Tinh Võ Môn

Chương 155:Phụ tử tranh hùng

/190


Lúc này ở bên dưới lôi đài, Ô Tâm Lan hỏi Vương Chí Đạo:

Phụ tử tranh hùng, chúng ta nên đi mua người nào thắng đây?"

Hiểu Huệ chen miệng vào nói: "Như vậy đương nhiên là mua Lâm Thế Vinh tiền bối thắng hả! Hắn là phụ thân của Lâm Nhược Siêu, cũng là sư phụ của Lâm Nhược Siêu. Công phu của Lâm Nhược Siêu đều là hắn dạy, như thế nào lại có thể thất bại dưới tay con mình được!"

Vương Chí Đạo hỏi: "Đồ đệ nhất định không thể bằng sư phụ hay sao? Nếu dựa theo thuyết pháp của ngươi, văn minh của loài người chúng ta đây hẳn là ngày càng thụt lùi rồi! Nguyên nhân là đại bộ phận văn minh nhân loại đều do sư phụ truyền lại cho đồ đệ, từng đời từng đời nối nhau truyền xuống. Dựa theo lý luận đồ đệ không bằng sư phụ của ngươi, như thế chính là, văn minh của loài người vẫn đều là đời sau càng lúc càng không bằng đời trước!"

"Ta không có nói như vậy!" Hiểu Huệ phản bác lại :"Văn minh của loài người đương nhiên là đang tiến bộ, bởi vì những đồ đệ hậu sinh khả úy vượt qua sư phụ đều có tầng tầng lớp lớp. Nhưng là, ngươi cho rằng Lâm Nhược Siêu cũng là hậu sinh khả úy, thực lực vượt qua được phụ thân của hắn sao? Phải biết rằng phụ thân của hắn không phải là một phụ thân bình thường, mà chính là đại danh đỉnh đỉnh Lâm Thế Vinh đó!"

"Chính là bởi vì phụ thân của hắn là đại danh đỉnh đỉnh Lâm Thế Vinh, cho nên dưới loại áp lực này Lâm Nhược Siêu nhất định càng có thể quyết tâm kích thích chính bản thân mình phải vượt qua được phụ thân!"

Vương Chí Đạo quay sang hỏi Ô Tâm Lan: "Ô sư tỷ, tỷ lệ kèo đối với một cặp phụ tử này phân biệt là nhiều ít bao nhiêu?"

Ô Tâm Lan hồi đáp: "Lâm Thế Vinh là năm ăn một, Lâm Nhược Siêu là một ăn ba."

"Quả nhiên, đại đa số mọi người đều không tin rằng Lâm Nhược Siêu sẽ đánh bại chính phụ thân của mình!" Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Ô sư tỷ, giúp ta đi mua Lâm Nhược Siêu thắng. Không nên xuống tiền quá nhiều, tránh cho Trương Khiếu Lâm bị thua mà nổi điên xảy ra sự tình gì đó không hay. Vậy xuống tiền mười vạn được rồi!"

"Xuống mười vạn mua Lâm Nhược Siêu thắng?" Hiểu Huệ khó tin trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo, hỏi: "Ngươi thật sự tin tưởng rằng Lâm Nhược Siêu hậu sinh khả úy đã giỏi hơn sư phụ, có thể đánh bại được phụ thân của hắn?"

Vương Chí Đạo cười nói: "Không, ta tin tưởng Lâm Thế Vinh tiền bối sẽ cho con của hắn một cơ hội để có thể chiến thắng chính mình!"

Cười cười, Vương Chí Đạo lại hỏi Lưu Chấn Đông đang đứng bên cạnh: "Đại sư huynh, huynh muốn theo ta cùng nhau xuống tiền mua Lâm Nhược Siêu thắng hay không?"

Lưu Chấn Đông do dự nhìn lại phụ tử Lâm Thế Vinh đang đứng trên đài một hồi lâu, cuối cùng lắc đầu nói: "Không được, không phải là ta không tin ngươi, chỉ có điều là ta cảm giác đánh cuộc nhiều là không hay lắm. Hay là thôi đi!"

Trên lôi đài.

Lâm Thế Vinh nhìn lại con trai của mình, nói: "Nhược Siêu, ngươi không tiếc hết thảy mà rời nhà bỏ đi, chạy trốn tới đây tham gia Vạn Quốc võ thuật đại hội này, mục đích không phải là để chứng minh chính mình là một người mạnh mẽ, không phải là một người yếu nhược luôn được cha đây cùng sư công che chở hay sao? Bây giờ cơ hội của ngươi đã đến rồi đó, chỉ cần ngươi có thể đánh bại được cha đây, là đã có thể khiến cho anh hùng thiên hạ nhìn ngươi bằng một con mắt khác rồi!"

