Kỷ Lan nói những lời này căn bản không nghĩ sẽ làm Dung Kiền sinh ra hiều lầm, mà Dung Kiền trước mặt Bạc Hà nghe được nhưng lời này của bạn cũng nhanh chóng xếp cô vào hàng vợ bạn. Anh cũng ngượng ngùng không dám hỏi nhiều, thân thiện nói cười với cô. Thấy sắp đến giờ ăn cơm, Dung Kiền nhanh nhẹn muốn mời Bạc Hà nhanh chóng đi ra ngoài ăn cơm cùng.
Bạc Hà một bên từ chối khéo nhưng trong lòng thầm thắc mắc sao anh lại có vẻ nhiệt tình với cô như vậy.
Kỷ Lan cũng khó hiểu, hai bọn họ ra ngoài ăn cơm thì có liên quan gì tới cô cơ chứ? Chẳng lẽ Dung Kiền có ý định gì với cô, mắt cậu ta có vấn đề rồi sao?
Anh dùng sức lôi Dung Kiền đi ra ngoài, đến ngoài phòng bệnh liền hỏi: “Ăn cơm kêu cô ấy đi cùng làm gì?”
Dung Kiền ngạc nhiên hỏi: “Cô ấy không phải là bạn gái của ông sao?”
Kỷ Lan sửng sốt: “Ai nói đó là bạn gái của tôi?”
“Chính ông chứ ai, không phải ông bảo cô ấy ép buộc ông cả môt đêm sao?”
Kỷ Lan nhìn như muốn lồi cả mắt ra: “Nói lúc nào chứ? Tôi chỉ là cùng ngủ chung một phòng, không là ở chung phòng bệnh với cô ấy thôi mà, bố cô ấy cũng đi mổ ở bệnh viện này.”
Dung Kiền cười nói: “Ra là thế, tôi thấy cô ấy còn tưởng cô ấy đến thăm ông nội nhà ông. Trong lòng còn thầm khen ông ra tay cũng thật quá nhanh mức!”
Kỷ Lan trừng mắt liếc Dung Kiền một cái: “Người anh em, tôi có mắt thẩm mĩ kém như vậy sao? Thấy gái đẹp lúc nào cũng mù luôn sao?”
Dung Kiền cười hắc hắc: “Cô ấy ép buộc ông một đêm như thế nào?”
“Cô ấy nói tôi ngáy, cứ một chốc lại làm phiền, một chốc lại bắt tôi nghiêng người ngủ, làm cả đêm tôi ngủ không được.”
Dung Kiền cười rung hết cả bả vai: “Người anh em, cậu còn phải ngủ chung với nàng mấy ngày nữa cơ!”
Kỷ Lan cắn răng nghĩ chẳng lẽ đêm nay anh lại phải tiếp tục ngủ nghiêng?
“Ông nội phẫu thuật có tốt không?”
“Cũng không có gì đáng ngại, trước mắt rất ổn, mấy ngày nay ông cũng không cần tới đâu đợi xuất viện đến nhà cũng được.”
“Cũng được!”
Ăn cơm xong Dung Kiền về công ty, Kỷ Lan lên phòng bệnh thấy Bạc Hà đang ăn trưa, một cái bánh mì cùng một ly sữa.
Anh ngắm cô từ phía sau lưng, nhìn cái miệng đáng ghét đang ăn, lại nhìn đôi tay nhỏ bé đang cầm chiếc bánh, ăn như mèo như vậy chẳng trách cô trông gầy như vậy.
Trong phòng bệnh ngay cả chiếc ti vi cũng không có, Kỷ Lan lấy máy lên mạng làm công việc tồn ở công ty, đến giữa trưa ánh nắng chiếu thẳng lên người mới vươn mình một cái, nhàn nhã thật là sướng mà. Một lát sau, anh cảm thấy mệt rã rời, liền ngủ gục tự lúc nào đêm qua ngủ không tốt. Đang ngủ ngon lại chợt bừng tỉnh giấc thấy Bạc Hà đang đứng cạnh giường anh.
