Ôn Minh Ngự thở dài nói:
“Ôn gia chúng ta và Tốn Phong kiếm phái nhìn từ bề ngoài không kém gì nhau, cho dù nội tình hay quan hệ nhân mạch trong võ lâm Giang Nam đạo đều thua kém đối phương một bậc.”
“Vì kế hoạch hôm nay, Ôn gia chỉ có thể nhường lợi ích lớn mời một ít đại tông môn Giang Nam đạo đứng ra hỗ trợ điều tiết.”
“Sau đó Ôn gia chúng ta lại đi xin lỗi, Tốn Phong kiếm phái cũng không dám làm tuyệt, phải biết rằng đã vài chục năm chưa từng có chuyện diệt môn xảy ra tại Giang Nam đạo.”
Vừa nghe đến chính mình giết Ngũ Thanh Vân tạo thành hậu quả nghiêm trọng như thế, Ôn Thanh Hòa vô cùng hối hận, hơn nữa còn có phẫn nộ.
Hắn không cam lòng nói:
“Dựa vào cái gì chúng ta phải nhường nhịn? Cùng lắm là chiến mà thôi, Ôn gia sợ thực lực bị hao tổn, chẳng lẽ Tốn Phong kiếm phái sẽ không sợ Ôn gia cá chết lưới rách sao?”
Ôn Minh Ngự khiển trách:
“Nói hưu nói vượn cái gì đó? Hiện tại nhịn có thể giúp Ôn gia còn sinh cơ, nếu quả thật không chết không thôi với Tốn Phong kiếm phái, Ôn gia chúng ta có thể bị diệt môn!”
“Đi, ngươi cũng không cần nói, hiện tại ta an bài đại quản gia mang ngươi đi, nhớ kỹ, không tu luyện đến Hóa Thần Cảnh, đời này ngươi không được quay về Giang Nam đạo!”
Ôn Thanh Hòa muốn nói cái gì đó, lúc này có giọng nói từ ngoài truyền vào:
“Ôn gia chủ, không biết ngươi có nghe qua một câu, vẫn nhường nhịn chỉ có thể làm cho đối phương được một tấc muốn tiến một tươớc, Thanh Hòa nói đúng, vì cái gì ngươi không có dũng khí ngọc đá cùng nát?”
“Ai! Đi ra!”
Khí thế trên người Ôn Minh Ngự lập tức biến đổi, toàn thân hắn như núi lửa phun trào.
Trong Ôn gia hắn có không ít võ giả Tiên Thiên, có thể giấu diếm được cảm giác nhiều người như thế và đi tới nơi này, thực lực như vậy có thể nghĩ.
Một trung niên mặc áo bào trắng bước vào trong phòng, Ôn Thanh Hòa kinh hỉ nói:
“Tiền bối!”
Ôn Minh Ngự sững sờ sau đó lạnh lùng nói:
“Chính ngươi dạy hắn hai thức vũ kỹ chính là vì muốn giết Ngũ Thanh Vân?”
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
“Ôn gia chủ, ngươi đã hiểu lầm ta, ta dạy Thanh Hòa hai thức vũ kỹ thì ngươi cũng biết, vũ kỹ là chết, người là sống, hắn dùng vũ kỹ thế nào là việc của hắn.”
“Ta cũng không có bảo hắn không truyền hai thức vũ kỹ này ra ngoài, hắn có thể giao hai thức vũ kỹ này cho gia tộc nhưng hắn hết lần này tới lần khác dùng hai thức vũ kỹ báo thù, có thể nghĩ thù hận trong nội tâm hắn lớn cỡ nào.”
Ôn Minh Ngự lập tức nghẹn lời, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Tín.
Nếu như không phải Tô Tín dạy Ôn Thanh Hòa hai thức vũ kỹ, hắn làm sao đi báo thù Ngũ Thanh Vân? Hắn làm sao có thể giết Ngũ Thanh Vân?
Nhưng vào lúc này Ôn Minh Ngự cảm giác có chút không đúng, khí tức của người này không đúng.
Tô Tín bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa Ôn Thanh Hòa miêu tả hắn vô ý thức cho rằng đối phương là võ giả Nguyên Thần Cảnh, tối thiểu cũng là Hóa Thần Cảnh trong Nguyên Thần tam cảnh, thậm chí có thể là Dung Thần Cảnh.
Nhưng hiện tại xem ra khí tức đối phương nội liễm nhưng còn kém hơn Hóa Thần Cảnh sơ kỳ một bậc.
“Đừng giả thần giả quỷ, nói, rốt cuộc ngươi là ai!”
Cảm giác được Tô Tín lừa gạt hắn, chân khí trên người Ôn Minh Ngự bắn ra ngoài, khí thế cường đại bao phủ toàn bộ phòng khách.
Tô Tín cười nói:
“Ôn gia chủ nóng tính quá lớn nha, nếu ban đầu ta lộ tướng mạo sẵn có đi tìm ngươi, đoán chừng ta không gặp được mặt ngươi a.”
