Trong phòng khách tao nhã lịch sự bày ra vài chiếc ghế nệm, có vẻ thật đơn giản, lại có một phen hương vị khác, mấy người Đỗ Phong hoặc ngồi hoặc nằm nói chuyện phiếm. Bên cửa sổ thủy tinh trong suốt, bày biện hai chậu hoa, Vạn Linh đang đứng bên cạnh hiếu kỳ nắm lấy hai dây thừng cuốn rèm nghiên cứu, rèm cuốn không ngừng bị nàng kéo lên hạ xuống không ngừng.
Mục Thiên Kiều tựa lưng vào ghế nệm, hai tay nắm lấy tay vịn, khẽ cười nói: "Bài trí bên trong phòng khách này thật đơn sơ lại lộ ra vẻ lịch sự tao nhã vô cùng lí thú độc vận, thật sự là khó được, không biết là vị nhã sĩ nào bài trí ra tới?"
"Suy nghĩ lí thú độc vận?" Hỏa Vân Long từ trên ghế nệm hơi nhổm người lên, ngắm nhìn bốn phía cười ha ha nói: "Trong phòng khách trống rỗng đặt vài chiếc ghế nệm không đáng tiền đã gọi là lịch sự tao nhã? Thứ cho ta mắt vụng về, thật đúng là không nhìn ra. Bất quá vẫn là lần đầu tiên phát hiện loại ghế này ngồi thật thoải mái, không cứng rắn, nhưng lại thông khí."
Đỗ Phong lườm hắn, khẽ lắc đầu nói: "Chẳng lẽ ngươi không phát hiện vừa tiến vào đến nơi đây, cả người đều cảm thấy thả lỏng không ít?"
"Ách..." Hỏa Vân Long nhìn nhìn chính mình, phát hiện không biết khi nào mình đã nằm xuống, lúc này bò lên ngồi thẳng, xấu hổ cười nói: "Hình như là như vậy."
"Cái này gọi là quan niệm nghệ thuật, có thể cho khách nhân một loại cảm giác chu đáo, nói ngươi cũng không hiểu." Đỗ Phong khinh thường khoát tay nói. Mục Thiên Kiều nhịn không được thản nhiên cười, Hỏa Vân Long trừng mắt, còn định giải thích mấy câu, lại phát hiện Dược Thiên Sầu dẫn theo hai người đi lên.
Dược Thiên Sầu đi đến trong mấy người, chỉ vào hai người vừa mang đến nói: "Hướng các vị giới thiệu, hai vị này là bằng hữu n Long sơn trang, không biết các ngươi có nhận thức hay không?"
"Long Tiểu Tửu."
"Nghiễm Niệm Tổ." Hai người hướng mọi người chắp tay giới thiệu.
Vạn Linh đứng bên cửa sổ đi tới cười nói: "Không thể tưởng được Long cô nương cũng tới."
Nghiễm Niệm Tổ vừa nhìn thấy là Vạn Linh, nhất thời biến sắc, lo lắng nhìn qua Long Tiểu Tửu. Ai ngờ sắc mặt Long Tiểu Tửu chỉ khẽ biến, lập tức lại mỉm cười nói: "Nguyên lai là Vạn cô nương, chúng ta lại gặp mặt."
Thủy Minh Thanh cùng Mục Thiên Kiều cười gật đầu chào hỏi hai người mới tới, Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long cũng đưạ mắt nhìn nhau, hai người bọn họ nghe nói qua chuyện xưa của Vạn Linh và Long Tiểu Tửu, đây chính là hai cừu nhân, tại sao lại đụng đầu ở chỗ này?
"Ha ha! Nhận thức là tốt rồi, tất cả mọi người cùng ngồi." Dược Thiên Sầu cười mời mọi người ngồi xuống, chính mình ngồi xuống lại nhìn quanh bốn phía, có chút kỳ quái hỏi Mục Thiên Kiều: "Hai người bảo vệ của ngươi đâu?" Hắn hỏi hai gã kim bào nhân bảo hộ nàng.
