Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em

Chương 72: Phiên ngoại 10: Là phòng tập múa đấy!

/73


Tần Hoài Sơ bị cô ôm chặt, lưng cứng đờ trong giây lát.

Anh thuận thế ôm cô vào lòng, ngửi mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng trên tóc cô: "Mới có mấy tiếng không gặp mà sao em bám người thế?"

Khi anh nói chuyện có mùi rượu thoang thoảng bay tới, Thẩm Băng Đàn ngước mắt nhìn sang, đáy mắt sâu thẳm của anh có một tầng sương mù khó đoán, lộ ra sự phù phiếm mờ mịt, tựa như không tìm được tiêu điểm.

"Anh uống nhiều lắm hả?"

Một mình anh mời rượu tiếp khách, chắc chắn bị chuốc không ít.

Tần Hoài Sơ dựa vào đầu giường, đầu choáng váng, trong mắt lấp lánh ánh sao.

Anh ấn đốt ngón tay vào giữa mi tâm mấy lần: "Đúng là hơi nhiều."

Dừng một chút, anh nhìn sang với ánh mắt nóng rực, "Nhưng cũng không ảnh hưởng tới chính sự một lát nữa đâu, em không cần lo lắng."

"..."

Lúc này rồi mà còn suy nghĩ đến chuyện khác, Thẩm Băng Đàn liếc anh một chút, vén chăn lên: "Để em đi lấy cho anh một ít canh giải rượu."

Cô đang định đứng dậy, Tần Hoài Sơ đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại đè xuố,ng dưới thân.

Sức nặng toàn thân anh ập tới, Thẩm Băng Đàn cảm thấy có chút khó chịu, vô thức chống hai tay lên ngực anh kháng cự.

Bàn tay trắng nõn thon dài bị anh nắm lấy, ánh sáng ấm áp chiếu lên đỉnh đầu anh, khuôn mặt dịu dàng đến mức tưởng chừng như không chân thật.

Anh nhìn cô thật sâu, giọng nói hơi khàn khàn lại đặc biệt mê hoặc: "Vợ ơi, tân hôn hạnh phúc."

Tuy trước đây anh cũng thỉnh thoảng gọi cô như vậy, nhưng trong một dịp như đêm nay, Thẩm Băng Đàn có thể nghe được chút hương vị kiều diễm.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã cúi xuống định hôn cô.

Thẩm Băng Đàn ngửi thấy mùi rượu trên người anh, nghiêng đầu né tránh: "Có phải anh chưa đi tắm không? Mùi rượu nồng nặc quá, mau đi tắm đi."

"Cùng tắm nhé?"

Vẻ mặt Thẩm Băng Đàn hơi sững sờ: "Nhưng mà em tắm rồi."

"Tắm thêm lần nữa."

Giọng điệu của anh căn bản không phải thương lượng, mà là trực tiếp đưa ra quyết định thay cô.

Vén chăn lên, anh bế người trên giường cùng bước vào phòng tắm.

Tần Hoài Sơ cởi quần áo, điều chỉnh nhiệt độ nước trong phòng tắm, hỏi cô: "Nghỉ ngơi thế nào rồi, còn thấy khó chịu không?"

Thẩm Băng Đàn dựa vào cửa kính mờ, không tiến vào trong: "Ngủ một giấc thấy khá hơn nhiều rồi."

"Anh thấy em còn chưa ăn miếng thức ăn nào mà Niệm Niệm mang đến cả."

"Em vẫn chưa đói."

"Cả ngày không ăn gì mà vẫn chưa đói?" Tần Hoài Sơ đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm đổ lên vai anh thuận theo những đường cong gầy gò chảy xuống, dần dần bốc hơi lên một làn sương mỏng bốn phía.

Chiếc váy ngủ bằng lụa màu đỏ tươi của Thẩm Băng Đàn bị nước bắn tung tóe lên, lộ ra những đốm màu sẫm.

Xuyên qua làn hơi nước, cô nghe thấy Tần Hoài Sơ nhẹ nhàng bổ sung một câu, "Xem ra thể lực còn chưa tiêu hao đến cạn kiệt, một lát nữa mệt mỏi, em liền biết đói thôi."

