Trở Về Năm 1988

Chương 20 - Tai heo kho

/182


Editor: Thienyetkomanhme

Mọi người ăn uống no đủ, cùng nhau thu thập bàn ăn, Cao Lương mới dò hỏi Chu Văn Võ tình huống cụ thể của cửa hàng.

Chu Văn Võ nói: "Mẹ anh nói, chợ còn chưa khai trương, năm đầu sinh ý khả năng tương đối thanh đạm, tiền thuê nửa năm đầu có thể rẻ hơn, từ tháng chín đến tháng hai sang năm là 50 đồng một tháng, sang tháng 3 bắt đầu lấy 120 một tháng, em có thể làm hợp đồng thuê một năm rưỡi trước, cũng có thể làm hợp đồng ba năm, xem ý em."

Cao Lương vui mừng khôn xiết, không nghĩ tới tiền thuê lại ưu đãi như vậy, cô có chút không tin mà nhìn Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị gật gật đầu, Cao Lương lại xác nhận cùng Chu Văn Võ: "Thật sự rẻ như vậy?"

Chu Văn Võ mỉm cười gật đầu: "Thật sự. Mọi người đều không chắc với chợ mới, có chút mạo hiểm, cho nên chỉ căn cứ vào sự ưu thế của đoạn đường chỗ chợ mới, nhưng đến bây giờ còn có thật nhiều mặt tiền cửa hiệu chưa ai thuê, rất nhiều người đều ôm tâm thái quan sát."

"Em thật sự có thể thuê ba năm không?" Cao Lương hết lòng tin tưởng chợ trung tâm có thể phát triển, vào càng sớm tự nhiên càng tốt.

Chu Văn Võ nói: "Có thể, nếu em thật sự muốn thuê, ngày mai liền đi tới chợ trung tâm xem mặt tiền cửa hiệu, nếu vừa lòng, liền trực ký hợp đồng với mẹ anh."

"Vậy sáng ngày mai em trực tiếp đi chợ trung tâm tìm anh?"

Chu Văn Võ gật đầu: "Ừ, anh đi cùng mẹ qua, 8 giờ chờ ở cửa chợ trung tâm được không?"

"Có thể, có thể. Em cần mang cái gì không? Trừ bỏ tiền, cần giấy chứng minh thân phận không?" Cao Lương đã làm buôn bán, biết thủ tục ký hợp đồng.

Chu Văn Võ nói: "Cần đi, có con dấu thì đem con dấu theo luôn."

Cao Lương mới nhớ tới thời buổi này còn lưu hành con dấu, nhưng mình không khắc: "Không có ạ, đến lúc đó ký tên ấn dấu tay là được đi. Tiền thế chấp cần bao nhiêu ạ?"

Chu Văn Võ nhìn Lý Tuấn Nghị cười: "Tuấn Nghị bảo đảm cho em, còn cần tiền thế chấp làm gì."

Cao Lương nhìn Lý Tuấn Nghị, cười nói: "Vẫn là giao một chút đi, đừng làm cho anh Tuấn Nghị quá áp lực." Bất quá xác thật cũng chỉ có thể giao một chút, hiện tại cô cũng cũng chỉ có mấy trăm đồng tiền thôi.

Chu Văn Võ gật đầu: "Được, ngày mai em thương lượng cùng mẹ anh đi. Mẹ anh cũng khá dễ nói chuyện."

Cao Lương nhẹ nhàng thở ra: "Được, ngày mai gặp ạ." Đáng tiếc sáng mai không kịp mua thịt làm thịt kho, bằng không ngày mai liền có thể đưa chút thịt kho cho nhà bọn họ.

Trời đã tối rồi, trên màn trời đã xuất hiện những vì sao lấp lánh, mọi người ăn uống no đủ đều đứng dậy cáo từ. Cao Lương nhìn Lý Tuấn Nghị, biết người này đã giúp mình rất nhiều, ngày hôm qua giúp mình chuyện bị đập sạp, hôm nay lại giúp mình thuê được cửa hàng nhiều ưu đãi, thật không biết khi nào mới có thể báo đáp: "Anh Tuấn Nghị, cảm ơn anh giúp em một chuyện lớn như vậy."

Lý Tuấn Nghị mỉm cười lắc đầu: "Cảm ơn em giúp anh chiêu đãi bằng hữu, vất vả rồi."