"Ờ chỗ của ngươi còn cần chi người bào hộ, ta thỉnh bọn họ tạm đến Thương Hội Liên mình đặt chân." Mục Thiên Kiều cười nói.
Lúc này Dược Thiên Sầu tấm tắc: "Mục đại tiểu thư xưa đâu bằng nay, hiện giờ đi tới chỗ nào đều có người của Tiên cung bào hộ, thật sự làm cho người ta..." Nói tới đây phát hiện sắc mặt Hỏa vẫn Long cùng Đỗ Phong có chút xấu hổ, lúc này nói không được nữa.
Lòng dạ Mục Thiên Kiều biết rõ, chỉ chỉ bài trí trong phòng khách, nói sang chuyện khác: "Không biết phòng khách này do ai đùa nghịch làm ra tới, còn rất lịch sự tao nhã. Phương tiện xin giới thiệu cho ta, cho ta cũng được chỉ giáo."
"Lịch sự tao nhã sao?" Dược Thiên Sầu không cho là đúng khoát tay nói: "Là ta sợ phiền toái, vì tiết kiệm tiền nên tùy tiện tìm vài cái ghế dựa đặt nơi này mà thôi. Không dính líu gì tới lịch sự tao nhã."
"Ha ha! Ta đã đoán được là như thế." Hỏa Vân Long cười lớn chụp đùi nói.
Lúc này Đỗ Phong nghiêng đầu cười lạnh nói: "Người ta khiêm tốn, ngươi còn tưởng thật. Ngươi cũng không nghĩ tới vì sao ngọn núi hoang không ai xem vào mắt, nhưng tới trong tay Dược đại chưởng môn liền thiên hạ nghe tiếng."
Hỏa Vân Long trừng mắt nói: "Ý của ngươi nói ta không có ánh mắt?"
"Tốt lắm, tốt lắm." Dược Thiên Sầu đứng lên nhanh chóng ngăn cản hai người tranh cãi, nhìn mọi người cười nói: "Làm cho chư vị đợi lâu, vừa gặp lại có bằng hữu mới, không có gì hay chiêu đãi, không bằng thỉnh chư vị đi phao tắm đi."
"Phao tắm?" Hỏa Vân Long sừng sốt, còn cho là mình nghe lầm. Những người khác cũng không hiểu ra sao, Dược Thiên Sầu cười nói: "Không sai, ở chỗ của ta có dòng suối chính tông, dùng phao tắm vô cùng thích họp, coi như là đại đặc sắc của Thiên Hạ thương hội, không biết chư vị có nhã hứng hay không?"
"Chuyện này.., thích hợp sao?" Đỗ Phong nhìn nhìn Mục Thiên Kiều ba nữ nhân. Lời này làm ba nữ nhân có chút xấu hổ, lúc này Dược Thiên Sầu giải thích: "Kỳ thật không có quan hệ gì, Thiên Hạ thương hội cũng có nữ nhân, địa phương phao tắm phía dưới có phân ra cho nam nữ, không nhiễu phiền lẫn nhau."
"Nếu nói như thế, bản thân ta cần thể nghiệm sự đặc sắc của Thiên Hạ thương hội." Vạn Linh cười dài đứng lên, nghiêng đầu nhìn về phía Long Tiểu Tửu nói: "Không biết Long cô nương có nhã hứng này hay không?"
Vẻ mặt Long Tiểu Tửu cứng đờ, nữ nhân của thế giới này phần lớn đều là người bảo thủ, nàng thật đúng không có thói quen cùng người ngoài đàm luận chủ đề tắm rửa gì đó, nhưng nụ cười xem thường của Vạn Linh ở trong mắt nàng không khác gì sự khiêu khích, lúc này thầm cắn răng đứng lên thản nhiên cười nói: "Ta đi theo Vạn cô nương thể nghiệm một chút vẻ đặc sắc của Thiên Hạ thương hội."
Thấy mọi người đều đáp ứng, mọi người sôi nổi đứng dậy đi xuống lầu, nhưng sau đó phát hiện Mục Thiên Kiều vẫn một mình ngồi bất động, đều ngẩn ra. Mục Thiên Kiều nhìn thấy, phất tay gượng ép cười nói với mọi người: "Các ngươi đi thôi! Ta ở trong này là được."
