Trói Tướng Công

Chương 7

/11


Edit Phu Dung

Trong giang hồ đang bàn tán không ngừng về một tin quan trọng, không phải tin ai bị đánh bại, hay ai trở thành thiên hạ đệ nhất, mà chính là hoa khôi của Tô Châu, Tô Liễu Liễu Ỷ Hồng viện đã bị người ám sát. Nàng bi giết đêm qua, không biết là do ai làm, ngay cả tuần phủ cũng bị kinh động. Sau khi khám nghiệm vết thương tại hiện trường đã đưa ra kết luận là do một thanh kiếm vô cùng sắc bén gây ra mới có thể khiến đầu rơi xuống đất mà không thấy máu.

Hiện tại mọi người đều nhớ tới lời đồn đãi về bảy tuyệt kiếm phong hiểm, Kiếm Ma đoạn hồn, khi giết người kiếm vừa xuất ra chưa thấy máu đã thấy đầu rơi xuống đất.

Sự kiện này khiến nam nhân trong giang hồ giậm chân tiếc rẻ, còn nữ nhân thì vỗ tay hoan hô.

“Ngươi làm vậy được không?” Lãnh Phi không thèm liếc bao bố xa xa đựng cái đầu khiến Vũ Vân Phượng điên cuồng một cái, đã ném nó vào trong lửa.

“Khi nào thì một sát thủ như ngươi cũng trở nên mềm lòng?” Vô Song nhìn cái đầu được hóa trang thành Tô Liễu Liễu, không, nên nói nó là của sát thủ Huyết hoa hồng Tô Lưu Ngọc mới đúng.

Vừa nghe Vô Song tiến vào phòng nói muốn giết nàng, Tô Liễu Liễu còn tưởng rằng Vô Song đang đùa giỡn, sau đó nhìn thấy nàng mang đến trang phục cùng với đạo cụ, và lôi ra một thi thể của nữ tử vừa mới chết không lâu, Liễu Liễu mới tỉnh ngộ biết rằng Vô Song muốn giúp nàng khôi phục lại tự do, nàng không nói hai lời dốc hết toàn lực phối hợp.

Vô Song tìm một thi thể giống như Tô Liễu Liễu chặt đầu , sau đó hóa trang thành Tô Liễu Liễu của Ỷ Hồng viện rồi giao cho Vũ Vân Phượng. Như vậy Tô Liễu Liễu có thể trở lại làm một sát thủ mà nàng thích còn Kiếm Ma cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.

“Chuyện Tô Liễu Liễu bị giết có phải do ngươi truyền ra? Nếu không Vũ Vân Phương làm sao không thèm nhìn qua cái đầu trong bao đã nhảy lên vui mừng như điên.

Miệng lưỡi con người quả thật đáng sợ, một truyền ba, ba truyền mừơi, sự thường lời đồn lan ra rất nhanh. Vô Song phe phẩy quạt cùng Tô Lưu Ngọc cưỡi ngựa.

“Còn nàng kia là ai?” Trừng mắt nhìn người giống như khối băng đang cùng Vô Song cưỡi chung con ngựa, Liễu Liễu không nhớ trong giang hồ có một nhân vật đặc sắc như vậy. Vẻ đẹp không có gì có thể so sánh, khí chất lãnh lùng diễm lệ, tao nhã mà một hoa khôi như nàng cũng không bằng. Liễu Liệu không nhịn được hỏi “Nàng có phải là người thay thế vị trí hoa khôi Tô Châu của ta không?”

“Hắn ư?’ Vô Song phì cười “Hắn là nam nhân” Không trách Tô Lưu Ngọc được, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lãnh Phi cũng bị choáng váng, cũng nhìn đến ngây ngốc.

Tô Liễu Liễu như chợt nghĩ ra..ai da ! Nàng như thế nào lại quên, Vô Song có thể cải nam trang thì hắn cũng có thể cải nữ trang. Muốn làm hoa khôi dễ như trở bàn tay chỉ cần hắn phối hợp.

“Không cần nghĩ” Dường như nhìn ra ý đồ xấu xa của Vô Song, Lãnh Phi lạnh lùng đánh tan ý niệm vừa mới chớm trong đầu nàng. Nàng ão não thừ người.

“Kinh Nhị..ngươi đi đâu mang về một nam nhân tuấn tú như vậy?’ Ngay cả bản thân là một sát thủ máu lạnh như nàng khi nhìn hắn tim cũng đập thình thịch.

Xem là muốn lấy tiền. Trước kia chỉ cần có người liếc nàng một cái, nàng không ngần ngại móc mắt hay khiến hắn đi gặp Diêm vương.

