Nghe vậy Đường Phỉ mới nhớ đến chuyện vừa xảy ra, cuối cùng cô bị dọa sợ. “Tôi vừa mới bị chết đuối à?”.
“Ừ”.
“Là anh đã cứu tôi sao?”. Vây... chẳng lẽ anh ta cũng đã hô hấp nhân tạo cho cô?
Tề Gia Hách đọc được trong mắt cô sự hoảng sợ, đành trấn an cho cô: “Tình huống rất nguy cấp, để cứu cô nên đã làm một số chuyện không nên làm, cô không cần nghĩ nhiều quá... Cô có thể đứng lên không?”.
“Tất nhiên...”. Nhưng Đường Phỉ vừa đứng lên, cái chân bị chuột rút bị đau làm cho cô ngã ngồi xuống mặt đất.
“Cô bị thương à?”.
“Không phải. Vừa rồi tôi bị chuột rút rất đau nên bây giờ chân không có lực”.
“Thật là --”. Tề Gia Hách định mở miệng nói móc cô mấy câu nhưng nhớ đến tình hình nguy cấp lúc nãy, chính mình đã nói sẽ không so đo với cô nữa. Là một người đàn ông phải nói được làm được, nên anh thu lại những gì mình định nói, trực tiếp ôm lấy cô.
“Này... mau buông tôi ra!”.
“Không đi được thì hãy ngồi yên đi, tôi sẽ đưa cô về biệt thự”.
Cứ như thế Đường Phỉ kéo gần khoảng cách của hai người lại một cách “chó ngáp phải ruồi”. Nhưng mà bốn vị tiểu thư đứng núp trong lùm cây nhìn lén thì lại nghĩ Đường Phỉ giả bộ chết đuối để tạo cơ hội.
Trở lại biệt thự, thấy Tề Gia Hách ra khỏi phòng, bốn cô gái lập tức chen vào phòng của Đường Phỉ, rối rít giơ ngón tay cái lên với cô và không ngừng khen ngợi cô rất mưu trí.
“Các cô hiểu lầm rồi”.
“Đừng ngượng... Không sao đâu, nếu như cô đùa thành thật chúng tôi cũng không quan tâm, dù sao thì cô và anh trai tôi cũng đều độc thân. Cố gắng lên!”. Tề Lệ Dung cá tính luôn thoải mái, lấy cùi chỏ đập nhẹ vào đỉnh đầu Đường Phỉ cười mập mờ.
Trên trán Đường Phỉ lộ ra ba đường hắc tuyến, quẫn bách giải thích: “Không phải như các cô nghĩ đâu, tôi bị chuột rút chìm xuống thật, đến bây giờ chân của tôi vẫn còn đau”.
“Bị chết đuối thật?”. Thấy Đường Phỉ không giống như đang nói láo, bốn vị tiểu thư lúc này mới khẩn trương.
“Thật”.
“Trời ạ! Nếu anh tôi cứu cô chậm một chút, vậy thì...”.
Đột nhiên, Tề Phân Yên nhào tới ôm lấy Đường Phỉ, áy náy nói: “Thật xin lỗi... Nếu như chúng tôi không đề nghị đi bơi lội thì tốt rồi”.
“Đừng như thế, bây giờ tôi không sao rồi mà. Đâu phải do các cô hại tôi bị chết đuối đâu, là do tôi bị chuột rút, không có liên quan đến các cô mà”. Bây giờ Đường Phỉ lại phải an ủi bốn vị thiên kim.
“Mặc dù không phải do chúng tôi đẩy cô xuống nước nhưng mà đi bơi là đề nghị của chúng tôi cho nên chúng tôi cũng không tránh khỏi trách nhiệm, về sau có việc gì chúng tôi sẽ giúp đỡ cô hết sức, bởi vì chúng tôi nợ cô”.
Bốn vị tiểu thư tuy cách hành động hơi tùy tiện nhưng cá tính ngay thẳng, phạm sai lầm nhưng cũng sẽ dũng cảm nhận lỗi không đùn đẩy trách nhiệm.
