Trời đã sáng, đàn cá heo đúng giờ đến tìm Á Lai chơi, nhóc con đi theo giúp vui bơi trong nước khắp nơi đuổi theo người ta.
Đã là cuối mùa thu, Á Lai chỉ có thể đứng trên bờ mặc ấm áp nhìn bọn họ chơi đùa, nay y coi như là đã có kinh nghiệm Garlock bận rộn như vậy khẳng định sẽ không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa từ tâm trạng của Garlock có thể nhận ra đó là chuyện có liên quan đến mạng người.
Julian đưa thuốc bổ và tráng miệng sau khi ăn đặt lên chiếc bàn theo phong cách bàn vườn.
Á Lai ngừ ng tay vẽ, lẩm bẩm: ―Biện pháp xúc tiến sự hòa hợp chủng tộc hữu hiệu nhất quả nhiên là kết thông gia.‖ Không biết thành chủ đã ra kế hoạch bao lâu, chỉ cần vững vàng làm theo kế hoạch, thật là người lợi hại đến khiến cho người ta có cảm giác khủng bố.
Julian cườ inói: ―Cậu đang nghĩ đến Garlock sao? Cậu ấy sắp trở lại rồi.‖ Chuyện lớn như vậy Á Lai cũng đã biết rồi, phải nói là có một số việc Garlock luôn hỏi ý kiến Á Lai trước khi làm, bởi vì kiến thức và ý tưởng của Á Lai có đôi khi thật sự mới lạ hoàn toàn.
Á Lai nói: ―Cũng không quá nhớ anh ấy, Garlock lần đầu tiên làm tông phụ khó tránh khỏi khẩn trương có thể hiểu được, nhưng anh ấy quá mức cẩn thận khiến tôi có tí không thở nỗi.‖
Julian nói: ―Cậu hẳn nên nói rõ với cậu ấy, hay là cần chú nói giúp không?‖
Á L ai lắc đầu nói: ―Cám ơn, nhưng mà không cần, bởi vì đây trải nghiệm của cuộc sống, loại này cảm giác hít thở không thông này khiến tôi cảm nhận được một loại hạnh phúc.‖
Julian v ẫn là không thể hiểu được cách nói kì quái của y, nên nói: ―Cậu thực không biết gì về chuyện Ưng tộc sao?‖ Anh cảm thấy Á Lai không phải là người tuyệt tình như vậy, ít nhất cũng sẽ hỏi đến kết cục của hai vị lão nhân đã từng nuôi dưỡng mình.
Á Lai nói: ―Ác giả ác báo, sự đồng tình của tôi không thể đặt lên những con người đó được, nếu bọn họ thật đã làm nên những chuyện như vậy thì cần nên gánh lấy trách nhiệm, tôi yếu lòng thì có thể thay đổi kết cục gì chứ, mà ngược lại, nếu bọn họ thực không làm chuyện gì không thể tha thứ, tôi tin tưởng pháp luật của đế quốc sẽ cho họ một phán quyết công bằng, cho nên tôi không cần phải lo lắng.‖ Đến lúc đó Terrence sẽ nói chuyện với tông phụ và á phụ mình, nên nếu suy nghĩ cho Terrence thì người ngoài cuộc như y vẫn không nên tham dự nhiều mới thỏa đáng.
Julian nói: ―Á Lai, có đôi khi chú cảm thấy cậu lý trí đến hơi đáng sợ.‖ Cũng như chuyện bọn Hải Đăng đột nhiên biến mất Á Lai cũng chẳng quan tâm.
Á Lai cười mà không nói, bởi vì không cần phải trả lời.
Lúc này Julian mới chân chính hiểu được vì sao ngày trước Barret lại nói nếu Garlock trở thành thành chủ thì Á Lai chính là Abraham đại tế ti thứ 2.
Nghĩ đế n Barret, nội tâm cũng an tĩnh một chút. Á Lai nghe lời uống thuốc xong, gọi Lục thế đại nhân lên bờ cùng dùng điểm tâm ngọt, ykhông biết kết cấu thân thể người Ngư tộc thế nào nữa, nước biển lạnh như vậy bơi lội cũng không hề hấn gì.
L ục thế đại nhân nhảy mạnh lên bờ, tiêu sa không hổ là tuyệt phẩm, không lâu sau đã tự khô, bé chỉa nĩa ăn nhỏ ra sau tạo nên một chiếc ghế nhỏ bằng băng ngồi lên ăn bánh mềm nhỏ.
