Một lát sau càng nghĩ càng không thoải mái Bảo Trân đến nhà Bảo Châu bới móc, cùng Bảo Châu hàn huyên vài câu bắt đầu tìm Cù thiếu gây phiền toái, một lát đem hạt dưa nhổ ra đầy đất đối với Cù thiếu nói: “Ai, người hầu! Đem cái này quét dọn cho tôi.”
“Không làm.” Trong nhà này người có thể chỉ huy hắn không nhiều lắm, giống như A Thiếu chỉ nghe lời Côn Sơn, hắn chỉ phục tùng Bảo Châu và hai tiểu bảo bảo, Côn Sơn chỉ là bổ sung thôi.
“Tôi là khách!”
“Đã là khách vậy ngài đi thong thả không tiễn.” Cù thiếu phản bác nói.
Bảo Trân cực kỳ tức giận, đối với Bảo Châu nói: “Em sẽ không đi, chị em muốn ở chỗ này.”
Nhiều người làm bạn với Bảo Châu, Bảo Châu tự nhiên vui vẻ, gật đầu như bằm tỏi: “Ừ!”
Tựa hồ từ ngày đó, Bảo Trân tiến vào ở cùng Cù thiếu đối nghịch, mỗi người làm khó dễ, sau đó một lúc sau, không biết như thế nào lại biến thành Bảo Trân mỗi ngày quấn quít lấy Cù thiếu, hắn đi chỗ nào cô cũng đi theo, chính là đổi tã cho hai đứa nhỏ, Bảo Trân cũng muốn đi cùng.
Cù thiếu sợ nhất ở cùng cô, mỗi lần hắn lấy lòng Nhược Lan, đằng sau sẽ có cái đuôi Bảo Trân sát phong cảnh, làm hắn rất phiền não.
Thế nhưng không cắt bỏ cái đuôi này được, làm hắn rất phiền muộn, sau đó kiếm cớ chuồn đi, né tránh cô.
Người Bảo Trân đáng ghét chính là Nhược Lan, cô thật không rõ cô xinh đẹp như vậy Cù thiếu lại không nhìn không hỏi, luôn đi tìm cái bình hoa kia làm gì, vì vậy can thiệp đủ thứ, đã trở thành một bóng đèn sáng nhất Lục gia.
Có đôi khi không thấy Cù thiếu, chính xác là trốn Bảo Trân.
Sáng ngày hôm đó Bảo Trân không thấy Cù thiếu, trong sân tìm một vòng lớn, rốt cuộc tìm được Cù thiếu, đang định đi qua, Cù thiếu vừa thấy cô, quay đầu bỏ chạy.
“Này! Cù Kế Dân anh đứng lại đó cho em! Anh chạy đi đâu?” (tới giờ mới biết tên Tiểu Cù :v)
“Cô đừng theo tôi!”
“Em sẽ theo!”
“Tôi vệ sinh!”
“Em không tin, em sẽ đi theo.”
Cù thiếu bất đắc dĩ trốn trong nhà vệ sinh, ai ngờ Bảo Trân lại giữ ở ngoài cửa: “Nhanh lên a! Em chờ anh đi ra.”
“Cô đừng đợi, tôi không đi ra đâu.” Cù thiếu đột nhiên có một loại xúc động muốn đầu đâm xuống hầm cầu.
“Anh không đi ra, em sẽ tiến vào!”
“Cô có bản lĩnh thì vào đây!” Cù thiếu cho rằng cô không dám.
Nào biết Bảo Trân một cước đá văng cửa, dùng hai tay che khuất mắt xuất hiện ở trước mặt hắn: “Anh xem em có dám hay không!”
“Cô còn biết xấu hổ không? Cô là con gái phải có tự trọng!” May mắn là hắn không thật sự đi vệ sinh, quần áo cũng mặc chỉnh tề.
“Anh đừng chạy, em sẽ có xấu hổ, sẽ có tự trọng.” Da mặt Bảo Trân đã sớm luyện thật dày rồi.
“Cô đừng đuổi, tôi sẽ không chạy.” Cù thiếu kéo cô từ trong nhà vệ sinh thối hoắc đi ra ngoài.
