Chương 11: Tổng giám đốc Dung không dễ câu ha
Ninh Sơ nghĩ, sau khi về nước người quyền quý mà cô đắc tội, sợ là chỉ có Dung Cẩn Ngôn thôi.
Đương nhiên, cô cũng đắc tội với nhà họ Ninh, nhưng bọn họ còn không quyền hành lớn đến mức có thể khiến tất cả các xí nghiệp lớn của thành phố Hạ Xuyên đều đã nghe lời bọn họ.
Ngồi xếp bằng ở trên ghế, Ninh Sơ căm giận cắn táo.
Anh Dung, không nghĩ tới anh lại là người keo kiệt như vậy nha!
Không phải chỉ nói vài câu khiến không chịu nổi thôi sao? Huống chi, cũng anh nhục nhã tôi trước.
"Chị, chị không sao chứ?" Tiểu Tuyết thấy Ninh Sơ nhíu mày, lúc thì lạnh lùng bật cười, lúc lại tràn ngập âu lo, hỏi.
Ninh Sơ chuẩn xác ném hột táo vào thùng rác, đứng dậy, chỉnh lại làn váy, cười tươi, "Không có chuyện gì đâu, chị rất ổn!"
"Anh Dung là ai ạ? Sao em nghe ra chị như đang mắng anh ta vậy?"
Ninh Sơ giơ tay chống cằm, ánh mắt nhìn bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ, chân mày nhếch lên, "Giữa trưa chị không thể cùng em ăn cơm, chị muốn đi tìm con heo đất bị chị mắng kia."
"Heo đất? Chị, chị đang nói anh Dung kia sao? Có phải anh ta rất xấu, lại còn mang chủ nghĩa đàn ông cố chấp bảo thủ không?"
Khóe miệng Ninh Sơ càng thêm sâu, "Đúng thế, Tuyết Nhi nhà ta thông minh quá."
...
Tập đoàn Dung thị, văn phòng tổng giám đốc.
Người đàn ông nào đấy bị mắng là heo đất hắt hơi một cái, anh lấy ra khăn tay được gấp vuông vắn chỉnh tề, nhìn thư ký trẻ tuổi đưa văn kiện vào cho mình.
Vị thư ký trẻ này có dáng người vô cùng tốt, bộ đồ bó sát người trước lồi sau vểnh, cổ áo hơi mở, hễ khom người là cả mảng da thịt tuyết trắng bày ra trước mắt Dung Cẩn Ngôn.
"Tổng giám đốc Dung, đây là báo cáo anh muốn - -" Cô thư ký bị Dung Cẩn Ngôn nhìn cho mặt đỏ tai hồng, tim đập rộn ràng.
Dung Cẩn Ngôn nhìn hàng mi dài như cánh bướm của thư ký tuổi trẻ đang không ngừng chớp chớp, anh buông khăn tay, giọng nói lạnh lẽo vang lên, "Tên của cô."
Thư ký trẻ cho rằng Dung Cẩn Ngôn nhìn trúng cô ta, nghĩ đến mình lập sắp bay lên đầu ngọn cây biến Phượng Hoàng, cô ta kích động đến mức trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, "Tôi tên là Trần Lộ Lộ."
"Lộ Lộ? Nghe giống gái hộp đêm quá, lộ ngực thế kia là muốn cho ai xem? Tôi sao, vậy thì xin lỗi nhé, mắt tôi không mù."
Dung Cẩn Ngôn thong thả nói, âm điệu lạnh nhạt, không có bất cứ dao động nào, giống như con người anh lạnh lùng, trầm tĩnh.
Nhưng lời nói ra lại khiến cô thư ký trẻ tuổi không chịu nổi, vô cùng xấu hổ.
Lúc thư ký trẻ bị gọi vào, quản lí bộ phận nhân sự đã cảnh cáo cô ta, đừng có giở trò bậy bạ trước mặt tổng giám đốc.
Nhưng từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Dung Cẩn Ngôn, cô ta đã bị anh hấp dẫn.
Anh hoàn mỹ như thế, giơ tay nhấc chân đều tản ra sự tao nhã cao quý của một vị con cháu thế gia, ngoài tính tình lạnh lùng, không dễ ở chung thì cô ta không tìm ra bất cứ tỳ vết nào.
Trong công ty không hề thiếu nam đồng nghiệp ái mộ cô ta, nhưng cô ta không vừa mắt một ai.
Cô ta thích anh như thế, mỗi ngày cùng anh tăng ca, sáng sớm đến công ty pha coffee cho anh, cho dù anh không thích cô ta, anh cũng không nên nhục nhã cô ta như vậy chứ!
Hốc mắt Trần Lộ Lộ phiếm hồng, nước mắt đảo quanh.
Dung Cẩn Ngôn làm như không thấy, anh cúi đầu nhìn báo cáo, thấy Trần Lộ Lộ còn đứng bất động, anh cầm lấy điện thoại nội tuyến, "Vệ Thâm, vào đây."
Sau khi Vệ Thâm tiến vào, thấy sắc mặt Dung Cẩn lạnh nhạt, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng. Thân là trợ lí của Dung Cẩn Ngôn, Vệ Thâm đương nhiên hiểu biết tính nết của anh.
Mặt ngoài Dung Cẩn Ngôn càng bình tĩnh bao nhiêu thì càng khiến cho người ta sợ hãi bấy nhiêu.
Vệ Thâm nhìn Trần Lộ Lộ lợ ngực, nhất thời đã hiểu chuyện gì xảy ra, sau khi lau mồ hôi lạnh trên trán, Vệ Thâm cẩn thận nói, "Tổng giám đốc Dung, sau này tuyệt đối sẽ không có loại chuyện này xảy ra, hiện tại tôi lập tức đưa thư ký Trần đến bộ phận nhân sự làm thủ tục thôi việc."
Trần Lộ Lộ nghe vậy, thân thể run lên, thiếu chút nữa ngất xỉu.
………..
/1384
|