Canada, Đường gia.
Mặt trời đã lên cao nhưng Đường Phỉ còn đang nằm trên giường. Kể từ khi cô trở về Canada thì cô ngày càng lười, nửa đêm mất ngủ, ban ngày lại ngủ đến chiều mới dậy.
Từ khi Đường Phỉ về nhà, mẹ cô phát hiện con gái đã thay đổi, không còn vui vẻ như xưa.
“Phỉ Phỉ”. Tần Mẫn Chi ngồi ở mép giường, nhẹ giọng gọi.
“Dạ”. Đường Phỉ hừ nhẹ, cô biết có người vào phòng, cũng biết là mẹ những cô rất buồn ngủ, ngay cả mí mắt cũng không muốn động.
“Có muốn tâm sự với mẹ một chút không?”.
“Con muốn ngủ”.
“Ở Đài Loan đã xảy ra chuyện gì?”.
“Không có gì”.
“Đừng nói dối mẹ, mẹ nhìn được là bảo bổi của mẹ đang không vui. Con không muốn nói cho mẹ, muốn mẹ cả ngày đều lo lắng cho con sao?”.
Lúc này Đường Phỉ mới xoay người nhìn mẹ, miễn cưỡng cười: “Thật sự là không có gì, chẳng qua là chưa quen với sự chênh lệch múi giờ, mấy hôm nữa là không sao đâu”.
“Có chuyện gì mà không thể nói cho mẹ biết sao?”.
“Mẹ!”. Đường Phỉ ôm lấy Tần Mẫn Chi: “Người ta thực sự không sao mà, mẹ muốn người ta phải nói gì chứ?”.
“Tại sao chân mày của con cứ nhíu lại? Cái miệng anh đào nhỏ sao không cười hả? Có phải ở Đài Loan gặp ai làm cho con không vui không?”.
Đường Phỉ rũ mắt xuống, bị mẹ hỏi như thế, tâm tình của cô càng buồn bực.
Thật ra Đường Phỉ rất muốn ôm lấy mẹ khóc lớn một trận, muốn nói cho mẹ biết tim của cô rất đau, thật là đau nhưng mà cô sợ mẹ lo lắng, không thể làm gì khác hơn là giả bộ như mình không có chuyện gì.
“Phỉ Phỉ... Con nói xem ai đã khi dễ con gái bảo bối của mẹ? Mẹ tìm người đó tính sổ!”.
Đường Phỉ sợ mẹ sẽ đi tìm người khác tính sổ, vội vàng lắc đầu: “Không có, không có ai khi dễ con cả, mẹ đừng nghĩ nhiều”.
“Vậy sao?”.
“Thật mà ----”.
“Được rồi, con đã nói không có thì mẹ sẽ tin con”. Trẻ con lớn rồi đều có những bí mật của riêng mình, con gái đã không muốn nói Tần Mẫn Chi cũng không ép: “Không có việc gì làm thì đừng có ngủ nhiều, hình như là cha con muốn con đến Nhật Bản một chuyến”.
“Đến Nhật Bản làm cái gì?”.
“Ngài Suzuki ngã bị thương, cha con muốn con đi thăm ông ấy”.
“Ngài Suzuki bị thương? Có nghiêm trọng không?”.
“Nghe nói đã xuất viện, hiện tại phải ở nhà tĩnh dưỡng, con thay cha con đi một chuyến thăm ông ấy”.
“Vâng”.
“Đúng rồi, mẹ phải đến nhà bác con một chuyến, nghe nói bác con và Vũ cãi nhau rất huyên náo, cha con muốn mẹ đi làm người hòa giải, aish, không hiểu sao bác con và anh họ con giống như kẻ thù vậy. Tại sao không chung sống hòa bình chứ?”.
“Bởi vì bác con rất cố chấp”.
“Ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho anh con”.
“Nếu như đổi lại, con không vui khi phải tiếp quản công ty, cha mẹ có còn hy vong muốn con làm không?”.
“Sẽ không, mẹ và cha con cũng hi vọng con tìm được đường đi cho riêng mình. Để con tiếp quản công ty con cũng không vui sao?”.
Có vui không? Nếu là trước kia cô nhất định sẽ không do dự mà trả lời là rất vui vẻ, nhưng tại sao bây giờ cô lại do dự?
“Phỉ Phỉ?”. Tần Mẫn Chi thấy có gì đó không đúng. Từ vẻ mặt của con gái, bà có thể thấy có gì đó khác khác, trước kia bộ dạng con gái sẽ không như thế này. Rốt cuộc ở Đài Loan đã xảy ra chuyện gì?”.