Vừa dứt lời, một đạo ma trảo lao tới phía cô, lôi cánh tay cô kéo cả người qua.

Thẩm Băng Đàn không kịp phòng bị, lòng bàn chân trượt đi, suýt chút nữa ngã sấp xuống, may mắn là được anh kịp thời siết chặt eo, vững vàng chặn ở góc tường.

Nước từ vòi hoa sen rơi xuống, váy ngủ của Thẩm Băng Đàn thấm đẫm, khiến cô trông đặc biệt ngoan ngoãn.

"Anh làm gì vậy, ướt hết cả rồi." Cô nhìn quần áo trên người, giọng điệu lộ rõ sự bất mãn mãnh liệt.

Tần Hoài Sơ tựa hồ cũng không thèm để ý, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm cằm cô, bao phủ môi cô bằng một nụ hôn cháy bỏng.

Không biết qua bao lâu, anh mới buông môi cô ra, đầy ẩn ý hỏi: "Ướt chỗ nào?"

Thẩm Băng Đàn: "..."

Editor: quattutuquat

—————

Vũ hội Trung thu sắp đến, Thẩm Băng Đàn chỉ có thời gian mấy ngày nghỉ cưới ngắn ngủi, muốn đi du lịch hưởng tuần trăng mật chắc chắn là khó mà thực hiện.

Vì thế mấy ngày sau đám cưới, hai người ngày nào cũng ở lì trong nhà.

Kỳ nghỉ tân hôn kết thúc, Thẩm Băng Đàn mỗi ngày đều bận rộn đến vũ đoàn để tập luyện.

Ngoài việc quản lý Tư bản Quân Nghị, Tần Hoài Sơ còn dần dần tiếp quản công việc kinh doanh của Tập đoàn Viễn Thương từ cha mình, gánh nặng trên vai ngày càng lớn hơn.

Cả hai vợ chồng đều say mê sự nghiệp, đi sớm về muộn, tất bật bận rộn.

Cuối ngày, cũng chỉ có thể nói với nhau vài câu ở trong chăn trước khi đi ngủ.

Hạ đi thu đến, những chiếc lá trên cây dần ngả vàng, bị gió thổi qua lượn vòng vòng rồi rơi xuống mặt đất.

Tết Trung thu, vũ hội Trăng rằm do vũ đoàn Tinh Hoa chủ trì được tổ chức tại sân vận động trung tâm thành phố.

Đêm đến, trăng tròn treo cao, ở quầy tiếp tân đã là một khung cảnh sôi động, vui tươi.

Thẩm Băng Đàn mặc váy múa ngồi trong phòng hóa trang, nhà tạo mẫu đang giúp cô trang điểm, suốt buổi cô không nói gì, vẻ mặt có chút rầu rĩ không vui.

Đã chín ngày cô không gặp Tần Hoài Sơ.

Kể từ khi tiếp quản Tập đoàn Viễn Thương, anh vẫn luôn bận rộn với muôn vàn dự án, mỗi ngày đều bay tới bay lui.

Gần đây anh đi công tác xa, hai người thậm chí còn không liên lạc nhiều qua điện thoại.

Vốn dĩ đã hứa sẽ quay lại kịp thời để xem cô biểu diễn, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì, có lẽ là không thể về kịp.

Mí mắt Thẩm Băng Đàn hơi rũ xuống, che lấp vẻ buồn tẻ và không vui trong mắt.

Nhân viên công tác gõ cửa phòng phòng hóa trang độc lập, nhẹ giọng thì thầm: "Cô Thẩm chuẩn bị đến đâu rồi ạ? Cô còn mười lăm phút để lên sân khấu."

"Được, tôi hiểu rồi." Thẩm Băng Đàn đáp lại một câu, cũng kêu thợ trang điểm ra ngoài trước, tự mình điều chỉnh lại trạng thái.

Cho dù Tần Hoài Sơ không đến, cô vẫn phải biểu diễn thật tốt trên sân khấu.

Cửa phòng hóa trang đóng lại, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, từng khung hình của buổi tập múa mấy ngày qua hiện lên trong đầu cô, cô cố gắng nghĩ ra vài thứ nhẹ nhàng để khơi dậy cảm xúc vui vẻ trong lòng.