Á Lai mím môi, nói: ―Lục thế đại nhân, sao ngài chỉ ăn loại nhân chanh?‖
Lục thế đại nhân chớp hai mắt khinh khỉnh, nói: ―Ăn ngon!‖
Julian thấy Á Lai chưa ăn, gọi người lấy thêm một ít đến, kết quả vẫn là đều bị Lục thế đại nhân bốc đi.
Á Lai nhíu mày, nói: ―Ăn đường nhiều sẽ đau răng.‖
Lục thế đại nhân nhậm bánh đến mức phồng to hai má, vừa mở miệng nói chuyện đã làm rớt mấy viên, xoay người cuối xuống nhặt lên nhét vô miệng.
Tùy tùng Ngư tộc và Julian đều cho rằng đây là hành vi rất không quy củ.
L ục thế đại nhân hiện tại tuy rằng chịu nghe theo ý kiến của người khác, nhưng còn phải tùy tâm trạng, hai ngày nay bé vẫn không gặp được tên to xác nên không có việc gì làm khá buồn chán, nên bé bắt đầu lấy việc tra tấn người xung quanh làm niềm vui.
Người Ngư tộc không biế t phải làm sao, dù sao thì Hải vương có lệnh chỉ cần có vị Á Lai tiên sinh bên cạnh Lục thế đại nhân là được rồi, mọi người lại nhớ đến người dạy lễ nghi hồi trước của lục thế đại nhân bị dọa sợ chạy mất dép, còn có vài đứa nhỏ tầm tuổi Lục thế đại nhân đến giờ gặp ngày vẫn thấy đuôi phát đau.. . . .
Á Lai nói: ―Thật ra quá mứ c sạch sẽ không tốt cho sức đề kháng, nhưng mà không chú ý vệ sinh sẽ làm giun bò vào bụng, đến lúc đó phải chích thuốc, uống thuốc, cấm đi chơi nữa thì phải?‖
Phụt phụt phụt, Lục thế đại nhân phun sạch bánh còn chưa kịp nuốt vào trong nước, lo lắng sờ cái bụng nhỏ của mình.
Á Lai trộm cười xấu xa, lúc cần thiết cần phải hù dọa đứa nhỏ một chút, thu lại vẻ mặt nói với Julian: ―Chú không hề nghĩ đến Barret sao?‖
Julian ngớ người, nói: ―Barret là vãn bối, chú đương nhiên sẽ nhớ.‖
―Ta nhớ.‖ Lục thế đại nhân bốc bánh ngọt nhét vô miệng nói.
Á Lai buồ n bực, Barret rời đi rất không đúng lúc, lúc đó rõ ràng Julian đã có dấu hiệu nới thả lỏng phòng bị, lại hỏi: ―Vậy hội kết thân chú có ý định gì không?‖ hi vọng Julian không chú ý ai, bằng không Barret tuyệt đối sẽ quậyđến kinh thiên động địa.
Julian không nói gì, trong mắt có sự do dự, bởi vì đang nghĩ đếnmón quà Barret để lại cho mình.
Món quà Barret để lại cho Julian chính là đồng hồ báo giờ được thiết kế tinh mỹ dựa vào miêu tả của Á Lai, trước mắt vẫn chưa ra mắt trên thị trường, nhưng mà gã như hiến vật quý cho người cấp tốc gởi đến cho Julian, vốn là muốn tự tay tặng nhưng không ngờ mình phải tạm rời đi, gã đành phải để người khác giao.
Đứa nhỏ thấy cái gì mới lạ thì nhanh chóng cảm thấy hứng thú, cho nên Lục thế đại nhân rất thích, cứ đúng giờ là chạy lại cúc cu theo chim nhỏ.
M ỗi ngày đều như lời nhắc nhở vô hình với Julian xin đừng quên người đã tặng nó, anh muốn vứt thứ này đi, nhưng Lục thế đại nhân không cho. Hơn nữa may mà có Garlock ở đây, bằng không cái đồng hồ báo giờ này cũng bị Lục thế địa nhân đoạt mất rồi, dưới đáy lòng mình, Julian càng không hi vọng thứ này bị người khác lấy đi.
Lại một ngày nọ, người hầu trình một phong thư lên, là Barret hội trưởng gởi cho đại quản gia Julian.
Julian còn tưởng rằng là chuyện công, vội vàng mở ra xem.
