*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Pháp y sở tại nhận được tin báo, trong vòng 10 phút đã có mặt tại hiện trường.
Phán đoán bước đầu là thi thể phụ nữ, thời điểm tử vong cách đây gần 2 tháng, nguyên nhân tử vong không do ngoại lực, muốn xác định có phải chết vì trúng độc hay không thì cần phải khám nghiệm sâu hơn.
“Cũng là để xác định người chết khi còn sống có từng làm hóa trị.” Pháp y đã nói như vậy với Tiêu Dương.
Có chuyên gia giám định vân tay ở hiện trường, để xác định danh tính người chết cần thêm ít nhất 2 giờ. Giờ là lúc cần tranh thủ thời gian, Tiêu Dương và Nghiêm Thông không thể lãng phí thời gian tuân theo trình tự. Tiêu Dương đứng trước cửa phòng trọ trông ra dãy núi Thương Úc xa xa, bắt đầu sắp xếp các manh mối vụ án ở trong đầu, hiếm khi thấy anh không hút thuốc để giải tỏa áp lực như lần này. Anh chỉ cau mày đứng ở đó không hề nhúc nhích, đôi mắt đen trong veo phản chiếu cảnh vật xa xăm.
“Xem tình huống này, mười phần thì đến 8, 9 phần là Thái Nguyệt Tình.” Không tìm được manh mối hữu dụng nào trong phòng Thái Nguyệt Tình ở, Nghiêm Thông đi ra phía cửa đứng cùng Tiêu Dương, hai tay đút túi quần, cố hết sức giữ đầu óc tỉnh táo để phân tích sự việc. ” Nếu Thái Nguyệt Tình đã mất từ 2 tháng trước vậy người bắt cóc Tiểu Phổ và luật sư Kiều là ai? Họ hàng thân thích của nhà họ Tưởng đều vì chuyện của Tưởng Nguyên Minh mà tuyệt giao, về lý mà nói thì không có khả năng còn có người muốn báo thù cho y…”
Nghiêm Thông còn chưa dứt hẳn lời thì Tiêu Dương đã thình lình lên tiếng: “Kiều Nhân không phải người nhà của tôi.”
“Gì cơ?” Nghiêm Thông nhất thời không theo nổi suy nghĩ của Tiêu Dương, nhìn anh hỏi.
“Tiểu Phổ là con trai của anh nhưng Kiều Nhân vẫn chưa phải người nhà của tôi.”
Tầm mắt Tiêu Dương vẫn nhìn đăm đăm xa xăm, sắc mặt không mảy may thay đổi, giọng điệu cũng ôn hòa như thường, rõ ràng anh đã lấy lại được phong độ thường ngày.
“Nếu là Thái Nguyệt Tình muốn báo oán nỗi đau mất con thì việc bắt cóc Tiểu Phổ có thế hiểu được. Nếu vậy, Kiều Nhân không phải vợ tôi, bắt cóc cô ấy là điều không hợp logic. Cô ấy lại là người trường thành, việc bắt cóc sẽ càng khó khăn hơn. Bởi vậy, nếu không có ý nghĩa đặc biệt nào đấy thì kẻ bắt cóc đã không cần thiết phải mạo hiểm như vậy rồi.”
Lần theo lối suy luận của Tiêu Dương, Nghiêm Thông không khỏi gật gù: “Trừ phi… bắt cóc Tiểu Phổ là muốn báo oán nỗi đau mất con cho Thái Nguyệt Tình còn bắt cóc luật sư Kiều… là vì mình…” Nghiêm Thông dừng một chút rồi nhướn mày nói tiếp: “Nói như vậy, kẻ bắt cóc là người yêu của Tưởng Nguyên Minh ư?”
“Đã từng là người yêu.” Tiêu Dương bổ sung.
Nghiêm Thông đang muốn nói tiếp thì di động trong túi đổ chuông.
“Tiểu Trần gọi.”
Nghiêm Thông nhìn thoáng qua nét mặt của Tiêu Dương rồi vừa nhận điện vừa đi vào trong phòng.
“Alo, Tiểu Trần à?”
Chừng vài phút sau, Nghiêm Thông vội vàng đi ra, chưa tới trước mặt Tiêu Dương đã vội nói: “Thì ra Nhiếp Thúy Anh là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Tưởng. Khi mười chín tuổi, cô ấy gặp chuyện ngoài ý muốn khi đi làm ở thị trấn, Phó Nhạc vì cứu cô mà mất đi nửa cánh tay nên mới gả cho Phó Nhạc. Một năm sau thì xảy ra chuyện của Tưởng Nguyên Minh.”
Quả là tin tức khiến người ta giật mình. Tiêu Dương quay người nói: “Quay lại tìm cô ta.” Tiếp đó đi thẳng về phía xe.
Họ lên xe, Nghiêm Thông nhanh chóng cài dây an toàn rồi hỏi: “Sao anh lại nghĩ đến chuyện điều tra Nhiếp Thúy Anh?”
Vừa định ngẩng đầu lên thì bị quán tính khi xe bất ngờ tăng tốc gây va đập, Nghiêm Thông hơi choáng, anh nhìn về phía Tiêu Dương. Tiêu Dương vẫn bình tĩnh như vậy, tay nắm chắc vô lăng, thật không dám tin anh ta vừa đạp chân ga hết cỡ chỉ trong tích tắc. Đây là lần đầu tiên Nghiêm Thông thấy Tiêu Dương lái xe nhanh đến thế.
“Sau khi Tưởng Nguyên Minh bị thi hành án, gần như chẳng có ai giao thiệp với nhà họ Tưởng nữa. Chỉ là con dâu nhà hàng xóm, vậy mà lại không quản tính mạng lao vào đám cháy để cứu người.” Tiêu Dương bình tĩnh giải thích đâu ra đấy, thật không hoà hợp với tốc độ lái xe bất thường của anh.