Dược Thiên Sầu còn có chút khó hiểu, nhưng trong lòng những người khác đều hiểu được, Mục Thiên Kiều sắp lập gia đình, danh tiết của nữ nhân rất trọng yếu, nếu một đám nam nữ đi phao tắm lỡ truyền ra chút tiếng gió, vậy thì không ổn. Huống chi Mục Thiên Kiều còn phải gả cho Tiên cung ngoại vụ đại thống lĩnh Ô Hùng!"
Đỗ Phong âm thầm truyền âm nhắc nhở, lúc này Dược Thiên Sầu mới kịp phàn ứng, sau đó mang theo một đám người đi xuống lầu. Trong phòng khách lớn trống rỗng, Mục Thiên Kiều chậm rãi tựa vào lưng ghế, một mình một người ngồi nơi đó...
Bên dưới đại lầu Thiên Hạ thương hội có một tầng hầm không nhỏ, vì không muốn phá hư sơn tuyền thủy mạch, do Dược Thiên Sầu tự mình thi triển kiến tạo mà thành. Cả tầng hầm dùng bạch ngọc trải đầy, lại thêm huỳnh thạch chiếu sáng, lại có hai không gian một lớn một nhỏ, lớn cho nam nhân chuyên dụng, nhỏ dành cho nữ nhân chuyên dụng.
Đi đến phía dưới, một lối đi cắt ngang trước mắt mọi người, bên trái có một hình điêu khắc nam nhân bằng đá để trần thân trên, bên cạnh còn có cửa đá. Bên phải có một điêu khắc nữ tính lộ ra thân trên đầy đặn, bên cạnh cũng có một cửa đá. Dấu hiệu giới tính để rất rõ ràng, không thể nghi ngờ nói cho mọi người biết, nam nhân đi bên trái, nữ nhân đi bên phải, hai nữ nhân nhìn như trấn định, kỳ thực trong lòng đều có chút không yên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Nam nữ ở chỗ này tách ra, Dược Thiên Sầu mang theo một đám nam nhân đi vào
Địa phương tắm rửa, Hỏa Vân Long vừa nhìn thấy hoàn cảnh bên trong liền cười hắc hắc nói: "Giống như có điểm ý tứ."
Đây là một không gian hình tròn, một cái ao bằng ngọc thạch bên trong, trong ao nước suối trong suốt. Hấp dẫn người ta nhất chính là, quanh bờ ao có những điêu khắc nữ nhân hoặc quỳ, hoặc đứng hay nằm đủ loại tư thế vô cùng xinh đẹp, đều điêu khắc từ đá, động tác hoàn toàn khác nhau. Duy nhất điểm giống nhau chính là trong tay họ đều có một bình nước đổ xuống ao, mà nước suối trong ao chính từ những bình nước đó mà có, đồng thời bên cạnh ao có tám cái rãnh, nước ao tràn tới độ cao nhất định sẽ theo ám rãnh chảy ra ngoài, vẫn duy trì mực nước suối luôn thẳng đường.
Dược Thiên Sầu cười a a gọi mấy người, theo sau dẫn đầu làm mẫu, cởi hết y phục chỉ chừa lại quần cộc, đi xuống bậc thang chìm vào trong ao. Vị trí trung trơng có vẻ hơi sâu, nhưng vẫn chưa tới cằm Dược Thiên Sầu. Chỉ thấy hắn làm trớt toàn thân, liền đi tới bên cạnh một điêu khắc nữ nhân đang nửa quỳ, vừa lúc bên dưới có địa phương có thể dựa vào để nằm, hắn vừa ngâm nước vừa hưởng thụ vòi nước bên trên đổ xuống.
Thấy biểu tình vẻ mặt thoải mái của hắn, Hỏa Vân Long nhất thời không nhịn được cũng cởi hết chỉ để lại quần cộc, khẩn cấp đi xuống ao, phát hiện nước ao tuy lạnh lẽo nhưng thật thoải mái, sau đó cũng tìm một điêu khắc mỹ nữ ngồi xuống hưởng thụ.
