Mộ Dung Sí Diệm cảm thấy kỳ quái nói: “Roi không phải dùng để quất người sao?”
Lương Tiểu Tiểu tức không nói nổi, quay đầu cầu cứu Hoàng Linh Vũ: “Hoàng đại, ngài nhìn đi, hắn ta đang dùng luận điệu gì đây.”
Hoàng Linh Vũ che trán trầm nghĩ, nữ nhân Mạc Xán này thật có năng lực, cũng không biết nàng ta làm sao mà dạy dỗ một hài tử bình thường có được những suy nghĩ này. Chẳng qua cuối cùng vẫn áp dụng thái độ nhân nhượng giàn xếp: “Các ngươi là cùng bọn, sao thường xuyên tranh cãi nội bộ thế hả.”
Lương Tiểu Tiểu a một tiếng, nói: “Vì tranh cãi với hắn, xuýt nữa làm lỡ chuyện rồi. Nam Hàn quân đã xuất hiện tại bình nguyên đáy hồ rồi. Hoàng đại ngươi không thấy đâu, bọn họ bị đuổi tới thảm thương, cờ cũng không dựng thẳng nổi. Còn nữa a, đội ngũ kéo rất dài, hỗn loạn tản mạn căn bản không giống đội quân.”
Hoàng Linh Vũ cười nói: “Ngươi biết bọn họ tại sao thảm như vậy không?”
“Tại sao?”
“Ôn Thái Thái và Lôi Dụ đều đi tới giúp Trình Bình rồi.”
Lương Tiểu Tiểu hít ngược một hơi: “Ngất, thì ra là hai tên mọt sách vượt bậc đó! Ôn Thái Thái quả thật có thể khiến bọn họ thảm liệt hết cỡ, nhưng Lôi Dụ… cho dù hắn nghiên cứu rất tinh về pháo dược, nhưng với tính cách tiên sinh tốt lành của hắn, cũng sẽ không dùng để tấn công.”
Thì ra trong Lục Mang Lâu học sinh mỗi kỳ đều có vài người đặc biệt đột xuất, giống như đời của Lương Tiểu Tiểu, thì có kiểu nữ nhân khủng bố như Thu Nhược Thủy có thể khiến toàn bộ học sinh trong lâu nghe tiếng gió đã biến sắc, và cả dạng họa sư biến thái như Cao Quản có thể khiến toàn bộ lão sư trong lâu sợ hãi bản thân sẽ trở thành tài liệu hội họa của hắn.
Đến đám học sinh kỳ sau bọn họ, cũng là sóng sau xô sóng trước, tuy vẫn chưa tới lúc xuất sơn, nhưng cũng thường xuyên khiến các tiền bối nảy sinh cảm giác ‘sóng trước chết trên sa mạc’. Đột xuất nhất chẳng ai khác là hai tên mọt sách Ôn Thái Thái và Lôi Dụ.
“Ngươi ly khai quá lâu, không biết tới tiến triển trong lâu. Lôi Dụ vì nguyên tắc ‘kiêm ái phi công’ đó của hắn, đã tìm được biện pháp vừa có thể thi triển uy lực của hỏa dược, lại không cần phải tấn công. Tiểu tử đó lần này đã vỗ ngực bảo chứng, tuyệt không để Nam Hàn quân chệch khỏi phương hướng, một đường đi thẳng tới bên hồ tám góc này a.” (*Kiêm ái phi công: Không chủ động tấn công, thiên về hướng hòa bình)
“Tuy nói ta chỉ hơi đề nghị sơ qua muốn tìm chút kiếm gỉ, nhưng nếu ‘ôn thần’ ở đó, tự nhiên có thể khiến chiến quả khuếch đại gấp bội…”
“Trời, quá đáng sợ, Hoàng đại! Chỉ riêng chiến đấu thường quy ta cũng tin bọn họ đấu không lại chúng ta, hiện tại thế nhưng còn muốn xuất động chiến tranh sinh hóa? Ngươi thật sự là không có nhân tính__ chẳng qua, ta thích!” Lương Tiểu Tiểu dựng ngón cái lên, múa may bay lượn ra khỏi trúc lâu.
