Khác với người Thục vương phủ lạc quan mù quáng, Ôn Dục lại vô cùng tỉnh táo.
Người của Thục vương phủ đều xuất thân từ trong dân dã, mà cơ hồ chín thành chín đều là võ giả xuất thân từ Ba Thục đạo. Quả thực thực lực của bọn hắn không tồi, thế nhưng cái nhìn đại cục thì lại kém hơn một chút.
Trước mắt còn không phải là lúc mà Thục vương phủ bọn hắn nên cao hứng, kết quả đám người này cũng có chút đắc ý quên hình, không biết mình đang đứng ở vị trí nào.
Quan trọng nhất chính là, ngay cả chính bản thân Thục Vương điện hạ cũng có khuynh hướng như vậy, chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho cam.
Trên mặt Ôn Dục hiện lên vẻ u sầu, có thể nói Cơ Ngôn Tú là người rất thông minh, nhưng khuyết điểm duy nhất của hắn chính là rất dễ dàng bị người ta chi phối.
Ngày xưa khi còn ở Ba Thục đạo thì Cơ Ngôn Tú đã không có tự tin. Khi đó mỗi ngày thứ mà hắn nghĩ cũng không phải là làm thế nào để đăng cơ, mà là nghĩ như thế nào mới có thể giữ mạng khi tân quân đăng cơ.
Về sau là Tô Tín mang lực lượng tới cho Cơ Ngôn Tú, nói cho hắn phải làm thế nào mới có thể tranh đoạt hoàng vị. Chuyện này cũng làm cho Cơ Ngôn Tú tỉnh lại, bất kể là ánh mắt hay là lối làm việc đều cao minh hơn rất nhiều, đã dần dần trở thành một tên hoàng tử, có thể làm chỗ dựa hợp cách.
Chỉ là theo hành động của Cơ Ngôn Tú ở trong Thịnh kinh thành càng ngày càng thông thuận cũng đã khiến cho Cơ Ngôn Tú có chút lâng lâng quên mình. Đặc biệt là thêm người phía dưới không có não thổi phồng càng làm cho Cơ Ngôn Tú cho rằng hoàng vị này mình đã nắm chắc tám phần mười có thể leo lên.
Hiện tại nghe Ôn Dục giội một gáo nước lạnh như thế, theo bản năng Cơ Ngôn Tú đã cảm thấy có chút không thích, đặc biệt là bởi vì Ôn Dục còn nâng uy thế của Tô Tín lên.
Lần trước Tô Tín cự tuyệt trực tiếp giúp Cơ Ngôn Tú, mặc dù Tô Tín đã nói đạo lý cho Cơ Ngôn Tú nghe. Bản thân Cơ Ngôn Tú cũng cho rằng rất hợp lý. Thế nhưng đạo lý là đạo lý, loại thái độ này của Tô Tín đã khiến cho Cơ Ngôn Tú có chút bất mãn.
Kỳ thật từ lúc bắt đầu, khi Cơ Ngôn Tú đối mặt với Tô Tín đã không có nổi một chút lực lượng nào.
Mặc dù hắn chính là hoàng tử Đại Chu, thế nhưng Cơ Ngôn Tú cũng biết, hoàng tử mạnh hơn hắn trong Đại Chu còn rất nhiều. Một khi Hoàng Đế mới kế vị, như vậy coi như hắn muốn làm một vị vương gia nhàn tản cũng khó mà thành được.
Chỉ là theo đám người Thái tử bị phế, thực lực của hắn cũng càng ngày càng mạnh, cho nên đương nhiên khí thế cũng càng ngày càng đầy đủ hơn một chút.
Hắn là hoàng tử, mà Tô Tín chỉ là thần tử mà thôi. Kết quả hiện tại lại giống như hắn không rời khỏi Tô Tín được, điều này cũng làm cho từ bản năng Cơ Ngôn Tú có chút kháng cự với chuyện này.
Thế nhưng, kháng cự thì kháng cự, Cơ Ngôn Tú cũng không ngốc, giai đoạn hiện tại hắn không rời khỏi Tô Tín được.