Bây giờ Đường Phỉ đã hiểu tại sao Đường Vũ luôn tin tưởng bốn cô gái sẽ không gây ra việc lớn gì. Tuy họ hay làm theo ý mình nhưng vẫn luôn làm đúng nhân tình nghĩa lý (làm theo tình người và đạo lý).
“Anh tôi đâu? Chạy đi đâu rồi? Cứu cô ấy xong rồi lại coi như không có việc gì, thật không có đạo nghĩa (= đạo đức và chính nghĩa). Ít nhất cũng phải đưa Đường Phỉ đến bác sĩ chứ!”.
Xa xa nghe thấy tiếng bốn cô em đang mắng mình, Tề Gia Hách đứng ở cửa hỏi: “Anh có chọc đến các em đâu?’.
“Đường phỉ nói cô ấy bị chuột rút rất đau, tại sao anh không đưa cô ấy đi gặp bác sĩ?”.
“Anh nói xem anh vừa mới đi đâu?” . Tề Phân Yên tính khí nóng nảy nhất, vọt tới trước mặt anh trai, đánh vào người chất vấn.
“Em giống như vợ đang đánh ghen chồng vậy, nếu ở đây có người ngoài thì người ta nhất định sẽ nghĩ em là vợ anh”. Tề Gia Hách châm chọc, không trả lời mà đi về phía Đường Phỉ. “Tôi đi mua băng dán (= chắc là cái gì đó như Salonpas), cô dán sẽ thấy thoải mái hơn”.
“Cảm ơn”.
Tề Gia Hách chăm sóc cô như thế làm Đường Phỉ cảm thấy không quen. Thời gian vừa rồi hai người như nước với lửa, nên bây giờ cô bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ. Giữa hai người có một loại không khí khác lạ làm cho bốn tiểu thư cũng cảm thấy không tầm thường.
Giống như có dòng điện vừa chạy qua đây”.
Bốn cô nhìn nhau cười một tiếng lặng lẽ rời khỏi phòng, một lần nữa tạo cơ hội cho hai người. Ngay cả Đường Vũ lên gọi mọi người xuống ăn cơm cũng bị chặn lại.
Bọn họ kéo Đường Vũ ra hỏi: “Đường quản gia, anh làm gì thế?”.
“Gọi Đường Phỉ và Tổng giám đốc xuống ăn cơm”.
“Chúng ta đi trước thôi, Đường Phỉ và anh tôi có mấy lời muốn nói với nhau, anh không cần làm phiền họ đâu!”. Tề Mỹ Nghi nói.
“Nhưng...”.
Tề Lệ Dung kéo tay Đường Vũ, vẻ mặt cợt nhả hỏi: “Hôm nay anh nấu cái gì vậy?”.
Tề Phương Tĩnh cũng bu lại, ôm lấy cánh tay Đường Vũ một cách thân thiết “Anh không thể nấu toàn món chị hai thích đâu nhé”.
“Tôi chưa từng --- ---”
“Tôi biết, trên bàn ăn đều có món ăn mà mọi người thích, anh chưa từng thiên vị ai cả. Nhưng bây giờ có Đường Phỉ, trên bàn ăn phải có món màu xanh đó”.
Như thế rất lãng phí, món rau cũng rất tốt cho sức khỏe. “Phỉ Phỉ không kén ăn, các cô thích ăn gì em ấy đều có thể ăn được”.
“À, nếu vậy người chúng tôi thích Đường Phỉ có thể sẽ thích hay không?”.
“Ai?”.
“Anh trai tôi”.
Đường Vũ quay đầu nhìn cánh cửa phòng một cái. Dù không nhìn được tình huống trong phòng của Đường Phỉ và Tề Gia Hách nhưng anh nhớ tới mỗi lần hai người họ ở cùng chỗ luôn đấu khẩu đối chọi rất gay gắt, chân mày không tự chủ nhíu vào.
“Các cô sẽ không làm cái gì chứ?”.
“Đường Vũ anh không được phá hỏng chuyện tốt của chúng tôi!”.