“Không thể nào…Hắn cổ quái như vậy như thế nào cùng giang hồ đệ nhất sát….sát….không thể nào! Sắc mặt của Tô Lưu Ngọc trắng bệch không còn chút máu.

“Ngươi trở thành thômg minh từ khi nào, có lẽ ăn nước miếng của ta nhiều cũng có chổ hữu dụng nha. Vô Song vừa dứt lời muốn thừa dịp hít vào hương thơm của Liễu Liễu, nhưng thắt lưng đã bị một bàn tay mạnh mẽ như sắt thép giữ lại.

“Ngồi xuống” Lãnh Phi trầm giọng. Thật không hiểu nổi thiếu nữ này ngay cả một chút vẻ tiểu thư khuê các cũng không có, khó trách Kinh Tề Tư muốn nhanh chóng gả nàng ra ngoài.

Đối với một nữ nhi thích giả dạng nam nhân, một thiên kim đêm ngày dạo chơi nơi phố liễu phường hoa thử hỏi phụ thân nào có thể chịu được loại đả kích này?

Mặt của Tô Lưu Ngọc tái nhợt, tay ghìm dây cương, quay đầu lại “ Kinh Nhị, chúng ta cáo từ ở đây” Nàng vội vã giục ngựa rời đi, ngay cả chào Lãnh Phi cũng quên luôn.

“Chạy trốn thật mau, thật không cam lòng mà, chưa đụng chạm được gì” Vì ngại chủ nhân của hai cánh tay cứng như sắt, hại nàng không dám hôn Liễu Liễu chào từ biệt.

“Ngươi là nữ nhân của ta” Sau khi hắn nhận định, chỉ cho phép nàng nghĩ tới một mình hắn, trong lòng nàng chỉ nên có hắn.

“Nhưng nàng là bằng hữu của ta” Vô Song bĩu môi “ Xem đi” sau khi có hắn nhúng tay vào quản bên đông quản bên tây, nàng ngay cả chút tự do cũng không có.

“Bằng hữu phải không? Ta đây đi giết nàng” Sát khí hiện lên trong đáy mắt Lãnh Phi, đồng thời tay hắn cũng đặt lên kiếm.

“Đừng làm vậy, ta chỉ nói giỡn” Động chút là giết người nàng chỉ sợ một ngày nào đó bản thân nàng cũng không tránh khỏi kiếp nạn.

Nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng Lãnh Phi lên tiếng “ Ta sẽ không giết ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoan nghe lời”

“Vậy ngươi có thể giải huyệt trên người ta không?’ Hại nàng không thể thi triển võ công , chỉ có thể cưỡi ngựa không thể dùng khinh công.

“Mấy ngày trước khi chúng ta thành thân ta sẽ giải, đợi xem biểu hiện của ngươi , tốt rồi nói” Lãnh Phi vùi đầu vào gáy cũa nàng tham lam hít hương thơm.

“Nói vô nghĩa” Vô Song tức giận

“Hay không cần đợi tới đêm động phòng hoa chúc” Lãnh Phi dùng nụ hôn che cái miệng nhỏ nhắn hồng tươi của nàng, không thèm quan tâm đến ánh mắt hiếu kỳ của người qua đường, ánh mắt của họ lấy làm quái lạ khi nhìn hai thân hình của nam nữ ở trên đường không ngừng hôn nhau.

Lãnh Phi giống như cái bóng đi phía sau nàng, nếu không muốn nói cái bóng mà nói là ma quỷ cả ngày bám theo nàng cũng chính xác.

Vô Song buồn bực đến phát điên vì nàng đi đâu cũng không thoát khỏi hắn.

Khi bàn chuyện làm ăn hay tiếp khách, chỉ cần có người tới gần nàng mười thước , mặc kệ là nam hay nữ đều bị ánh mắt lạnh lẽo quyết liệt của hắn nhìn không dám tới gần.

Ngay cả đi xem pháo hoa hắn cũng đi theo, đôi khi cô nương muốn đụng tay đụng chân với nàng, Ngân kiếm của hắn thậm chí vung lên vừa vặn dừng lại cách cổ cô nương đó vài tấc khiến ai ai cũng bị doạ sợ tới mức không dám làm bậy.

Tiểu Liên là người duy nhất không sợ chết, khiến nàng đổ mồ hôi lạnh cũng cảm động rất nhiều bởi vì còn có người không sợ chết trung thành với nàng.

“Kinh Nhi, sau khi tiểu thư nhà chúng ta chết đi, Tiểu Liên còn lại một mình bơ vơ,không nơi nương tưạ. Tiểu Liên nguyện cả đời hầu hạ, xin Kinh Nhị hãy thu dưỡng ta”. Tiểu Liên đến gần nàng ba thước quỳ xuống, khiến gân xanh trên trán của Lãnh Phi bắt đầu nổi lên.