“Nhưng em thích anh.” Bảo Trân nhỏ giọng thầm nói, đã lớn như vậy, lần đầu tiên cô thích một người đàn ông, cô có thể không theo đuổi sao? Cha nói nữ truy nam cách tầng sa, cô thấy tầng sa đó thật dày, nhưng cô vẫn muốn gỡ nó ra.
“Tôi không thích cô, tôi thích Nhược Lan.”
“Nhưng bình hoa kia không thích anh, cô ta thích Thẩm Kỷ Lương.”
“Nhưng Thẩm Kỷ Lương không thích cô ấy.” Cho nên có lẽ hắn còn có cơ hội.
“Anh thích cô ấy cái gì, em có thể thay đổi.”
“Cô thích tôi cái gì, tôi cũng có thể thay đổi.” Hắn bị cô làm phiền sắp điên rồi.
“Anh bắt nạt em! Anh muốn thế nào mới bằng lòng thích em?”
“Tôi không có khả năng thích cô!”
“Chúng ta tới thảy xúc sắc, em thắng, anh lấy em, em thua sẽ không làm phiền anh nữa!”
Cù thiếu trước kia đánh bạc rất tốt, xúc sắc hắn đùa tương đối thuận tay, liền đáp ứng, hai người vừa thảy xúc sắc, Bảo Trân thua, nhưng cô không cam lòng, sau khi trở về không có vài ngày, cô lại tới nữa, còn mang theo cái sàng: “Chúng ta so lại lần nữa, lần trước không tính!”
Cù thiếu không chịu gặp cô, nhưng cô vẫn ba ngày hai bữa đến. Ba ngày hai bữa đều bị đuổi đi, rất nhiều người đã âm thầm đặt cược, cược Cù thiếu và Bảo Trân ai sẽ thỏa hiệp trước.
Gia trưởng hai bên đều rất coi trọng việc này, Bảo Trân đã đồng ý, chỉ cần Cù thiếu OK là được!
Cù thiếu bị Bảo Trân quấy rầy đến đau đầu, đối với Nhược Lan than thở: “Anh sắp bị cô ta làm phiền chết rồi, Nhược Lan em giúp anh được không, em ra ngoài ăn cơm với anh cũng được, chỉ cần làm cho cô ta hết hy vọng đừng có lại quấn quít lấy anh, đừng làm mất thời gian của nhau nữa.”
Hắn vừa nói như vậy, không nghĩ cô sẽ đáp ứng, nói xong vừa định rời đi, thì nghe được cô một bên nhặt rau một bên mở miệng: “Được.”
“A!”
“Tôi nói được.” Là giúp hắn cũng là giúp mình, cô nghĩ quan hệ của chính mình và Thẩm Kỷ Lương như bây giờ, không nóng không lạnh, chính mình cũng không biết là cái gì, mỗi lần cô nhìn hắn, hắn nhiều lắm là cùng cô nói một vài câu khách sáo, có đôi khi cũng sẽ kêu cô không cần tự mình đưa mấy thứ đồ đạc qua, trừ đó ra không còn gì khác. Tình cảm như vậy, cô cảm thấy sợ, bọn họ đều không còn trẻ nữa, đã đến tuổi lập gia đình rồi, nếu hắn vẫn thờ ơ như trước, cô sẽ tìm người gả đi là được.
Cù thiếu lập tức mặt mày hớn hở: “Anh không phải đang nằm mơ chứ?!”
Hắn tự tay véo mình một cái, rất đau, xem ra là sự thật. Lập tức như đánh máu chó nhảy dựng lên, đối với Nhược Lan nói: “Em chờ chút, anh lập tức đi an bài nhà hàng, em thích ăn cái gì? Món Trung Quốc? Nhật Bản? Thailand? Hay là Pháp? Có đặc biệt thích nhà hang nào không?”
Nhược Lan lắc đầu: “Chỉ là diễn trò mà thôi, không cần chú ý.”
Cù thiếu lại chạy khắp nhà thông báo tin tức này, muốn khoe khoang, tốt nhất khiến cho mọi người hâm mộ ghen ghét hận, hắn đã có cảm giác thành tựu rồi, kết quả mọi người không cổ vũ, Thẩm mẹ nghe xong, ai ôi!!! Một tiếng: “Thì ra là hoa tươi cũng có thể cắm trên bãi phân trâu.”
