Lôi Triệt ngồi trong phòng làm việc riêng, đầu bút bằng vàng lướt trên tập tài liệu, thảo ra một dòng chữ kí như rồng bay phượng múa, vừa cứng cỏi vừa mềm mại, hai từ “Lôi Triệt” họa ra bằng mực đen mạnh mẽ uy nghiêm trên nền giấy, ánh mắt sắc bén của hắn lướt qua chồng hợp đồng cao ngất bên cạnh…
Có tiếng gõ cửa cung kính vang lên, Lôi Triệt vẫn không rời mắt khỏi bản hợp đồng bằng tiếng Nga rối rắm dài đến 4 tờ A4, thanh âm trầm thấp của hắn vang lên.
_ Vào đi!
Cánh cửa gỗ mở ra, Đinh quản gia tay bưng một ly trà nóng bước tới, cẩn thận đặt bên trái của Lôi Triệt.
Đinh quản gia đã phục vụ cho Lôi Triệt được một thời gian khi hắn vẫn còn chưa về nước, vì thế tác phong cử chỉ của Lôi Triệt ông đều nắm rất rõ.
Hắn thuận tay trái, mọi đồ uống cho dù là mùa đông hay mùa hè đều phải nóng đến bốc hơi, và không được bỏ đường.
Lôi Triệt vẫn không rời mắt khỏi bản hợp đồng, lơ đãng hỏi Đinh quản gia.
_ Mấy giờ rồi chú Đinh?
_ Thưa Lôi tiên sinh, đã gần 3h chiều rồi!
Đinh quản gia nhẹ giọng nói với Lôi Triệt, nhìn bàn tay đeo găng của hắn nhấc tách trà lên, hương thơm ngào ngạt của Trà bá tước cùng làn khói ấm áp bung tỏa dễ chịu.
Mặc dù trà rất nóng, nhưng Lôi Triệt cũng không hề thổi qua, trực tiếp nhấp một ngụm.
_ Thế nào rồi?
Đinh quản gia hơi ngẩn ra trước câu hỏi bất chợt của Lôi Triệt, nhưng sau đó ông lập tức hiểu ra, liền nhỏ giọng nói với hắn.
_ Lôi tiên sinh, Giai tiểu thư đang quỳ trong thư phòng, hiện giờ đã quỳ hơn 4 tiếng rồi.
Gương mặt lạnh lùng của Lôi Triệt không biểu lộ chút cảm xúc, ánh mắt sâu thẳm đen thẫm của hắn vẫn chăm chăm nhìn vào bản hợp đồng chằng chịt chữ, lẳng lặng gật đầu.
Đinh quản gia muốn nói điều gì đó nhưng lại chần chừ không dám lên tiếng, do dự một chút, cuối cùng ông vẫn cứ lựa lời cẩn thận nói với Lôi Triệt.
_ Lôi tiên sinh…..hôm nay trời hơi lạnh, máy sưởi trong thư phòng lại chưa bật…
Lời nói ý nhị của Đinh quản gia cẩn thận vang lên, ánh mắt của Lôi Triệt cho chút thay đổi, nhưng rất nhanh vẫn khôi phục dáng vẻ lãnh đạm, cũng không trả lời.
_ Lôi tiên sinh, tôi không quấy rầy ngài nữa! Tôi xin phép!
Đinh quản gia biết ý, liền lập tức rời khỏi phòng.
Đến khi cánh cửa gỗ đóng lại, Lôi Triệt cũng buông chiếc bút máy bằng vàng xuống, đứng dậy xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khung cảnh chiều đông bên ngoài biệt thự giá lạnh, nhưng lại đẹp một cách mê hoặc.
Bầu trời thanh sạch và quãng đãng, những tái cây xanh mướt vẫn rực rỡ sức sống, không gian mang một vẻ quyến rũ tĩnh mịch, phẳng lặng như mặt gương.
Lôi Triệt im lặng ngắm nhìn cảnh vật, gương mặt điềm tĩnh của hắn rơi vào trầm tư.
Đôi mắt như một hồ băng sâu thẳm, hoàn toàn không lộ ra được một chút tâm tư.
