Có lẽ trong tiềm thức mỗi người đều tiềm ẩn một sự cố chấp và ký ức không muốn mất đi. Đặc biệt là khi ký ức này có sắc thái ấm áp ngọt ngào rõ ràng, mà đằng sau ngọt ngào, lại giống như mụn nhọt ở trong xương, nhè nhẹ phát ra mùi vị tuyệt vọng.
Từng có lúc làm thí nghiệm trên lớp, tôi đã hỏi học trò, nếu như cho các em hai đường, một đường thẳng tắp, một đường lượn sóng, các em muốn chọn đường nào để đại biểu cho cuộc đời mình?
Ngạc nhiên là đáp án của mọi người đều như nhau, gần như tất cả đều chọn đường lượn sóng, bởi vì đường lượn sóng có đỉnh sóng và bụng sóng, có phát triển và thăng trầm. Có đau đớn nơi bụng sóng, mới có ngọt ngào nơi đỉnh sóng; Có ngăn trở so sánh, mới có đỉnh lúc mừng như điên. Không ai không sợ vấp ngã, song so với vấp ngã mà nói, thật ra xui chèo thuận lợi quá mức đối với mỗi người cũng là một thứ sợ hãi, liếc mắt một cái là có thể nhìn tới cuối đời người bạc phếch……
Tôi biết mình đang sốt rất cao, bởi vì cả cơ thể và tinh thần đều rơi vào tình trạng vật lộn giữa lúc nóng lúc lạnh. Cứ thế mà đến, cứ như là bị cắt ra làm năm làm bảy, lại như ở trên cánh đồng tuyết trên núi cao, biển lửa băng trong cốc luân phiên xuyên qua đủ loại cảm giác ly kỳ quái lạ, phá hình ảnh trong giấc mơ thành từng mảnh nhỏ.
Xuyên qua các loại hình ảnh kỳ dị, tôi nhìn thấy anh, cảm giác kỳ lạ như mình đang ở trong lòng anh, cảm nhận được nụ hôn cùng nhiệt độ của anh. Cảm giác nụ hôn loáng thoáng nhẹ nơi cổ của tôi, ghé vào lỗ tai của tôi, nhiều lần nỉ non, nhẹ nhàng hết lần này đến lần khác gọi tôi: “Tây Tây, Tây Tây……”
Cảnh trong mơ quá chân thật, cứ như đưa tay là có thể chạm vào. Lời nói ngọt ngào xuyên qua màng nhĩ, từng ly từng tý xuyên thủng trái tim. Song bởi vì từng trải qua kinh nghiệm tâm thần phân liệt, từng có cảm giác hoang mang chìm vào trong cái vòng ảo tưởng và hiện thực không ngừng dày vò, cho nên mặc dù đang ở trong mộng, nhưng lúc nào cũng vẫn duy trì một phần tỉnh táo, không ngừng từ đáy lòng nhắc nhở mình: “Tôi chỉ là đang nằm mơ. Tất cả thật sự thật sự đơn giản chỉ là một giấc mơ mà thôi!”
Tôi muốn tiếp tục chìm vào trong mộng, nhưng lại có một giọng nói ngược lại không ngừng nhắc nhở chính mình, nếu cứ phóng túng ** cùng cảm xúc của mình như vậy, kết quả cuối cùng chỉ có thể là vĩnh viễn sống ở trong mộng, không thể tỉnh lại.
Tôi biết tôi quyến luyến vòng tay của anh, song tôi cũng quyến luyến bầu trời xanh lam tinh khiết kia, ánh mặt trời ấm áp đọng trên nụ cười trong sáng thản nhiên, hời hợt bình thường trên gương mặt mỗi người kia……
Nếu như có thể chọn cả hai thì cuộc đời này đã quá hạnh phúc rồi, song không thể nào như thế, tôi phải lựa chọn. Tôi biết mình đang đấu tranh, không ngừng không ngừng đấu tranh, trên người lại lạnh run từng cơn, cứ như rớt vào hầm băng vậy; sau đó lại đột nhiên thấy nóng như đón nhận ánh mặt trời chói chang gay gắt.
Bên cạnh vang lên những tiếng ồn áo, tôi dường như nghe thấy rất nhiều người đang nói chuyện, loáng thoáng, lại không cách nào nghe rõ được. Không biết rốt cuộc qua bao lâu, cái kiểu nóng lạnh từng cơn này cuối cùng cũng dần dần biến mất, tư duy từ sâu trong ủ rũ dần từ trong bóng đen dày đặc mà xuất hiện, bao bọc lấy tôi, kéo tôi rơi xuống, không ngừng rơi xuống vực sâu……
Không biết ngủ bao lâu, thính lực của tôi dần dần bắt đầu rõ ràng. Trên mí mắt vẫn rất nặng, song tôi biết mình đã tỉnh, lỗ tai đang ở trạng thái hoàn toàn thanh tĩnh tiếp nhận được tín hiệu thanh âm nào đó: Cạch lộp cộp!
Từ xa xa, âm thanh từ cửa phòng truyền tới, nhẹ vô cùng. Giống như là hai bánh răng đang bực bội dùng sức cắn nhau, hoặc như là một cái thớt nhẹ nhàng lướt qua miếng sắt. Mông lung nghe thấy không tính rõ ràng, nhưng chắc chắn rõ ràng vang ở bên tai. Rốt cuộc tôi bị âm thanh này đánh thức, vất vả lắm mới mở được mắt, cầm điện thoại lên nhìn, thì đã là nửa đêm.