Lâm Nhược Siêu cúi đầu, thanh âm khe khẽ nói: "Xin lỗi, phụ thân, hài nhi sao dám cùng phụ thân động thủ. Vận mệnh đối đãi ta thật bất công, ngay từ trận đầu đã gặp phải phụ thân. Hài nhi tự biết không phải là đối thủ của phụ thân, một trận tỷ thí này không cần đánh cũng xong, hài nhi nhận thua ..."

"Hỗn trướng!" Lâm Thế Vinh đột nhiên giận dữ nói: "Còn không có đánh đã vội nhận thua, con trai của Lâm Thế Vinh ta đây sao có thể là loại nhút nhát như vậy chứ? Nhược Siêu, nếu ngươi thực sự nghĩ muốn chứng mình bản thân ngươi không phải là một người yếu nhược phải nhờ cha đây che chở, vậy thì phương pháp duy nhất chính là đánh bại cha đây, chứng minh được ngươi so với cha ngươi còn mạnh mẽ hơn. Nếu ngươi có thể làm được, sau này vận mệnh của ngươi sẽ để cho chính bản thân ngươi làm chủ, ngươi thích làm cái gì thì làm cái đó, cha đây chẳng những sẽ không can thiệp ngươi, hơn nữa còn ủng hộ ngươi trăm phần trăm. Nhưng nếu như mà ngươi thất bại, đó là chứng minh ngươi không được rồi, ngươi phải ngoan ngõan theo ta trở về, nghe theo lời cha đây an bài. Ngươi đã hiểu chưa? Đây là cơ hội duy nhất của ngươi, vậy ngươi muốn đánh hay là muốn bỏ qua đây?"

Lâm Nhược Siêu giật mình kinh ngạc, ngẩng đầu lên nói: "Phụ thân, cha nói chính là thật vậy chăng? Con nếu đánh bại được cha, sau này con muốn làm cái gì cũng do chính bản thân con tự làm chủ?"

Lâm Thế Vinh cười ha ha nói: "Cha đây đã nói xong rồi, có bao giờ lại còn tính toán lại nữa? Nhược Siêu, chiến trường không phụ tử, ngươi không cần hạ thủ lưu tình, mau đến đây đi!"

"Đã như vậy, phụ thân, xin tha thứ cho con vô lễ!"

Lâm Nhược Siêu trước hết nói câu xin lỗi, sau đó chậm rãi bày ra điệu bộ nghênh chiến.

Ô Tâm Lan nhìn lại điệu bộ nghênh chiến hai cha con nhà này cùng bày ra, nói với Vương Chí Đạo: "Tư thế của hai cha con giống nhau như đúc, đều là khởi thủ thức của Hổ Hạc Song hình quyền. Hổ Hạc Song hình quyền chính là quyền pháp thành danh của Lâm Thế Vinh, mà tất cả sở học của Lâm Nhược Siêu đều là do phụ thân của hắn dạy cho, vậy thì như thế nào có thể đánh thắng được phụ thân hắn đây?"

"Kể cả là do phụ thân dạy cũng không thể hiện là hắn nhất định sẽ kém hơn phụ thân hắn. Hơn nữa tư thế của bọn họ cũng không phải là giống nhau như đúc, ngươi xem cẩn thận!" Vương Chí Đạo cười nói.

Ô Tâm Lan nghe vậy cẩn thận quan sát lại một chút, quả nhiên phát hiện tư thế của hai cha con đúng thật là không hòan toàn giống nhau.

"Ồ, tư thế của Lâm Nhược Siêu cao hơn, trọng tâm vừa cao vừa động, hình như có chút không chuẩn xác, so với phụ thân hắn thì có chút trái ngược. Chẳng lẽ hắn học quyền không nghiêm túc?"

"Điều này rất bình thường!" Vương Chí Đạo hồi đáp: "Lâm Nhược Siêu cùng phụ thân của hắn vóc người không giống nhau, hắn không có được sự cường tráng dày dặn như của phụ thân hắn. Lực tấn công cùng sức chịu đòn, cùng với tính chất ổn định hạ bàn đều không thể nào so sánh được với phụ thân của hắn, cho nên nếu mà liều mạng ngạnh tiếp, trăm phần trăm thất bại. Cho nên hắn phải lấy tính linh hoạt đến đối kháng với phụ thân của hắn. Loại tư thế này của hắn, thoạt nhìn thì có vẻ không chuẩn, nhưng lại là một tư thế có thể phát huy hoàn mỹ được tính linh hoạt. Cho nên có thể nói, Lâm Nhược Siêu này là một võ học thiên tài, ít nhất là không hề khư khư bảo thủ, hiểu rõ ràng được dạng đấu pháp gì mới là phù hợp với bản thân mình nhất."

"Như vậy Lâm Nhược Siêu có thể đánh bại được phụ thân của hắn sao?"

"Cứ xem tiếp sẽ biết!"

Trên lôi đài, Lâm Nhược Siêu đoạt tiên nhằm phụ thân hắn phát động công kích. Cũng giống như ngày xưa mỗi khi Lâm Thế Vinh muốn chỉ điểm võ thuật cho Lâm Nhược Siêu, đều muốn Lâm Nhược Siêu công kích lão trước.

