lỗi ông không thích đùa kiểu này. Lấy báu vật trong lòng mỗi người đặt trên cán cân ước lượng, gắng gượng tranh ra kẻ thắng người thua, kết quả gây ra tổn thương đến ai cũng cười không nổi.

Ban đầu lúc Lương Hưng Quốc xác nhận quan hệ giữa hai người có điều bất chính, trong tích tắc, quả thực phẫn nộ đến cắn răng nghiến lợi, hận không thể đánh chết thằng nhóc trong nhà, một súng bắn bỏ Tô Nham. Con của ông trước kia vô cùng bình thường, thay bạn gái như thay áo, thích con trai là lần đầu, bất kể nghĩ thế nào Tô Nham đều phải có trách nhiệm rất lớn, là Tô Nham ảnh hưởng con ông. Chỉ cần Tô Nham chết, con ông còn có thể yêu thằng nào khác ư?

Nhưng ý nghĩ kia lập tức trôi đi.

Ông có thể trả một cái giá nhất định để Tô Nham vĩnh viễn biến mất.

Nhưng nếu ông thật sự làm như vậy, ông trả giá cả đời, cũng không cách nào hàn gắn khe hở giữa ông và con trai.

Không ai thích chiêu hận, càng không có người cha nào muốn con ruột hận mình.

Tựa như gia đình Tần Việt, rốt cuộc là ai nợ ai?

Ông cho người đưa ảnh đến Tô gia, chỉ là hi vọng Tô Nham hiểu rõ, trừ cái gọi là tình yêu của chúng ra, còn phải lo nghĩ đến tình thân.

“Cậu không sợ tôi sao?” Lương Hưng Quốc hỏi lại Tô Nham, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng Tô Nham, rất ít người trẻ tuổi có thể chịu được ánh mắt nghiêm nghị của ông. Kể cả con ông, chỉ cần ông trừng mắt, thằng nhóc kia lập tức xìu xuống.

“Chú muốn con sợ, con sẽ sợ. Cha mẹ che chở con cái, chuyện gì cũng có thể làm. Một người một khi bướng bỉnh cố chấp, cũng không có gì phải e ngại .” Tô Nham nói.

“Tựa như chú Lương, chú đang ở địa vị cao, cái gì cũng không sợ. Nhưng mà, chú cũng sợ con chú sống không tốt, sống không thoải mái.”

“Thứ con và Lương Khuê muốn , chỉ có các vị có thể cho.”

“Chỉ cần các vị cho , như vậy đủ rồi.”

“Chúng con mong muốn cũng không nhiều.”

Lương Hưng Quốc thinh lặng, cau mày, làm sao cũng không giãn ra được.

Tô Nham lẳng lặng đứng, hồi tưởng đến những ngày mất tích, y cũng yên tĩnh suy nghĩ rất nhiều. Có một số chuyện đã qua y không cách nào quên, như sự vô tình của cha mẹ. Có một số việc y vẫn nhớ nhung như trước, như trong hơn hai mươi năm ngắn ngủi, vui sướng nhất là khoảng thời gian thiếu niên kia. Có một số việc y không muốn nhớ tới, như Lương Khuê năm đó đột nhiên rời khỏi.

Trong ngày tháng mất tích, y đem quá khứ của mình cẩn thận hồi tưởng mấy lần.

Cuối cùng y xác định, nếu muốn tìm người làm bạn cả đời, có rất nhiều người để chọn.

Nhưng trong rất nhiều lựa chọn kia, nếu người đó không phải Lương Khuê, ngay cả là tề mi cử án[2], chung quy cũng khó làm.

“Hai người… Ăn khuya không?”

Lương Khuê lặng yên đẩy cửa ra, cẩn cẩn thận thận hỏi thăm hai người trong phòng.

Tô Nham không nói chuyện, Lương Hưng Quốc cũng không tiếp lời.

Lương Khuê hắng giọng nói: “Có cháo lúa mạch củ cải ngâm dấm, cho hai người một chén nhé?”

Không chiếm được đáp án, hắn đứng lì trước cửa không chịu đi, hai mắt bình tĩnh nhìn hai người trong phòng, cố chấp chờ đợi đáp lại.