Trên người bọc chăn bông thật dầy, toàn thân trên dưới đều là mồ hôi nóng ẩm. Cứ như bị người ta từ trong nước sâu mò ra ** vậy. Trong đầu có cảm giác bất lực trống rỗng, song cái cảm giác cực độ phiền muộn lúc trước khi ngủ vẫn chặn ngực giờ cũng giảm đi. Xoay người, bên gối dường như vẫn lưu lại mùi hương của anh.
Thì ra là nhớ một người, khi nhớ đến cực điểm, ngay cả khứu giác cũng sẽ sinh ra ảo giác nào đó lừa gạt mình.
Đưa tay ấn đèn đầu giường, lại không thấy sáng. Trong miệng vẫn hơi khô. Tôi xoay người, ngọ nguậy đầu, ánh trăng ảm đạm ngoài phòng chiếu tới, nhìn thấy bình giữ ấm ngay trong tay, đưa tay tính cầm lên, lại phát hiện trong lòng bàn tay không còn chút sức lực nào, mà bình nước lại đầy.
Chẳng lẽ trước lúc tôi ngủ còn đổ nước vào?
Trong lòng ngập tràn cảm giác kỳ quái, tôi cẩn thận nhớ lại một lần, vẫn nghĩ không ra mình đã đổ nước hồi nào.
Lại có tiếng “Cạch lộp cộp” rất nhỏ truyền tới, giống như là tiếng giọt nước nhỏ lên đáy thùng cứng vậy, giống y như tiếng đồng đã làm tôi tỉnh lại từ trong mơ, nhưng gần hơn rất nhiều. Hơi sửng sờ, trái tim của tôi đột nhiên xoắn lại.
Có người đang mở khóa!
Bây giờ là nửa đêm, có người đang dùng sức nhẹ vô cùng vặn mở khóa cửa nhà tôi. Mới vừa mở chính là khóa cửa chính, giờ phút này cũng đã đi tới phòng ngủ.
Dĩ nhiên không thể thiện ý lý giải thành có người đặc biệt nửa đêm chạy tới đây đưa quà cho tôi, huống chi trong khoảng thời gian này, thật sự bị quấy rối không ít. Cái phòng này, chỉ có Đại Oai với tôi là có chìa khóa, mà nếu như cậu ta trở lại, thì dù sao trước đó cũng sẽ thông báo với tôi, không thể nào làm thinh mà tới như vậy.
Tất nhiên là không thể tùy tiện lao vào họng súng của địch, tôi hít một hơi, ép mình gắng giữ tĩnh táo, nhẹ nhàng xuống giường, khoác áo khoác ngoài, xỏ dép, nhẹ nhàng cầm lấy gậy bóng chày. Bước chân đạp xuống đất, lại như dẫm phải bông, thân thể vừa động đậy liền thấy choáng váng.
Từ nhỏ đến lớn, đâu phải tôi chưa từng sốt, nhưng chưa bao giờ yếu giống như vậy. Tôi dắt lấy điện thoại di động, nỗ lực khống chế căng thẳng trong lòng, đi về hướng bệ cửa sổ, định trước hết là núp sau rèm cửa sổ gọi 110; sau đó mở cửa sổ, hướng ra phía ngoài mà la to; sau đó nữa, tranh thủ đem cái gậy bóng chày bền chắc cứng cáp dùng hết sức đánh về phía đối phương…… Chưa hoàn toàn nghĩ xong, đã cảm thấy có người từ một góc tối khác trong phòng đứng lên, vô cùng nhanh chóng nhích tới gần tôi.
Thật sự không ngờ trong phòng lại vẫn có người bên cạnh. Tôi nhịn không được muốn bật thốt lên sợ hãi, song người nọ nhanh chóng hành động, từ phía sau ôm lấy tôi, bịt kín miệng tôi.
Muốn giãy dụa, song trong nháy mắt tôi nhận ra anh.
Là anh!
Không phải là mơ, mà đúng là Lương Trạm!
Mặc dù không biết vì sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng được anh ôm lấy thì mọi khẩn trương lo lắng đều dường như tìm được hướng giải quyết, trong nháy mắt mà thấy được an ủi. Trái tim đang đập gấp gáp, vì sự bất ngờ này mà kinh sợ cùng vui mừng chấn động, có cảm giác căng thẳng khó có thể gọi tên.
Tôi vẫn sợ, rồi lại cảm giác mình thật hạnh phúc.
Người ở phía ngoài đã mở xong khóa cửa, dường như đang suy nghĩ gì đó nên nhất thời không có hành động, còn anh thì lặng im che chở tôi, nhẹ nhàng lùi đến phía sau rèm cửa.
Cửa phòng khẽ mở, có người tiến vào, đẩy cửa ra, từng bước từng bước nhẹ nhàng đi tới, sau đó trong bóng tối, chợt hiện lên một mảng sáng như tuyết. Người nọ nhào tới, dùng thái độ cực kỳ quả quyết, không chút do dự đem một con dao găm nhỏ sáng lóa đâm về hướng giường của.
Con dao găm vào trong chăn, êm ru không một chút tiếng động, sau đó, “tách” một tiếng vang lên, có người đã ấn công tác đèn trong phòng. Theo một tiếng hét, hai người đàn ông cao lớn dưới đất bật dậy, trong nháy mắt ấn cái người cầm dao kia xuống giường.
Thì ra trong phòng tôi lại có nhiều người như vậy!
