Tống Y

Chương 309: Không muốn sống cuộc đời thừa như vậy!

/549


Đỗ Văn Hạo thất kinh chỉ về phía Trần Mỹ Nhân trên xà nhà nói: “Nương nương…!”

“Thật là ngại quá! Bọn ta cứ tưởng có ai đến, nên vội vã leo lên trên này, Đỗ đại nhân chờ ta một chút nhé, ta sẽ xuống ngay đây!” Nói xong Trần Mỹ Nhân bèn ôm lấy cái cọc từ từ tuột xuống phía dưới, Trần Bà thấy vậy bèn vội vã chạy đến đỡ lấy nàng.

“Đỗ đại nhân! Hôm nay sao rảnh rỗi đến thăm ta vậy, hay là đại nhân nhớ Liên Nhi rồi hả?” Giọng nói của Trần Mỹ Nhân có vẻ yếu ớt, mệt mỏi, một tay không ngừng day day hai huyệt thái dương của mình.

Đỗ Văn Hạo trông thấy một bên mắt của Trần Mỹ Nhân đã không còn nữa, mặt mày xanh mét, đôi môi trắng bệch, thì vội hỏi: “Nương nương lại cảm thấy trong người không được khỏe hay sao?”

Trần Mỹ Nhân đi đến trước mặt Đỗ Văn Hạo, ngồi xuống nở một nụ cười đau khổ, sau đó nàng đưa tay ra hiệu bảo Đỗ Văn Hạo ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh mình, Trần Bà thấy vậy bèn vội vã chạy đi pha ấm trà đem lại.

“Liên Nhi cho đến lúc nãy vẫn chưa biết là ta đang giả điên, ngày đêm phục vụ ta không rời nửa bước, ta thật hối hận khi ngày trước đối xử với nó một cách tệ hại như vậy, nếu sớm biết được thế này ta chẳng bao giờ đối xử với nó tệ như thế cả, khụ khụ khụ! Còn về phần ta, cái thân tàn ma dại này coi như cũng bỏ đi rồi, cứ sống một cuộc đời thừa như vậy, đến lúc nào đó ta từ giã cõi đời này coi như cũng là một sự giải thoát cho ta rồi.”

“Xin nương nương đừng bi quan như vậy! Mọi việc rồi cũng sẽ qua thôi!” Đỗ Văn Hạo lên tiếng an ủi.

“Qua thế nào được! Ta sắp chết đến nơi rồi, đây này!” Trần Mỹ Nhân đau khổ lấy đầu của mình đập nhẹ vào thành giường, mồ hôi trên trán vã ra lấm tấm, Trần Mỹ Nhân thở gấp một hồi, sắc mặt vô cùng khổ sở đáng thương.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn đứng dậy đi ra góc tường lấy chiếc ghế trúc đặt xuống trước mặt Trần Mỹ Nhân rồi ngồi xuống nói: “Nương nương bệnh rồi! Để ta xem xem bệnh tình của nương nương ra sao cái đã!”

Trần Mỹ Nhân nghe vậy bèn đưa tay ra cho Đỗ Văn Hạo bắt mạch, tay của Trần Mỹ Nhân lúc này lạnh toát, mạch trầm đứt đoạn, Đỗ Văn Hạo thấy vậy nét mặt thất kinh, sau đó hắn lại xem lưỡi của nàng ta, rồi lại hỏi chế độ ăn uống, ngủ nghỉ ra sao, xong đâu đấy Đỗ Văn Hạo lại để Trần Mỹ Nhân nằm xuống.

Vừa lúc này thì Trần Bà đã bưng nước đi đến, Đỗ Văn Hạo trông thấy bèn lên tiếng hỏi: “Sức khỏe của nương nương kém như vậy ngươi đã cho người đi tìm người đến xem chưa? Hay là vẫn chẳng có vị Thái Y nào chịu đến khám bệnh cho nương nương? Nếu không có ai chịu đến tại sao ngươi lại không thông báo cho ta biết hả?”

Trần Bà đặt tách trà lên trên bàn xong, liền đi đến bên cạnh Đỗ Văn Hạo, khổ sở đáp: “Lão nô đã đi tìm rồi, cũng tìm được một vị Thái Y già đến khám, ông ta nói rằng đầu của nương nương bị đập vào tường, miệng la hét khó chịu nên cho rằng nương nương mắc chứng Thực Nhiệt, do vậy phải uống thuốc dịu mát giải nhiệt. Nhưng sau khi uống xong mấy đơn thuốc của ông ta, thì không thấy nương nương có tiến triển tốt lên, mà ngược lại bệnh tình của nương nương ngày càng trầm trọng, lúc này nương nương liền quyết định không cho phép lão nô đi tìm bất kỳ một vị Thái Y nào khác nữa. Nương nương nói rằng thôi thì cứ để kệ nó, ra sao thì ra nương nương không muốn quan tâm đến nó nữa. Lão nô khi đó khuyên bảo nương nương thế nào cũng không được, lão nô cũng định đến tìm đại nhân, nhưng lại nghe nói đại nhân phải phục vụ cho Hoàng Thượng nên... Ài! Đều là do lão nô đáng chết, lão nô bất tài không chăm sóc cho nương nương hẳn hoi tử tế!” Nói đến đây Trần Bà bỗng bật khóc, nước mặt rơi xuống lã chã, buồn tủi vô cùng.