Anh giận, ngồi dậy, trừng mắt một chút: “Cô không định để cho tôi yên sao? Ban ngày cũng như buổi tối đều như vậy!”
“Y tá gọi anh!” Bạc Hà giận đến đỏ mặt, người này thật hết cách rồi.
Kỷ Lan ngượng ngùng “Biết.” một tiếng, nhức đầu chạy nhanh đến phòng chăm sóc bệnh nhân.
Bạc Hà nhìn Kỷ Lan bỏ đi, trong lòng thấy thật buồn phiền, nhớ lại mấy ngày nữa đều phải ở chung trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Kỷ Lan quay trở lại phòng bệnh đang định tiếp tục ngủ, trong phòng bệnh lại có thêm bệnh nhân, là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, người nhà chừng năm sáu người lại thêm cả trẻ con nên không khí cũng ồn ào hẳn lên.
Bạc Hà nhìn đám người vây quanh chiếc giường trong lòng có chút ngưỡng mộ, mình là con gái duy nhất, năm đó mẹ đổ bệnh còn có bố bên cạnh bây giờ bố cũng ngã bệnh lại chỉ còn một mình mình, muốn đưa đơn xin nghỉ mấy ngày sắc mặt quản lí đã không tốt, nếu có thể có thêm mấy người anh em thay nhau chăm sóc bố thì thật tốt biết bao. Càng nghĩ càng xa, sau này cô nhất định phải sinh hai đứa con.
Kỷ Lan ngồi xuống giường nhìn giường bên cạnh, Bạc Hà còn tưởng anh quan tâm đến người bên cạnh, chưa kịp nói gì đã nghe anh nói: “Thực xin lỗi, bệnh viện quy định chỉ một người được vào thăm một. Nhiều người ầm ĩ ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi, cũng ảnh hưởng đến tinh thần người bệnh.”
Nháy mắt, năm sáu người đều yên lặng, nhỏ nhẹ nói thầm một lúc rồi lục tục rời đi chỉ để lại một người chăm sóc người bệnh.
Bệnh nhân ở trong phòng hồi sức lúc nào cũng cần có người bên cạnh, có khi y tá bảo người nhà đi mua thuốc cũng có khi giúp bệnh nhân đi đóng tiền làm xét nghiệm, nộp viện phí, tóm lại không thể không có người, bởi vì không biết lúc nào bị y tá gọi.
Thời gian buổi trưa nhanh chóng trôi qua đến buổi tối, trong phòng bệnh có bốn người ngủ. Kỷ Lan vửa nằm xuống lại thấy Bạc Hà đang nhìn anh, trong lòng thầm than, định nằm nghiêng lại cố tình nằm thẳng.
Bạc Hà muốn nói lại thôi.
Kỷ Lan nằm trong chốc lát lại nghĩ nếu vạn nhất ngủ ngáy lại bị cô gọi dậy thấy tốt nhất vẫn nên nằm nghiêng đi. Chuyển mặt quay đi lại thấy trên giường bệnh số ba dưới gối có mấy túi máu loãng, ngáy mắt anh lật mặt lại nhìn đối mặt với Bạc Hà.
Bạc Hà vốn đang nhìn Kỷ Lan lại thấy anh quay mặt qua vội vàng xoay người quay lưng về phía anh.
Kỷ Lan hung tợn nhìn cái lưng của cô, một lúc lại thấy đường cong sau lưng cô cũng thật đẹp, so với mấy túi máu kinh dị kia đẹp hơn bao nhiêu lần, không tự chủ nhìn chăm chú.
Anh không quen nằm nghiêng nên nằm mãi vẫn không ngủ được, Bạc Hà hôm nay lại ngủ rất nhanh.
Kỷ Lan nằm bất động nửa tiếng, vừa buồn ngủ đột nhiên phía sau vang lên tiếng ngáy, quay lại thấy từ phía người chăm nom bên giường số 3.
Người nọ dáng ngủ thật là xấu, nằm ngửa, hàm lại còn mở thật là to.
