“Vũ khí gì lợi hại như vậy?” Đầu lông mày bên trái của Hoàng mỗ có chút run lên, tựa hồ hứng thú. Đám súng ống đạn dược kia là hắn nhập về từ Thái Lan, rất hoàn mỹ, chẳng lẽ họ Mộc kia còn có thứ tiên tiến hơn hay sao?
Người nọ lắc đầu: “Không rõ lắm, chỉ nghe Lưu sư trưởng, vật kia quả thực có ba đầu sáu tay, thoạt nhìn uy lực rất lợi hại.”
“Ngươi là hoài nghi có người đem vũ khí tiên tiến chúng ta cũng không biết bán cho hắn?” Chắc có lẽ không phải là quân đội cung cấp, trong quân đội trang bị cái gì, hắn mắt nhìn xung quanh tai nghe tám phương, rất rõ ràng. Vậy chẳng lẽ là hắn tự mua sao?
Người nọ gật đầu.
“Không có việc gì, một vũ khí kỳ quái mà thôi, chúng ta có nhiều súng pháo như vậy còn sợ một vũ khí kỳ quái sao?” Hoàng mỗ rất có tự tin nói.
Kỳ thật hắn nói đúng, bất quá chỉ là một vũ khí kỳ lạ, hoặc nói chỉ là một cái thoạt nhìn rất uy vũ, nhưng thực chất là tác phẩm rất thất bại.
Vật kia, kỳ thật là lấy ý tưởng từ Bảo Châu.
Bảo Châu không hiểu súng ống đạn dược nhưng hiểu lắp ráp lỗ ban mộc, ở trong mắt Bảo Châu, súng ống đạn dược kỳ thật chính là một lỗ ban mộc rất nặng, cách chơi cũng giống nhau , tổ hợp cùng một chỗ không được sao?
(‘lỗ ban mộc’ không biết có phải là gỗ Lỗ Ban không nữa ==’’)
Hai đứa con của cô có vô số các loại Lỗ Ban mộc, Bảo Châu nhàm chán đem tiện tay trộm chúng đem về kho đồ ăn vặt của mình, đồng thời cũng là kho súng ống của Côn Sơn.
Lỗ Ban mộc chơi nhiều, cầm ở trong tay, Bảo Châu cảm thấy rất nhẹ, không có ý nghĩa gì.
Cô muốn chơi đồ vật bằng sắt, cái loại cảm giác nằng nặng thật tốt.
Vì vậy trong một đêm gió lớn Côn Sơn không ở nhà Bảo Châu tiến vào rương chứa vũ khí, cố ý mở tất cả vũ khí bên trong ra, sau đó lắp ráp lại, mặc dù súng ống thoạt nhìn lỏng loẹt, nhưng ít ra cô đã lắp ráp lại rất tốt.
Đang tự hào, đột nhiên cúi đầu phát hiện trong rương còn có rất nhiều linh kiện vũ khí các loại.
Nguy rồi!
Nếu Côn Sơn biết cô gây họa, có tức giận đánh cái mông của cô hay không.
Vì không để mông bị đánh, Bảo Châu làm một cái quyết định, đó chính là cô phải lắp ráp lại toàn bộ, nhưng cô lại chẳng muốn mở từng cái ra lắp rắp, dứt khoát tùy ý chọn mấy linh kiện nhìn xem thuận mắt sau đó lấy vũ khí trong rương ghép chúng lại, nếu không thích hợp cũng không sao! Cô có keo dính cao su.
Đem những chỗ không ghép được, dùng keo cao su bôi một vòng, sau đó đem linh kiện đặc biệt dán lên trên là được, chỉ chốc lát cô vui thích thưởng thức những tác phẩm cô sáng tạo ra, thực say mê, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.
Tiêu rồi!
Côn Sơn về rồi!
Bảo Châu vội vàng từ trong rương leo ra, làm bộ đang nhìn các loại đồ ăn vặt đang bày biện trên kệ.
Côn Sơn cho rằng cô chỉ đến tìm đồ ăn, không có để ý theo đem đồ ăn vặt lấy ra, đập nắp lại, kêu A Long A Hổ mang đi: “Rương này, hai người trước mang lên trên xe đi, trời tối, đến chân núi Thanh Lan giao hàng.”
Vì vậy đồ trong rương bị đưa đến tay Mộc Thường Khoan, lúc Lưu sư trưởng tới làm phiền hắn, hắn vừa lấy được hàng, nghe thấy có người gây rối, tùy ý cầm một cây súng đi ra ngoài, sau đó khi hắn nhìn rõ cái đồ chơi kia, đã biết đây nhất định là Bảo Châu gây sự, nghĩ đến Lưu sư trưởng có thể vì vậy càng khinh thường hắn, nhưng ngoài ý muốn Lưu sư trưởng lại bị dọa bỏ chạy.