Trần Mỹ Nhân nằm trên giường lúc này thân hình cuộn tròn, hai mắt nhắm lại, thều thào nói: “Trần Bà! Đây không phải là lỗi tại ngươi, đây là ông trời đang trừng phạt ta đó, ta gây ra tội lỗi thì ta phải trả giá, ngươi đừng buồn nữa!”

Trần Bà nghe thấy vậy thì lại càng thêm đau buồn, nước mắt nước mũi chảy ra như suối.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: “Bệnh này của nương nương vị Thái Y đó đã chẩn đoán không chính xác! Bệnh này không phải là chứng Thực Nhiệt, theo như mạch chứng của nương nương cùng với tâm trạng mệt mỏi, chán nản, hơi thở gấp gáp, mồ hôi lạnh ra nhiều, chân tay lạnh cóng thì có thể thấy rằng bệnh của nương nương là Dương Suy!”

“Á!” Trần Mỹ Nhân nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy bất giác kêu lên thê thảm. Trần Bà đứng cạnh đó bèn lên tiếng hỏi: “Có nghiêm trọng không?”

“Dĩ nhiên là vô cùng nghiêm trọng rồi! Dương khí mà bị thoát thì thân thể sẽ mệt mỏi, tâm trạng chán chường, phải nhanh chóng kê một bài thuốc Tân Cam Ôn Nhiệt với liều lượng lớn để vãn hồi lại dương khí, ổn định tinh thần! Cũng may là hôm nay ta ở đây, do vậy bệnh tình của nương nương sẽ do đích thân ta chữa trị, ngươi yên tâm có ta ở đây nương nương sẽ không có gì nguy hiểm đâu, bệnh này chỉ cần có Đáp, Sâm Cao Ly, Gừng Pháo, Pháo Phụ Tử và Viêm Cam Thảo, mỗi một loại lấy mười tiền, sau đó sẽ dần dần giảm lượng xuống cho đến khi bệnh hoàn toàn khỏi hẳn!”

Trần Bà nghe xong thì thở phào một hơi nhẹ nhõm nói: “Đa tạ Bồ Tát đã bảo hộ! À không! Đa tạ Đỗ đại nhân đã ra tay cứu giúp! Đỗ đại nhân! Ngài đúng là Bồ Tát tái thế!”

Trần Mỹ Nhân nghe vậy bèn thở dài nói: “Thôi kệ đi! Không cần chữa đâu, chữa khỏi bệnh cho ta rồi thì sao chứ? Ta khỏi bệnh rồi vẫn cứ phải sống một cuộc sống nhục nhã như một con chó vậy! Như thế còn khó chịu hơn cái chết rất nhiều!”

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn lên tiếng: “Nương nương…”

“Thôi được rồi! Ngươi không cần khuyên ta nữa đâu! Ngươi cũng đừng lãng phí tâm huyết chữa bệnh cho ta nữa, ngươi hôm nay đến đây là đón Liên Nhi về hả? Nếu như vậy thì để nó theo chân ngươi về đi, nó dù sao cũng là thê thiếp của ngươi rồi, ta không thể ngày nào cũng chiếm hữu nó mãi như thế được, như vậy đối với ngươi cũng không hay chút nào cả!”

Đỗ Văn Hạo ngập ngừng đôi chút rồi nói: “Ừm! Thế này vậy! Nương nương cứ nghỉ ngơi trước đi, ta còn có chuyện muốn nói với Trần Bà đã!”

Đỗ Văn Hạo nói xong bèn bước ra ngoài cửa, Trần Bà thấy vậy liền nối gót lẽo đẽo theo sau, sau khi khép cửa lại hai người bèn đi đến bên gốc Hạch Đào nói chuyện.

“Sao không trông thấy Liên Nhi vậy?” Đỗ Văn Hạo ngồi xuống chiếc ghế đá đặt dưới gốc Hạch Đào nói.

Trần Bà đứng cạnh đó liền lên tiếng đáp: “Đỗ đại nhân cũng trông thấy chỗ này rồi đấy, nương nương ngủ ở phòng chính, mấy hôm trước đột nhiên căn phòng đó gặp trận mưa lớn nên bị dột, chỗ dột đó lại đúng ngay giường của Trần Mỹ Nhân, do vậy Liên Nhi liền kê giường sang chỗ khác. Nhưng nó vẫn sợ nương nương bị cảm lạnh, cộng thêm mấy ngày hôm nay bệnh tình của nương nương càng lúc càng nặng nên nó đã đi tìm người đến xem có sửa được hay không, bây giờ cũng đã là mùa thu rồi, gió cũng độc lắm, nếu không sửa nhanh e rằng nương nương sẽ chống đỡ nổi thêm được nữa mất!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong cũng chỉ ừm lên một tiếng, những việc ở trong cung hắn cũng hiểu đôi chút, khi người ta bị thất thế thì có rất nhiều người cũng hùa theo vào để bắt nạt, để hành hạ, đây là việc quá đỗi thường tình trong cung rồi, hơn nữa Trần Mỹ Nhân lại là một nhân vật ghê gớm như vậy, ai mà không thù không ghét cơ chứ! Do vậy chắc bây giờ cũng chẳng có người nào chịu đứng ra giúp đỡ nàng ta cả.

“Chuyện phòng ốc thì ta sẽ đi tìm Tiêu công công đến giúp, ông ta là tổng quản của Hậu Cung mà, chuyện vặt vãnh này không là gì với ông ta cả đâu!”

