"Ông già, ông biết con trai của ông sẽ đói a!" Cung Hình Dực cười nhạt, hiện tại anh phải bồi dưỡng tình cảm với tên tiểu tử này,chuyện của anh với Tống Tâm Dao cần phải thêm một chút thời gian nữa rồi!
Món ăn bưng lên đủ, mọi người cũng ngồi xuống hết rồi, Cung Hình Dực nhớ tới chuyện ngày mai bọn họ phải làm.
"Dao Dao, ngày mai anh cho tài xế tới đón em và Kỳ Kỳ, anh mang hai người tới một nơi."
" Đến đâu vậy?" Kỳ Kỳ có chút ngạc nhiên, Cung Hình Dực muốn dẫn bọn họ đi đâu.
"Con trai, ngày mai đi thì biết! Ăn cơm đi, ăn no rồi, một nhà ba người chúng ta cùng đi tản bộ." Trên bàn cơm, chỉ có Tống Hàm Quân cùng Triệu Tâm Nguyệt đang cùng với Lôi Vũ minh nói chuyện phiếm. Mà cả nhà ba người bọn họ, đều là chú ý ăn cơm.
Thỉnh thoảng, Cung Hình Dực gắp một chút thức ăn cho Tống Tâm Dao hoặc là Kỳ Kỳ, cách một lúc, lại là Tống Tâm Dao gắp cho Cung Hình Dực cùng Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ cũng gắp cho Tống Tâm Dao, chỉ là cũng không gắp cho Cung Hình Dực, Cung Hình Dực cũng không để ý, Kỳ Kỳ không gắp cho anh, anh có thể gắp. cho Kỳ Kỳ
Ít nhất, anh gắp thức ăn cho Kỳ Kỳ, nó cũng sẽ ăn hết.
Lôi Vũ Minh yên lặng chú ý tới Tống Tâm Dao, rất muốn tâm sự cùng cô, nhưng mà hôm nay Cung Hình Dực cũng chạy tới Tống gia .
Anh tới thật không đúng lúc, nếu như anh ta không có ở đây, anh muốn cùng Tống Tâm Dao nói chuyện thật lâu.
Xem ra, bây giờ vẫn là không được, Cung Hình Dực hoàn toàn không cho anh một cơ hội nào, nói liên tục cũng không cho anh cơ hội để nói.
Chỉ cần anh vừa mở miệng, anh ta lập tức sẽ cùng Tống Tâm Dao nói chuyện này chuyện kia, trước kia anh cũng không phát hiện, Cung Hình Dực là một người nói nhiều như vậy.
Nhưng bây giờ nhìn lại, anh ta đúng là người rất nhiều lời, đặc biệt là ở trước mặt Tống Tâm anh ta đặc biệt nhiều lời.
Xem ra, anh lại phải tìm cơ hội khác để giữa anh và cô có một bắt đầu.
Ít nhất, anh muốn làm cho Tống Tâm Dao không cảm thấy anh xa lạ nữa.
*
Cung Hình Dực cho xe tới Tống gia, đón Kỳ Kỳ cùng Tống Tâm Dao đến công ty, hai người bọn họ người mới vừa bước vào công ty, đã khiến rất nhiều nhân viên dừng lại quan sát. Chỉ là, bọn họ không dám nói nhiều, bọn họ mà nói, nếu như truyền đến tai Cung Hình Dực, bọn họ nhất định sẽ rất thảm.
Nhìn Kỳ Kỳ có 90% tương tự Cung Hình Dực, bọn họ kinh ngạc há to mồm, đủ để nhét vào một quả trứng gà.
Chẳng qua là Kỳ Kỳ và Tống tâm Dao rất nhanh đã tiến vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, đồng thời cũng khiến cho bọn họ hoài nghi, có phải Cung Hình Dực bởi vì người phụ nữ này mà giải trừ hôn ước với cao Cầm Nhã hay không .