Cho nên Lâm Nhược Siêu rất rõ ràng, phụ thân hắn sẽ không chịu nhằm hắn ra tay trước, cho nên hắn mới có thể đoạt tiên xuất thủ. Chỉ có điều là lúc này đây không còn là chỉ điểm võ thuật mà đã là chính thức thi đấu rồi.

Võ thuật Nam phái mặc dù được xưng là Nam quyền, luôn chú ý nhấc chân không quá thắt lưng, chủ lực công kích đại bộ phận đều tập trung phần trên thân, nhưng là Nam phái võ thuật đều là rất coi trọng tấn mã bộ. Cho nên hạ bàn công phu của một quyền sư Nam phái, nếu so với cao thủ thối pháp của Bắc phái, còn muốn hơn chứ không có kém. Như Lâm Thế Vinh này là một quyền sư vóc người tráng kiện, chẳng những rắn chắc chịu đòn, mã bộ lại càng tu luyện được cực kỳ thâm hậu, đứng ở đó ổn định vững chắc như là một tòa núi lớn, coi như là có không hoàn thủ đi nữa, người bình thường cũng đừng mơ được đem lão đánh ngã được.

Lâm Nhược Siêu một quyền đánh về phía vai phải Lâm Thế Vinh, Lâm Thế Vinh chỉ là khoát tay một chút, lập tức đã phong bế được một quyền này của Lâm Nhược Siêu. Quyền đầu của Lâm Nhược Siêu, trong mắt người bình thường thoạt nhìn khí thế như lôi đình vạn quân, vậy mà rõ ràng chỉ như bọ ngựa húc cây, làm cho thân thể của Lâm Thế Vinh ngay cả một chút dao động cũng không thấy có.

Lâm Thế Vinh cười lạnh nói: "Nhược Siêu, thực lực của ngươi chỉ là như thế hay sao? Nếu mà chỉ có như vậy, vậy thì ngươi nên tự động nhận thua, ngoan ngoãn trở về đi thôi! Thực lực chỉ có như thế, cha đây chỉ cần một tay là có thể đem ngươi đánh ngã nhào xuống rồi!"

Lâm Nhược Siêu sắc mặt hơi đổi, kêu lên: "Phụ thân, người đừng khinh thường hài nhi vội. Đắc tội đây!"

Thân thể vừa chuyển, Lâm Nhược Siêu đã chuyển tới phía sau Lâm Thế Vinh, đầu tiên là một khuỷu tay đánh tới, tiếp theo lại đánh ra hai quyền một chưởng, đồng thời bên dưới lại còn đá ra thêm một cước. Liên tiếp năm kích, liên miên bất đoạn, từng chiêu từng chiêu đều trúng đích.

Khuỷu tay đánh vào lưng Lâm Thế Vinh, hai quyền đánh vào hai bên mạng sườn, một chưởng nện lên trên bả vai, một cước bên dưới lại nhằm đá vào khoeo chân bên trái Lâm Thế Vinh. Năm kích này, Lâm Thế Vinh toàn bộ tiếp nhận lên người. Chỉ có điều là, biểu tình trên mặt Lâm Thế Vinh một điểm thống khổ cũng không có, hình như năm kích kia là đang đánh vào trên người khác chứ không phải là đánh vào người lão vậy, khoeo chân bên trái chịu một ngọn cước kia thậm chú còn không hề chớp lên dù chỉ một chút.

Thở dài một hơi, Lâm Thế Vinh nói: "Nhược Siêu a, cha đây đã sớm nói qua với con, người là sắt mà cơm là gang. Không ăn nhiều cơm một chút, thân thể lớn lên không thể cường tráng, thân thể không đủ cường tráng, đánh quyền là vô lực. Đáng tiếc ngươi từ nhỏ lại thích ăn kiêng, sức ăn lại yếu, mặc dù luyện võ đã nhiều năm, vẫn là lớn lên gầy teo gầy tóp, quyền cước một điểm khí lực cũng không có! Lấy một chút khí lực của ngươi như vậy, cha đây cho dù không hoàn thủ, ngươi cũng không có khả năng đánh ngã được cha đây. Hay là đang hoàng đi xuống cho cha đi!"

Sau khi Lâm Thế Vinh nói xong, vung ngược tay lên một cái, một chưởng đã vỗ lên trên vai Lâm Nhược Siêu, nhất thời đã đem Lâm Nhược Siêu đánh bay lên, rơi xuống ngay bên bờ lôi đài. Nếu không phải là Lâm Nhược Siêu đúng lúc chỉ mành treo chuông kịp gắt gao túm lấy thành lôi đài, chỉ sợ đã ngã xuống dưới rồi.

Dưới lôi đài, Hiểu Huệ thở dài, lắc đầu nói: "Một đôi phụ tử này thực lực cách biệt rất xa hả. Vương Chí Đạo, mười vạn đồng của ngươi đem đánh cuộc đã bốc hơi hết rồi!"