Đỗ Phong cùng Nghiễm Niệm Tổ nhìn nhau, cũng học theo cởi quần áo đi xuống. Mấy nam nhân liền tán gẫu rất thích ý...
Bố cục bên phòng tắm nữ giới chỗ Vạn Linh và Long tiểu Tửu đang đến cũng không khác nhau lắm, chỉ là không gian nhỏ hơn một chút. Bên cạnh ao còn có hình điêu khắc nam nhân cường tráng bằng đá đang đổ nước xuống, nhưng dù sao vẫn còn giữ lại được chiếc quần cộc. Làm cho hai nàng không thể nói gì chính là cũng không biết những điêu khắc này do người nào quý quái làm ra tới, trên đầu bốn nam nhân điêu khắc đều được che mảnh vải, vừa vặn bịt kín đôi mắt, còn rất chiếu cố nữ tính.
Nhưng dù là như vậy, hai nàng cũng có chút quấn quýt, đều hơi đỏ mặt. Mặc dù là điêu khắc, nhưng cũng phải cởi quần áo phao tắm nơi này, vẫn có cảm giác như đang bị nam nhân thăm dò.
"Long cô nương! Mặt ngươi vì sao đỏ như thế, chẳng lẽ là thẹn thùng?" Vạn Linh bỗng nhiên nhìn Long Tiểu Tửu cười nói.
Long Tiểu Tửu quay đầu lại nhìn, nhất thời xuy một tiếng nói: "Làm sao ngươi không lấy gương chiếu chiếu mặt mình?"
Vạn Linh giật mình, lúc này mới cảm giác trên mặt mình cũng có chút nóng lên, nhất thời hết chỗ để nói. Long Tiểu Tửu cũng sửng sốt, phát hiện nữ nhân này lần đầu tiên bị mình bắt chẹt mà không phản kháng, trong lòng nổi lên cỗ khoái cảm khó hiểu, đồng thời lại cảm thấy có chút kỳ quái, nữ nhân này tiện danh truyền xa, không biết đã thông đồng bao nhiêu nam nhân, như thế nào còn có thể thẹn thùng?
"Hoàn cảnh nơi này thật đúng là đủ đặc biệt, quả nhiên là có chút đặc sắc." Vạn Linh nói xong bắt đầu cởi y phục, chỉ chốc lát sau đã cởi hết chỉ còn lại quần trong cùng yếm, bắp đùi thon dài thẳng tấp, lõa lồ làn da trắng bóng, dáng người thướt tha nổi bật, chỉ sợ ngay nữ nhân nhìn thấy cũng phải động tâm.
Vạn Linh cố ý đi tới bên người Long Tiểu Tửu đứng đứng, nghiêng đầu nhìn Long Tiểu Tửu vóc dáng hơi thấp hơn mình, khoe ra dáng người mình với vẻ đắc ý sâu đậm, theo sau liền lắc mông đi vào trong ao. Sau khi ngâm trong nước, dùng tay hắt nước lên vai mình, tự nhủ: "Từng có người luôn thổi phồng vóc người của ta là thiên hạ đệ nhất, nhưng đáng tiếc người nọ lại bị một nữ nhân ghen ghét giết đi."
Lời này vừa nói ra, thiếu chút nữa làm Long Tiểu Tửu tức giận đến cắn trúng bờ mồi của mình, chuyện cũ trong nháy mắt hiện lên ngay trước mắt, cuối cùng cố nén lửa giận, chậm rãi cởi bỏ xiêm y, cũng mặc quần lót cùng yếm xuống nước. Cũng không biết là cố ý hay vồ tình, đi tới trước mặt Vạn Linh, đưa tay ra sau lưng nhẹ nhàng kéo xuống, cởi yếm, hai bầu vú dũng mãnh bắn ra. Gương mặt Vạn Linh khẽ cứng đờ, khẽ nhếch miệng theo bản năng nhìn xuống bộ ngực của mình...
