Trở Về Năm 1988

Chương 43 - Khai trương chi nhánh

/182


Editor: Thienyetkomanhme

Hai ngày sau, Cao Lương đang bận rộn trong tiệm, Lưu Bưu tới. Cao Lương thấy hắn tựa hồ không chút nào ngoài ý muốn: "Tới rồi, sức khỏe ông cậu tốt chưa? Đi rửa tay đi."

Lưu Bưu đi rửa sạch tay, Cao Lương đưa cho hắn một cái khẩu trang: "Đeo cái này lên, tương đối vệ sinh một chút."

Lưu Bưu chần chờ mà tiếp nhận khẩu trang, chậm rì rì mang lên. Cao Lương nói với Khỉ Ốm: "Anh Dương, anh chỉ cho hắn giá cả các món."

Lưu Bưu nói: "Tôi đều đã biết."

Cao Lương nghĩ cũng đúng, hắn ở chỗ này ăn thời gian lâu như vậy, hẳn đã sớm quen thuộc, liền cười gật đầu: "Vậy là tốt rồi, đã biết liền tới đây hỗ trợ đi. Lúc tiếp đón khách hàng ngữ khí cố gắng nhiệt tình một chút, mặt phải tươi cười, chúng ta là ngành dịch vụ, phải làm khách hàng cảm nhận được chất lượng phục vụ ucar chúng ta tốt, làm cho bọn họ bỏ tiền mua không chỉ là đồ ăn, còn có cảm giác thoải mái."

Lưu Bưu không có phản bác Cao Lương, vốn dĩ hắn đối với chuyện Cao Lương mỉm cười phục vụ có điểm nghi ngờ, đeo một cái khẩu trang lớn như vậy, mặt cũng thấy không rõ, còn cần mỉm cười sao? Bất quá hắn lại nhìn thấy mắt cưới trên khảu trang của Cao Lương, liền hết nghi ngờ, chuyện đã làm luôn có dấu vết, cho dù là mang khẩu trang mỉm cười.

Cao Lương bắt đầu huấn luyện Lưu Bưu đi chiêu đãi khách hàng, thực rõ ràng, hắn biểu hiện đến thập phần câu nệ, thậm chí đến cười cũng không cười. Khách hàng đương nhiên sẽ không bởi vì cậu trai mới tới không cười mà cảm thấy bất mãn, nhưng là Cao Lương lại chú ý tới, lén lút nhắc nhở hắn: "Lưu Bưu, thái độ tốt một chút, cười một chút."

Lưu Bưu vừa mới bắt đầu còn nỗ lực phối hợp, sau lại thật sự cảm thấy khó chịu, xụ mặt cùng Cao Lương nói: "Tôi cười không nổi. Lại nói tôi cảm thấy không cần phải như vậy, tôi bán đồ ăn, lại không phải bán rẻ tiếng cười."

Lúc này không có gì khách hàng, mọi người đều đang ngồi nghỉ tạm, Khỉ Ốm nói: "Vì cái gì cười không nổi? Người ta mua đồ của cậu, cậu sẽ kiếm được tiền, nghĩ tới cái này là có thể cười được."

Lưu Bưu nhìn Khỉ Ốm, cư nhiên không có phản bác, như suy tư gì đó mà rũ xuống mi mắt. Cao Lương cười với Khỉ Ốm gật đầu: "Anh Dương nói có đạo lý."

Cao Lương nói: "Lưu Bưu hôm nay tới nhà tôi lấy xe đẩy, sáng ngày mai tôi sẽ dậy sớm một chút nấu ăn, 5 giờ cậu ư tới nơi này lấy đồ ăn, sau đó chúng ta cùng đi chợ phía thành nam. Ngày mai nơi này liền giao cho Xuân Mai cùng anh Dương, em mang Lưu Bưu làm quen tình huống bên kia một chút, hai người làm kịp bên này chứ?"

Ngô Xuân Mai cùng Khỉ Ốm đều gật đầu: "Không thành vấn đề, giao cho chúng tớ đi."

Buổi trưa cùng ngày, Cao Lương liền mang theo Lưu Bưu về nhà. Nhà Cao Lương từ khi mở cửa hàng, thức ăn trong nhà luôn không tồi, mỗi ngày đều có thể ăn món ăn, dù không có món ăn mặn, Cao Lương nấu thức ăn chay cũng tuyệt đối là mỹ vị ngon miệng.