Mộc Thường Khoan trở lại trong phòng đau đầu phát hiện, một đống súng ống đạn dược đều có vấn đề, thiếu nhiều linh kiện. Những vật này, nếu hắn trả lại cho Lục Côn Sơn, khả năng Bảo Châu sẽ bị mắng, hắn không muốn, nghĩ thầm mình nhịn một chút được rồi, đám súng ống đạn dược này xem như bị hỏng đi, mình sẽ tự bỏ tiền mua lại cái khác, kêu Lục Côn Sơn đưa hàng mới đến.
Bởi vì định báo hỏng, nên cho người khác xem cũng không sao. Kết quả đám vũ khí có vấn đề kia bị người đánh cắp.
Mộc Thường Khoan cảm thấy vừa tức giận, vừa buồn cười, tức giận chính là có một số người coi trời bằng vung, buồn cười là không biết đạo tặc trăm phương ngàn kế đánh cắp một đống vũ khí bị hỏng, sẽ có phản ứng gì?
Cùng một thời gian, thành bên ngoài sớm đã đợi lâu Lưu sư trưởng trông mong vũ khí lợi hại kia như những vì sao mong đợi ánh trăng, hắn mở ra xem xét, rất nhiều vũ khí thoạt nhìn rất lợi hại, từ trước tới giờ hắn chưa từng gặp qua, hắn là người thô tục, không hiểu nhiều vũ khí, nhưng vũ khí lợi hại ai không thích?
Lưu sư trưởng vui vẻ gọi người đem đám súng ống đạn dược này trở về, rồi chia cho mấy tâm phúc của mình, nhưng không cho phép bọn họ tùy tiện sử dụng, đồ tốt hiếm như vậy, dùng hết rồi làm sao bây giờ? Cho nên hắn định từ từ dùng.
Hắn vô cùng cao hứng về nhà chờ mình ngày nào đó uống say đi tìm Mộc Thường Khoan gây phiền toái, hiện tại Mộc Thường Khoan không có đám súng ống đạn dược kia, có lẽ không đứng dậy nổi.
Thế nhưng càng hi vọng chính mình uống say, càng uống không say, hắn càng đợi càng nóng vội.
Hắn đã chuẩn bị tốt, có lòng tin!
Nhưng thời điểm tỉnh táo đi gây sự, vạn nhất bị bắt, hắn không thể thoát tội, vì vậy hắn rất thông minh dùng năm cái bình rượu làm cho mình say.
Mang theo một đống trang bị mới tìm tới cửa khiêu khích.
Mộc Thường Khoan vốn nghĩ vũ khí mới còn chưa tới, đối phương đến khiêu khích, hắn có chút lo lắng, nhưng lúc nhìn thấy đống “Vũ khí” quen mắt kia, lập tức buông lỏng xuống, giờ phút này hắn đột nhiên rất cảm tạ Bảo Châu, nếu như bị trộm đi là vũ khí bình thường, đoán chừng không cần nửa phút, có thể hắn bị đánh thành cái sàng.
Lưu sư trưởng lập tức mang theo một đám người xông tới, lúc Lưu sư trưởng cùng thủ hạ của hắn rút súng ra, vừa nổ súng, bên trong bay ra một vật, nhanh chóng thẳng tắp rơi xuống đất, Lưu sư trưởng nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa hộc máu, bên trong rơi ra chính là một con ốc vít.
Mộc Thường Khoan tiện tay rút một cây súng lục nhỏ ra, chỉa vào trán Lưu sư trưởng: “Thú vị không?”
Mộc Thường Khoan vung tay lên, bắt người lại, ngày hôm sau Lưu sư trưởng tỉnh rượu, nghe thủ hạ nói thiếu chút nữa ngã xuống.
Mộc Thường Khoan đem bọn họ nhốt trong một cái phòng nóng nhất, lần lượt trói lại, giữa phòng có một chậu lửa lớn. Bởi vì đã giữa mùa hè, một chậu lửa lớn như vậy, quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu, bọn họ nóng đến nổi mồ hôi đầm đìa, lại gọi rách cuống họng cũng không có người xuất hiện.
Thẳng đến giữa trưa mới có người bưng nước tới, đặt ở trên bàn bọn họ không với tới, bọn họ chỉ có thể nhìn xem, lại qua nửa giờ, ngay tại lúc bọn họ cho là mình sắp bị nóng chết, Mộc Thường Khoan xuất hiện.
Lưu sư trưởng thở phì phì rống: “Mày có ý tứ gì?”
“Sợ các người tối hôm qua cảm lạnh, tôi cố ý gọi người đốt lò lửa sưởi ấm, tôi có ý tốt mà thôi.”