Biết tôi đang làm gì không?
Cho chú năm sự lựa chọn:
Nhớ chú;
Rất nhớ chú;
Vô cùng nhớ chú;
Không nhớ chú không được;
Tất cả đều đúng.
Thế là Julian quyết định đưa lá thư cho Lục thế đại nhận chọc lỗ chơi.
Đây là lá thứ nội dung đỡ buồn nôn nhất mà Julian nhận được suốt mấy ngày qua, nhưng Lục thế đại nhân đã nhanh chóng không có cơ hội chọc lỗ thư tiếp nữa.
T ại tế ti phủ ở thành chủ trung tâm, Barret khó chịu suy nghĩ lời tâm tình, đỏ mặt viết được hai câu, nhưng lại cảm thấy viết chưa hay, cho nên vò lại thành cục ném vào sọt rác, lại viết một nữa, rồi lại ném. . . . . . .
Tế ti đại nhân cầm văn kiện vào cửa, oán giận với bác sĩ của mình: ―Terrence, anh chưa bao giờ viết thư tình cho tôi, tôi rất mất mát đó.‖
Terrence cứng đờ, vội chạy về phòng viết.
Đào Đức vừa lòng cười, xoay người nói: ―Ah~, công việc đều ổn chứ.‖
―Đi đi.‖ Barret không ngẩng đầu nhìn người vào, gã mớ i nhậm chức hội trường thương hội đế quốc, bởi gã nghĩ mình có thành tựu sẽ khiến Julian yên tâm về mình hơn, cũng khiến cho anh nghĩ mình là người trưởng thành có thể gánh vác trách nhiệm.
Đào Đứ c lấ khăn tay nhẹ xoa khóe mắt khô ráo, nói: ―Có người không muốn nhìn thấy người làm anh như tôi, hóa ra Barret cũng vậy, tôi chuẩn bị đi tìm chú Julian để tìm kiếm sự an ủi đây.‖
Barret nh ịn không được phát lạnh, lập tức nói: ―Anh, anh, anh không thể tùy tiện đi ra ngoài.‖ Tên hồ ly phóng đãng lại không biết xấu hổ này sẽ làm phiền Julian, như vậy cố gắng của mình sẽ thành lãng phí ngay.
Đào Đức hí mắt cười, ―Barret à, hội thân cận lớn như vậy không có anh đây thì không được hợp lý nha, há há.‖
Barret có trái tim mỏng manh ngay lập tức rơi xuống đáy cốc, trăm lần không ngờ thành chủ lại có ý muốn đưa tên Đào Đức tai họa này ra ngoài.
Đào Đứ c thừa dịp gã còn ngẩn người, liền chộp lấylá thư còn viết dỡ của người ta đọc, sau đó chua đến ê răng nói: ―Cậu nói đi, cậu làm vậy ngoài tra tấn bản thân thì có hiệu quả gì nữa.‖
Barret khó chịu, ―Đương nhiên là tôi tự mình làm mới có thành ý!‖
Đào Đức như là ngườ i từng trải, lắc đầu nói: ―Nói cậu ngốc cậu còn không chịu nhận, đương nhiên là có người nhà ủng hộ càng khiến đối phương yên tâm.‖ Lại nghĩ, ―Có lẽ Garlock và Á Lai đã nói giúp cậu cũng không chừng, dù sao cậu đã ngốc đến trình độ ai cũng nhìn thấy được rồi.‖
Barret nhe răng.
Đào Đức không thèm để ý tiếp tục cười tủm tỉm, nói: ―Thật ra Garlock và Á Lai vẫn rất nghĩa khí, cho nên dù cho giúp cậu nhưng vẫn xuất phát từ cái nhìn khách quan.‖
Barret cũng không hồ đồ, gã đi quanh phòng mình hai vòng, quyết định đi cầu viện, lỡ như trong hội thân cận Julian coi trọng người khác thì sao, nhưng mà không thể theo ngay mặt còn có thể lén theo phía sau mà phải không?
Đào Đứ c thấy gã vẫn không lên tiếng, đành phải nhắc thêm mộtcâu: ―Cậu không muốn thỉnh giáo vị thú nhân đã từng theo đuổi thành công vị phi thú nhân Ngư tộc sao?‖
Barret v ỗ đầu, sao trước kia lại không nghĩ đến nhỉ? Quả nhiên vẫn là Đào Đức nhiều mưu mô nhất! Lại hỏi: ―Ý nghĩa của lần thân cận này rốt cuộc là gì?‖ Có hơi đột nhiên, đỉnh Allen coinhư đã triệt để vững chắc, nhưng đế quốc sao lại nóng lòng muốn thân thiết với Ngư tộc như vậy?