KUÊÊmaÊÊaÊÊaÊÊmMamMÊÊÊÊmÊmÊÊÊÊÊmmaÊÊÊKamimÊÊaÊÊaÊÊaÊÊaÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊiiiaaiamaatamamaaiamaatamamaiamaam
Mục Thiên Kiều tựa lưng vào ghế nệm, hai tay nắm lấy tay vịn, khẽ cười nói: "Bài trí bên trong phòng khách này thật đơn sơ lại lộ ra vẻ lịch sự tao nhã vô cùng lí thú độc vận, thật sự là khó được, không biết là vị nhã sĩ nào bài trí ra tới?"
"Suy nghĩ lí thú độc vận?" Hỏa Vân Long từ trên ghế nệm hơi nhổm người lên, ngắm nhìn bốn phía cười ha ha nói: "Trong phòng khách trống rỗng đặt vài chiếc ghế nệm không đáng tiền đã gọi là lịch sự tao nhã? Thứ cho ta mắt vụng về, thật đúng là không nhìn ra. Bất quá vẫn là lần đầu tiên phát hiện loại ghế này ngồi thật thoải mái, không cứng rắn, nhưng lại thông khí."
Đỗ Phong lườm hắn, khẽ lắc đầu nói: "Chẳng lẽ ngươi không phát hiện vừa tiến vào đến nơi đây, cả người đều cảm thấy thả lỏng không ít?"
"Ách..." Hỏa Vân Long nhìn nhìn chính mình, phát hiện không biết khi nào mình đã nằm xuống, lúc này bò lên ngồi thẳng, xấu hổ cười nói: "Hình như là như vậy."
"Cái này gọi là quan niệm nghệ thuật, có thể cho khách nhân một loại cảm giác chu đáo, nói ngươi cũng không hiểu." Đỗ Phong khinh thường khoát tay nói. Mục Thiên Kiều nhịn không được thản nhiên cười, Hỏa Vân Long trừng mắt, còn định giải thích mấy câu, lại phát hiện Dược Thiên Sầu dẫn theo hai người đi lên.
Dược Thiên Sầu đi đến trong mấy người, chỉ vào hai người vừa mang đến nói: "Hướng các vị giới thiệu, hai vị này là bằng hữu n Long sơn trang, không biết các ngươi có nhận thức hay không?"
"Long Tiểu Tửu."
"Nghiễm Niệm Tổ." Hai người hướng mọi người chắp tay giới thiệu.
Vạn Linh đứng bên cửa sổ đi tới cười nói: "Không thể tưởng được Long cô nương cũng tới."
Nghiễm Niệm Tổ vừa nhìn thấy là Vạn Linh, nhất thời biến sắc, lo lắng nhìn qua Long Tiểu Tửu. Ai ngờ sắc mặt Long Tiểu Tửu chỉ khẽ biến, lập tức lại mỉm cười nói: "Nguyên lai là Vạn cô nương, chúng ta lại gặp mặt."
Thủy Minh Thanh cùng Mục Thiên Kiều cười gật đầu chào hỏi hai người mới tới, Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long cũng đưạ mắt nhìn nhau, hai người bọn họ nghe nói qua chuyện xưa của Vạn Linh và Long Tiểu Tửu, đây chính là hai cừu nhân, tại sao lại đụng đầu ở chỗ này?
"Ha ha! Nhận thức là tốt rồi, tất cả mọi người cùng ngồi." Dược Thiên Sầu cười mời mọi người ngồi xuống, chính mình ngồi xuống lại nhìn quanh bốn phía, có chút kỳ quái hỏi Mục Thiên Kiều: "Hai người bảo vệ của ngươi đâu?" Hắn hỏi hai gã kim bào nhân bảo hộ nàng.
"Ờ chỗ của ngươi còn cần chi người bào hộ, ta thỉnh bọn họ tạm đến Thương Hội Liên mình đặt chân." Mục Thiên Kiều cười nói.
