Nhìn thấy Dung Huyên gật đầu đồng ý, ông Lục mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Cháu gái của ông, thật sự đã thay đổi rồi.
Trước kia Dung Huyên khóa lại cánh cửa dẫn vào nội tâm mình, cả người nóng nảy , dễ giận, những gì người khác nói cô đều nghe không lọt tai.
Ông khi ấy thật sự không thể nào yên lòng.
Nhưng hiện tại cô rốt cuộc đã thay đổi theo chiều hướng tích cực. Cháu gái của ông đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện hơn xưa cũng càng ngày càng trở nên lợi hại.
Ông rốt cuộc cũng có thể yên tâm.
Ông Lục tiếp tục nói "Chương trình sẽ bắt đầu quay trước Tết Âm Lịch, kéo dài trong ba ngày. Vậy ông ngoại sẽ giúp con đăng kí nhé?"
Ông ngoại Dung Huyên trước kia mở một công ty giải trí, ở trong giới cũng coi như có chút quan hệ, giúp cháu gái có thể tham gia chương trình này là chuyện dễ như trở bàn tay.
Dung Huyên gật gật đầu, chuyện này cứ như vậy liền quyết định xong.
Mấy ngày nay Dung Huyên luôn ở nhà ông ngoại, sau đó trực tiếp đi đến nơi quay chương trình, chờ sau khi quay xong mới trở về Dung gia.
Gần đây Dung Diệu đối với cô rất hòa ái, chiều chuộng, mặc kệ cô muốn làm cái gì ông ta đều ủng hộ. Ông ta bày ra dáng vẻ người ba tốt như vậy càng tiện cho Dung Huyên.
Dù sao ông ta cũng là ba của cô, nếu thường xuyên làm khó dễ cũng sẽ gây ra rất nhiều phiền toái.
Dung Huyên nhớ lại một chút thông tin về ở trong truyện. Thân là chương trình dành cho học sinh giỏi, đương nhiên lấy việc trả lời câu hỏi, thể hiện trí thông minh là chính. Nhưng học sinh thời đại mới không chỉ phải học giỏi mà còn phải có thể lực cho nên có chương trình này còn có không ít nhiệm vụ yêu cầu hoạt động tay chân, khảo nghiệm trí nhớ cùng với thể lực.
Nữ chủ ở chương trình này tỏa sáng rực rỡ. Dung Huyên tự nhiên không có ấu trĩ đến mức muốn cùng nữ chủ ganh đua cao thấp.
Cô ngại phiền phức, thật sự không muốn gặp phải nữ chủ.
Sở dĩ cô đồng ý tham gia chương trình này là bởi vì không muốn khiến ông ngoại thất vọng. Ông ngoại thật sự rất muốn cô có thể tham gia chương trình này.
Nếu như đã đáp ứng, cô đương nhiên sẽ nghiêm túc tham gia thật tốt.
Ngày bắt đầu quay , Cố Dã đưa Dung Huyên đến trường quay.
Lúc cô đến nơi, bảy người chơi khác đến từ các thành phố khác đều đã ở trường quay. Trong bảy người này đương nhiên là có cả nữ chủ Ninh Thuần.
Bạn học cùng lớp của Ninh Thuần là Lý Âu cũng tham gia chương trình này.
Cô ta ghé sát bên tai Ninh Thuần, nhỏ giọng nói "Oa, nếu như tớ nhớ không nhàm thì cái xe kia là Maybach?"
Ninh Thuần theo tầm mắt của cô ta nhìn qua, đúng thật là Maybach, giá bán hơn ngàn vạn.
Lý Ấu trêu ghẹo nói "Chiếc xe này thật là ngầu. Tiểu Thuần, sao nhà cậu không mua một chiếc như vậy?"
Ninh Thuần nhìn Lý Âu, nhẹ giọng nói "Nhà tớ mua không nổi" Nhà cô có tiền nhưng cũng chỉ là có tiền mà thôi, chiếc xe ngàn vạn trở lên nhà cô mua không nổi.
Lý Ấu 'a' một tiếng, nhỏ giọng nói "Chàng trai kia! Cậu có thấy không? Thật là đẹp trai quá đi!"
Có thể là do chờ đến khi quay chương trình quá mức nhàm chán, Ninh Thuần nghe thấy Lý Ấu nói như vậy liền quay đầu nhìn theo.