Một bên Lưu Chấn Đông lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt may mắn nhìn Vương Chí Đạo nói: "May là ta không cùng ngươi xuống tiền mua Lâm Nhược Siêu thắng! Ta đã nói rồi mà, Lâm Thế Vinh chính là nhân vật thành danh đã lâu trong giới võ thuật. Như thế nào lại có thể bị chính con của mình đánh bại? Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã thật sự tin ngươi rồi!"

Vương Chí Đạo nhíu nhíu đầu mày, tự nhủ nói: "Chẳng lẽ ta thật sự sai lầm rồi?" Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

Ô Tâm Lan an ủi hắn nói: "Ngươi cũng không phải là thần thánh, ngẫu nhiên sai một lần cũng không có vấn đề gì! Hơn nữa, ngươi không phải chỉ dùng có mười vạn để đánh cuộc hay sao, còn có ba mươi vạn đó, so với hai mươi vạn lúc đầu vẫn còn nhiều hơn mười vạn, chúng ta vẫn xem như đang thắng!"

"...Ờ ờ..."

Trên lôi đài, Lâm Nhược Siêu lộn mình một cái trở lại trên đài, nhìn phụ thân của hắn rồi nói: "Phụ thân, thực lực của cha rất lớn, thật là ngoài ý nghĩ của con đây! Vì để đánh bại cha, xem ra con đây không thể không xuất ra bản lĩnh chân chính rồi!"

"Hả?" Lâm Thế Vinh ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ ngươi mới vừa rồi còn chưa có hết sức hay sao?"

Lâm Nhược Siêu nói: "Phụ thân, từ sau khi con rời nhà chạy đi, đã gặp gỡ qua không ít cao thủ võ thuật, cũng đánh qua không ít trận, mặc dù là có thắng có thua, nhưng là con đây lại có chút nghi vấn đối với quyền pháp mà phụ thân cùng sư công đã dạy. Con đây đã gian khổ nghiên cứu mấy ngày mấy đêm liền, cảm giác được quyền pháp mà phụ thân cùng sư công truyền dạy một chút cũng không hề thích hợp với con. Vì vậy con liền nghiên cứu ra được một bộ quyền pháp thích hợp với chính bản thân mình. Từ lúc đó về sau khi con đây cùng người khác thi đấu chưa từng có thất bại, cho nên con đây mới có thể tự tin cùng hai vị nghĩa huynh đi tham gia Vạn Quốc võ thuật đại hội. Chỉ là không ngờ rằng ngay trận đầu đã phải gặp phụ thân. Phụ thân chính là người mà ngoài sư công ra thì con đây tôn trọng nhất, cho nên con đây vẫn không dám lấy bộ quyền pháp kia để mà ra tay với phụ thân. Chỉ có điều là nếu mà cứ như vậy nhận thua, thì con đây lại không thể cam lòng. Cho nên, phụ thân, xin tha thứ cho con đây phải vô lễ một lần nữa!"

Lâm Thế Vinh cảm thấy rất bất ngờ, giống như là mới lần đầu nhận thức được chính đứa con của mình, liền gật đầu nói: "Ngươi còn có thể tự nghĩ ra quyền pháp sau? Được, nếu đã là như thế, cha đây sẽ cho ngươi một cơ hội, cứ việc dùng bộ quyền pháp ngươi tự sáng chế ra mà nhằm cha đây công kích đi, kể cả là ngươi có đả thương cha đây, cha cũng không trách tội ngươi!"

"Dạ, phụ thân, con xin đắc tội!"

Lâm Nhược Siêu lên tiếng, lại một lần nữa hướng Lâm Thế Vinh phát động công kích, chỉ thấy hắn thân hình đột nhiên chớp một cái, đã tới gần ngay trước mặt Lâm Thế Vinh, quyền đấm cước đá, nhanh như tia chớp.

Chỉ có điều là đả pháp này vẫn đang bị Lâm Thế Vinh dễ dàng dùng thân thể như kim cương bất hoại dễ dàng tiếp nhận hết. Nhưng là sau khi Lâm Nhược Siêu lại nhằm vào khoeo chân Lâm Thế Vinh đá ra một cước, đột nhiên thay đổi mục tiêu công kích, tay phải biến thành hổ trảo mãnh liệt nhằm mặt Lâm Thế Vinh chộp tới, động tác vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn.

Lâm Thế Vinh trong lòng cả kinh, vừa mới theo bản năng tránh ra một trảo này, Lâm Nhược Siêu tay trái đã biến thành Hạc trác nhằm mổ thẳng vào tròng mắt lão.

Lâm Thế Vinh biến sắc, khoát tay một cái đã bắt được Hạc trác thủ của Lâm Nhược Siêu. Thật không ngờ, Hổ trảo tay phải của Lâm Nhược Siêu lại đã biến thành quyền đầu, nặng nề oanh kích trúng lên trên mặt lão.