Ánh sáng chợt bừng lên khiến tôi có chút chói mắt. Trái tim vẫn còn không khống chế được mà đập rất nhanh, tôi ngẩng đầu nhìn một cái, nhanh chóng nhắm hai mắt lại.
Thà nhìn thấy một tên cướp hung dữ ác độc, cũng không muốn nhìn thấy cái người xinh đẹp như thế đang cầm con dao nhỏ dùng hết sức găm vào giường của tôi. Một phút đồng hồ đó tôi có cảm giác như là đang xem một bộ phim chiến tranh, hai bên liên tục giằng co, giằng co, cho đến thời khắc đối kháng kịch liệt nhất thì thuốc nổ trong nháy mắt nổ tung. Tất cả cùng nhau chôn vùi, trong nháy mắt tan thành mây khói.
Tôi không biết còn có thể mở miệng nói với cô ấy những gì nữa, chỉ biết là giờ này khắc này, chắc chắn có rất nhiều thứ đang nổ tung trong đáy lòng tôi, ví dụ như mức độ và đường cơ sở của nhân tính lạnh lẽo; ví dụ như tình hữu nghị đáng giá ôn hoà vỡ tan; ví dụ như hận thù lặng lẽ bám rễ và điên cuồng nảy sinh……
Mở mắt, người tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là Mộc Lan!
Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn là cô ấy, không thể giả được.
Cô ấy bị hai người đàn ông cao lớn ấn xuống giường, không thể động đậy. Một người trong đó nhìn về phía Lương Trạm, dường như được anh cho phép, mà hơi nhẹ tay bớt, trong cổ họng Mộc Lan phát ra một tiếng “khục khục” nhỏ, lúc này mới từ từ đứng lên, thở hổn hển.
Không khí trong nhà nhất thời tĩnh lặng, tôi cảm thấy ánh đèn trên đỉnh đầu sáng chói lọi, đầu óc cứ cảm thấy choáng váng.
Dường như cảm nhận được sự yếu ớt của tôi, cánh tay anh vòng qua ngang hông tôi nắm thật chặt, bọc tôi thật sâu trong ngực, cũng không nhìn Mộc Lan, chỉ thấp giọng hỏi tôi: “Khó chịu lắm hả?”
Mộc Lan nghe thế, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi, trong ánh mắt lần lượt hiện lên vẻ căm hận, thương tâm, buồn bã…… rồi dần dần bình tĩnh. Cô ấy rốt cuộc mở miệng, từng chữ từng câu nói: “Thì ra là người anh thích đúng là cô ta!”
Lương Trạm vẫn không để ý tới cô ấy, đưa tay, khẽ vuốt tóc bên thái dương của tôi, thật nhẹ nhàng, rồi lại hỏi: “Khó chịu lắm hả?”
Anh từ trước đến giờ đều là người thích thì làm, không bị cảnh vật chung quanh quấy nhiễu, còn tôi thì không cách nào thản nhiên như anh được, coi tất cả mọi thứ như không có. Tôi biết chuyện này hiểu lầm chồng chất, cắm sào sâu khó nhổ, đến giờ đã không có cách nào giải thích được, nhưng quan hệ yêu đương giữa tôi và Lương Trạm là chân thật, không có cần thiết phải phủ nhận, ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy, từng chữ từng câu hỏi: “Cậu hận mình, hận đến mức phải tự mình ra tay giết mình sao?” Thật sự không hiểu nổi, cho dù ở giữa có chút gút mắt thì cũng đâu đến mức phải như này chứ!
Cô ấy bình tĩnh nhìn tôi một hồi lâu, trên mặt đột nhiên lại kéo lên một nụ cười cổ quái, từng chữ từng câu nói: “Dĩ nhiên, nếu như là người khác thì tôi sẽ không tới, có thể kêu người, cũng có thể dàn dựng một chuyện ngoài ý muốn. Nhưng mà hết lần này tới lần khác là cô, Tây Tây. Nếu như tôi không tự mình đến một chuyến thì sao mà đáng với cô được……”
Trong nháy mắt khổ sở như thế. Tôi nhìn về phía cô ấy, từng chữ từng câu nói: “Phải chính cậu ra tay, lấy mạng mình, cậu quả là nể mặt mình. Nhưng mà Mộc Lan à, giữa chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu thâm cừu đại hận đáng để cậu như vậy chứ?”
