Ở trong “Nhà” xem đèn hoa đăng, bỏ qua pháo hoa, ăn cơm đoàn viên, cùng nhau đón xuân vô cùng náo nhiệt, thoáng một cái tất cả mọi người trong nhà đều tản ra, mỗi người một việc, tất cả những tài năng đều có thể biểu hiện, đều bôn ba trên con đường “Gả chị Đường”
Tôi là em gái của chị Đường, phụ trách tất cả mọi chi tiết có liên quan đến phòng tân hôn của chị Đường
Phòng tân hôn là do ba mẹ hai bên gom góp thế chấp mua một căn hộ chung cư, sàn nhà trong phòng được lát gỗ. Tôi thấy chị Đường không nề hà vất vả qùy gối trên mặt đất, cầm khăn lau, đem mỗi một đường kẻ trên sàn lau chùi qua lại cẩn thận, lau sáng choang như gương, mỉm cười, nghĩ rằng, đây cũng là cuộc sống, cho dù mỗi ngày đều đã bị nhiễm nhiều bụi bẩn, nhưng chỉ cần bạn chăm chỉ xử lý, chăm chỉ lau chùi, liền có thể lau ra hi vọng sáng ngời.
Bác trai và bác gái giao thiếp rất rộng, Đám cưới của chị Đường thực sự rất long trọng, ba tầng bên trong bên ngoài chứa đầy người. Tôi làm phù dâu của chị ấy, bưng khay tràn đầy cánh hoa hồng, cười mỉm đi theo sau chị ấy.
Thời điểm 6 giờ chiều, rốt cục khúc quân hành đám cưới cũng đúng hạn vang lên. Tôi đi theo chi Đường vào đại sảnh, nắm từng nắm từng nắm cánh hoa hồng vung cao lên trên không trung, nhìn thấy phía xa xa kia bác trai và bác gái ngồi ở trên ghế dài cuối phòng, vẻ mặt hai người đều tươi cười
Dựa theo thói quen của người dân trong thành phố chúng tôi, trình tự đầu tiên là cô dâu phải dâng lên cho cha mẹ chính mình ly trà nói lời tạm biệt, bày tỏ ý “xuất giá”. Tôi nhìn thấy chị Đường đi đến phía trước bác gái, bưng chén trà lên, cung kinh gọi lên một tiếng “Mẹ”. Bác gái đứng lên, giống như muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên cơ thể bỗng nghiêng ngả không vững, “Bịch” một cái ngã xuống đất, ngất đi.
Bốn phía liền phát ra những tiếng kêu sợ hãi, chị Đường trong nháy mắt liền bị dọa phát khóc Tôi ngẩn người, nhanh chóng chạy tới cưới lấy bác gái, ngăn cản những người xung quanh ôm ấy bác ấy, lấy điện thoại di động ra, bấm 120…
Bác sĩ nói, ngày hôm đám cưới chị Đường, bác gái quá vui mừng, dẫn đến chảy máu não, đồng thời, vốn dĩ bác ấy hơi có vấn đề về tim, khiến lần chảy máu não lần này đột nhiên phát tác, bệnh tim cũng trở nên trầm trọng hơn, cứu chữa suốt hai ngày đêm mới miễn cưỡng thoát khỏi nguy hiểm, nhưng sau này vẫn còn phải tiến hành thêm mấy cuộc phẫu thuật lớn nữa.
Tôi và chị Đường cũng gần như không hề chợt mắt trông coi ở bệnh viện suốt hai ngày đêm liền. Chị Đường vừa mới đám cưới, kịch biến lần này, mất chủ trương, cả ngày đều khóc lóc. May mắn mẹ chồng chị Đường mặc dù hiền lành, lo liệu mọi việc coi như xong xuôi, để cho bác trai chuyên tâm đến bệnh viện, bà ta tự mình giải quyết tốt những chuyện sau đám cưới.
Bác trai chạy đôn chạy đáo, lập tức trông giống như một ông cụ già đi mười tuổi
Buổi sáng ngày thứ ba, bác sĩ đến kiểm tra phòng, bác trai do dự thật lâu, rốt cục vẫn là tìm tôi, nói với tôi, lần này chị Đường đám cưới, bọn họ đã đem tất cả tiền tích góp tiêu hết, trong ngân hàng có có rất nhiều khoản vay cần trả. Bác ấy, hỏi bác sĩ, đoán chừng, đợt phẫu thuật tiếp theo của bác gái phải dùng đến ít nhất năm vạn tệ, hỏi tôi có thể gọi điện thoại cho ba mẹ mượn tạm một chút hay không.
Tôi lẳng lặng nghe, lẳng lặng nhìn bác ấy, một lúc sau, mỉm cười nói: “Bác trai, bác yên tâm. Số tiền kia, cháu đã có cách rồi….” trong những năm tháng khi còn nhỏ tôi được bọn họ chăm sóc, tôi nghĩ, bây giờ là lúc tôi nên trả lại!