Lần này đúng là một đòn nghiêm trọng, rõ ràng đã đem khuôn mặt của Lâm Thế Vinh đánh cho lệch sang một bên, thân thể không tự chủ được mà phải lui về phía sau nửa bước. Tiếp theo, Lâm Nhược Siêu nhảy dựng lên, lăng không đá ra một đòn tảo thích, lại một lần nữa quét vào trên mặt Lâm Thế Vinh. Lần này, Lâm Thế Vinh rốt cục không chịu nổi, thân thể liên tiếp lui hai bước về phía sau. Mã bộ của lão vẫn rất ổn định, cho nên cuối cùng vẫn ổn định lại được thân thể, không có bị ngã xuống, chỉ có điều là sắc mặt lão lại trở nên xanh mét, hiển nhiên là đã thực sự nổi giận rồi.

Dưới lôi đài, Lưu Chấn Đông vẻ mặt sững sờ, lầm bầm lầu bầu nói: "Không biết ta có nhìn sai hay không, bộ quyền pháp 'tự mình sáng chế' này của Lâm Nhược Siêu, ta thấy thế nào mà vẫn là Hổ Hạc Song hình quyền?"

Vương Chí Đạo cười nói: "Huynh không có nhìn sai. Lâm Nhược Siêu vẫn đích xác là đang sử dụng Hổ Hạc Song hình quyền! Cái mà hắn gọi là 'tự nghĩ ra', bất quá chỉ là phá vỡ quy tắc mà thôi!"

"Hắn phá vỡ cái quy tắc gì?" Ô Tâm Lan không có chuẩn bị rõ ràng, không nhịn được đặt câu hỏi nói.

"Chính là một trong những võ đức được Hoàng Phi Hồng coi trọng nhất: Đánh người không đánh mặt!" Vương Chí Đạo cười nói:

""Hoàng Phi Hồng là một Đại tông sư, chỉ có điều lão được người khen tặng nhất lại không phải là võ công của lão, mà chính là võ đức của lão. Trong các võ thuật gia môn thời cận đại, có thể nói rằng chưa có người nào so sánh được với Hoàng Phi Hồng về phương diện coi trọng võ đức, ngay cả sư phụ của chúng ta, chỉ sợ cũng không bằng được lão. Hả, các ngươi đừng có nhìn ta như vậy chứ. Ta nói như vậy, không phải là không tôn trọng sư phụ. Ta chỉ là muốn nói, Hoàng Phi Hồng về phần nhận thức võ đức có chút tẩu hỏa nhập ma!

Nghe nói một Hoàng Phi Hồng này, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không sẽ tuyệt đối không cùng người khác động võ. Khi cùng người động võ, lão cũng tuyệt đối không tranh tiên xuất thủ, cho dù có ra tay, lão chẳng những sẽ không công kích bộ mặt đối phương, lại càng không công kích những bộ vị yếu hại của đối phương, hoặc là ra tay quá nặng. Chẳng những là đối với tất cả các võ sư khác như thế, ngay cả đối với các phường đại gian đại ác lão cũng cư xử như vậy. Đối với các đồ đệ của lão, lão cũng thường xuyên dạy bọn họ như vậy. 'Bách nhẫn thành cương' - Càng nhẫn nại mới càng cứng rắn, chính là câu cửa miệng khi lão dạy đồ đệ. Khi hắn truyền dạy quyền thuật, quy tắc nhập môn chính là có một câu 'đánh người không đánh mặt'!"

"Chính xác!" Lưu Chấn Đông sờ sờ cằm, gật đầu nói: "Hoàng Phi Hồng tiền bối cùng sư phụ có giao tình, ta đối với lão cũng coi như là có chút quen thuộc, hình như đúng là chưa từng có nghe qua có lần nào lão động thủ cùng người khác mà lại đánh mặt đối phương!"

"Bởi vì lão lo lắng nếu đánh mặt sẽ làm tổn thương đến tâm lý tự tôn của đối phương, sẽ cùng người kết hạ cừu oán. Lão ấy tu vi võ học cực cao, cho dù không cần đánh mặt, không cần đánh chỗ yếu hại cũng có thể giữ vững thế bất bại. Nhưng đồ đệ đồ tôn của lão lại không có được loại năng lực này, cho nên có thể nói quy tắc đó của lão ngược lại lại hạn chế thực lực của đồ đệ đồ tôn. Như Lâm Nhược Siêu này quyền cước lực lượng không lớn, thiên về là một quyền thủ linh hoạt, khi gặp phải những quyền thủ giống như là phụ thân hắn kia, vóc người cường tráng dày dặn, chẳng những hạ bản cực kỳ ổn định, mà sức chịu đòn cũng là một bậc siêu nhân, nếu mà không được đánh lên mặt, không đánh chỗ yếu hại, vậy thì vĩnh viễn không có khả năng thắng được.