Cù thiếu bị đả kích, chạy đi tìm Bảo Châu, Bảo Châu sau khi nghe, nói: “Anh không cưới Bảo Trân tôi sẽ thiếu một phần bánh kẹo cưới, Thẩm đại ca không cưới Hạ tỷ tỷ, tôi cũng sẽ thiếu một phần bánh kẹo cưới, không được! Tôi chịu thiệt! anh phải lấy Bảo Trân a! Hắc hắc!”
Cù thiếu lần nữa bị đả kích, chưa từ bỏ ý định đi tìm A Hổ khoe khoang, A Hổ nghe xong nói: “Xem ra cậu so với Tiểu Hoàng có vợ trước hi vọng khá lớn, vậy tôi không phải là bị thua lỗ sao? Không nên không nên, tôi phải tìm được đối tượng cho Tiểu Hoàng, nếu không vì tiền của tôi bị thâm hụt, cậu đợ đợi Tiểu Hoàng kết hôn xong, mới kết hôn a?”
Cù thiếu đã bị đả kích N+1, trong hành lang đụng phải A Thiếu, nghĩ thầm cái hũ nút này làm người ta phát bực, luôn luôn không xoi mói chắc không xảy ra vấn đề gì đi! Vừa nói với hắn, A Thiếu mặt không biểu cảm xoay người rời đi.
Cù thiếu hỏi hắn: “Anh đi đâu vậy?”
“Cậu còn có thể cướp được người, tôi đi cầu hôn thử xem.” Nói không chừng sẽ thành công.
Cù thiếu rất im lặng, đi một vòng, hơi tuyệt vọng, cẩ nhà này đều là người nào? Lại không có một người bình thường! Muốn tìm chút sùng bái cùng hâm mộ, thật sự rất khó.
Hắn phiền muộn đang tính đi ra cửa đặt nhà hàng, đụng phải Diệp Dung Thanh vừa đi vào phòng khách, trong tay Diệp Dung Thanh mang theo một hộp điểm tâm, nói là đại phu nhân sai đưa tới, kêu người cất vào phòng bếp, lại không có vội vã đi, hướng trên ghế sa lon ngồi xuống.
“Không làm.” Trong nhà này người có thể chỉ huy hắn không nhiều lắm, giống như A Thiếu chỉ nghe lời Côn Sơn, hắn chỉ phục tùng Bảo Châu và hai tiểu bảo bảo, Côn Sơn chỉ là bổ sung thôi.
“Tôi là khách!”
“Đã là khách vậy ngài đi thong thả không tiễn.” Cù thiếu phản bác nói.
Bảo Trân cực kỳ tức giận, đối với Bảo Châu nói: “Em sẽ không đi, chị em muốn ở chỗ này.”
Nhiều người làm bạn với Bảo Châu, Bảo Châu tự nhiên vui vẻ, gật đầu như bằm tỏi: “Ừ!”
Tựa hồ từ ngày đó, Bảo Trân tiến vào ở cùng Cù thiếu đối nghịch, mỗi người làm khó dễ, sau đó một lúc sau, không biết như thế nào lại biến thành Bảo Trân mỗi ngày quấn quít lấy Cù thiếu, hắn đi chỗ nào cô cũng đi theo, chính là đổi tã cho hai đứa nhỏ, Bảo Trân cũng muốn đi cùng.
Cù thiếu sợ nhất ở cùng cô, mỗi lần hắn lấy lòng Nhược Lan, đằng sau sẽ có cái đuôi Bảo Trân sát phong cảnh, làm hắn rất phiền não.
Thế nhưng không cắt bỏ cái đuôi này được, làm hắn rất phiền muộn, sau đó kiếm cớ chuồn đi, né tránh cô.
Người Bảo Trân đáng ghét chính là Nhược Lan, cô thật không rõ cô xinh đẹp như vậy Cù thiếu lại không nhìn không hỏi, luôn đi tìm cái bình hoa kia làm gì, vì vậy can thiệp đủ thứ, đã trở thành một bóng đèn sáng nhất Lục gia.