Cao Lương nói: "Về sau còn muốn mời khách thì cứ gọi em qua nấu cơm." Trước mắt cô cũng chỉ có thể hồi báo tới đó, nhiều hơn lại không có năng lực, hy vọng về sau mình có năng lực trợ giúp bọn họ.

Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Được thôi."

Cao Lương luôn nói cảm ơn Lý Tuấn Nghị, mới cùng các em về nhà. Vừa rồi có rất nhiều khách, các em đều biểu hiện thật sự ngoan, không xen mồm nói nhiều, lúc này về đến nhà, mấy đứa đều hưng phấn mà vây quanh Cao Lương hỏi thăm chuyện mở cửa hàng.

Cao Lương nói: "Ngày mai chị tới chợ xem cửa hàng, mấy đứa cùng đi đi." Cái này xem như gia sản đầu tiên của nhà bọn họ, đương nhiên cả nhà đều nên chứng kiến một chút.

Mấy đứa em đều vỗ tay hoan hô: "Được, em cũng phải đi."

Cuộc sống tràn ngập hy vọng, mọi người đều ngủ rất ngon. Sáng sớm hôm sau, mấy chị em đều dạy rất sớm, tuy rằng trong nhà không có thịt, Cao Lương vẫn dùng nguyên liệu hiện có làm một ít rau trộn, định mang đi cho Chu Văn Võ, tuy rằng chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng người ta cũng rất chiếu cố mình, tạo quan hệ tốt với chủ nhà chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.

Lý Tuấn Nghị ra cửa đi làm còn nhịn không được lại đây hỏi một tiếng: "Em tìm được địa chỉ không? Hôm nay cần anh đi cùng không?"

Cao Lương lắc đầu: "Không cần, em có thể tìm được. Anh cứ vội đi, anh Tuấn Nghị."

Lý Tuấn Nghị gật gật đầu: "Được, chúc em may mắn!"



Cao Lương mang giấy chứng minh thân phận cùng tiền, nga, đương nhiên còn có rau trộn, cùng mấy đứa em xuất phát đi chợ trung tâm. Chợ trung tâm cách nhà cô không tính là gần, rốt cuộc nhà cô xem như giáp huyện, thật ra có xe buýt đi thẳng tới, ngồi xe hơn hai mươi phút, lẽ ra cũng tiện, nhưng thời gian cô ra cửa tuyệt đối sớm hơn xe buýt rất nhiều, bởi vậy chỉ có thể dựa vào chính mình. Đi đường thật sự không được, tính theo lộ tuyến giao thông công cộng, cô đi đường cũng đến bốn năm chục phút, như vậy cần học lái xe. Trong nhà thật ra có một chiếc xe đạp cũ, Cao Phán biết đi, Cao San cũng biết đi, tuy rằng con bé người nhỏ chân ngắn với không tới yên xe, chỉ còn lại mình Cao Lương không đi, Cao Lương nhớ tới Lý Tuấn Nghị nói dạy mình đi xe, đến lúc đó da mặt phải dày nhờ hắn vậy.

Mấy chị em Cao Lương tới sớm hơn thời gian ước định, đi vào bên trong nhìn một chút trước, đây là một cái chợ kín, không sợ mưa gió, bên trong thập phần rộng, sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề, phân ra khu rau dưa, khu trái cây, thịt, gia cầm, cá, thức ăn chín vân vân. Cao Lương xem qua, cảm thấy bên khu thức ăn chín có cái quầy hàng cũng không tồi, chính là không thể vừa làm biên bán, đây là chỗ bất tiện duy nhất. Nhưng nếu chọn quầy bốn phía là cửa hàng chỉ sợ sinh ý cũng không bằng khu thức ăn chín, bất quá Cao Lương cảm thấy nếu đã ở chợ, rượu thơm không sợ hẻm sâu, dựa vào thực lực đi.

Mấy đứa em đều rất hưng phấn, chợ này so với chợ thành nam còn lớn hơn, cũng khá hơn nhiều. Cao Cường hưng phấn mà hỏi: "Chị cả, chị cả, cửa hàng nhà chúng ta ở chỗ nào ạ?"

Cao Lương cười lắc đầu: "Chị cũng không biết, chờ một chút sẽ biết. Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem họ tới chưa."