Cơn buồn ngủ của Kỷ Lan lập tức bị đánh bay tới chín tầng mây, lại nghĩ thấy Bạc Hà, giống như ngủ rất ngon, anh nhớ lại đêm qua mình bị tra tấn như thế nào. Trong lòng khó chịu, xuống giường muốn lay tỉnh Bạc Hà.
Bạc Hà vừa mở mắt lại thấy gương mặt của một người đàn ông, liền hoảng sợ nhìn kĩ lại hóa ra là Kỷ Lan liền nhớ lại đây là phòng bệnh.
Cô thấp giọng hỏi: “ Sao thế?”
“Cô không nghe thấy tiếng ngáy sao?”
Bạc Hà thế mới nghe thấy trong phòng có tiếng ngáy, cô hướng đến giường số ba một cái, ngạc nhiên nói: “Cũng không phải tôi ngáy anh gọi tôi dậy làm gì?”
“Cô đi bắt anh ta nằm nghiêng đi!”
Bạc Hà tức giận trừng mắt một cái, thật hết cách mà.
Kỷ Lan tức giận bất bình: “Cô chỉ nói có mình tôi thì thật không công bằng!”
Bạc Hà dỗi không thèm để ý tới anh.
Kỷ Lan tức giận không thôi, tôi không ngủ được cô cũng đừng hòng ngủ, xem ai sợ ai.
Hai người cùng cương, đồng loạt nghe thấy người bên kia lại rộ lên một tràng khò khè.
Mãi sau người ở giường số 3 cũng bị đánh thức, kêu vài tiếng người kia mới tỉnh lại.
Buổi sáng ngủ dậy, Bạc Hà liền thấy Kỷ Lan đang mang một đôi mắt đỏ ngầu nói chuyện điện thoại.
“Lão Nghiêm, sáng hôm nay ông nghỉ à? Đến bệnh viện một chút đi, thay tôi cho tôi về ngủ một giấc. Ừ tôi ở phòng 8 tầng 28.”
Bạc Hà trăm nghìn không nghĩ tới lão Nghiêm này dĩ nhiên là lớp trưởng của cô - Nghiêm Vị.
Nghiêm Vị nhìn thấy Bạc Hà cũng như bị kinh ngạc, trừng mắt nhìn nửa ngày mới biết không phải nằm mơ nói: “Bạc Hà cậu với Kỷ Lan là một đôi sao?”
Kỷ Lan đầu đầy hắc tuyến, lúc này gắt: : “Ông nói bậy bạ gì đó! Bố cô ấy cũng phẫu thuật ở chung phòng với ông nội tôi.”
Nghiêm vị “A” một tiếng nhìn Bạc Hà cười cười chữa ngượng: “Thực xin lỗi, tôi hiều lầm nhưng cũng khéo quá!”
Bạc Hà thấy hơi lạ, làm sao Kỷ Lan có thể biết Nghiêm vị.
Kỷ Lan cau mày: “Phiền ông sáng nay trông ông nội tôi một chút, hai ngày nay tôi ngủ không tốt lắm, về nhà ngủ một giấc chiều quay lại.”
“Ừ, đi đi.”
“Bên kia gọi người nhà họ Kỷ kìa, ông chạy qua xem một chút, có gì gọi điện thoại cho tôi.”
Kỷ Lan hoàn thành nhiệm vụ liền ngáp sái quai hàm rời đi.
Nghiêm vị lúc này mới hỏi Bạc Hà: “Bạc Hà, bố cậu làm sao vậy?”
Bạc Hà đem tình huống của bố kể lại.
Nghiêm Vị đồng cảm thở dài: “Bạc Hà cậu thật xui xẻo, luôn gặp những chuyện không may như vậy.”
Bạc Hà im lặng chua xót không nói gì.
Nghiêm Vị do dự một lát cẩn thận hỏi: “Cậu có cần giúp đỡ gì không?”