Mộ Dung Sí Diệm kinh hô: “Lưu bánh bao đậu xanh lại!” Nhưng mà khi lao tới bên cửa sổ, thì lại nhìn thấy Lương Tiểu Tiểu cười ha ha điên cuồng lủi vào trong rừng cây, không biết đi đâu.
Hoàng Linh Vũ bật cười, “Bao gói của hắn bọc rất kỹ, mà ngươi cũng biết là bánh bao đậu xanh?”
“Ngửi ra được a.” Sí Diệm vẻ mặt tiếc hận, “Bình thường đều là màn thầu, không dễ gì mới thấy bánh có nhân một lần…”
“Thế này đi, lần sau ta nhờ hắn hấp mấy lồng đủ loại nhân cho ngươi. Đương nhiên, phải đợi trận chiến này qua rồi mới nói, người ta đều đã sắp đánh tới cửa rồi.” Hoàng Linh Vũ vừa nói vừa đứng lên, vén lớp chăn bông trên người ra, muốn xuống đất. Mới chạm đất, trong đầu đột nhiên ong ong ầm ĩ như bom nổ, trước mắt đột nhiên tối đi.
Mộ Dung Sí Diệm nghe thấy Hoàng Linh Vũ đáp ứng sẽ giúp hắn cầu Lương Tiểu Tiểu hầm bánh bao, đang có chút cao hứng, lại thấy Hoàng Linh Vũ đột nhiên khụy gối ngã xuống đất, trong lòng nhảy giật, đi tới khiêng người lên, liên mồm hỏi y làm sao vậy. Nhưng không đợi được câu trả lời, chỉ thấy từ trong lỗ tai lỗ mũi của y chảy ra máu, ngay cả con mắt hơi mở cũng chảy máu, Mộ Dung Sí Diệm khẩn cấp tới mức tim đập như trống, liên thanh gọi lớn tên Bạch Long.
Hoàng Linh Vũ níu chặt y phục trên vai hắn, yếu ớt nói: “Nhỏ tiếng, đau đầu.”
Sí Diệm cũng chỉ có thể ôm chặt người đó, trừ việc ấy ra thì không biết phải làm sao mới tốt, đầu đổ đầy mồ hôi, chỉ nghe thấy tin mình đập thình thịch, cũng không biết đã qua bao lâu, tiếng dẫm thịch thịch từ dưới lầu truyền lên, Bạch Long cuối cùng cũng tới, cách một khoảng xa đã thấy tình trạng của Hoàng Linh Vũ, kinh hô một tiếng rồi vội vàng lấy kim châm vào dao nhỏ ra.
Sí Diệm thấy những lợi khí sáng choang đó, giơ tay cản hắn hỏi: “Ngươi muốn làm gì!”
“Ngươi không thấy sao, nếu còn không trích máu cho y, y sẽ bị loạn khí trong nội thể quần chết.”
Sí Diệm tức giận nói: “Mấy ngày trước không phải mới trích một lần sao, y lấy đâu ra nhiều máu như thế cho ngươi trích!”
Bạch Long hận không thể rèn sắt thành thép, gấp đến dậm chân nói: “Ngươi cứ cản trở ta đi, nếu còn cản thì y sẽ chết ở đây!”
Hoàng Linh Vũ lúc này đã hơi thanh tỉnh một chút, chậm rãi thở ra một đống khí nghẹn trong ngực, đẩy Sí Diệm ra, tự mình dựa vào chân giường ngồi dưới đất, nói: “Yên tâm, ta vẫn còn máu.”
Mộ Dung Sí Diệm mục trừng khẩu ngốc, chỉ có thể mở mắt trân trân nhìn Bạch Long cởi thượng y của Hoàng Linh Vũ, lấy dược thủy bôi lên.