Bọn họ mới vừa trở lại cửa chợ, liền thấy Chu Văn Võ cùng một người phụ nữ trung niên đi tới đây, hai mẹ con lớn lên rất giống nhau, trừ bỏ hình dáng mặt, Lưu Hồng Thanh mặc rất khéo léo, tương đối chuyên nghiệp, áo sơmi ngắn tay cùng quần tây, chân đi giày xăng đan đen lộ ngón chân, cho người ta một loại cảm giác giỏi giang. Chu Văn Võ vừa nhấc đầu, liền thấy Cao Lương, giơ tay vẫy. Mẹ Chu Văn Võ, Lưu Hồng Thanh ngẩng đầu thấy Cao Lương, trên mặt lộ ra thần sắc ngoài ý muốn. Cao Lương chạy nhanh qua chào hỏi: "Chào dì, anh Văn Võ."

Chu Văn Võ giới thiệu với mẹ: "Mẹ, đây là Cao Lương, đây là em gái, em trai của em ấy."

Lưu Hồng Thanh quét mắt nhìn bốn chị em, tuổi còn nhỏ ngoài dự kiến của bà, tầm mắt dừng trên người Cao Lương: "Dì họ Lưu, về sau cháu gọi là dì Lưu đi. Cháu muốn thuê nhà sao?"

Cao Lương gật đầu: "Đúng vậy, dì Lưu. Cháu muốn mở cửa hàng."

Lưu Hồng Thanh nói: "Dì đã nghe tiểu Võ nói. Năm nay bao lớn rồi?"

Cao Lương nói: "Đã đủ mười bảy ạ."

"Nhỏ như vậy. Dì nghe nói trưởng bối trong nhà đều không còn nữa?" Hiển nhiên là nghe Chu Văn Võ nói, thái độ Lưu Hồng Thanh phi thường hòa ái, bà hỏi ra vấn đề này cũng không có làm chị em Cao Lương cảm thấy khó chịu, chỉ là cảm thấy có chút thương cảm.

Cao Lương gật gật đầu: "Hiện tại cháu là người lớn nhất trong nhà, mang theo các em ạ."

Lưu Hồng Thanh có chút thương hại gật gật đầu: "Thật không dễ dàng. Đi thôi, chúng ta đi xem cửa hàng. Vị trí khá tốt, sinh ý hẳn sẽ không kém."

Vị trí bà nói thật sự khá tốt, bởi vì cửa hàng ở ngay lối vào. Lưu Hồng Thanh dừng lại trước môt cửa hàng, móc ra một chuỗi chìa khóa, Chu Văn Võ đi qua: "Mẹ, để con." Hắn ngồi xổm xuống mở cửa, dùng sức kéo cửa cuốn, "Rầm" một tiếng liền mở cửa ra, đầu năm nay bắt đầu lưu hành cửa cuốn, rất nhiều mặt tiền cửa hiệu mới đều bắt đầu chọn dùng cửa cuốn, bởi vì không chiếm không gian, tiện lợi.

Cao Lương vừa thấy, quả thực là kinh hỉ ngoài ý muốn, diện tích cửa hàng này đại khái cũng mười lăm, mười sáu mét vuông, có một cái cửa cuốn khác hướng vào trong chợ cũng, nói như vậy liền có thể mở hai bên, có thể nói là mặt tiền cửa hàng tốt nhất, tiền thuê còn rẻ như vậy, thật làm người ta khó có thể tin, Cao Lương cảm thấy mình nhặt được tiện nghi.

Chu Văn Võ nói: "Cái cửa kia cũng có thể mở ra, nói như vậy hai mặt đều có thể mở ra buôn bán, có phải rất không tồi hay không?"

Cao Lương vô cùng vừa lòng: "Đúng vậy, thật sự là quá tốt. Dì ơi, hiện tại ký hợp đồng sao ạ?"

Lưu Hồng Thanh cười nói: "Văn Võ đã nói điều kiện với cháu đi? Bởi vì là cửa hàng mới, chợ mới, chính phủ mới phát triển, toàn bộ chợ đều có chính sách ưu đãi, nửa năm đầu là 50 đồng một tháng, nửa năm này có một cái Tết Âm Lịch, dì đoán đến lúc đó chợ cũng phát triển hơn, cho nên về sau tiền thuê mỗi tháng là 120 đồng. Phí điện nước cùng phí quản lý cháu cần tự trả. Văn Võ nói không thu tiền thế chấp của cháu, vậy cháu muốn đóng tiền theo tháng hay theo quý? Cháu tiện thế nào thì làm thế đó đi."