Tài xế đi xuống mở cửa ghế sau, đầu tiên là một chàng trai bước xuống, mặc áo khoác da màu đen phối với quần dài cùng màu, lớn lên quả thật rất đẹp trai.
Thật ra gu thẩm mỹ của mỗi người đều không giống nhau, nếu như gương mặt có chút ưa nhìn , có vài người cảm thấy đẹp trai nhưng đối với vài người khác lại cảm thấy bình thường.
Nhưng Ninh Thuần cảm thấy, kiểu đẹp trai của chàng trai kia, là kiểu đẹp đến mức ai cũng phải công nhận, là vẻ đẹp có thể thu hút ánh mắt của mọi người, khiến người ta rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mặc kệ là ánh mắt của thế hệ trước, hiện tại hay tương lai, mặc kệ là nam, nữ, già , trẻ đều sẽ cảm nhận được vẻ đẹp này.
Ngay từ đầu Ninh Thuần cùng Lý Ấu đều cho rằng chàng trai này là người tới tham gia chương trình giống như bọn họ. Hai người còn chưa kịp cảm khái chàng trai này lớn lên không chỉ đẹp mà còn thông minh, thì chàng trai kia đã hơi khom lưng, vươn tay về phía trong xe.
Sau đó một bàn tay trắng nõn vươn ra, nắm lấy bàn tay của chàng trai kia, bước xuống dưới xe.
Sau khi cô gái kia xuống xe, tổ làm phim cùng với đám người chơi chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh sáng ngời.
Nguyên nhân không có gì khác, cô gái này thật sự quá xinh đẹp.
Lý Ấu 'ai nha' một tiếng "Tiểu Thuần, chương trình này vậy mà lại xuất hiện một nữ sinh có nhan sắc sánh ngang với cậu"
Trước khi Dung Huyên xuất hiện, dung mạo của Ninh Thuần thật sự không có đối thủ nhưng kể từ khi Dung Huyên xuất hiện, đối thủ của Ninh Thuần đã xuất hiện. Hơn nữa, trước mắt xem ra, dung mạo của Dung Huyên nhỉnh hơn một chút.
Quan hệ giữa Lý Ấu cùng Ninh Thuần rất bình thường. Hai người đều là học sinh xuất sắc, ngày thường ai cũng không phục ai, nhiều lắm cũng chỉ nói với nhau vài câu.
Cho nên, Lý Ấu tự nhiên lúc nói chuyện sẽ không để ý đến tâm trạng của Ninh Thuần.
Sau khi Dung Huyên xuống xe, Lý Ấu sờ sờ cằm, nghiên cứu nói "Cậu nói xem, người tham gia cuộc thi rốt cuộc là chàng trai kia hay cô gái kia?"
Tuy hỏi như vậy nhưng thật ra trong lòng Lý Ấu cùng Ninh Thuần đều đã có đáp án.
Là một người thông minh, không chỉ có bảng thành tích đáng ngưỡng mộ mà còn có trình độ phán đoán cùng EQ không thấp.
Nếu chỉ có cái bảng thành tích đẹp đẽ kia, hôm nay các cô cũng sẽ không thể đứng ở đây chuẩn bị tham gia chương trình này.
Tổ tiết mục tổng cộng mời tới tám người, bảy người đã có mặt, chỉ còn thiếu một người. Nhìn cái dạng kia xem ra chàng trai kia là cố ý đưa cô gái kia đến đây.
Lý Ấu tặc lưỡi, nói "Làm sao bây giờ, tớ có chút ghen tị"
Ninh Thuần vốn kiêu ngạo, mặc dù là nói giỡn cũng sẽ không bao giờ nói ra những câu như kiểu 'tớ ghen tị' cho nên Lý Ấu vừa dứt lời, cô cũng không nói gì tiếp.
Lý Ấu biết rõ Ninh Thuần tính tình cao ngạo cho nên không được đáp lại cũng không có cảm thấy gì.
...
Dung Huyên sau khi xuống xe liền nhìn quanh bốn phía.
Liếc một cái liền nhìn thấy nữ chủ Ninh Thuần.
Cô ấy lớn lên rất nổi bật, một đầu tóc ngắn gọn gàng, tóc mái mềm mại rủ trên trán, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay.
Cố Dã chú ý đến Dung Huyên sau khi xuống xe ánh mắt liền không còn đặt trên người mình nữa, bất mãn nói "Vợ, em đang nhìn cái gì vậy?"
Cố Dã theo tầm mắt của Dung Huyên mà nhìn qua.