“Tôi chắc chắn sẽ không làm gì nhưng tôi sợ cả hai người đó sẽ bị thương”. Hai người kia giống như hổ và sư tử. Đặt hai con thú dữ ở cạnh nhau sẽ làm cho người ta lo lắng.
Đường Phỉ ngồi trên ghế salon để Tề Gia Hách dán cao dán cho cô. Trong phòng rất an tĩnh làm cho hai người không được thoải mái. Cô muốn làm chút chuyện gì đó nhưng cả người chuyển động được mà không bị phát hiện chỉ có đôi mắt thôi.
Tầm mắt của cô rơi trên mặt anh, dừng lại ở giữa hai hàng lông mày. Anh có sống mũi thẳng, nói lên anh là một người kiên cường, không dễ thỏa hiệp. Sau đó ánh mắt của cô lui xuống một chút dừng lại trên đôi môi của anh, đột nhiên trong đầu cô hiện lên một hình ảnh -----
Anh giúp cô hô hấp nhân tạo.... Mặc dù lúc đó làm như thế là cần thiết nhưng chỉ cần nghĩ môi của hai người đã từng dính chặt một chỗ, mặt của cô bỗng nhiên đỏ bừng.
“Cứ dán cao dán giảm đau, nếu như vẫn không thoải mái tôi sẽ giúp cô xem lại”.
“Được”.
Câu trả lời của cô ấy dịu dàng quá?.
Không chỉ Tề Gia Hách cảm thấy kì quái mà cả Đường Phỉ cũng thấy âm thanh đó không giống với giọng nói của mình. Cô xấu hổ, bật dậy từ trên ghế salon, nhảy lò cò bằng một chân, la hét nói: “Tôi thấy đói rồi, đi ăn cơm thôi”.
“Này, cô không thể đi chậm à? Cẩn thận chưa khỏi chuột rút lại bị trẹo chân”.
Tề Gia Hách bước lên một bước kéo lấy cánh tay cô nhưng vì cô đnag nhảy lò cò không có trọng tâm, cả người ngã vào trong ngực anh. Hai người “Phanh” một tiếng ngã lă ra đất, anh trở thành miếng đệm thịt.
Nghe được tiếng Tề Gia Hách kêu lên, Đường Phỉ biết mình lại gây phiền toái vội vàng xoay người muốn xin lỗi nhưng mà cô không nên xoay người lại. Bởi vì như thế làm hai người mặt đối mặt, thân thể dính sát vào nhau, tư thế rất mập mờ, lúc nào cũng có thể lau súng cướp cò (Ốc: có bạn nào không hiểu không? :”>).
“Cô đừng lộn xộn!”. Tề Gia Hách nhỏ giọng quát, toàn thân căng cứng, đến hô hấp cũng không dám dùng quá sức.
Anh không nghĩ rằng mình sẽ có phản ứng như thế. Do anh đã cấm dục quá lâu sao? Nếu không tại sao ngay lúc này anh lại có phản ứng với người mà anh luôn thấy phản cảm?.
“Sao thế? Có phải tôi đụng phải chỗ nào không?”. Đường Phỉ nghĩ là mình lại làm gì đó, cả người uốn qua uốn lại, muốn xem xem có phải anh đã bị thương ở đâu không?
“Cô đừng có lộn xộn nữa!”. Âm thanh của Tề Gia Hách buồn bực, như muốn cảnh cáo mà lại như nghiến rắng nghiến lợi mà nói.
Đường Phỉ cảm thấy mình tốt bụng nhưng không được hồi đáp, buồn buồn nói: “Tôi chỉ sợ anh bị thương ở đâu, sao phải như vậy!”.
“Cô mau dậy đi”.
“Được rồi...” Đường Phỉ đang muốn dậy nhưng lại nhớ đến việc của bốn cô em gái nên dừng động tác, quay ra hỏi Tề Gia Hách. “Này, tôi muốn hỏi anh...”.
“Có chuyện gì không thể để sau được sao?”.
“Bởi vì như thế này sẽ dễ lấy được đáp án hơn”.
Cô là con gái thật hả? Ở tư thế này anh còn đang thấy không tự nhiên, thế mà cô vẻ mặt vẫn tự nhiên, muốn nói chuyện với anh?.