Trần vương Cơ Ngôn Đức kia vốn chỉ là người yếu nhất trong đám hoàng tử bọn hắn. Kết quả hắn ta được Đường Hiển nâng đỡ đã lập tức có thực lực tranh phong với bọn hắn. Mà thế lực trong tay Tô Tín so với Đường Hiển kia còn mạnh hơn nhiều, đương nhiên hắn không thể đi đắc tội với đối phương được, mà còn phải lôi kéo cho tốt.
Huống hồ dùng năng lực của Tô Tín, coi như mình ngồi lên hoàng vị, sau đó vẫn phải nhờ Tô Tín giúp hắn đánh xuống căn cơ. Bằng không năng lực của người dưới tay hắn đều không đủ, coi như hắn ngồi lên hoàng vị thì cũng không có mấy người chân chính có thể làm được việc. Vì vậy chỗ cần dựa vào Tô Tín cũng còn rất nhiều đâu.
Thế nhưng Lâu Toàn Chung đứng ở bên cạnh Cơ Ngôn Tú đã nhìn thấy trên mặt Cơ Ngôn Tú có một chút bất mãn, hắn vội vàng nói:
- Lời ấy của Ôn công công sai rồi, quả thực thực lực của Tẩy Kiếm Các và Nhữ Nam Thượng Quan thị kia rất mạnh. Thế nhưng vấn đề là hiện tại bọn hắn không thể toàn lực xuất thủ, người Thục vương phủ chúng ta so với bọn hắn cũng không kém nhiều? Còn có Tô Tín kia nữa, quân là quân, thần là thần, kết quả hắn ỷ vào mình lúc trước đã giúp Thục Vương điện hạ mà hiện tại đã không có đặt điện hạ vào trong mắt, quá không hiểu quy củ! Không có Trương đồ tể thì nhất định phải ăn với heo sao? Lần này nếu không có Tô Tín hắn xuất thủ mà chúng ta cũng có thể trợ giúp điện hạ đoạt được hoàng vị, như vậy đến lúc đó sẽ đến phiên Tô Tín hắn hối hận!
Ôn Dục nhìn Lâu Toàn Chung rồi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Giáo huấn lần trước chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Tô đại nhân, hiện tại ngươi là minh hữu của chúng ta, ngươi châm ngòi như vậy là có ý gì?
Nói thật, hiện tại Ôn Dục hận không thể giết chết tên ngu ngốc này. Tên Lâu Toàn Chung này nịnh trên nịnh dưới, vì vậy mới khiến cho tính cách của Thục Vương điện hạ trở nên có chút không có lý trí.
Nếu không phải có Lâu Toàn Chung này vuốt mông ngựa tốt, việc nhỏ cũng có thể làm thỏa đáng, khiến cho Cơ Ngôn Tú không nỡ đá văng hắn ra. Mà hắn lại có quan hệ cũng không tệ với đám võ giả Ba Thục đạo, nếu không Ôn Dục đã sớm động thủ giết hắn.
Mà Cơ Ngôn Tú nhìn thấy Lâu Toàn Chung còn muốn nói gì đó thì hắn trực tiếp quát lớn:
- Được rồi, tất cả câm miệng!
Cơ Ngôn Tú chỉ hơi có chút đắc ý quên mình, thế nhưng không phải là hắn không biết tốt xấu.
Hắn cũng biết mặc dù Ôn Dục cũng không am hiểu thứ như tính kế tính tới tính lui. Thứ mà đối phương am hiểu hơn chính là dùng đao trong tay mình để nói chuyện. Thế nhưng trước khi Ôn Dục tịnh thân lại xuất thân từ quân trận, từng theo tổ phụ của hắn trợ giúp Đại Chu đánh thiên hạ. Trên cái nhìn đại cục thì Ôn Dục còn mạnh hơn Lâu Toàn Chung rất nhiều.
Mà đối với hắn Ôn Dục lại tuyệt đối trung thành, thậm chí đều có thể vì hắn mà đi chịu chết, cho nên Cơ Ngôn Tú vẫn mở miệng giải thích với Ôn Dục:
- Ôn công công, không phải bản vương không muốn để cho Tô đại nhân xuất thủ, mà là Tô đại nhân nói mục tiêu của hắn quá lớn, cho nên không chịu xuất thủ vào lúc này. Cho nên trước mắt chúng ta vẫn chỉ có thể tạm thời dựa vào chính mình mà thôi. Ôn công công, ngươi nói cho ta nghe một chút xem. Chúng ta nên xuất thủ với người nào trước thì mới phù hợp?