“Ngươi đứng lên trước đi” Tay Vô Song vừa tính chạm vào Tiểu Liên, nhưng chợt nhìn thấy con ngươi màu hắc đồng bên cạnh lóe lên, nàng run sợ lập tức rụt tay về bảo Tiểu Liên “Có gì đứng lên rồi nói sau”

Tiểu Liên nghĩ mình không được ở lại, chợt khóc nức nở. Nàng hiểu mình đã mất đi sự che chở của hoa khôi Tô Liễu Liễu, Kinh Nhị sẽ để nàng tự do lựa chọn bồi rượu bán rẻ tiếng cười, hay rời khỏi đây. Thiên hạ rộng lớn, bản thân nàng lại không có tài năng, ngoài cách làm nha hoàn hầu hạ người khác, không biết còn có thể làm gì? Nếu không may gặp phải một chủ tử xấu xa, so với ở Ỷ Hồng viện càng tồi tệ hơn thì sao?”

Nàng nguyện hầu hạ Kinh Nhị cũng không muốn lưu lạc nơi chốn phong trần.

“Vậy ngươi muốn rời khỏi đây? Ta có thể an bài một gia đình tốt cho ngươi” Có lẽ bởi vì Vô Song coi Tiểu Liên như tiểu muội, nên không muốn để nàng đi.

Vô Song bất đắc dĩ không có biện pháp, sức thu hút trời sinh đối với tiểu nữ nhân của nàng khiến Tiểu Liên si mê cũng không phải lỗi nàng, tại sao Lãnh Phi lại trừng mắt nhìn nàng ?”

“Thật có lỗi, chỉ sợ tướng công nhà ta không đồng ý”

“Cái gì, Kinh Nhị ngươi phải thành hôn ? Chuyện này sao có thể? Nếu thiếu ngươi việc làm ăn của Ỷ Hồng viện sẽ bị tổn thất rất nhiều! Đó là tiếng hô kinh ngạc của Lý ma ma.

“Kinh Nhị ngươi sao có thể kết hôn, ngươi là nam mà!” một vài cô nương không thể chấp nhận sự thật vẫn cho rằng Vô Song là nam.

“Kinh Nhị ngươi không thành hôn được không? Ta sẽ hầu hạ ngươi cả đời ! Có cô nương muốn khóc sẳn lòng hầu hạ nàng còn tốt hơn vạn lần so với tiếp đãi những thương nhân hay những lão già không thân thiện kia”

“Kinh Nhị sao ngươi muốn kết hôn, có phải Kinh lão gia bức hôn ngươi ? Tiểu Liên cố dấu những giọt lệ nức nở. Kinh Nhị là thần tượng của nàng mà, bất luận kẻ nào cũng không xứng.

“Đừng như vậy! Mọi người đều là hồng nhan tri kỷ của ta, nếu rảnh rỗi ta sẽ về thăm các ngươi, đừng khóc sẽ không đẹp, ta còn muốn mở cửa làm ăn”. Lãnh Phi liếc mắt đưa tình khiến người sợ hãi. Vô Song có chút lo lắng.

“Nhưng tướng công của ngươi có đồng ý cho ngươi đến thanh lâu?” Lý ma ma hỏi câu ra hỏi trong lòng mọi người.

“Hắn muốn ta trở về cùng hắn thương lượng”. Chạm đến ánh mắt giống như băng của Lãnh Phi, Vô Song khôn khéo chuyển đề tài.

“Không thể thương lương!” Ngày mai hắn sẽ mang nàng về Thần Kiếm Sơn Trang ở biên quan, nếu không cũng nhốt nàng trong Thất Tuyệt Nhai, khiến nàng rời xa Tô Châu, rời xa những động vật lúc nào cũng động tình bất luận là nam hay nữ này.

“Kinh Nhị ngươi đi đâu tìm về một đại mỹ nhân thế này?” Tuy rằng thân hình hơi cao lớn một chút nhưng cũng chỉ là khuyết điểm nho nhỏ” Ánh mắt Lý ma ma chợt lóe lên, vừa mới mất đi hoa khôi Liễu Liễu chuyện làm ăn giảm đi một nữa, nhưng trời đối xử với bà cũng không tệ đã mang đến một đại mỹ nhân.

Những ánh mắt oán giận của các cô nương bên cạnh không ngừng bắn về phía Lãnh Phi đang đứng bên Vô Song.