“Nếu như đổi lại người khác gạt tôi, cướp đồ trong tay tôi, tranh giành với tôi, thì tôi sẽ quyết đấu tới cùng, thật sự đấu không lại, cũng không muốn buông tay! Nhưng mà, hết lần này tới lần khác là cô, Tây Tây. Tôi đã rất coi trọng cô! Tôi từ nhỏ đến lớn nhân duyên đều rất bình thường, tôi cũng không quá quan tâm. Thành thật mà nói, cho dù là Quyên Quyên, cho dù là tình cảm của bọn tôi không tệ, nhưng thật sự trong lòng tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng thực sự coi cậu ấy là bạn tri kỷ. Chỉ có cô, Tây Tây, từ nhỏ đến lớn, chỉ có cô là bạn mà tôi thực sự coi trọng. Tôi tưởng cô là thật tâm thành ý cùng tôi chia sẻ tất cả mọi thứ, sẵn sàng vui với tôi, sẵn sàng nghe tôi kể khổ, hơn nữa quan trọng nhất là, cô sẽ không giống mấy người khác ghen tỵ với tôi, dùng đủ loại vẻ ngoài ngọt ngào như mật, nhưng giọng nói lại chua lét ra nịnh bợ tôi……”
Cô ấy nhìn tôi, giọng nói bỗng nhiên lại gay gắt hẳn lên, từng chữ từng câu nói: “Nhưng thì ra cô mới là người giỏi ngụy trang nhất, dối trá nhất trong tất cả mọi người. Tôi phát hiện cô đang đan khăn quàng cổ. Tôi phát hiện cô lại đem khăn quàng cổ gửi cho Đại Vĩ. Tôi quyết định cho cậu cơ hội, cho nên để anh ta ở ngay mặt cắt nát cái khăn quàng cổ. Nhưng là cô lại không từ bỏ ý định, cô vẫn quyến rũ anh ta. Lúc ở nhà Hà Viện Viện nhìn thấy hai người cùng từ trong phòng đi ra, cô có biết tôi thất vọng thế nào không? Tôi đem chuyện cô bị tâm thần phân liệt nói cho người nhà Đại Oai biết, lúc đó tôi thầm nghĩ, tôi cuối cùng cũng coi như là thu lại một chút tiền vốn! Song không ngờ, cô còn vụng trộm với anh ấy, cả anh ấy nữa……” Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lương Trạm một cái, buồn bã nói: “Tôi sớm biết trong lòng của anh ấy nhất định đang dấu một ai đó, song bất luận như thế nào cũng không nghĩ là cô. Cô thì có cái gì tốt? Rốt cuộc cô có cái gì tốt? Luận về dung mạo, gia thế, phẩm chất, đến tột cùng thì cô làm sao bì được với tôi? Tại sao bọn họ cũng thích cô, tại sao, tại sao……?” Càng nói càng nhanh, càng nói càng kích động, bỗng nhiên cô ấy bổ nhào tới, hất những người đang ghì mình ra, một phát rút con dao đang găm lên giường, đâm mạnh vào bụng mình……
“Phập” một tiếng, con dao chuẩn xác đâm vào người cô ấy.
Nhịn không được la lên một tiếng, tôi trơ mắt nhìn bụng của cô ấy trào máu tươi, đột nhiên cảm giác bụng của mình cũng bắt đầu quặn đau. Trong đầu trong nháy mắt bay qua rất nhiều hình ảnh, dường như đã thấy cô ấy xoay người trên giường, đôi mắt ngái ngủ mông lung nhìn về phía tôi, cao gọi một tiếng: “Mỹ nữ, dâng cơm!”; Hoặc là nhào lên quật tôi, hỏi tôi cái máy mp4 cô ấy vừa mua rốt cuộc có đẹp hay không; hoặc là đưa tay chống cằm, ngồi ở trước mặt tôi, nhìn tôi, từ từ, từng chữ từng câu nói: “Lỗ Tây, xế chiều hôm nay, mình nhìn thấy một anh chàng rất rất đẹp trai……”
Tôi nhìn cô ấy té nằm trên đất, bụng dần dần bị vết máu thấm ướt, răng cửa không khống chế mà run lên va vào nhau cầm cập, nhịn không được tiến lên bắt tay cô ấy, từng chữ từng câu nói: “Mộc Lan, mình biết cậu sẽ không tin nhưng mình vẫn phải nói với cậu là mình cho tới bây giờ thật sự không có ý gạt cậu; không có có chủ tâm cướp lấy bất kỳ ai hoặc là bất kỳ thứ gì; hoàn toàn không có……”
Cô ấy từ từ nhắm hai mắt lại, xoay mặt, hiển nhiên không muốn nghe tôi nói bất kỳ một chữ nào nữa.
Xe cấp cứu nhanh chóng chạy tới. Mấy nhân viên cấp cứu ào xuống, cùng hai người đàn ông trong nhà mang Mộc Lan lên cáng cứu thương.
Tôi định theo sau, nhưng mới đi hai bước, trước mắt lại tối sầm choáng váng, bỗng nhiên dừng không được mà ngã về phía sau, được Lương Trạm ôm lấy, nghe anh ghé vào lỗ tai tôi, nhẹ nhàng nói: “Em đã hôn mê hai ngày hai đêm, Tây Tây à! Cho dù có bác sĩ tới truyền nước biển cho em, nhưng bây giờ, em thật sự biết điều một chút quay về giường nằm, rồi ăn một chút gì đó cho anh đi.” Nói xong anh cúi người ôm lấy tôi.
Nhịn không được mở miệng hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
“Chị hai anh nói, có người quấy rối em……”
“Chị ta cũng luôn quấy rầy em……”
“Chị ấy thì khác!” Lương Trạm nhẹ nhàng thở dài, sải bước, ôm tôi, đi thẳng đến thả tôi vào giường, nói: “Ngoan, cái gì cũng đừng nghĩ, ngủ một giấc thật ngoan!” Anh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán của tôi.
Thì ra hai ngày qua, anh thật sự ở bên cạnh tôi. Như vậy những nụ hôn ngọt ngào trong bóng tối kia, những cái vuốt ve cùng lời nói khẽ…… Nhiệt độ cơ thể của anh vẫn quen thuộc mà ấm áp, nhưng lúc tôi dựa vào anh, lại thấy sâu trong lòng mình dường như có khối băng đang dần tích tụ, mỗi một tảng băng đang tan ra từ từ chảy xuôi trong mạch máu, hồi lâu, rốt cục vẫn là nhịn không được mở miệng, nhìn xuống anh, từng chữ từng câu nói: “Nếu để Viện Viện biết, giờ này khắc này, anh lại ở chỗ của em, có phải cô ấy sẽ còn thất vọng hơn cả Mộc Lan hay không?!”