Lâu Toàn Chung ở bên cạnh cúi đầu xuống, trong ánh mắt lộ ra một tia oán độc, dù sao hắn cũng là người ngoài. Xem như tận tâm tận lực tới mấy thì địa vị của hắn ở trong lòng Cơ Ngôn Tú cũng không sánh bằng Ôn Dục này.
Ôn Dục suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trong mấy vị hoàng tử này kỳ thực cũng có mấy người có thể hòa hoãn. Tỉ như Trần vương Cơ Ngôn Đức, sau lưng của hắn là Đường Hiển, lúc trước nhà ta và Đường Hiển đã từng quen biết, cũng coi như là có mấy phần giao tình. Đường Hiển này trợ giúp Cơ Ngôn Đức chỉ là muốn cam đoan vị trí tương lai của mình mà thôi, hắn cũng không nghĩ tới bệ hạ sẽ đi nhanh như vậy. Cho nên chỉ cần điện hạ hứa hẹn tương lai vị trí đại nội tổng quản vẫn để cho hắn như cũ thì có lẽ Đường Hiển kia sẽ động tâm.
Cơ Ngôn Tú chần chờ nói:
- Thế nhưng vị trí này hẳn là của Ôn công công ngươi.
Bất kể lúc nào vị trí đại nội tổng quản nhất định phải để cho thái giám tâm phúc của mình giữ lấy. Để Đường Hiển làm đại nội tổng quản thì hắn làm cái gì đây chứ?
Ôn Dục cười cười, không quan tâm nói:
- Điện hạ không cần lo lắng, ta chỉ cần có vị trí là được. Tuổi tác của Đường Hiển đã không nhỏ, chờ khí huyết của hắn bắt đầu suy bại thì hắn sẽ tự mình thoái vị, đến lúc đó vị trí này còn không phải là của ta hay sao?
Trên mặt Cơ Ngôn Tú hiện lên vẻ cảm động:
- Ôn công công trung tâm đối với bản vương quả nhiên là không ai bằng!
Ôn Dục chỉ cười cười, sau đó tiếp tục nói:
- Còn lại Dự vương Cơ Ngôn Thiện thì cũng dễ nói, mặc dù phía sau bọn hắn là Nhữ Nam Thượng Quan thị. Thế nhưng lần này Thượng Quan thị nhúng tay vào tranh đoạt hoàng vị của Đại Chu kỳ thật là vì muốn tự vệ mà thôi. Chỉ cần chúng ta hứa hẹn với Thượng Quan thị, chờ điện hạ ngươi leo lên hoàng vị thì sẽ lập tức giải trừ đối phó với Thượng Quan thị, thậm chí còn có thể dùng con đường của triều đình đạt thành hợp tác kinh doanh với Thượng Quan thị một chút. Ta tin rằng cũng có khả năng Thượng Quan thị sẽ quay đầu để ủng hộ điện hạ. Mà hai nhà còn lại thì có chút không thể điều hòa, phía sau Ngô Vương Cơ Ngôn Đình là Tẩy Kiếm Các, mà mục đích của Tẩy Kiếm Các là muốn duy trì một vị hoàng tử kế vị, lợi dụng nhân tình này để nâng đỡ Tẩy Kiếm Các, khiến cho bọn họ trở thành một trong ngũ kiếm phái. Cho nên Tẩy Kiếm Các không có khả năng nửa đường quay đầu, đổi người ủng hộ. Mà thực lực bản thân Lỗ vương Cơ Ngôn Xương đã không kém hơn bao nhiêu so với chúng ta, lại thêm hắn đã phái người đi liên hệ cùng Thái Hành sơn trại. Mặc kệ Thái Hành sơn trại xuất thủ hay không, tối thiểu chúng ta không thể nào bức được đối phương chủ động đầu hàng. Cho nên kế tiếp, nếu chúng ta muốn lựa chọn một đối thủ tốt nhất thì phải lựa chọn giữa Lỗ vương Cơ Ngôn Xương và Ngô Vương Cơ Ngôn Đình. Đặc biệt là Lỗ vương, thừa dịp hiện tại bọn hắn còn không có mời người của Thái Hành sơn trại đến, thực lực so với chúng ta còn yếu hơn mấy phần. Tốt nhất chúng ta nên toàn lực xuất thủ, trước tiên giải quyết Lỗ vương thì hơn.