Trần Bà nghe vậy thì lại nước mắt nước mũi tèm nhèm chảy xuống: “Đỗ đại nhân! Lần nào cũng phải làm phiền đại nhân giúp đỡ nương nương của lão nô như vậy lão nô cảm kích vô cùng! Nhưng đại nhân xin hãy cẩn thận không lại đắc tội với những Phi Tần khác trong cung, vì bọn họ vẫn căm thù nương nương lắm, lão nô đa tạ đại ân đại đức của đại nhân!”

Đỗ Văn Hạo cũng thở dài nói: “Ta cũng sắp phải đi xa rồi, sức khỏe của nương nương lại như vậy, ta thật không yên tâm một chút nào cả! Ài! Chúng ta phải nghĩ cách nào mới được!” Đỗ Văn Hạo nói xong liền trầm ngâm suy nghĩ. Trần Bà đứng cạnh đó nghe hắn nói vậy thì vẻ mặt thất kinh nói: “Sao cơ? Đại nhân sắp đi xa rồi? Đại nhân đi đâu vậy? Khi nào mới về?”

Đỗ Văn Hạo lúc trước không nói cho Trần Mỹ Nhân biết hắn sắp phải rời xa kinh thành vì sợ nàng buồn, nỗi buồn của nàng khi phải xa hắn không giống như với Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu hay những người khác, đó là sự chia tay của một người bạn thân thiết, sau này sẽ có dịp gặp lại. Nhưng với Trần Mỹ Nhân thì lại khác, nếu nàng biết hắn sắp đi xa nàng chắc chắn sẽ rơi vào cảnh tuyệt vọng, sẽ mất đi chỗ dựa cuối cùng của đời nàng, chính vì thế mà hắn không thể nói được, hắn cũng không đủ dũng khí để cho nàng biết chuyện đó nữa: “Ừm! Đúng vậy! Ta phụng chỉ của Hoàng Thượng vào Tứ Xuyên Nhã Châu Lộ nhậm chức, tất cả gia quyến của ta đều phải theo ta vào trong đó, ta sắp xuất phát rồi!” Đỗ Văn Hạo cất lên một giọng buồn buồn nói, hắn thậm chí còn không đủ dũng khí để ngẩng đầu lên nói với Trần Bà nữa.

Trần Bà nghe hắn nói vậy thì bất giác lùi lại hai bước, suýt chút nữa thì ngã ngửa người xuống, bà cố gắng vịn vào cành cây gần đó đứng cho vững, giọng nói đau đớn vô cùng: “Sao lại có chuyện như vậy được cơ chứ?” Nói xong Trần Bà quỳ luôn xuống ngửa mặt lên trời gào khóc thảm thiết.

Thảo luận về Tống Y: http://*************/showthread.php?t=1212

__________________

顺其自然!!!!!!!!

Sửa bởi misterbig2008 : 25-11-2010 lúc 02:53 PM

The Following 18 Users Say Thank You to haojingyipian For This Useful Post:

Hiện/ Ẩn Danh sách các thành viên đã xem!

#400

22-11-2010, 10:44 PM

haojingyipian

Moderators Ngày gia nhập: Aug 2010

Bài gửi: 633

Trả lời: [Lịch sử-Y Học] Tống Y - Tác giả: Mộc Dật - Chương 282

Chương 309 Không muốn sống cuộc đời thừa như vậy!(2)

Nguồn: Nhóm dịch Huntercd (http://*************)

Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 10 Điểm khi đọc bài viết này: ************* :

“Trần Bà! Bây giờ không phải là lúc để ngươi than thân trách phận như vậy, ta thấy nương nương cũng không muốn chữa bệnh, nếu tình hình vẫn cứ kéo dài như vậy thì e rằng tính mạng của nương nương có lẽ cũng chỉ còn sống được một hai năm nữa mà thôi, chúng ta phải nghĩ cách gì đó để cứu vãn tình hình này!”

Trần Bà nghe xong lập tức đứng hẳn người dậy, lắc lắc đầu tuyệt vọng nói: “Đỗ đại nhân! Đại nhân không cần phải lo lắng cho nương nương của lão nô thế mãi đâu, nương nương đã có lão nô lo cho rồi, chỉ cần lão nô vẫn chưa chết thì lão nô nhất quyết không thể để cho nương nương tắt thở trước mình được!”

“Ài! Chuyện này thôi cứ để đó cho ta suy tính, ngươi chỉ cần cắt thuốc theo đúng phương thuốc của ta, rồi cho nương nương uống đúng giờ là được rồi!”

Đột nhiên cánh cổng vang lên uỳnh một tiếng rất lớn, rồi bị mở toang ra, một nữ tử nhanh chóng xông hẳn vào trong vườn. Nàng ăn mặc vô cùng đơn giản, áo thô màu vàng nhạt, hai ống tay áo vắn cao, đầu tóc trang điểm đều rất nhẹ nhàng, tóc tết hai bên, kết lại vào nhau như hình cánh bướm, trên mái tóc nàng không có bất cứ thứ trang sức nào cả, tóc ở hai bên mai của nàng xõa xuống ngang vai, nữ tử đó không phải là ai khác, chính là Liên Nhi, người thiếp mà Đỗ Văn Hạo lâu lắm rồi chưa gặp.