Tách trà đặt trên bàn đã dần nguội bớt, chỉ còn thoảng qua lớp khói mỏng manh…
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng bằng một hồi dài đơn điệu.
Lôi Triệt cũng không vội vãng, quay người lại, trước hết là nhấc tách trà lên, sau đó là ấn nút nghe rồi tiếp tục ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
_ Triệt nhi, thông tin đó có phải là thật không?
Một giọng nói gấp gáp ngay lập tức vọng ra từ loa ngoài điện thoại, Lôi Triệt nhấp ngụm trà trong cốc, khóe miệng hắn nở ra nụ cười nhàn nhạt, thanh âm trầm thấp vang lên.
_ Ngô Lỗi đã nói với chú rồi sao?
_ Thì ta đang gọi điện bằng điện thoại của cậu ta nè! Triệt nhi, con mau nói cho ta biết thông tin đó có phải là thật hay không?
Giọng Lão Trịnh khàn khàn vang qua điện thoại, vì gấp gáp mà có chút run rẩy.
Lôi Triệt lại thong thả nhấp ngụm trà, thong thả trả lời.
_ Chuyện mà Nhiếp Phong điều tra, gần như chắc chắn là thật!
_ Tại sao lại có thể thế được?
Sự hoang mang rõ rệt trong giọng nói của lão Trịnh, Lôi Trệt liếc mắt qua chiếc điện thoại trên bàn, trầm giọng lên tiếng.
_ Ban đầu con cũng như chú, cảm thấy chuyện này thật sự rất khó tin.
Cũng phải….một ý niệm mà suốt hai mươi tư năm mình luôn cho là đúng đột nhiên lại trở thành sai lầm, cũng khó mà chấp nhận!
_ Thật sự….là Hà gia hoàn toàn không liên quan đến cái chết của huynh tẩu sao?
_ Phải!
Lôi Triệt trầm giọng thừa nhận, lại thỏng thả đưa tách trà lên môi.
Tiếng kêu trời khóc đất của lão Triệt váng vọng cả ra.
_ Trời đất! Lúc Tiểu Lỗi nói với ta rằng tên sát thủ năm đó khai ra mưu đồ của Hà gia hóa ra đã bị lão độc nhãn mua chuộc ta hoàn toàn không tin! Nhưng đến khi nhìn những bằng chứng này…ta thật sự không biết thế nào nữa?
_ Năm đó trong nội bộ của Lôi gia có nội gián.
Lão Độc nhãn muốn chia cắt chú và Hà lão gia, hắn ta biết rằng nếu như chú và Hà gia mà đứng về cùng một chiến tuyến, thì việc lật đổ Lôi gia là điều hoàn toàn không thể.
Trước ngày mà cha mẹ con bị sát hại, chính dượng con là người đã tố cáo lô hàng nhập lậu của hắn, hại cho hắn thiệt hại toàn bộ tài sản, còn vướng vòng lao lý, trước ngày tháo chạy, hắn đã ra tay hạ thủ!
Lôi Triệt nhàn nhạt nói, ánh mắt của hắn bình lặng như một mặt hồ nước, ngay cả khi nhắc đến cái chết của cha mẹ mình, ánh mắt cũng không có chút xao động, toàn bộ tâm tình đều giấy kín như bưng.
_ Nhưng mà năm đó….tất cả công thần của Lôi thị đều bị ám sát, duy chỉ có Hà gia là bình an vô sự!
_ Đó cũng nằm trong kế hoạch của Độc nhãn.
Hắn ta muốn tất cả mọi người cũng giống như chú, chắc chắn Hà gia là kẻ phản bội, hắn còn tung cả bằng chứng vu khống Hà gia.
Nhiếp Phong đã tìm thấy trong tư liệu của cảnh sát quá trình điều tra vụ án, nhưng sau hơn 20 lần thẩm vấn điều tra đi điều tra lại, Hà gia là vô tội!
Lôi Triệt thở ra một luồng khói, bàn tay hắn đặt cái cốc rỗng xuống bàn, bên đầu dây bên kia không nói ra được lời nào nữa, chắc hẳn lão Trịnh hẳn đang sốc lắm!