Một phút trôi qua, hai phút trôi qua…

Lương Hưng Quốc quăng gói thuốc lá, soạt đứng lên: “Ăn cháo đi.”

Lương Khuê lập tức vui vẻ ra mặt, mở rộng cánh cửa thuận đường để cha hắn đi qua. Chờ Lương Hưng Quốc đi xa, Lương Khuê lập tức mặt lạnh tới gần Tô Nham.

Tô Nham sờ sờ mũi, lướt ngang qua, vọt tới cửa: “Tớ đi ăn cháo.”

“Cậu đừng chạy à nha!”

Tô Nham trở về , khôi phục cuộc sống dĩ vãng, đến trường, công ty, nghỉ ngơi, không điều bỏ sót. Lương Khuê rõ ràng vui vẻ hơn trước kia rất nhiều, làm cái gì đều như nổi gan, không còn thứ gì có thể làm hắn cảm giác áp lực. Nhưng họ cũng không biểu hiện trên phương diện tình cảm, ngược lại, hai người càng cẩn thận hơn trước kia, như Tô Nham tuyệt đối không ngủ lại Lương gia. Ngày lễ ngày tết tặng phần quà liền về, ở lại sẽ khiến người ta phiền. Lương Khuê cũng không nói chuyện của Tô Nham trước mặt Lương Hưng Quốc. Ở bên ngoài tuyệt đối không nắm tay hay hôn Tô Nham. Cho dù bên trong không đứng đắn, trước mặt người khác cũng phải ra sức giả bộ đứng đắn. Không vì mình suy nghĩ, cũng phải ngẫm lại vì người nhà. Bọn họ nếu bại lộ cùng lắm thì xuất ngoại tránh một kiếp, nhưng hai vợ chồng Lương Hưng Quốc lại không cách nào trốn, đi đi lại lại trong vòng luẩn quẩn, vẫn phải lưu lại vài phần thể diện.

Năm đầu kết thúc, nghênh đón mùa hè khốc nhiệt.

Tô Nham không nói hai lời bay qua bệnh viện của Tần Việt ở Mỹ lần nữa. Nghỉ hè có hai tháng đằng đẵng buồn chán, y sẽ làm bạn với Tần Việt suốt quảng thời gian này. Lương Khuê vì thế hung hăng cảm động một phen, nhưng phục hồi tinh thần lại liền hơi đố kị, nghỉ hè dài thì dài nhưng anh họ là hắn vì có công trường phải thi công, căn bản không có cách nào mỗi ngày ở lại Mỹ. Tô Nham kỳ thật cũng có rất nhiều công việc, nhưng Tô Nham lại không chút do dự chọn chiếu cố Tần Việt. Phần dụng tâm này, làm lòng Lương Khuê bất ổn.

Tô Nham giải thích cho hắn là: “Tớ học được một bộ thủ pháp mát xa rất tốt, rất hữu hiệu với Tần Việt.”

Lương Khuê nghe vậy lại ảm đạm thương tâm, Tần Việt nằm ngủ quá lâu, suốt hơn một năm, nằm trên giường bệnh cái gì cũng không thể làm, thân thể trẻ tuổi đã suy bại đến khó coi. Mặc dù bác sĩ hết sức chạy chữa, dì út cẩn thận chăm sóc, vẫn không cách nào giữ lại sức sống ngày một xói mòn của thiếu niên đang say giấc nồng.

“Tớ đi, cậu có rảnh cũng tới cùng cậu ấy.”

“Ừ, Tô Nham, cám ơn cậu, nếu Việt Việt tỉnh lại, nói không chừng bị cậu làm cảm động yêu cậu luôn ấy chứ.” Lương Khuê nói đùa nhưng chua lè.

Tô Nham chọc trán hắn: “Vậy tớ trái ẵm phải ôm càng sướng nha.”

“Đi chết đi, đồ lưu manh.”

“Nhớ chiếu cố Mèo Con cẩn thận, chờ tớ trở lại, nếu phát hiện nó gầy, hừ hừ.”