Đào Đức nói: ―Khả năng sinh dục của Ngư tộc tuy cao, nhưng tỷ lệ sinh thú nhân rất thấp, hơn nữa theo thống kê thì cho thấy khả năng kháng bệnh của Ngư tộc đang bị giảm sút.‖
Barret g ật đầu, ―Con của thú nhân và Ngư tộc cơ hồ đều là thú nhân có ngoại hình Ngư tộc.‖ Chỉ cần không chiến tranh thì sẽ có lợi cho đế quốc thú nhân, cho nên thành chủ mới nắm chặt thời điểm định ra chuyện này.
Đào Đức nói: ―Bởi vì có quan hệ đến cuộc đánh cược của á phụ với Ngư tộc khiến Ngư tộc phải lui về biển năm mươi năm, nhưng cũng vì thế nên ít liên hệ với người ngoài suốt năm mươi năm, bây giờ Ngư tộc mới có thể cảm nhận hết sự thiếu hụt của một chủng tộc riêng lẻ, hơn nữa Hải vương Ngư tộc cũng không phải là đám người Ưng tộc tự cho mình là cao quý mù quáng theo đuổi huyết thống thuần khiết, cho nên sẽ thông suốt chọn lựa cho Ngư tộc đám hỏi với thú nhân đất liền để cùng phát triển.‖
Đột nhiên Barret hỏi: ―Chuyện sinh dục gì đó là bác sĩ Terrence giải thích cho anh phải không?‖
Đào Đức đắc ý nói: ―Cho nên mới nói chọn lựa bạn lữ cũng là một môn kỹ thuật, cậu phải tiếp tục cố gắng nhiều!‖
C ố gắng! Barret tiếp tục vắt óc suy nghĩ nội dung bức thư tiếp theo, lúc này là viết gởi Garlock và Á Lai, mình phải cố lên, cũng yêu cầu lúc này người bên cạnh Julian có thể cố giúp mình trong lúc mình đang bận rộn.
Đã là cuối mùa thu, Á Lai chỉ có thể đứng trên bờ mặc ấm áp nhìn bọn họ chơi đùa, nay y coi như là đã có kinh nghiệm Garlock bận rộn như vậy khẳng định sẽ không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa từ tâm trạng của Garlock có thể nhận ra đó là chuyện có liên quan đến mạng người.
Julian đưa thuốc bổ và tráng miệng sau khi ăn đặt lên chiếc bàn theo phong cách bàn vườn.
Á Lai ngừ ng tay vẽ, lẩm bẩm: ―Biện pháp xúc tiến sự hòa hợp chủng tộc hữu hiệu nhất quả nhiên là kết thông gia.‖ Không biết thành chủ đã ra kế hoạch bao lâu, chỉ cần vững vàng làm theo kế hoạch, thật là người lợi hại đến khiến cho người ta có cảm giác khủng bố.
Julian cườ inói: ―Cậu đang nghĩ đến Garlock sao? Cậu ấy sắp trở lại rồi.‖ Chuyện lớn như vậy Á Lai cũng đã biết rồi, phải nói là có một số việc Garlock luôn hỏi ý kiến Á Lai trước khi làm, bởi vì kiến thức và ý tưởng của Á Lai có đôi khi thật sự mới lạ hoàn toàn.
Á Lai nói: ―Cũng không quá nhớ anh ấy, Garlock lần đầu tiên làm tông phụ khó tránh khỏi khẩn trương có thể hiểu được, nhưng anh ấy quá mức cẩn thận khiến tôi có tí không thở nỗi.‖
Julian nói: ―Cậu hẳn nên nói rõ với cậu ấy, hay là cần chú nói giúp không?‖
Á L ai lắc đầu nói: ―Cám ơn, nhưng mà không cần, bởi vì đây trải nghiệm của cuộc sống, loại này cảm giác hít thở không thông này khiến tôi cảm nhận được một loại hạnh phúc.‖
Julian v ẫn là không thể hiểu được cách nói kì quái của y, nên nói: ―Cậu thực không biết gì về chuyện Ưng tộc sao?‖ Anh cảm thấy Á Lai không phải là người tuyệt tình như vậy, ít nhất cũng sẽ hỏi đến kết cục của hai vị lão nhân đã từng nuôi dưỡng mình.