Giờ không phải lúc để trêu chọc, Nghiêm Thông nhanh chóng từ gương mặt ngạc nhiên chuyển sang gật đầu phụ họa: “Bên phía Tiểu Trần cũng điều tra được rằng người trong thôn đều nói quan hệ giữa Nhiếp Thúy Anh với vợ chồng Tưởng Nhất Minh và Thái Nguyệt Tình rất tốt. Vợ chồng họ đối đãi với cô ấy như con gái ruột vậy.”
Nghiêm Thông phỏng đoán: “Có thể là vì cái chết của Tưởng Nguyên Minh rồi đôi vợ chồng già lần lượt qua đời đã kích động Nhiếp Thúy Anh trả thù.”
Tiêu Dương không tiếp lời. Xe vội vã phóng một mạch về Phó gia thôn.
Cùng lúc này, Kiều Nhân đã cắn tháo được dây thừng trói tay trái của mình. Nghiêm Trình Phổ thấy cô cúi đầu cắn dây thừng khổ sở bèn xúm lại giúp. Bé khịt mũi hỏi cô: “Dì Kiều ơi, khi nào cha mới tìm được chúng ta?”
“Nhanh thôi, cha và chú Dương sẽ nhanh chóng tìm được chúng ta.” Cô vừa an ủi cậu bé vừa thử tháo còng ở cổ tay và chân nhưng không được.
Mỗi còng tay đều bị móc vào một giá sắt gắn cố định vào bức tường xi măng, cố lay thế nào cũng không suy suyển. Còng tay cũng rất chắc, giật mãi cũng không hề gì.
Kiều Nhân thở dài, vỗ vỗ chỗ đệm bên cạnh, cười với Nghiêm Trình Phổ: “Nào, lại đây với dì.”
Cậu bạn nhỏ rất nghe lời, chạy đến ngồi cạnh cô ngay, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn ngước nhìn cô, giọt nước mắt trong trẻo vẫn còn đọng trên lông mi trông thật tội nghiệp: “Cháu không cần chú Tiêu…”
Xem ra Tiêu Dương nói trẻ con sợ anh ấy không phải nói chơi đâu nhỉ? Kiều Nhân nhất thời cảm thấy thật dở khóc dở cười. Cô nhẹ nhàng xoa lưng Nghiêm Trình Phổ để bé dễ thở: “Được. Không cần chú Tiêu, ba ba tới tìm chúng ta.”
Sợ đứa trẻ có thể bị thương, Kiều Nhân quan sát cẩn thận một lượt rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Cháu có thấy đau chỗ nào không?”
May là người bạn nhỏ chỉ giơ tay ra rồi nói: “Tay ạ, đau ơi là đau!”
Kiều Nhân cúi đầu kiểm tra búp tay trắng nõn của cậu bé, quả thực có một vết sưng đỏ ở đấy.
“Ui chao, đau lắm nhỉ? Ngoan nhé, để dì thổi cho.” Kiều Nhân thổi liền mấy hơi rồi hỏi bé, “Tiểu Phổ, cháu từng gặp người mang dì qua đây trước đây chưa?”
Người bạn nhỏ lắc đầu.
“Vậy dì ấy nói đã nói những gì với cháu vậy?”
“Dì bảo Tiểu Phổ đừng khóc.” Cậu bé nghiêng đầu trầm tư rất ra dáng ông cụ non rồi nghiêm túc trả lời, “Cô ấy còn bảo cô có một bé gái tầm tầm tuổi Tiểu Phổ. Nếu cháu không khóc thì cô sẽ dẫn bạn ấy đến chơi với cháu.”
Thì ra người phụ nữ ấy còn có một đứa con gái. Kiều Nhân thầm lấy làm ngạc nhiên.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân người đang đến. Bé Nghiêm Trình Phổ lập tức nín khóc, như một chú thỏ con nép sát vào ngực Kiều Nhân, ôm chặt lấy cổ cô, vùi mặt vào hõm vai, toàn thân run nhè nhẹ. Phản ứng này khiến Kiều Nhân cảm thấy kỳ lạ. Suốt mấy tiếng đồng hồ qua, Kiều Nhân chưa từng nghe thấy người phụ nữ ấy to tiếng với đứa trẻ lần nào, tại sao đứa trẻ lại sợ người phụ nữ ấy như vậy?
Tiếng bước chân bên ngoài cứ đi qua đi lại, hình như là đang thu dọn thứ gì đấy. Không lâu sau, cửa sắt mở ra. Khi Kiều Nhân thấy rõ dung mạo đối phương thì thoáng kinh hãi, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Nghiêm Trình Phổ lại sợ người phụ nữ này đến vậy. Người phụ nữ này bị bỏng phần lớn khuôn mặt, nhìn qua thật giống vai Freddy trong phim kinh dị “A nightmare on Elm street”.
Chị ta mặc một chiếc áo sơ mi dáng rộng màu hồng và quần bò, lặng lẽ đứng ở cửa, tầm mắt dịch chuyển từ tay trái Kiều Nhân sang nhìn chằm chằm vào mặt cô.
“Tôi muốn nói chuyện với chị một chút.” Trước khi người đàn bà ấy mở miệng, Kiều Nhân lên tiếng trước phá vỡ không gian tĩnh lặng, bình tĩnh nhìn lại chị ta: “Chị từng có xích mích gì với Tiêu Dương và cảnh sát Nghiêm à?”