Tuy nói là như thế, khi tôi một mình ngồi ở trên mặt cỏ trơn nhẵn lạnh như nước thì vẫn có chút không rõ ràng, không biết rốt cục nên bắt tay vào làm từ đâu.
Tôi chỉ là một sinh viên, là một người miễn cưỡng làm việc bán thời gian để duy trì cuộc sống sinh viên, và ba mẹ… Nếu, bọn họ thực sự có tiền, tại sao những năm qua, lại trơ mắt nhìn tôi – đứa con gái duy nhất, liền như vậy, bất đắc dĩ ăn no mặc ấm trong sự đau khổ giãy dụa!
Tôi lấy điện thoại ra, cầm ở trong tay, thật lâu, rốt cục vẫn là gọi điện thoại cho Kim Quang
Tôi không lòng dạ nào hàn huyên, trực tiếp hỏi anh ta, có thể giới thiệu giúp tôi một công việc lương năm vạn tệ không, cho dù vất vả khổ sở, muốn tôi ký giấy bán mình, tôi cũng đồng ý hết.
Kim Quang sửng sốt, hỏi tôi đã xẩy ra chuyện gì, tôi nói đơn giản một chút bác gái sinh bệnh phải nằm viện, cần dùng tiền.
Hắn nói: “Cần gấp đúng không? Tôi gửi cho cô trước. Về phần công việc, tôi từ từ nghĩ cách giúp cô…”
Trong nháy mắt đó tôi ngây ngẩn cả người!
Nói thật, trong khoản thời gian này, tuy nói là có vài phần giao tình với Kim Quang, ở cùng vui vẻ, nhưng dù sao cũng không thể gọi là tâm đầu ý hợp, mà mỗi người cũng đều bôn ba vì kế sinh nhai, ai cũng không phải trời sinh đã có người giúp, chuyện vay tiền như thế này, đặt trên người ai cũng đều khó xử. Lúc gọi điện thoại cho anh ta, kỳ thực trong lòng tôi cũng hoàn toàn không nắm chắc, bất quá là ôm “Đem ngựa chết chữa cho ngựa sống”, tạm thời thử một lần, chưa từng mong chờ thành công, trăm triệu lần không ngờ được…
Ôi Kim đại ca của tôi, hoàn toàn không suy nghĩ đến khả năng trả nợ của tôi, cứ như vậy dễ dàng đồng ý, một lời liền đồng ý cho tôi mượn tiền!
Tôi không biết phải dùng đến ngôn ngữ gì mới có thể diễn đạt đúng mức sự cảm ơn của tôi, nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: “Anh trai, thích ăn cái gì? Tôi mời …”
Tôi vừa nói vậy, anh ta liền đắc ý, lập tức nói tôm hùm, gan ngỗng, cá đỏ dạ để báo đáp
Tôi bất tri bất giác cười rộ lên, nói: ” Được, được không thành vấn đề, chỉ cần lấy được lòng anh, tôi nhất định sẽ mời anh…”
Thu xếp xong năm vạn tệ, bệnh tình bác gái cũng tạm thời ổn định, tôi cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này mới có cơ hội, về nhà ngủ một giấc ngon lành.
Giữa trưa ngày thứ hai, Đại Oai đem một lãng hoa đến bệnh viện thăm bác gái, tiếp khách xong, tôi đưa hắn ra tới cửa, hắn mỉm cười nói: “Lỗ Tây, thật khó có khi nhìn thấy một lần cậu không mắng ai…”
Tôi vung một quyền ra, nói: “Không đánh không mắng cậu ngứa da đúng không?” Nghĩ nghĩ, thực sự cảm thấy kì quái, bắt đầu từ khi nào, tôi đã lười tốn tâm tư tạo ra một dáng vẻ hay một thái độ đặc biệt để đối phó với hắn rồi?
Cậu ta cười hì hì né sang một bên, nói: “Tớ thật sự không biết, Mộc Lan làm sao có thể làm bạn tốt của cậu!” Ngụ ý, Mộc Lan nhà cậu ta ôn nhu dịu dàng như nước, mà tôi giống như cọp mẹ nên vừa gặp mặt liền đi đường vòng, cả đời không qua lại với nhau.
Tôi trừng mắt liếc cậu ta một cái, nói: ” Thế mới gọi là bù trừ cho nhau…”
Đại Oai hỏi tôi đã ăn cơm chưa, tôi nói chưa, hắn liền dốc hết sức muốn mời tôi đi ra ngoài ăn cơm, giải thích rằng Mộc Lan căn dặn cậu ta, cưỡng chế ra lệnh nói cậu ta phải chăm sóc tốt cho tôi!
Trước kia, đối với loại đề nghị này, đương nhiên tôi sẽ không chút do dự mà từ chối, nhưng mà trong thời gian này, tôi rõ ràng không thích hợp, bỗng nhiên cảm thấy, cùng cậu ta ăn cơm cũng không sao, không có gì đáng ngại, lúc này cười hì hì nói: “Thật sự muốn mời tớ đúng không, tớ đây sẽ không khách khí, công phu ăn uống đâu!” Nhớ lại nhiều năm trước, lần đầu tiên tôi chú ý đến hắn, đại khái đó là chỗ gần bên cạnh trường cấp ba Khang Huy, trong một ngõ nhỏ trồng đầy cây ngô đồng. Đầu ngõ, có nhà “Ngô Đồng Cư”, Đám con trai bọn họ sau khi đá bóng xong, đều thích vào đó uống nước một chút.