Từng có lúc làm thí nghiệm trên lớp, tôi đã hỏi học trò, nếu như cho các em hai đường, một đường thẳng tắp, một đường lượn sóng, các em muốn chọn đường nào để đại biểu cho cuộc đời mình?
Ngạc nhiên là đáp án của mọi người đều như nhau, gần như tất cả đều chọn đường lượn sóng, bởi vì đường lượn sóng có đỉnh sóng và bụng sóng, có phát triển và thăng trầm. Có đau đớn nơi bụng sóng, mới có ngọt ngào nơi đỉnh sóng; Có ngăn trở so sánh, mới có đỉnh lúc mừng như điên. Không ai không sợ vấp ngã, song so với vấp ngã mà nói, thật ra xui chèo thuận lợi quá mức đối với mỗi người cũng là một thứ sợ hãi, liếc mắt một cái là có thể nhìn tới cuối đời người bạc phếch……
Tôi biết mình đang sốt rất cao, bởi vì cả cơ thể và tinh thần đều rơi vào tình trạng vật lộn giữa lúc nóng lúc lạnh. Cứ thế mà đến, cứ như là bị cắt ra làm năm làm bảy, lại như ở trên cánh đồng tuyết trên núi cao, biển lửa băng trong cốc luân phiên xuyên qua đủ loại cảm giác ly kỳ quái lạ, phá hình ảnh trong giấc mơ thành từng mảnh nhỏ.
Xuyên qua các loại hình ảnh kỳ dị, tôi nhìn thấy anh, cảm giác kỳ lạ như mình đang ở trong lòng anh, cảm nhận được nụ hôn cùng nhiệt độ của anh. Cảm giác nụ hôn loáng thoáng nhẹ nơi cổ của tôi, ghé vào lỗ tai của tôi, nhiều lần nỉ non, nhẹ nhàng hết lần này đến lần khác gọi tôi: “Tây Tây, Tây Tây……”
Cảnh trong mơ quá chân thật, cứ như đưa tay là có thể chạm vào. Lời nói ngọt ngào xuyên qua màng nhĩ, từng ly từng tý xuyên thủng trái tim. Song bởi vì từng trải qua kinh nghiệm tâm thần phân liệt, từng có cảm giác hoang mang chìm vào trong cái vòng ảo tưởng và hiện thực không ngừng dày vò, cho nên mặc dù đang ở trong mộng, nhưng lúc nào cũng vẫn duy trì một phần tỉnh táo, không ngừng từ đáy lòng nhắc nhở mình: “Tôi chỉ là đang nằm mơ. Tất cả thật sự thật sự đơn giản chỉ là một giấc mơ mà thôi!”
Tôi muốn tiếp tục chìm vào trong mộng, nhưng lại có một giọng nói ngược lại không ngừng nhắc nhở chính mình, nếu cứ phóng túng ** cùng cảm xúc của mình như vậy, kết quả cuối cùng chỉ có thể là vĩnh viễn sống ở trong mộng, không thể tỉnh lại.
Tôi biết tôi quyến luyến vòng tay của anh, song tôi cũng quyến luyến bầu trời xanh lam tinh khiết kia, ánh mặt trời ấm áp đọng trên nụ cười trong sáng thản nhiên, hời hợt bình thường trên gương mặt mỗi người kia……
Nếu như có thể chọn cả hai thì cuộc đời này đã quá hạnh phúc rồi, song không thể nào như thế, tôi phải lựa chọn. Tôi biết mình đang đấu tranh, không ngừng không ngừng đấu tranh, trên người lại lạnh run từng cơn, cứ như rớt vào hầm băng vậy; sau đó lại đột nhiên thấy nóng như đón nhận ánh mặt trời chói chang gay gắt.
Bên cạnh vang lên những tiếng ồn áo, tôi dường như nghe thấy rất nhiều người đang nói chuyện, loáng thoáng, lại không cách nào nghe rõ được. Không biết rốt cuộc qua bao lâu, cái kiểu nóng lạnh từng cơn này cuối cùng cũng dần dần biến mất, tư duy từ sâu trong ủ rũ dần từ trong bóng đen dày đặc mà xuất hiện, bao bọc lấy tôi, kéo tôi rơi xuống, không ngừng rơi xuống vực sâu……
Không biết ngủ bao lâu, thính lực của tôi dần dần bắt đầu rõ ràng. Trên mí mắt vẫn rất nặng, song tôi biết mình đã tỉnh, lỗ tai đang ở trạng thái hoàn toàn thanh tĩnh tiếp nhận được tín hiệu thanh âm nào đó: Cạch lộp cộp!
Từ xa xa, âm thanh từ cửa phòng truyền tới, nhẹ vô cùng. Giống như là hai bánh răng đang bực bội dùng sức cắn nhau, hoặc như là một cái thớt nhẹ nhàng lướt qua miếng sắt. Mông lung nghe thấy không tính rõ ràng, nhưng chắc chắn rõ ràng vang ở bên tai. Rốt cuộc tôi bị âm thanh này đánh thức, vất vả lắm mới mở được mắt, cầm điện thoại lên nhìn, thì đã là nửa đêm.
