Xuân bước vào văn phòng thì dường như mọi người đã bắt đầu họp. Lén lén bước về phía chỗ ngồi của mình để không làm phiền mọi người lúc này cô mới bắt đầu ngước nhìn mọi người xung quanh.
Cạch…
Cánh cửa bật mở ra, lần này là thêm ba người nữa bước vào. Cô chợt giật mình khi nhận ra người đi đầu trong ba người đó chính là cậu con trai mà lúc nãy cô gặp ở vườn hoa. Cô thầm cầu trời cho cậu ta không nhận ra cô nếu không cô sẽ xấu hổ chết mất. Cậu ta và hai người kia đi thẳng tới chỗ mà dành cho các học sinh trường Kin ngồi. Vậy cậu ta là học sinh trường Kin thật rồi. Cô chợt đưa mắt về phía đó. Lúc này cô còn ngạc nhiên và shock hơn khi nhận ra 1 trong 2 người vừa vào – mái tóc hơi nâu mang nét Tây Âu và chiếc khuyên tai bạc đeo bên tai trái, khuôn mặt hơi lạnh lùng đã thu hút bao nhiêu nữ sinh của trường Thanh Tân – ngôi trường cũ mà cô từng học và không ai khác chính là Minh Hoàng, người bạn thân nhất năm cấp 2 và 3 của cô. Và cũng nhận ra Xuân, Hoàng cũng không khỏi ngạc nhiên. Anh nhìn cô không chớp mắt, trong lòng dường như cảm thấy rất vui nhưng cũng rất bối rối. Tuy vậy, cả hai vẫn không nói gì mà im lặng quay mặt đi như hai người không quen biết để bắt đầu cuộc họp.
………………….
Sau một tiếng, cuộc họp kết thúc. Xuân vội đứng dậy, liếc nhanh qua Hoàng rồi đi nhanh ra ngoài. Anh nhìn cô đi ra ngoài, quay qua chào mọi người rồi cũng đi theo cô trong khi mọi người không để ý nhưng thật ra vẫn có người để ý. Đó là cậu con trai mà Xuân gặp trong vườn hoa khi nãy.
Xuân cứ im lặng đi và Hoàng cũng lặng lẽ đi theo cô và vẫn giữ một khoảng cách khá xa. Cô đi thẳng lên sân thượng của khu nhà. Cô dừng và đứng ở giữa sân thượng, cô đợi cho đến khi tiếng bước chân đằng sau dừng lại, cô từ từ quay lại. Ánh nắng chiếu vào cùng với ngọn gió làm mái tóc cô tung bay làm cho khuôn mặt im lặng của cô hơi có phần “ đáng sợ”.
Hoàng đứng đó, lặng nhìn cô với ánh mắt triều mến. Trong khoảnh khắc đó, cô lao tới nhảy lên ôm chầm lấy cậu và nói lớn trong sung sướng:
- MINH…… HOÀNG……..
Anh ngạc nhiên trước thái độ của cô nhưng cũng ôm cô thật chặt, anh nhẹ nhàng nói trái ngược với giọng điệu ồn ào của cô:
- Chào cậu. Thật vui được gặp lại cậu.
- Ngạc nhiên thật khi được gặp cậu ở đây. Nhớ cậu quá. – cô hồ hởi nói và đẩy nhẹ anh ra để nhìn rõ khuôn mặt của anh.
- Ừm, ngạc nhiên quá. Tớ cũng nhớ cậu lắm. – anh nói, tay véo nhẹ mũi cô một cái.
- Cậu cũng chuyển trường rồi sao? – cô ngạc nhiên hỏi.
Cô ngạc nhiên không phải vì anh có thể vô được trường Kin mà là vì cậu lại đồng ý vào trường đó. Cậu cũng là con cháu của tập đoàn lớn nên việc vô trường Kin là việc đơn giản, đang ra cậu đã chuyển khi mới lên cấp 3 nhưng không hiểu sao anh lại đồng ý ở lại trường cùng với cô.
- Ừm, sau khi cậu chuyển, tớ cũng chuyển luôn.
- haha…nữ sinh trường chắc khóc hết nước mắt với cậu quá. – cô đùa.
- haha…cậu ghen à. – anh trêu lại.
- Hihi…cậu mơ à? – cô nói tỉnh bơ.
- Cậu vẫn vậy nhỉ? – anh nói, xoa đầu cô làm cho nó rối tung lên.
- Vẫn vậy là vẫn như thế nào chứ?