“Được rồi, có gì thì cô hãy hỏi đi”.
“Chẳng lẽ anh không có chút cảm giác gì với phụ nữ sao?”.
Chẳng lẽ cô phát hiện ra anh có phản ứng sinh lý? Anh sợ bị cô phát hiện sẽ rất mất thể diện nên cố gắng hít hơi dài, khôi phục nguyên trạng nói. “Tôi đã nói là tôi không có mà nhất là cô”.
“Cho nên anh có cảm giác với đàn ông?”.
Nếu như cô là con trai anh đảm bảo sẽ đánh cho cô một trận, nhưng mà cô không phải nên anh không thể làm gì khác hơn là phải nhịn, dù không vui thế nào cũng chỉ có thể nhịn.
“Tôi xin cô, đừng có hỏi mấy vấn đề nhảm nhí này nữa được không?”. Tề Gia Hách không nghĩ ra biện pháp, không còn cách nào cố ý nói gấp: “Mau đứng dậy, tôi muốn đi vệ sinh”.
Đường Phỉ “ừ” một tiếng rồi ngoan ngoãn đứng dậy. Dù sao cũng không thể ngăn cản con người làm việc đó.
Tề Gia Hách nhanh chóng đứng dậy đi về phòng khóa cửa lại, để Đường Phỉ ở lại suy nghĩ: “Hình như anh ta chỉ có cảm giác với con trai, mình phải làm gì bây giờ?”.
Nhưng mà tại sao cô lại cảm thấy như thế? Cô cứ nghĩ rằng bởi vì Đường Vũ là anh họ của cô. Cô không thể nhìn Đường gia tuyệt hậu nhưng suy nghĩ kĩ thì đáy lòng lại có một âm thanh phủ nhận việc đó.
Từ đầu có lẽ là ghét, cho đến bây giờ đã khẽ động lòng. Cô mơ hồ nhận ra sự thay đổi trong thái độ với Tề Gia Hách. Nhưng sự thay đổi này làm cho cô rất lo lắng......
Tình yêu, không nằm trong kế hoạch Đài Loan của cô.... ........
“Ừ”.
“Là anh đã cứu tôi sao?”. Vây... chẳng lẽ anh ta cũng đã hô hấp nhân tạo cho cô?
Tề Gia Hách đọc được trong mắt cô sự hoảng sợ, đành trấn an cho cô: “Tình huống rất nguy cấp, để cứu cô nên đã làm một số chuyện không nên làm, cô không cần nghĩ nhiều quá... Cô có thể đứng lên không?”.
“Tất nhiên...”. Nhưng Đường Phỉ vừa đứng lên, cái chân bị chuột rút bị đau làm cho cô ngã ngồi xuống mặt đất.
“Cô bị thương à?”.
“Không phải. Vừa rồi tôi bị chuột rút rất đau nên bây giờ chân không có lực”.
“Thật là --”. Tề Gia Hách định mở miệng nói móc cô mấy câu nhưng nhớ đến tình hình nguy cấp lúc nãy, chính mình đã nói sẽ không so đo với cô nữa. Là một người đàn ông phải nói được làm được, nên anh thu lại những gì mình định nói, trực tiếp ôm lấy cô.
“Này... mau buông tôi ra!”.
“Không đi được thì hãy ngồi yên đi, tôi sẽ đưa cô về biệt thự”.
Cứ như thế Đường Phỉ kéo gần khoảng cách của hai người lại một cách “chó ngáp phải ruồi”. Nhưng mà bốn vị tiểu thư đứng núp trong lùm cây nhìn lén thì lại nghĩ Đường Phỉ giả bộ chết đuối để tạo cơ hội.
Trở lại biệt thự, thấy Tề Gia Hách ra khỏi phòng, bốn cô gái lập tức chen vào phòng của Đường Phỉ, rối rít giơ ngón tay cái lên với cô và không ngừng khen ngợi cô rất mưu trí.
“Các cô hiểu lầm rồi”.
