Trời” Nhan Mạt Hàn ngồi dậy , nhìn thấy một vết đỏ đỏ trên ra giường . Xong rồi, Nhan MẠt Hàn lấy lại tin thần , không biết chính mình đã làm gì , nhìn Nam Cung Ảnh đang nằm bên cạnh , mặt đỏ bừng , nhưng người bên cạnh đã ngủ mê man . Sợ nhất chính là sáng mai nếu hắn tỉnh dậy nhớ lại tất cả thì biết làm sao , đều do rượu mà không thể khống chế bản thân , làm sao bây giờ , hiện tại hắn có thể không biết , nhưng nếu sáng mai nhìn thấy vết máu đỏ trên ra giường , và cảm giác của bản thân , nhất định hắn sẽ biết . Không được , phải làm một chút gì mới được…
Kéo thân thể đang như muốn tan rã , xuống giường nhặt những bộ quần áo đang loạn xạ trên mặt đất , có một chút đã tả tơi , nhưng quần áo của Nam Cung Ảnh vẫn còn nguyên vẹn . Suy nghĩ một chút , cô đi đến tủ đồ , lấy quần áo ra mặc , nhờ tia sáng của ánh trăng đang rọi vào , cô bước lên giường , do dự một hồi , cô vẫn quyết định chậm rãi xốc ra giường lên
Cầm quần áo trong tay , không khõi run lên
“ Hô” Nhan Mạt Hàn hít lấy một ngụm không khí , quay mặt về hướng khác , nước mắt không ngừng rơi , sao cô có thể , trước mặt hắn lại khuất phục như thế này
Lấy mu bàn tay lau nước mắt , hít một hơi . Tìm vị trí thích hợp , nghiêng đầu sang chỗ khác ,tránh đụng phải nơi nhạy cảm , đem y phục tới mặc vào cho Nam Cung Ảnh . Đấm đấm vào phần eo có chút đau , cô không để ý đồng hồ treo trên tường đã là mấy giờ , nhưng chắc chắn không quá mười hai giờ . Không được , phải nhanh lên,sáng mai Lạc THần còn dẫn cô đi xem mặt bằng để mở tiệm . Nhớ đến Lạc Thần, cô cảm thấy xót xa , lần đầu tiên của cô không phải là Lạc Thần mà lại là tên khốn này
Tỉnh lại ! Tỉnh lại , mọi thứ đều đã ổn . Hắn tỉnh lại sẽ không nhớ gì . Âm thầm mở cửa , đi đến trước phòng Tiểu Huyên , do dự nhưng vẫn gõ cửa
“ Tiểu Huyên , ngủ chưa?” Nhan Mạt Hàn cảm thấy có lỗi , khuya vậy rồi Tiểu Huyên làm sao có thể chưa ngủ . Bên trong không có động tĩnh , cô tăng âm thanh lớn hơn một chút” Tiểu Huyên , có thể dậy một chút không , tôi cần cô giúp đỡ”
“ A?… Thiếu phu nhân” Tiểu Huyên bò dậy , tay dụi dụi cặp mắt đang buồn ngủ , đi ra mở cửa
“ Thực xin lỗi vì đã đánh thức cô” Nhan Mạt Hàn xin lỗi , nhìn Tiểu Huyên
“Không sao , thiếu phu nhân cô khách sáo quá . Mà có chuyện gì vậy?” Tiểu Huyên cười cười , cảm giác buồn ngủ cũng nhanh chóng “ tản đi”
“ Muốn cô giúp tôi , sang phòng đổi ra giường” Vừa nói đến “ra giường” mặt cô đang lạnh lùng chuyển sang ửng đỏ
“ Đổi ra giường? Thiếu phu nhân, ra giường làm sao vậy?” Tiểu Huyên hoài nghi nhưng vẫn đi theo Nhan Mạt Hàn vào trong phòng , vừa định chìa tay mở cửa , liền bị Mạt Hàn chặn lại
