- Thần thông: Thiên Thuỵ Thần Tướng! Thủ Chưởng Tinh khung! Đại Tự Tại Hóa Thiên Thủ! Chư Thiên Thần Đao! Đại Đạo Sinh Thiên Hoàn!
- Pháp bảo: Thiên Thuỵ Như Ý!
- Độ trung thành: 100 (max trị số 100)!
Hồng Mông Đại Tự Tại cảnh sơ kỳ!
Trong nháy mắt đưa thân vào trước ba của Đại Tần thiên đình!
Tần Quân coi như hài lòng, dù sao đạt tới Hồng Mông Cảnh, rất khó lại trèo lên, Khổng Tử tiến về chỗ sâu của Cổ Thánh Đế Đạo, cũng bất quá mới Hồng Mông Đại Tự Tại cảnh hậu kỳ.
Hi Linh Nữ Đế quay người, sặc sỡ loá mắt, tuy khí tức hóa không, nhưng một cái nhăn mày một nụ cười, đều đẹp đến để Tần Quân tim đập nhanh hơn.
- Cái mùi vị này, xem ra Bệ Hạ ở chỗ của ta khoái hoạt a.
Hi Linh Nữ Đế giống như cười mà không phải cười nói, câu nói đầu tiên liền để Tần Quân lúng túng.
Cùng tiểu Ly ân ái, hắn cũng không hề rời tẩm cung của Hi Linh Nữ Đế, mà chờ đợi Hi Linh Nữ Đế trở về.
Nhìn thấy Tần Quân cười, Hi Linh Nữ Đế dạo bước đi vào trước người hắn, ghé vào lỗ tai hắn, miệng phun hương thơm, nhẹ giọng nói:
- Bệ Hạ, ta đã thành tựu Hồng Mông Đại Tự Tại, nguyện cùng ta song tu không, có thể tăng tốc độ ngài trùng tu.
Hương khí bay vào trên cổ, để toàn thân Tần Quân tê dại.
Còn chưa chờ hắn phản ứng, Hi Linh Nữ Đế dẫn đầu dạng chân ở trên người hắn, hai tay ôm lấy cổ, mị nhãn như tơ, ẩn chứa tình ý vô tận, như muốn hòa tan Tần Quân.
Tần Quân nuốt một ngụm nước bọt, sau khi Hi Linh Nữ Đế thành tựu Hồng Mông Đại Tự Tại, mị lực quả thực là muốn phá trần.
Trẫm chịu không được a!
Hi Linh Nữ Đế đột nhiên kéo đầu Tần Quân vào trong lồng ngực của mình, xúc cảm vô cùng hùng vĩ để Tần Quân trong nháy mắt hoa mắt thần mê, hỏa diễm trong cơ thể cũng bị nhen lửa.
Lại là một trận Đại Đạo Giao Dung chiến.
Một tháng sau, Tần Quân đi ra tẩm cung của Hi Linh Nữ Đế, sảng khoái tinh thần, long hành hổ bộ, vô cùng xuân phong đắc ý
Giờ phút này tu vi của hắn đã đạt tới Đại Đạo Đế Tôn cảnh Bát Trọng Thiên!
Không thể không nói, Hồng Mông Đại Tự Tại diệu pháp vô song, Tần Quân ở trong cực lạc trầm luân một tháng, tu vi đột nhiên tăng mạnh, nếu không phải Hi Linh Nữ Đế sợ hắn không chịu đựng nổi, đoán chừng còn có thể tái chiến vài năm.
Loại sảng khoái này khó mà diễn tả bằng lời, Tần Quân chưa bao giờ thể nghiệm qua, đi ở trong hành lang Thiên Đế Thạch Điện, hắn vẫn vô cùng dư vị.
Sau đó, hắn chuẩn bị cùng Nhậm Ngã Tiếu rời đi.
Nhậm Ngã Tiếu đã nói muốn trợ giúp hắn mạnh lên, khẳng định sẽ không lừa hắn, nếu không lấy thực lực của Nhậm Ngã Tiếu, nếu muốn bắt Tần Quân, trong Đại Tần thiên đình, không ai có thể ngăn cản.