“Đừng ngượng... Không sao đâu, nếu như cô đùa thành thật chúng tôi cũng không quan tâm, dù sao thì cô và anh trai tôi cũng đều độc thân. Cố gắng lên!”. Tề Lệ Dung cá tính luôn thoải mái, lấy cùi chỏ đập nhẹ vào đỉnh đầu Đường Phỉ cười mập mờ.
Trên trán Đường Phỉ lộ ra ba đường hắc tuyến, quẫn bách giải thích: “Không phải như các cô nghĩ đâu, tôi bị chuột rút chìm xuống thật, đến bây giờ chân của tôi vẫn còn đau”.
“Bị chết đuối thật?”. Thấy Đường Phỉ không giống như đang nói láo, bốn vị tiểu thư lúc này mới khẩn trương.
“Thật”.
“Trời ạ! Nếu anh tôi cứu cô chậm một chút, vậy thì...”.
Đột nhiên, Tề Phân Yên nhào tới ôm lấy Đường Phỉ, áy náy nói: “Thật xin lỗi... Nếu như chúng tôi không đề nghị đi bơi lội thì tốt rồi”.
“Đừng như thế, bây giờ tôi không sao rồi mà. Đâu phải do các cô hại tôi bị chết đuối đâu, là do tôi bị chuột rút, không có liên quan đến các cô mà”. Bây giờ Đường Phỉ lại phải an ủi bốn vị thiên kim.
“Mặc dù không phải do chúng tôi đẩy cô xuống nước nhưng mà đi bơi là đề nghị của chúng tôi cho nên chúng tôi cũng không tránh khỏi trách nhiệm, về sau có việc gì chúng tôi sẽ giúp đỡ cô hết sức, bởi vì chúng tôi nợ cô”.
Bốn vị tiểu thư tuy cách hành động hơi tùy tiện nhưng cá tính ngay thẳng, phạm sai lầm nhưng cũng sẽ dũng cảm nhận lỗi không đùn đẩy trách nhiệm.
Bây giờ Đường Phỉ đã hiểu tại sao Đường Vũ luôn tin tưởng bốn cô gái sẽ không gây ra việc lớn gì. Tuy họ hay làm theo ý mình nhưng vẫn luôn làm đúng nhân tình nghĩa lý (làm theo tình người và đạo lý).
“Anh tôi đâu? Chạy đi đâu rồi? Cứu cô ấy xong rồi lại coi như không có việc gì, thật không có đạo nghĩa (= đạo đức và chính nghĩa). Ít nhất cũng phải đưa Đường Phỉ đến bác sĩ chứ!”.
Xa xa nghe thấy tiếng bốn cô em đang mắng mình, Tề Gia Hách đứng ở cửa hỏi: “Anh có chọc đến các em đâu?’.
“Đường phỉ nói cô ấy bị chuột rút rất đau, tại sao anh không đưa cô ấy đi gặp bác sĩ?”.
“Anh nói xem anh vừa mới đi đâu?” . Tề Phân Yên tính khí nóng nảy nhất, vọt tới trước mặt anh trai, đánh vào người chất vấn.
“Em giống như vợ đang đánh ghen chồng vậy, nếu ở đây có người ngoài thì người ta nhất định sẽ nghĩ em là vợ anh”. Tề Gia Hách châm chọc, không trả lời mà đi về phía Đường Phỉ. “Tôi đi mua băng dán (= chắc là cái gì đó như Salonpas), cô dán sẽ thấy thoải mái hơn”.
“Cảm ơn”.
Tề Gia Hách chăm sóc cô như thế làm Đường Phỉ cảm thấy không quen. Thời gian vừa rồi hai người như nước với lửa, nên bây giờ cô bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ. Giữa hai người có một loại không khí khác lạ làm cho bốn tiểu thư cũng cảm thấy không tầm thường.
Giống như có dòng điện vừa chạy qua đây”.
Bốn cô nhìn nhau cười một tiếng lặng lẽ rời khỏi phòng, một lần nữa tạo cơ hội cho hai người. Ngay cả Đường Vũ lên gọi mọi người xuống ăn cơm cũng bị chặn lại.