Cơ Ngôn Tú gật gật đầu, tán đồng ý kiến của Ôn Dục. Nhưng hắn vừa định ra lệnh thì đã thấy bên ngoài có người hoảng sợ chạy vào hô lớn:
- Điện hạ, không xong rồi! Ngô Vương Cơ Ngôn Đình mang theo người của Tẩy Kiếm Các đánh tới cửa rồi!
Mọi người ở đây nhìn nhau, bọn hắn vừa định đối phó với người ta, kết quả người ta lại chủ động đánh tới cửa rồi. Quan trọng nhất chính là bọn hắn cũng chưa có chuẩn bị gì cả.
Cơ Ngôn Tú cau mày nói:
- Vừa qua ba ngày mà bọn hắn đã không đợi được rồi sao? Thậm chí ngay cả thăm dò cũng không cần hay sao?
Theo Cơ Ngôn Tú thấy, bọn hắn có thời gian một tháng. Lúc vừa mới bắt đầu, mấy vị hoàng tử kia dù thế nào cũng phải cẩn thận thăm dò một phen, chờ đến thời khắc cuối cùng mới động thủ.
Ai nghĩ tới bọn hắn lại động thủ nhanh như vậy, ngay cả thăm dò cũng khó mà trực tiếp cứng rắn tới động thủ.
Ôn Dục thở dài một hơi rồi nói:
- Đối phương làm vậy là muốn giải quyết dứt khoát, có lẽ bọn hắn nhìn thấy động tác của Lỗ vương Cơ Ngôn Xương có chút nóng nảy, cho nên mới muốn động thủ nhanh hơn một chút, đánh cho tất cả mọi người trở tay không kịp. Trước mắt thế lực cấp bậc giống như Tạo Hóa Đạo Môn sẽ không nhúng tay vào tranh đoạt hoàng vị của Đại Chu. Huống hồ xem như bọn hắn muốn nhúng tay vào thì Đại Chu cũng sẽ không để cho bọn hắn được toại nguyện. Mà thế lực cùng loại với Tẩy Kiếm Các thì có thể liên thủ cùng với Đại Chu hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần ngươi không làm ra chuyện nguy hại tới lợi ích của Đại Chu thì song phương liên thủ đôi bên cùng có lợi, chuyện này cũng là có thể. Cho nên Cơ Ngôn Xương sẽ phái người đi tới mời Thái Hành sơn trại xuất thủ. Mà trong thiên hạ này, thế lực cùng loại với Thái Hành sơn trại, Tẩy Kiếm Các vẫn còn có một ít, Ngô Vương Cơ Ngôn Đình cũng sợ đêm dài lắm mộng, cho nên hắn mới vội vàng mang người tới xuất thủ, chuẩn bị giải quyết dứt khoát. Mà mục tiêu thứ nhất là Cơ Ngôn Tú yếu nhược nhất trong mắt hắn.
Cơ Ngôn Tú hít sâu một hơi rồi nói:
- Nếu như vị hoàng đệ kia của ta đã đánh tới cửa rồi, vậy ta cũng không thể tránh chiến đúng không? Hắn đã muốn chiến, vậy thì cứ đến đánh đi!
Nói xong, Cơ Ngôn Tú trực tiếp mang người đi ra ngoài. Chỉ là, trước khi đi hắn vẫn phân phó một người dưới tay hắn đi tới cầu viện Tô Tín.
Lúc này ngoài cửa phủ của Cơ Ngôn Tú, Ngô Vương Cơ Ngôn Đình đã mang theo trên trăm đệ tử Tẩy Kiếm Các thân mặc bạch y, cõng sau lưng một thanh trường kiếm đứng chắn ở cửa ra vào, bộ dáng như nhất định phải đạt được mục đích.
Trên con đường dài, ngay cả một người đi đường cũng không có, từ ba ngày trước Lục Phiến Môn đã thông tri cho tất cả mọi người trong Thịnh kinh thành, đồ ăn cũng đã chuẩn bị kỹ càng, trong vòng một tháng phong thành, không được đi ra ngoài, để cho những hoàng tử này không cần phải cố kỵ, cứ thỏa thích xuất thủ.