- Tại sao cậu không bao giờ nhờ tớ giúp chứ. Tớ biết việc của cậu rồi. – anh nói
Cô chợt thấy chạnh lòng. Đúng là cô đã không nói cho cậu dù cho cậu có yêu cầu như thế nào.
- Đang vui mà sao lại nhắc tới chuyện đó chứ. Mà chuyện của tớ, tớ tự giải quyết được mà. Không sao đâu. – cô vô tư nói.
- Cậu học trường này có bị phân biết đối xử phải không? – anh lo lắng hỏi.
- Không, làm gì có. Tớ sống vô tư mà. – cô tự tin nói.
- Cậu đừng nói dối. Trông cậu thế mà ai tin.
Quả thật là cô có vẻ “hốc hác” thật. vì một tuần ốm li bì mà. Nhưng cô không muốn làm anh lo. Từ cấp 2 tới giờ, lúc nào anh cũng giúp đỡ cô điều đó khiến cô rất khó xử. Nhiều khi trông anh cứ như là đang lo lắng cho một đứa em gái chứ không phải là lo cho một người bạn.
- Cậu cứ lo thế. Tớ mới bị ốm đó. – cô nói.
Anh không nói gì rồi nhìn cô một hồi, anh đưa ra một đề nghị mà khiến cho cô giật mình và bật cười:
- Hãy qua trường tớ học đi. – anh nói rành rọt.
- Hahaha…. – cô cười lớn. – cậu đùa vui quá. Trường cậu là trường dành cho nam sinh mà.
- Đúng. Tớ sẽ bảo vệ cậu. – anh nói chắc chắn.
- Thôi nào. Tớ có phải là nam đâu. – cô cố dừng cười để nói.
- Cậu giả trai đi. Cậu từng giả trai khiến mọi người không nhận ra mà. – anh nói.
- Đó khác, làm sao có thể chứ? Tớ làm sao có thể học trong trường của cậu được chứ. - cô từ chối.
- Hay đấy chứ. Nếu cô vô, chúng tôi sẽ giữ bí mật cho. – một giọng nói vang lên ở ngay phía cánh cửa sân thượng.
Cả Hoàng và Xuân nhìn ra phía người đang đứng. Đó là người con trai mà Xuân gặp ở vườn hoa. Giờ cô biết được anh ta Minh Tuấn – hội trưởng hội học sinh của trường Kin. Theo sau anh ta là anh chàng tóc đen phó hội trưởng Bình Nguyên.
Xuân giật mình lùi lại sau lưng Hoàng. Cô nhớ lúc nãy mình vô lễ với anh ta nên giờ thấy sờ sợ mà cũng vì anh ta nhìn có vẻ “nguy hiểm” quá.
- Sao thế? Sao lại trốn đằng sau lưng “bạn trai” thế? – anh ta bước tới gần cô và cúi xuống nói.
- Đâu…đâu có đâu ạ… Hoàng là…bạn em mà. – cô ấp úng nói.
Tuấn cười nhẹ, đứng thẳng lưng nhìn Hoàng nói:
- Ý kiến của em hay đó.
- EM cảm ơn anh. Tại sao anh lại ở đây? – Hoàng hỏi.
- Chúng ta phải về nhưng cậu lại chạy đi mất nên chúng tôi đi tìm. – Nguyên xen vào.
- Vâng em xin lỗi. – Hoàng nhận lỗi.
- Vậy em cũng xin phép. Em chào các anh. Hoàng, tớ đi trước. Tạm biệt. – cô tranh thủ rút trước. Nói xong cô bước về phía cầu thang.
- Hãy nhớ tới lời đề nghị của tớ. Khi nào cần tớ sẽ giúp cậu. – Hoàng nói khi cô đi gần tới cửa.
- Cậu ấy nói đúng đó. – Tuấn nói. Anh có vẻ thích thú với việc này.
- Dạ. Em cảm ơn. – nói xong rồi cô chuồn thẳng. đúng là hai người kì lạ. Làm sao có vụ nữ vào trường nam sinh học chứ. Việc đó chỉ có trên phim ảnh thôi. Còn cô thì…không ham đâu.
……………………………
- Tại sao cậu cũng muốn em ấy vào trường. Hoàng thì còn hiểu được. – Nguyên hỏi.
- Thú vị mà. – Tuấn thờ ơ trả lời miệng nhéch lên một nụ cười có vẻ gian xảo.
