Kể từ khi bắt đầu có ý thức, Bảo Nhi đã được đi rất nhiều nơi, cơ hồ như những quốc gia xinh đẹp hay phát triển nó đều đã từng đặt chân qua. Nhưng lúc này đây, khi đứng ở sân bay London Heathrow, Bảo Nhi chợt ý thức, nó không thể tính là đã đi vòng quanh thế giới được, bởi đây là lần đầu tiên nó đặt chân đến vương quốc Anh hoa lệ, cổ kính.
Bản chất của con người là luôn nảy sinh hứng thú với những điều mới lạ, có lẽ vì vậy mà Bảo Nhi cảm thấy rất thoải mái, hào hứng đến lạ thường. Đang đi, nó chợt đứng lại, đảo mắt quan sát xung quanh. Hình ảnh một cô gái Châu Á xinh đẹp lặng người ngắm nghía khiến vài khách Châu Âu khi đi qua thẳng thắn tán thưởng, rất nhiều người khen nó có khí chất. Bảo Nhi nghĩ thầm, có hai tên mặt mày và ăn mặc chẳng khác nào xã hội đen đứng ngay đằng sau mà không có khí chất mới lạ!
''Các anh qua chỗ mẹ tôi đi.'' Bảo Nhi rất muốn hai người này nhanh chóng biến mất. Hơn nữa, bây giờ mới có hơn chín giờ sáng, nó cũng chưa định về khách sạn để nghỉ ngơi rồi đi ăn trưa theo lịch trình mà thư ký của mẹ đã lên kế hoạch.
Một tên thẳng thừng từ chối, ''Xin lỗi tiểu thư, không thể được, chúng tôi phải hộ tống cô về khách sạn an toàn.''
Bảo Nhi nhíu mày, ánh mắt cao ngạo lóe lên vẻ coi thường, ''Hộ tống tôi? Tôi cần các anh bảo vệ sao? Có tin là tôi có thể tay không đánh ngã mười tên các anh trong vòng vài phút không?''
Vẻ mặt vẫn không đổi, tên còn lại nghiêm nghị nói, nhưng trong giọng nói của hắn mười phần thì có đến tám phần là cung kính, không có nửa chữ khinh nhờn, ''Tiểu thư, chúng tôi đương nhiên không phải là đối thủ của cô, nhưng mệnh lệnh của bà chủ là mệnh lệnh cấp cao nhất.''
Nghe vậy nhưng Bảo Nhi không những không tức giận mà còn mỉm cười, ''Đúng là rất nghe lời chủ nhân, trung thành như thế là tốt!'' Rồi sau đó, nó xoay người bước đi. Hai vệ sĩ cũng chẳng để ý đến thái độ và lời nói có ý mỉa mai rõ ràng của Bảo Nhi, họ vẫn cam tâm làm hai ''cái đuôi'' đi theo sau nó, một khắc cũng không rời.
Nhưng hậu quả là, chỉ chưa đến ba mươi phút sau, trong một ngõ tối vắng vẻ tại London, có hai tiếng ''hự'' vang lên. Bảo Nhi phủi tay nhìn hai thân hình đổ ập xuống đất, lẩm bẩm, ''Dám chống đối tôi? Cho các anh ngủ tạm một giấc đã là may lắm rồi.'' Tiếp đó, nó men theo đường cũ để đi ra ngoài.
Ra khỏi con hẻm đó, đi bộ thêm một lúc là đến phố Southwark, trước mặt là tòa nhà chọc trời tắm mình dưới ánh nắng rực rỡ, bấy giờ, Bảo Nhi mới cảm thấy chân thực, thoải mái và tự tại. Nó nhớ không nhầm ban nãy mình cũng đi bộ qua chỗ này, nhưng vì trong đầu luôn nghĩ cách để đối phó với hai người đằng sau nên nó mới chẳng có tâm trạng mà thưởng cảnh. Bây giờ quan sát kỹ hơn rồi mới thấy Anh không hổ danh là Anh, tuy lâu đời cổ kính nhưng cũng chẳng mất đi vẻ xa hoa, hiện đại.
Xung quanh có rất nhiều khách du lịch qua lại, họ rất giống Bảo Nhi, đang dạo bộ và đều tò mò, thích thú đi tham quan khu phố sầm uất bậc nhất này, chỉ khác là ai cũng có đôi, có cặp, chí ít là cũng có bạn bè, người thân, người người cười nói vui vẻ, chỉ có nó là chẳng có ai bên cạnh, chẳng có ai sánh vai cùng. Bỗng nhiên cảm thấy cô đơn, lạc lõng, Bảo Nhi đút hai tay vào túi áo, đá viên sỏi ở dưới chân rồi ngẩng cao đầu, tiếp tục bước đi.
Chiều tối, mãi đến khi phía chân trời đã bắt đầu nhạt nhòa, nó mới bắt taxi để về khách sạn. Vào đại sảnh, không nằm ngoài dự đoán, nó quả nhiên đã thấy thư kí Kim ngồi ở sofa uống cafe, thư thái đọc báo, tuy trông nhàn rỗi như vậy, nhưng thực chất, cô ta lại đang sốt ruột vì phải ngồi chờ ai đó suốt nhiều giờ đồng hồ.