Tống Tâm Dao chào hỏi nhân viên ở Tử Mị, đi tới phòng làm việc của Cung Hình Dực. Cô là lần đầu tiên tới công ty của anh, đi vào địa bàn của anh.
Phòng làm việc của anh lấy hai màu trắng đen làm chủ đạo, giống như tính tình của anh rất là lạnh nhạt. Mặc dù, anh ở trước mặt cô có cười, nhưng mà trong lúc làm việc, bộ dáng của anh, thật sự rất nghiêm túc, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ khi đang làm việc của anh, thtj nghiêm túc. Giống như lúc Kỳ Kỳ đang xem một cuốn sách nào đó, bộ dáng mê người đó của hai người thật sự là giống nhau như đúc.
Đay chắc hẳn cũng là một trong những điểm giống nhau của cha con bọn họ đi! Cô rất may mắn, Kỳ Kỳ phần lớn đều di truyền từ cha nó, hoàn hảo không có di truyền nhiều từ cô, nếu như di truyền từ cô, vậy sẽ không tốt, tính tình của cô không được tốt, hơn nữa lúc nhỏ còn nghịch ngợm như vậy.
Kỳ Kỳ bình thường cũng là một đứa bé trai nghịch ngợm, nhưng mà nó lại không có cơ hội nghịch ngợm.
"Oa. . . . . . Ông già, không tệ a!" Kỳ Kỳ quay một vòng, sau đó thở dài nói.
Về sau, nó cũng sẽ ngồi làm trong phòng làm việc như vậy, màu sắc này nó thích.
"Con trai, có muốn tới đây ngồi một chút hay không?" Cung Hình Dực chỉ chỉ chỗ ngồi của mình, Kỳ Kỳ trợn to hai mắt, nó thật sự nghĩ muốn ngồi ở đó một lúc.
"Mẹ, có thể không?" Kỳ Kỳ liếc mắt nhìn Tống Tâm Dao, hỏi, cho đến khi cô gật đầu một cái, nó mới giống như con chim khoái lạc, chạy đi.
Ngồi trên chỗ ngồi của CEO, Kỳ Kỳ chỉ cảm thấy, mình thật giống như người lớn. Hơn nữa còn ngồi ở chỗ ngồi của tổng giám đốc, trong tưởng tượng của nó, khi lớn lên, nó cũng trên ghế ngồi này, kiếm tiền cho mẹ.
Như vậy, mẹ có thể không cần làm công việc khổ cực giống như trước, mà nó cũng sẽ không bị giam ở nhà.
"Con trai, xuống đi! Cha dẫn con và mẹ đến một nơi." Cung Hình Dực ôm lấy Kỳ Kỳ, đi tới bên cạnh Tống Tâm Dao, ôm hông của cô, đi ra ngoài.
Lúc đi qua phòng thư ký, anh nói với thư ký: "Hủy bỏ tất cả hành trình của ngày hôm nay, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi điện thoại cho tôi!" Không đợi thư ký trả lời, anh đã ôm Tống Tâm Dao và Kỳ Kỳ đi tới thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, khiến mọi người đều ngẩng đàu đầu, nhìn theo hướng bọn họ rời đi.
Có vài người, bắt đầu chạy đến nhà vệ sinh, nhỏ giọng nói thầm hai tiếng, hoặc là dùng tin ngắn, hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm, lại thảo luận chuyện này. Hoặc là buổi tối lên mạng trực tiếp nói chuyện phiếm.
Ra khỏi công ty, Cung Hình Dực liền lái xe, mang theo Tống Tâm Dao cùng Kỳ Kỳ, đi tới quán bar "Tử Mị" bốn năm trước kia. Khi thấy hai chữ phía trên kia, Tống Tâm Dao cũng sợ hết hồn, không ngờ, anh sẽ mang cô tới đây.
"Còn nhớ rõ sao? Chúng ta đã gặp nhau ở đây." Chỉ vào một cái ghế tựa đã dùng tơ hồng vây quanh.