Người phụ nữ vẫn đứng nguyên chỗ cũ nhìn cô đăm đăm, không hề phản ứng lại. Một tay chống khung cửa, tay còn lại để xuôi, hai vai sụp xuống đầy mỏi mệt, biểu cảm cứng đờ, rất có thể là do bị bỏng nên mới có khuôn mặt vô cảm như thế. Tuy vậy, đôi mắt của vẫn không hề dao động, sự mệt mỏi tuyệt vọng của nó khiến người ta có thể cảm nhận được cảm xúc thực sự đằng sau những sẹo bỏng kia là một khuôn mặt “xám như tro tàn”.
“Dù sao đi nữa, trẻ nhỏ vô tội. Tiểu Phổ còn nhỏ như vậy, chị đừng làm nó sợ hãi, hãy thả nó ra đi.” Kiều Nhân xem như sự im lặng của chị ta là ngầm thừa nhận cho nên bèn nghĩ cách khiến chị ta mềm lòng. Kiều Nhân vừa nói vừa đưa tay xoa đầu Nghiêm Trình Phổ, mắt rưng rưng lệ. “Chị cũng có con tầm tuổi thằng bé. Tôi tin nếu đổi lại là chị, chị cũng không muốn vì lỗi lầm của mình mà người khác sẽ trả thù lên người đứa trẻ.”
Kiều Nhân cố ý nói nhỏ nhẹ và thong thả, giọng ấm áp, thêm một chút nài nỉ và đôi mắt lấp lánh nước nữa. Quả thực sau đấy, người phụ nữ đối diện đành phải rũ mắt xuống, tránh né cái nhìn của Kiều Nhân.
Gánh nặng trong lòng Kiều Nhân như được trút xuống, cô biết đấy là biểu hiện người phụ nữ kia đã động lòng trắc ẩn. Cô nói tiếp: “Kỳ thực chị cũng không định làm hại đứa trẻ phải không? Để mình tôi lại là được rồi, thả đứa bé về với cha mẹ đi.”
Nhưng lần này, người phụ nữ ấy không đáp lại bằng bất kỳ cách thức nào. Kiều Nhân mím môi nhìn chị ta, hít sâu một hơi để trấn an bản thân.
“Tám năm trước, cô chắc mới khoảng 21 nhỉ.” Rất lâu sau người phụ nữ mới mấp máy đôi môi biến dạng, nói mà không hề nhìn đối phương. “Năm đó anh ấy ít hơn cô một tuổi, bởi một tội danh vô căn cứ mà bị kết án tử hình. Sau này có một kẻ tên là Tô Thư Chính nhận tội nhưng những tên cảnh sát kia lẫn tòa án đều không chịu thừa nhận đó là vụ án oan sai.” Nói tới đây, người phụ nữ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, “Anh ấy mới chỉ 20 tuổi… Tương lai rộng mở như vậy… Nói không chừng sẽ cũng như cô, trở thành một người ưu tú. Thế nhưng anh ấy lại phải ra đi theo cách đấy.”
Khi người phụ nữ nói đến “Tô Thư Chính”, Kiều Nhân khẽ mở to mắt, trong lòng đã cơ bản đoán được chân tướng sự việc rồi.
“Người thanh niên ấy là Tưởng Nguyên Minh ư?” Kiều Nhân hỏi “Cô là người nhà của Tưởng Nguyên Minh sao? Vụ án ấy chúng tôi đã từng đặc biệt nghiên cứu, có rất nhiều điểm đáng ngờ, vẫn còn có thể khiếu nại được đấy.”
Trong lòng Kiều Nhân hé mở một tia hy vọng, cô vẫn nhớ rõ ràng rành mạch chi tiết vụ án. “Hẳn là cô đã nghe danh luật sư Trương Khải rồi chứ? Anh ấy là luật sư hình sự tốt nhất chỗ chúng tôi. Năm ngoái, anh ấy đã thắng kiện vụ án Hồ Phúc Đông đấy. Nửa năm trước tôi còn cùng anh ấy đi tìm mẹ của Tưởng Nguyên Minh, đáng tiếc là không liên lạc được với bà ấy. Nếu các cô muốn khiếu nại, vậy thì chúng tôi rất sẵn lòng giúp đỡ…”
“Dì Thái đã qua đời rồi.” Người phụ nữ ngắt lời Kiều Nhân.
Kiều Nhân sửng sốt.
“Ung thư não, hai tháng trước. Mãi đến khi đi thăm bà ấy tôi mới phát hiện.” Người phụ nữ bình tĩnh lại, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm mặt cô, chầm chậm kể tiếp, “Khi chuyển vào thị trấn chữa bệnh, hàng xóm láng giềng đều nhận ra bà. Họ nói bà là mẹ của tội phạm giết người. Bà mất ở nhà mình tròn một tuần trời, cửa lớn không khóa nhưng không ai phát hiện ra.”
Vết sẹo bỏng lồi lõm khiến việc giương mí mắt trở nên khó khăn hơn, ánh mắt ấy trống rỗng, vô hồn, chỉ có nước mắt mặn chát lăn dài xuống cổ, trượt qua ngũ quan biến dạng của cô. Dường như cô vẫn chưa ý thức được mình đang khóc, cô hé môi, mặc cho nước mắt trượt vào cả miệng: “Gia đình họ đã mất đi đứa con độc nhất… vậy mà còn bị chỉ trỏ… chết rồi vẫn bị tránh như quỷ… Cô nói xem, có lý do gì đáng để tha thứ cho họ chứ?”
Kiều Nhân im lặng một lát rồi mới chất vấn: “Cho nên cô muốn con mình cũng trở thành con của tội phạm giết người sao?”
Người phụ nữ đứng hình.
“Cô biết rõ đây không phải là cách giải quyết tốt nhất, hơn nữa cô làm vậy sẽ khiến bi kịch của nhà họ Tưởng một lần nữa tái diễn ở gia đình mình.” Nói rồi cô khẽ lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt đối phương. “Thu tay lại đi. Còn rất nhiều cách giúp được cô. Cô không cần phải đi đến bước đường này.”