Anh vốn là có lòng hảo tâm nhưng măt Bạc Hà lại đỏ lựng lên, nhớ lại một đoạn hồi ức trong lòng lại thật sự chua xót. Sự kiện kia đôi với cô không phải là một kí ức tốt đẹp gì vậy nên sau khi tốt nghiệp cô không liên lạc lại với bạn bạn cùng khóa.
Bạc Hà một bên từ chối khéo nhưng trong lòng thầm thắc mắc sao anh lại có vẻ nhiệt tình với cô như vậy.
Kỷ Lan cũng khó hiểu, hai bọn họ ra ngoài ăn cơm thì có liên quan gì tới cô cơ chứ? Chẳng lẽ Dung Kiền có ý định gì với cô, mắt cậu ta có vấn đề rồi sao?
Anh dùng sức lôi Dung Kiền đi ra ngoài, đến ngoài phòng bệnh liền hỏi: “Ăn cơm kêu cô ấy đi cùng làm gì?”
Dung Kiền ngạc nhiên hỏi: “Cô ấy không phải là bạn gái của ông sao?”
Kỷ Lan sửng sốt: “Ai nói đó là bạn gái của tôi?”
“Chính ông chứ ai, không phải ông bảo cô ấy ép buộc ông cả môt đêm sao?”
Kỷ Lan nhìn như muốn lồi cả mắt ra: “Nói lúc nào chứ? Tôi chỉ là cùng ngủ chung một phòng, không là ở chung phòng bệnh với cô ấy thôi mà, bố cô ấy cũng đi mổ ở bệnh viện này.”
Dung Kiền cười nói: “Ra là thế, tôi thấy cô ấy còn tưởng cô ấy đến thăm ông nội nhà ông. Trong lòng còn thầm khen ông ra tay cũng thật quá nhanh mức!”
Kỷ Lan trừng mắt liếc Dung Kiền một cái: “Người anh em, tôi có mắt thẩm mĩ kém như vậy sao? Thấy gái đẹp lúc nào cũng mù luôn sao?”
Dung Kiền cười hắc hắc: “Cô ấy ép buộc ông một đêm như thế nào?”
“Cô ấy nói tôi ngáy, cứ một chốc lại làm phiền, một chốc lại bắt tôi nghiêng người ngủ, làm cả đêm tôi ngủ không được.”
Dung Kiền cười rung hết cả bả vai: “Người anh em, cậu còn phải ngủ chung với nàng mấy ngày nữa cơ!”
Kỷ Lan cắn răng nghĩ chẳng lẽ đêm nay anh lại phải tiếp tục ngủ nghiêng?
“Ông nội phẫu thuật có tốt không?”
“Cũng không có gì đáng ngại, trước mắt rất ổn, mấy ngày nay ông cũng không cần tới đâu đợi xuất viện đến nhà cũng được.”
“Cũng được!”
Ăn cơm xong Dung Kiền về công ty, Kỷ Lan lên phòng bệnh thấy Bạc Hà đang ăn trưa, một cái bánh mì cùng một ly sữa.
Anh ngắm cô từ phía sau lưng, nhìn cái miệng đáng ghét đang ăn, lại nhìn đôi tay nhỏ bé đang cầm chiếc bánh, ăn như mèo như vậy chẳng trách cô trông gầy như vậy.
Trong phòng bệnh ngay cả chiếc ti vi cũng không có, Kỷ Lan lấy máy lên mạng làm công việc tồn ở công ty, đến giữa trưa ánh nắng chiếu thẳng lên người mới vươn mình một cái, nhàn nhã thật là sướng mà. Một lát sau, anh cảm thấy mệt rã rời, liền ngủ gục tự lúc nào đêm qua ngủ không tốt. Đang ngủ ngon lại chợt bừng tỉnh giấc thấy Bạc Hà đang đứng cạnh giường anh.
Anh giận, ngồi dậy, trừng mắt một chút: “Cô không định để cho tôi yên sao? Ban ngày cũng như buổi tối đều như vậy!”
“Y tá gọi anh!” Bạc Hà giận đến đỏ mặt, người này thật hết cách rồi.