Người của Thục vương phủ đều xuất thân từ trong dân dã, mà cơ hồ chín thành chín đều là võ giả xuất thân từ Ba Thục đạo. Quả thực thực lực của bọn hắn không tồi, thế nhưng cái nhìn đại cục thì lại kém hơn một chút.
Trước mắt còn không phải là lúc mà Thục vương phủ bọn hắn nên cao hứng, kết quả đám người này cũng có chút đắc ý quên hình, không biết mình đang đứng ở vị trí nào.
Quan trọng nhất chính là, ngay cả chính bản thân Thục Vương điện hạ cũng có khuynh hướng như vậy, chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho cam.
Trên mặt Ôn Dục hiện lên vẻ u sầu, có thể nói Cơ Ngôn Tú là người rất thông minh, nhưng khuyết điểm duy nhất của hắn chính là rất dễ dàng bị người ta chi phối.
Ngày xưa khi còn ở Ba Thục đạo thì Cơ Ngôn Tú đã không có tự tin. Khi đó mỗi ngày thứ mà hắn nghĩ cũng không phải là làm thế nào để đăng cơ, mà là nghĩ như thế nào mới có thể giữ mạng khi tân quân đăng cơ.
Về sau là Tô Tín mang lực lượng tới cho Cơ Ngôn Tú, nói cho hắn phải làm thế nào mới có thể tranh đoạt hoàng vị. Chuyện này cũng làm cho Cơ Ngôn Tú tỉnh lại, bất kể là ánh mắt hay là lối làm việc đều cao minh hơn rất nhiều, đã dần dần trở thành một tên hoàng tử, có thể làm chỗ dựa hợp cách.
Chỉ là theo hành động của Cơ Ngôn Tú ở trong Thịnh kinh thành càng ngày càng thông thuận cũng đã khiến cho Cơ Ngôn Tú có chút lâng lâng quên mình. Đặc biệt là thêm người phía dưới không có não thổi phồng càng làm cho Cơ Ngôn Tú cho rằng hoàng vị này mình đã nắm chắc tám phần mười có thể leo lên.
Hiện tại nghe Ôn Dục giội một gáo nước lạnh như thế, theo bản năng Cơ Ngôn Tú đã cảm thấy có chút không thích, đặc biệt là bởi vì Ôn Dục còn nâng uy thế của Tô Tín lên.
Lần trước Tô Tín cự tuyệt trực tiếp giúp Cơ Ngôn Tú, mặc dù Tô Tín đã nói đạo lý cho Cơ Ngôn Tú nghe. Bản thân Cơ Ngôn Tú cũng cho rằng rất hợp lý. Thế nhưng đạo lý là đạo lý, loại thái độ này của Tô Tín đã khiến cho Cơ Ngôn Tú có chút bất mãn.
Kỳ thật từ lúc bắt đầu, khi Cơ Ngôn Tú đối mặt với Tô Tín đã không có nổi một chút lực lượng nào.
Mặc dù hắn chính là hoàng tử Đại Chu, thế nhưng Cơ Ngôn Tú cũng biết, hoàng tử mạnh hơn hắn trong Đại Chu còn rất nhiều. Một khi Hoàng Đế mới kế vị, như vậy coi như hắn muốn làm một vị vương gia nhàn tản cũng khó mà thành được.
Chỉ là theo đám người Thái tử bị phế, thực lực của hắn cũng càng ngày càng mạnh, cho nên đương nhiên khí thế cũng càng ngày càng đầy đủ hơn một chút.
Hắn là hoàng tử, mà Tô Tín chỉ là thần tử mà thôi. Kết quả hiện tại lại giống như hắn không rời khỏi Tô Tín được, điều này cũng làm cho từ bản năng Cơ Ngôn Tú có chút kháng cự với chuyện này.
Thế nhưng, kháng cự thì kháng cự, Cơ Ngôn Tú cũng không ngốc, giai đoạn hiện tại hắn không rời khỏi Tô Tín được.
Trần vương Cơ Ngôn Đức kia vốn chỉ là người yếu nhất trong đám hoàng tử bọn hắn. Kết quả hắn ta được Đường Hiển nâng đỡ đã lập tức có thực lực tranh phong với bọn hắn. Mà thế lực trong tay Tô Tín so với Đường Hiển kia còn mạnh hơn nhiều, đương nhiên hắn không thể đi đắc tội với đối phương được, mà còn phải lôi kéo cho tốt.