Sau đó hai ngày, Tần Quân an bài tốt hết thảy, lại tìm tới Nhậm Ngã Tiếu.
Gần đây Nhậm Ngã Tiếu một mực ở trong Lục Đế thành, ăn chơi lêu lổng, vui đến quên cả trời đất, tựa như một hiệp khách phóng đãng không bị trói buộc
- Rốt cục chịu đi rồi?
Giờ phút này, Nhậm Ngã Tiếu đang ở trong một khách sạn uống rượu, nhìn thấy Tần Quân, không khỏi thâm ý nói một câu
Tần Quân mang theo mũ rộng vành, những sinh linh khác ở trong khách sạn không cách nào nhận ra hắn.
Hắn tự mình ngồi vào trước mặt Nhậm Ngã Tiếu, nói:
- Đại Tần thiên đình quá lớn, nhiều chuyện.
- Thật sao?
Trong mắt Nhậm Ngã Tiếu tràn đầy vẻ trêu tức, phảng phất như có thể nhìn trộm tâm linh của Tần Quân, để trên mặt hắn nóng bỏng, cũng may có mũ rộng vành che mặt.
Sau đó Nhậm Ngã Tiếu uống rượu một hơi cạn sạch, đứng dậy vung tay áo, liền cuốn Tần Quân đi.
- A! Khách quan! Chưa trả tiền!
Tiểu nhị vội vàng chạy ra khách sạn, đáng tiếc đã tìm không được thân ảnh của Nhậm Ngã Tiếu cùng Tần Quân, thậm chí ngay cả khí tức cũng bắt không đến.
Một bên khác, Tần Quân cùng Nhậm Ngã Tiếu qua lại Thời Không thông đạo.
Tần Quân có thể cảm giác được có một cỗ lực lượng vô cùng cường đại bao trùm mình, để cho mình không cách nào tránh thoát, cũng không bị Thời Không Loạn Lưu ảnh hưởng.
- Chúng ta muốn đi đâu đây?
Tần Quân hỏi.
- Pháp bảo: Thiên Thuỵ Như Ý!
- Độ trung thành: 100 (max trị số 100)!
Hồng Mông Đại Tự Tại cảnh sơ kỳ!
Trong nháy mắt đưa thân vào trước ba của Đại Tần thiên đình!
Tần Quân coi như hài lòng, dù sao đạt tới Hồng Mông Cảnh, rất khó lại trèo lên, Khổng Tử tiến về chỗ sâu của Cổ Thánh Đế Đạo, cũng bất quá mới Hồng Mông Đại Tự Tại cảnh hậu kỳ.
Hi Linh Nữ Đế quay người, sặc sỡ loá mắt, tuy khí tức hóa không, nhưng một cái nhăn mày một nụ cười, đều đẹp đến để Tần Quân tim đập nhanh hơn.
- Cái mùi vị này, xem ra Bệ Hạ ở chỗ của ta khoái hoạt a.
Hi Linh Nữ Đế giống như cười mà không phải cười nói, câu nói đầu tiên liền để Tần Quân lúng túng.
Cùng tiểu Ly ân ái, hắn cũng không hề rời tẩm cung của Hi Linh Nữ Đế, mà chờ đợi Hi Linh Nữ Đế trở về.
Nhìn thấy Tần Quân cười, Hi Linh Nữ Đế dạo bước đi vào trước người hắn, ghé vào lỗ tai hắn, miệng phun hương thơm, nhẹ giọng nói:
- Bệ Hạ, ta đã thành tựu Hồng Mông Đại Tự Tại, nguyện cùng ta song tu không, có thể tăng tốc độ ngài trùng tu.
Hương khí bay vào trên cổ, để toàn thân Tần Quân tê dại.
Còn chưa chờ hắn phản ứng, Hi Linh Nữ Đế dẫn đầu dạng chân ở trên người hắn, hai tay ôm lấy cổ, mị nhãn như tơ, ẩn chứa tình ý vô tận, như muốn hòa tan Tần Quân.