Hoàng không nói gì mà chỉ im lặng nhìn hai người ấy. Giờ anh đang cảm thấy lo cho Xuân. Trường Lâm Quang “nổi tiếng” với việc phân biệt giai cấp mà.
Cạch…
Cánh cửa bật mở ra, lần này là thêm ba người nữa bước vào. Cô chợt giật mình khi nhận ra người đi đầu trong ba người đó chính là cậu con trai mà lúc nãy cô gặp ở vườn hoa. Cô thầm cầu trời cho cậu ta không nhận ra cô nếu không cô sẽ xấu hổ chết mất. Cậu ta và hai người kia đi thẳng tới chỗ mà dành cho các học sinh trường Kin ngồi. Vậy cậu ta là học sinh trường Kin thật rồi. Cô chợt đưa mắt về phía đó. Lúc này cô còn ngạc nhiên và shock hơn khi nhận ra 1 trong 2 người vừa vào – mái tóc hơi nâu mang nét Tây Âu và chiếc khuyên tai bạc đeo bên tai trái, khuôn mặt hơi lạnh lùng đã thu hút bao nhiêu nữ sinh của trường Thanh Tân – ngôi trường cũ mà cô từng học và không ai khác chính là Minh Hoàng, người bạn thân nhất năm cấp 2 và 3 của cô. Và cũng nhận ra Xuân, Hoàng cũng không khỏi ngạc nhiên. Anh nhìn cô không chớp mắt, trong lòng dường như cảm thấy rất vui nhưng cũng rất bối rối. Tuy vậy, cả hai vẫn không nói gì mà im lặng quay mặt đi như hai người không quen biết để bắt đầu cuộc họp.
………………….
Sau một tiếng, cuộc họp kết thúc. Xuân vội đứng dậy, liếc nhanh qua Hoàng rồi đi nhanh ra ngoài. Anh nhìn cô đi ra ngoài, quay qua chào mọi người rồi cũng đi theo cô trong khi mọi người không để ý nhưng thật ra vẫn có người để ý. Đó là cậu con trai mà Xuân gặp trong vườn hoa khi nãy.
Xuân cứ im lặng đi và Hoàng cũng lặng lẽ đi theo cô và vẫn giữ một khoảng cách khá xa. Cô đi thẳng lên sân thượng của khu nhà. Cô dừng và đứng ở giữa sân thượng, cô đợi cho đến khi tiếng bước chân đằng sau dừng lại, cô từ từ quay lại. Ánh nắng chiếu vào cùng với ngọn gió làm mái tóc cô tung bay làm cho khuôn mặt im lặng của cô hơi có phần “ đáng sợ”.
Hoàng đứng đó, lặng nhìn cô với ánh mắt triều mến. Trong khoảnh khắc đó, cô lao tới nhảy lên ôm chầm lấy cậu và nói lớn trong sung sướng:
- MINH…… HOÀNG……..
Anh ngạc nhiên trước thái độ của cô nhưng cũng ôm cô thật chặt, anh nhẹ nhàng nói trái ngược với giọng điệu ồn ào của cô:
- Chào cậu. Thật vui được gặp lại cậu.
- Ngạc nhiên thật khi được gặp cậu ở đây. Nhớ cậu quá. – cô hồ hởi nói và đẩy nhẹ anh ra để nhìn rõ khuôn mặt của anh.
- Ừm, ngạc nhiên quá. Tớ cũng nhớ cậu lắm. – anh nói, tay véo nhẹ mũi cô một cái.
- Cậu cũng chuyển trường rồi sao? – cô ngạc nhiên hỏi.
Cô ngạc nhiên không phải vì anh có thể vô được trường Kin mà là vì cậu lại đồng ý vào trường đó. Cậu cũng là con cháu của tập đoàn lớn nên việc vô trường Kin là việc đơn giản, đang ra cậu đã chuyển khi mới lên cấp 3 nhưng không hiểu sao anh lại đồng ý ở lại trường cùng với cô.
- Ừm, sau khi cậu chuyển, tớ cũng chuyển luôn.
- haha…nữ sinh trường chắc khóc hết nước mắt với cậu quá. – cô đùa.
- haha…cậu ghen à. – anh trêu lại.
- Hihi…cậu mơ à? – cô nói tỉnh bơ.
- Cậu vẫn vậy nhỉ? – anh nói, xoa đầu cô làm cho nó rối tung lên.
- Vẫn vậy là vẫn như thế nào chứ?
- Tại sao cậu không bao giờ nhờ tớ giúp chứ. Tớ biết việc của cậu rồi. – anh nói
Cô chợt thấy chạnh lòng. Đúng là cô đã không nói cho cậu dù cho cậu có yêu cầu như thế nào.