_ Chú Trịnh, chú không thấy lạ sao? Cháu và chú thoát khỏi cuộc truy quét như vậy, với tính cách của lão Độc nhãn mà không truy cùng giết tận….Chính là muốn một ngày cháu trở lại, trả thù Hà gia, muốn nhìn thấy một cảnh dây đậu nấu hạt đậu!
_ Triệt nhi….!
_ Chú Trịnh! Trước đó cháu cũng luôn suy nghĩ rằng Hà gia chính là kẻ chỉ điểm dẫn đến cái chết của cha mẹ cháu! Nhưng sau đó cháu đã âm thầm điều tra….cuối cùng mới phát hiện ra sự thật sau cùng, lý do tại sao cháu không ra tay ngay từ đầu!
Lão Trịnh không trả lời lại, không gian lập tức rơi vào trầm tư…Lôi Triệt thấy người bên kia đầu dây cũng không lên tiếng nữa, nhẹ nhàng mỉm cười, thanh âm ấm áp như an ủi vang lên.
_ Chú Trịnh, cháu biết chú sốc, nên cháu cũng dặn Ngô Lỗi từ từ nói với chú…Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, bây giờ việc của cháu là phải lùng ra tung tích của Lão Độc nhãn, lấy nốt cái mắt còn lại của lão ta! Mà muốn làm như thế…trước mắt cháu sẽ phải liên thủ với Hà gia!
Giọng nói lạnh càng lạnh của Lôi Triệt khiến cho người ta sởn da gà….nhưng thanh âm mơ hồ của Lão Trịnh lại vang lên, mang thắc mắc trong lòng từng chữ từng chữ hỏi hắn.
_ Vậy thì Triệt nhi, nếu đã như vậy…tại sao cháu còn muốn đẩy Quân Tường vào thế khó như vậy?
Gương mặt lạnh lùng của Lôi Triệt lúc này mới hiện ra nụ cười thỏa mãn, giống như ông đã hỏi đúng vào điểm mà hắn muốn ông hỏi.
Giọng nói trầm bổng vang lên, câu trả lời lại càng làm cho người nghe cảm thấy hoang mang.
_ Đó là em ấy can tâm tình nguyện đó chứ…!
_ Hả? Thế là sao….Triệt nhỉ?
_ Thôi! Không ở đây hầu chuyện chú nữa, cháu còn việc phải làm! Tối cháu sẽ tới thăm chú!
Lôi Triệt tắt máy, gương mặt cao ngạo của hắn hiện ra nét cười ngạo nghễ, giống như một quân vương vừa đánh chiếm được một vùng đất trù phú, mở rộng bờ cõi.
Sải chân dài của hắn thong thả bước ra ngoài.
Chim đã nằm trong lồng, cũng không việc gì phải vội vàng.
****
Đầu gối của Giai Kỳ đã mất hết cảm giác từ lúc nào, đôi chân tê dại lạnh cóng như nước đá.
Đôi môi bị cô cắn đến sưng phồng, cả cơ thể giống như bị nhúng vào chậu nước đá rồi vớt ra, lạnh lẽo vào đau nhức.
Cô không biết mình đã quỳ bao lâu rồi, thời gian quay cuồng làm cô mất hết ý thức.
Nhưng cho dù có thế nào, cô cũng phải gắng sức quỳ ở đây, quỳ cho đến khi Lôi Triệt hài lòng.
Với người học múa, đôi chân là quan trọng nhất, đầu gối, mắt cá, ngón chân đều phải nâng niu giữ gìn, chỉ cần bị thương một chút cũng sẽ ảnh hưởng đến những động tác, vậy mà Giai Kỳ lại chấp nhận quỳ gối ở đây chỉ để cầu xin Lôi Triệt vì Quân Tường…cũng biết trong lòng cô, Quân Tường quan trọng đến thế nào, cô yêu anh đến biết bao!
Giai Kỳ không biết bao giờ Lôi Triệt quay lại, hay liệu hắn có đang quên mất cô hay không? Nhưng cô hoàn toàn không dám buông chân xuống, hơn bốn tiếng đồng hồ vẫn cứ quỳ trên sàn nhà như vậy.