“Bà Bà!” Liên Nhi thở gấp nói, sau đó nàng quay sang Đỗ Văn Hạo vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: “Tướng công! Sao tướng công lại đến đây vậy?” Đỗ Văn Hạo lâu lắm rồi mới gặp được Liên Nhi, trông nàng gầy, và tiều tụy hơn trước rất nhiều, nhưng nàng vẫn còn trẻ nên không dễ nhận ra sự thay đổi thất thường đó. Hai mắt của nàng lúc này cũng ngấn nước, trông bộ dạng vô cùng đáng thương.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn đứng dậy đi về phía Liên Nhi, nhưng nàng lại cảm thấy ngượng ngùng e thẹn, chỉ biết cúi người xuống thi lễ rồi nói một câu tướng công.

Đỗ Văn Hạo tiến đến trước mặt nàng đưa tay lên lau đi những giọt nước mặt còn đọng trên hàng mi của nàng, nhẹ nhàng nói: “Sao vậy? Có người bắt nạt nàng sao? Nói cho ta biết để ta dạy cho bọn chúng bài học!”

“Bọn họ thật quá đáng! Không những đuổi thiếp ra khỏi cửa, mà còn đẩy thiếp ngã xuống đất nữa!” Liên Nhi tủi nhục nói với Đỗ Văn Hạo

Đỗ Văn Hạo nghe xong bèn ôm Liên Nhi vào lòng, rồi đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng của nàng an ủi. Trần Bà lúc này thấy mình ở đây có vẻ dư thừa bèn nhân lúc hai người không để ý, bèn lẳng lặng bỏ đi.

Được một lúc sau, Liên Nhi lên tiếng hỏi: “Tướng công sao hôm nay lại đến đây vậy?”

“Ta không được phép đến đây thăm Liên Nhi của ta sao? Nhìn nàng kìa! Lẽ nào nàng không nhớ ta sao?”

Liên Nhi nghe xong hai má ửng đỏ, cúi đầu e thẹn đáp: “Thì đây cũng là lần đầu tiên tướng công đến thăm thiếp mà!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì nhoẻn miệng cười, rồi hắn lại đưa tay ra ôm Liên Nhi vào lòng nói: “Hôm nay ta đến đón nàng về!”

Liên Nhi nghe xong liền theo phản xạ tự nhiên lách ra khỏi cánh tay của Đỗ Văn Hạo nói: “Tướng công đã hứa với thiếp để thiếp chăm sóc cho nương nương rồi, nương nương hiện giờ…!”

“Được rồi! Được rồi! Ta biết rồi! Nhưng Hoàng Thượng đã ra lệnh cho ta phải vào Tứ Xuyên Thành Đô làm quan trong đó, ngày hôm sau là xuất phát rồi, Cầm Nhi, Thanh Đại, Phi Nhi đều theo ta vào trong đó, ta rất nhớ nàng, nên hôm nay mới vào đây đón nàng về!”

Liên Nhi nghe xong thì cũng có một phản ứng giống y hệt của Trần Bà, gương mặt của nàng hiện lên một vẻ tuyệt vọng, hàm răng của nàng cắn chặt vào môi tưởng chừng như muốn rách đến nơi, trông nàng lúc này xúc động còn hơn cả lúc nãy khi trông thấy Đỗ Văn Hạo vào đây thăm nàng nữa.

“Nương nương lúc này đang bị bệnh nghiêm trọng như vậy, tướng công lại sắp phải đi xa, không biết nương nương về sau sẽ thế nào nữa?” Liên Nhi buồn bã nói, Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn lên tiếng hỏi: “Chuyện này ta sẽ nghĩ cách giải quyết, nhưng bây giờ ta hỏi nàng, nàng có muốn đi cùng ta không?”

“Thiếp…Thiếp!”

“Nàng thấy khó xử lắm sao?”

“Không phải như vậy, chỉ là thiếp đi rồi thì nương nương sẽ ra sao đây, thiếp không yên tâm, Bà Bà tuổi cũng đã cao, mắt mũi kèm nhèm, tay chân chậm chạm, thiếp đi rồi thì ai chăm sóc nương nương đây…!”

“Liên Nhi! Ngươi cứ đi đi!”

Cả Liên Nhi và Đỗ Văn Hạo cùng quay người lại nhìn, Trần Mỹ Nhân không biết đã đứng ở trước cửa tự bao giờ, Trần Bà lúc này cũng đứng cạnh đó một tay dìu đỡ Trần Mỹ Nhân.

Liên Nhi thấy vậy bèn vội vàng chạy đến bên Trần Mỹ Nhân sụt sùi nói: “Nương nương! Liên Nhi không đành lòng nào rời xa nương nương!”

Trần Mỹ Nhân liền đưa tay ra vuốt vuốt mái tóc của Liên Nhi rồi nói: “Liên Nhi tốt bụng của ta! Ta không thể vì mình mà làm lỡ hạnh phúc của ngươi được, ngươi đã là người của Đỗ đại nhân rồi, ngươi sống là người của người ta, chết cũng là ma của người đó, đạo lý này ngươi cũng phải biết chứ, đã có Trần Bà lo liệu cho ta rồi, ngươi cứ yên tâm theo Đỗ đại nhân đi đi!”