Vô Song vội vàng kéo Lý ma ma qua một góc, “Bà cũng thấy “nàng” không không tệ phải không, ta nghĩ vị trí hoa khôi mới của Tô Châu nhất định sẽ rơi vào tay “nàng” một cách dễ dàng”

“Quả thật là Tây Thi vừa sinh ra nữa, Điêu Thuyền sống lại” Lý ma ma cười khoái trá , ánh mắt già thỉnh thoảng nhìn trộm đánh giá Lãnh Phi. “Kinh Nhị, ngươi tìm được nàng ở đâu vậy?”

“Trước hết đừng nói tới chuyện đó, nếu ăn mặc đẹp một chút bà nói hoa khôi của Tô Châu năm nay nàng có vài phần thắng không?”

“Ta nghĩ không cần son phấn nhiều, vẻ đẹp khuynh thành lạnh lùng diễm lệ, yêu mị một cách tự nhiên như thế cũng đủ đánh bại Lâu nhã viện kia rớt xuống lôi đài” Lý ma ma cười ha hả.

“Thật à?’ Ánh mắt của Vô Song lóe sáng.

“Kinh Vô Song” Giọng nói trầm thấp lạnh như băng của Lãnh Phi khiến không khí như đông lại.

“Giọng nói của nàng hơi thô nhưng chỉ là một khuyết điểm nhỏ có thể dùng tiếng đàn che lại” Lý ma ma đang tưởng tượng ra những ngày huy hoàng của Ỷ Hồng viện.

“Tốt lắm, những chuyện còn lại để ta…” Không hề báo trước áo của nàng đã bị Lãnh Phi nhấc bổng lên , nàng phát hiện mình giống như bao cát bị người khiêng đi, không thể thốt ra những lời tiếp theo “Ngươi đang làm gì, mau thả ta xuống” Nàng không còn mặt mũi nhìn những cô nương trong Ỷ Hồng viện đang ngây ngốc nhìn hai người họ.

“Ta cũng muốn hỏi ngươi đang làm gì?” Tiểu nữ nhân này thật sự đáng đánh đòn . Lãnh Phi vừa nghĩ đến đây bàn tay to lớn của hắn không khách sáo đánh lên mông nàng.

“A.. .Lãnh Phi ngươi là tên tiểu nhân bỉ ổi” Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám đối xử với nàng như vậy. Phụ thân nàng luyến tiếc không dám chạm vào một sợi lông của nàng vì sợ nàng đau, mà hắn tự nhiên lại dám đánh nàng. Điều mất mặt nhất chính là đánh nàng trước ánh mắt của mọi người. Xong rồi, hình tượng Tái Chư Cát của nàng đã bị huỷ hoàn toàn.

Lãnh Phi không nói một lời tặng thêm Vô Song một cái nữa không nhẹ không nặng, nhìn thấy nàng nghiến răng vẻ lo lắng trong lòng hắn biến mất, tâm tình trở nên vui vẻ.

“Ngươi vô sỉ, hạ lưu…A .. đau..Ta sai rồi nên mới gài bẫy ngươi” Càng xấu hổ hơn là nàng khuất phục hắn.

Lãnh Phi rụt tay về, đem Vô Song đăt lên lưng ngựa. Nhìn thấy nàng muốn khóc nhưng cố nhịn cắn răng không cho nước mắt rơi xuống, lòng hắn đầy thương cảm

“Đau không?’ Gương mặt lãnh khốc của hắn lộ ra vẻ tình cảm và không tha trong ánh mắt , hắn cầm lấy hai bàn tay nàng đưa lên môi hôn, bàn tay to lớn bao lấy hai tay nhỏ bé ấm áp, tình yêu từ lòng bàn tay truyền thẳng vào tim.

Vô Song kiên cường không lộ ra cảm xúc gì, nhưng sự dịu dàng của hắn so với vẻ tàn nhẫn có sức sát thương rất lớn.

“Chỉ cần ngươi an phận làm một tân nương, đêm động phòng hoa chúc ta sẽ cởi bỏ huyệt đạo trên người ngươi” Hắn hiểu rõ trong đầu nàng chứa đựng một đống tinh ma quỷ kế không thể không đề phòng.

“Đây chính là ngươi nói đó” Trong đầu Vô Song bắt đầu tính toán, chỉ cần võ công khôi phục lại, nàng sẽ trốn đi thật xa, cái gì đêm động phòng hoa chúc, cho hắn một mình trong phòng trống không”

Lãnh Phi vuốt cằm “Ta đưa ngươi trở về” Hắn mạnh mẽ phóng lên ngựa ngồi phía sau nàng. Hắn thả nàng đi thì mới có quỷ.

Dọc theo đường đi, hai người đều bày mưu tính kế.

/11

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status