Ngồi một mình một lúc, cô nhìn đồng hồ, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Khi bước ra, ánh mắt cô không khỏi nhìn về hướng lối đi an toàn.

Cánh cửa dẫn tới quầy tiếp tân đột nhiên bị đẩy ra, bước chân cô khựng lại.

Đáng tiếc, mọi chuyện vẫn không diễn ra như cô mong muốn, người bước vào là nhân viên công tác chứ không phải Tần Hoài Sơ.

Đầu ngón tay gầy gò trắng nõn nhéo mép váy, trái tim vừa dâng lên lại chợt trùng xuống.

Chuẩn bị lên sân khấu, cô loại bỏ những tạp niệm để mình không còn nghĩ lung tung nữa, hít một hơi thật sâu rồi quay lại phòng hóa trang.

Vừa bước vào, một bó hoa thuỷ tiên tươi tắn và tao nhã đã hiện ra trước mắt cô.

Hoa thủy tiên màu trắng tinh khiết ló đầu ra khỏi những chiếc lá xanh tươi, nhị hoa màu vàng nhạt tô điểm trong đó, phía trên còn lấm tấm những giọt nước, óng ánh trong suốt như pha lê.

Thuận theo bó hoa nhìn lên trên, cô trông thấy gương mặt mà mình ngày đêm nhung nhớ.

Người đàn ông mặc một bộ âu phục may đo chỉnh tề, thần thái ung dung, trên mặt mỉm cười: "Anh về rất kịp thời đúng chứ?"

Thẩm Băng Đàn đè nén sự kích động trong lòng, đón lấy bó hoa, dáng vẻ ngoan ngoãn nhưng khóe môi vẫn vô thức cong lên: "Em còn tưởng rằng anh sẽ không về được."

"Đã hứa sẽ đến xem em biểu diễn, nên dù bận rộn thế nào anh cũng phải quay lại." Tần Hoài Sơ cầm lấy bó hoa trong tay cô đặt sang một bên, ôm người vào lòng.

Nỗi khao khát nhớ nhung trong mấy ngày qua đều dâng lên vào thời khắc này, ánh mắt anh nhìn về phía cô mang theo một tia nóng rực.

Cảm nhận được ý đồ của anh, Thẩm Băng Đàn giơ tay bịt đôi môi mỏng gợi cảm của anh: "Anh đừng lộn xộn, lớp trang điểm của em sẽ nhoè mất, em sắp lên sân khấu rồi."

Cô mặc một chiếc váy múa bồng bềnh tựa như tiên nữ, mái tóc dài được búi gọn lên, trang điểm tinh xảo, trên trán đính sợi dây chuyền hình giọt nước rơi giữa mi tâm, toát lên vẻ rực rỡ và mang vẻ đẹp cổ điển quyến rũ.

Tần Hoài Sơ thuận thế hôn đầu ngón tay cô, giọng nói trầm thấp: "Vậy thì chờ đến tối chúng ta về nhà."

Vành tai Thẩm Băng Đàn đỏ bừng.

Đúng lúc đó chuông điện thoại reo lên, phá vỡ bong bóng hồng giữa hai người.

Thẩm Băng Đàn đi đến bàn trang điểm cầm điện thoại di động lên thì thấy Liên Thanh Di đang gọi cho cô.

Cô vội vàng bắt máy: "Băng Đàn, giảng viên bảo chúng ta tập trung ở hậu trường, cô nhanh đến đây đi."

Thẩm Băng Đàn đáp lại rồi cúp điện thoại, đi về phía Tần Hoài Sơ: "Em phải chuẩn bị lên sân khấu, không để ý anh nữa đâu, anh tự đi lên phía trước ngồi nhé."

Tần Hoài Sơ đi đến khán phòng phía trước.

Thẩm Băng Đàn đã giữ trước một chỗ cho anh, bên cạnh là Lục Kế Thần, đằng sau là Doãn Lê Hân và Cố Tích.

Sau khi ngồi xuống, anh cùng Lục Kế Thần hàn huyên vài câu, một lúc sau người chủ trì phát biểu xong, vở kịch múa «Thịnh yến Cung Trăng » mở màn.