Bọn họ kéo Đường Vũ ra hỏi: “Đường quản gia, anh làm gì thế?”.
“Gọi Đường Phỉ và Tổng giám đốc xuống ăn cơm”.
“Chúng ta đi trước thôi, Đường Phỉ và anh tôi có mấy lời muốn nói với nhau, anh không cần làm phiền họ đâu!”. Tề Mỹ Nghi nói.
“Nhưng...”.
Tề Lệ Dung kéo tay Đường Vũ, vẻ mặt cợt nhả hỏi: “Hôm nay anh nấu cái gì vậy?”.
Tề Phương Tĩnh cũng bu lại, ôm lấy cánh tay Đường Vũ một cách thân thiết “Anh không thể nấu toàn món chị hai thích đâu nhé”.
“Tôi chưa từng --- ---”
“Tôi biết, trên bàn ăn đều có món ăn mà mọi người thích, anh chưa từng thiên vị ai cả. Nhưng bây giờ có Đường Phỉ, trên bàn ăn phải có món màu xanh đó”.
Như thế rất lãng phí, món rau cũng rất tốt cho sức khỏe. “Phỉ Phỉ không kén ăn, các cô thích ăn gì em ấy đều có thể ăn được”.
“À, nếu vậy người chúng tôi thích Đường Phỉ có thể sẽ thích hay không?”.
“Ai?”.
“Anh trai tôi”.
Đường Vũ quay đầu nhìn cánh cửa phòng một cái. Dù không nhìn được tình huống trong phòng của Đường Phỉ và Tề Gia Hách nhưng anh nhớ tới mỗi lần hai người họ ở cùng chỗ luôn đấu khẩu đối chọi rất gay gắt, chân mày không tự chủ nhíu vào.
“Các cô sẽ không làm cái gì chứ?”.
“Đường Vũ anh không được phá hỏng chuyện tốt của chúng tôi!”.
“Tôi chắc chắn sẽ không làm gì nhưng tôi sợ cả hai người đó sẽ bị thương”. Hai người kia giống như hổ và sư tử. Đặt hai con thú dữ ở cạnh nhau sẽ làm cho người ta lo lắng.
Đường Phỉ ngồi trên ghế salon để Tề Gia Hách dán cao dán cho cô. Trong phòng rất an tĩnh làm cho hai người không được thoải mái. Cô muốn làm chút chuyện gì đó nhưng cả người chuyển động được mà không bị phát hiện chỉ có đôi mắt thôi.
Tầm mắt của cô rơi trên mặt anh, dừng lại ở giữa hai hàng lông mày. Anh có sống mũi thẳng, nói lên anh là một người kiên cường, không dễ thỏa hiệp. Sau đó ánh mắt của cô lui xuống một chút dừng lại trên đôi môi của anh, đột nhiên trong đầu cô hiện lên một hình ảnh -----
Anh giúp cô hô hấp nhân tạo.... Mặc dù lúc đó làm như thế là cần thiết nhưng chỉ cần nghĩ môi của hai người đã từng dính chặt một chỗ, mặt của cô bỗng nhiên đỏ bừng.
“Cứ dán cao dán giảm đau, nếu như vẫn không thoải mái tôi sẽ giúp cô xem lại”.
“Được”.
Câu trả lời của cô ấy dịu dàng quá?.
Không chỉ Tề Gia Hách cảm thấy kì quái mà cả Đường Phỉ cũng thấy âm thanh đó không giống với giọng nói của mình. Cô xấu hổ, bật dậy từ trên ghế salon, nhảy lò cò bằng một chân, la hét nói: “Tôi thấy đói rồi, đi ăn cơm thôi”.
“Này, cô không thể đi chậm à? Cẩn thận chưa khỏi chuột rút lại bị trẹo chân”.
Tề Gia Hách bước lên một bước kéo lấy cánh tay cô nhưng vì cô đnag nhảy lò cò không có trọng tâm, cả người ngã vào trong ngực anh. Hai người “Phanh” một tiếng ngã lă ra đất, anh trở thành miếng đệm thịt.