Trên người bọc chăn bông thật dầy, toàn thân trên dưới đều là mồ hôi nóng ẩm. Cứ như bị người ta từ trong nước sâu mò ra ** vậy. Trong đầu có cảm giác bất lực trống rỗng, song cái cảm giác cực độ phiền muộn lúc trước khi ngủ vẫn chặn ngực giờ cũng giảm đi. Xoay người, bên gối dường như vẫn lưu lại mùi hương của anh.
Thì ra là nhớ một người, khi nhớ đến cực điểm, ngay cả khứu giác cũng sẽ sinh ra ảo giác nào đó lừa gạt mình.
Đưa tay ấn đèn đầu giường, lại không thấy sáng. Trong miệng vẫn hơi khô. Tôi xoay người, ngọ nguậy đầu, ánh trăng ảm đạm ngoài phòng chiếu tới, nhìn thấy bình giữ ấm ngay trong tay, đưa tay tính cầm lên, lại phát hiện trong lòng bàn tay không còn chút sức lực nào, mà bình nước lại đầy.
Chẳng lẽ trước lúc tôi ngủ còn đổ nước vào?
Trong lòng ngập tràn cảm giác kỳ quái, tôi cẩn thận nhớ lại một lần, vẫn nghĩ không ra mình đã đổ nước hồi nào.
Lại có tiếng “Cạch lộp cộp” rất nhỏ truyền tới, giống như là tiếng giọt nước nhỏ lên đáy thùng cứng vậy, giống y như tiếng đồng đã làm tôi tỉnh lại từ trong mơ, nhưng gần hơn rất nhiều. Hơi sửng sờ, trái tim của tôi đột nhiên xoắn lại.
Có người đang mở khóa!
Bây giờ là nửa đêm, có người đang dùng sức nhẹ vô cùng vặn mở khóa cửa nhà tôi. Mới vừa mở chính là khóa cửa chính, giờ phút này cũng đã đi tới phòng ngủ.
Dĩ nhiên không thể thiện ý lý giải thành có người đặc biệt nửa đêm chạy tới đây đưa quà cho tôi, huống chi trong khoảng thời gian này, thật sự bị quấy rối không ít. Cái phòng này, chỉ có Đại Oai với tôi là có chìa khóa, mà nếu như cậu ta trở lại, thì dù sao trước đó cũng sẽ thông báo với tôi, không thể nào làm thinh mà tới như vậy.
Tất nhiên là không thể tùy tiện lao vào họng súng của địch, tôi hít một hơi, ép mình gắng giữ tĩnh táo, nhẹ nhàng xuống giường, khoác áo khoác ngoài, xỏ dép, nhẹ nhàng cầm lấy gậy bóng chày. Bước chân đạp xuống đất, lại như dẫm phải bông, thân thể vừa động đậy liền thấy choáng váng.
Từ nhỏ đến lớn, đâu phải tôi chưa từng sốt, nhưng chưa bao giờ yếu giống như vậy. Tôi dắt lấy điện thoại di động, nỗ lực khống chế căng thẳng trong lòng, đi về hướng bệ cửa sổ, định trước hết là núp sau rèm cửa sổ gọi 110; sau đó mở cửa sổ, hướng ra phía ngoài mà la to; sau đó nữa, tranh thủ đem cái gậy bóng chày bền chắc cứng cáp dùng hết sức đánh về phía đối phương…… Chưa hoàn toàn nghĩ xong, đã cảm thấy có người từ một góc tối khác trong phòng đứng lên, vô cùng nhanh chóng nhích tới gần tôi.
Thật sự không ngờ trong phòng lại vẫn có người bên cạnh. Tôi nhịn không được muốn bật thốt lên sợ hãi, song người nọ nhanh chóng hành động, từ phía sau ôm lấy tôi, bịt kín miệng tôi.
Muốn giãy dụa, song trong nháy mắt tôi nhận ra anh.
Là anh!
Không phải là mơ, mà đúng là Lương Trạm!
Mặc dù không biết vì sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng được anh ôm lấy thì mọi khẩn trương lo lắng đều dường như tìm được hướng giải quyết, trong nháy mắt mà thấy được an ủi. Trái tim đang đập gấp gáp, vì sự bất ngờ này mà kinh sợ cùng vui mừng chấn động, có cảm giác căng thẳng khó có thể gọi tên.
Tôi vẫn sợ, rồi lại cảm giác mình thật hạnh phúc.
Người ở phía ngoài đã mở xong khóa cửa, dường như đang suy nghĩ gì đó nên nhất thời không có hành động, còn anh thì lặng im che chở tôi, nhẹ nhàng lùi đến phía sau rèm cửa.
Cửa phòng khẽ mở, có người tiến vào, đẩy cửa ra, từng bước từng bước nhẹ nhàng đi tới, sau đó trong bóng tối, chợt hiện lên một mảng sáng như tuyết. Người nọ nhào tới, dùng thái độ cực kỳ quả quyết, không chút do dự đem một con dao găm nhỏ sáng lóa đâm về hướng giường của.
Con dao găm vào trong chăn, êm ru không một chút tiếng động, sau đó, “tách” một tiếng vang lên, có người đã ấn công tác đèn trong phòng. Theo một tiếng hét, hai người đàn ông cao lớn dưới đất bật dậy, trong nháy mắt ấn cái người cầm dao kia xuống giường.
Thì ra trong phòng tôi lại có nhiều người như vậy!
Ánh sáng chợt bừng lên khiến tôi có chút chói mắt. Trái tim vẫn còn không khống chế được mà đập rất nhanh, tôi ngẩng đầu nhìn một cái, nhanh chóng nhắm hai mắt lại.