Lâm Nhược Siêu đúng là đã minh bạch được điểm này, cho nên mới phá vỡ quy tắc 'đánh người không đánh mặt' của Hoàng Phi Hồng. Bởi vì quy tắc đối ứng với 'đánh người không đánh mặt' này chính là 'không ai có thể đem công phu luyện đến trên mặt'. Coi như là người hùng mạnh như Lâm Thế Vinh kia, trên mặt cũng không chịu nổi những đòn nghiêm trọng, thường xuyên bị đòn nặng đánh lên mặt, hắn sớm muộn cũng sẽ ngã xuống thôi."

"Có đạo lý!" Lưu Chấn Đông trước hết gật đầu, sau đó lại cau mày nói: "Mặc dù Lâm Nhược Siêu làm được rất đúng, nhưng là hắn lại đánh lên mặt của phụ thân hắn, thế này có phải là chút..."

Vương Chí Đạo cười khổ nói: "Lâm Thế Vinh không phải đã nói chiến trường không phụ tử sao? Hy vọng lão có thể đại nhân đại lượng, tha thứ được cho con của lão!"

Trên lôi đài.

Lâm Thế Vinh lửa giận bừng bừng, nhìn Lâm Nhược Siêu quát: "Ngươi là một tên nghịch tử, thế mà lại dám nhằm vào mặt phụ thân ngươi mà vung quyền! Ta hỏi ngươi, sư công đã dạy mười hai đại quy tắc khi học quyền, điều thứ ba là gì?"

"Là "đánh người không đánh mặt"!" Lâm Nhược Siêu đàng hoàng hồi đáp.

"Nếu đã biết, ngươi còn dám đi ngược lại, có còn đem sư công đặt ở trong mắt nữa hay không?" Lâm Thế Vinh quát.

"Con đây không dám có ý tứ không đem sư công đặt ở trong mắt, chỉ có điều là, con đây cảm giác được sư công truyền dạy chưa chắc đã đúng!" Lâm Nhược Siêu đã hạ quyết tâm, cũng phụ thân hắn phải phân biện cho rõ, lại nói tiếp: "Phụ thân, nếu lấy tố chất thân thể của con đây, nếu như thật sự , như vậy con đây có khả năng đánh thắng được những đối thủ giống như là phụ thân hay sao? Nếu như trong tương lại con gặp phải những địch nhân cường tráng không sợ đòn giống như là phụ thân vậy, hắn muốn mạng của con, con đây còn có thể tuân thủ tuân thủ mười hai đại quy tắc đã được sư công đề ra, hạn chế việc phát huy thực lực của chính mình hay sao? Coi như là con có luyện thành được thốn kình, có công phu xuyên thấu lực cùng lực sát thương cường đại đi nữa, nhưng là không công kích vào nơi yếu hại, con lại có thể đánh thắng được hay sao?"

Lâm Thế Vinh hiển nhiên không am hiểu tranh luận, nghe vậy không khỏi ngẩn người, không biết nên trả lời như thế nào.

Lâm Nhược Siêu lại nói tiếp: "Huống chi, sau lúc con đây rời nhà đã kiến thức qua không ít môn võ thuật, cũng đã cùng luận bàn với không ít cao thủ, đã phát hiện ra cao thủ có thể chân chính đánh nhau, căn bản là sẽ không chịu không đánh mặt, không thể không đánh chỗ yếu hại. Cho nên con đây nhận định: Võ học chân chính, đối với mục tiêu công kích chính là không có hạn chế! Sư công muốn chúng ta chú ý võ đức là không hề sai, nhưng là trong khi chiến đấu trên chiến trường chân chính, thì lại không nên hạn chế thủ đoạn công kích của chúng ta."

Lâm Thế Vinh hừ lạnh một tiếng, nói: "Đánh mặt thì nhất định sẽ thắng sao? Được, vậy cha đây lại cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể đánh lên mặt cha đây, hoặc là bất cứ bộ vị yếu hại nào. Tóm lại, bất kỳ nơi nào trên người cha đây cũng có thể để cho ngươi đánh. Cha muốn nhìn xem, ngươi dùng đánh mặt có thể đem cha đây đánh ngã hay không? Đến đây đi!"

Lâm Nhược Siêu trong mắt hiện lên thần sắc kiên quyết, gật đầu nói: "Đã như vậy rồi, con đây đành xin vô lễ thêm lần nữa!"

Thân hình chợt lóe, Lâm Nhược Siêu lại một lần nữa hướng Lâm Thế Vinh phát động công kích, lúc này đây, mục tiêu công kích của hắn đã trực tiếp nhằm vào mặt Lâm Thế Vinh.