Huống hồ dùng năng lực của Tô Tín, coi như mình ngồi lên hoàng vị, sau đó vẫn phải nhờ Tô Tín giúp hắn đánh xuống căn cơ. Bằng không năng lực của người dưới tay hắn đều không đủ, coi như hắn ngồi lên hoàng vị thì cũng không có mấy người chân chính có thể làm được việc. Vì vậy chỗ cần dựa vào Tô Tín cũng còn rất nhiều đâu.
Thế nhưng Lâu Toàn Chung đứng ở bên cạnh Cơ Ngôn Tú đã nhìn thấy trên mặt Cơ Ngôn Tú có một chút bất mãn, hắn vội vàng nói:
- Lời ấy của Ôn công công sai rồi, quả thực thực lực của Tẩy Kiếm Các và Nhữ Nam Thượng Quan thị kia rất mạnh. Thế nhưng vấn đề là hiện tại bọn hắn không thể toàn lực xuất thủ, người Thục vương phủ chúng ta so với bọn hắn cũng không kém nhiều? Còn có Tô Tín kia nữa, quân là quân, thần là thần, kết quả hắn ỷ vào mình lúc trước đã giúp Thục Vương điện hạ mà hiện tại đã không có đặt điện hạ vào trong mắt, quá không hiểu quy củ! Không có Trương đồ tể thì nhất định phải ăn với heo sao? Lần này nếu không có Tô Tín hắn xuất thủ mà chúng ta cũng có thể trợ giúp điện hạ đoạt được hoàng vị, như vậy đến lúc đó sẽ đến phiên Tô Tín hắn hối hận!
Ôn Dục nhìn Lâu Toàn Chung rồi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Giáo huấn lần trước chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Tô đại nhân, hiện tại ngươi là minh hữu của chúng ta, ngươi châm ngòi như vậy là có ý gì?
Nói thật, hiện tại Ôn Dục hận không thể giết chết tên ngu ngốc này. Tên Lâu Toàn Chung này nịnh trên nịnh dưới, vì vậy mới khiến cho tính cách của Thục Vương điện hạ trở nên có chút không có lý trí.
Nếu không phải có Lâu Toàn Chung này vuốt mông ngựa tốt, việc nhỏ cũng có thể làm thỏa đáng, khiến cho Cơ Ngôn Tú không nỡ đá văng hắn ra. Mà hắn lại có quan hệ cũng không tệ với đám võ giả Ba Thục đạo, nếu không Ôn Dục đã sớm động thủ giết hắn.
Mà Cơ Ngôn Tú nhìn thấy Lâu Toàn Chung còn muốn nói gì đó thì hắn trực tiếp quát lớn:
- Được rồi, tất cả câm miệng!
Cơ Ngôn Tú chỉ hơi có chút đắc ý quên mình, thế nhưng không phải là hắn không biết tốt xấu.
Hắn cũng biết mặc dù Ôn Dục cũng không am hiểu thứ như tính kế tính tới tính lui. Thứ mà đối phương am hiểu hơn chính là dùng đao trong tay mình để nói chuyện. Thế nhưng trước khi Ôn Dục tịnh thân lại xuất thân từ quân trận, từng theo tổ phụ của hắn trợ giúp Đại Chu đánh thiên hạ. Trên cái nhìn đại cục thì Ôn Dục còn mạnh hơn Lâu Toàn Chung rất nhiều.
Mà đối với hắn Ôn Dục lại tuyệt đối trung thành, thậm chí đều có thể vì hắn mà đi chịu chết, cho nên Cơ Ngôn Tú vẫn mở miệng giải thích với Ôn Dục:
- Ôn công công, không phải bản vương không muốn để cho Tô đại nhân xuất thủ, mà là Tô đại nhân nói mục tiêu của hắn quá lớn, cho nên không chịu xuất thủ vào lúc này. Cho nên trước mắt chúng ta vẫn chỉ có thể tạm thời dựa vào chính mình mà thôi. Ôn công công, ngươi nói cho ta nghe một chút xem. Chúng ta nên xuất thủ với người nào trước thì mới phù hợp?