Bạch Long thở dài nói: “Ngươi như vậy cũng không phải là chuyện tốt, nên tranh thủ sớm kết thúc mọi chuyện rồi đi an dưỡng, nếu không sớm muộn cũng chết bởi tính khí vọng động tùy tiện của mình.”
Lần này không giống mấy ngày trước, lại lo lắng một hồi, tình trạng của Hoàng Linh Vũ càng thêm nghiêm trọng, Bạch Long không còn dùng châm nữa, lần đầu tiên dùng tới dao. Hoàng Linh Vũ kêu ai da một tiếng: “Ngài đây là đang tồn tâm báo thù ta sao, sao ta cảm thấy nặng hơn rất nhiều.”
“Cứ cho phép ngươi giày vò thân thể mình như thế, lại không cho người khác giày vò ngươi sao? Đừng quên, câu chuyện ‘chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép bách tính điểm đèn’ là do ngài nói cho chúng ta nghe, ta vẫn còn nhớ như mới đây.” Bạch Long nhìn lượng máu, có chút lo lắng, vì thế lại nói, “Nói chuyện với ta, đừng để ngất.” Dao thứ hai lại tiếp tục đâm xuống.
Hoàng Linh Vũ lần này khụy ngã, kinh động không ít người.
Học sinh có thực lực trong số học sinh đã xuất sư và học sinh chưa xuất sư trong Lục Mang Lâu, hiện tại có một phần tập trung đến hồ tám góc cùng xây dựng công trình. Sớm đã nghe nói qua tin tức Hoàng đại cũng trở lại, ai nấy đều cao hứng, nhưng vì nhiệm vụ khẩn cấp, nên không tới gặp y, nào ngờ còn chưa bao lâu lại truyền tới chuyện Hoàng đại tai mũi chảy máu.
Tuy nói Hoàng Linh Vũ trong lòng các học sinh trước nay đều không phải xuất hiện với hình tượng tràn đầy khí lực, nhưng xuy yếu tới trình độ này cũng đã là chuyện khó thể tin. Vì thế các tiểu tổ nào có thể rút được người rảnh rỗi ra đều tập trung tới bên ngoài trúc lâu của Bạch Long đợi tin tức.
Trong số này cũng có Mộ Dung Nam Cẩn. Hắn sớm đã nhận được tin Mộ Dung Bạc Nhai trúng tiễn bị thương, mà hiện tại lại thấy Hoàng Linh Vũ bệnh nặng khó chống đỡ, đi tới đi lui ngoài lâu, chỉ nghĩ hai người này cũng coi như uyên ương khổ mạng, một thương một bệnh, không ai tốt đẹp.
Binh truyền tin tới mấy lần, trong bình nguyên hồ tám góc tập trung càng lúc càng nhiều bại binh Nam Hàn, chẳng qua bị Nam Vương quân đợi ở đó cản lại, không thể tiếp tục tiến tới, nhưng chiến sự cũng vừa chạm liền phát.
Mộ Dung Nam Cẩn không lo lắng đối với chuyện này, trước khi trở về hắn đã tận mắt nhìn qua tình trạng của bại binh Nam Hàn__ Đó nên gọi là thảm liệt! Không biết quân của Trác Kiếm đó đối phó bọn họ thế nào, mà mười vạn quân lại giảm chỉ còn ba phần.
Còn lại chỉ là kẻ dìu người bị thương, mệt mỏi kiệt quệ, đội hình lộn xộn không thành hình, đã qua hơn nửa ngày, còn chưa thấy bọn họ có thể tập hợp hoàn tất.
Từ sáng tới sau trưa, đã qua hơn hai canh giờ, trên tầng hai của trúc lâu đột nhiên bốc ra khói trắng, còn truyền tới vị dược nồng nặc, mọi người biết đại khái là chẩn trị kết thúc, bắt đầu nấu dược.