Cao Lương liên tục gật đầu: "Có thể nộp theo quý ạ, tiền thế chấp cũng có thể giao một chút."

Lưu Hồng Thanh cũng không cự tuyệt: "Có thể thì tới ký hợp đồng luôn. Cháu thuê một năm rưỡi hay bao lâu?"

Cao Lương nói: "Ba năm được không ạ?"

Lưu Hồng Thanh gật đầu "Có thể. Nếu cháu muốn mở cửa hàng thì đi sở công thương xử lý giấy phép buôn bán, như vậy sẽ tương đối chính quy hơn một chút."

"Chái sẽ làm ạ."

Cửa hàng trống rỗng, chỉ có một cái ghế, bọn họ liền ngồi xổm trên mặt đất, ký hợp đồng ở trên ghế, có thể nói cực kỳ không chính thức. Bất quá Lưu Hồng Thanh cùng Cao Lương đều không so đo cái này, ký xong hợp đồng, Cao Lương đưa 150 đồng tiền thuê cùng 200 đồng tiền tiền thế chấp giao cho đối phương.

Lưu Hồng Thanh giao chìa khóa cho Cao Lương: "Phía dưới hợp đồng có số điện thoại nhà dì, có vấn đề có thể gọi điện thoại cho dì."

"Cháu có thể tự trang hoàng cửa hàng chứ ạ?" Cao Lương xác nhận một chút.

"Có thể, chỉ cần không làm hư hao phòng ở là được." Lưu Hồng Thanh nói.

Cao Lương thở phào một hơi: "Cảm ơn dì." Quả nhiên giống như Chu Văn Võ nói rất dễ nói chuyện.



Lưu Hồng Thanh nói: "Được rồi, dì cũng phải đi làm."

Cao Lương vội lấy rau trộn Cao Phán đang cầm đưa qua: "Dì ơi, đây rau trộn cháu làm, dì mang về nhà nếm thử."

Lưu Hồng Thanh nhận lấy, nhìn một túi rau trộn lớn, cười nói: "Được, cảm ơn cháu. Văn Võ con mang về để phóng tủ lạnh, giữa trưa mẹ về nếm thử."

Chu Văn Võ hỏi Cao Lương: "Hiện tại mấy đứa đi đâu?"

Cao Lương mới vừa thuê được cửa hàng, còn chưa xem cho đã, cô lắc lắc đầu: "Không, em muốn ở lại xem một lát."

Chu Văn Võ gật đầu: "Vậy được, biết dùng cửa cuốn không? Nơi này có cái móc, dùng sức kéo xuống phía dưới là được."

"Em biết, cảm ơn anh Văn Võ." Cao Lương gật đầu.

Chu Văn Võ ngáp một cái, cầm theo rau trộn rời đi.

Mấy chị em đi tới đi lui trong cửa ahngf, cùng nhau suy nghĩ nên bố trí như thế nào. Cao Lương biết, bán thức ăn chín tốt nhất là có tủ lạnh, nhưng niên đại này hình như không có loại tủ lạnh có kính nhìn xuyên qua, dù là có, hiện tại tài lực của cô cũng không mua nổi, cho nên tận lực làm một chút rồi mua đi, chẳng sợ bán một ít chút, phiền toái một chút, cũng không cần tồn trữ đồ ăn, nếu không đồ ăn biến chất ăn hỏng bụng liền hỏng danh tiếng. May mắn khai trương sau mùa hè, thời tiết mát mẻ hơn, đồ ăn liền không dễ hỏng như vậy, chờ đến mùa hè sang năm, cô tin hết thảy sẽ tốt lên, nói như vậy liền có thể suy xét chuyện mua tủ lạnh.

Có cửa hàng, chuyện còn lại chính là trang trí. Mấy chị em cùng nhau hiến kế, liệt kê ra vật phẩm cần thiết. Cao Lương nhìn diện tích, trừ bỏ thùng thép, nồi và bếp ở ngoài, ở bên trong còn có thể bày hai cái bàn, đến lúc đó có thể bán chút ốc xào, đồ ăn vặt linh tinh, có thể ăn tại chỗ, hẳn là cũng có thể hấp dẫn không ít khách hàng. Cao Lương lên kế hoạch, cảm thấy tương lai một mảnh tốt đẹp.