Lúc này Dược Thiên Sầu tấm tắc: "Mục đại tiểu thư xưa đâu bằng nay, hiện giờ đi tới chỗ nào đều có người của Tiên cung bào hộ, thật sự làm cho người ta..." Nói tới đây phát hiện sắc mặt Hỏa vẫn Long cùng Đỗ Phong có chút xấu hổ, lúc này nói không được nữa.
Lòng dạ Mục Thiên Kiều biết rõ, chỉ chỉ bài trí trong phòng khách, nói sang chuyện khác: "Không biết phòng khách này do ai đùa nghịch làm ra tới, còn rất lịch sự tao nhã. Phương tiện xin giới thiệu cho ta, cho ta cũng được chỉ giáo."
"Lịch sự tao nhã sao?" Dược Thiên Sầu không cho là đúng khoát tay nói: "Là ta sợ phiền toái, vì tiết kiệm tiền nên tùy tiện tìm vài cái ghế dựa đặt nơi này mà thôi. Không dính líu gì tới lịch sự tao nhã."
"Ha ha! Ta đã đoán được là như thế." Hỏa Vân Long cười lớn chụp đùi nói.
Lúc này Đỗ Phong nghiêng đầu cười lạnh nói: "Người ta khiêm tốn, ngươi còn tưởng thật. Ngươi cũng không nghĩ tới vì sao ngọn núi hoang không ai xem vào mắt, nhưng tới trong tay Dược đại chưởng môn liền thiên hạ nghe tiếng."
Hỏa Vân Long trừng mắt nói: "Ý của ngươi nói ta không có ánh mắt?"
"Tốt lắm, tốt lắm." Dược Thiên Sầu đứng lên nhanh chóng ngăn cản hai người tranh cãi, nhìn mọi người cười nói: "Làm cho chư vị đợi lâu, vừa gặp lại có bằng hữu mới, không có gì hay chiêu đãi, không bằng thỉnh chư vị đi phao tắm đi."
"Phao tắm?" Hỏa Vân Long sừng sốt, còn cho là mình nghe lầm. Những người khác cũng không hiểu ra sao, Dược Thiên Sầu cười nói: "Không sai, ở chỗ của ta có dòng suối chính tông, dùng phao tắm vô cùng thích họp, coi như là đại đặc sắc của Thiên Hạ thương hội, không biết chư vị có nhã hứng hay không?"
"Chuyện này.., thích hợp sao?" Đỗ Phong nhìn nhìn Mục Thiên Kiều ba nữ nhân. Lời này làm ba nữ nhân có chút xấu hổ, lúc này Dược Thiên Sầu giải thích: "Kỳ thật không có quan hệ gì, Thiên Hạ thương hội cũng có nữ nhân, địa phương phao tắm phía dưới có phân ra cho nam nữ, không nhiễu phiền lẫn nhau."
"Nếu nói như thế, bản thân ta cần thể nghiệm sự đặc sắc của Thiên Hạ thương hội." Vạn Linh cười dài đứng lên, nghiêng đầu nhìn về phía Long Tiểu Tửu nói: "Không biết Long cô nương có nhã hứng này hay không?"
Vẻ mặt Long Tiểu Tửu cứng đờ, nữ nhân của thế giới này phần lớn đều là người bảo thủ, nàng thật đúng không có thói quen cùng người ngoài đàm luận chủ đề tắm rửa gì đó, nhưng nụ cười xem thường của Vạn Linh ở trong mắt nàng không khác gì sự khiêu khích, lúc này thầm cắn răng đứng lên thản nhiên cười nói: "Ta đi theo Vạn cô nương thể nghiệm một chút vẻ đặc sắc của Thiên Hạ thương hội."
Thấy mọi người đều đáp ứng, mọi người sôi nổi đứng dậy đi xuống lầu, nhưng sau đó phát hiện Mục Thiên Kiều vẫn một mình ngồi bất động, đều ngẩn ra. Mục Thiên Kiều nhìn thấy, phất tay gượng ép cười nói với mọi người: "Các ngươi đi thôi! Ta ở trong này là được."