Có đôi khi không thấy Cù thiếu, chính xác là trốn Bảo Trân.
Sáng ngày hôm đó Bảo Trân không thấy Cù thiếu, trong sân tìm một vòng lớn, rốt cuộc tìm được Cù thiếu, đang định đi qua, Cù thiếu vừa thấy cô, quay đầu bỏ chạy.
“Này! Cù Kế Dân anh đứng lại đó cho em! Anh chạy đi đâu?” (tới giờ mới biết tên Tiểu Cù :v)
“Cô đừng theo tôi!”
“Em sẽ theo!”
“Tôi vệ sinh!”
“Em không tin, em sẽ đi theo.”
Cù thiếu bất đắc dĩ trốn trong nhà vệ sinh, ai ngờ Bảo Trân lại giữ ở ngoài cửa: “Nhanh lên a! Em chờ anh đi ra.”
“Cô đừng đợi, tôi không đi ra đâu.” Cù thiếu đột nhiên có một loại xúc động muốn đầu đâm xuống hầm cầu.
“Anh không đi ra, em sẽ tiến vào!”
“Cô có bản lĩnh thì vào đây!” Cù thiếu cho rằng cô không dám.
Nào biết Bảo Trân một cước đá văng cửa, dùng hai tay che khuất mắt xuất hiện ở trước mặt hắn: “Anh xem em có dám hay không!”
“Cô còn biết xấu hổ không? Cô là con gái phải có tự trọng!” May mắn là hắn không thật sự đi vệ sinh, quần áo cũng mặc chỉnh tề.
“Anh đừng chạy, em sẽ có xấu hổ, sẽ có tự trọng.” Da mặt Bảo Trân đã sớm luyện thật dày rồi.
“Cô đừng đuổi, tôi sẽ không chạy.” Cù thiếu kéo cô từ trong nhà vệ sinh thối hoắc đi ra ngoài.
“Nhưng em thích anh.” Bảo Trân nhỏ giọng thầm nói, đã lớn như vậy, lần đầu tiên cô thích một người đàn ông, cô có thể không theo đuổi sao? Cha nói nữ truy nam cách tầng sa, cô thấy tầng sa đó thật dày, nhưng cô vẫn muốn gỡ nó ra.
“Tôi không thích cô, tôi thích Nhược Lan.”
“Nhưng bình hoa kia không thích anh, cô ta thích Thẩm Kỷ Lương.”
“Nhưng Thẩm Kỷ Lương không thích cô ấy.” Cho nên có lẽ hắn còn có cơ hội.
“Anh thích cô ấy cái gì, em có thể thay đổi.”
“Cô thích tôi cái gì, tôi cũng có thể thay đổi.” Hắn bị cô làm phiền sắp điên rồi.
“Anh bắt nạt em! Anh muốn thế nào mới bằng lòng thích em?”
“Tôi không có khả năng thích cô!”
“Chúng ta tới thảy xúc sắc, em thắng, anh lấy em, em thua sẽ không làm phiền anh nữa!”
Cù thiếu trước kia đánh bạc rất tốt, xúc sắc hắn đùa tương đối thuận tay, liền đáp ứng, hai người vừa thảy xúc sắc, Bảo Trân thua, nhưng cô không cam lòng, sau khi trở về không có vài ngày, cô lại tới nữa, còn mang theo cái sàng: “Chúng ta so lại lần nữa, lần trước không tính!”
Cù thiếu không chịu gặp cô, nhưng cô vẫn ba ngày hai bữa đến. Ba ngày hai bữa đều bị đuổi đi, rất nhiều người đã âm thầm đặt cược, cược Cù thiếu và Bảo Trân ai sẽ thỏa hiệp trước.
Gia trưởng hai bên đều rất coi trọng việc này, Bảo Trân đã đồng ý, chỉ cần Cù thiếu OK là được!
Cù thiếu bị Bảo Trân quấy rầy đến đau đầu, đối với Nhược Lan than thở: “Anh sắp bị cô ta làm phiền chết rồi, Nhược Lan em giúp anh được không, em ra ngoài ăn cơm với anh cũng được, chỉ cần làm cho cô ta hết hy vọng đừng có lại quấn quít lấy anh, đừng làm mất thời gian của nhau nữa.”