Đây là màn biểu diễn được khán giả chờ mong đã lâu, cộng với sự nổi tiếng của Thẩm Băng Đàn, vũ đoàn cũng đã tuyên truyền rất nhiều, ngay khi âm nhạc vừa cất lên, hội trường hoàn toàn rơi vào im lặng.

Tần Hoài Sơ lẳng lặng nhìn sân khấu, ánh mắt luôn chỉ tập trung vào cô gái của mình, trong buổi diễn tối nay, cô là nhân vật chính, còn những người khác đều trở thành vật làm nền.

Khi điệu nhạc kết thúc, Thẩm Băng Đàn và các vũ công khác cùng cúi chào khán giả, cả khán phòng bùng nổ những tràng pháo tay nồng nhiệt chưa từng có.

Tần Hoài Sơ rời khỏi chỗ ngồi, đi vào hậu trường.

Thẩm Băng Đàn cùng bạn đồng diễn cười nói đi xuống, vừa nhìn thấy anh, cô ngượng ngùng chào bạn diễn rồi chạy tới: "Sao anh lại qua đây?"

Tần Hoài Sơ mỉm cười nhìn cô, hơi nghiêng người về phía trước sáp lại gần mặt cô: "Tất nhiên là hy vọng rằng người đầu tiên em nhìn thấy khi bước xuống sân khấu là anh."

Trên làn da trắng ngần ở một bên cổ cô rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, hai gò má cũng hơi ửng hồng.

Tần Hoài Sơ lấy khăn tay ra lau giúp cô, nửa đùa nửa thật nói: "Vừa rồi em múa đẹp như vậy, có phải sau đêm nay anh lại có thêm rất nhiều tình địch nữa không?"

Thẩm Băng Đàn trừng mắt nhìn anh, cầm khăn tay trong tay anh tự mình lau.

Lau xong, cô ném lại khăn tay vào tay Tần Hoài Sơ: "Trả lại cho anh này."

Tần Hoài Sơ: "..."

Buổi diễn không bao lâu nữa sẽ kết thúc, Thẩm Băng Đàn suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh ở đây chờ em nhé, em đi nói với giảng viên một tiếng, chúng ta về sớm."

Cô nhấc váy vội vàng rời đi, chạy được nửa đường còn quay lại nói thêm: "Em sẽ rất nhanh thôi!"

Tần Hoài Sơ nhìn bóng dáng của cô, bật cười: "Chậm một chút, không vội."

Mười phút sau, Thẩm Băng Đàn ôm bó hoa thuỷ tiên mà Tần Hoài Sơ tặng cô trước đó, hai người cùng đi ra khỏi hội trường.

Ngồi ở ghế phụ xe, Thẩm Băng Đàn đặt bó hoa trong tay ra ghế sau, nói với Tần Hoài Sơ ngồi ở ghế lái: "Sau Tết Trung thu em sẽ được nghỉ phép, không phải chúng ta còn chưa đi hưởng tuần trăng mật sao, anh muốn đi đâu?"

Trong nháy mắt cô lại nghĩ tới điều gì đó: "Anh vừa tiếp quản Viễn Thương, công việc bận rộn như vậy, chắc sẽ không có thời gian đâu nhỉ?"

Tần Hoài Sơ nghiêng người tới, chủ động cài dây an toàn cho cô: "Mai anh phải bay sang Paris."

Nụ cười trên mặt Thẩm Băng Đàn lập tức cứng đờ, đáy mắt hiện lên một tia mất mát.

Tần Hoài Sơ vòng cánh tay qua lưng cô, vây lấy toàn bộ người cô, cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt cô: "Sao vậy, em không muốn hả?"

Thẩm Băng Đàn mím môi, cuối cùng lắc đầu: "Không có, công việc của anh quan trọng hơn."

Anh luôn ủng hộ cô nhảy múa, tất nhiên cô cũng không thể cản trở anh.

Cô vẫn giữ lớp trang điểm như trên sân khấu, cánh môi đỏ tươi xinh xắn.

Ngón tay cái của Tần Hoài Sơ quét qua cánh môi dưới căng mọng kiều diễm của cô, cười đùa, khi nói chuyện phả ra hơi thở ấm áp: "Ngày mai em đi với anh, anh đã bảo trợ lý Tề sắp xếp hành trình xong xuôi hết rồi."