ở đó có hai nữ sinh tóc ngắn đang đứng, hình như là người chơi tham gia chương trình.
Không có gì đặc biệt.
Cố Dã thu hồi ánh mắt, không nhìn nữa.
Dung Huyên quay đầu lại định cầm điện thoại nhưng sau đó phát hiện ra tổ tiết mục yêu cầu không được mang điện thoại, cô dứt khoát không cần điện thoại nữa.
Cô cầm lấy tay Cố Dã, viết chữ lên trên lòng bàn tay anh "Anh, chưa, đi , sao?"
Đầu lưỡi Cố Dã nhẹ đẩy hàm trên "Em cái đồ không có lương tâm, anh cố ý đưa em đến đây, vừa đến nơi em liền muốn đuổi anh đi"
Dung Huyên thật ra không muốn để Cố Dã đưa mình đến đây. Mấy ngày nay cô ở nhà ông ngoại, ông ngoại cũng có tài xế, có thể đưa cô đến đây nhưng Cố Dã từ trong miệng ông ngoại biết cô muốn tham gia chương trình này liền quyết tâm muốn đưa cô đi.
Ông ngoại đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
Cố Dã nhìn xung quanh một vòng "Anh không thể đồng hành cùng em?"
Dung Huyên phải một mình ở trong cái hoàn cảnh lạ lẫm này suốt hai ngày, anh thật sự có chút không yên tâm.
Cố Dã gần đây tuy được nghỉ đông nhưng cũng không có nhàn rỗi. Người nhà đã đồng ý cho anh trở thành tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử cho nên anh gần đây đã tham gia một chiến đội, dọn vào ở cùng với cả đội trong một căn biệt thự.
Dung Huyên viết lên tay Cố Dã "Không, được"
Cố Dã còn muốn nói gì đó, Dung Huyên lại viết tiếp "Anh, có, ước, mơ, của, mình, tôi, cũng , có. Muốn, tự, mình, nỗ, lực"
Có đối khi, có một số người cả đời cũng không thể sinh ra chút ăn ý nào.
Nhưng có một sốt người, rất dễ dàng liền có thể hiểu ý đối phương.
Rõ ràng Dung Huyên viết không nhiều chữ trên tay anh nhưng Cố Dã vừa nhìn đã hiểu.
Cháu gái của ông, thật sự đã thay đổi rồi.
Trước kia Dung Huyên khóa lại cánh cửa dẫn vào nội tâm mình, cả người nóng nảy , dễ giận, những gì người khác nói cô đều nghe không lọt tai.
Ông khi ấy thật sự không thể nào yên lòng.
Nhưng hiện tại cô rốt cuộc đã thay đổi theo chiều hướng tích cực. Cháu gái của ông đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện hơn xưa cũng càng ngày càng trở nên lợi hại.
Ông rốt cuộc cũng có thể yên tâm.
Ông Lục tiếp tục nói "Chương trình sẽ bắt đầu quay trước Tết Âm Lịch, kéo dài trong ba ngày. Vậy ông ngoại sẽ giúp con đăng kí nhé?"
Ông ngoại Dung Huyên trước kia mở một công ty giải trí, ở trong giới cũng coi như có chút quan hệ, giúp cháu gái có thể tham gia chương trình này là chuyện dễ như trở bàn tay.
Dung Huyên gật gật đầu, chuyện này cứ như vậy liền quyết định xong.
Mấy ngày nay Dung Huyên luôn ở nhà ông ngoại, sau đó trực tiếp đi đến nơi quay chương trình, chờ sau khi quay xong mới trở về Dung gia.
Gần đây Dung Diệu đối với cô rất hòa ái, chiều chuộng, mặc kệ cô muốn làm cái gì ông ta đều ủng hộ. Ông ta bày ra dáng vẻ người ba tốt như vậy càng tiện cho Dung Huyên.
Dù sao ông ta cũng là ba của cô, nếu thường xuyên làm khó dễ cũng sẽ gây ra rất nhiều phiền toái.
Dung Huyên nhớ lại một chút thông tin về ở trong truyện. Thân là chương trình dành cho học sinh giỏi, đương nhiên lấy việc trả lời câu hỏi, thể hiện trí thông minh là chính. Nhưng học sinh thời đại mới không chỉ phải học giỏi mà còn phải có thể lực cho nên có chương trình này còn có không ít nhiệm vụ yêu cầu hoạt động tay chân, khảo nghiệm trí nhớ cùng với thể lực.