Á Lai nói: ―Ác giả ác báo, sự đồng tình của tôi không thể đặt lên những con người đó được, nếu bọn họ thật đã làm nên những chuyện như vậy thì cần nên gánh lấy trách nhiệm, tôi yếu lòng thì có thể thay đổi kết cục gì chứ, mà ngược lại, nếu bọn họ thực không làm chuyện gì không thể tha thứ, tôi tin tưởng pháp luật của đế quốc sẽ cho họ một phán quyết công bằng, cho nên tôi không cần phải lo lắng.‖ Đến lúc đó Terrence sẽ nói chuyện với tông phụ và á phụ mình, nên nếu suy nghĩ cho Terrence thì người ngoài cuộc như y vẫn không nên tham dự nhiều mới thỏa đáng.
Julian nói: ―Á Lai, có đôi khi chú cảm thấy cậu lý trí đến hơi đáng sợ.‖ Cũng như chuyện bọn Hải Đăng đột nhiên biến mất Á Lai cũng chẳng quan tâm.
Á Lai cười mà không nói, bởi vì không cần phải trả lời.
Lúc này Julian mới chân chính hiểu được vì sao ngày trước Barret lại nói nếu Garlock trở thành thành chủ thì Á Lai chính là Abraham đại tế ti thứ 2.
Nghĩ đế n Barret, nội tâm cũng an tĩnh một chút. Á Lai nghe lời uống thuốc xong, gọi Lục thế đại nhân lên bờ cùng dùng điểm tâm ngọt, ykhông biết kết cấu thân thể người Ngư tộc thế nào nữa, nước biển lạnh như vậy bơi lội cũng không hề hấn gì.
L ục thế đại nhân nhảy mạnh lên bờ, tiêu sa không hổ là tuyệt phẩm, không lâu sau đã tự khô, bé chỉa nĩa ăn nhỏ ra sau tạo nên một chiếc ghế nhỏ bằng băng ngồi lên ăn bánh mềm nhỏ.
Á Lai mím môi, nói: ―Lục thế đại nhân, sao ngài chỉ ăn loại nhân chanh?‖
Lục thế đại nhân chớp hai mắt khinh khỉnh, nói: ―Ăn ngon!‖
Julian thấy Á Lai chưa ăn, gọi người lấy thêm một ít đến, kết quả vẫn là đều bị Lục thế đại nhân bốc đi.
Á Lai nhíu mày, nói: ―Ăn đường nhiều sẽ đau răng.‖
Lục thế đại nhân nhậm bánh đến mức phồng to hai má, vừa mở miệng nói chuyện đã làm rớt mấy viên, xoay người cuối xuống nhặt lên nhét vô miệng.
Tùy tùng Ngư tộc và Julian đều cho rằng đây là hành vi rất không quy củ.
L ục thế đại nhân hiện tại tuy rằng chịu nghe theo ý kiến của người khác, nhưng còn phải tùy tâm trạng, hai ngày nay bé vẫn không gặp được tên to xác nên không có việc gì làm khá buồn chán, nên bé bắt đầu lấy việc tra tấn người xung quanh làm niềm vui.
Người Ngư tộc không biế t phải làm sao, dù sao thì Hải vương có lệnh chỉ cần có vị Á Lai tiên sinh bên cạnh Lục thế đại nhân là được rồi, mọi người lại nhớ đến người dạy lễ nghi hồi trước của lục thế đại nhân bị dọa sợ chạy mất dép, còn có vài đứa nhỏ tầm tuổi Lục thế đại nhân đến giờ gặp ngày vẫn thấy đuôi phát đau.. . . .
Á Lai nói: ―Thật ra quá mứ c sạch sẽ không tốt cho sức đề kháng, nhưng mà không chú ý vệ sinh sẽ làm giun bò vào bụng, đến lúc đó phải chích thuốc, uống thuốc, cấm đi chơi nữa thì phải?‖
Phụt phụt phụt, Lục thế đại nhân phun sạch bánh còn chưa kịp nuốt vào trong nước, lo lắng sờ cái bụng nhỏ của mình.