Tần Quân nuốt một ngụm nước bọt, sau khi Hi Linh Nữ Đế thành tựu Hồng Mông Đại Tự Tại, mị lực quả thực là muốn phá trần.
Trẫm chịu không được a!
Hi Linh Nữ Đế đột nhiên kéo đầu Tần Quân vào trong lồng ngực của mình, xúc cảm vô cùng hùng vĩ để Tần Quân trong nháy mắt hoa mắt thần mê, hỏa diễm trong cơ thể cũng bị nhen lửa.
Lại là một trận Đại Đạo Giao Dung chiến.
Một tháng sau, Tần Quân đi ra tẩm cung của Hi Linh Nữ Đế, sảng khoái tinh thần, long hành hổ bộ, vô cùng xuân phong đắc ý
Giờ phút này tu vi của hắn đã đạt tới Đại Đạo Đế Tôn cảnh Bát Trọng Thiên!
Không thể không nói, Hồng Mông Đại Tự Tại diệu pháp vô song, Tần Quân ở trong cực lạc trầm luân một tháng, tu vi đột nhiên tăng mạnh, nếu không phải Hi Linh Nữ Đế sợ hắn không chịu đựng nổi, đoán chừng còn có thể tái chiến vài năm.
Loại sảng khoái này khó mà diễn tả bằng lời, Tần Quân chưa bao giờ thể nghiệm qua, đi ở trong hành lang Thiên Đế Thạch Điện, hắn vẫn vô cùng dư vị.
Sau đó, hắn chuẩn bị cùng Nhậm Ngã Tiếu rời đi.
Nhậm Ngã Tiếu đã nói muốn trợ giúp hắn mạnh lên, khẳng định sẽ không lừa hắn, nếu không lấy thực lực của Nhậm Ngã Tiếu, nếu muốn bắt Tần Quân, trong Đại Tần thiên đình, không ai có thể ngăn cản.
Sau đó hai ngày, Tần Quân an bài tốt hết thảy, lại tìm tới Nhậm Ngã Tiếu.
Gần đây Nhậm Ngã Tiếu một mực ở trong Lục Đế thành, ăn chơi lêu lổng, vui đến quên cả trời đất, tựa như một hiệp khách phóng đãng không bị trói buộc
- Rốt cục chịu đi rồi?
Giờ phút này, Nhậm Ngã Tiếu đang ở trong một khách sạn uống rượu, nhìn thấy Tần Quân, không khỏi thâm ý nói một câu
Tần Quân mang theo mũ rộng vành, những sinh linh khác ở trong khách sạn không cách nào nhận ra hắn.
Hắn tự mình ngồi vào trước mặt Nhậm Ngã Tiếu, nói:
- Đại Tần thiên đình quá lớn, nhiều chuyện.
- Thật sao?
Trong mắt Nhậm Ngã Tiếu tràn đầy vẻ trêu tức, phảng phất như có thể nhìn trộm tâm linh của Tần Quân, để trên mặt hắn nóng bỏng, cũng may có mũ rộng vành che mặt.
Sau đó Nhậm Ngã Tiếu uống rượu một hơi cạn sạch, đứng dậy vung tay áo, liền cuốn Tần Quân đi.
- A! Khách quan! Chưa trả tiền!
Tiểu nhị vội vàng chạy ra khách sạn, đáng tiếc đã tìm không được thân ảnh của Nhậm Ngã Tiếu cùng Tần Quân, thậm chí ngay cả khí tức cũng bắt không đến.
Một bên khác, Tần Quân cùng Nhậm Ngã Tiếu qua lại Thời Không thông đạo.
Tần Quân có thể cảm giác được có một cỗ lực lượng vô cùng cường đại bao trùm mình, để cho mình không cách nào tránh thoát, cũng không bị Thời Không Loạn Lưu ảnh hưởng.
- Chúng ta muốn đi đâu đây?
Tần Quân hỏi.
/2383
|