Lâm Thế Vinh lần này cũng không có bị động phòng ngự, mà là chủ động đánh trả lại. Thân thể cường tráng mang cùng một đôi cự chưởng hổ hổ sinh phong, có thể liệt thạch khai bi (tan bia vỡ đá) khiến cho khán giả vì Lâm Nhược Siêu mà lo lắng không thôi. Chỉ có điều là Lâm Nhược Siêu thân pháp linh tiệp như con khỉ, phải tránh trái hiện, linh hoạt tránh được các đòn công kích của Lâm Thế Vinh, đồng thời không ngừng đánh trả. Chỉ chốc lát sau, Lâm Thế Vinh đã bị Lâm Nhược Siêu đánh trúng ít nhất là bốn đòn, hai đòn đánh vào trên người, mà hai đòn lại đánh lên trên cái mũi của lão, làm cho cái mũi của lão cũng sưng tím cả lên.

Vương Chí Đạo thấy thế cười nói: "May là ta đã đoán không có sai, tính linh hoạt của Lâm Nhược Siêu đích xác mạnh hơn phụ thân của hắn. Mười vạn đồng kia của ta xem ra sẽ không bị bốc hơi rồi!"

Ô Tâm Lan buồn bực hỏi: "Lâm Nhược Siêu vậy nhất định sẽ thắng hay sao?"

"Như vậy còn phải để xem hắn có thể hạ thủ tàn nhẫn hay không đã. Bộ mặt mặc dù là một trong những chỗ yếu hại, nhưng cũng không yếu ớt như trong tưởng tượng. Nếu như không hạ thủ nặng tay, cho dù có thể đem phụ thân hắn đánh cho mũi sưng mặt tím, nhưng cũng không đủ để đánh ngã được lão." Vương Chí Đạo nói.

Một bên Lưu Chấn Đông lắc đầu nói: "Đánh lên mặt phụ thân của chính mình đã là đại bất hiếu, còn muốn hạ thủ tàn nhẫn, như vậy quả thực là cầm thú cũng không bằng nữa. Ta xem Lâm Nhược Siêu kia cũng coi như là một đứa con ngoan, hẳn là sẽ không thể nặng tay với chính cha của mình được..."

Nói còn chưa dứt lời, đã thấy trên lôi đài Lâm Nhược Siêu đột nhiên một quyền oanh kích thẳng lên huyệt Thái Dương Lâm Thế Vinh, sau đó lại một đòn bạt khủyu tay nặng nề đánh lên trên khuôn mặt Lâm Thế Vinh, tiếp theo lại một Hổ chưởng từ dưới đẩy lên trúng ngay vào dưới cằm Lâm Thế Vinh, cuối cùng lại dẫn theo một đòn trực quyền cực nặng đánh lên chính giữa sống mũi của Lâm Thế Vinh.

Đã trúng liên tục cả mấy kích này, sau khi đầu Lâm Thế Vinh mãnh liệt dao động quay cuồng, dưới một quyền cuối cùng bị đánh cho ngửa hẳn về phía sau, máu mũi giống như suối phun trào lên.

Khán giả mọi người đều giật mình kinh hoảng, Lưu Chấn Đông trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói: "Hắn..., hắn như thế nào lại thật sự dám hạ thủ nặng tay như vậy đối với chính phụ thân của hắn chứ?"

Vương Chí Đạo cười khổ nói: "Có lẽ..., ...là hắn rất muốn chiến thắng hả"

Lại nghe một tiếng "ha ha" cười to, chỉ thấy trên lôi đài Lâm Thế Vinh vẫn đứng vững vàng cước bộ, nhhìn Lâm Nhược Siêu cười to nói: ":Ko nghĩ tới ngươi thật sự có thể đem cha đây đánh ra thành như vậy, hảo tiểu tử. Cha đây thật ra đã đánh giá thấp ngươi rồi. Chỉ có điều là, Nhược Siêu, ngươi cho rằng là như vậy đã có thể đánh ngã cha đây hay sao? Ngươi còn kém xa lắm!"

Rống lên một tiếng như hổ gầm, cũng không biết Lâm Thế Vinh có phải là đã thực sự tức giận rồi hay không, rõ ràng là lão đã chủ động nhằm con mình phát động công kích, Hổ chưởng như lôi đình vạn quân nhằm thẳng ngực Lâm Nhược Siêu kích tới.

Bởi vì thế tới quá nhanh, mà Lâm Nhược Siêu còn đang ngẩn người vì chính mình lại đem phụ thân đánh cho tóe máu mũi, không ngờ tới phụ thân hắn lại đột nhiên biến từ phòng ngự chuyển sang chủ động công kích hắn, trong chớp mắt đã quên không né tránh. Đợi được đến khi muốn phản ứng lại, Hổ chưởng của Lâm Thế Vinh đã đến sát ngực hắn chỉ còn cách khoảng chừng hai tấc.

Lâm Nhược Siêu ngực giật mình, hắn hiển nhiên hiểu rõ chưởng lực của phụ thân. Lấy chưởng lực của phụ thân hắn, kể cả là chỉ dùng có nửa phần lực lượng, khi đánh lên ngực hắn cũng đủ để chấn vỡ nội tạng, kết liễu mạng của hắn.