Á Lai trộm cười xấu xa, lúc cần thiết cần phải hù dọa đứa nhỏ một chút, thu lại vẻ mặt nói với Julian: ―Chú không hề nghĩ đến Barret sao?‖
Julian ngớ người, nói: ―Barret là vãn bối, chú đương nhiên sẽ nhớ.‖
―Ta nhớ.‖ Lục thế đại nhân bốc bánh ngọt nhét vô miệng nói.
Á Lai buồ n bực, Barret rời đi rất không đúng lúc, lúc đó rõ ràng Julian đã có dấu hiệu nới thả lỏng phòng bị, lại hỏi: ―Vậy hội kết thân chú có ý định gì không?‖ hi vọng Julian không chú ý ai, bằng không Barret tuyệt đối sẽ quậyđến kinh thiên động địa.
Julian không nói gì, trong mắt có sự do dự, bởi vì đang nghĩ đếnmón quà Barret để lại cho mình.
Món quà Barret để lại cho Julian chính là đồng hồ báo giờ được thiết kế tinh mỹ dựa vào miêu tả của Á Lai, trước mắt vẫn chưa ra mắt trên thị trường, nhưng mà gã như hiến vật quý cho người cấp tốc gởi đến cho Julian, vốn là muốn tự tay tặng nhưng không ngờ mình phải tạm rời đi, gã đành phải để người khác giao.
Đứa nhỏ thấy cái gì mới lạ thì nhanh chóng cảm thấy hứng thú, cho nên Lục thế đại nhân rất thích, cứ đúng giờ là chạy lại cúc cu theo chim nhỏ.
M ỗi ngày đều như lời nhắc nhở vô hình với Julian xin đừng quên người đã tặng nó, anh muốn vứt thứ này đi, nhưng Lục thế đại nhân không cho. Hơn nữa may mà có Garlock ở đây, bằng không cái đồng hồ báo giờ này cũng bị Lục thế địa nhân đoạt mất rồi, dưới đáy lòng mình, Julian càng không hi vọng thứ này bị người khác lấy đi.
Lại một ngày nọ, người hầu trình một phong thư lên, là Barret hội trưởng gởi cho đại quản gia Julian.
Julian còn tưởng rằng là chuyện công, vội vàng mở ra xem.
Biết tôi đang làm gì không?
Cho chú năm sự lựa chọn:
Nhớ chú;
Rất nhớ chú;
Vô cùng nhớ chú;
Không nhớ chú không được;
Tất cả đều đúng.
Thế là Julian quyết định đưa lá thư cho Lục thế đại nhận chọc lỗ chơi.
Đây là lá thứ nội dung đỡ buồn nôn nhất mà Julian nhận được suốt mấy ngày qua, nhưng Lục thế đại nhân đã nhanh chóng không có cơ hội chọc lỗ thư tiếp nữa.
T ại tế ti phủ ở thành chủ trung tâm, Barret khó chịu suy nghĩ lời tâm tình, đỏ mặt viết được hai câu, nhưng lại cảm thấy viết chưa hay, cho nên vò lại thành cục ném vào sọt rác, lại viết một nữa, rồi lại ném. . . . . . .
Tế ti đại nhân cầm văn kiện vào cửa, oán giận với bác sĩ của mình: ―Terrence, anh chưa bao giờ viết thư tình cho tôi, tôi rất mất mát đó.‖
Terrence cứng đờ, vội chạy về phòng viết.
Đào Đức vừa lòng cười, xoay người nói: ―Ah~, công việc đều ổn chứ.‖
―Đi đi.‖ Barret không ngẩng đầu nhìn người vào, gã mớ i nhậm chức hội trường thương hội đế quốc, bởi gã nghĩ mình có thành tựu sẽ khiến Julian yên tâm về mình hơn, cũng khiến cho anh nghĩ mình là người trưởng thành có thể gánh vác trách nhiệm.
Đào Đứ c lấ khăn tay nhẹ xoa khóe mắt khô ráo, nói: ―Có người không muốn nhìn thấy người làm anh như tôi, hóa ra Barret cũng vậy, tôi chuẩn bị đi tìm chú Julian để tìm kiếm sự an ủi đây.‖
Barret nh ịn không được phát lạnh, lập tức nói: ―Anh, anh, anh không thể tùy tiện đi ra ngoài.‖ Tên hồ ly phóng đãng lại không biết xấu hổ này sẽ làm phiền Julian, như vậy cố gắng của mình sẽ thành lãng phí ngay.