“Con đi đặt vé máy bay”. Đường Phỉ không trả lời, cười cười rời giường, chậm rãi đi về phía máy tính.
“Đường Phỉ, em giúp anh phân tích những chỗ này ----”.
Tề Gia Hách đã quên rằng cô đã rời khỏi đó, theo thói quen gọi tên cô, làm cho thư kí Vương đang muốn rời đi cũng giật mình.
Trong lòng Tề Gia Hách rất khổ tâm, hơi mất mát nói: “Xin lỗi, nhất thời quên mất”.
Từ khi Đường Phỉ rời đi không chỉ phòng làm việc của anh rất lạnh lẽo mà ở trong nhà cũng rất buồn. Mấy cô em của anh lúc nào cũng nói anh, bảo anh nhất định phải đưa Đường Vũ và Đường Phỉ về. Mỗi người đuề mắng anh hồ đồ, hỗn đản. Còn sẵng giọng uy hiếp anh, nếu anh mang người phụ nữ khác về nhà, họ sẽ làm cho các cô phải mất mặt mà ra đi.
Thật ra thì tâm tình của anh cũng không khá hơn chút nào. Đường Phỉ đi rồi anh mới biết hóa ra cô đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong tim anh. Cô vừa đi tim anh như bị khoét một lỗ không thể nào liền lại.
Anh nghĩ người khác là Đường Phỉ như thế này, không phải là lần đầu tiên.
“Tổng giám đốc, không biết tôi có thể nói một chút không?”.
“Nếu như nói đến Đường Phỉ thì cô đừng nói”.
Ông chủ đã cự tuyệt, thì cô còn có thể mở miệng nói chuyện sao?”.
Nhưng mà thư kí Vương chỉ do dự một chút, dù biết sẽ bị chửi, nhưng mà cô vẫn không thể không nói: “Nhưng mà tôi nghĩ có lẽ là chúng ta đã hiểu lầm Đường Phỉ rồi, cả những người ở phòng ban khác cũng nghĩ như thế”.
Mặc dù anh đã lệnh cho Tạ quản lý không được nói ra chuyện về tấm ảnh, nhưng sau khi Đường Phỉ đi thì mọi người ai cũng biết chuyện này.
Mặt trời đã lên cao nhưng Đường Phỉ còn đang nằm trên giường. Kể từ khi cô trở về Canada thì cô ngày càng lười, nửa đêm mất ngủ, ban ngày lại ngủ đến chiều mới dậy.
Từ khi Đường Phỉ về nhà, mẹ cô phát hiện con gái đã thay đổi, không còn vui vẻ như xưa.
“Phỉ Phỉ”. Tần Mẫn Chi ngồi ở mép giường, nhẹ giọng gọi.
“Dạ”. Đường Phỉ hừ nhẹ, cô biết có người vào phòng, cũng biết là mẹ những cô rất buồn ngủ, ngay cả mí mắt cũng không muốn động.
“Có muốn tâm sự với mẹ một chút không?”.
“Con muốn ngủ”.
“Ở Đài Loan đã xảy ra chuyện gì?”.
“Không có gì”.
“Đừng nói dối mẹ, mẹ nhìn được là bảo bổi của mẹ đang không vui. Con không muốn nói cho mẹ, muốn mẹ cả ngày đều lo lắng cho con sao?”.
Lúc này Đường Phỉ mới xoay người nhìn mẹ, miễn cưỡng cười: “Thật sự là không có gì, chẳng qua là chưa quen với sự chênh lệch múi giờ, mấy hôm nữa là không sao đâu”.
“Có chuyện gì mà không thể nói cho mẹ biết sao?”.
“Mẹ!”. Đường Phỉ ôm lấy Tần Mẫn Chi: “Người ta thực sự không sao mà, mẹ muốn người ta phải nói gì chứ?”.
“Tại sao chân mày của con cứ nhíu lại? Cái miệng anh đào nhỏ sao không cười hả? Có phải ở Đài Loan gặp ai làm cho con không vui không?”.
Đường Phỉ rũ mắt xuống, bị mẹ hỏi như thế, tâm tình của cô càng buồn bực.
Thật ra Đường Phỉ rất muốn ôm lấy mẹ khóc lớn một trận, muốn nói cho mẹ biết tim của cô rất đau, thật là đau nhưng mà cô sợ mẹ lo lắng, không thể làm gì khác hơn là giả bộ như mình không có chuyện gì.
