chương 312 lửa giận Bùi Á Hạo
Từ từ, cô đã không cảm giác được nhiệt độ đốt ngón tay, đầu ngón tay có chút tê dại. Cô cố gắng khắc chế thân thể mình, không run quá lợi hại.
An Nhã không đành lòng, cô đến gần An Chỉ Manh , kéo tay cô.
Trên tay cô lạnh như băng để cho trong lòng cô chấn động: "Manh Manh, không cần cứng rắn chống giữ nữa, tối nay so với mấy ngày trước còn lạnh hơn, môi của cô cũng trắng bệch."
"Chẳng qua là một cảnh quay mà thôi, sẽ không quá lâu." Cô cười tái nhợt, để cho người nhìn đau lòng: "Đã quay rồi, lời ngừng nữa, thì không cần."
Cho dù là lúc này, giọng cô đối với An Nhã vẫn êm ái như cũ.
Vì không để cho cô mắc bệnh tim lo lắng, cô miễn cưỡng cười một tiếng, thế nhưng cười, thật sự là gượng gạo để cho người cảm thấy đau.
trong lòng An Nhã càng bất an, nhưng cô định khuyên, bị Phó Tiếu Tiếu cắt đứt.
"Tốt lắm, An Nhã, cô cùng cô ấy nói càng nhiều lời, thì sẽ để cho cô càng nhiều hơn lạnh, cũng không cần nói nữa đi." So với nước mưa lạnh như băng, khóe miệng Phó Tiếu Tiếu cười, càng làm cho người cảm thấy lạnh hơn.
"Tốt nhớ kỹ lời đối thoại, cô nhưng là diễn viên." Mặc dù có chút khắc chế, nhưng vẫn không nhịn được giễu cợt. Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]
Cô nghe lời này, sắc mặt nhất thời biến đổi, màu sắc trong con ngươi cũng âm lạnh xuống, năm ngón tay nắm cây dù đi mưa, khớp xương trắng bệch, đại khái là bởi vì tức giận mà dùng sức quá mạnh.
tiếp tục tiến trình.
An Chỉ Manh như là có chút xem thường trình độ Phó Tiếu Tiếu mặt dày vô sỉ.
Một câu thoại đơn giản, cô lại cứng rắn NG( từ chuyên môn – có thể hiểu là quay lại) mười mấy lần, ngay lúc đạo diễn giống như cũng không thể nhịn được nữa, cô thu liễm để cho cảnh này cuối cùng là qua.
Nhưng lúc đó, cả người An Chỉ Manh đều lạnh như băng, cô giống như không cảm giác được máu mình lưu động, tất cả đều như đọng lại.
Nhưng sau này, còn có bốn cảnh đêm mưa, là muốn ở tối nay làm liền một mạch.
Trong bốn cảnh mưa, cùng Phó Tiếu Tiếu diễn, thì có hai mươi mấy câu.
An Chỉ Manh không biết mình còn có thể kiên trì tiếp không, cái loại cảm giác run lẩy bẩy đã biến mất, đó là bởi vì cô cảm giác năng lực đã ở dưới tình huống giá rét cực độ thoái hóa.
"Các người đang làm gì! !"
Một tiếng rống giận, giống như cơ lấn át tiếng ầm ầm vẩy nước.
An Chỉ Manh quay đầu, mượn ánh đèn đoàn phim, cô nhìn thấy là gương mặt Bùi Á Hạo tức giận.
trên mặt người đàn ông tinh xảo anh tuấn phi phàm trùm lên một tầng hung ác tức giận. Đó là tức giận ở trên người anh cô chưa bao giờ cảm giác qua, luôn luôn nhã nhặn lịch sự, cũng sẽ có lúc tức giận đến mất lý trí sao?
Anh là tới cứu cô sao ? Nhưng tại sao tới không phải cái tên kia...
Tầm mắt có chút mơ hồ, có lẽ bởi vì nước mắt, cũng có lẽ là bởi vì nước mưa lạnh như băng.
"Lập tức tắt cơ quan vẩy nước!" Anh rống giận, cả người tản mát ra khí tràng cường đại.
Trợ lý đồ dùng đoàn biểu diễn, giống như quên mất mình là phải nghe theo đạo diễn phân phó, anh ở dưới khí tràng áp chế, vội vã tắt đi vẩy nước.
"Á Hạo, cậu làm cái gì vậy? Không cần làm nhiễu công việc mọi người..." Đạo diễn giống như có bất mãn.
"Diễn viên không phải dùng như vậy, An Đạo, tôi là kính trọng ông chọn người mới có thể đóng bộ này." lửa giận anh như cũ không có tiêu trừ, giọng lộ ra lạnh lùng: "Có lẽ tôi biết địa vị nghệ thuật ở trong lòng ông, nhưng nếu như ông bởi vì những thứ kia, cũng không quan tâm an nguy diễn viên cố diễn, kia không khỏi thật quá đáng."
lòng An Chỉ Manh vỗ một cái.
/977
|