Thời điểm khi đó, bởi vì cậu ta thường xuyên xuất hiện ở chỗ đó, vì thế, tôi đương nhiên cũng, thường xuyên, thường xuyên đi ngang qua nơi đó; thường xuyên, thường xuyên làm bộ như vô tình đi vào phía bên trong liếc mắt một cái… Nghĩ như vậy, lập tức dâng ên một cảm xúc mãnh liệt, nói: “Tớ muốn tới Ngô Đồng Cư!”
Đại Oai quả nhiên là quen thuộc, vào “Ngô Đồng Cư”, Há miệng liền gọi đồ ăn, rất nhanh cóng một bàn tràn đầy đồ ăn hiện ra, vô cùng thân thiện đón tiếp tôi
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía người con trai đối diện vẻ mặt phấn khởi vô cùng, đột nhiên có chút cảm khái.
Tôi từng nhiều năm chờ đợi hình ảnh này a…
Khi đó, mỗi lần đi ngang qua “Ngô Đồng Cư”, đều hận người ngồi đối diện hắn không phải là tôi, nghĩ lại, chỉ cần có một ngày, tôi ngồi đối diện với hắn, liền coi như hoàn toàn nắm bắt được hắn! Bây giờ, tôi đã thực sự ngồi đối diện với hắn, nhưng mà so với bất kỳ giờ phút nào trong quá khứ thì càng ý thức rõ ràng rằng: Tất cả đều trôi qua rồi!
Một Lỗ Tây hèn mọn, nhát gan, chỉ dám ở co lại ở trong bóng tối lặng lẽ “Rình coi” hắn, không còn tồn tại nữa!
Tôi không biết là thay đổi từ khi nào, là bắt đầu từ khi cậu ta tay trong tay với Mộc Lan; hay là khi cậu ta tàn nhẫn giơ kéo lên với chiếc khăn quàng cổ… Hay hoặc là, chỉ đơn giản là vì hắn – người không quan hệ trải qua một đêm giáng sinh, những đóa hoa nến nho nhỏ không tiếng động nở rộ trong không khí… Tôi chợt phát hiện, trong khoảng thời gian này, tôi thật sự không có hao phí tâm trí để ý đến hắn, bận tâm đên hắn, thậm chí…. rất ít khi nghĩ đến hắn!
Gánh nặng trong lòng một khi buông xuống, suy nghĩ, các loại chuyện cũ rành rành trước mắt.
Tôi xoay xoay trong tay một chén trà, nghiêng người nhìn ngô đồng ngoài cửa sổ, mỉm cười nhìn hỏi hắn: “Cậu còn nhớ không? Hồi học cấp ba, các cậu đá bóng, đều nhảy qua tường rào chạy ra đây, chạy vào trong quán ngô đồng này….”
Tôi vừa nói hắn liền cười: “Đúng vậy a! còn nhớ rõ lúc ấy, trong ngõ nhỏ có quầy hàng bán bánh bột lọc. Chúng tớ hay nhảy tường ra đây, nhiều lần, thiếu chút nữa đập bể quầy ….” Tôi cười một cái, nhớ lại một lần, tôi đang ngồi ở quầy ăn bánh bột lọc, trong phút chốc, một quả bóng từ trên trời giáng xuống…. tôi kinh hãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người con trai đầu đầy mồ hôi, hùng hổ nhảy nhô đầu ra nhảy tường rào…
Tôi uống ngụn nước, lại hỏi hắn: “Tớ còn nhớ rất rõ lúc đó cậu rất thích cờ vây, sau này tại sao lại không chơi….”
“Ách….. Cậu nói cờ vây ư….:”
….
Tôi từng để ý hắn nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy!
Nhất cử nhất động của hắn, đều bị tôi rõ như lòng bàn tay, chỉ có không dám nói ra miệng mà thôi. Bây giờ nhớ lại từng cái từng cái, hỏi lại từng cái từng cái, thoải mái tự tại nói không nên lời…. Chúng tôi quen biết nhau lâu như vậy, vẫn chưa từng có ngày nói chuyện vui vẻ thoải mái như vậy!
Đồ ăn sớm đã nguội, nói chuyện vẫn hào hứng như trước…. Chúng tôi tán gẫu rất nhiều chuyện cũ, rất nhiều chi tiết có thể khiến cho đôi bên đồng cảm, từ cấp hai đến thẳng cấp 3; từ bóng bàn đến bóng bầu dục…
Di động vang lên, tôi nhìn lướt qua, là một dãy số xa lại, nhẹ nhàng nắm chặt lại!