Kỷ Lan ngượng ngùng “Biết.” một tiếng, nhức đầu chạy nhanh đến phòng chăm sóc bệnh nhân.
Bạc Hà nhìn Kỷ Lan bỏ đi, trong lòng thấy thật buồn phiền, nhớ lại mấy ngày nữa đều phải ở chung trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Kỷ Lan quay trở lại phòng bệnh đang định tiếp tục ngủ, trong phòng bệnh lại có thêm bệnh nhân, là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, người nhà chừng năm sáu người lại thêm cả trẻ con nên không khí cũng ồn ào hẳn lên.
Bạc Hà nhìn đám người vây quanh chiếc giường trong lòng có chút ngưỡng mộ, mình là con gái duy nhất, năm đó mẹ đổ bệnh còn có bố bên cạnh bây giờ bố cũng ngã bệnh lại chỉ còn một mình mình, muốn đưa đơn xin nghỉ mấy ngày sắc mặt quản lí đã không tốt, nếu có thể có thêm mấy người anh em thay nhau chăm sóc bố thì thật tốt biết bao. Càng nghĩ càng xa, sau này cô nhất định phải sinh hai đứa con.
Kỷ Lan ngồi xuống giường nhìn giường bên cạnh, Bạc Hà còn tưởng anh quan tâm đến người bên cạnh, chưa kịp nói gì đã nghe anh nói: “Thực xin lỗi, bệnh viện quy định chỉ một người được vào thăm một. Nhiều người ầm ĩ ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi, cũng ảnh hưởng đến tinh thần người bệnh.”
Nháy mắt, năm sáu người đều yên lặng, nhỏ nhẹ nói thầm một lúc rồi lục tục rời đi chỉ để lại một người chăm sóc người bệnh.
Bệnh nhân ở trong phòng hồi sức lúc nào cũng cần có người bên cạnh, có khi y tá bảo người nhà đi mua thuốc cũng có khi giúp bệnh nhân đi đóng tiền làm xét nghiệm, nộp viện phí, tóm lại không thể không có người, bởi vì không biết lúc nào bị y tá gọi.
Thời gian buổi trưa nhanh chóng trôi qua đến buổi tối, trong phòng bệnh có bốn người ngủ. Kỷ Lan vửa nằm xuống lại thấy Bạc Hà đang nhìn anh, trong lòng thầm than, định nằm nghiêng lại cố tình nằm thẳng.
Bạc Hà muốn nói lại thôi.
Kỷ Lan nằm trong chốc lát lại nghĩ nếu vạn nhất ngủ ngáy lại bị cô gọi dậy thấy tốt nhất vẫn nên nằm nghiêng đi. Chuyển mặt quay đi lại thấy trên giường bệnh số ba dưới gối có mấy túi máu loãng, ngáy mắt anh lật mặt lại nhìn đối mặt với Bạc Hà.
Bạc Hà vốn đang nhìn Kỷ Lan lại thấy anh quay mặt qua vội vàng xoay người quay lưng về phía anh.
Kỷ Lan hung tợn nhìn cái lưng của cô, một lúc lại thấy đường cong sau lưng cô cũng thật đẹp, so với mấy túi máu kinh dị kia đẹp hơn bao nhiêu lần, không tự chủ nhìn chăm chú.
Anh không quen nằm nghiêng nên nằm mãi vẫn không ngủ được, Bạc Hà hôm nay lại ngủ rất nhanh.
Kỷ Lan nằm bất động nửa tiếng, vừa buồn ngủ đột nhiên phía sau vang lên tiếng ngáy, quay lại thấy từ phía người chăm nom bên giường số 3.
Người nọ dáng ngủ thật là xấu, nằm ngửa, hàm lại còn mở thật là to.
Cơn buồn ngủ của Kỷ Lan lập tức bị đánh bay tới chín tầng mây, lại nghĩ thấy Bạc Hà, giống như ngủ rất ngon, anh nhớ lại đêm qua mình bị tra tấn như thế nào. Trong lòng khó chịu, xuống giường muốn lay tỉnh Bạc Hà.