Lại qua thời gian một bữa cơm, cửa phòng dưới trúc lâu mới được mở ra. Mộ Dung Sí Diệm bước ra, đảo mắt nhìn tình cảnh một hàng người đứng bên ngoài, trầm giọng nói: “Đều ở đây nhàn nhã làm gì, ăn no không có gì làm sao? Nếu không có, ba ngày sau tất cả lấy [Lục Mang Lâu lâu huấn] ra chép mười lần.” Nói xong, nắm quyền để bên miệng ho khan hai tiếng, thanh thanh cổ họng xong lại nói: “__Trên đây là truyền lời của Hoàng đại.”
Những học sinh Lục Mang Lâu đó nghe thế, chân đều khẽ mềm đi, vụt một tiếng liền tan đi như ong vỡ tổ. Đều là vì cái gọi là [Lục Mang Lâu lâu huấn] căn bản không phải được biên soạn vì xây dựng quy phạm chuẩn mực, mà đơn thuần là tập hợp lại chỉ để cho học sinh chép phạt. Từ ngữ dùng thì hiếm hoi, văn chương thì dài dòng, có thể xưng là đương thế nhất tuyệt.
Mộ Dung Sí Diệm cũng không ngờ hiệu quả khủng bố này lại tốt như thế, trước đó khi Hoàng Linh Vũ bảo hắn xuống đuổi người, còn từng nói, học sinh Lục Mang Lâu khó trị vô cùng, nếu chép phạt lâu huấn không dọa được chúng đi, thì gia tăng thêm một điều, chép chính tả các bài đồng âm văn như [Thi Thị thực sư sử], bảo đảm không ai dám lưu lại. Hắn quái dị lầm bầm tự nói: “Bị dọa dễ như vậy, thật không thú vị.”
Mộ Dung Nam Cẩn thấy đệ đệ này vừa ra liền đuổi người đi, nhưng lại làm như không nhìn thấy mình, quay người muốn trở lại trúc lâu. Nam Cẩn không nói nên lời, đi tới kéo hắn lại nói: “Hoàng Linh Vũ sao rồi?”
Sí Diệm ngây ra, sau đó nói: “Nhị ca, sao ngươi lại ở đây?”
Nam Cẩn cũng ngây người, trước đó khi bọn họ thế như nước lửa, Sí Diệm ít khi chủ động gọi hắn, cho dù gọi cũng dùng danh xưng hoàng huynh. Cách xưng hô tự nhiên mà thân mật này, vẫn là lần đầu tiên nghe được. Đại Yến hiện nay tứ phân ngũ liệt, hắn cũng rất ít khi nhớ tới thân phận hoàng tử từng có của mình, hiện tại xem ra, tiếp cận cuộc sống bình dân phố chợ, so với thâm cung âm u thì tự tại hơn nhiều.
Chỉ là ngây ra một lúc, ánh mắt Nam Cẩn dịu đi rất nhiều, vỗ vai Sí Diệm nói: “Có thể cho ca ca vào xem không?”
“A?” Sí Diệm khổ não cào đầu, “Y chỉ bảo ta xuống đuổi người của Lục Mang Lâu đi, nếu là nhị ca thì… đi vào chắc không vấn đề.”
Mộ Dung Nam Cẩn kéo tay hắn, trách móc nói: “Cào cái gì, tóc cũng rối lên rồi.” Vừa giúp hắn vuốt lại, vừa nói: “Đi, cùng lên.”
Sí Diệm nở nụ cười, nói: “Được.” Nói xong dẫn Nam Cẩn lên. Nam Cẩn theo sau hắn đi lên cầu thang, cầu thang này rất hẹp, chỉ chứa được một người đi lên. Hắn thầm cảm thán, trước đây, Sí Diệm sẽ không yên tâm quay lưng về phía kẻ làm huynh trưởng như hắn thế này. Chỉ đáng tiếc Bạc Nhai hiện tại không biết tình trạng ra sao, chỉ hy vọng mọi người đều có thể bình an, cho dù không làm vương không làm quan, trong tương lai có được tiểu viện tự xây ở gần làm xóm giềng bầu bạn, cũng là chuyện vui sướng.