Di động lại vang lên một lần nữa, tôi nhíu mày, không cam không nguyện nhấn nút nghe, trong điện thoại, truyên đền một giọng nói vô cùng lãnh đạm: “Tôi đang ở ngay phòng bên cạnh, qua đây uống một chén đi!”
Lãnh đạm như vậy, vô lễ như vậy, khí thế bức người như vậy, không cho phép từ chối…. vốn dĩ tôi phải nên lập tức tắt di động đi, hoặc là trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng mà, tôi không có. Tôi nghe được giọng nói kia, liền giống như bị trúng ma pháp, gần như là không chút do dự lập tức đứng lên, đi về phía căn phòng sát vách
Đi vào phòng, thấy “Hắn” đang ngồi hướng ra cửa, khuôn mặt lạnh lẽo, trên người vẫn là bộ quần áo màu đen được cắt may tỉ mỉ như trước
Đến bây giờ tôi cũng không biết hắn là ai, tại sao đột nhiên xuất hiện ở nơi này, chỉ biết là, ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn, trái tim liền không thể khống chế được mà đập thình thịch. Tôi lẳng lặng đi về phía hắn, nhìn hắn, không biết nên chào hỏi hắn thế nào.
Hắn lại cười lạnh mở miệng: “Thì ra chuyện bác gái của cô sinh bệnh là cường điệu quá lên, cô còn có tâm tình đi theo người khác ra ngoài để liếc mắt đưa tình mà!”
Lửa giận “Cọ” một cái liền nổi lên, tôi nắm chặt tay, căm tức hắn. Cái người trước mặt này, không biết đến rốt cục là đem bản thân mình trở thành ai, lại có thể ở trong này nói năng hùng hồn đầy lý lẽ giáo huấn tôi!
Tôi hít sâu, lại hít sâu một cái, rốt cục từ từ buông lỏng nắm tay mình, lạnh lùng liếc hắn, gằng từng tiếng nói: “Mắc mớ gì tới anh”
Ánh mắt hắn giương lên, hung hăng nhìn chằm chằm tôi, nói: “Lỗ Tây, cô thật sự có bản lĩnh a, đi tới chỗ nào đều có thể trêu chọc hoa đào!”
Tôi giận quá thành cười, nói: “Quá khen! Tôi từ nhỏ đến lớn đều thích con trai, bất quá chỉ là một mình Đại Oai mà thôi!” Trong nháy mắt, chính tôi thấy chính mình có tật xấu, nhận được một cuộc điện thoại vô lễ như vậy, lại không chút nghĩ ngợi gì liền làm theo, bỗng tự rước lấy nhục.
Cái gọi là không thèm nói nhiều nửa câu, tôi cảm thấy không muốn phải tiếp tục ở lại chỗ, vừa mạnh mẽ trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người đi ra phía ngoài. Ngón tay vừa chạm vào tay cầm của cánh cửa, “Phần phật” Một tiếng xé gió xẹt qua, một bàn tay lớn liền từ phía sau tiến lên, gắt gao đặt lên trên mu bàn tay tôi. Ngay sau đó, cơ thể hắn cũng tiến lại gần, từ phía sau lưng tôi đem cả người tôi gắt gao đặt ở trên cửa
Tôi khó khăn quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng liếc hắn, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, môi liền đột ngột hạ xuống không chút do dự đã rơi trên môi của tôi
Tôi hoàn toàn trở nên đần độn, ngay trong nháy mắt đó, giống như bị hóa đá, không thể nhúc nhích chút nào.
Hắn liền như vậy hôn tôi, vừa hôn vừa di chuyển cơ thể tôi, nâng cằm tôi lên, còn thật sự cẩn thận hôn xuống
Trời đất xoay tròn, trong mắt tôi, chỉ nhìn thấy trần nhà của căn phòng, vô số lá cây ngô đồng rộn ràng nhốn nháo, nằm ngang, dựng thẳng, không ngang cũng không thẳng…. Một lá, hai lá, ba lá…. tất cả lá cây đều xoay tròn, theo chiều kim đồng hồ, ngược chiều kim đồng hồ, hình dạng con quay, hình dạng lốc xoáy…. tôi cảm thấy thực sự khó thở…..
Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn buông môi tôi ra, cánh tay lại càng dùng thêm sức, đem tôi ôm vào trong ngực, gắt gao ôm vào chặt vào trong ngực, thật lâu không rời.
Đầu óc tôi không thể hoạt động, vẫn là không thể hoạt động, từ đầu đến chối không thể hoạt động! Nhưng mà, cánh tay của tôi, đã bám ở trên lưng của hắn, gắt gao bám; đầu tôi, đã dựa vào trong lồng ngực của hắn, gắt gao dựa vào!
Nước mắt tôi lại rơi ra…. là từ sáng hôm đó, khi ở khách sạn tỉnh lại phát hiện hắn biết mất đã liền trữ nước dưới mắt.
Người này thật đáng giận a! trong buổi sáng ánh mặt trời sáng lạn kia, tôi vẫn chờ mong, đang mong, ngóng nhìn hắn tới gọi tôi, nhưng hắn lại biến mất, biến mất hai tháng, không chút tin tức!