Nhân lúc rảnh rỗi, buổi sáng Cao Lương cùng các em đi tìm cửa hàng làm xe đẩy kia đặt một cái tủ kính. Xe đẩy đã làm tốt, ông chủ nghe cô nói muốn làm tủ kính, lập tức đồng ý, bất quá muốn đi tới trong tiệm trực tiếp làm, bởi vì kệ thủy tinh không dễ vận chuyển. Cao Lương cũng cảm thấy như vậy không còn gì tốt hơn, có thể làm chuẩn.

Tiền tiết kiệm lập tức mất đi hơn phân nửa, bất quá Cao Lương một chút cũng không nóng lòng, còn có hơn hai mươi ngày nữa mới khai giảng, cô có cũng đủ thời gian kiếm tiền. Buổi chiều Cao Lương như cũ trở về làm rau trộn bày quán, ở xưởng dệt bông có rất nhiều khách quen đều nhắc mãi: "Hai ngày rồi sao cô không tới? Còn tưởng cô không bán nữa."

Cao Lương đều giải thích: "Bán chứ. Tôi có việc bận, hai ngày này không có tới bày quán, về sau chiếu cố quầy tôi nha." Mấy vị khách này cũng coi như rất quen thuộc, về sau nói cho bọn họ mình mở cửa hàng ở chợ trung tâm, hẳn là sẽ có người đi chiếu cố sinh ý đi.

Buổi tối trở về, Cao San chạy nhanh chạy tới nói cho Cao Lương: "Chị cả, người kia đưa tiền tới, 48 đồng."

"Đến đây lúc nào?" Cao Lương hỏi, cô còn tưởng hai vợ chồng kia tính toán quỵt nợ.

"Buổi chiều tới. Bà ta còn nói nhắn anh Tuấn Nghị về sau không cần lại đi tới nhà bà ta nữa." Cao San nói.

Cao Lương sửng sốt, sau đó cười thành tiếng, nhìn dáng vẻ Lý Tuấn Nghị lại đi tìm nhà kia, hắn thật đúng là nói được làm được, không biết hai thằng nhóc kia có bị đánh hay không, tuổi còn nhỏ đã ương ngạnh như vậy, nên có người giáo huấn một chút.

Sáng hôm sau, Cao Lương đi bày quán cố ý mua chút tai heo cùng một cái móng heo trở về, về nhà kho chín, sau đó nhờ Lý Tuấn Nghị mang cho Chu Văn Võ, bởi vì mấy ngày nữa bọn họ phải đi Quảng Đông, cô sợ chính mình đã đáp ứng gửi thịt kho lại không kịp đưa. Lý Tuấn Nghị nhìn thịt Cao Lương kho: "Anh còn chưa được nếm tai heo kho đâu, tên nhóc Văn Võ lại có lộc ăn."

Cao Lương cúi đầu nhấp miệng cười: "Em có để lại chút cho các anh."

Lý Tuấn Nghị nói: "Vậy còn được."

Chu Văn Võ ăn thịt kho, còn cố ý chạy tới nói với Cao Lương: "Em gái Lương thật đủ ý tứ, nói đưa thịt kho liền đưa. Ba anh đặc biệt thích ăn tai heo kho, nói tai heo kho em làm là món kho ngon nhất ba anh từng ăn, còn hỏi em bày quán ở đâu, bảo anh mua thêm."

Trong lòng Cao Lương vui vẻ: "Anh nói với chú, hiện tại em không bán thịt kho, chờ mở cửa hàng lại bán, muốn ăn thì báo em làm giúp."

Chu Văn Võ xua tay: "Không cần, hai ngày này anh anh đi tỉnh họp, không ở nhà. Về sau chờ em mở cửa hàng, lại đi mua sau."

Lý Tuấn Nghị xin nghỉ công việc ở ga tàu hỏa, về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, thuận tiện làm chút chuẩn bị, tính toán đi phía nam. Buổi sáng hôm nay Cao Lương bày quán trở về, Lý Tuấn Nghị hỏi cô: "Em còn muốn học đạp xe hay không?"

Cao Lương nói: "Học a."

Lý Tuấn Nghị nói: "Hai ngày này rảnh lúc nào, anh dạy cho em. Hai ngày nữa anh phải đi rồi."

"Dạ, vâng. Hiện tại đi ạ." Cao Lương cười có điểm miễn cưỡng, cảm giác mình như sắp lên pháp trường.

/182

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status