Hôm nay giữa trưa Khỉ Ốm làm một đĩa cá hương thịt bằm cùng đậu hủ Ma Bà, Cao Lương làm đĩa trứng xào ớt cay, lại thêm một bát canh tôm bóc vỏ cùng rau xanh xào, lại thêm một chén đồ chua, một bữa cơm nhà đơn giản ngon miệng liền hoàn thành. Ở trong mắt Lưu Bưu lại là phá lệ phong phú, bởi vì trên bàn cơm nhà hắn ngay cả ăn tết cũng không có nhiều món như vậy, ngày thường ăn cơm đều là một đĩa dưa muối là xong.

Cao San cùng Cao Cường đối với chuyện trong nhà thường xuyên có người tới ăn cơm đã tập mãi thành thói quen, từ lúc chị cả mở cửa, hình như người trong nhà càng ngày càng nhiều, bọn họ cũng rất ngoan ngoãn mà không hỏi nhiều. Bà Vương hỏi một chút tình huống Lưu Bưu, Cao Lương nói lại chuyện bày quán bên chợ phía nam. Không nghĩ tới bà Vương khen ngợi mà nói: "Lương Lương làm ăn càng làm càng lớn, thật là càng ngày càng có tiền đồ."

Cao Lương cười nói: "Cũng không có, bà, chỉ là thêm một cái xe đẩy."

Bà Vương nói: "Bất quá cũng phải chú ý thân thể, không cần quá vất vả."

Cao Lương nghiêm túc gật đầu: "Dạ, cháu biết."

Lưu Bưu nói rất ít, chỉ là vùi đầu ăn cơm, ăn xong một chén hắn do dự một chút đem chiếc đũa buông xuống.

Cao Lương thấy, nói: "Lưu Bưu, không ăn no liền đi lấy thêm, ở nhà ta vẫn cho ăn no. Về sau giữa trưa đều có thể tới nhà của tôi ăn cơm, tôi lo một bữa cơm."

Lưu Bưu gật đầu một cái, lại cầm lấy chén đi múc cơm.



Ăn cơm, trong lặng lẽ Cao Lương nói một chút chuyện về cách bày quán bán hàng với Lưu Bưu, Lưu Bưu lựa chọn giúp Cao Lương bày quán, chỉ lấy tiền lương, Cao Lương nói tháng thứ nhất cho hắn 60 đồng, về sau coi tình huống mà định, hoặc là Lưu Bưu cảm thấy tự chịu trách nhiệm lời lỗ có lợi, cũng có thể thay đổi hình thức hợp tác.

Lưu Bưu trầm mặc gật gật đầu. Cao Lương phát hiện gần đây Lưu Bưu nói rất ít, không giống trước kia tới trong tiệm ăn cái gì cũng thích nói chuyện, ước chừng là lần trước gặp chuyện phản bội gây ra đả kích, cũng không yêu cầu nhiều, chờ hắn thích ứng cách sốnghẳn là sẽ tiếp tục thoải mái như cũ, vốn dĩ làm buôn bán cần tính cách hướng ngoại một chút, biết ăn nói một chút.

Nhà Lưu Bưu bên kia cách chợ phía nam gần hơn, Cao Lương để cho hắn đem xe đẩy trở về nhà, ước định 5 giờ sáng ngày hôm sau tới tiệm ở chợ trung tâm lấy đồ ăn.

Sáng sớm hôm sau, bởi vì muốn đi chợ, Cao Lương thức dậy sớm hơn so với ngày thường, chỉ là có chút xin lỗi với Ngô Xuân Mai, cô thức dậy sớm, Ngô Xuân Mai cũng dậy sớm theo, may mắn Ngô Xuân Mai thập phần thấu hiểu, cũng chỉ là vội hai ngày như vậy.

5 giờ, Cao Lương đã làm tốt rau trộn, đựng vào các bồn khác nhau, thịt kho cũng dễ làm, đựng trong một cái bồn là được. Khỉ Ốm cũng sớm chạy tới, ngày hôm qua bọn họ đã thảo luận vấn đề vận chuyển, cho nên Khỉ Ốm mượn một chiếc xe ba bánh chỗ người quen, như vậy là có thể đủ chở được nhiều đồ ăn.

Bọn họ đem đồ ăn dọn lên xe, hết thảy đều chuẩn bị tốt, Lưu Bưu còn chưa tới. Khỉ Ốm nhíu mày nói: "Tên nhóc này sẽ không phải đùa chúng ta chứ, đừng nói hôm nay không tới."