- Đang vui mà sao lại nhắc tới chuyện đó chứ. Mà chuyện của tớ, tớ tự giải quyết được mà. Không sao đâu. – cô vô tư nói.
- Cậu học trường này có bị phân biết đối xử phải không? – anh lo lắng hỏi.
- Không, làm gì có. Tớ sống vô tư mà. – cô tự tin nói.
- Cậu đừng nói dối. Trông cậu thế mà ai tin.
Quả thật là cô có vẻ “hốc hác” thật. vì một tuần ốm li bì mà. Nhưng cô không muốn làm anh lo. Từ cấp 2 tới giờ, lúc nào anh cũng giúp đỡ cô điều đó khiến cô rất khó xử. Nhiều khi trông anh cứ như là đang lo lắng cho một đứa em gái chứ không phải là lo cho một người bạn.
- Cậu cứ lo thế. Tớ mới bị ốm đó. – cô nói.
Anh không nói gì rồi nhìn cô một hồi, anh đưa ra một đề nghị mà khiến cho cô giật mình và bật cười:
- Hãy qua trường tớ học đi. – anh nói rành rọt.
- Hahaha…. – cô cười lớn. – cậu đùa vui quá. Trường cậu là trường dành cho nam sinh mà.
- Đúng. Tớ sẽ bảo vệ cậu. – anh nói chắc chắn.
- Thôi nào. Tớ có phải là nam đâu. – cô cố dừng cười để nói.
- Cậu giả trai đi. Cậu từng giả trai khiến mọi người không nhận ra mà. – anh nói.
- Đó khác, làm sao có thể chứ? Tớ làm sao có thể học trong trường của cậu được chứ. - cô từ chối.
- Hay đấy chứ. Nếu cô vô, chúng tôi sẽ giữ bí mật cho. – một giọng nói vang lên ở ngay phía cánh cửa sân thượng.
Cả Hoàng và Xuân nhìn ra phía người đang đứng. Đó là người con trai mà Xuân gặp ở vườn hoa. Giờ cô biết được anh ta Minh Tuấn – hội trưởng hội học sinh của trường Kin. Theo sau anh ta là anh chàng tóc đen phó hội trưởng Bình Nguyên.
Xuân giật mình lùi lại sau lưng Hoàng. Cô nhớ lúc nãy mình vô lễ với anh ta nên giờ thấy sờ sợ mà cũng vì anh ta nhìn có vẻ “nguy hiểm” quá.
- Sao thế? Sao lại trốn đằng sau lưng “bạn trai” thế? – anh ta bước tới gần cô và cúi xuống nói.
- Đâu…đâu có đâu ạ… Hoàng là…bạn em mà. – cô ấp úng nói.
Tuấn cười nhẹ, đứng thẳng lưng nhìn Hoàng nói:
- Ý kiến của em hay đó.
- EM cảm ơn anh. Tại sao anh lại ở đây? – Hoàng hỏi.
- Chúng ta phải về nhưng cậu lại chạy đi mất nên chúng tôi đi tìm. – Nguyên xen vào.
- Vâng em xin lỗi. – Hoàng nhận lỗi.
- Vậy em cũng xin phép. Em chào các anh. Hoàng, tớ đi trước. Tạm biệt. – cô tranh thủ rút trước. Nói xong cô bước về phía cầu thang.
- Hãy nhớ tới lời đề nghị của tớ. Khi nào cần tớ sẽ giúp cậu. – Hoàng nói khi cô đi gần tới cửa.
- Cậu ấy nói đúng đó. – Tuấn nói. Anh có vẻ thích thú với việc này.
- Dạ. Em cảm ơn. – nói xong rồi cô chuồn thẳng. đúng là hai người kì lạ. Làm sao có vụ nữ vào trường nam sinh học chứ. Việc đó chỉ có trên phim ảnh thôi. Còn cô thì…không ham đâu.
……………………………
- Tại sao cậu cũng muốn em ấy vào trường. Hoàng thì còn hiểu được. – Nguyên hỏi.
- Thú vị mà. – Tuấn thờ ơ trả lời miệng nhéch lên một nụ cười có vẻ gian xảo.
Hoàng không nói gì mà chỉ im lặng nhìn hai người ấy. Giờ anh đang cảm thấy lo cho Xuân. Trường Lâm Quang “nổi tiếng” với việc phân biệt giai cấp mà.
/115
|