Liên Nhi nghe vậy thì lắc đầu quầy quậy nói: “Không! Liên Nhi không đành lòng! Sức khỏe của nương nương yếu lắm, lại không chịu uống thuốc nữa, nương nương cứ như vậy thì Liên Nhi sao yên tâm được! Ý! Sao hôm nay nương nương nói chuyện lại bình thường như vậy được, hay là bệnh của nương nương đã khỏi rồi?” Liên Nhi nói đến đây thì cảm thấy có gì đó không bình thường, nàng liền đưa mắt lên nhìn Trần Mỹ Nhân một cách khó hiểu.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn tiến lên nói với Trần Mỹ Nhân, cắt ngang lời nói của Liên Nhi: “Chuyện của Liên Nhi chúng ta tạm không bàn tới! Bây giờ ta kê cho nương nương một phương thuốc, nương nương mau uống vào, ta thấy trên trán nương nương vẫn còn vết bầm tím kia kìa, có lẽ là cho va đập vào vật cứng nào đó rồi, lần sau nương nương nên cẩn thận đừng làm như vậy nữa!”

Liên Nhi thấy vậy bèn chen vào nói: “Hôm trước nương nương đập đầu của mình vào tường nên mới bị bầm tím như vậy đó!”

Trần Mỹ Nhân lúc này cầm hẳn luôn lấy gấu áo của Đỗ Văn Hạo, nhát gừng nói: “Đỗ đại nhân đừng vì sức khỏe của ta mà hao tổn tâm trí nữa! Ngươi đem Liên Nhi đi đi, dù sao ta cũng không muốn sống một cuộc sống đời thừa đau khổ như thế này nữa, ta giờ đây chẳng qua là đang chờ cái chết cận kề mà thôi, khi ta chết rồi thì Trần Bà cùng với Liên Nhi đều được giải thoát!”

Trần Bà và Liên Nhi nghe xong thì đều khóc lên như mưa, Trần Mỹ Nhân cũng không kìm nổi lòng mình ôm cả hai người lại, sụt sùi thút thít.

Đỗ Văn Hạo lại là một người rất sợ trông thất cảnh tượng như thế này, hắn liền hạ quyết tâm, hắng lên một tiếng rồi nói: “Thôi đừng khóc nữa! Ta có cách này có thể đưa nương nương rời khỏi Lãnh Cung, sau đó sẽ đưa nương nương về quê đoàn tụ với gia đình!”

Hả? Cả ba người cùng đồng thanh kêu lên một tiếng vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ.

Đỗ Văn Hạo lúc này chỉ mỉm cười thần bí, rồi thì thào với ba người vài câu, ba người đều gật gật đầu ra vẻ hiểu ý, sau đó Đỗ Văn Hạo liền đi vào trong phòng cất bút lên viết hai phương thuốc đưa cho Trần Bà với Liên Nhi, rồi hắn lại dặn dò hai người nên tiến hành kế hoạch ra sao.

Đỗ Văn Hạo sau khi rời khỏi chỗ ở của Trần Mỹ Nhân, hắn lòng vòng, loanh quanh một hồi thì đã ra đến cổng, đây là Ngự Thư Phòng của Hoàng Thượng, khi mới đến đây nếu không có người dẫn đường chỉ lối, thì chắc chắn sẽ bị lạc trong này mất.

“Đỗ đại nhân đã đến rồi đó hả!” Viên thái giám tay cầm phất trần đã đứng trước cửa tự lúc nào đang cúi người ôm tay thi lễ trước mặt Đỗ Văn Hạo. Thường thì bước chân của Đỗ Văn Hạo vốn rất nhẹ nhưng viên thái giám này cho dù lúc đó đang đứng ngáp ngủ đã ngay lập tức có thể nghe thấy bước chân của hắn bước tới mà ra nghênh đón, chắc ở trong cung lâu ngày nên viên thái giám này đã luyện được chiêu Thuận Phong Nhĩ (đôi tai của gió), chỉ cần một tiếng động nhẹ thôi cũng đủ làm tên thái giám này chú ý, do vậy khi Đỗ Văn Hạo đi đến viên thái giám này đã chuẩn bị xong xuôi tư thế để nghênh tiếp hắn rồi.

Đỗ Văn Hạo tiến lên phía trước đưa tay chỉ vào phía trong thấp giọng hỏi: “Ta có thể vào được không?”

“Hoàng Thượng vừa mới ngủ dậy, mấy hôm nay trời nóng quá, Hoàng Thượng chỉ nghỉ trưa có một lúc thôi, lúc nãy Ninh công công đã lệnh cho nô tài bê trà vào trong đó rồi, có lẽ lúc này Hoàng Thượng đang phê duyệt bản tấu. Xin đại nhân cứ ngồi uống trà một lúc để nô tài vào bẩm báo với Hoàng Thượng!”

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn cất tiếng cảm ơn, loáng một cái viên thái giám kia đã nhanh chân chạy vào trong thư phòng rồi.

Nơi phía trước cổng của Thư Phòng có đặt một bình hoa cao hơn nửa người, bên trong đặt những bức thư pháp, tranh họa của Hoàng Thượng, một bên đặt một chiếc bàn, trên đó có một chiếc hương lò nhỏ nhắn tinh xảo tỏa ra hương thơm ngào ngạt, không cần ngửi Đỗ Văn Hạo cũng biết, đây chính là mùi hương trầm mà Hoàng Thượng yêu thích nhất.