Chẳng lẽ, chính mình sẽ táng mệnh như thế này hay sao? Trong một nháy mắt điện quang hỏa thạch này, Lâm Nhược Siêu đột nhiên phát hiện ra, khi một chưởng này của phụ thân chỉ còn cách ngực hắn chừng nửa tấc, đột nhiên dừng phắt lại. Cơ hồ là theo bản năng, Lâm Nhược Siêu không chút suy nghĩ, một phát gặt phăng tay chưởng của Lâm Thế Vinh, một tay kia sử ra chiêu thức "Song long đoạt châu" xuyên thẳng vào hai con mắt của Lâm Thế Vinh.

Một tiếng thét kinh hãi, chính là khán giả chứng kiến loại biến hóa đột ngột này, có người không nhịn được mà kinh hô lên.

Tiếng kinh hô kia đem Lâm Nhược Siêu bừng tỉnh lại, theo bản năng kịp đình chỉ công kích, một cây song chỉ kia của hắn vừa vặn dừng lại ở ngay trước mắt Lâm Thế Vinh, chỉ sai một ly là đã đâm vào trong con ngươi mắt rồi.

Nhìn thấy ánh mắt ác liệt của Lâm Thế Vinh, Lâm Nhược Siêu kinh hoảng toát một thân mồ hội lạnh, vội vàng thu tay lại lui về phía sau, cúi đầu nói: "Xin lỗi, phụ thân, con đây đáng chết, thiếu chút nữa đã làm phụ thân biến thành người mù!"

Lâm Thế Vinh đột nhiên lại "ha ha" cười ầm lên, gật đầu nói: "Giỏi, cuối cùng ngươi cũng chưa có bị đánh đến ngây dại cả đầu óc, còn có thể kịp thời thu tay lại! Xét về phần ngươi còn có thể kịp thu tay lại, trận này phần thắng cha đây nhường lại cho ngươi đó! Nhược Siêu à, ngươi đã tham gia Vạn Quốc võ thuật đại hội này rồi, phải cố gắng đánh tiếp cho thật tốt, đừng để mất thể diện của sư công cùng cha đây hả!"

Lâm Nhược Siêu sửng sốt một lúc, mãi đến khi Lâm Thế Vinh đi xuống lôi đài rồi, hắn mới tỉnh ngộ lại được, lớn tiếng nói: "Cám ơn cha, con đây xin thề, nhất định sẽ đánh đến cùng, không thể để mất thể diện của sư công cùng phụ thân!"

Trên bàn trọng tài, Sơn Khẩu Dụ Nhân hừ lạnh nói: "Thế này thì tính cái gì, chưa hề có phân ra thắng bại đã ngừng đánh rồi. Bọn họ cho rằng Vạn Quốc võ thuật đại hội là nơi vui vẻ chơi đùa hay sao?"

Một bên Tôn Lộc Đường lờ mờ nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn phụ tử bọn họ phân ra sinh tử mới có thể tính hết hay sao? Đại hội lại không hề có quy tắc không thể chủ động nhận thua. Lâm Thế Vinh nếu đã nhận thua rồi, đó chính là Lâm Nhược Siêu đã chiến thắng. Sơn Khẩu tiên sinh, chủ động nhận thua này hình như là một cái quy tắc do chính ngươi nói ra hả, ngươi không phải là đang muốn tự mình vả vào mồm mình đấy chứ?"

Sơn Khẩu Dụ Nhân trên mặt lúc xanh lúc trắng, không nói lại được câu nào.

Dưới lôi đài, Ô Tâm Lan rất vui mừng nhìn Vương Chí Đạo reo lên: "Chí Đạo, ngươi lại vừa thắng, như thế này chúng ta có sáu mươi vạn tiền vốn đánh cuộc rồi!"

Vương Chí Đạo thở dài nói: "Trên thực tế hẳn là phải tính ta thua, Lâm Thế Vinh là hạ thủ lưu tình đó. Nếu mới vừa rồi một chưởng đó của lão không kịp thu tay, chỉ sợ Lâm Nhược Siêu đã chết. May là đến thời khắc mấu chốt, Lâm Thế Vinh còn nhớ ra được đó là con lão!"

Một bên Lưu Chấn Đông lại thở dài nói: "Cũng may là Lâm Nhược Siêu tại thời khắc mấu chốt kịp nhớ ra đối phương chính là cha hắn, cho nên một chiêu 'Song Long đoạt châu' kia không xuyên tiếp vào, nếu không đúng là một đôi phụ tử này đã xong đời rồi.

Con mẹ nó chứ, sớm biết như vậy ta đã cùng với ngươi xuống tiền mua Lâm Nhược Siêu thắng rồi, chính là một ăn ba mà!"

Vương Chí Đạo nghe vậy cười nói: "Đại sư huynh, như vậy ván tiếp theo, ngươi có muốn theo ta cùng nhau xuống tiền hay không?"

Lưu Chấn Đông đã hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đương nhiên muốn xuống tiền, lần này ta muốn đem toàn bộ gia sản đánh xuống hết, đại thắng một phen!"


/190

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status