Để cho tôi nghĩ cái gì chứ?
Tôi làm sao dám nghĩ!
Tôi là em gái của chị Đường, phụ trách tất cả mọi chi tiết có liên quan đến phòng tân hôn của chị Đường
Phòng tân hôn là do ba mẹ hai bên gom góp thế chấp mua một căn hộ chung cư, sàn nhà trong phòng được lát gỗ. Tôi thấy chị Đường không nề hà vất vả qùy gối trên mặt đất, cầm khăn lau, đem mỗi một đường kẻ trên sàn lau chùi qua lại cẩn thận, lau sáng choang như gương, mỉm cười, nghĩ rằng, đây cũng là cuộc sống, cho dù mỗi ngày đều đã bị nhiễm nhiều bụi bẩn, nhưng chỉ cần bạn chăm chỉ xử lý, chăm chỉ lau chùi, liền có thể lau ra hi vọng sáng ngời.
Bác trai và bác gái giao thiếp rất rộng, Đám cưới của chị Đường thực sự rất long trọng, ba tầng bên trong bên ngoài chứa đầy người. Tôi làm phù dâu của chị ấy, bưng khay tràn đầy cánh hoa hồng, cười mỉm đi theo sau chị ấy.
Thời điểm 6 giờ chiều, rốt cục khúc quân hành đám cưới cũng đúng hạn vang lên. Tôi đi theo chi Đường vào đại sảnh, nắm từng nắm từng nắm cánh hoa hồng vung cao lên trên không trung, nhìn thấy phía xa xa kia bác trai và bác gái ngồi ở trên ghế dài cuối phòng, vẻ mặt hai người đều tươi cười
Dựa theo thói quen của người dân trong thành phố chúng tôi, trình tự đầu tiên là cô dâu phải dâng lên cho cha mẹ chính mình ly trà nói lời tạm biệt, bày tỏ ý “xuất giá”. Tôi nhìn thấy chị Đường đi đến phía trước bác gái, bưng chén trà lên, cung kinh gọi lên một tiếng “Mẹ”. Bác gái đứng lên, giống như muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên cơ thể bỗng nghiêng ngả không vững, “Bịch” một cái ngã xuống đất, ngất đi.
Bốn phía liền phát ra những tiếng kêu sợ hãi, chị Đường trong nháy mắt liền bị dọa phát khóc Tôi ngẩn người, nhanh chóng chạy tới cưới lấy bác gái, ngăn cản những người xung quanh ôm ấy bác ấy, lấy điện thoại di động ra, bấm 120…
Bác sĩ nói, ngày hôm đám cưới chị Đường, bác gái quá vui mừng, dẫn đến chảy máu não, đồng thời, vốn dĩ bác ấy hơi có vấn đề về tim, khiến lần chảy máu não lần này đột nhiên phát tác, bệnh tim cũng trở nên trầm trọng hơn, cứu chữa suốt hai ngày đêm mới miễn cưỡng thoát khỏi nguy hiểm, nhưng sau này vẫn còn phải tiến hành thêm mấy cuộc phẫu thuật lớn nữa.
Tôi và chị Đường cũng gần như không hề chợt mắt trông coi ở bệnh viện suốt hai ngày đêm liền. Chị Đường vừa mới đám cưới, kịch biến lần này, mất chủ trương, cả ngày đều khóc lóc. May mắn mẹ chồng chị Đường mặc dù hiền lành, lo liệu mọi việc coi như xong xuôi, để cho bác trai chuyên tâm đến bệnh viện, bà ta tự mình giải quyết tốt những chuyện sau đám cưới.
Bác trai chạy đôn chạy đáo, lập tức trông giống như một ông cụ già đi mười tuổi
Buổi sáng ngày thứ ba, bác sĩ đến kiểm tra phòng, bác trai do dự thật lâu, rốt cục vẫn là tìm tôi, nói với tôi, lần này chị Đường đám cưới, bọn họ đã đem tất cả tiền tích góp tiêu hết, trong ngân hàng có có rất nhiều khoản vay cần trả. Bác ấy, hỏi bác sĩ, đoán chừng, đợt phẫu thuật tiếp theo của bác gái phải dùng đến ít nhất năm vạn tệ, hỏi tôi có thể gọi điện thoại cho ba mẹ mượn tạm một chút hay không.
Tôi lẳng lặng nghe, lẳng lặng nhìn bác ấy, một lúc sau, mỉm cười nói: “Bác trai, bác yên tâm. Số tiền kia, cháu đã có cách rồi….” trong những năm tháng khi còn nhỏ tôi được bọn họ chăm sóc, tôi nghĩ, bây giờ là lúc tôi nên trả lại!
Tuy nói là như thế, khi tôi một mình ngồi ở trên mặt cỏ trơn nhẵn lạnh như nước thì vẫn có chút không rõ ràng, không biết rốt cục nên bắt tay vào làm từ đâu.