Dược Thiên Sầu còn có chút khó hiểu, nhưng trong lòng những người khác đều hiểu được, Mục Thiên Kiều sắp lập gia đình, danh tiết của nữ nhân rất trọng yếu, nếu một đám nam nữ đi phao tắm lỡ truyền ra chút tiếng gió, vậy thì không ổn. Huống chi Mục Thiên Kiều còn phải gả cho Tiên cung ngoại vụ đại thống lĩnh Ô Hùng!"
Đỗ Phong âm thầm truyền âm nhắc nhở, lúc này Dược Thiên Sầu mới kịp phàn ứng, sau đó mang theo một đám người đi xuống lầu. Trong phòng khách lớn trống rỗng, Mục Thiên Kiều chậm rãi tựa vào lưng ghế, một mình một người ngồi nơi đó...
Bên dưới đại lầu Thiên Hạ thương hội có một tầng hầm không nhỏ, vì không muốn phá hư sơn tuyền thủy mạch, do Dược Thiên Sầu tự mình thi triển kiến tạo mà thành. Cả tầng hầm dùng bạch ngọc trải đầy, lại thêm huỳnh thạch chiếu sáng, lại có hai không gian một lớn một nhỏ, lớn cho nam nhân chuyên dụng, nhỏ dành cho nữ nhân chuyên dụng.
Đi đến phía dưới, một lối đi cắt ngang trước mắt mọi người, bên trái có một hình điêu khắc nam nhân bằng đá để trần thân trên, bên cạnh còn có cửa đá. Bên phải có một điêu khắc nữ tính lộ ra thân trên đầy đặn, bên cạnh cũng có một cửa đá. Dấu hiệu giới tính để rất rõ ràng, không thể nghi ngờ nói cho mọi người biết, nam nhân đi bên trái, nữ nhân đi bên phải, hai nữ nhân nhìn như trấn định, kỳ thực trong lòng đều có chút không yên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Nam nữ ở chỗ này tách ra, Dược Thiên Sầu mang theo một đám nam nhân đi vào
Địa phương tắm rửa, Hỏa Vân Long vừa nhìn thấy hoàn cảnh bên trong liền cười hắc hắc nói: "Giống như có điểm ý tứ."
Đây là một không gian hình tròn, một cái ao bằng ngọc thạch bên trong, trong ao nước suối trong suốt. Hấp dẫn người ta nhất chính là, quanh bờ ao có những điêu khắc nữ nhân hoặc quỳ, hoặc đứng hay nằm đủ loại tư thế vô cùng xinh đẹp, đều điêu khắc từ đá, động tác hoàn toàn khác nhau. Duy nhất điểm giống nhau chính là trong tay họ đều có một bình nước đổ xuống ao, mà nước suối trong ao chính từ những bình nước đó mà có, đồng thời bên cạnh ao có tám cái rãnh, nước ao tràn tới độ cao nhất định sẽ theo ám rãnh chảy ra ngoài, vẫn duy trì mực nước suối luôn thẳng đường.
Dược Thiên Sầu cười a a gọi mấy người, theo sau dẫn đầu làm mẫu, cởi hết y phục chỉ chừa lại quần cộc, đi xuống bậc thang chìm vào trong ao. Vị trí trung trơng có vẻ hơi sâu, nhưng vẫn chưa tới cằm Dược Thiên Sầu. Chỉ thấy hắn làm trớt toàn thân, liền đi tới bên cạnh một điêu khắc nữ nhân đang nửa quỳ, vừa lúc bên dưới có địa phương có thể dựa vào để nằm, hắn vừa ngâm nước vừa hưởng thụ vòi nước bên trên đổ xuống.
Thấy biểu tình vẻ mặt thoải mái của hắn, Hỏa Vân Long nhất thời không nhịn được cũng cởi hết chỉ để lại quần cộc, khẩn cấp đi xuống ao, phát hiện nước ao tuy lạnh lẽo nhưng thật thoải mái, sau đó cũng tìm một điêu khắc mỹ nữ ngồi xuống hưởng thụ.
Đỗ Phong cùng Nghiễm Niệm Tổ nhìn nhau, cũng học theo cởi quần áo đi xuống. Mấy nam nhân liền tán gẫu rất thích ý...