Lâu Toàn Chung ở bên cạnh cúi đầu xuống, trong ánh mắt lộ ra một tia oán độc, dù sao hắn cũng là người ngoài. Xem như tận tâm tận lực tới mấy thì địa vị của hắn ở trong lòng Cơ Ngôn Tú cũng không sánh bằng Ôn Dục này.
Ôn Dục suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trong mấy vị hoàng tử này kỳ thực cũng có mấy người có thể hòa hoãn. Tỉ như Trần vương Cơ Ngôn Đức, sau lưng của hắn là Đường Hiển, lúc trước nhà ta và Đường Hiển đã từng quen biết, cũng coi như là có mấy phần giao tình. Đường Hiển này trợ giúp Cơ Ngôn Đức chỉ là muốn cam đoan vị trí tương lai của mình mà thôi, hắn cũng không nghĩ tới bệ hạ sẽ đi nhanh như vậy. Cho nên chỉ cần điện hạ hứa hẹn tương lai vị trí đại nội tổng quản vẫn để cho hắn như cũ thì có lẽ Đường Hiển kia sẽ động tâm.
Cơ Ngôn Tú chần chờ nói:
- Thế nhưng vị trí này hẳn là của Ôn công công ngươi.
Bất kể lúc nào vị trí đại nội tổng quản nhất định phải để cho thái giám tâm phúc của mình giữ lấy. Để Đường Hiển làm đại nội tổng quản thì hắn làm cái gì đây chứ?
Ôn Dục cười cười, không quan tâm nói:
- Điện hạ không cần lo lắng, ta chỉ cần có vị trí là được. Tuổi tác của Đường Hiển đã không nhỏ, chờ khí huyết của hắn bắt đầu suy bại thì hắn sẽ tự mình thoái vị, đến lúc đó vị trí này còn không phải là của ta hay sao?
Trên mặt Cơ Ngôn Tú hiện lên vẻ cảm động:
- Ôn công công trung tâm đối với bản vương quả nhiên là không ai bằng!
Ôn Dục chỉ cười cười, sau đó tiếp tục nói:
- Còn lại Dự vương Cơ Ngôn Thiện thì cũng dễ nói, mặc dù phía sau bọn hắn là Nhữ Nam Thượng Quan thị. Thế nhưng lần này Thượng Quan thị nhúng tay vào tranh đoạt hoàng vị của Đại Chu kỳ thật là vì muốn tự vệ mà thôi. Chỉ cần chúng ta hứa hẹn với Thượng Quan thị, chờ điện hạ ngươi leo lên hoàng vị thì sẽ lập tức giải trừ đối phó với Thượng Quan thị, thậm chí còn có thể dùng con đường của triều đình đạt thành hợp tác kinh doanh với Thượng Quan thị một chút. Ta tin rằng cũng có khả năng Thượng Quan thị sẽ quay đầu để ủng hộ điện hạ. Mà hai nhà còn lại thì có chút không thể điều hòa, phía sau Ngô Vương Cơ Ngôn Đình là Tẩy Kiếm Các, mà mục đích của Tẩy Kiếm Các là muốn duy trì một vị hoàng tử kế vị, lợi dụng nhân tình này để nâng đỡ Tẩy Kiếm Các, khiến cho bọn họ trở thành một trong ngũ kiếm phái. Cho nên Tẩy Kiếm Các không có khả năng nửa đường quay đầu, đổi người ủng hộ. Mà thực lực bản thân Lỗ vương Cơ Ngôn Xương đã không kém hơn bao nhiêu so với chúng ta, lại thêm hắn đã phái người đi liên hệ cùng Thái Hành sơn trại. Mặc kệ Thái Hành sơn trại xuất thủ hay không, tối thiểu chúng ta không thể nào bức được đối phương chủ động đầu hàng. Cho nên kế tiếp, nếu chúng ta muốn lựa chọn một đối thủ tốt nhất thì phải lựa chọn giữa Lỗ vương Cơ Ngôn Xương và Ngô Vương Cơ Ngôn Đình. Đặc biệt là Lỗ vương, thừa dịp hiện tại bọn hắn còn không có mời người của Thái Hành sơn trại đến, thực lực so với chúng ta còn yếu hơn mấy phần. Tốt nhất chúng ta nên toàn lực xuất thủ, trước tiên giải quyết Lỗ vương thì hơn.