“Được rồi được rồi, tớ sẽ không ngược đãi bảo bối của cậu, tớ cam đoan mỗi ngày mang nó đi tản bộ tán gái ăn ngon uống say được chưa.”

Tô Nham yên tâm bay sang Mỹ.

Tô Nham đến, Dì út vừa mừng vừa nghi, còn thoáng mang theo chút suy đoán cùng kích động bất an. Tần Việt hôn mê quá lâu, hơn nữa lại sống ở nước ngoài lạ lẫm, trừ bọn nhỏ thân thích nhà bà tới, căn bản không có bạn bè cùng tuổi nào đến thăm bệnh. Có lẽ bà cũng cảm thấy thời gian tại bệnh viện quá buồn tẻ tịch mịch, bởi vậy kỳ vọng có người đến thăm hỏi đến lạ thường, dù là nói vài lời thôi, ngày cũng dễ trôi qua hơn nhiều.

Tô Nham đến, Lương Khuê lại không.

Tô Nham nói sẽ chiếu cố Tần Việt hai tháng, hơn nữa sau này hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè, nghỉ dài hạn mồng một tháng năm, chỉ cần ở không, nhất định sẽ đến thăm Tần Việt. Phần nhiệt tình này làm người ta động dung, nói là bằng hữu, tựa hồ nhiệt tình quá mức …

Dì út có chút bất an phỏng đoán, chẳng lẽ… Đứa nhỏ này yêu Việt Việt?

Bà tưởng tượng như vậy, nét mặt già nua không khỏi hơi đỏ lên. Âm thầm lắc đầu xua tay, làm gì có nhiều chuyện con trai đi yêu con trai đến như vậy, Tô Nham đại khái chính là thanh niên tốt nhiệt tình có một không hai.

Hơn nữa… Tô Nham đã cam tâm tình nguyện, lại có thể đủ kiên trì, bà làm mẹ của Tần Việt, lại có lý do gì đẩy nó ra ngoài cửa. Dù sao, Tô Nham chiếu cố con bà, không có bất kỳ chỗ tốt nào có thể lợi dụng.

Tô Nham thuê nhà trọ ở gần bệnh viện, mỗi ngày ăn điểm tâm xong liền đến bệnh viện làm bạn với Tần Việt, có y ở, dì út thoải mái hơn rất nhiều, rốt cục có thể bớt thời giờ đi ra ngoài một chút.

Tô Nham căn bản không biết thủ pháp mát xa gì, mục đích y tới nơi này, là vì một ngày ba bữa đút linh thủy cho Tần Việt, sau đó còn đút một chút thuốc bổ. Những chuyện này phải lén làm tránh người ngoài, tận lực bảo trì chất dinh dưỡng thân thể Tần Việt. Trong không gian bảo bối rất nhiều, thậm chí có thể giúp người sống lâu trăm tuổi. Nhưng những vật phi phàm kia, không phải người thường có thể hưởng dụng. Y mỗi ngày đút linh thủy cho Tần Việt đã khống chế thật cẩn thận, sợ hiệu quả quá tốt làm người ta kinh thán, lại sợ hiệu quả không đủ, ủy khuất Tần Việt. Mỗi lần khống chế thật cẩn thận, cũng không thể quá tốt.

“Khặc khặc, ngươi lãng phí thời gian trên người hắn, không bằng giúp ta một tay, chỉ cần ta ngưng tụ thành công có thể chế linh đan, đến lúc đó lấy đại một hạt linh đan cũng có thể cứu thân thể Tần Việt, làm hắn vĩnh viễn thanh xuân cũng không thành vấn đề.”

Tô Nham ban đầu nghe vậy rất kích động, lập tức hỏi hắn làm sao để giúp, kết quả hắn một câu: “Tìm cho ta vài đồng nam đồng nữ linh căn cường đại, hiện nay ta ngưng tụ rất khó khăn, chỉ có cướp đoạt linh thể của người khác mới có tỷ suất thắng.”

Vừa nói như vậy, Tô Nham sao dám trả lời được, hơn nữa đồng nam đồng nữ linh căn cường đại, có thể gặp nhưng không thể cầu.

“Ngươi tự chậm rãi cố gắng đi, đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện trái pháp luật chứ.”