Hắn vừa nói như vậy, không nghĩ cô sẽ đáp ứng, nói xong vừa định rời đi, thì nghe được cô một bên nhặt rau một bên mở miệng: “Được.”
“A!”
“Tôi nói được.” Là giúp hắn cũng là giúp mình, cô nghĩ quan hệ của chính mình và Thẩm Kỷ Lương như bây giờ, không nóng không lạnh, chính mình cũng không biết là cái gì, mỗi lần cô nhìn hắn, hắn nhiều lắm là cùng cô nói một vài câu khách sáo, có đôi khi cũng sẽ kêu cô không cần tự mình đưa mấy thứ đồ đạc qua, trừ đó ra không còn gì khác. Tình cảm như vậy, cô cảm thấy sợ, bọn họ đều không còn trẻ nữa, đã đến tuổi lập gia đình rồi, nếu hắn vẫn thờ ơ như trước, cô sẽ tìm người gả đi là được.
Cù thiếu lập tức mặt mày hớn hở: “Anh không phải đang nằm mơ chứ?!”
Hắn tự tay véo mình một cái, rất đau, xem ra là sự thật. Lập tức như đánh máu chó nhảy dựng lên, đối với Nhược Lan nói: “Em chờ chút, anh lập tức đi an bài nhà hàng, em thích ăn cái gì? Món Trung Quốc? Nhật Bản? Thailand? Hay là Pháp? Có đặc biệt thích nhà hang nào không?”
Nhược Lan lắc đầu: “Chỉ là diễn trò mà thôi, không cần chú ý.”
Cù thiếu lại chạy khắp nhà thông báo tin tức này, muốn khoe khoang, tốt nhất khiến cho mọi người hâm mộ ghen ghét hận, hắn đã có cảm giác thành tựu rồi, kết quả mọi người không cổ vũ, Thẩm mẹ nghe xong, ai ôi!!! Một tiếng: “Thì ra là hoa tươi cũng có thể cắm trên bãi phân trâu.”
Cù thiếu bị đả kích, chạy đi tìm Bảo Châu, Bảo Châu sau khi nghe, nói: “Anh không cưới Bảo Trân tôi sẽ thiếu một phần bánh kẹo cưới, Thẩm đại ca không cưới Hạ tỷ tỷ, tôi cũng sẽ thiếu một phần bánh kẹo cưới, không được! Tôi chịu thiệt! anh phải lấy Bảo Trân a! Hắc hắc!”
Cù thiếu lần nữa bị đả kích, chưa từ bỏ ý định đi tìm A Hổ khoe khoang, A Hổ nghe xong nói: “Xem ra cậu so với Tiểu Hoàng có vợ trước hi vọng khá lớn, vậy tôi không phải là bị thua lỗ sao? Không nên không nên, tôi phải tìm được đối tượng cho Tiểu Hoàng, nếu không vì tiền của tôi bị thâm hụt, cậu đợ đợi Tiểu Hoàng kết hôn xong, mới kết hôn a?”
Cù thiếu đã bị đả kích N+1, trong hành lang đụng phải A Thiếu, nghĩ thầm cái hũ nút này làm người ta phát bực, luôn luôn không xoi mói chắc không xảy ra vấn đề gì đi! Vừa nói với hắn, A Thiếu mặt không biểu cảm xoay người rời đi.
Cù thiếu hỏi hắn: “Anh đi đâu vậy?”
“Cậu còn có thể cướp được người, tôi đi cầu hôn thử xem.” Nói không chừng sẽ thành công.
Cù thiếu rất im lặng, đi một vòng, hơi tuyệt vọng, cẩ nhà này đều là người nào? Lại không có một người bình thường! Muốn tìm chút sùng bái cùng hâm mộ, thật sự rất khó.
Hắn phiền muộn đang tính đi ra cửa đặt nhà hàng, đụng phải Diệp Dung Thanh vừa đi vào phòng khách, trong tay Diệp Dung Thanh mang theo một hộp điểm tâm, nói là đại phu nhân sai đưa tới, kêu người cất vào phòng bếp, lại không có vội vã đi, hướng trên ghế sa lon ngồi xuống.
/237
|