Chương 14:, Cút ra đây cho tôi
Chợ đêm náo nhiệt, đám người vì hai người xuất hiện mà chật như nêm cối.
"Mỹ nữ, xin tiếp nhận tâm ý của anh." Người đàn ông cố gắng trao tặng cô gái đóa hoa hồng, sau đó chớp mắt liền biến mất.
"Mỹ nữ, đây là anh tặng em ." Một người khác cầm thanh chocolate trong tay dúi vào trước ngực cô, sau đó cũng biến mất trong đám người.
An Chỉ Manh ngây ngốc một bên, nhìn vô số quà tặng trong tay Kha Vi Diệc, lòng đầy thương tích.
"Vi Vi, đi cùng với cô thật sự là bị tổn thương lòng tự tôn."
Kha Vi Diệc cười khẽ một tiếng, nụ cười mỹ nhân vô cùng khuynh thành, một lần nữa khiến đám người xung quanh hít thở không thông.
"Vi Vi, cô vẫn là đừng cười nữa thì hơn. Thật không thể tưởng tượng được mỹ nhân như cô sinh con sẽ yêu nghiệt như thế nào."
Nhìn đám người vẫn dán mắt vào Kha Vi Diệc hồi lâu, trong lòng cô tràn đầy ghen tỵ.
"Không bằng, tôi sinh con, để nó cưới lão cô là cô là được rồi." Kha Vi Diệc cười cười.
"Tốt! Vậy tôi sẽ trâu già gặm cỏ non, không khách khí đâu." Cô đùa giỡn gật đầu, kéo mỹ nữ xuyên qua đám người.
"Manh manh, cô thật nghiêm túc nha."
"Sao cũng được, dù gì tôi cũng không quan tâm." An Chỉ Manh không hề cảm thấy cô đang nghiêm túc chút nào, người trước mặt nhiều nhất cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, đến khi sinh con, cô cũng có thể làm mẹ đứa bé đó rồi.
Hai người đi tìm đồ ăn suốt từ đầu đường xuống cuối phố, một tay cầm xiên thức ăn, một tay cầm nước uống, hào hứng bước đi.
"An Chỉ Manh, cút ra đây cho tôi! ! !"
"An Chỉ Manh, cút ra đây cho tôi! ! !"
"An Chỉ Manh, cút ra đây cho tôi! ! !"
Âm thanh giận dữ vô cùng quen thuộc, khiến An Chỉ Manh toàn thân lạnh run. Sẽ không xui xẻo …như vậy chứ!
Cô nhanh chóng núp sau lưng Kha Vi Diệc, dáo dác nhìn bốn phía, không tìm thấy thân ảnh người kia.
"An Chỉ Manh, đừng tưởng rằng trốn sau lưng người khác, tôi sẽ không thấy cô. Cho cô ba giây để cút ra đây."
Mẹ nó, có cần dọa người như vậy không. Cô run rẩy từ sau lưng Kha Vi Diệc đi ra, tay vẫn gắt gao nắm lấy gấu áo mỹ nữ.
"Vi Vi à, cô vẫn nên đi trước đi!"
"Sao thế? Cô rất sợ cậu ta à?" Đôi mắt đen nhánh của cô hiện lên tia hứng thú nồng đậm.
"Đâu chỉ có sợ thôi đâu! Anh ta chính là một tên ác ma. Ác ma ăn người không nhả xương."
Kha Vi Diệc khẽ nhíu mày, nửa muốn rời đi nửa không.
'Ầm ầm... Ầm ầm...'
Đám người ở chợ đêm đồng loạt ngẩng đầu, sau đó nhường lối cho phi cơ hạ xuống.
Một người đàn ông bước xuống từ thang dây, sau đó có mấy người theo hộ tống.
"Ngài Tổng Thống, trời ạ! Là Ngài Tổng Thống. Ngài Tổng Thống tôi yêu ngài." KHông biết ai đó trong đám người hô lớn mấy tiếng.
"Ngài Tổng Thống, tôi muốn gả cho ngài."
"Ngài Tổng Thống, tôi muốn sinh con cho ngài." Giọng nữ càng lúc càng lớn.
An Chỉ Manh bị dọa sợ, hai chân như nhũn ra, yên lặng quay người, đem thân hình nhỏ bé của mình giấu trong đám người.
"Tôi là người tàng hình, anh không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi..." Cô ngồi xổm, chật vật di chuyển giữa dòng người.
Đột nhiên, cảm giác hai chân rời khỏi mặt đất. Chân lơ lửng giữa không trung liều mạng giãy dụa."Thả tôi ra, cho mấy người biết tôi đạt đai đen Taewondo . Có gan thả tôi xuống, chúng ta đơn đấu."
"Ha, đơn đấu?" Âm thanh nhạt nhẽo mang theo chút quỷ tính.
Giọng nói quá quen thuộc đến nỗi dù chỉ đưa lưng về phía anh, cô vẫn có thể nhận ra.
An Chỉ Manh run bật."Ha ha... Tổng thống đại nhân, chào ngài! Gần đây ngài khỏe chứ?"
/977
|