Tôi chỉ là một sinh viên, là một người miễn cưỡng làm việc bán thời gian để duy trì cuộc sống sinh viên, và ba mẹ… Nếu, bọn họ thực sự có tiền, tại sao những năm qua, lại trơ mắt nhìn tôi – đứa con gái duy nhất, liền như vậy, bất đắc dĩ ăn no mặc ấm trong sự đau khổ giãy dụa!
Tôi lấy điện thoại ra, cầm ở trong tay, thật lâu, rốt cục vẫn là gọi điện thoại cho Kim Quang
Tôi không lòng dạ nào hàn huyên, trực tiếp hỏi anh ta, có thể giới thiệu giúp tôi một công việc lương năm vạn tệ không, cho dù vất vả khổ sở, muốn tôi ký giấy bán mình, tôi cũng đồng ý hết.
Kim Quang sửng sốt, hỏi tôi đã xẩy ra chuyện gì, tôi nói đơn giản một chút bác gái sinh bệnh phải nằm viện, cần dùng tiền.
Hắn nói: “Cần gấp đúng không? Tôi gửi cho cô trước. Về phần công việc, tôi từ từ nghĩ cách giúp cô…”
Trong nháy mắt đó tôi ngây ngẩn cả người!
Nói thật, trong khoản thời gian này, tuy nói là có vài phần giao tình với Kim Quang, ở cùng vui vẻ, nhưng dù sao cũng không thể gọi là tâm đầu ý hợp, mà mỗi người cũng đều bôn ba vì kế sinh nhai, ai cũng không phải trời sinh đã có người giúp, chuyện vay tiền như thế này, đặt trên người ai cũng đều khó xử. Lúc gọi điện thoại cho anh ta, kỳ thực trong lòng tôi cũng hoàn toàn không nắm chắc, bất quá là ôm “Đem ngựa chết chữa cho ngựa sống”, tạm thời thử một lần, chưa từng mong chờ thành công, trăm triệu lần không ngờ được…
Ôi Kim đại ca của tôi, hoàn toàn không suy nghĩ đến khả năng trả nợ của tôi, cứ như vậy dễ dàng đồng ý, một lời liền đồng ý cho tôi mượn tiền!
Tôi không biết phải dùng đến ngôn ngữ gì mới có thể diễn đạt đúng mức sự cảm ơn của tôi, nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: “Anh trai, thích ăn cái gì? Tôi mời …”
Tôi vừa nói vậy, anh ta liền đắc ý, lập tức nói tôm hùm, gan ngỗng, cá đỏ dạ để báo đáp
Tôi bất tri bất giác cười rộ lên, nói: ” Được, được không thành vấn đề, chỉ cần lấy được lòng anh, tôi nhất định sẽ mời anh…”
Thu xếp xong năm vạn tệ, bệnh tình bác gái cũng tạm thời ổn định, tôi cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này mới có cơ hội, về nhà ngủ một giấc ngon lành.
Giữa trưa ngày thứ hai, Đại Oai đem một lãng hoa đến bệnh viện thăm bác gái, tiếp khách xong, tôi đưa hắn ra tới cửa, hắn mỉm cười nói: “Lỗ Tây, thật khó có khi nhìn thấy một lần cậu không mắng ai…”
Tôi vung một quyền ra, nói: “Không đánh không mắng cậu ngứa da đúng không?” Nghĩ nghĩ, thực sự cảm thấy kì quái, bắt đầu từ khi nào, tôi đã lười tốn tâm tư tạo ra một dáng vẻ hay một thái độ đặc biệt để đối phó với hắn rồi?
Cậu ta cười hì hì né sang một bên, nói: “Tớ thật sự không biết, Mộc Lan làm sao có thể làm bạn tốt của cậu!” Ngụ ý, Mộc Lan nhà cậu ta ôn nhu dịu dàng như nước, mà tôi giống như cọp mẹ nên vừa gặp mặt liền đi đường vòng, cả đời không qua lại với nhau.
Tôi trừng mắt liếc cậu ta một cái, nói: ” Thế mới gọi là bù trừ cho nhau…”
Đại Oai hỏi tôi đã ăn cơm chưa, tôi nói chưa, hắn liền dốc hết sức muốn mời tôi đi ra ngoài ăn cơm, giải thích rằng Mộc Lan căn dặn cậu ta, cưỡng chế ra lệnh nói cậu ta phải chăm sóc tốt cho tôi!
Trước kia, đối với loại đề nghị này, đương nhiên tôi sẽ không chút do dự mà từ chối, nhưng mà trong thời gian này, tôi rõ ràng không thích hợp, bỗng nhiên cảm thấy, cùng cậu ta ăn cơm cũng không sao, không có gì đáng ngại, lúc này cười hì hì nói: “Thật sự muốn mời tớ đúng không, tớ đây sẽ không khách khí, công phu ăn uống đâu!” Nhớ lại nhiều năm trước, lần đầu tiên tôi chú ý đến hắn, đại khái đó là chỗ gần bên cạnh trường cấp ba Khang Huy, trong một ngõ nhỏ trồng đầy cây ngô đồng. Đầu ngõ, có nhà “Ngô Đồng Cư”, Đám con trai bọn họ sau khi đá bóng xong, đều thích vào đó uống nước một chút.