Lương Tiểu Tiểu tức không nói nổi, quay đầu cầu cứu Hoàng Linh Vũ: “Hoàng đại, ngài nhìn đi, hắn ta đang dùng luận điệu gì đây.”
Hoàng Linh Vũ che trán trầm nghĩ, nữ nhân Mạc Xán này thật có năng lực, cũng không biết nàng ta làm sao mà dạy dỗ một hài tử bình thường có được những suy nghĩ này. Chẳng qua cuối cùng vẫn áp dụng thái độ nhân nhượng giàn xếp: “Các ngươi là cùng bọn, sao thường xuyên tranh cãi nội bộ thế hả.”
Lương Tiểu Tiểu a một tiếng, nói: “Vì tranh cãi với hắn, xuýt nữa làm lỡ chuyện rồi. Nam Hàn quân đã xuất hiện tại bình nguyên đáy hồ rồi. Hoàng đại ngươi không thấy đâu, bọn họ bị đuổi tới thảm thương, cờ cũng không dựng thẳng nổi. Còn nữa a, đội ngũ kéo rất dài, hỗn loạn tản mạn căn bản không giống đội quân.”
Hoàng Linh Vũ cười nói: “Ngươi biết bọn họ tại sao thảm như vậy không?”
“Tại sao?”
“Ôn Thái Thái và Lôi Dụ đều đi tới giúp Trình Bình rồi.”
Lương Tiểu Tiểu hít ngược một hơi: “Ngất, thì ra là hai tên mọt sách vượt bậc đó! Ôn Thái Thái quả thật có thể khiến bọn họ thảm liệt hết cỡ, nhưng Lôi Dụ… cho dù hắn nghiên cứu rất tinh về pháo dược, nhưng với tính cách tiên sinh tốt lành của hắn, cũng sẽ không dùng để tấn công.”
Thì ra trong Lục Mang Lâu học sinh mỗi kỳ đều có vài người đặc biệt đột xuất, giống như đời của Lương Tiểu Tiểu, thì có kiểu nữ nhân khủng bố như Thu Nhược Thủy có thể khiến toàn bộ học sinh trong lâu nghe tiếng gió đã biến sắc, và cả dạng họa sư biến thái như Cao Quản có thể khiến toàn bộ lão sư trong lâu sợ hãi bản thân sẽ trở thành tài liệu hội họa của hắn.
Đến đám học sinh kỳ sau bọn họ, cũng là sóng sau xô sóng trước, tuy vẫn chưa tới lúc xuất sơn, nhưng cũng thường xuyên khiến các tiền bối nảy sinh cảm giác ‘sóng trước chết trên sa mạc’. Đột xuất nhất chẳng ai khác là hai tên mọt sách Ôn Thái Thái và Lôi Dụ.
“Ngươi ly khai quá lâu, không biết tới tiến triển trong lâu. Lôi Dụ vì nguyên tắc ‘kiêm ái phi công’ đó của hắn, đã tìm được biện pháp vừa có thể thi triển uy lực của hỏa dược, lại không cần phải tấn công. Tiểu tử đó lần này đã vỗ ngực bảo chứng, tuyệt không để Nam Hàn quân chệch khỏi phương hướng, một đường đi thẳng tới bên hồ tám góc này a.” (*Kiêm ái phi công: Không chủ động tấn công, thiên về hướng hòa bình)
“Tuy nói ta chỉ hơi đề nghị sơ qua muốn tìm chút kiếm gỉ, nhưng nếu ‘ôn thần’ ở đó, tự nhiên có thể khiến chiến quả khuếch đại gấp bội…”
“Trời, quá đáng sợ, Hoàng đại! Chỉ riêng chiến đấu thường quy ta cũng tin bọn họ đấu không lại chúng ta, hiện tại thế nhưng còn muốn xuất động chiến tranh sinh hóa? Ngươi thật sự là không có nhân tính__ chẳng qua, ta thích!” Lương Tiểu Tiểu dựng ngón cái lên, múa may bay lượn ra khỏi trúc lâu.