Thà nhìn thấy một tên cướp hung dữ ác độc, cũng không muốn nhìn thấy cái người xinh đẹp như thế đang cầm con dao nhỏ dùng hết sức găm vào giường của tôi. Một phút đồng hồ đó tôi có cảm giác như là đang xem một bộ phim chiến tranh, hai bên liên tục giằng co, giằng co, cho đến thời khắc đối kháng kịch liệt nhất thì thuốc nổ trong nháy mắt nổ tung. Tất cả cùng nhau chôn vùi, trong nháy mắt tan thành mây khói.
Tôi không biết còn có thể mở miệng nói với cô ấy những gì nữa, chỉ biết là giờ này khắc này, chắc chắn có rất nhiều thứ đang nổ tung trong đáy lòng tôi, ví dụ như mức độ và đường cơ sở của nhân tính lạnh lẽo; ví dụ như tình hữu nghị đáng giá ôn hoà vỡ tan; ví dụ như hận thù lặng lẽ bám rễ và điên cuồng nảy sinh……
Mở mắt, người tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là Mộc Lan!
Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn là cô ấy, không thể giả được.
Cô ấy bị hai người đàn ông cao lớn ấn xuống giường, không thể động đậy. Một người trong đó nhìn về phía Lương Trạm, dường như được anh cho phép, mà hơi nhẹ tay bớt, trong cổ họng Mộc Lan phát ra một tiếng “khục khục” nhỏ, lúc này mới từ từ đứng lên, thở hổn hển.
Không khí trong nhà nhất thời tĩnh lặng, tôi cảm thấy ánh đèn trên đỉnh đầu sáng chói lọi, đầu óc cứ cảm thấy choáng váng.
Dường như cảm nhận được sự yếu ớt của tôi, cánh tay anh vòng qua ngang hông tôi nắm thật chặt, bọc tôi thật sâu trong ngực, cũng không nhìn Mộc Lan, chỉ thấp giọng hỏi tôi: “Khó chịu lắm hả?”
Mộc Lan nghe thế, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi, trong ánh mắt lần lượt hiện lên vẻ căm hận, thương tâm, buồn bã…… rồi dần dần bình tĩnh. Cô ấy rốt cuộc mở miệng, từng chữ từng câu nói: “Thì ra là người anh thích đúng là cô ta!”
Lương Trạm vẫn không để ý tới cô ấy, đưa tay, khẽ vuốt tóc bên thái dương của tôi, thật nhẹ nhàng, rồi lại hỏi: “Khó chịu lắm hả?”
Anh từ trước đến giờ đều là người thích thì làm, không bị cảnh vật chung quanh quấy nhiễu, còn tôi thì không cách nào thản nhiên như anh được, coi tất cả mọi thứ như không có. Tôi biết chuyện này hiểu lầm chồng chất, cắm sào sâu khó nhổ, đến giờ đã không có cách nào giải thích được, nhưng quan hệ yêu đương giữa tôi và Lương Trạm là chân thật, không có cần thiết phải phủ nhận, ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy, từng chữ từng câu hỏi: “Cậu hận mình, hận đến mức phải tự mình ra tay giết mình sao?” Thật sự không hiểu nổi, cho dù ở giữa có chút gút mắt thì cũng đâu đến mức phải như này chứ!
Cô ấy bình tĩnh nhìn tôi một hồi lâu, trên mặt đột nhiên lại kéo lên một nụ cười cổ quái, từng chữ từng câu nói: “Dĩ nhiên, nếu như là người khác thì tôi sẽ không tới, có thể kêu người, cũng có thể dàn dựng một chuyện ngoài ý muốn. Nhưng mà hết lần này tới lần khác là cô, Tây Tây. Nếu như tôi không tự mình đến một chuyến thì sao mà đáng với cô được……”
Trong nháy mắt khổ sở như thế. Tôi nhìn về phía cô ấy, từng chữ từng câu nói: “Phải chính cậu ra tay, lấy mạng mình, cậu quả là nể mặt mình. Nhưng mà Mộc Lan à, giữa chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu thâm cừu đại hận đáng để cậu như vậy chứ?”