"Đây là?" Nhìn trong vòng tơ hồng, cô cảm thấy không thể tưởng tượng được.
"Cái ghế kia, là chỗ em ngồi năm đó, cuối cùng, anh đã để chỗ đó thành khu vực cấm, không để người khác tiếp tục đi vào." Tống Tâm Dao hoàn toàn không nghĩ tới, anh sẽ làm như vậy.
"Tại sao muốn làm như vậy?" Cô không hiểu.
"Đêm đó, em biết anh vì sao lại chọn em không?" Đêm đó, anh chỉ vào Tống Tâm Dao, cũng không phải vì đêm đó muốn cô bồi anh ngủ, mà bởi vì, anh nhìn thấy có người bỏ thuốc vào rượu của cô, lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã bị đôi mắt to của cô hấp dẫn.
Lúc ấy, người anh là người bỏ thuốc chứ không phải Tống Tâm Dao, nhưng mà tất cả mọi người lại cho là, anh chỉ vào Tống Tâm Dao. Đều nhìn về phía Tống Tâm Dao mà không có nhìn cái người bỏ thuốc đó.
Anh lại không nghĩ đến, cô mượn những ly rượu kia có thêm can đảm, một hớp liền uống chén kia rượu vào.
Lúc ấy, anh muốn đi đến sau sân khấu, đổi quần áo xong sẽ đi tìm cô. Nhưng mà, lúc đến phía sau sân khấu, anh uống ly rượu lúc đầu đã để lại trên quầy rượu. Sau đó, anh liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhanh chóng mặc quần áo vào, liền chạy ra ngoài.
Mà kéo Tống Tâm Dao cũng bị hạ thuốc lại, đêm đó, có thể là trời cao an bài, cũng có thể là bọn họ có duyên phận. Cho nên, mới có thể để cho anh gặp được cô.
"Tại sao?" Cô vẫn luôn không hiểu, ở trong quán bar đêm đó, nhất định có rất nhiều mỹ nữ nguyện ý qua đêm cùng anh.
Món ăn bưng lên đủ, mọi người cũng ngồi xuống hết rồi, Cung Hình Dực nhớ tới chuyện ngày mai bọn họ phải làm.
"Dao Dao, ngày mai anh cho tài xế tới đón em và Kỳ Kỳ, anh mang hai người tới một nơi."
" Đến đâu vậy?" Kỳ Kỳ có chút ngạc nhiên, Cung Hình Dực muốn dẫn bọn họ đi đâu.
"Con trai, ngày mai đi thì biết! Ăn cơm đi, ăn no rồi, một nhà ba người chúng ta cùng đi tản bộ." Trên bàn cơm, chỉ có Tống Hàm Quân cùng Triệu Tâm Nguyệt đang cùng với Lôi Vũ minh nói chuyện phiếm. Mà cả nhà ba người bọn họ, đều là chú ý ăn cơm.
Thỉnh thoảng, Cung Hình Dực gắp một chút thức ăn cho Tống Tâm Dao hoặc là Kỳ Kỳ, cách một lúc, lại là Tống Tâm Dao gắp cho Cung Hình Dực cùng Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ cũng gắp cho Tống Tâm Dao, chỉ là cũng không gắp cho Cung Hình Dực, Cung Hình Dực cũng không để ý, Kỳ Kỳ không gắp cho anh, anh có thể gắp. cho Kỳ Kỳ
Ít nhất, anh gắp thức ăn cho Kỳ Kỳ, nó cũng sẽ ăn hết.
Lôi Vũ Minh yên lặng chú ý tới Tống Tâm Dao, rất muốn tâm sự cùng cô, nhưng mà hôm nay Cung Hình Dực cũng chạy tới Tống gia .
Anh tới thật không đúng lúc, nếu như anh ta không có ở đây, anh muốn cùng Tống Tâm Dao nói chuyện thật lâu.