Đối phương lại lắc đầu: “Đã quá muộn rồi.”
Chị ta không hề nhìn vào mắt Kiều Nhân, xoay người đi mất. Người phụ nữ đi qua cánh cửa sắt, gian phòng ngoài kia càng thêm trống trải so với trước. Chị ta kéo một bình ga ra giữa phòng. Đây có vẻ là một tầng hầm ngầm, gian bên trong cửa sắt chắc là nhà kho chứa đồ linh tinh. Phòng này không có đèn đuốc, chỉ có thể nương theo ánh sáng le lói từ phía ngoài hắt vào để quan sát người phụ nữ ngoài kia.
Khoảnh khắc người phụ nữ vặn khóa van bình ga, Kiều Nhân chợt cảm thấy ớn lạnh.
“Tiểu Phổ, Tiểu Phổ!” Kiều Nhân nhanh chóng lay người Nghiêm Trình Phổ đang nép trong lòng mình, ý bảo cậu bé nhìn về phía chai nước khoáng đặt ở góc xa kia: “Nhanh, lấy chai nước kia lại đây!”
Có lẽ là bởi vì cô nói hết sức vội vàng, người bạn nhỏ không hề chần chờ, bò khỏi người cô rồi vần chai nước lại. Kiều Nhân cởi áo cho cậu bé rồi dùng một tay văn mở chai nước khoáng, thấm ướt quần áo thằng bé: “Nghe lời, dùng cái này che mũi.”
Nghiêm Trình Phổ gật đầu, ngoan ngoãn dùng quần áo ướt sũng che mũi, lộ ra hai con mắt chớp chớp nhìn cô.
Người phụ nữ ngoài kia đã mở van ga hết cỡ rồi bỏ đi, dựa theo diện tích không gian ở đây, ước chừng không tới 2 tiếng đồng hồ 2 người họ sẽ chết vì ngộ độc khí ga. Kiều Nhân cũng nhúng ướt mảnh vải bịt mắt khi nãy để che mũi sau đó ôm Nghiêm Trình Phổ vào lòng, dựa vào ánh sáng của ngọn đèn phía ngoài để đánh giá gian phòng này, hy vọng có thể tìm được thứ gì đó giúp họ thoát khỏi nơi quỷ quái này.
Kiều Nhân có một linh cảm mãnh liệt rằng người phụ nữ kia tuyệt đối không chỉ muốn họ chết vì ngộ độc khí ga.
Kiến thức khoa học nói với Kiều Nhân rằng khí ga còn có thể gây nổ.
Cùng lúc đó, Tiêu Dương và Nghiêm Thông đã cùng tới trước cửa nhà Phó gia.
Chỗ đậu chiếc xe khi nãy không thấy tăm hơi xe đâu nữa. May là họ mới gõ cửa hai lần thì Phó Nhạc đã ra mở cửa. Một đứa bé đang nằm ngủ trên đầu vai anh ta, mơ màng dụi mắt, có vẻ vừa bị đánh thức. Phó Nhạc nhìn họ, đôi mắt xẹt qua một tia kinh ngạc: “Ơ, đồng chí cảnh sát, sao các anh lại quay lại?”
Xe cảnh sát địa phương cũng lần lượt tới đây, cảnh sát phụ trách điều tra đi qua phía 2 người họ.
Nghiêm Thông nói thẳng: “Phó Nhạc, vợ anh, Nhiếp Thúy Anh bị tình nghi liên quan đến một vụ bắt cóc, hiện tại chúng tôi cần anh phối hợp điều tra.”
Phó Nhạc biến sắc, liên tục lắc đầu: “Không thể nào, nhất định các anh lầm rồi.”
Cảnh sát điều tra lần lượt vào phòng, nhanh chóng bắt đầu điều tra. Đứa trẻ mơ màng trên đầu vai Phó Nhạc đã tỉnh hẳn, vừa dụi mắt vừa hỏi: “Ba ba, làm gì vậy ạ?”
Phó Nhạc vội vàng vỗ lưng con trấn an: “Không có việc gì, không có việc gì cả.”
“Bảy giờ tối qua, xe của anh có làm thủ tục ra vào tại khu nhà ở của người bị hại.” Tiêu Dương nói, “Bảo vệ đã nhìn thấy mặt của Nhiếp Thúy Anh.”
Sắc mặt Phó Nhạc đã trắng bệch như giấy từ lâu, anh ta mím môi thật chặt, ánh mắt có phần lảng tránh cái nhìn của Tiêu Dương.
Không lâu sau, người phụ trách điều tra đi ra, lắc đầu với Tiêu Dương.
Ánh mắt anh trầm xuống còn Nghiêm Thông thì trở nên gấp gáp, gân xanh trên trán giần giật liên tục, quay đẩu hỏi Phó Nhạc: “Xe nhà anh bị ai lái đi rồi?”
Phó Nhạc ôm con, cau mày, mắt tránh né, chần chừ không đáp.
“Phó Nhạc, đây là cơ hội cứu vãn duy nhất.” Ngữ điệu Tiêu Dương bình thản nhưng lại toát ra vẻ không cho phép phản đối, khóe mắt vẫn bình thản, con ngươi đen sâu thăm thẳm, “Anh muốn mẹ của con anh biến thành tội phạm giết người hay sao?”
Thân hình Phó Nhạc run lên, lập tức ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt đầy đau đớn, cánh tay siết đứa trẻ trong lòng càng chặt hơn.
“Xe bị Thúy Anh lái đi.” Hơn chục giây trôi qua anh ta mới run run nói, “Chắc giờ cô ấy đang ở căn nhà nhỏ phía sau núi của nhà họ Tưởng, cô ấy còn mang theo bình ga dùng dở của gia đình.”