“Nếu như đổi lại người khác gạt tôi, cướp đồ trong tay tôi, tranh giành với tôi, thì tôi sẽ quyết đấu tới cùng, thật sự đấu không lại, cũng không muốn buông tay! Nhưng mà, hết lần này tới lần khác là cô, Tây Tây. Tôi đã rất coi trọng cô! Tôi từ nhỏ đến lớn nhân duyên đều rất bình thường, tôi cũng không quá quan tâm. Thành thật mà nói, cho dù là Quyên Quyên, cho dù là tình cảm của bọn tôi không tệ, nhưng thật sự trong lòng tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng thực sự coi cậu ấy là bạn tri kỷ. Chỉ có cô, Tây Tây, từ nhỏ đến lớn, chỉ có cô là bạn mà tôi thực sự coi trọng. Tôi tưởng cô là thật tâm thành ý cùng tôi chia sẻ tất cả mọi thứ, sẵn sàng vui với tôi, sẵn sàng nghe tôi kể khổ, hơn nữa quan trọng nhất là, cô sẽ không giống mấy người khác ghen tỵ với tôi, dùng đủ loại vẻ ngoài ngọt ngào như mật, nhưng giọng nói lại chua lét ra nịnh bợ tôi……”
Cô ấy nhìn tôi, giọng nói bỗng nhiên lại gay gắt hẳn lên, từng chữ từng câu nói: “Nhưng thì ra cô mới là người giỏi ngụy trang nhất, dối trá nhất trong tất cả mọi người. Tôi phát hiện cô đang đan khăn quàng cổ. Tôi phát hiện cô lại đem khăn quàng cổ gửi cho Đại Vĩ. Tôi quyết định cho cậu cơ hội, cho nên để anh ta ở ngay mặt cắt nát cái khăn quàng cổ. Nhưng là cô lại không từ bỏ ý định, cô vẫn quyến rũ anh ta. Lúc ở nhà Hà Viện Viện nhìn thấy hai người cùng từ trong phòng đi ra, cô có biết tôi thất vọng thế nào không? Tôi đem chuyện cô bị tâm thần phân liệt nói cho người nhà Đại Oai biết, lúc đó tôi thầm nghĩ, tôi cuối cùng cũng coi như là thu lại một chút tiền vốn! Song không ngờ, cô còn vụng trộm với anh ấy, cả anh ấy nữa……” Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lương Trạm một cái, buồn bã nói: “Tôi sớm biết trong lòng của anh ấy nhất định đang dấu một ai đó, song bất luận như thế nào cũng không nghĩ là cô. Cô thì có cái gì tốt? Rốt cuộc cô có cái gì tốt? Luận về dung mạo, gia thế, phẩm chất, đến tột cùng thì cô làm sao bì được với tôi? Tại sao bọn họ cũng thích cô, tại sao, tại sao……?” Càng nói càng nhanh, càng nói càng kích động, bỗng nhiên cô ấy bổ nhào tới, hất những người đang ghì mình ra, một phát rút con dao đang găm lên giường, đâm mạnh vào bụng mình……
“Phập” một tiếng, con dao chuẩn xác đâm vào người cô ấy.
Nhịn không được la lên một tiếng, tôi trơ mắt nhìn bụng của cô ấy trào máu tươi, đột nhiên cảm giác bụng của mình cũng bắt đầu quặn đau. Trong đầu trong nháy mắt bay qua rất nhiều hình ảnh, dường như đã thấy cô ấy xoay người trên giường, đôi mắt ngái ngủ mông lung nhìn về phía tôi, cao gọi một tiếng: “Mỹ nữ, dâng cơm!”; Hoặc là nhào lên quật tôi, hỏi tôi cái máy mp4 cô ấy vừa mua rốt cuộc có đẹp hay không; hoặc là đưa tay chống cằm, ngồi ở trước mặt tôi, nhìn tôi, từ từ, từng chữ từng câu nói: “Lỗ Tây, xế chiều hôm nay, mình nhìn thấy một anh chàng rất rất đẹp trai……”
Tôi nhìn cô ấy té nằm trên đất, bụng dần dần bị vết máu thấm ướt, răng cửa không khống chế mà run lên va vào nhau cầm cập, nhịn không được tiến lên bắt tay cô ấy, từng chữ từng câu nói: “Mộc Lan, mình biết cậu sẽ không tin nhưng mình vẫn phải nói với cậu là mình cho tới bây giờ thật sự không có ý gạt cậu; không có có chủ tâm cướp lấy bất kỳ ai hoặc là bất kỳ thứ gì; hoàn toàn không có……”
Cô ấy từ từ nhắm hai mắt lại, xoay mặt, hiển nhiên không muốn nghe tôi nói bất kỳ một chữ nào nữa.
Xe cấp cứu nhanh chóng chạy tới. Mấy nhân viên cấp cứu ào xuống, cùng hai người đàn ông trong nhà mang Mộc Lan lên cáng cứu thương.
Tôi định theo sau, nhưng mới đi hai bước, trước mắt lại tối sầm choáng váng, bỗng nhiên dừng không được mà ngã về phía sau, được Lương Trạm ôm lấy, nghe anh ghé vào lỗ tai tôi, nhẹ nhàng nói: “Em đã hôn mê hai ngày hai đêm, Tây Tây à! Cho dù có bác sĩ tới truyền nước biển cho em, nhưng bây giờ, em thật sự biết điều một chút quay về giường nằm, rồi ăn một chút gì đó cho anh đi.” Nói xong anh cúi người ôm lấy tôi.
Nhịn không được mở miệng hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
“Chị hai anh nói, có người quấy rối em……”
“Chị ta cũng luôn quấy rầy em……”
“Chị ấy thì khác!” Lương Trạm nhẹ nhàng thở dài, sải bước, ôm tôi, đi thẳng đến thả tôi vào giường, nói: “Ngoan, cái gì cũng đừng nghĩ, ngủ một giấc thật ngoan!” Anh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán của tôi.
Thì ra hai ngày qua, anh thật sự ở bên cạnh tôi. Như vậy những nụ hôn ngọt ngào trong bóng tối kia, những cái vuốt ve cùng lời nói khẽ…… Nhiệt độ cơ thể của anh vẫn quen thuộc mà ấm áp, nhưng lúc tôi dựa vào anh, lại thấy sâu trong lòng mình dường như có khối băng đang dần tích tụ, mỗi một tảng băng đang tan ra từ từ chảy xuôi trong mạch máu, hồi lâu, rốt cục vẫn là nhịn không được mở miệng, nhìn xuống anh, từng chữ từng câu nói: “Nếu để Viện Viện biết, giờ này khắc này, anh lại ở chỗ của em, có phải cô ấy sẽ còn thất vọng hơn cả Mộc Lan hay không?!”
/66
|