Nghe được tiếng Tề Gia Hách kêu lên, Đường Phỉ biết mình lại gây phiền toái vội vàng xoay người muốn xin lỗi nhưng mà cô không nên xoay người lại. Bởi vì như thế làm hai người mặt đối mặt, thân thể dính sát vào nhau, tư thế rất mập mờ, lúc nào cũng có thể lau súng cướp cò (Ốc: có bạn nào không hiểu không? :”>).
“Cô đừng lộn xộn!”. Tề Gia Hách nhỏ giọng quát, toàn thân căng cứng, đến hô hấp cũng không dám dùng quá sức.
Anh không nghĩ rằng mình sẽ có phản ứng như thế. Do anh đã cấm dục quá lâu sao? Nếu không tại sao ngay lúc này anh lại có phản ứng với người mà anh luôn thấy phản cảm?.
“Sao thế? Có phải tôi đụng phải chỗ nào không?”. Đường Phỉ nghĩ là mình lại làm gì đó, cả người uốn qua uốn lại, muốn xem xem có phải anh đã bị thương ở đâu không?
“Cô đừng có lộn xộn nữa!”. Âm thanh của Tề Gia Hách buồn bực, như muốn cảnh cáo mà lại như nghiến rắng nghiến lợi mà nói.
Đường Phỉ cảm thấy mình tốt bụng nhưng không được hồi đáp, buồn buồn nói: “Tôi chỉ sợ anh bị thương ở đâu, sao phải như vậy!”.
“Cô mau dậy đi”.
“Được rồi...” Đường Phỉ đang muốn dậy nhưng lại nhớ đến việc của bốn cô em gái nên dừng động tác, quay ra hỏi Tề Gia Hách. “Này, tôi muốn hỏi anh...”.
“Có chuyện gì không thể để sau được sao?”.
“Bởi vì như thế này sẽ dễ lấy được đáp án hơn”.
Cô là con gái thật hả? Ở tư thế này anh còn đang thấy không tự nhiên, thế mà cô vẻ mặt vẫn tự nhiên, muốn nói chuyện với anh?.
“Được rồi, có gì thì cô hãy hỏi đi”.
“Chẳng lẽ anh không có chút cảm giác gì với phụ nữ sao?”.
Chẳng lẽ cô phát hiện ra anh có phản ứng sinh lý? Anh sợ bị cô phát hiện sẽ rất mất thể diện nên cố gắng hít hơi dài, khôi phục nguyên trạng nói. “Tôi đã nói là tôi không có mà nhất là cô”.
“Cho nên anh có cảm giác với đàn ông?”.
Nếu như cô là con trai anh đảm bảo sẽ đánh cho cô một trận, nhưng mà cô không phải nên anh không thể làm gì khác hơn là phải nhịn, dù không vui thế nào cũng chỉ có thể nhịn.
“Tôi xin cô, đừng có hỏi mấy vấn đề nhảm nhí này nữa được không?”. Tề Gia Hách không nghĩ ra biện pháp, không còn cách nào cố ý nói gấp: “Mau đứng dậy, tôi muốn đi vệ sinh”.
Đường Phỉ “ừ” một tiếng rồi ngoan ngoãn đứng dậy. Dù sao cũng không thể ngăn cản con người làm việc đó.
Tề Gia Hách nhanh chóng đứng dậy đi về phòng khóa cửa lại, để Đường Phỉ ở lại suy nghĩ: “Hình như anh ta chỉ có cảm giác với con trai, mình phải làm gì bây giờ?”.
Nhưng mà tại sao cô lại cảm thấy như thế? Cô cứ nghĩ rằng bởi vì Đường Vũ là anh họ của cô. Cô không thể nhìn Đường gia tuyệt hậu nhưng suy nghĩ kĩ thì đáy lòng lại có một âm thanh phủ nhận việc đó.
Từ đầu có lẽ là ghét, cho đến bây giờ đã khẽ động lòng. Cô mơ hồ nhận ra sự thay đổi trong thái độ với Tề Gia Hách. Nhưng sự thay đổi này làm cho cô rất lo lắng......
Tình yêu, không nằm trong kế hoạch Đài Loan của cô.... ........
/22
|