Nữ chủ ở chương trình này tỏa sáng rực rỡ. Dung Huyên tự nhiên không có ấu trĩ đến mức muốn cùng nữ chủ ganh đua cao thấp.
Cô ngại phiền phức, thật sự không muốn gặp phải nữ chủ.
Sở dĩ cô đồng ý tham gia chương trình này là bởi vì không muốn khiến ông ngoại thất vọng. Ông ngoại thật sự rất muốn cô có thể tham gia chương trình này.
Nếu như đã đáp ứng, cô đương nhiên sẽ nghiêm túc tham gia thật tốt.
Ngày bắt đầu quay , Cố Dã đưa Dung Huyên đến trường quay.
Lúc cô đến nơi, bảy người chơi khác đến từ các thành phố khác đều đã ở trường quay. Trong bảy người này đương nhiên là có cả nữ chủ Ninh Thuần.
Bạn học cùng lớp của Ninh Thuần là Lý Âu cũng tham gia chương trình này.
Cô ta ghé sát bên tai Ninh Thuần, nhỏ giọng nói "Oa, nếu như tớ nhớ không nhàm thì cái xe kia là Maybach?"
Ninh Thuần theo tầm mắt của cô ta nhìn qua, đúng thật là Maybach, giá bán hơn ngàn vạn.
Lý Ấu trêu ghẹo nói "Chiếc xe này thật là ngầu. Tiểu Thuần, sao nhà cậu không mua một chiếc như vậy?"
Ninh Thuần nhìn Lý Âu, nhẹ giọng nói "Nhà tớ mua không nổi" Nhà cô có tiền nhưng cũng chỉ là có tiền mà thôi, chiếc xe ngàn vạn trở lên nhà cô mua không nổi.
Lý Ấu 'a' một tiếng, nhỏ giọng nói "Chàng trai kia! Cậu có thấy không? Thật là đẹp trai quá đi!"
Có thể là do chờ đến khi quay chương trình quá mức nhàm chán, Ninh Thuần nghe thấy Lý Ấu nói như vậy liền quay đầu nhìn theo.
Tài xế đi xuống mở cửa ghế sau, đầu tiên là một chàng trai bước xuống, mặc áo khoác da màu đen phối với quần dài cùng màu, lớn lên quả thật rất đẹp trai.
Thật ra gu thẩm mỹ của mỗi người đều không giống nhau, nếu như gương mặt có chút ưa nhìn , có vài người cảm thấy đẹp trai nhưng đối với vài người khác lại cảm thấy bình thường.
Nhưng Ninh Thuần cảm thấy, kiểu đẹp trai của chàng trai kia, là kiểu đẹp đến mức ai cũng phải công nhận, là vẻ đẹp có thể thu hút ánh mắt của mọi người, khiến người ta rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mặc kệ là ánh mắt của thế hệ trước, hiện tại hay tương lai, mặc kệ là nam, nữ, già , trẻ đều sẽ cảm nhận được vẻ đẹp này.
Ngay từ đầu Ninh Thuần cùng Lý Ấu đều cho rằng chàng trai này là người tới tham gia chương trình giống như bọn họ. Hai người còn chưa kịp cảm khái chàng trai này lớn lên không chỉ đẹp mà còn thông minh, thì chàng trai kia đã hơi khom lưng, vươn tay về phía trong xe.
Sau đó một bàn tay trắng nõn vươn ra, nắm lấy bàn tay của chàng trai kia, bước xuống dưới xe.
Sau khi cô gái kia xuống xe, tổ làm phim cùng với đám người chơi chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh sáng ngời.
Nguyên nhân không có gì khác, cô gái này thật sự quá xinh đẹp.
Lý Ấu 'ai nha' một tiếng "Tiểu Thuần, chương trình này vậy mà lại xuất hiện một nữ sinh có nhan sắc sánh ngang với cậu"
Trước khi Dung Huyên xuất hiện, dung mạo của Ninh Thuần thật sự không có đối thủ nhưng kể từ khi Dung Huyên xuất hiện, đối thủ của Ninh Thuần đã xuất hiện. Hơn nữa, trước mắt xem ra, dung mạo của Dung Huyên nhỉnh hơn một chút.
Quan hệ giữa Lý Ấu cùng Ninh Thuần rất bình thường. Hai người đều là học sinh xuất sắc, ngày thường ai cũng không phục ai, nhiều lắm cũng chỉ nói với nhau vài câu.