Thời điểm khi đó, bởi vì cậu ta thường xuyên xuất hiện ở chỗ đó, vì thế, tôi đương nhiên cũng, thường xuyên, thường xuyên đi ngang qua nơi đó; thường xuyên, thường xuyên làm bộ như vô tình đi vào phía bên trong liếc mắt một cái… Nghĩ như vậy, lập tức dâng ên một cảm xúc mãnh liệt, nói: “Tớ muốn tới Ngô Đồng Cư!”
Đại Oai quả nhiên là quen thuộc, vào “Ngô Đồng Cư”, Há miệng liền gọi đồ ăn, rất nhanh cóng một bàn tràn đầy đồ ăn hiện ra, vô cùng thân thiện đón tiếp tôi
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía người con trai đối diện vẻ mặt phấn khởi vô cùng, đột nhiên có chút cảm khái.
Tôi từng nhiều năm chờ đợi hình ảnh này a…
Khi đó, mỗi lần đi ngang qua “Ngô Đồng Cư”, đều hận người ngồi đối diện hắn không phải là tôi, nghĩ lại, chỉ cần có một ngày, tôi ngồi đối diện với hắn, liền coi như hoàn toàn nắm bắt được hắn! Bây giờ, tôi đã thực sự ngồi đối diện với hắn, nhưng mà so với bất kỳ giờ phút nào trong quá khứ thì càng ý thức rõ ràng rằng: Tất cả đều trôi qua rồi!
Một Lỗ Tây hèn mọn, nhát gan, chỉ dám ở co lại ở trong bóng tối lặng lẽ “Rình coi” hắn, không còn tồn tại nữa!
Tôi không biết là thay đổi từ khi nào, là bắt đầu từ khi cậu ta tay trong tay với Mộc Lan; hay là khi cậu ta tàn nhẫn giơ kéo lên với chiếc khăn quàng cổ… Hay hoặc là, chỉ đơn giản là vì hắn – người không quan hệ trải qua một đêm giáng sinh, những đóa hoa nến nho nhỏ không tiếng động nở rộ trong không khí… Tôi chợt phát hiện, trong khoảng thời gian này, tôi thật sự không có hao phí tâm trí để ý đến hắn, bận tâm đên hắn, thậm chí…. rất ít khi nghĩ đến hắn!
Gánh nặng trong lòng một khi buông xuống, suy nghĩ, các loại chuyện cũ rành rành trước mắt.
Tôi xoay xoay trong tay một chén trà, nghiêng người nhìn ngô đồng ngoài cửa sổ, mỉm cười nhìn hỏi hắn: “Cậu còn nhớ không? Hồi học cấp ba, các cậu đá bóng, đều nhảy qua tường rào chạy ra đây, chạy vào trong quán ngô đồng này….”
Tôi vừa nói hắn liền cười: “Đúng vậy a! còn nhớ rõ lúc ấy, trong ngõ nhỏ có quầy hàng bán bánh bột lọc. Chúng tớ hay nhảy tường ra đây, nhiều lần, thiếu chút nữa đập bể quầy ….” Tôi cười một cái, nhớ lại một lần, tôi đang ngồi ở quầy ăn bánh bột lọc, trong phút chốc, một quả bóng từ trên trời giáng xuống…. tôi kinh hãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người con trai đầu đầy mồ hôi, hùng hổ nhảy nhô đầu ra nhảy tường rào…
Tôi uống ngụn nước, lại hỏi hắn: “Tớ còn nhớ rất rõ lúc đó cậu rất thích cờ vây, sau này tại sao lại không chơi….”
“Ách….. Cậu nói cờ vây ư….:”
….
Tôi từng để ý hắn nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy!
Nhất cử nhất động của hắn, đều bị tôi rõ như lòng bàn tay, chỉ có không dám nói ra miệng mà thôi. Bây giờ nhớ lại từng cái từng cái, hỏi lại từng cái từng cái, thoải mái tự tại nói không nên lời…. Chúng tôi quen biết nhau lâu như vậy, vẫn chưa từng có ngày nói chuyện vui vẻ thoải mái như vậy!
Đồ ăn sớm đã nguội, nói chuyện vẫn hào hứng như trước…. Chúng tôi tán gẫu rất nhiều chuyện cũ, rất nhiều chi tiết có thể khiến cho đôi bên đồng cảm, từ cấp hai đến thẳng cấp 3; từ bóng bàn đến bóng bầu dục…
Di động vang lên, tôi nhìn lướt qua, là một dãy số xa lại, nhẹ nhàng nắm chặt lại!
Di động lại vang lên một lần nữa, tôi nhíu mày, không cam không nguyện nhấn nút nghe, trong điện thoại, truyên đền một giọng nói vô cùng lãnh đạm: “Tôi đang ở ngay phòng bên cạnh, qua đây uống một chén đi!”