Pháp y sở tại nhận được tin báo, trong vòng 10 phút đã có mặt tại hiện trường.
Phán đoán bước đầu là thi thể phụ nữ, thời điểm tử vong cách đây gần 2 tháng, nguyên nhân tử vong không do ngoại lực, muốn xác định có phải chết vì trúng độc hay không thì cần phải khám nghiệm sâu hơn.
“Cũng là để xác định người chết khi còn sống có từng làm hóa trị.” Pháp y đã nói như vậy với Tiêu Dương.
Có chuyên gia giám định vân tay ở hiện trường, để xác định danh tính người chết cần thêm ít nhất 2 giờ. Giờ là lúc cần tranh thủ thời gian, Tiêu Dương và Nghiêm Thông không thể lãng phí thời gian tuân theo trình tự. Tiêu Dương đứng trước cửa phòng trọ trông ra dãy núi Thương Úc xa xa, bắt đầu sắp xếp các manh mối vụ án ở trong đầu, hiếm khi thấy anh không hút thuốc để giải tỏa áp lực như lần này. Anh chỉ cau mày đứng ở đó không hề nhúc nhích, đôi mắt đen trong veo phản chiếu cảnh vật xa xăm.
“Xem tình huống này, mười phần thì đến 8, 9 phần là Thái Nguyệt Tình.” Không tìm được manh mối hữu dụng nào trong phòng Thái Nguyệt Tình ở, Nghiêm Thông đi ra phía cửa đứng cùng Tiêu Dương, hai tay đút túi quần, cố hết sức giữ đầu óc tỉnh táo để phân tích sự việc. ” Nếu Thái Nguyệt Tình đã mất từ 2 tháng trước vậy người bắt cóc Tiểu Phổ và luật sư Kiều là ai? Họ hàng thân thích của nhà họ Tưởng đều vì chuyện của Tưởng Nguyên Minh mà tuyệt giao, về lý mà nói thì không có khả năng còn có người muốn báo thù cho y…”
Nghiêm Thông còn chưa dứt hẳn lời thì Tiêu Dương đã thình lình lên tiếng: “Kiều Nhân không phải người nhà của tôi.”
“Gì cơ?” Nghiêm Thông nhất thời không theo nổi suy nghĩ của Tiêu Dương, nhìn anh hỏi.
“Tiểu Phổ là con trai của anh nhưng Kiều Nhân vẫn chưa phải người nhà của tôi.”
Tầm mắt Tiêu Dương vẫn nhìn đăm đăm xa xăm, sắc mặt không mảy may thay đổi, giọng điệu cũng ôn hòa như thường, rõ ràng anh đã lấy lại được phong độ thường ngày.
“Nếu là Thái Nguyệt Tình muốn báo oán nỗi đau mất con thì việc bắt cóc Tiểu Phổ có thế hiểu được. Nếu vậy, Kiều Nhân không phải vợ tôi, bắt cóc cô ấy là điều không hợp logic. Cô ấy lại là người trường thành, việc bắt cóc sẽ càng khó khăn hơn. Bởi vậy, nếu không có ý nghĩa đặc biệt nào đấy thì kẻ bắt cóc đã không cần thiết phải mạo hiểm như vậy rồi.”
Lần theo lối suy luận của Tiêu Dương, Nghiêm Thông không khỏi gật gù: “Trừ phi… bắt cóc Tiểu Phổ là muốn báo oán nỗi đau mất con cho Thái Nguyệt Tình còn bắt cóc luật sư Kiều… là vì mình…” Nghiêm Thông dừng một chút rồi nhướn mày nói tiếp: “Nói như vậy, kẻ bắt cóc là người yêu của Tưởng Nguyên Minh ư?”
“Đã từng là người yêu.” Tiêu Dương bổ sung.
Nghiêm Thông đang muốn nói tiếp thì di động trong túi đổ chuông.
“Tiểu Trần gọi.”
Nghiêm Thông nhìn thoáng qua nét mặt của Tiêu Dương rồi vừa nhận điện vừa đi vào trong phòng.
“Alo, Tiểu Trần à?”
Chừng vài phút sau, Nghiêm Thông vội vàng đi ra, chưa tới trước mặt Tiêu Dương đã vội nói: “Thì ra Nhiếp Thúy Anh là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Tưởng. Khi mười chín tuổi, cô ấy gặp chuyện ngoài ý muốn khi đi làm ở thị trấn, Phó Nhạc vì cứu cô mà mất đi nửa cánh tay nên mới gả cho Phó Nhạc. Một năm sau thì xảy ra chuyện của Tưởng Nguyên Minh.”
Quả là tin tức khiến người ta giật mình. Tiêu Dương quay người nói: “Quay lại tìm cô ta.” Tiếp đó đi thẳng về phía xe.
Họ lên xe, Nghiêm Thông nhanh chóng cài dây an toàn rồi hỏi: “Sao anh lại nghĩ đến chuyện điều tra Nhiếp Thúy Anh?”
Vừa định ngẩng đầu lên thì bị quán tính khi xe bất ngờ tăng tốc gây va đập, Nghiêm Thông hơi choáng, anh nhìn về phía Tiêu Dương. Tiêu Dương vẫn bình tĩnh như vậy, tay nắm chắc vô lăng, thật không dám tin anh ta vừa đạp chân ga hết cỡ chỉ trong tích tắc. Đây là lần đầu tiên Nghiêm Thông thấy Tiêu Dương lái xe nhanh đến thế.
“Sau khi Tưởng Nguyên Minh bị thi hành án, gần như chẳng có ai giao thiệp với nhà họ Tưởng nữa. Chỉ là con dâu nhà hàng xóm, vậy mà lại không quản tính mạng lao vào đám cháy để cứu người.” Tiêu Dương bình tĩnh giải thích đâu ra đấy, thật không hoà hợp với tốc độ lái xe bất thường của anh.