Bạc Hà vừa mở mắt lại thấy gương mặt của một người đàn ông, liền hoảng sợ nhìn kĩ lại hóa ra là Kỷ Lan liền nhớ lại đây là phòng bệnh.
Cô thấp giọng hỏi: “ Sao thế?”
“Cô không nghe thấy tiếng ngáy sao?”
Bạc Hà thế mới nghe thấy trong phòng có tiếng ngáy, cô hướng đến giường số ba một cái, ngạc nhiên nói: “Cũng không phải tôi ngáy anh gọi tôi dậy làm gì?”
“Cô đi bắt anh ta nằm nghiêng đi!”
Bạc Hà tức giận trừng mắt một cái, thật hết cách mà.
Kỷ Lan tức giận bất bình: “Cô chỉ nói có mình tôi thì thật không công bằng!”
Bạc Hà dỗi không thèm để ý tới anh.
Kỷ Lan tức giận không thôi, tôi không ngủ được cô cũng đừng hòng ngủ, xem ai sợ ai.
Hai người cùng cương, đồng loạt nghe thấy người bên kia lại rộ lên một tràng khò khè.
Mãi sau người ở giường số 3 cũng bị đánh thức, kêu vài tiếng người kia mới tỉnh lại.
Buổi sáng ngủ dậy, Bạc Hà liền thấy Kỷ Lan đang mang một đôi mắt đỏ ngầu nói chuyện điện thoại.
“Lão Nghiêm, sáng hôm nay ông nghỉ à? Đến bệnh viện một chút đi, thay tôi cho tôi về ngủ một giấc. Ừ tôi ở phòng 8 tầng 28.”
Bạc Hà trăm nghìn không nghĩ tới lão Nghiêm này dĩ nhiên là lớp trưởng của cô - Nghiêm Vị.
Nghiêm Vị nhìn thấy Bạc Hà cũng như bị kinh ngạc, trừng mắt nhìn nửa ngày mới biết không phải nằm mơ nói: “Bạc Hà cậu với Kỷ Lan là một đôi sao?”
Kỷ Lan đầu đầy hắc tuyến, lúc này gắt: : “Ông nói bậy bạ gì đó! Bố cô ấy cũng phẫu thuật ở chung phòng với ông nội tôi.”
Nghiêm vị “A” một tiếng nhìn Bạc Hà cười cười chữa ngượng: “Thực xin lỗi, tôi hiều lầm nhưng cũng khéo quá!”
Bạc Hà thấy hơi lạ, làm sao Kỷ Lan có thể biết Nghiêm vị.
Kỷ Lan cau mày: “Phiền ông sáng nay trông ông nội tôi một chút, hai ngày nay tôi ngủ không tốt lắm, về nhà ngủ một giấc chiều quay lại.”
“Ừ, đi đi.”
“Bên kia gọi người nhà họ Kỷ kìa, ông chạy qua xem một chút, có gì gọi điện thoại cho tôi.”
Kỷ Lan hoàn thành nhiệm vụ liền ngáp sái quai hàm rời đi.
Nghiêm vị lúc này mới hỏi Bạc Hà: “Bạc Hà, bố cậu làm sao vậy?”
Bạc Hà đem tình huống của bố kể lại.
Nghiêm Vị đồng cảm thở dài: “Bạc Hà cậu thật xui xẻo, luôn gặp những chuyện không may như vậy.”
Bạc Hà im lặng chua xót không nói gì.
Nghiêm Vị do dự một lát cẩn thận hỏi: “Cậu có cần giúp đỡ gì không?”
Anh vốn là có lòng hảo tâm nhưng măt Bạc Hà lại đỏ lựng lên, nhớ lại một đoạn hồi ức trong lòng lại thật sự chua xót. Sự kiện kia đôi với cô không phải là một kí ức tốt đẹp gì vậy nên sau khi tốt nghiệp cô không liên lạc lại với bạn bạn cùng khóa.
/42
|