Xem ra, bây giờ vẫn là không được, Cung Hình Dực hoàn toàn không cho anh một cơ hội nào, nói liên tục cũng không cho anh cơ hội để nói.
Chỉ cần anh vừa mở miệng, anh ta lập tức sẽ cùng Tống Tâm Dao nói chuyện này chuyện kia, trước kia anh cũng không phát hiện, Cung Hình Dực là một người nói nhiều như vậy.
Nhưng bây giờ nhìn lại, anh ta đúng là người rất nhiều lời, đặc biệt là ở trước mặt Tống Tâm anh ta đặc biệt nhiều lời.
Xem ra, anh lại phải tìm cơ hội khác để giữa anh và cô có một bắt đầu.
Ít nhất, anh muốn làm cho Tống Tâm Dao không cảm thấy anh xa lạ nữa.
*
Cung Hình Dực cho xe tới Tống gia, đón Kỳ Kỳ cùng Tống Tâm Dao đến công ty, hai người bọn họ người mới vừa bước vào công ty, đã khiến rất nhiều nhân viên dừng lại quan sát. Chỉ là, bọn họ không dám nói nhiều, bọn họ mà nói, nếu như truyền đến tai Cung Hình Dực, bọn họ nhất định sẽ rất thảm.
Nhìn Kỳ Kỳ có 90% tương tự Cung Hình Dực, bọn họ kinh ngạc há to mồm, đủ để nhét vào một quả trứng gà.
Chẳng qua là Kỳ Kỳ và Tống tâm Dao rất nhanh đã tiến vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, đồng thời cũng khiến cho bọn họ hoài nghi, có phải Cung Hình Dực bởi vì người phụ nữ này mà giải trừ hôn ước với cao Cầm Nhã hay không .
Tống Tâm Dao chào hỏi nhân viên ở Tử Mị, đi tới phòng làm việc của Cung Hình Dực. Cô là lần đầu tiên tới công ty của anh, đi vào địa bàn của anh.
Phòng làm việc của anh lấy hai màu trắng đen làm chủ đạo, giống như tính tình của anh rất là lạnh nhạt. Mặc dù, anh ở trước mặt cô có cười, nhưng mà trong lúc làm việc, bộ dáng của anh, thật sự rất nghiêm túc, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ khi đang làm việc của anh, thtj nghiêm túc. Giống như lúc Kỳ Kỳ đang xem một cuốn sách nào đó, bộ dáng mê người đó của hai người thật sự là giống nhau như đúc.
Đay chắc hẳn cũng là một trong những điểm giống nhau của cha con bọn họ đi! Cô rất may mắn, Kỳ Kỳ phần lớn đều di truyền từ cha nó, hoàn hảo không có di truyền nhiều từ cô, nếu như di truyền từ cô, vậy sẽ không tốt, tính tình của cô không được tốt, hơn nữa lúc nhỏ còn nghịch ngợm như vậy.
Kỳ Kỳ bình thường cũng là một đứa bé trai nghịch ngợm, nhưng mà nó lại không có cơ hội nghịch ngợm.
"Oa. . . . . . Ông già, không tệ a!" Kỳ Kỳ quay một vòng, sau đó thở dài nói.
Về sau, nó cũng sẽ ngồi làm trong phòng làm việc như vậy, màu sắc này nó thích.
"Con trai, có muốn tới đây ngồi một chút hay không?" Cung Hình Dực chỉ chỉ chỗ ngồi của mình, Kỳ Kỳ trợn to hai mắt, nó thật sự nghĩ muốn ngồi ở đó một lúc.
"Mẹ, có thể không?" Kỳ Kỳ liếc mắt nhìn Tống Tâm Dao, hỏi, cho đến khi cô gật đầu một cái, nó mới giống như con chim khoái lạc, chạy đi.