Bố cục bên phòng tắm nữ giới chỗ Vạn Linh và Long tiểu Tửu đang đến cũng không khác nhau lắm, chỉ là không gian nhỏ hơn một chút. Bên cạnh ao còn có hình điêu khắc nam nhân cường tráng bằng đá đang đổ nước xuống, nhưng dù sao vẫn còn giữ lại được chiếc quần cộc. Làm cho hai nàng không thể nói gì chính là cũng không biết những điêu khắc này do người nào quý quái làm ra tới, trên đầu bốn nam nhân điêu khắc đều được che mảnh vải, vừa vặn bịt kín đôi mắt, còn rất chiếu cố nữ tính.
Nhưng dù là như vậy, hai nàng cũng có chút quấn quýt, đều hơi đỏ mặt. Mặc dù là điêu khắc, nhưng cũng phải cởi quần áo phao tắm nơi này, vẫn có cảm giác như đang bị nam nhân thăm dò.
"Long cô nương! Mặt ngươi vì sao đỏ như thế, chẳng lẽ là thẹn thùng?" Vạn Linh bỗng nhiên nhìn Long Tiểu Tửu cười nói.
Long Tiểu Tửu quay đầu lại nhìn, nhất thời xuy một tiếng nói: "Làm sao ngươi không lấy gương chiếu chiếu mặt mình?"
Vạn Linh giật mình, lúc này mới cảm giác trên mặt mình cũng có chút nóng lên, nhất thời hết chỗ để nói. Long Tiểu Tửu cũng sửng sốt, phát hiện nữ nhân này lần đầu tiên bị mình bắt chẹt mà không phản kháng, trong lòng nổi lên cỗ khoái cảm khó hiểu, đồng thời lại cảm thấy có chút kỳ quái, nữ nhân này tiện danh truyền xa, không biết đã thông đồng bao nhiêu nam nhân, như thế nào còn có thể thẹn thùng?
"Hoàn cảnh nơi này thật đúng là đủ đặc biệt, quả nhiên là có chút đặc sắc." Vạn Linh nói xong bắt đầu cởi y phục, chỉ chốc lát sau đã cởi hết chỉ còn lại quần trong cùng yếm, bắp đùi thon dài thẳng tấp, lõa lồ làn da trắng bóng, dáng người thướt tha nổi bật, chỉ sợ ngay nữ nhân nhìn thấy cũng phải động tâm.
Vạn Linh cố ý đi tới bên người Long Tiểu Tửu đứng đứng, nghiêng đầu nhìn Long Tiểu Tửu vóc dáng hơi thấp hơn mình, khoe ra dáng người mình với vẻ đắc ý sâu đậm, theo sau liền lắc mông đi vào trong ao. Sau khi ngâm trong nước, dùng tay hắt nước lên vai mình, tự nhủ: "Từng có người luôn thổi phồng vóc người của ta là thiên hạ đệ nhất, nhưng đáng tiếc người nọ lại bị một nữ nhân ghen ghét giết đi."
Lời này vừa nói ra, thiếu chút nữa làm Long Tiểu Tửu tức giận đến cắn trúng bờ mồi của mình, chuyện cũ trong nháy mắt hiện lên ngay trước mắt, cuối cùng cố nén lửa giận, chậm rãi cởi bỏ xiêm y, cũng mặc quần lót cùng yếm xuống nước. Cũng không biết là cố ý hay vồ tình, đi tới trước mặt Vạn Linh, đưa tay ra sau lưng nhẹ nhàng kéo xuống, cởi yếm, hai bầu vú dũng mãnh bắn ra. Gương mặt Vạn Linh khẽ cứng đờ, khẽ nhếch miệng theo bản năng nhìn xuống bộ ngực của mình...
KUÊÊmaÊÊaÊÊaÊÊmMamMÊÊÊÊmÊmÊÊÊÊÊmmaÊÊÊKamimÊÊaÊÊaÊÊaÊÊaÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊiiiaaiamaatamamaaiamaatamamaiamaam
/1255
|