“ A cái kia , không cần mở đèn lên , nhanh chóng đổi một cái khác là được rồi , vì tôi một mình không khiêng nổi hắn” Nhìn nhìn Nam Cung Ảnh , Nhan Mạt Hàn xin Tiểu Huyên giúp đỡ , chưa từng hỏi qua , trong đầu của Tiểu Huyên hiện lên một dấu hỏi to đùng , nhưng rồi cũng cùng với Nhan Mạt Hàn khiên Nam Cung Ảnh lên ghế sofa , đổi ra giường , nhưng nhờ có ánh trăng nên Tiểu Huyên đã thấy được những gì trên ra giường…
“ Thiếu phu nhân… cái này…”Đương nhiên , hơn hai mươi tuổi , cô thừa biết kết quả vệt chấm đỏ này là do chuyện gì , nhưng cô thật không hiểu tại sao gần nữa đêm rồi mà Nhan Mạt Hàn muốn đi đổi ra giường
“ Ạch , Tiểu Huyên đừng nói cho hắn biết … hắn uống say rồi , dạo này công việc của hắn rất nhiều ..cô cũng biết chúng tôi không muốn có con , liền nhanh trong vòng 24 tiếng tôi sẽ đi mua thuốc uống, hãy xem nó là chuyện qua khứ . Xin giúp tôi , nhất định phải giúp tôi giữ bí mật”
“ Dạ , tôi biết rồi , thiếu phu nhân” Tiểu Huyên gật gật đầu , không hỏi nhiều , nhưng vẫn không hiểu Mạt Hàn uống thuốc là được rồi , sao phải lừa gạt thiếu gia . Không nghĩ nhiều nữa , Tiểu Huyên lấy ra giường trong tủ quần áo ra đổi
“ Chuyện này, cám ơn cô Tiểu Huyên”Nhan Mạt Hàn cười cười , đi qua đi lại , khẵng định đã hơn một giờ?
“ Cô mau đi ngủ đi”Nhan Mạt Hàn thúc giục Tiểu Huyên
“ Thiếu phu nhân , không phải cô muốn đi mua thuốc sao?”
“ Một hồi tôi tự đi cũng được , không cần làm phiền đến cô , nhanh đi ngủ đi”Nhan Mạt Hàn đuổi Tiểu Huyên về phòng , đem ra giường đang ở dưới đất , gấp lại bỏ vào trong tủ , hơn nữa đêm dù sao cũng không thể đem đi giặt , ngày mai tính tiếp…
Kéo thân thể đang như muốn tan rã , xuống giường nhặt những bộ quần áo đang loạn xạ trên mặt đất , có một chút đã tả tơi , nhưng quần áo của Nam Cung Ảnh vẫn còn nguyên vẹn . Suy nghĩ một chút , cô đi đến tủ đồ , lấy quần áo ra mặc , nhờ tia sáng của ánh trăng đang rọi vào , cô bước lên giường , do dự một hồi , cô vẫn quyết định chậm rãi xốc ra giường lên
Cầm quần áo trong tay , không khõi run lên
“ Hô” Nhan Mạt Hàn hít lấy một ngụm không khí , quay mặt về hướng khác , nước mắt không ngừng rơi , sao cô có thể , trước mặt hắn lại khuất phục như thế này
Lấy mu bàn tay lau nước mắt , hít một hơi . Tìm vị trí thích hợp , nghiêng đầu sang chỗ khác ,tránh đụng phải nơi nhạy cảm , đem y phục tới mặc vào cho Nam Cung Ảnh . Đấm đấm vào phần eo có chút đau , cô không để ý đồng hồ treo trên tường đã là mấy giờ , nhưng chắc chắn không quá mười hai giờ . Không được , phải nhanh lên,sáng mai Lạc THần còn dẫn cô đi xem mặt bằng để mở tiệm . Nhớ đến Lạc Thần, cô cảm thấy xót xa , lần đầu tiên của cô không phải là Lạc Thần mà lại là tên khốn này