Mộ Dung Sí Diệm kinh hô: “Lưu bánh bao đậu xanh lại!” Nhưng mà khi lao tới bên cửa sổ, thì lại nhìn thấy Lương Tiểu Tiểu cười ha ha điên cuồng lủi vào trong rừng cây, không biết đi đâu.
Hoàng Linh Vũ bật cười, “Bao gói của hắn bọc rất kỹ, mà ngươi cũng biết là bánh bao đậu xanh?”
“Ngửi ra được a.” Sí Diệm vẻ mặt tiếc hận, “Bình thường đều là màn thầu, không dễ gì mới thấy bánh có nhân một lần…”
“Thế này đi, lần sau ta nhờ hắn hấp mấy lồng đủ loại nhân cho ngươi. Đương nhiên, phải đợi trận chiến này qua rồi mới nói, người ta đều đã sắp đánh tới cửa rồi.” Hoàng Linh Vũ vừa nói vừa đứng lên, vén lớp chăn bông trên người ra, muốn xuống đất. Mới chạm đất, trong đầu đột nhiên ong ong ầm ĩ như bom nổ, trước mắt đột nhiên tối đi.
Mộ Dung Sí Diệm nghe thấy Hoàng Linh Vũ đáp ứng sẽ giúp hắn cầu Lương Tiểu Tiểu hầm bánh bao, đang có chút cao hứng, lại thấy Hoàng Linh Vũ đột nhiên khụy gối ngã xuống đất, trong lòng nhảy giật, đi tới khiêng người lên, liên mồm hỏi y làm sao vậy. Nhưng không đợi được câu trả lời, chỉ thấy từ trong lỗ tai lỗ mũi của y chảy ra máu, ngay cả con mắt hơi mở cũng chảy máu, Mộ Dung Sí Diệm khẩn cấp tới mức tim đập như trống, liên thanh gọi lớn tên Bạch Long.
Hoàng Linh Vũ níu chặt y phục trên vai hắn, yếu ớt nói: “Nhỏ tiếng, đau đầu.”
Sí Diệm cũng chỉ có thể ôm chặt người đó, trừ việc ấy ra thì không biết phải làm sao mới tốt, đầu đổ đầy mồ hôi, chỉ nghe thấy tin mình đập thình thịch, cũng không biết đã qua bao lâu, tiếng dẫm thịch thịch từ dưới lầu truyền lên, Bạch Long cuối cùng cũng tới, cách một khoảng xa đã thấy tình trạng của Hoàng Linh Vũ, kinh hô một tiếng rồi vội vàng lấy kim châm vào dao nhỏ ra.
Sí Diệm thấy những lợi khí sáng choang đó, giơ tay cản hắn hỏi: “Ngươi muốn làm gì!”
“Ngươi không thấy sao, nếu còn không trích máu cho y, y sẽ bị loạn khí trong nội thể quần chết.”
Sí Diệm tức giận nói: “Mấy ngày trước không phải mới trích một lần sao, y lấy đâu ra nhiều máu như thế cho ngươi trích!”
Bạch Long hận không thể rèn sắt thành thép, gấp đến dậm chân nói: “Ngươi cứ cản trở ta đi, nếu còn cản thì y sẽ chết ở đây!”
Hoàng Linh Vũ lúc này đã hơi thanh tỉnh một chút, chậm rãi thở ra một đống khí nghẹn trong ngực, đẩy Sí Diệm ra, tự mình dựa vào chân giường ngồi dưới đất, nói: “Yên tâm, ta vẫn còn máu.”
Mộ Dung Sí Diệm mục trừng khẩu ngốc, chỉ có thể mở mắt trân trân nhìn Bạch Long cởi thượng y của Hoàng Linh Vũ, lấy dược thủy bôi lên.