Giờ không phải lúc để trêu chọc, Nghiêm Thông nhanh chóng từ gương mặt ngạc nhiên chuyển sang gật đầu phụ họa: “Bên phía Tiểu Trần cũng điều tra được rằng người trong thôn đều nói quan hệ giữa Nhiếp Thúy Anh với vợ chồng Tưởng Nhất Minh và Thái Nguyệt Tình rất tốt. Vợ chồng họ đối đãi với cô ấy như con gái ruột vậy.”
Nghiêm Thông phỏng đoán: “Có thể là vì cái chết của Tưởng Nguyên Minh rồi đôi vợ chồng già lần lượt qua đời đã kích động Nhiếp Thúy Anh trả thù.”
Tiêu Dương không tiếp lời. Xe vội vã phóng một mạch về Phó gia thôn.
Cùng lúc này, Kiều Nhân đã cắn tháo được dây thừng trói tay trái của mình. Nghiêm Trình Phổ thấy cô cúi đầu cắn dây thừng khổ sở bèn xúm lại giúp. Bé khịt mũi hỏi cô: “Dì Kiều ơi, khi nào cha mới tìm được chúng ta?”
“Nhanh thôi, cha và chú Dương sẽ nhanh chóng tìm được chúng ta.” Cô vừa an ủi cậu bé vừa thử tháo còng ở cổ tay và chân nhưng không được.
Mỗi còng tay đều bị móc vào một giá sắt gắn cố định vào bức tường xi măng, cố lay thế nào cũng không suy suyển. Còng tay cũng rất chắc, giật mãi cũng không hề gì.
Kiều Nhân thở dài, vỗ vỗ chỗ đệm bên cạnh, cười với Nghiêm Trình Phổ: “Nào, lại đây với dì.”
Cậu bạn nhỏ rất nghe lời, chạy đến ngồi cạnh cô ngay, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn ngước nhìn cô, giọt nước mắt trong trẻo vẫn còn đọng trên lông mi trông thật tội nghiệp: “Cháu không cần chú Tiêu…”
Xem ra Tiêu Dương nói trẻ con sợ anh ấy không phải nói chơi đâu nhỉ? Kiều Nhân nhất thời cảm thấy thật dở khóc dở cười. Cô nhẹ nhàng xoa lưng Nghiêm Trình Phổ để bé dễ thở: “Được. Không cần chú Tiêu, ba ba tới tìm chúng ta.”
Sợ đứa trẻ có thể bị thương, Kiều Nhân quan sát cẩn thận một lượt rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Cháu có thấy đau chỗ nào không?”
May là người bạn nhỏ chỉ giơ tay ra rồi nói: “Tay ạ, đau ơi là đau!”
Kiều Nhân cúi đầu kiểm tra búp tay trắng nõn của cậu bé, quả thực có một vết sưng đỏ ở đấy.
“Ui chao, đau lắm nhỉ? Ngoan nhé, để dì thổi cho.” Kiều Nhân thổi liền mấy hơi rồi hỏi bé, “Tiểu Phổ, cháu từng gặp người mang dì qua đây trước đây chưa?”
Người bạn nhỏ lắc đầu.
“Vậy dì ấy nói đã nói những gì với cháu vậy?”
“Dì bảo Tiểu Phổ đừng khóc.” Cậu bé nghiêng đầu trầm tư rất ra dáng ông cụ non rồi nghiêm túc trả lời, “Cô ấy còn bảo cô có một bé gái tầm tầm tuổi Tiểu Phổ. Nếu cháu không khóc thì cô sẽ dẫn bạn ấy đến chơi với cháu.”
Thì ra người phụ nữ ấy còn có một đứa con gái. Kiều Nhân thầm lấy làm ngạc nhiên.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân người đang đến. Bé Nghiêm Trình Phổ lập tức nín khóc, như một chú thỏ con nép sát vào ngực Kiều Nhân, ôm chặt lấy cổ cô, vùi mặt vào hõm vai, toàn thân run nhè nhẹ. Phản ứng này khiến Kiều Nhân cảm thấy kỳ lạ. Suốt mấy tiếng đồng hồ qua, Kiều Nhân chưa từng nghe thấy người phụ nữ ấy to tiếng với đứa trẻ lần nào, tại sao đứa trẻ lại sợ người phụ nữ ấy như vậy?
Tiếng bước chân bên ngoài cứ đi qua đi lại, hình như là đang thu dọn thứ gì đấy. Không lâu sau, cửa sắt mở ra. Khi Kiều Nhân thấy rõ dung mạo đối phương thì thoáng kinh hãi, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Nghiêm Trình Phổ lại sợ người phụ nữ này đến vậy. Người phụ nữ này bị bỏng phần lớn khuôn mặt, nhìn qua thật giống vai Freddy trong phim kinh dị “A nightmare on Elm street”.
Chị ta mặc một chiếc áo sơ mi dáng rộng màu hồng và quần bò, lặng lẽ đứng ở cửa, tầm mắt dịch chuyển từ tay trái Kiều Nhân sang nhìn chằm chằm vào mặt cô.
“Tôi muốn nói chuyện với chị một chút.” Trước khi người đàn bà ấy mở miệng, Kiều Nhân lên tiếng trước phá vỡ không gian tĩnh lặng, bình tĩnh nhìn lại chị ta: “Chị từng có xích mích gì với Tiêu Dương và cảnh sát Nghiêm à?”