Nghe thấy có tiếng bước chân trầm ổn bước về phía mình, thư ký Kim bỏ tờ báo xuống, ngước mắt nhìn lên, thấy Bảo Nhi, cô ta đứng lên thở phào nhẹ nhõm, ''Tiểu thư.''
Nó gật đầu.
''Tôi đưa tiểu thư lên phòng.''
Bản chất của con người là luôn nảy sinh hứng thú với những điều mới lạ, có lẽ vì vậy mà Bảo Nhi cảm thấy rất thoải mái, hào hứng đến lạ thường. Đang đi, nó chợt đứng lại, đảo mắt quan sát xung quanh. Hình ảnh một cô gái Châu Á xinh đẹp lặng người ngắm nghía khiến vài khách Châu Âu khi đi qua thẳng thắn tán thưởng, rất nhiều người khen nó có khí chất. Bảo Nhi nghĩ thầm, có hai tên mặt mày và ăn mặc chẳng khác nào xã hội đen đứng ngay đằng sau mà không có khí chất mới lạ!
''Các anh qua chỗ mẹ tôi đi.'' Bảo Nhi rất muốn hai người này nhanh chóng biến mất. Hơn nữa, bây giờ mới có hơn chín giờ sáng, nó cũng chưa định về khách sạn để nghỉ ngơi rồi đi ăn trưa theo lịch trình mà thư ký của mẹ đã lên kế hoạch.
Một tên thẳng thừng từ chối, ''Xin lỗi tiểu thư, không thể được, chúng tôi phải hộ tống cô về khách sạn an toàn.''
Bảo Nhi nhíu mày, ánh mắt cao ngạo lóe lên vẻ coi thường, ''Hộ tống tôi? Tôi cần các anh bảo vệ sao? Có tin là tôi có thể tay không đánh ngã mười tên các anh trong vòng vài phút không?''
Vẻ mặt vẫn không đổi, tên còn lại nghiêm nghị nói, nhưng trong giọng nói của hắn mười phần thì có đến tám phần là cung kính, không có nửa chữ khinh nhờn, ''Tiểu thư, chúng tôi đương nhiên không phải là đối thủ của cô, nhưng mệnh lệnh của bà chủ là mệnh lệnh cấp cao nhất.''
Nghe vậy nhưng Bảo Nhi không những không tức giận mà còn mỉm cười, ''Đúng là rất nghe lời chủ nhân, trung thành như thế là tốt!'' Rồi sau đó, nó xoay người bước đi. Hai vệ sĩ cũng chẳng để ý đến thái độ và lời nói có ý mỉa mai rõ ràng của Bảo Nhi, họ vẫn cam tâm làm hai ''cái đuôi'' đi theo sau nó, một khắc cũng không rời.
Nhưng hậu quả là, chỉ chưa đến ba mươi phút sau, trong một ngõ tối vắng vẻ tại London, có hai tiếng ''hự'' vang lên. Bảo Nhi phủi tay nhìn hai thân hình đổ ập xuống đất, lẩm bẩm, ''Dám chống đối tôi? Cho các anh ngủ tạm một giấc đã là may lắm rồi.'' Tiếp đó, nó men theo đường cũ để đi ra ngoài.
Ra khỏi con hẻm đó, đi bộ thêm một lúc là đến phố Southwark, trước mặt là tòa nhà chọc trời tắm mình dưới ánh nắng rực rỡ, bấy giờ, Bảo Nhi mới cảm thấy chân thực, thoải mái và tự tại. Nó nhớ không nhầm ban nãy mình cũng đi bộ qua chỗ này, nhưng vì trong đầu luôn nghĩ cách để đối phó với hai người đằng sau nên nó mới chẳng có tâm trạng mà thưởng cảnh. Bây giờ quan sát kỹ hơn rồi mới thấy Anh không hổ danh là Anh, tuy lâu đời cổ kính nhưng cũng chẳng mất đi vẻ xa hoa, hiện đại.
Xung quanh có rất nhiều khách du lịch qua lại, họ rất giống Bảo Nhi, đang dạo bộ và đều tò mò, thích thú đi tham quan khu phố sầm uất bậc nhất này, chỉ khác là ai cũng có đôi, có cặp, chí ít là cũng có bạn bè, người thân, người người cười nói vui vẻ, chỉ có nó là chẳng có ai bên cạnh, chẳng có ai sánh vai cùng. Bỗng nhiên cảm thấy cô đơn, lạc lõng, Bảo Nhi đút hai tay vào túi áo, đá viên sỏi ở dưới chân rồi ngẩng cao đầu, tiếp tục bước đi.
Chiều tối, mãi đến khi phía chân trời đã bắt đầu nhạt nhòa, nó mới bắt taxi để về khách sạn. Vào đại sảnh, không nằm ngoài dự đoán, nó quả nhiên đã thấy thư kí Kim ngồi ở sofa uống cafe, thư thái đọc báo, tuy trông nhàn rỗi như vậy, nhưng thực chất, cô ta lại đang sốt ruột vì phải ngồi chờ ai đó suốt nhiều giờ đồng hồ.
Nghe thấy có tiếng bước chân trầm ổn bước về phía mình, thư ký Kim bỏ tờ báo xuống, ngước mắt nhìn lên, thấy Bảo Nhi, cô ta đứng lên thở phào nhẹ nhõm, ''Tiểu thư.''
Nó gật đầu.
''Tôi đưa tiểu thư lên phòng.''
/128
|