Lãnh đạm như vậy, vô lễ như vậy, khí thế bức người như vậy, không cho phép từ chối…. vốn dĩ tôi phải nên lập tức tắt di động đi, hoặc là trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng mà, tôi không có. Tôi nghe được giọng nói kia, liền giống như bị trúng ma pháp, gần như là không chút do dự lập tức đứng lên, đi về phía căn phòng sát vách
Đi vào phòng, thấy “Hắn” đang ngồi hướng ra cửa, khuôn mặt lạnh lẽo, trên người vẫn là bộ quần áo màu đen được cắt may tỉ mỉ như trước
Đến bây giờ tôi cũng không biết hắn là ai, tại sao đột nhiên xuất hiện ở nơi này, chỉ biết là, ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn, trái tim liền không thể khống chế được mà đập thình thịch. Tôi lẳng lặng đi về phía hắn, nhìn hắn, không biết nên chào hỏi hắn thế nào.
Hắn lại cười lạnh mở miệng: “Thì ra chuyện bác gái của cô sinh bệnh là cường điệu quá lên, cô còn có tâm tình đi theo người khác ra ngoài để liếc mắt đưa tình mà!”
Lửa giận “Cọ” một cái liền nổi lên, tôi nắm chặt tay, căm tức hắn. Cái người trước mặt này, không biết đến rốt cục là đem bản thân mình trở thành ai, lại có thể ở trong này nói năng hùng hồn đầy lý lẽ giáo huấn tôi!
Tôi hít sâu, lại hít sâu một cái, rốt cục từ từ buông lỏng nắm tay mình, lạnh lùng liếc hắn, gằng từng tiếng nói: “Mắc mớ gì tới anh”
Ánh mắt hắn giương lên, hung hăng nhìn chằm chằm tôi, nói: “Lỗ Tây, cô thật sự có bản lĩnh a, đi tới chỗ nào đều có thể trêu chọc hoa đào!”
Tôi giận quá thành cười, nói: “Quá khen! Tôi từ nhỏ đến lớn đều thích con trai, bất quá chỉ là một mình Đại Oai mà thôi!” Trong nháy mắt, chính tôi thấy chính mình có tật xấu, nhận được một cuộc điện thoại vô lễ như vậy, lại không chút nghĩ ngợi gì liền làm theo, bỗng tự rước lấy nhục.
Cái gọi là không thèm nói nhiều nửa câu, tôi cảm thấy không muốn phải tiếp tục ở lại chỗ, vừa mạnh mẽ trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người đi ra phía ngoài. Ngón tay vừa chạm vào tay cầm của cánh cửa, “Phần phật” Một tiếng xé gió xẹt qua, một bàn tay lớn liền từ phía sau tiến lên, gắt gao đặt lên trên mu bàn tay tôi. Ngay sau đó, cơ thể hắn cũng tiến lại gần, từ phía sau lưng tôi đem cả người tôi gắt gao đặt ở trên cửa
Tôi khó khăn quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng liếc hắn, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, môi liền đột ngột hạ xuống không chút do dự đã rơi trên môi của tôi
Tôi hoàn toàn trở nên đần độn, ngay trong nháy mắt đó, giống như bị hóa đá, không thể nhúc nhích chút nào.
Hắn liền như vậy hôn tôi, vừa hôn vừa di chuyển cơ thể tôi, nâng cằm tôi lên, còn thật sự cẩn thận hôn xuống
Trời đất xoay tròn, trong mắt tôi, chỉ nhìn thấy trần nhà của căn phòng, vô số lá cây ngô đồng rộn ràng nhốn nháo, nằm ngang, dựng thẳng, không ngang cũng không thẳng…. Một lá, hai lá, ba lá…. tất cả lá cây đều xoay tròn, theo chiều kim đồng hồ, ngược chiều kim đồng hồ, hình dạng con quay, hình dạng lốc xoáy…. tôi cảm thấy thực sự khó thở…..
Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn buông môi tôi ra, cánh tay lại càng dùng thêm sức, đem tôi ôm vào trong ngực, gắt gao ôm vào chặt vào trong ngực, thật lâu không rời.
Đầu óc tôi không thể hoạt động, vẫn là không thể hoạt động, từ đầu đến chối không thể hoạt động! Nhưng mà, cánh tay của tôi, đã bám ở trên lưng của hắn, gắt gao bám; đầu tôi, đã dựa vào trong lồng ngực của hắn, gắt gao dựa vào!
Nước mắt tôi lại rơi ra…. là từ sáng hôm đó, khi ở khách sạn tỉnh lại phát hiện hắn biết mất đã liền trữ nước dưới mắt.
Người này thật đáng giận a! trong buổi sáng ánh mặt trời sáng lạn kia, tôi vẫn chờ mong, đang mong, ngóng nhìn hắn tới gọi tôi, nhưng hắn lại biến mất, biến mất hai tháng, không chút tin tức!
Để cho tôi nghĩ cái gì chứ?
Tôi làm sao dám nghĩ!
/66
|