“Ý tốt? Vậy mày mau thả bọn tao ra, tao mới tin mày có ý tốt!” Xem bọn họ là kẻ đần hả?
Người nọ lắc đầu: “Không rõ lắm, chỉ nghe Lưu sư trưởng, vật kia quả thực có ba đầu sáu tay, thoạt nhìn uy lực rất lợi hại.”
“Ngươi là hoài nghi có người đem vũ khí tiên tiến chúng ta cũng không biết bán cho hắn?” Chắc có lẽ không phải là quân đội cung cấp, trong quân đội trang bị cái gì, hắn mắt nhìn xung quanh tai nghe tám phương, rất rõ ràng. Vậy chẳng lẽ là hắn tự mua sao?
Người nọ gật đầu.
“Không có việc gì, một vũ khí kỳ quái mà thôi, chúng ta có nhiều súng pháo như vậy còn sợ một vũ khí kỳ quái sao?” Hoàng mỗ rất có tự tin nói.
Kỳ thật hắn nói đúng, bất quá chỉ là một vũ khí kỳ lạ, hoặc nói chỉ là một cái thoạt nhìn rất uy vũ, nhưng thực chất là tác phẩm rất thất bại.
Vật kia, kỳ thật là lấy ý tưởng từ Bảo Châu.
Bảo Châu không hiểu súng ống đạn dược nhưng hiểu lắp ráp lỗ ban mộc, ở trong mắt Bảo Châu, súng ống đạn dược kỳ thật chính là một lỗ ban mộc rất nặng, cách chơi cũng giống nhau , tổ hợp cùng một chỗ không được sao?
(‘lỗ ban mộc’ không biết có phải là gỗ Lỗ Ban không nữa ==’’)
Hai đứa con của cô có vô số các loại Lỗ Ban mộc, Bảo Châu nhàm chán đem tiện tay trộm chúng đem về kho đồ ăn vặt của mình, đồng thời cũng là kho súng ống của Côn Sơn.
Lỗ Ban mộc chơi nhiều, cầm ở trong tay, Bảo Châu cảm thấy rất nhẹ, không có ý nghĩa gì.
Cô muốn chơi đồ vật bằng sắt, cái loại cảm giác nằng nặng thật tốt.
Vì vậy trong một đêm gió lớn Côn Sơn không ở nhà Bảo Châu tiến vào rương chứa vũ khí, cố ý mở tất cả vũ khí bên trong ra, sau đó lắp ráp lại, mặc dù súng ống thoạt nhìn lỏng loẹt, nhưng ít ra cô đã lắp ráp lại rất tốt.
Đang tự hào, đột nhiên cúi đầu phát hiện trong rương còn có rất nhiều linh kiện vũ khí các loại.
Nguy rồi!
Nếu Côn Sơn biết cô gây họa, có tức giận đánh cái mông của cô hay không.
Vì không để mông bị đánh, Bảo Châu làm một cái quyết định, đó chính là cô phải lắp ráp lại toàn bộ, nhưng cô lại chẳng muốn mở từng cái ra lắp rắp, dứt khoát tùy ý chọn mấy linh kiện nhìn xem thuận mắt sau đó lấy vũ khí trong rương ghép chúng lại, nếu không thích hợp cũng không sao! Cô có keo dính cao su.
Đem những chỗ không ghép được, dùng keo cao su bôi một vòng, sau đó đem linh kiện đặc biệt dán lên trên là được, chỉ chốc lát cô vui thích thưởng thức những tác phẩm cô sáng tạo ra, thực say mê, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.
Tiêu rồi!
Côn Sơn về rồi!
Bảo Châu vội vàng từ trong rương leo ra, làm bộ đang nhìn các loại đồ ăn vặt đang bày biện trên kệ.
Côn Sơn cho rằng cô chỉ đến tìm đồ ăn, không có để ý theo đem đồ ăn vặt lấy ra, đập nắp lại, kêu A Long A Hổ mang đi: “Rương này, hai người trước mang lên trên xe đi, trời tối, đến chân núi Thanh Lan giao hàng.”
Vì vậy đồ trong rương bị đưa đến tay Mộc Thường Khoan, lúc Lưu sư trưởng tới làm phiền hắn, hắn vừa lấy được hàng, nghe thấy có người gây rối, tùy ý cầm một cây súng đi ra ngoài, sau đó khi hắn nhìn rõ cái đồ chơi kia, đã biết đây nhất định là Bảo Châu gây sự, nghĩ đến Lưu sư trưởng có thể vì vậy càng khinh thường hắn, nhưng ngoài ý muốn Lưu sư trưởng lại bị dọa bỏ chạy.