Đến lúc cô cảm giác như cả cơ thể mình không còn sức lực nữa, đôi môi khô khốc của cô phải mở ra để hô hấp, đôi mắt cô hoa lên như sắp ngất, thì bên tai nghe thấy một thanh âm trầm thấp như hơi rượu mạnh, khiến cho máu trong người cô cũng đông cứng lại.
_ Em họ tôi mà nhìn thấy cảnh này, chắc cảm động lắm!
Giọng nói mỉa mai vang lên, Giai Kỳ mệt mỏi quay người nhìn Lôi Triệt đang ung dung đứng ở bên cửa, cánh tay hắn khoanh lại trước ngực, ánh mắt khinh miệt nhìn cô.
Giai Kỳ muốn nói, nhưng cổ họng cô khô khốc không thể phát ra âm thanh.
Cô nuốt khan trong cổ, ánh mắt đỏ hoe nhìn hắn.
Lôi Triệt hít vào môi hơi, người con gái quỳ dưới sàn yếu ớt như một cành dây leo, ánh mắt khẩn thiết cầu xin hướng về phía hắn, trong thoáng chốc trong lòng mắt đen thẫm của Lôi Triệt xao động.
_ Đứng lên đi!
Một lời nói ra như lệnh ân xá, Giai Kỳ cuối cùng cũng thở được ra, cô chống tay xuống sàn, líu ríu đứng dậy, nhưng vừa mới nhấc chân lên, cô đã mất đà ngã nhào xuống sàn.
Đôi chân do quỳ quá lâu tụ máu và tê dại, đau đến mức phát khóc, vừa mới nhúc nhích đã như người bị liệt, không thể đứng vững cứ thế mà ngã xuống.
Giai Kỳ muốn bò dậy, những đôi chân lại chẳng nghe lời nữa, cô cố gắng cứ động chân thế nào cũng không được, trong lúc hốt hoảng, Giai Kỳ không biết liệu chân mình có phải đã tàn phế rồi không?
Đột nhiên một bàn tay vươn tới, nắm lấy cằm của cô mà nhấc lên.
Giai Kỳ luống cuống phải chống tay xuống đất, bàn tay còn lại cô nắm lấy tay áo của Lôi Triệt, bất lực đẻ hắn nâng cằm mình lên, ép cô nhìn sâu vào mắt hắn.
Mùi xạ hương sang trọng xa cách tỏa ra khắp căn phòng….
_ Đau chân lắm sao?
Thanh âm dịu dàng đúng kiểu vừa đám vừa xoa của Lôi Triệt khiến cho Giai Kỳ sởn da gà, cô không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ khó khăn thốt ra lời canh cánh trong lòng.
_ Lôi tiên sinh, quỳ tôi cũng quỳ rồi, cầu xin ngài tôi cũng cầu xin rồi, ngài tha cho Quân Tường được không?
Ánh mắt đang có chút cảm xúc của Lôi Triệt vì một câu nói của cô mà trở nên lạnh tanh, ngón tay hắn đột nhiên lại siết chặt lại, khiến cho chiếc cằm của Giai Kỳ nhói đau.
_ Em rốt cuộc là ngốc thật hay là giả ngốc? Không biết nói ra một lời lấy lòng sao?
Đối diện với ánh mắt u tối của hắn, Giai Kỳ cau chặt mi tâm, từng tiếng thốt ra hoàn toàn là bất mãn.
_ Lôi tiên sinh! Tôi không biết tại sao tôi phải lấy lòng ngài? Ngay từ ban đầu tôi và ngài chỉ là trao đổi, ngài ra yêu cầu tôi chấp thuận, ngài còn muốn gì nữa…..Á!
Tiếng kêu đau đớn của Giai Kỳ thốt ra khi Lôi Triệt bóp chặt lấy đường hàm của cô, ánh mắt quật cường của cô hướng về phía hắn, lập tức thành công khiến cho kẻ ẩn nhẫn như hắn tức giận.