Đào Đức hí mắt cười, ―Barret à, hội thân cận lớn như vậy không có anh đây thì không được hợp lý nha, há há.‖
Barret có trái tim mỏng manh ngay lập tức rơi xuống đáy cốc, trăm lần không ngờ thành chủ lại có ý muốn đưa tên Đào Đức tai họa này ra ngoài.
Đào Đứ c thừa dịp gã còn ngẩn người, liền chộp lấylá thư còn viết dỡ của người ta đọc, sau đó chua đến ê răng nói: ―Cậu nói đi, cậu làm vậy ngoài tra tấn bản thân thì có hiệu quả gì nữa.‖
Barret khó chịu, ―Đương nhiên là tôi tự mình làm mới có thành ý!‖
Đào Đức như là ngườ i từng trải, lắc đầu nói: ―Nói cậu ngốc cậu còn không chịu nhận, đương nhiên là có người nhà ủng hộ càng khiến đối phương yên tâm.‖ Lại nghĩ, ―Có lẽ Garlock và Á Lai đã nói giúp cậu cũng không chừng, dù sao cậu đã ngốc đến trình độ ai cũng nhìn thấy được rồi.‖
Barret nhe răng.
Đào Đức không thèm để ý tiếp tục cười tủm tỉm, nói: ―Thật ra Garlock và Á Lai vẫn rất nghĩa khí, cho nên dù cho giúp cậu nhưng vẫn xuất phát từ cái nhìn khách quan.‖
Barret cũng không hồ đồ, gã đi quanh phòng mình hai vòng, quyết định đi cầu viện, lỡ như trong hội thân cận Julian coi trọng người khác thì sao, nhưng mà không thể theo ngay mặt còn có thể lén theo phía sau mà phải không?
Đào Đứ c thấy gã vẫn không lên tiếng, đành phải nhắc thêm mộtcâu: ―Cậu không muốn thỉnh giáo vị thú nhân đã từng theo đuổi thành công vị phi thú nhân Ngư tộc sao?‖
Barret v ỗ đầu, sao trước kia lại không nghĩ đến nhỉ? Quả nhiên vẫn là Đào Đức nhiều mưu mô nhất! Lại hỏi: ―Ý nghĩa của lần thân cận này rốt cuộc là gì?‖ Có hơi đột nhiên, đỉnh Allen coinhư đã triệt để vững chắc, nhưng đế quốc sao lại nóng lòng muốn thân thiết với Ngư tộc như vậy?
Đào Đức nói: ―Khả năng sinh dục của Ngư tộc tuy cao, nhưng tỷ lệ sinh thú nhân rất thấp, hơn nữa theo thống kê thì cho thấy khả năng kháng bệnh của Ngư tộc đang bị giảm sút.‖
Barret g ật đầu, ―Con của thú nhân và Ngư tộc cơ hồ đều là thú nhân có ngoại hình Ngư tộc.‖ Chỉ cần không chiến tranh thì sẽ có lợi cho đế quốc thú nhân, cho nên thành chủ mới nắm chặt thời điểm định ra chuyện này.
Đào Đức nói: ―Bởi vì có quan hệ đến cuộc đánh cược của á phụ với Ngư tộc khiến Ngư tộc phải lui về biển năm mươi năm, nhưng cũng vì thế nên ít liên hệ với người ngoài suốt năm mươi năm, bây giờ Ngư tộc mới có thể cảm nhận hết sự thiếu hụt của một chủng tộc riêng lẻ, hơn nữa Hải vương Ngư tộc cũng không phải là đám người Ưng tộc tự cho mình là cao quý mù quáng theo đuổi huyết thống thuần khiết, cho nên sẽ thông suốt chọn lựa cho Ngư tộc đám hỏi với thú nhân đất liền để cùng phát triển.‖
Đột nhiên Barret hỏi: ―Chuyện sinh dục gì đó là bác sĩ Terrence giải thích cho anh phải không?‖
Đào Đức đắc ý nói: ―Cho nên mới nói chọn lựa bạn lữ cũng là một môn kỹ thuật, cậu phải tiếp tục cố gắng nhiều!‖
C ố gắng! Barret tiếp tục vắt óc suy nghĩ nội dung bức thư tiếp theo, lúc này là viết gởi Garlock và Á Lai, mình phải cố lên, cũng yêu cầu lúc này người bên cạnh Julian có thể cố giúp mình trong lúc mình đang bận rộn.
/100
|