Bạch Long thở dài nói: “Ngươi như vậy cũng không phải là chuyện tốt, nên tranh thủ sớm kết thúc mọi chuyện rồi đi an dưỡng, nếu không sớm muộn cũng chết bởi tính khí vọng động tùy tiện của mình.”
Lần này không giống mấy ngày trước, lại lo lắng một hồi, tình trạng của Hoàng Linh Vũ càng thêm nghiêm trọng, Bạch Long không còn dùng châm nữa, lần đầu tiên dùng tới dao. Hoàng Linh Vũ kêu ai da một tiếng: “Ngài đây là đang tồn tâm báo thù ta sao, sao ta cảm thấy nặng hơn rất nhiều.”
“Cứ cho phép ngươi giày vò thân thể mình như thế, lại không cho người khác giày vò ngươi sao? Đừng quên, câu chuyện ‘chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép bách tính điểm đèn’ là do ngài nói cho chúng ta nghe, ta vẫn còn nhớ như mới đây.” Bạch Long nhìn lượng máu, có chút lo lắng, vì thế lại nói, “Nói chuyện với ta, đừng để ngất.” Dao thứ hai lại tiếp tục đâm xuống.
Hoàng Linh Vũ lần này khụy ngã, kinh động không ít người.
Học sinh có thực lực trong số học sinh đã xuất sư và học sinh chưa xuất sư trong Lục Mang Lâu, hiện tại có một phần tập trung đến hồ tám góc cùng xây dựng công trình. Sớm đã nghe nói qua tin tức Hoàng đại cũng trở lại, ai nấy đều cao hứng, nhưng vì nhiệm vụ khẩn cấp, nên không tới gặp y, nào ngờ còn chưa bao lâu lại truyền tới chuyện Hoàng đại tai mũi chảy máu.
Tuy nói Hoàng Linh Vũ trong lòng các học sinh trước nay đều không phải xuất hiện với hình tượng tràn đầy khí lực, nhưng xuy yếu tới trình độ này cũng đã là chuyện khó thể tin. Vì thế các tiểu tổ nào có thể rút được người rảnh rỗi ra đều tập trung tới bên ngoài trúc lâu của Bạch Long đợi tin tức.
Trong số này cũng có Mộ Dung Nam Cẩn. Hắn sớm đã nhận được tin Mộ Dung Bạc Nhai trúng tiễn bị thương, mà hiện tại lại thấy Hoàng Linh Vũ bệnh nặng khó chống đỡ, đi tới đi lui ngoài lâu, chỉ nghĩ hai người này cũng coi như uyên ương khổ mạng, một thương một bệnh, không ai tốt đẹp.
Binh truyền tin tới mấy lần, trong bình nguyên hồ tám góc tập trung càng lúc càng nhiều bại binh Nam Hàn, chẳng qua bị Nam Vương quân đợi ở đó cản lại, không thể tiếp tục tiến tới, nhưng chiến sự cũng vừa chạm liền phát.
Mộ Dung Nam Cẩn không lo lắng đối với chuyện này, trước khi trở về hắn đã tận mắt nhìn qua tình trạng của bại binh Nam Hàn__ Đó nên gọi là thảm liệt! Không biết quân của Trác Kiếm đó đối phó bọn họ thế nào, mà mười vạn quân lại giảm chỉ còn ba phần.
Còn lại chỉ là kẻ dìu người bị thương, mệt mỏi kiệt quệ, đội hình lộn xộn không thành hình, đã qua hơn nửa ngày, còn chưa thấy bọn họ có thể tập hợp hoàn tất.
Từ sáng tới sau trưa, đã qua hơn hai canh giờ, trên tầng hai của trúc lâu đột nhiên bốc ra khói trắng, còn truyền tới vị dược nồng nặc, mọi người biết đại khái là chẩn trị kết thúc, bắt đầu nấu dược.