“Văn Hạo đến rồi sao?” Tống Thần Tông đang ngồi cặm cụi phê duyệt tấu chương, đầu vẫn không ngước lên mở miệng hỏi, Ninh công công đứng cạnh đó liền gật đầu rồi đưa tay ra hiệu cho Đỗ Văn Hạo vào trong.

Đỗ Văn Hạo vào đến bên trong bèn tiến đến cúi người thi lễ: “Vi thần Đỗ Văn Hạo tham kiến Hoàng Thượng!”

Tống Thần Tông lúc này mới ngẩng đầu lên, trông thấy sắc mặt của hắn buồn bã, lông mày cau lại, trên miệng hắn miễn cưỡng nở ra một nụ cười khổ sở, Tống Thần Tông trông thấy vậy bèn đặt bút xuống đứng dậy đi đến bên hắn nói: “Ta xem ngươi dường như đang có chuyện gì cần cầu xin thì phải, nói đi! Ngươi còn muốn Trẫm giúp ngươi việc gì, bây giờ nói ra vẫn chưa muộn đâu!”

Thảo luận về Tống Y: http://*************/showthread.php?t=1212

__________________

顺其自然!!!!!!!!

Sửa bởi misterbig2008 : 25-11-2010 lúc 02:59 PM

The Following 17 Users Say Thank You to haojingyipian For This Useful Post:

Hiện/ Ẩn Danh sách các thành viên đã xem!

Trang ( 11 ). #401

22-11-2010, 10:45 PM

haojingyipian

Moderators Ngày gia nhập: Aug 2010

Bài gửi: 633

Trả lời: [Lịch sử-Y Học] Tống Y - Tác giả: Mộc Dật - Chương 282

Chương 309 Không muốn sống cuộc đời thừa như vậy!(3)

Nguồn: Nhóm dịch Huntercd (http://*************)

Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 10 Điểm khi đọc bài viết này: ************* :

“Vi thần hôm nay đến đây mục đích chủ yếu là khấu tạ ơn đức của Hoàng Thượng! Hoàng Thượng suy nghĩ thật là chu đáo cho vi thần, bổ nhiêm Hàn Tu đại tướng quân làm chức Đề Cử Thành Đô Phủ Lộ Thường Bình Ti, và bảo với ông ấy rằng đó là do vi thần cố ý cất nhắc ông ta trước mặt Hoàng Thượng, như vậy chẳng khác nào để ông ta phải biết ơn vi thần, sau đó Hoàng Thượng lại không ngừng dặn dò ông ta không được phép can dự vào công cuộc biến pháp của vi thần! Hoàng Thượng đối với vi thần quả là ân trọng như núi vậy, vi thần cho dù có chết cả trăm ngàn lần cũng không biết làm gì để báo đáp Hoàng Thượng cả!” Tống Thần Tông nghe xong thì mỉm cười nói: “Không làm thì thôi! Nhưng đã làm thì phải làm cho ra trò! Hôm nay ngươi đến cũng đúng lúc lắm, Trẫm đang định cho người nói cho ngươi biết rằng Trẫm đã tìm cho ngươi một trợ thủ vô cùng đắc lực, đó chính là Tô Thức Tô Tử Chiêm!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nói: “Tô Đông Pha?”

Tống Thần Tông nghe vậy bèn hỏi: “Ai là Tô Đông Pha?”

Ngoại hiệu Tô Đông Pha này của Tô Thức dĩ nhiên lúc này vẫn chưa có, hoặc có lẽ chưa có người biết đến, chính vì vậy mà Đỗ Văn Hạo liền lên tiếng bào chữa: “Cái này vi thần lỡ miệng, ha ha ha! Là Tô Thức! Ông ta sẽ cùng với vi thần đến Nhã Châu sao?”

“Đúng vậy! Trẫm đã hạ chỉ cho Bộ Lại bổ nhiệm ông ta làm chức Chi Châu của Nhã Châu, Trẫm đã cho Tiểu Ninh Tử cùng ngươi đến Hoàng Châu tuyên chỉ, Tiểu Ninh Tử sẽ nói cho ông ta biết ý của ta, rằng chức vụ của ông ta cũng là do ngươi đề cử với ta, cho ông ta lại biết ơn của ngươi, nếu không chắc ông ta sẽ phải ở Hoàng Châu cả đời dưỡng lão mất ha ha ha!”

Tô Thức ngày trước đã từng nhậm chức Chi Châu của huyện Từ Châu, nhưng vì vướng vào vụ án “Ô Đài thi án” (đây là vụ án mà Ngự Sử Trung Thừa Lý Định lấy những lời trong bài thơ của Tô Thức ra định tội ông phỉ báng tân pháp cải cách của triều đình, Tô Thức sau đó bị giam ở Ô Đài bốn tháng.) Tô Thức sau vụ án đó thì may mắn giữ được mạng sống, rồi bị giáng chức đi làm Đoàn Luyện Phó Sử ở Hoàng Châu, chức này tương đương với chức phó bộ trưởng dân binh của huyện, ngoài ra ông cũng không có tư cách phê duyệt những công văn ở Hoàng Châu. Lần này Tô Thức đột nhiên lại được đề bạt trở lại, chắc chắn sẽ vô cùng biết ơn người đã tiến cử ông, mà người đó không phải ai khác chính là Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo nghe Tống Thần Tông lại cố tình sắp đặt cho người khác phải biết ơn mình như vậy thì cười đáp: “Bẩm Hoàng Thượng! Thần luôn được Hoàng Thượng suy nghĩ chu đáo như vậy quả không tốt chút nào cả! Ha ha ha!”