Người phụ nữ vẫn đứng nguyên chỗ cũ nhìn cô đăm đăm, không hề phản ứng lại. Một tay chống khung cửa, tay còn lại để xuôi, hai vai sụp xuống đầy mỏi mệt, biểu cảm cứng đờ, rất có thể là do bị bỏng nên mới có khuôn mặt vô cảm như thế. Tuy vậy, đôi mắt của vẫn không hề dao động, sự mệt mỏi tuyệt vọng của nó khiến người ta có thể cảm nhận được cảm xúc thực sự đằng sau những sẹo bỏng kia là một khuôn mặt “xám như tro tàn”.
“Dù sao đi nữa, trẻ nhỏ vô tội. Tiểu Phổ còn nhỏ như vậy, chị đừng làm nó sợ hãi, hãy thả nó ra đi.” Kiều Nhân xem như sự im lặng của chị ta là ngầm thừa nhận cho nên bèn nghĩ cách khiến chị ta mềm lòng. Kiều Nhân vừa nói vừa đưa tay xoa đầu Nghiêm Trình Phổ, mắt rưng rưng lệ. “Chị cũng có con tầm tuổi thằng bé. Tôi tin nếu đổi lại là chị, chị cũng không muốn vì lỗi lầm của mình mà người khác sẽ trả thù lên người đứa trẻ.”
Kiều Nhân cố ý nói nhỏ nhẹ và thong thả, giọng ấm áp, thêm một chút nài nỉ và đôi mắt lấp lánh nước nữa. Quả thực sau đấy, người phụ nữ đối diện đành phải rũ mắt xuống, tránh né cái nhìn của Kiều Nhân.
Gánh nặng trong lòng Kiều Nhân như được trút xuống, cô biết đấy là biểu hiện người phụ nữ kia đã động lòng trắc ẩn. Cô nói tiếp: “Kỳ thực chị cũng không định làm hại đứa trẻ phải không? Để mình tôi lại là được rồi, thả đứa bé về với cha mẹ đi.”
Nhưng lần này, người phụ nữ ấy không đáp lại bằng bất kỳ cách thức nào. Kiều Nhân mím môi nhìn chị ta, hít sâu một hơi để trấn an bản thân.
“Tám năm trước, cô chắc mới khoảng 21 nhỉ.” Rất lâu sau người phụ nữ mới mấp máy đôi môi biến dạng, nói mà không hề nhìn đối phương. “Năm đó anh ấy ít hơn cô một tuổi, bởi một tội danh vô căn cứ mà bị kết án tử hình. Sau này có một kẻ tên là Tô Thư Chính nhận tội nhưng những tên cảnh sát kia lẫn tòa án đều không chịu thừa nhận đó là vụ án oan sai.” Nói tới đây, người phụ nữ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, “Anh ấy mới chỉ 20 tuổi… Tương lai rộng mở như vậy… Nói không chừng sẽ cũng như cô, trở thành một người ưu tú. Thế nhưng anh ấy lại phải ra đi theo cách đấy.”
Khi người phụ nữ nói đến “Tô Thư Chính”, Kiều Nhân khẽ mở to mắt, trong lòng đã cơ bản đoán được chân tướng sự việc rồi.
“Người thanh niên ấy là Tưởng Nguyên Minh ư?” Kiều Nhân hỏi “Cô là người nhà của Tưởng Nguyên Minh sao? Vụ án ấy chúng tôi đã từng đặc biệt nghiên cứu, có rất nhiều điểm đáng ngờ, vẫn còn có thể khiếu nại được đấy.”
Trong lòng Kiều Nhân hé mở một tia hy vọng, cô vẫn nhớ rõ ràng rành mạch chi tiết vụ án. “Hẳn là cô đã nghe danh luật sư Trương Khải rồi chứ? Anh ấy là luật sư hình sự tốt nhất chỗ chúng tôi. Năm ngoái, anh ấy đã thắng kiện vụ án Hồ Phúc Đông đấy. Nửa năm trước tôi còn cùng anh ấy đi tìm mẹ của Tưởng Nguyên Minh, đáng tiếc là không liên lạc được với bà ấy. Nếu các cô muốn khiếu nại, vậy thì chúng tôi rất sẵn lòng giúp đỡ…”
“Dì Thái đã qua đời rồi.” Người phụ nữ ngắt lời Kiều Nhân.
Kiều Nhân sửng sốt.
“Ung thư não, hai tháng trước. Mãi đến khi đi thăm bà ấy tôi mới phát hiện.” Người phụ nữ bình tĩnh lại, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm mặt cô, chầm chậm kể tiếp, “Khi chuyển vào thị trấn chữa bệnh, hàng xóm láng giềng đều nhận ra bà. Họ nói bà là mẹ của tội phạm giết người. Bà mất ở nhà mình tròn một tuần trời, cửa lớn không khóa nhưng không ai phát hiện ra.”
Vết sẹo bỏng lồi lõm khiến việc giương mí mắt trở nên khó khăn hơn, ánh mắt ấy trống rỗng, vô hồn, chỉ có nước mắt mặn chát lăn dài xuống cổ, trượt qua ngũ quan biến dạng của cô. Dường như cô vẫn chưa ý thức được mình đang khóc, cô hé môi, mặc cho nước mắt trượt vào cả miệng: “Gia đình họ đã mất đi đứa con độc nhất… vậy mà còn bị chỉ trỏ… chết rồi vẫn bị tránh như quỷ… Cô nói xem, có lý do gì đáng để tha thứ cho họ chứ?”
Kiều Nhân im lặng một lát rồi mới chất vấn: “Cho nên cô muốn con mình cũng trở thành con của tội phạm giết người sao?”
Người phụ nữ đứng hình.
“Cô biết rõ đây không phải là cách giải quyết tốt nhất, hơn nữa cô làm vậy sẽ khiến bi kịch của nhà họ Tưởng một lần nữa tái diễn ở gia đình mình.” Nói rồi cô khẽ lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt đối phương. “Thu tay lại đi. Còn rất nhiều cách giúp được cô. Cô không cần phải đi đến bước đường này.”