Mộc Thường Khoan trở lại trong phòng đau đầu phát hiện, một đống súng ống đạn dược đều có vấn đề, thiếu nhiều linh kiện. Những vật này, nếu hắn trả lại cho Lục Côn Sơn, khả năng Bảo Châu sẽ bị mắng, hắn không muốn, nghĩ thầm mình nhịn một chút được rồi, đám súng ống đạn dược này xem như bị hỏng đi, mình sẽ tự bỏ tiền mua lại cái khác, kêu Lục Côn Sơn đưa hàng mới đến.
Bởi vì định báo hỏng, nên cho người khác xem cũng không sao. Kết quả đám vũ khí có vấn đề kia bị người đánh cắp.
Mộc Thường Khoan cảm thấy vừa tức giận, vừa buồn cười, tức giận chính là có một số người coi trời bằng vung, buồn cười là không biết đạo tặc trăm phương ngàn kế đánh cắp một đống vũ khí bị hỏng, sẽ có phản ứng gì?
Cùng một thời gian, thành bên ngoài sớm đã đợi lâu Lưu sư trưởng trông mong vũ khí lợi hại kia như những vì sao mong đợi ánh trăng, hắn mở ra xem xét, rất nhiều vũ khí thoạt nhìn rất lợi hại, từ trước tới giờ hắn chưa từng gặp qua, hắn là người thô tục, không hiểu nhiều vũ khí, nhưng vũ khí lợi hại ai không thích?
Lưu sư trưởng vui vẻ gọi người đem đám súng ống đạn dược này trở về, rồi chia cho mấy tâm phúc của mình, nhưng không cho phép bọn họ tùy tiện sử dụng, đồ tốt hiếm như vậy, dùng hết rồi làm sao bây giờ? Cho nên hắn định từ từ dùng.
Hắn vô cùng cao hứng về nhà chờ mình ngày nào đó uống say đi tìm Mộc Thường Khoan gây phiền toái, hiện tại Mộc Thường Khoan không có đám súng ống đạn dược kia, có lẽ không đứng dậy nổi.
Thế nhưng càng hi vọng chính mình uống say, càng uống không say, hắn càng đợi càng nóng vội.
Hắn đã chuẩn bị tốt, có lòng tin!
Nhưng thời điểm tỉnh táo đi gây sự, vạn nhất bị bắt, hắn không thể thoát tội, vì vậy hắn rất thông minh dùng năm cái bình rượu làm cho mình say.
Mang theo một đống trang bị mới tìm tới cửa khiêu khích.
Mộc Thường Khoan vốn nghĩ vũ khí mới còn chưa tới, đối phương đến khiêu khích, hắn có chút lo lắng, nhưng lúc nhìn thấy đống “Vũ khí” quen mắt kia, lập tức buông lỏng xuống, giờ phút này hắn đột nhiên rất cảm tạ Bảo Châu, nếu như bị trộm đi là vũ khí bình thường, đoán chừng không cần nửa phút, có thể hắn bị đánh thành cái sàng.
Lưu sư trưởng lập tức mang theo một đám người xông tới, lúc Lưu sư trưởng cùng thủ hạ của hắn rút súng ra, vừa nổ súng, bên trong bay ra một vật, nhanh chóng thẳng tắp rơi xuống đất, Lưu sư trưởng nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa hộc máu, bên trong rơi ra chính là một con ốc vít.
Mộc Thường Khoan tiện tay rút một cây súng lục nhỏ ra, chỉa vào trán Lưu sư trưởng: “Thú vị không?”
Mộc Thường Khoan vung tay lên, bắt người lại, ngày hôm sau Lưu sư trưởng tỉnh rượu, nghe thủ hạ nói thiếu chút nữa ngã xuống.
Mộc Thường Khoan đem bọn họ nhốt trong một cái phòng nóng nhất, lần lượt trói lại, giữa phòng có một chậu lửa lớn. Bởi vì đã giữa mùa hè, một chậu lửa lớn như vậy, quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu, bọn họ nóng đến nổi mồ hôi đầm đìa, lại gọi rách cuống họng cũng không có người xuất hiện.
Thẳng đến giữa trưa mới có người bưng nước tới, đặt ở trên bàn bọn họ không với tới, bọn họ chỉ có thể nhìn xem, lại qua nửa giờ, ngay tại lúc bọn họ cho là mình sắp bị nóng chết, Mộc Thường Khoan xuất hiện.
Lưu sư trưởng thở phì phì rống: “Mày có ý tứ gì?”
“Sợ các người tối hôm qua cảm lạnh, tôi cố ý gọi người đốt lò lửa sưởi ấm, tôi có ý tốt mà thôi.”
“Ý tốt? Vậy mày mau thả bọn tao ra, tao mới tin mày có ý tốt!” Xem bọn họ là kẻ đần hả?
/237
|