Cơ Ngôn Tú gật gật đầu, tán đồng ý kiến của Ôn Dục. Nhưng hắn vừa định ra lệnh thì đã thấy bên ngoài có người hoảng sợ chạy vào hô lớn:
- Điện hạ, không xong rồi! Ngô Vương Cơ Ngôn Đình mang theo người của Tẩy Kiếm Các đánh tới cửa rồi!
Mọi người ở đây nhìn nhau, bọn hắn vừa định đối phó với người ta, kết quả người ta lại chủ động đánh tới cửa rồi. Quan trọng nhất chính là bọn hắn cũng chưa có chuẩn bị gì cả.
Cơ Ngôn Tú cau mày nói:
- Vừa qua ba ngày mà bọn hắn đã không đợi được rồi sao? Thậm chí ngay cả thăm dò cũng không cần hay sao?
Theo Cơ Ngôn Tú thấy, bọn hắn có thời gian một tháng. Lúc vừa mới bắt đầu, mấy vị hoàng tử kia dù thế nào cũng phải cẩn thận thăm dò một phen, chờ đến thời khắc cuối cùng mới động thủ.
Ai nghĩ tới bọn hắn lại động thủ nhanh như vậy, ngay cả thăm dò cũng khó mà trực tiếp cứng rắn tới động thủ.
Ôn Dục thở dài một hơi rồi nói:
- Đối phương làm vậy là muốn giải quyết dứt khoát, có lẽ bọn hắn nhìn thấy động tác của Lỗ vương Cơ Ngôn Xương có chút nóng nảy, cho nên mới muốn động thủ nhanh hơn một chút, đánh cho tất cả mọi người trở tay không kịp. Trước mắt thế lực cấp bậc giống như Tạo Hóa Đạo Môn sẽ không nhúng tay vào tranh đoạt hoàng vị của Đại Chu. Huống hồ xem như bọn hắn muốn nhúng tay vào thì Đại Chu cũng sẽ không để cho bọn hắn được toại nguyện. Mà thế lực cùng loại với Tẩy Kiếm Các thì có thể liên thủ cùng với Đại Chu hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần ngươi không làm ra chuyện nguy hại tới lợi ích của Đại Chu thì song phương liên thủ đôi bên cùng có lợi, chuyện này cũng là có thể. Cho nên Cơ Ngôn Xương sẽ phái người đi tới mời Thái Hành sơn trại xuất thủ. Mà trong thiên hạ này, thế lực cùng loại với Thái Hành sơn trại, Tẩy Kiếm Các vẫn còn có một ít, Ngô Vương Cơ Ngôn Đình cũng sợ đêm dài lắm mộng, cho nên hắn mới vội vàng mang người tới xuất thủ, chuẩn bị giải quyết dứt khoát. Mà mục tiêu thứ nhất là Cơ Ngôn Tú yếu nhược nhất trong mắt hắn.
Cơ Ngôn Tú hít sâu một hơi rồi nói:
- Nếu như vị hoàng đệ kia của ta đã đánh tới cửa rồi, vậy ta cũng không thể tránh chiến đúng không? Hắn đã muốn chiến, vậy thì cứ đến đánh đi!
Nói xong, Cơ Ngôn Tú trực tiếp mang người đi ra ngoài. Chỉ là, trước khi đi hắn vẫn phân phó một người dưới tay hắn đi tới cầu viện Tô Tín.
Lúc này ngoài cửa phủ của Cơ Ngôn Tú, Ngô Vương Cơ Ngôn Đình đã mang theo trên trăm đệ tử Tẩy Kiếm Các thân mặc bạch y, cõng sau lưng một thanh trường kiếm đứng chắn ở cửa ra vào, bộ dáng như nhất định phải đạt được mục đích.
Trên con đường dài, ngay cả một người đi đường cũng không có, từ ba ngày trước Lục Phiến Môn đã thông tri cho tất cả mọi người trong Thịnh kinh thành, đồ ăn cũng đã chuẩn bị kỹ càng, trong vòng một tháng phong thành, không được đi ra ngoài, để cho những hoàng tử này không cần phải cố kỵ, cứ thỏa thích xuất thủ.
/773
|