“Phỉ Phỉ... Con nói xem ai đã khi dễ con gái bảo bối của mẹ? Mẹ tìm người đó tính sổ!”.
Đường Phỉ sợ mẹ sẽ đi tìm người khác tính sổ, vội vàng lắc đầu: “Không có, không có ai khi dễ con cả, mẹ đừng nghĩ nhiều”.
“Vậy sao?”.
“Thật mà ----”.
“Được rồi, con đã nói không có thì mẹ sẽ tin con”. Trẻ con lớn rồi đều có những bí mật của riêng mình, con gái đã không muốn nói Tần Mẫn Chi cũng không ép: “Không có việc gì làm thì đừng có ngủ nhiều, hình như là cha con muốn con đến Nhật Bản một chuyến”.
“Đến Nhật Bản làm cái gì?”.
“Ngài Suzuki ngã bị thương, cha con muốn con đi thăm ông ấy”.
“Ngài Suzuki bị thương? Có nghiêm trọng không?”.
“Nghe nói đã xuất viện, hiện tại phải ở nhà tĩnh dưỡng, con thay cha con đi một chuyến thăm ông ấy”.
“Vâng”.
“Đúng rồi, mẹ phải đến nhà bác con một chuyến, nghe nói bác con và Vũ cãi nhau rất huyên náo, cha con muốn mẹ đi làm người hòa giải, aish, không hiểu sao bác con và anh họ con giống như kẻ thù vậy. Tại sao không chung sống hòa bình chứ?”.
“Bởi vì bác con rất cố chấp”.
“Ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho anh con”.
“Nếu như đổi lại, con không vui khi phải tiếp quản công ty, cha mẹ có còn hy vong muốn con làm không?”.
“Sẽ không, mẹ và cha con cũng hi vọng con tìm được đường đi cho riêng mình. Để con tiếp quản công ty con cũng không vui sao?”.
Có vui không? Nếu là trước kia cô nhất định sẽ không do dự mà trả lời là rất vui vẻ, nhưng tại sao bây giờ cô lại do dự?
“Phỉ Phỉ?”. Tần Mẫn Chi thấy có gì đó không đúng. Từ vẻ mặt của con gái, bà có thể thấy có gì đó khác khác, trước kia bộ dạng con gái sẽ không như thế này. Rốt cuộc ở Đài Loan đã xảy ra chuyện gì?”.
“Con đi đặt vé máy bay”. Đường Phỉ không trả lời, cười cười rời giường, chậm rãi đi về phía máy tính.
“Đường Phỉ, em giúp anh phân tích những chỗ này ----”.
Tề Gia Hách đã quên rằng cô đã rời khỏi đó, theo thói quen gọi tên cô, làm cho thư kí Vương đang muốn rời đi cũng giật mình.
Trong lòng Tề Gia Hách rất khổ tâm, hơi mất mát nói: “Xin lỗi, nhất thời quên mất”.
Từ khi Đường Phỉ rời đi không chỉ phòng làm việc của anh rất lạnh lẽo mà ở trong nhà cũng rất buồn. Mấy cô em của anh lúc nào cũng nói anh, bảo anh nhất định phải đưa Đường Vũ và Đường Phỉ về. Mỗi người đuề mắng anh hồ đồ, hỗn đản. Còn sẵng giọng uy hiếp anh, nếu anh mang người phụ nữ khác về nhà, họ sẽ làm cho các cô phải mất mặt mà ra đi.
Thật ra thì tâm tình của anh cũng không khá hơn chút nào. Đường Phỉ đi rồi anh mới biết hóa ra cô đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong tim anh. Cô vừa đi tim anh như bị khoét một lỗ không thể nào liền lại.
Anh nghĩ người khác là Đường Phỉ như thế này, không phải là lần đầu tiên.
“Tổng giám đốc, không biết tôi có thể nói một chút không?”.
“Nếu như nói đến Đường Phỉ thì cô đừng nói”.
Ông chủ đã cự tuyệt, thì cô còn có thể mở miệng nói chuyện sao?”.
Nhưng mà thư kí Vương chỉ do dự một chút, dù biết sẽ bị chửi, nhưng mà cô vẫn không thể không nói: “Nhưng mà tôi nghĩ có lẽ là chúng ta đã hiểu lầm Đường Phỉ rồi, cả những người ở phòng ban khác cũng nghĩ như thế”.
Mặc dù anh đã lệnh cho Tạ quản lý không được nói ra chuyện về tấm ảnh, nhưng sau khi Đường Phỉ đi thì mọi người ai cũng biết chuyện này.
/22
|