Đối phương lại lắc đầu: “Đã quá muộn rồi.”
Chị ta không hề nhìn vào mắt Kiều Nhân, xoay người đi mất. Người phụ nữ đi qua cánh cửa sắt, gian phòng ngoài kia càng thêm trống trải so với trước. Chị ta kéo một bình ga ra giữa phòng. Đây có vẻ là một tầng hầm ngầm, gian bên trong cửa sắt chắc là nhà kho chứa đồ linh tinh. Phòng này không có đèn đuốc, chỉ có thể nương theo ánh sáng le lói từ phía ngoài hắt vào để quan sát người phụ nữ ngoài kia.
Khoảnh khắc người phụ nữ vặn khóa van bình ga, Kiều Nhân chợt cảm thấy ớn lạnh.
“Tiểu Phổ, Tiểu Phổ!” Kiều Nhân nhanh chóng lay người Nghiêm Trình Phổ đang nép trong lòng mình, ý bảo cậu bé nhìn về phía chai nước khoáng đặt ở góc xa kia: “Nhanh, lấy chai nước kia lại đây!”
Có lẽ là bởi vì cô nói hết sức vội vàng, người bạn nhỏ không hề chần chờ, bò khỏi người cô rồi vần chai nước lại. Kiều Nhân cởi áo cho cậu bé rồi dùng một tay văn mở chai nước khoáng, thấm ướt quần áo thằng bé: “Nghe lời, dùng cái này che mũi.”
Nghiêm Trình Phổ gật đầu, ngoan ngoãn dùng quần áo ướt sũng che mũi, lộ ra hai con mắt chớp chớp nhìn cô.
Người phụ nữ ngoài kia đã mở van ga hết cỡ rồi bỏ đi, dựa theo diện tích không gian ở đây, ước chừng không tới 2 tiếng đồng hồ 2 người họ sẽ chết vì ngộ độc khí ga. Kiều Nhân cũng nhúng ướt mảnh vải bịt mắt khi nãy để che mũi sau đó ôm Nghiêm Trình Phổ vào lòng, dựa vào ánh sáng của ngọn đèn phía ngoài để đánh giá gian phòng này, hy vọng có thể tìm được thứ gì đó giúp họ thoát khỏi nơi quỷ quái này.
Kiều Nhân có một linh cảm mãnh liệt rằng người phụ nữ kia tuyệt đối không chỉ muốn họ chết vì ngộ độc khí ga.
Kiến thức khoa học nói với Kiều Nhân rằng khí ga còn có thể gây nổ.
Cùng lúc đó, Tiêu Dương và Nghiêm Thông đã cùng tới trước cửa nhà Phó gia.
Chỗ đậu chiếc xe khi nãy không thấy tăm hơi xe đâu nữa. May là họ mới gõ cửa hai lần thì Phó Nhạc đã ra mở cửa. Một đứa bé đang nằm ngủ trên đầu vai anh ta, mơ màng dụi mắt, có vẻ vừa bị đánh thức. Phó Nhạc nhìn họ, đôi mắt xẹt qua một tia kinh ngạc: “Ơ, đồng chí cảnh sát, sao các anh lại quay lại?”
Xe cảnh sát địa phương cũng lần lượt tới đây, cảnh sát phụ trách điều tra đi qua phía 2 người họ.
Nghiêm Thông nói thẳng: “Phó Nhạc, vợ anh, Nhiếp Thúy Anh bị tình nghi liên quan đến một vụ bắt cóc, hiện tại chúng tôi cần anh phối hợp điều tra.”
Phó Nhạc biến sắc, liên tục lắc đầu: “Không thể nào, nhất định các anh lầm rồi.”
Cảnh sát điều tra lần lượt vào phòng, nhanh chóng bắt đầu điều tra. Đứa trẻ mơ màng trên đầu vai Phó Nhạc đã tỉnh hẳn, vừa dụi mắt vừa hỏi: “Ba ba, làm gì vậy ạ?”
Phó Nhạc vội vàng vỗ lưng con trấn an: “Không có việc gì, không có việc gì cả.”
“Bảy giờ tối qua, xe của anh có làm thủ tục ra vào tại khu nhà ở của người bị hại.” Tiêu Dương nói, “Bảo vệ đã nhìn thấy mặt của Nhiếp Thúy Anh.”
Sắc mặt Phó Nhạc đã trắng bệch như giấy từ lâu, anh ta mím môi thật chặt, ánh mắt có phần lảng tránh cái nhìn của Tiêu Dương.
Không lâu sau, người phụ trách điều tra đi ra, lắc đầu với Tiêu Dương.
Ánh mắt anh trầm xuống còn Nghiêm Thông thì trở nên gấp gáp, gân xanh trên trán giần giật liên tục, quay đẩu hỏi Phó Nhạc: “Xe nhà anh bị ai lái đi rồi?”
Phó Nhạc ôm con, cau mày, mắt tránh né, chần chừ không đáp.
“Phó Nhạc, đây là cơ hội cứu vãn duy nhất.” Ngữ điệu Tiêu Dương bình thản nhưng lại toát ra vẻ không cho phép phản đối, khóe mắt vẫn bình thản, con ngươi đen sâu thăm thẳm, “Anh muốn mẹ của con anh biến thành tội phạm giết người hay sao?”
Thân hình Phó Nhạc run lên, lập tức ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt đầy đau đớn, cánh tay siết đứa trẻ trong lòng càng chặt hơn.
“Xe bị Thúy Anh lái đi.” Hơn chục giây trôi qua anh ta mới run run nói, “Chắc giờ cô ấy đang ở căn nhà nhỏ phía sau núi của nhà họ Tưởng, cô ấy còn mang theo bình ga dùng dở của gia đình.”
/67
|