“Tất cả đều vì một mục đích, đó chính là tạo mọi điều kiện thuận lợi cho ngươi tiến hành cải cách. Tô Thức cho dù là người phản đối biến pháp, nhưng cũng không phải là phản đối hết tất cả những thứ của biến pháp, ông ta còn tán thành những cái hay, cái lợi của biến pháp nữa, ví dụ như: Miễn Dịch Pháp (luật bãi bỏ lao dịch.) Khi mới đầu thì ông ta vô cùng phản đối, nhưng sau đó thì ông ta phát hiện ra pháp lệnh mới này rất có lợi với dân chúng. Hơn nữa ông ta lại là người liêm khiết, một lòng yêu nước thương dân, tận tụy trong công việc. Mỗi nơi ông ta đến, ông ta đều tham gia vào công tác thủy lợi, cứu tế dân chúng, giảm thuế, miễn thuế, am hiểu nỗi khổ của người dân, ông ta là một vị quan tốt, rất có ích cho ngươi, có ông ta trợ giúp ngươi sẽ đỡ vất vả đấy! Trẫm sẽ bảo Tiểu Ninh Tử ngầm ra ý với ông ta, để ông ta ủng hộ biến pháp của ngươi. Hơn nữa trong Thánh Chỉ của Trẫm cũng có nói rồi, ngươi có toàn quyền quyết định trong phạm vi cai quản của ngươi, ông ta không có quyền can thiệp, ngươi cứ yên tâm!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong mà vô cùng xúc động, hắn không biết làm gì hơn, chỉ biết cúi người thi lễ tạ ơn, thầm nghĩ Hoàng Thượng suy nghĩ thật chu đáo, tạo dựng cho hắn một môi trường làm việc thuận lợi nhất có thể, nếu hắn không làm ra trò ngỗng gì thì thật mất mặt quá.

Tống Thần Tông lại nói: “Có chuyện này ta muốn nói cho ngươi biết, bộ lạc Tây Sơn của Thổ Phồn rất nhiều lần xâm chiếm biên giới, cướp bóc hành hạ dân chúng vô cùng dã man, Trẫm đã mật chỉ cho Hàn Tu nếu có thể thì nên thừa thắng xông lên quyét sạch bộ lạc Tây Sơn của Thổ Phồn để tiêu trừ hậu hoạn về sau luôn! Nhưng lại không được phép khuếch đại chiến tranh sang các bộ lạc khác, Trẫm không muốn trở mặt với Thổ Phồn!”

“Vâng, thưa Hoàng Thượng! Tây Hạ, Đại Liêu đều đang rình rập cơ hội! Lúc này chúng ta không nên có thêm một địch thủ nữa!”

“Ngươi hiểu như vậy là tốt!” Tống Thần Tông nở một nụ cười vui vẻ, rồi lại thấp giọng nói: “Trẫm nói cho ngươi biết nhé! Trẫm đã nghĩ kỹ rồi, một khi quét sạch bộ lạc Tây Sơn của Thổ Phồn thì Trẫm sẽ bổ nhiệm cho ngươi làm Tây Sơn Vương, ở đó ngươi có thể cải cách theo tư tưởng, đường lối riêng của mình ngươi, tất cả thu nhập đều không cần phải cống nạp cho triều đình! Toàn bộ lợi nhuận thu được ngươi toàn quyền xử lý, phân phối! Ngươi có thể thành lập một đội quân mới, tiến hành cải cách ruộng đất, cải cách quân đội…v…v… Như vậy cũng có nghĩa là, chỉ cần lấy được Tây Sơn thì Trẫm sẽ giao toàn bộ Tây Sơn cho ngươi, để ngươi muốn làm gì thì làm!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì mừng rỡ, hắn không ngờ mình có thể làm Tây Sơn Vương, ha ha ha! Nghĩ đến đây hắn liền vén áo quỳ xuống dập đầu nói: “Vi thần khấu tạ Hoàng ân, vi thần nguyện lấy hết sức mình ra để báo đáp lòng mong đợi của Hoàng Thượng!”

Tống Thần Tông vô cùng hài lòng gật đầu nói: “Được như vậy thì tốt! Bình thân! Ngươi đi đi!”

Đỗ Văn Hạo đứng dậy ngẫm nghĩ một lúc, ngập ngừng muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi.

Tống Thần Tông thấy vậy bèn lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Còn có chuyện gì nữa ư?”

Đỗ Văn Hạo chỉ đưa mắt ra liếc sang hai bên ho nhẹ một tiếng rồi lại im như thóc, không nói thêm câu nào nữa.

Tống Thần Tông trông thấy điệu bộ của hắn như vậy bèn hiểu ý, quay đầu sang nói với Ninh công công: “Tiểu Ninh Tử ngươi bưng mấy đĩa hoa quả lên cho Đỗ đại nhân đi! Trời nóng như thế này Đỗ đại nhân đã toát hết mồ hôi rồi kìa! Có lẽ là cảm nắng rồi cũng nên, chắc lúc nãy đi đường bị trúng nắng rồi! Những người khác cũng lui hết cả ra đi!”