Tỉnh lại ! Tỉnh lại , mọi thứ đều đã ổn . Hắn tỉnh lại sẽ không nhớ gì . Âm thầm mở cửa , đi đến trước phòng Tiểu Huyên , do dự nhưng vẫn gõ cửa
“ Tiểu Huyên , ngủ chưa?” Nhan Mạt Hàn cảm thấy có lỗi , khuya vậy rồi Tiểu Huyên làm sao có thể chưa ngủ . Bên trong không có động tĩnh , cô tăng âm thanh lớn hơn một chút” Tiểu Huyên , có thể dậy một chút không , tôi cần cô giúp đỡ”
“ A?… Thiếu phu nhân” Tiểu Huyên bò dậy , tay dụi dụi cặp mắt đang buồn ngủ , đi ra mở cửa
“ Thực xin lỗi vì đã đánh thức cô” Nhan Mạt Hàn xin lỗi , nhìn Tiểu Huyên
“Không sao , thiếu phu nhân cô khách sáo quá . Mà có chuyện gì vậy?” Tiểu Huyên cười cười , cảm giác buồn ngủ cũng nhanh chóng “ tản đi”
“ Muốn cô giúp tôi , sang phòng đổi ra giường” Vừa nói đến “ra giường” mặt cô đang lạnh lùng chuyển sang ửng đỏ
“ Đổi ra giường? Thiếu phu nhân, ra giường làm sao vậy?” Tiểu Huyên hoài nghi nhưng vẫn đi theo Nhan Mạt Hàn vào trong phòng , vừa định chìa tay mở cửa , liền bị Mạt Hàn chặn lại
“ A cái kia , không cần mở đèn lên , nhanh chóng đổi một cái khác là được rồi , vì tôi một mình không khiêng nổi hắn” Nhìn nhìn Nam Cung Ảnh , Nhan Mạt Hàn xin Tiểu Huyên giúp đỡ , chưa từng hỏi qua , trong đầu của Tiểu Huyên hiện lên một dấu hỏi to đùng , nhưng rồi cũng cùng với Nhan Mạt Hàn khiên Nam Cung Ảnh lên ghế sofa , đổi ra giường , nhưng nhờ có ánh trăng nên Tiểu Huyên đã thấy được những gì trên ra giường…
“ Thiếu phu nhân… cái này…”Đương nhiên , hơn hai mươi tuổi , cô thừa biết kết quả vệt chấm đỏ này là do chuyện gì , nhưng cô thật không hiểu tại sao gần nữa đêm rồi mà Nhan Mạt Hàn muốn đi đổi ra giường
“ Ạch , Tiểu Huyên đừng nói cho hắn biết … hắn uống say rồi , dạo này công việc của hắn rất nhiều ..cô cũng biết chúng tôi không muốn có con , liền nhanh trong vòng 24 tiếng tôi sẽ đi mua thuốc uống, hãy xem nó là chuyện qua khứ . Xin giúp tôi , nhất định phải giúp tôi giữ bí mật”
“ Dạ , tôi biết rồi , thiếu phu nhân” Tiểu Huyên gật gật đầu , không hỏi nhiều , nhưng vẫn không hiểu Mạt Hàn uống thuốc là được rồi , sao phải lừa gạt thiếu gia . Không nghĩ nhiều nữa , Tiểu Huyên lấy ra giường trong tủ quần áo ra đổi
“ Chuyện này, cám ơn cô Tiểu Huyên”Nhan Mạt Hàn cười cười , đi qua đi lại , khẵng định đã hơn một giờ?
“ Cô mau đi ngủ đi”Nhan Mạt Hàn thúc giục Tiểu Huyên
“ Thiếu phu nhân , không phải cô muốn đi mua thuốc sao?”
“ Một hồi tôi tự đi cũng được , không cần làm phiền đến cô , nhanh đi ngủ đi”Nhan Mạt Hàn đuổi Tiểu Huyên về phòng , đem ra giường đang ở dưới đất , gấp lại bỏ vào trong tủ , hơn nữa đêm dù sao cũng không thể đem đi giặt , ngày mai tính tiếp…
/119
|