Tô Tín tháo mặt nạ da người xuống và khôi phục tướng mạo sẵn có, lúc này Ôn Ngự Minh ngạc nhiên không dám tin tưởng.
Ôn Thanh Hòa ngạc nhiên, với chút tâm tư ít tới đáng thương của hắn đến bây giờ còn không nghĩ ra tại sao tiền bói thực lực cường đại lại biến thành người trẻ tuổi, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn mình một ít.
Ôn Minh Ngự khiếp sợ không nói nên lời, cuối cùng hắn có thể khẳng định nhi tử ngu ngốc của mình đã bị đối phương lừa gạt, bị người ta tính kế mà vẫn không biết gì cả.
“Nói! Ngươi là ai?”
Khí thế trên người Ôn Minh Ngự như sắp bùng nổ.
Tô Tín nhú chắp tay nói:
“Tổn bộ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo Tô Tín bái kiến Ôn gia chủ.”
Khí thế trên người Ôn Minh Ngự biến mất, hắn cười khổ nói:
“Ta biết ngay dưới Nguyên Thần có thưc lực như thế, lại còn trẻ tuổi như vậy, cả Giang Nam đạo trừ Tô Tín ngươi thì không có ai khác.”
Lúc này sắc mặt Ôn Minh Ngự lại biến đổi.
“Ngươi cải trang cách ăn mặc lừa gạt Thanh Hòa vào bố cục giết Ngũ Thanh Vân, ngươi muốn lợi dụng thù hận hai nhà phân liệt võ lâm Giang Nam đạo?”
Tô Tín biểu hiện rõ ràng như vậy, nếu Ôn Minh Ngự còn không đoán ra thì hắn chính là kẻ đần.
Tô Tín gật đầu nói:
“Ah, không kém bao nhiêu đâu, Ôn gia chủ, đây là cục diện cùng thắng, vừa rồi ngươi lo lắng bằng vào thực lực Ôn gia không thắng nổi Tốn Phong kiếm phái, nếu như tăng thêm Lục Phiến Môn Giang Nam đạo thì sao?”
“Lục Phiến Môn Giang Nam đạo ta hiện tại có hơn trăm võ giả Thần Cung Cảnh, chỉ cần ngươi có thể kéo Ngũ Nguyên Đình một lát, ta cam đoan Tốn Phong kiếm phái sẽ biến thành lịch sử.”
“Ôn gia chúng ta và Tốn Phong kiếm phái nhìn từ bề ngoài không kém gì nhau, cho dù nội tình hay quan hệ nhân mạch trong võ lâm Giang Nam đạo đều thua kém đối phương một bậc.”
“Vì kế hoạch hôm nay, Ôn gia chỉ có thể nhường lợi ích lớn mời một ít đại tông môn Giang Nam đạo đứng ra hỗ trợ điều tiết.”
“Sau đó Ôn gia chúng ta lại đi xin lỗi, Tốn Phong kiếm phái cũng không dám làm tuyệt, phải biết rằng đã vài chục năm chưa từng có chuyện diệt môn xảy ra tại Giang Nam đạo.”
Vừa nghe đến chính mình giết Ngũ Thanh Vân tạo thành hậu quả nghiêm trọng như thế, Ôn Thanh Hòa vô cùng hối hận, hơn nữa còn có phẫn nộ.
Hắn không cam lòng nói:
“Dựa vào cái gì chúng ta phải nhường nhịn? Cùng lắm là chiến mà thôi, Ôn gia sợ thực lực bị hao tổn, chẳng lẽ Tốn Phong kiếm phái sẽ không sợ Ôn gia cá chết lưới rách sao?”
Ôn Minh Ngự khiển trách:
“Nói hưu nói vượn cái gì đó? Hiện tại nhịn có thể giúp Ôn gia còn sinh cơ, nếu quả thật không chết không thôi với Tốn Phong kiếm phái, Ôn gia chúng ta có thể bị diệt môn!”
“Đi, ngươi cũng không cần nói, hiện tại ta an bài đại quản gia mang ngươi đi, nhớ kỹ, không tu luyện đến Hóa Thần Cảnh, đời này ngươi không được quay về Giang Nam đạo!”
Ôn Thanh Hòa muốn nói cái gì đó, lúc này có giọng nói từ ngoài truyền vào:
“Ôn gia chủ, không biết ngươi có nghe qua một câu, vẫn nhường nhịn chỉ có thể làm cho đối phương được một tấc muốn tiến một tươớc, Thanh Hòa nói đúng, vì cái gì ngươi không có dũng khí ngọc đá cùng nát?”
“Ai! Đi ra!”
Khí thế trên người Ôn Minh Ngự lập tức biến đổi, toàn thân hắn như núi lửa phun trào.