“Khặc khặc, ngươi qua cầu rút ván a, Nham Nham, lúc trước rõ ràng đáp ứng cái gì cũng nghe ta mà.”

“Cái rắm, ta không đáp ứng ngươi đi bắt cóc thiếu nam thiếu nữ nha.”

“Khặc khặc, đó là thiệt thòi lớn của ta! Rõ ràng ngươi từng là một đồng nam linh căn rất tốt!”

Tô Nham xoa xoa mũi, khinh thường nói: “Chỉ sợ nghe ngươi nói xong, ta liền tranh thủ đi phá thân.”

“Thiên đạo bất công a!”

Tô Nham chỉ cười không nói.

Trong bệnh viện quả thực buồn tẻ nhàm chán, ngoại trừ chiếu cố Tần Việt, xử lý một ít công việc từ xa ra, phần lớn đều giết thời gian nhờ nói chuyện phiếm cùng chủ nhân không gian. Có người ở bên cạnh cùng nói chuyện phiếm, thời gian qua mau rất nhiều.

Lương Khuê ngẫu nhiên tới thăm, lần nào đến cũng đi vội vàng, mảnh đất hắn cầm đang khởi công, rất bận rộn. Ông bà nội lại đến đại thọ qua bảy mươi, hai lão đến tuổi này, thân thể đã không nghe sai khiến, đầu óc cũng bắt đầu hồ đồ. Lương Hưng Quốc là hiếu tử, ân cần dạy bảo bắt Lương Khuê làm bạn với hai lão nhiều hơn, Lương Khuê nào dám từ chối. Mỗi ngày có một chuyện nhất định phải làm, đó là mang theo ông bà nội, cùng Mèo Con đi ra ngoài tản bộ.

Nghỉ hè sắp hết, Tô Nham bắt tay chuẩn bị về nước, rút chút thời gian đi ra ngoài dạo phố mua quà. Qùa cho người Lương gia, cho bạn học, cho bạn bè, cho đồng nghiệp, quả thật không ít.

Chủ yếu đều là chút ít món đặc sản, chocolate, rượu nho, hạt cà phê vân vân, còn mua mấy bộ quần áo và kem bảo vệ da hàng hiệu vốn rất mắc trong nước, nhưng ở nước ngoài lại rẻ, Tô Nham mấy ngày mua được không ít, để trong không gian, lại không chiếm chỗ nhiều lắm, Tô Nham sau đó cười nói: “Mang theo ngươi rất thích hợp buôn lậu .”

“Khặc khặc, sao sao, Nham Nham buôn lậu hả, ta ủng hộ ngươi.”

“Ta không ủng hộ.” Tô Nham mỉm cười từ chối, hồng vụ rít gào quay cuồng tức giận đến càng lúc càng mờ nhạt.

Tô Nham không hiểu chút xíu gì về các loại mĩ phẩm của nữ giới, nhưng một vài nhãn hiểu quá nổi tiếng y cũng biết. Bởi vậy trực tiếp chạy đến cửa hàng có tiếng tăm, cũng không bắt bẻ, nói kem dưỡng da, đồ trang điểm thích hợp độ tuổi nào, đều cầm mấy bộ là được rồi. Những thứ này, đều là y mua cho Trần Yến cùng Lương mụ mụ , còn có một phần cho mẹ Tần Việt.

Trong tiệm cơ bản đều là khách nữ, một vài nam sĩ đứng trong đó sẽ rất thu hút cũng là chuyện không bất ngờ gì.

Tô Nham nghiêm túc trò chuyện cùng nhân viên bán hàng, nói vài cái tên, nhân viên nhiệt tình bắt tay đóng gói, Tô Nham quẹt thẻ trả tiền, tùy ý hơi nghiêng đầu, không khỏi sững sờ.

Hình như cảm giác được ánh mắt của Tô Nham, cô gái bị nhìn chăm chú ngẩng đầu, hai người đối mặt, cô gái cũng sửng sốt.

Tuy gương mặt tuổi trẻ mỹ mạo bị son phấn đẹp đẽ che phủ, nhưng cô gái kia, Tô Nham sẽ không quên.