_ Em thế này là muốn thể hiện rằng cho dù bản thân đã rơi vào tay tôi, vẫn cứ muốn giữ trao trọn con tim cho Quân Tường chứ gì?
_ Tôi yêu Quân Tường! Cái ngài cần là thân thể tôi, tại sao tôi phải quan tâm đến chuyện phải thể hiện tình cảm với ngài?
Giai Kỳ cứng cỏi hỏi Lôi Triệt, từng chữ từng chữ giống như chất chứa sự uất nghẹn của cô, cũng khiến cho lòng mắt của Lôi Triệt tối thẫm lại.
Hắn nheo mắt lại, những đầu ngón tay run lên và hắn thẳng tay hất cô xuống.
Giai Kỳ ngã nhào xuống đất một lần nữa, Lôi Triệt đứng thẳng dậy, quăng ánh mắt tàn nhẫn nhìn cô, từng chữ từng chữ như dao găm đâm vào trái tim cô.
_ Nói cho cô biết! Cô đã chấp nhận bán mình thì bán cho triệt để vào! Làm kỹ nữ thì cũng nên có tự trọng nghề nghiệp một chút, đừng có vừa muốn bán thân vừa muốn được xây điện thờ!
Đôi mắt của Giai Kỳ nhìn vào tấm thảm đỏ thẫm trước mắt, màu đỏ gắt gào như thiêu đốt lòng mắt trống rỗng của nàng, từng lời của Lôi Triệt vang lên dội vào trong tai nàng, thấm vào trong xương tủy nàng, lạnh giá, tàn nhẫn đến mức không còn tính người.
Tại sao hắn có thể nói ra những lời tàn nhẫn đến vậy?
_ Nhiếp Phong! Vụ án của Quân Tường, cậu làm cho xong đi, mình chơi chán rồi! Cho nó ăn cơm nhà nước một thời gian đi!
_ KHÔNG!
Lời nói của Lôi Triệt vừa thốt ra, Giai Kỳ lập tức liều mạng nhào tới, bàn tay cô níu lấy áo choàng của hắn nắm chặt lại, cô nhìn Lôi Triệt đang cầm sẵn điện thoại trong tay, nước mắt chảy xuống trên gương mặt tuyệt vọng, hoảng hốt cầu xin.
_ Lôi tiên sinh! Tôi sai rồi! Là tôi sai rồi! Xin ngài đừng…tôi không dám thế nữa!
_ Đã muộn rồi!
Lôi Triệt lạnh giọng nói, gập mấy điện thoại vào muốn rời đi, nhưng Giai Kỳ dùng toàn bộ sức lực của mình níu hắn lại, vòn tay của cô trượt xuống ôm lấy chân hắn.
Giai Kỳ lập tức hóa thành dây leo bám quanh cổ thụ, nhất định không buông ra.
_ Lôi tiên sinh! Tôi xin ngài! Tôi biết tôi sai rồi! Lôi tiên sinh xin ngài một lần này thôi, tôi sẽ không dám tái phạm nữa!
Tiếng nức nở của Giai Kỳ vang lên, vọng trong không gian biệt thự quá mức tĩnh lặng càng thêm ai oán.
Lôi Triệt cũng không bước đi nữa, ánh mắt hắn nhìn xuống Giai Kỳ đang gắt gao ôm chặt lấy chân hắn không buông, khóc đến mức nấc lên từng cơn, thỏa mãn cười nhạt.
_ Biết sợ rồi sao?
_ Vâng!....Vâng ạ!
Giai Kỳ lập tức gật đầu, cuống quýt trả lời, gương mặt của Lôi Triệt nở ra nụ cười hoàn mỹ, lúc này hắn lên tiếng gọi.
_ Chú Đinh!
Giây lát sau, Đinh quản gia bước tới, trong tay là hai bản hợp đồng đưa cho Lôi Triệt.
Giai Kỳ xấu hổ cúi gằm mặt xuống, bộ dạng cô quỳ dưới đất ôm chặt chân Lôi Triệt có biết bao nhiêu thảm hại, để cho người khác nhìn thấy cô vô cùng xấu hổ.