Cao Lương nói: "Hẳn là không đến mức đó, sắp đến đi."

May mắn, không quá vài phút, Lưu Bưu liền xuất hiện, hắn đi đến đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển. Cao Lương vừa thấy, tức khắc ý thức được một vấn đề: "Lưu Bưu cậu không có xe đúng không?"

Lưu Bưu nói: "Không có." Từ nhà hắn lại đây, đi bộ ít nhất cần nửa giờ, khó trách sẽ đến trễ.

Cao Lương nhìn Khỉ Ốm, nói: "Anh Dương, anh đi giúp ta hỏi một chút, mua cái xe ba bánh cần bao nhiêu tiền."

Khỉ Ốm hiểu ý cô: "Được, lát nữa anh lại giúp em hỏi thăm một chút."

Cửa hàng liền giao cho Ngô Xuân Mai cùng Khỉ Ốm, Cao Lương cùng Lưu Bưu liền xuất phát, lúc này, Cao Lương liền thân thiết cảm nhận được người nhiều dễ làm việc.

Lưu Bưu đạp xe ba bánh, Cao Lương đi xe đạp. Tốc độ xe ba bánh chậm hơn xe đạp, Cao Lương thả chậm tốc độ đi cùng Lưu Bưu: "Lưu Bưu, có phải hôm nay cậu dậy rất sớm phải không?"

Lưu Bưu nói: "Cũng bình thường." Lời tuy như thế, nhưng từ khi hắn có ký ức hôm nay là lần dầu thức dậy sớm như vậy, trong nhà lại không có đồng hồ, gà vừa gáy hắn liền tỉnh, cân nhắc thời gian không sai biệt lắm, liền chạy nhanh tới, may mắn không hỏng việc.

Cao Lương lại nói: "Về sau tôi mua một chiếc xe ba bánh cho cậu dùng, cậu lái xe tới đây kéo đồ ăn. Bốn giờ rưỡi dậy là không sai biệt lắm."

Lưu Bưu cũng ăn ngay nói thật: "Nhà tôi không có đồng hồ." Hắn không tính toán thể hiện, hắn hôm nay có thể tới đúng giờ, về sau chưa chắc có thể tới đúng giờ.

Cao Lương nói: "À, vậy tôi lại mua cho cậu cái đồng hồ báo thức đi."

"Cô cho tôi mượn chút tiền đi, tôi tự muamua."

Cao Lương nói: "Cũng tốt, vậy tôi dự chi cho cậu trước hai mươi đồng."

Bọn họ trực tiếp đi tới chợ bán thức ăn, Cao Lương hỏi: "Xe đẩy đâu?"

Lưu Bưu nói: "Tôi đi lấy."



Cao Lương cho rằng phải đợi thật lâu, lại phát hiện không tới vài phút hắn liền đẩy xe tới: "Nhà chú tôi ở phía sau chợ bán thức ăn, cái này gửi ở nhà chú."

Cao Lương cười, Lưu Bưu quả nhiên vẫn có chút thông minh: "Vậy tiện hơn nhiều, quay đầu lại đưa cho chú cậu chút rau trộn đi."

"Ừ." Lưu Bưu lên tiếng.

Cao Lương quen cửa quen nẻo mà nhấc rau trộn cùng đồ kho lên xe đẩy, bày quán ở địa phương quen thuộc, sắc trời đã sáng, nhưng khách còn rất ít. Có chủ quán quen thuộc thấy Cao Lương: "Nha, đã lâu không nhìn thấy cô, sao lại tới bày quán? Không phải nói đi mở cửa hàng ở chợ trung tâm sao? Cửa hàng không mở nữa à?"

Cao Lương cười giải thích: "Cửa hàng còn mở ạ. Này không phải nghĩ cho mọi người sao, cho nên lại trở về bày quán. Gần đây buôn bán rát tốt đi?"

Lưu Bưu nhìn Cao Lương hàn huyên cùng người khác, Cao Lương giải thích: "Về sau em tô ở bên này bày quán, mọi người chiếu cố hắn nhiều một chút nhé."

Lưu Bưu nghe vậy mày nhăn lại, nhưng cũng không có phát tác, chờ Cao Lương tiếp đón xong một vòng, hắn mới đè thấp thanh âm nói: "Ai là em cô? Tôi lớn hơn cô."