Trong Ôn gia hắn có không ít võ giả Tiên Thiên, có thể giấu diếm được cảm giác nhiều người như thế và đi tới nơi này, thực lực như vậy có thể nghĩ.
Một trung niên mặc áo bào trắng bước vào trong phòng, Ôn Thanh Hòa kinh hỉ nói:
“Tiền bối!”
Ôn Minh Ngự sững sờ sau đó lạnh lùng nói:
“Chính ngươi dạy hắn hai thức vũ kỹ chính là vì muốn giết Ngũ Thanh Vân?”
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
“Ôn gia chủ, ngươi đã hiểu lầm ta, ta dạy Thanh Hòa hai thức vũ kỹ thì ngươi cũng biết, vũ kỹ là chết, người là sống, hắn dùng vũ kỹ thế nào là việc của hắn.”
“Ta cũng không có bảo hắn không truyền hai thức vũ kỹ này ra ngoài, hắn có thể giao hai thức vũ kỹ này cho gia tộc nhưng hắn hết lần này tới lần khác dùng hai thức vũ kỹ báo thù, có thể nghĩ thù hận trong nội tâm hắn lớn cỡ nào.”
Ôn Minh Ngự lập tức nghẹn lời, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Tín.
Nếu như không phải Tô Tín dạy Ôn Thanh Hòa hai thức vũ kỹ, hắn làm sao đi báo thù Ngũ Thanh Vân? Hắn làm sao có thể giết Ngũ Thanh Vân?
Nhưng vào lúc này Ôn Minh Ngự cảm giác có chút không đúng, khí tức của người này không đúng.
Tô Tín bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa Ôn Thanh Hòa miêu tả hắn vô ý thức cho rằng đối phương là võ giả Nguyên Thần Cảnh, tối thiểu cũng là Hóa Thần Cảnh trong Nguyên Thần tam cảnh, thậm chí có thể là Dung Thần Cảnh.
Nhưng hiện tại xem ra khí tức đối phương nội liễm nhưng còn kém hơn Hóa Thần Cảnh sơ kỳ một bậc.
“Đừng giả thần giả quỷ, nói, rốt cuộc ngươi là ai!”
Cảm giác được Tô Tín lừa gạt hắn, chân khí trên người Ôn Minh Ngự bắn ra ngoài, khí thế cường đại bao phủ toàn bộ phòng khách.
Tô Tín cười nói:
“Ôn gia chủ nóng tính quá lớn nha, nếu ban đầu ta lộ tướng mạo sẵn có đi tìm ngươi, đoán chừng ta không gặp được mặt ngươi a.”
Tô Tín tháo mặt nạ da người xuống và khôi phục tướng mạo sẵn có, lúc này Ôn Ngự Minh ngạc nhiên không dám tin tưởng.
Ôn Thanh Hòa ngạc nhiên, với chút tâm tư ít tới đáng thương của hắn đến bây giờ còn không nghĩ ra tại sao tiền bói thực lực cường đại lại biến thành người trẻ tuổi, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn mình một ít.
Ôn Minh Ngự khiếp sợ không nói nên lời, cuối cùng hắn có thể khẳng định nhi tử ngu ngốc của mình đã bị đối phương lừa gạt, bị người ta tính kế mà vẫn không biết gì cả.
“Nói! Ngươi là ai?”
Khí thế trên người Ôn Minh Ngự như sắp bùng nổ.
Tô Tín nhú chắp tay nói:
“Tổn bộ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo Tô Tín bái kiến Ôn gia chủ.”
Khí thế trên người Ôn Minh Ngự biến mất, hắn cười khổ nói:
“Ta biết ngay dưới Nguyên Thần có thưc lực như thế, lại còn trẻ tuổi như vậy, cả Giang Nam đạo trừ Tô Tín ngươi thì không có ai khác.”
Lúc này sắc mặt Ôn Minh Ngự lại biến đổi.
“Ngươi cải trang cách ăn mặc lừa gạt Thanh Hòa vào bố cục giết Ngũ Thanh Vân, ngươi muốn lợi dụng thù hận hai nhà phân liệt võ lâm Giang Nam đạo?”
Tô Tín biểu hiện rõ ràng như vậy, nếu Ôn Minh Ngự còn không đoán ra thì hắn chính là kẻ đần.
Tô Tín gật đầu nói:
“Ah, không kém bao nhiêu đâu, Ôn gia chủ, đây là cục diện cùng thắng, vừa rồi ngươi lo lắng bằng vào thực lực Ôn gia không thắng nổi Tốn Phong kiếm phái, nếu như tăng thêm Lục Phiến Môn Giang Nam đạo thì sao?”
“Lục Phiến Môn Giang Nam đạo ta hiện tại có hơn trăm võ giả Thần Cung Cảnh, chỉ cần ngươi có thể kéo Ngũ Nguyên Đình một lát, ta cam đoan Tốn Phong kiếm phái sẽ biến thành lịch sử.”
/773
|