Thẩm Băng Đàn kinh ngạc trong giây lát: "Anh sang đó để làm việc, có thể đưa em theo cùng được sao?"

"Cứ coi như em là thư ký tạm thời của anh, đợi xử lý xong công việc bên đó, anh sẽ đưa em đi dạo chơi một vòng Paris."

Trên mặt Thẩm Băng Đàn cuối cùng cũng nở nụ cười tươi rói, đi Paris hưởng tuần trăng mật, nghe có vẻ rất tuyệt.

Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh, giọng nói ngọt ngào êm tai: "Chồng em thật tốt."

Gần đây anh đi công tác bên ngoài, hai người đã lâu không thân mật, Tần Hoài Sơ nào chịu nổi sự trêu chọc này của cô.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề, trong đồng tử đen như mực ẩn giấu mãnh liệt, tia sáng mờ mịt thuận theo cửa sổ lọt vào, ánh mắt anh lộ ra sự ảm đạm không rõ.

Thẩm Băng Đàn bị anh nhìn chằm chằm đến nóng mặt, nhẹ nhàng đẩy anh, nhỏ giọng nói: "Chúng ta về nhà trước có được không?"

Tần Hoài Sơ không nói gì, ngồi thẳng dậy, lái xe về Khê Ngữ Phương Đình.

Tốc độ lái xe của anh rất nhanh, Thẩm Băng Đàn phải nắm thật chặt tay vịn mới có thể ngồi vững vàng.

Xe một đường lao nhanh, cuối cùng lái vào biệt thự.

Thẩm Băng Đàn sợ anh sẽ làm loạn ngay trong xe.

Ký ức về chuyện xảy ra trong xe trước đám cưới vẫn còn như mới trong tâm trí cô.

Xe vừa mới dừng hẳn trong sân, không đợi anh tắt máy, Thẩm Băng Đàn đã dẫn đầu tháo dây an toàn và bước xuống xe.

Bọn họ vội vàng rời khỏi hội trường, váy múa trên người còn chưa thay, cô liền nhấc váy chạy vào nhà.

Mở cửa ra, cô vừa bước vào, Tần Hoài Sơ trong sân đã đuổi kịp tới, bế cô lên: "Chạy nhanh như vậy làm gì, anh còn có thể ăn thịt em sao?"

Thẩm Băng Đàn chột dạ bào chữa: "Đâu có đâu, em chỉ muốn đi thay váy múa trước thôi mà."

"Thật sao?" Tần Hoài Sơ ôm cô sải bước thật nhanh lên lầu, đưa cô trở lại phòng tập múa.

Trong phòng múa có một cánh cửa bí mật, khi mở ra sẽ thấy phòng thay đồ, trong tủ quần áo toàn bộ đều là trang phục váy múa của cô.

Thẩm Băng Đàn tưởng rằng anh ôm cô vào thay quần áo, nhưng không ngờ vừa mới bước vào phòng tập múa liền bị anh đẩy vào cửa.

Tiểu biệt thắng tân hôn, huống chi là vợ chồng mới cưới xa nhau mấy ngày, mà cô lại vừa múa trên sân khấu một điệu nhảy vừa đẹp vừa duyên dáng như vậy.

Trở về ngôi nhà nhỏ của họ, mọi nhung nhớ trong mắt Tần Hoài Sơ lúc này đều hóa thành khát vọng: "Bà xã, anh yêu em."

Anh ôm cô, hôn thật sâu, lưỡi cạy mở cửa răng xông vào.

Cực kỳ ham m.uốn.

Hai mắt Thẩm Băng Đàn mở to vì kinh ngạc.

Trong căn phòng rộng lớn, hai tấm gương to phản chiếu rõ ràng bóng dáng của hai người, mọi cử động đều được phóng đại vô hạn.

Đây là phòng tập múa, phòng tập múa đấy!

Anh muốn làm gì???

*

Tác giả có lời muốn nói:

Câu chuyện về Sơ Sơ và Tiểu Băng Đường đã đi đến hồi kết, tiếp theo đây là cuộc sống tạo bánh bao nhỏ.

/73

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status