Cho nên, Lý Ấu tự nhiên lúc nói chuyện sẽ không để ý đến tâm trạng của Ninh Thuần.
Sau khi Dung Huyên xuống xe, Lý Ấu sờ sờ cằm, nghiên cứu nói "Cậu nói xem, người tham gia cuộc thi rốt cuộc là chàng trai kia hay cô gái kia?"
Tuy hỏi như vậy nhưng thật ra trong lòng Lý Ấu cùng Ninh Thuần đều đã có đáp án.
Là một người thông minh, không chỉ có bảng thành tích đáng ngưỡng mộ mà còn có trình độ phán đoán cùng EQ không thấp.
Nếu chỉ có cái bảng thành tích đẹp đẽ kia, hôm nay các cô cũng sẽ không thể đứng ở đây chuẩn bị tham gia chương trình này.
Tổ tiết mục tổng cộng mời tới tám người, bảy người đã có mặt, chỉ còn thiếu một người. Nhìn cái dạng kia xem ra chàng trai kia là cố ý đưa cô gái kia đến đây.
Lý Ấu tặc lưỡi, nói "Làm sao bây giờ, tớ có chút ghen tị"
Ninh Thuần vốn kiêu ngạo, mặc dù là nói giỡn cũng sẽ không bao giờ nói ra những câu như kiểu 'tớ ghen tị' cho nên Lý Ấu vừa dứt lời, cô cũng không nói gì tiếp.
Lý Ấu biết rõ Ninh Thuần tính tình cao ngạo cho nên không được đáp lại cũng không có cảm thấy gì.
...
Dung Huyên sau khi xuống xe liền nhìn quanh bốn phía.
Liếc một cái liền nhìn thấy nữ chủ Ninh Thuần.
Cô ấy lớn lên rất nổi bật, một đầu tóc ngắn gọn gàng, tóc mái mềm mại rủ trên trán, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay.
Cố Dã chú ý đến Dung Huyên sau khi xuống xe ánh mắt liền không còn đặt trên người mình nữa, bất mãn nói "Vợ, em đang nhìn cái gì vậy?"
Cố Dã theo tầm mắt của Dung Huyên mà nhìn qua.
ở đó có hai nữ sinh tóc ngắn đang đứng, hình như là người chơi tham gia chương trình.
Không có gì đặc biệt.
Cố Dã thu hồi ánh mắt, không nhìn nữa.
Dung Huyên quay đầu lại định cầm điện thoại nhưng sau đó phát hiện ra tổ tiết mục yêu cầu không được mang điện thoại, cô dứt khoát không cần điện thoại nữa.
Cô cầm lấy tay Cố Dã, viết chữ lên trên lòng bàn tay anh "Anh, chưa, đi , sao?"
Đầu lưỡi Cố Dã nhẹ đẩy hàm trên "Em cái đồ không có lương tâm, anh cố ý đưa em đến đây, vừa đến nơi em liền muốn đuổi anh đi"
Dung Huyên thật ra không muốn để Cố Dã đưa mình đến đây. Mấy ngày nay cô ở nhà ông ngoại, ông ngoại cũng có tài xế, có thể đưa cô đến đây nhưng Cố Dã từ trong miệng ông ngoại biết cô muốn tham gia chương trình này liền quyết tâm muốn đưa cô đi.
Ông ngoại đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
Cố Dã nhìn xung quanh một vòng "Anh không thể đồng hành cùng em?"
Dung Huyên phải một mình ở trong cái hoàn cảnh lạ lẫm này suốt hai ngày, anh thật sự có chút không yên tâm.
Cố Dã gần đây tuy được nghỉ đông nhưng cũng không có nhàn rỗi. Người nhà đã đồng ý cho anh trở thành tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử cho nên anh gần đây đã tham gia một chiến đội, dọn vào ở cùng với cả đội trong một căn biệt thự.
Dung Huyên viết lên tay Cố Dã "Không, được"
Cố Dã còn muốn nói gì đó, Dung Huyên lại viết tiếp "Anh, có, ước, mơ, của, mình, tôi, cũng , có. Muốn, tự, mình, nỗ, lực"
Có đối khi, có một số người cả đời cũng không thể sinh ra chút ăn ý nào.
Nhưng có một sốt người, rất dễ dàng liền có thể hiểu ý đối phương.
Rõ ràng Dung Huyên viết không nhiều chữ trên tay anh nhưng Cố Dã vừa nhìn đã hiểu.
/49
|