Ngoại trừ Trần Yến, cô là nữ tính làm cho y không cách nào quên nhất.

Trần Oản Oản, tại sao lại ở chỗ này?

“Thật là trùng hợp, cư nhiên gặp bạn học cũ ở đây.” Trần Oản Oản giẫm giày cao gót duyên dáng đi tới.

Thường nói nữ đại thập bát biến quả không sai, con gái có tiền có vốn, thay đổi đặc biệt đáng sợ.

Trần Oản Oản trước kia là thiếu nữ xinh đẹp thiên sinh lệ chất.

Giờ đã học được cách vẽ mắt tô môi, nghiễm nhiên biến thành một người phụ nữ trưởng thành.

Trần Oản Oản không thèm để ý Tô Nham trầm mặc, đôi mắt xinh đẹp đảo qua mấy món hàng Tô Nham mua, có phần kinh ngạc nói: “Mua quà cho bạn gái à?”

Tô Nham nhấc túi hàng lên, khoát khoát tay nói: “Tôi mở cửa hàng online trên Taobao, giữ độc quyền về mĩ phẩm bảo vệ da hàng hiệu nước ngoài, chuyển phát nhanh.”

[1] Cá cùng tay gấu có thể có cả hai : Xuất phát từ câu nói của Mạnh Tử, ý nghĩ sơ bộ không phải cá và tay gấu không thể cùng tồn tại mà là cường điệu khi không thể chọn cả hai, chúng ta nên chọn cái nào và bỏ cái nào?

[2] tề mi cử án: Câu thành ngữ này có ý chỉ người vợ thương yêu chồng, hoặc vợ chồng cùng tôn trọng và thương yêu lẫn nhau.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ cuốn “Đông Hán Quan ký – truyện Lương Hồng”.

Thời Đông Hán hơn 2000 năm trước, có một thư sinh nghèo tên là Lương Hồng, do đạt được thành tựu về mặt học hành, nên sau khi về quê được cả làng rất kính trọng.

Mấy năm sau, Lương Hồng kết hôn với con gái ông Mạnh người cùng huyện. Nhưng hai vợ chồng lấy nhau đã được bảy ngày mà Lương Hồng vẫn không hề nhòm ngó đến vợ. Mạnh tiểu thư hỏi tại sao thì Lương Hồng trả lời rằng: “Nàng mặc toàn lụa là gấm vóc và đeo vàng bạc châu báu như vậy, thì làm sao có thể làm việc đồng áng và cùng tôi sống cuộc đời ẩn cư được? “.

Mạnh tiểu thư nghe vậy, đã tháo bỏ đồ trang sức và thay mặc bộ đồ vải thô. Lương Hồng thấy vậy mừng lắm, mới đặt tên cho nàng là Mạnh Quang. Về sau, hai vợ chồng dọn lên núi Bá Lăng làm đồng áng và dệt vải, khi nhàn rỗi thì đọc sách, viết văn chương hoặc đàn hát.

Ít lâu sau, hai vợ chồng nổi tiếng khắp vùng. Hai người đổi họ tên dọn đến sống ở vùng Tề Lỗ. Sau đó, lại ra vùng Ngô Trung thuê một căn nhà của phú ông Cao Bá Thông để ở. Lương Hồng hàng ngày đi xay thóc, cày ruộng, nàng Mạnh Quang thì ở nhà xe sợi dệt vải.

Mỗi khi Lương Hồng đi làm về, nàng Mạnh Quang đều bưng mâm cơm cung kính mời chồng, nàng không ngước mắt nhìn lên mà mỗi lần đều nâng mâm cơm cao ngang mi mắt, Lương Hồng cũng rất lễ phép đưa hai tay đỡ lấy mâm cơm. Cao Bá Thông thấy cảnh vợ chồng họ thương yêu tôn trọng lẫn nhau như vậy thì rất thán phục. Sau khi Lương Hồng mất, nàng Mạnh Quang mới đưa con trai về sống ở quê ngoại.

Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ “Cử án tề mi” để ví về người vợ tôn trọng chồng, hoặc vợ chồng cùng tôn trọng và thương yêu lẫn nhau.


/87

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status