Ninh công công và mấy viên thái giám, cung nữ đứng cạnh đó đều lập tức lui ra hết ngoài, Tống Thần Tông lúc này mới lên tiếng: “Được rồi! Có chuyện gì ngươi nói ta nghe xem nào!”

Đỗ Văn Hạo biết Ninh công công rất nhanh sẽ quay lại đây, do vậy hắn không muốn lãng phí thời gian bèn đi thẳng vào luôn vấn đề: “Hoàng Thượng hãy cứu lấy Trần nương nương!”

Tống Thần Tông nghe thấy vậy thì lập tức đứng thẳng người dậy hỏi: “Mỹ Nhân làm sao rồi?”

“Vi thần mấy hôm trước đến đón Liên Nhi! Hoàng Thượng cũng biết Trần nương nương đem Liên Nhi gả cho vi thần, nên nàng vốn là nô tỳ cũ của nương nương, giờ đây khi Liên Nhi sắp phải theo thần vào Tứ Xuyên chính vì thế nàng vô cùng lo lắng cho nương nương của mình, Liên Nhi e rằng một mình Trần Bà không chăm sóc nổi Trần nương nương. Trần nương nương bây giờ bị bệnh vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa bệnh của nương nương lại là một bệnh truyền nhiễm rất chi là nguy hiểm!”

Tống Thần Tông nghe xong thì thất kinh nói: “Tình hình bây giờ thế nào? Ngươi mau mau nói cho Trẫm biết!”

Đỗ Văn Hạo trông thấy Tống Thần Tông vẫn còn rất quan tâm đến Trần Mỹ Nhân như vậy thì trong lòng mừng thầm, hắn giả bộ ngần ngừ đôi lúc rồi nói: “Có lẽ nương nương do vì quá thương nhớ Hoàng Thượng nên mắc phải chứng Thất Tâm Phong, cái này thì Hoàng Thượng cũng biết rồi đấy. Ngày nào nương nương cũng dầm mưa dãi nắng, gặp gì cũng ăn, do vậy mới bị nhiễm bệnh, loại bệnh này lây truyền rất nhanh, phải nhanh chóng cách ly Trần nương nương càng sớm càng tốt!”

“Hả?” Tống Thần Tông nghe xong bất giác kêu lên thất thanh, gương mặt trở nên trắng bệch, Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói tiếp: “Bệnh này của Trần nương nương không thể một sớm một chiều mà chữa khỏi ngay được, tuy nơi ở của Trần nương nương xa với những nương nương khác, nhưng loại bệnh này lây truyền rất nhanh, do vậy vi thần mong Hoàng Thượng nghĩ ra cách gì đó mà giải quyết càng nhanh càng tốt!”

Vừa đúng lúc này thì Ninh công công đã bưng lên một đĩa hoa quả, trông thấy Tống Thần Tông vẻ mặt căng thẳng đi đi lại lại trong phòng, bất giác cảm thấy lo lắng vô cùng.

“Đỗ đại nhân! Vừa xảy ra chuyện gì vậy?” Ninh công công đặt đĩa hoa quả đặt lên trên bàn rồi vội chạy đến bên Đỗ Văn Hạo dò hỏi.

“Được rồi! Không nên phí phạm thời gian nữa, sự việc gấp gáp, Trẫm giờ sẽ đi tìm Thái Hoàng Thái Hậu!” Tống Thần Tông nói xong bèn bước luôn ra phía ngoài cửa, đứa cung nữ đứng chờ ngoài cổng thấy Hoàng Thượng đi ra bèn giật ô lên che nắng cho Tống Thần Tông.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy cũng nối gót chạy theo nói nhỏ vào tai Tống Thần Tông: “Hoàng Thượng đã nghĩ ra nên nói với Thái Hoàng Thái Hậu như thế nào chưa? Vi thần lo rằng..!”

Tống Thần Tông nghe vậy bèn khoát khoát tay ra ý bảo Đỗ Văn Hạo không cần nhiều lời, sau đó sải chân thẳng tiến về tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu.

Đỗ Văn Hạo cũng biết Tống Thần Tông nói cho cùng cũng không phải là hôn quân, hơn nữa Hoàng Thượng lại là một người vô cùng thông minh, trông điệu bộ của Hoàng Thượng rất tự tin, chắc rằng mình chỉ cần đứng bên cạnh phụ họa một hai câu thì chắc cũng chẳng có vấn đề gì cả.

Đỗ Văn Hạo và Ninh công công cùng nối gót theo bước Tống Thần Tông đi đến cổng tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu, đứa gác cổng trông thấy Hoàng Thượng đi tới liền vội vã chạy đến nghênh giá, còn người khác thì chạy thẳng vào trong tẩm cung bẩm báo. Rất nhanh, Tiêu công công đã đi ra nghênh đón, rồi ông ta thông báo cho Hoàng Thượng biết Thái Hoàng Thái Hậu đang ở trong vườn cây.

Tống Thần Tông cùng với mấy người liền thẳng bước tiến ra vườn cây của Thái Hoàng Thái Hậu, khi vừa mới đến đây thì Tống Thần Tông liền dừng bước đưa mắt ra nhìn bốn phía, rồi cất tiếng cười sảng khoái nói: “Xem ra sức khỏe của lão tổ tông càng ngày càng khỏe ra, khu vườn này được lão tổ tông chăm sóc tốt quá! Đúng là có cảm giác thanh đạm của chốn điền viên!”


/549

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status