Ngồi trên chỗ ngồi của CEO, Kỳ Kỳ chỉ cảm thấy, mình thật giống như người lớn. Hơn nữa còn ngồi ở chỗ ngồi của tổng giám đốc, trong tưởng tượng của nó, khi lớn lên, nó cũng trên ghế ngồi này, kiếm tiền cho mẹ.
Như vậy, mẹ có thể không cần làm công việc khổ cực giống như trước, mà nó cũng sẽ không bị giam ở nhà.
"Con trai, xuống đi! Cha dẫn con và mẹ đến một nơi." Cung Hình Dực ôm lấy Kỳ Kỳ, đi tới bên cạnh Tống Tâm Dao, ôm hông của cô, đi ra ngoài.
Lúc đi qua phòng thư ký, anh nói với thư ký: "Hủy bỏ tất cả hành trình của ngày hôm nay, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi điện thoại cho tôi!" Không đợi thư ký trả lời, anh đã ôm Tống Tâm Dao và Kỳ Kỳ đi tới thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, khiến mọi người đều ngẩng đàu đầu, nhìn theo hướng bọn họ rời đi.
Có vài người, bắt đầu chạy đến nhà vệ sinh, nhỏ giọng nói thầm hai tiếng, hoặc là dùng tin ngắn, hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm, lại thảo luận chuyện này. Hoặc là buổi tối lên mạng trực tiếp nói chuyện phiếm.
Ra khỏi công ty, Cung Hình Dực liền lái xe, mang theo Tống Tâm Dao cùng Kỳ Kỳ, đi tới quán bar "Tử Mị" bốn năm trước kia. Khi thấy hai chữ phía trên kia, Tống Tâm Dao cũng sợ hết hồn, không ngờ, anh sẽ mang cô tới đây.
"Còn nhớ rõ sao? Chúng ta đã gặp nhau ở đây." Chỉ vào một cái ghế tựa đã dùng tơ hồng vây quanh.
"Đây là?" Nhìn trong vòng tơ hồng, cô cảm thấy không thể tưởng tượng được.
"Cái ghế kia, là chỗ em ngồi năm đó, cuối cùng, anh đã để chỗ đó thành khu vực cấm, không để người khác tiếp tục đi vào." Tống Tâm Dao hoàn toàn không nghĩ tới, anh sẽ làm như vậy.
"Tại sao muốn làm như vậy?" Cô không hiểu.
"Đêm đó, em biết anh vì sao lại chọn em không?" Đêm đó, anh chỉ vào Tống Tâm Dao, cũng không phải vì đêm đó muốn cô bồi anh ngủ, mà bởi vì, anh nhìn thấy có người bỏ thuốc vào rượu của cô, lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã bị đôi mắt to của cô hấp dẫn.
Lúc ấy, người anh là người bỏ thuốc chứ không phải Tống Tâm Dao, nhưng mà tất cả mọi người lại cho là, anh chỉ vào Tống Tâm Dao. Đều nhìn về phía Tống Tâm Dao mà không có nhìn cái người bỏ thuốc đó.
Anh lại không nghĩ đến, cô mượn những ly rượu kia có thêm can đảm, một hớp liền uống chén kia rượu vào.
Lúc ấy, anh muốn đi đến sau sân khấu, đổi quần áo xong sẽ đi tìm cô. Nhưng mà, lúc đến phía sau sân khấu, anh uống ly rượu lúc đầu đã để lại trên quầy rượu. Sau đó, anh liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhanh chóng mặc quần áo vào, liền chạy ra ngoài.
Mà kéo Tống Tâm Dao cũng bị hạ thuốc lại, đêm đó, có thể là trời cao an bài, cũng có thể là bọn họ có duyên phận. Cho nên, mới có thể để cho anh gặp được cô.
"Tại sao?" Cô vẫn luôn không hiểu, ở trong quán bar đêm đó, nhất định có rất nhiều mỹ nữ nguyện ý qua đêm cùng anh.
/83
|