Nhưng Đinh quản gia rất biết ý, đứng sau cánh cửa chìa bản hợp đồng cho Lôi Triệt và nhanh chóng rời đi, hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Lôi Triệt giỡ hợp đồng, thẳng tay ném xuống đất, cùng một chiếc bút, lạnh giọng nói.
_ Đây là hai bản hợp đồng “trao đổi” giữa tôi và cô.
Thời hạn là một năm bắt đầu từ ngày hôm nay! Nhiệm vụ của cô trong thời gian này là trở thành người phụ nữ của tôi, nhất cửa nhất động phải theo ý của tôi, được sự cho phép của tôi, mọi thứ của cô, đều thuộc về tôi.
Thay vào đó tôi sẽ trở thành người bảo trợ của cô, tôi sẽ cho cô mọi thứ cô yêu cầu trong khả năng của mình, và đương nhiên, bao gồm cả việc không động đến Hà gia!1
Giai Kỳ nhìn hai bản hợp đồng rơi vãi trên mặt đất.
Nước mắt của cô ứa ra không sao kìm lại được.
Nếu như ký hợp đồng này rồi, cô sẽ trở thành người phụ nữ của hắn….tức là…..vĩnh viễn không còn đường lui, cũng đồng nghĩa, vĩnh viễn cô không thể trở về bên Quân Tường!
Cái giá phải trả này….thật sự khiến cho người ta hoảng sợ!
Nước mắt Giai Kỳ nhòe đi, cô hoàn toàn không đọc được những dòng chữ đánh máy ngay ngắn trên đó nữa.
Chiếc bút nằm trơ tráo trên sàn nhà, và ánh mắt mất kiên nhẫn của Lôi Triệt.
Giai Kỳ biết rằng khi đặt chân đến đây, cô chắc chắn sẽ có kết cục này, nhưng tại sao khi đối diện vẫn đau như dao cắt.
_ Ký hay không ký….đều là quyết định của cô!
Thanh âm lạnh lẽo của Lôi Triệt vang lên, như cứa sâu thêm vào nỗi tuyệt vọng của Giai Kỳ…Những ngón tay run rẩy của cô khẽ khàng vươn tới, và trong cơn nghẹn đắng dâng lên trong cổ họng, Giai Kỳ lật hợp đồng về cuối trang, nhìn thấy chữ ký mạnh mẽ của Lôi Triệt trơ tráo trên nền giấy.
Cắn chặt đôi môi, Giai Kỳ kéo nắp bút máy, đôi tay run run của cô đặt lên trên trang giấy….từng giọt nước mắt thi nhau lăn xuống rơi trên trang giấy thành từng giọt ướt đẫm tròn vo khi cô đặt bút xuống, run rẩy viết ra hai chữ “Giai Kỳ”.
Khi ngòi bút ngừng lại, Giai Kỳ cũng cảm thấy hạnh phúc của cô đã bị ngòi bút kia hút hết.
Lôi Triệt hài lòng cười nhạt, ánh mắt hắn nhìn Giai Kỳ trở thành một con rối gỗ vô tri vô giác, cảm giác thỏa mãn chạy dọc cơ thể của hắn.
Người phụ nữ này thật là ngây thơ…lúc nãy hắn chỉ giả vờ gọi điện thoại, thế mà cũng thành công dạo cho cô sợ đến kinh hồn bạt vía!
Thật là đáng thương!
Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ không ngừng chảy nước mắt, nhưng chỉ lạnh lùng nói một câu.
_ Lau khô nước mắt đi, chuẩn bị cùng tôi ra sân bay!
Câu nói Lôi Triệt khiến cho trái tim Giai Kỳ thót lên một nhịp, cô hoảng hốt nhìn hắn….Tại sao….lại ra sân bay?
_ Tôi phải đi Saint Peterburg giải quyết một số công việc! Với danh nghĩa là người phụ nữ của tôi, tôi muốn em cùng đi! Chuẩn bị đi, mười phút nữa xuống sảnh!
Lôi Triệt nói xong lập tức rời đi, bỏ lại Giai Kỳ chết lặng bên bản hợp đồng tàn nhẫn còn chưa ráo mực….
*****.
/131
|