Lại qua thời gian một bữa cơm, cửa phòng dưới trúc lâu mới được mở ra. Mộ Dung Sí Diệm bước ra, đảo mắt nhìn tình cảnh một hàng người đứng bên ngoài, trầm giọng nói: “Đều ở đây nhàn nhã làm gì, ăn no không có gì làm sao? Nếu không có, ba ngày sau tất cả lấy [Lục Mang Lâu lâu huấn] ra chép mười lần.” Nói xong, nắm quyền để bên miệng ho khan hai tiếng, thanh thanh cổ họng xong lại nói: “__Trên đây là truyền lời của Hoàng đại.”
Những học sinh Lục Mang Lâu đó nghe thế, chân đều khẽ mềm đi, vụt một tiếng liền tan đi như ong vỡ tổ. Đều là vì cái gọi là [Lục Mang Lâu lâu huấn] căn bản không phải được biên soạn vì xây dựng quy phạm chuẩn mực, mà đơn thuần là tập hợp lại chỉ để cho học sinh chép phạt. Từ ngữ dùng thì hiếm hoi, văn chương thì dài dòng, có thể xưng là đương thế nhất tuyệt.
Mộ Dung Sí Diệm cũng không ngờ hiệu quả khủng bố này lại tốt như thế, trước đó khi Hoàng Linh Vũ bảo hắn xuống đuổi người, còn từng nói, học sinh Lục Mang Lâu khó trị vô cùng, nếu chép phạt lâu huấn không dọa được chúng đi, thì gia tăng thêm một điều, chép chính tả các bài đồng âm văn như [Thi Thị thực sư sử], bảo đảm không ai dám lưu lại. Hắn quái dị lầm bầm tự nói: “Bị dọa dễ như vậy, thật không thú vị.”
Mộ Dung Nam Cẩn thấy đệ đệ này vừa ra liền đuổi người đi, nhưng lại làm như không nhìn thấy mình, quay người muốn trở lại trúc lâu. Nam Cẩn không nói nên lời, đi tới kéo hắn lại nói: “Hoàng Linh Vũ sao rồi?”
Sí Diệm ngây ra, sau đó nói: “Nhị ca, sao ngươi lại ở đây?”
Nam Cẩn cũng ngây người, trước đó khi bọn họ thế như nước lửa, Sí Diệm ít khi chủ động gọi hắn, cho dù gọi cũng dùng danh xưng hoàng huynh. Cách xưng hô tự nhiên mà thân mật này, vẫn là lần đầu tiên nghe được. Đại Yến hiện nay tứ phân ngũ liệt, hắn cũng rất ít khi nhớ tới thân phận hoàng tử từng có của mình, hiện tại xem ra, tiếp cận cuộc sống bình dân phố chợ, so với thâm cung âm u thì tự tại hơn nhiều.
Chỉ là ngây ra một lúc, ánh mắt Nam Cẩn dịu đi rất nhiều, vỗ vai Sí Diệm nói: “Có thể cho ca ca vào xem không?”
“A?” Sí Diệm khổ não cào đầu, “Y chỉ bảo ta xuống đuổi người của Lục Mang Lâu đi, nếu là nhị ca thì… đi vào chắc không vấn đề.”
Mộ Dung Nam Cẩn kéo tay hắn, trách móc nói: “Cào cái gì, tóc cũng rối lên rồi.” Vừa giúp hắn vuốt lại, vừa nói: “Đi, cùng lên.”
Sí Diệm nở nụ cười, nói: “Được.” Nói xong dẫn Nam Cẩn lên. Nam Cẩn theo sau hắn đi lên cầu thang, cầu thang này rất hẹp, chỉ chứa được một người đi lên. Hắn thầm cảm thán, trước đây, Sí Diệm sẽ không yên tâm quay lưng về phía kẻ làm huynh trưởng như hắn thế này. Chỉ đáng tiếc Bạc Nhai hiện tại không biết tình trạng ra sao, chỉ hy vọng mọi người đều có thể bình an, cho dù không làm vương không làm quan, trong tương lai có được tiểu viện tự xây ở gần làm xóm giềng bầu bạn, cũng là chuyện vui sướng.
/210
|