Cao Lương cười tủm tỉm mà nhìn hắn: "có sao đâu, tôi lại không bắt cậu phải gọi tôi là chị. Tôi nói thế để cho người khác chiếu cố cậu, nói là em trai vẫn thích hợp hơn là anh trai chứ?"

Lưu Bưu không nói gì, xác thật nói là anh trai thì càng mất mặt.

Hừng đông lên, lưu lượng khách cũng tăng lên. Xe đẩy Cao Lương khiến cho không ít khách hàng quen chú ý, mọi người đều tò mò mà nhìn qua: "A nha, thật sự là cô à, cô rốt cuộc lại trở về bán đồ ăn."

Cao Lương nhiệt tình mà chào hỏi khách quen, giới thiệu đồ ăn mói, nhóm khách quen đã lâu không ăn rau trộn của Cao Lương, rốt cuộc cũng không có nhiều người thật sự sẽ vì một món ăn chạy nửa thành phố đi mua đồ ăn, cô lần này tới, tự nhiên lại làm mọi người nhớ lại món ăn yêu thích, vì thế người mua đồ ăn đều rất tích cực, ngay cả thịt kho cũng rất được hoan nghênh.

Vừa mới bắt đầu thời điểm là một mình Cao Lương tiếp đón, Lưu Bưu liền ở một bên nhìn, sau lại thấy Cao Lương thật sự quá bận, Lưu Bưu cũng chủ động lại đây hỗ trợ, tiếp đón khách nhân, lấy túi, cân đồ ăn, tính tiền... Cao Lương tự nhiên chú ý tới một màn này, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.

Chợ phía nam đã có cơ sở, vừa đến 8 giờ, đã đều bán xong, Cao Lương nói với Lưu Bưu: "Có phải rất dễ bán không?"

Lưu Bưu nói: "Đó là bởi vì có cô ở đây, nếu không có cô, chỉ sợ cũng không bán được như vậy bá

Cao Lương nói: "Cho nên hai ngày này tôi sẽ tới, chờ mọi người quen mặt cậu, tôi có thể thành công lui thân. Đi thôi, thu dọn đồ vật một chút, nhanh trở về, tôi còn phải trở về mua đồ ăn." Tuy rằng cô giao cho Khỉ Ốm cùng Ngô Xuân Mai, nhưng ngày thường chuyện mua nguyên liệu nấu ăn đều là tự mình làm, bọn họ cũng không tham dự vào, cũng chưa chắc mua được đầy đủ hết.

Vì thế Lưu Bưu đem xe đẩy đưa về nhà chú mình, còn đưa rau trộn Cao Lương cố ý để lại cho đối phương. Điều kiện nhà chú Lưu Bưu cũng không tốt, ngày thường rất ít mua thức ăn chín, thấy Lưu Bưu thức thời như vậy, cũng là rất vui lòng nhận cái này.

Cao Lương và Lưu Bưu cùng nhau lái xe trở lại trong tiệm, bên kia đúng là thời điểm bận nhất, chạy trở về vừa lúc hỗ trợ. Chờ bận rộn xong, Cao Lương lấy tiền bán ở chợ nam ra kiểm kê một chút, tổng cộng bán hơn ba mươi đồng, chỉ tính một phần ba lợi nhuận, cũng có tới mười đồng, nàng trực tiếp nói với Lưu Bưu: "Kỳ thật cậu mau thức ăn của tôi đi bán kiếm chênh lệch, có thể kiếm được nhiều hơn."

Lưu Bưu nhưng thật ra ất thực tế: "Nếu là không bán hết phải làm sao bây giờ?"

Cao Lương cười: "Vậy cũng được, tôi sẽ phát tiền lương cho cậu."

Cùng ngày lúc công việc kết thúc, Cao Lương đi theo Khỉ Ốm hỏi thăm chuyện xe ba bánh, người quen kia của Khỉ Ốm vừa lúc bán chiếc chiếc xe ba này, vì thế Cao Lương bỏ ra 120 đồng để mua.

Cao Lương cùng Lưu Bưu bày ba ngày quán bên chợ phía nam, sau đó liền đem quầy hàng toàn quyền giao cho Lưu Bưu. Chi nhánh đầu tiên của thức ăn chín Cao vị coi như chính thức thành lập, tuy rằng trước mắt còn cực kỳ đơn sơ.

P/S: Mình đã trở lại rồi đây ^^ vừa chuyển phòng nên hơi bận, giờ sẽ cố gắng ra chương đều hơn. Cảm ơn các bạn vẫn luôn ủng hộ

/182

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status