"Nhiều ca khúc đều là danh tác có một không hai ở dưới nhân gian?" Cơ Vũ nhàn nhạt cười nói: "Ngạc đại ca đối với người tiểu huynh đệ kia đúng là rất xem trọng, nhưng ngươi cũng đâu cần phải khoa trương như thế?"
Ngạc Tuyết Quân khoát tay không cho là đúng nói: "Dù sao mấy vạn năm qua ta đều chưa từng nghe qua khúc nhạc này sâu lắng như thế này. Nếu ngươi không tin thì ta cũng không có biện pháp ah!"
Tuy hắn lười giải thích, nhưng dường như Cơ Vũ lại phi thường hứng thú, mang theo một chút hương vị truy vấn, cười dài hỏi: "Đúng rồi, cái người tiểu huynh đệ kia của đại ca tài năng hẳn là không chỉ ở trên phương diện nhạc khúc này đi?"
"Haizz...Cũng không phải khoa trương như ngươi nói. Đầu đuôi sự tình chính là như thế này..." Ngạc Tuyết Quân coi như còn chút lương tâm, không có đem bí mật của Dược Thiên Sầu nói hết ra. Hắn chỉ giảng thuật qua những chuyện xảy ra trong Linh Phương Cốc ngày ấy, cùng chuyện tình tay ba ám muội giữa Lộ Nghiên Thanh, Văn Lan Phong và Dược Thiên Sầu...
Nghe xong câu chuyện này, Cơ Vũ xem như đã có hiểu biết đôi chút về căn nguyên ngày ấy Dược Thiên Sầu làm ra khúc nhạc này. Thế nhưng nữ nhân tựa hồ đối với chuyện tình cảm nam nữ đều có rất nhiều hứng thú, đây là căn bệnh chúng của vô số nữ nhân. Vì thế, chỉ thấy nàng hồ nghi hỏi: "Đại ca nói nữ nhân tên Lộ Nghiên Thanh kia chính là nhân gian thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, mà Lộ Nghiên Thanh thầm mến Dược Thiên Sầu, hướng hắn ám chỉ, nhưng Dược Thiên Sầu đã uyển chuyển khước từ hay sao?"
Nghe đến đây, Ngạc Tuyết Quân nhất thời vỗ đùi cười phá lên ha hả: "Kỳ thật Lộ Nghiên Thanh kia phong thái rất phiêu lượng, so với muội tử cũng không kém cỏi bao nhiêu, nhưng trong mắt ta khí lượng của Lộ Nghiên Thanh vẫn còn kém muội tử nhiều lắm. Bất quá dù sao người ta cũng là một cái đại mỹ nhân yêu kiều xinh đẹp, đã dám hướng đối phương chủ động bày tỏ chân tình. Thế nhưng lại bị tên kia dùng phương thức trắng trợn từ chối. Bây giờ nhớ đến cảnh tượng lúc đó, bản thân ta vẫn còn phải vỗ bàn nhảy dưng lên tán thưởng hắn ah!"
Cơ Vũ mắt hạnh lóe sáng, gấp gáp hỏi: "Dùng phương thức từ chối trắng trợn khiến cho người khác phải giận sôi gan? Là phương thức gì vậy?"
Ngạc Tuyết Quân cười hắc hắc, mờ ám nói: "Tiểu tử đó nói, ta là người thô kệch, đối với chủ đề cùng nữ nhân trên giường thì còn cảm thấy hứng thú, nhưng nói đến hoa thì quả thực là không thích hợp tìm ta, ngươi hãy chậm rãi tìm người khác tán gẫu đi thôi. Nói xong tiểu tử đó liền phủi mông rời đi, ha ha...Tiểu tử kia mới đúng là nam nhân ah!"
Đang cao hứng cười phá lên, thì lúc này Ngạc Tuyết Quân mới nhớ ra, người ngồi nói chuyện cùng mình cũng là một cái nữ nhân, vì thế nhanh chóng chắp tay bồi lễ: "Muội tử đừng trách, lão ca ta cũng là người thô hào, chỉ thuận miệng nói thôi, xin muội tử đừng quá bận tâm."
Trên mặt Cơ Vũ thoáng xuất hiện một tia ửng hồng, càng khiến cho dung nhân hoa lệ của nàng trở nên xinh đẹp động lòng người. Thế nhưng ngoài miệng lại không chút lưa tình đáp: "Nam nhân không phải là thứ tốt, ta còn tưởng rằng hắn có nhiều tài hoa, nhưng rốt cuộc thì vẫn chỉ là một kẻ tư văn bại hoại."
Ngạc Tuyết Quân nghe vậy thì liên tục gật đầu: "Đúng thế, nhưng gã tiểu tử kia làm sao có thể so sánh được với câu tư văn bại hoại, trực tếp dùng hai chữ bại hoại để hình dung con người này mới là thỏa đáng nhất ah! Ta luôn luôn xem gã tiểu tử này không vừa mắt, cho nên hắn tuyệt đối xứng đáng với cái danh hiệu này!"
Cơ Vũ mắng thì cứ mắng, nhưng nàng vẫn tò mò hỏi: "Không phải đại ca nói, hắn ở dưới nhân gian đã từng sáng tác ra vài khúc nhạc, đều là danh tác bất hủ có một không hai ở trong nhân gian hay sao? Tuy đại ca không biết hát, nhưng ca từ chung quy thì vẫn còn nhớ mang máng đi. Đại ca có thể ngâm cho ta nghe được không?"
"Ta đều không nhớ ah." Ngạc Tuyết Quân ngượng ngùng vò đầu nói: "Nhạc khúc này lúc ấy chính là có mặt tại đương trường, cảm thấy dễ nghe nên mới ghi chép xuống. Còn mấy nhạc khúc kia thì đều là nghe người khác bàn tán, ta chưa từng nghe qua, cũng không biết nó có hay như thiên hạ binh phấm không nữa."
"Vậy à." Cơ Vũ nhàn nhạt cười nói, bất quá tinh quang lưu chuyển trong mắt nàng mơ hồ lại trông thấy một tia thất vọng.
Mê Huyễn Tiên Thành...
Bởi vì Thiên Hạ thương hội sắp đến thời gian khai trương, mà công tác chuẩn bị cũng nặng nề hơn, bất quá nhiều ít vẫn còn chưa được an bài xong xuôi. Theo đề nghị của Tư Không Tuyệt, Dược Thiên Sầu nhanh chóng đưa hắn quay về nhân gian, dẫn sư đệ hắn lên Tiên giới. Bởi vì ngày trước Âm Bách Khang còn sống, người đảm đương sinh ý của Thiên Hạ thương hội chính là Cảnh Nguyên Không, còn Tư Không Tuyệt phần lớn là xử lý những chuyện bên ngoài thương hội. Luận về khả năng và tầm nhìn kinh doanh buôn bán, Tư Không Tuyệt quả thực vẫn còn kém Cảnh Nguyên Không vài phần.
Sau khi Cảnh Nguyên Không đến đây, dưới sự tín nhiệm của Dược Thiên Sầu, hắn đã nhanh chóng an bài, điều chỉnh hết thảy đâu vào đấy, hơn nữa còn bắt đầu tiến hành huấn luyện truyện dạy cho mọi người những phương thức kinh doanh. Bởi vậy mà trong phòng hội nghị trên tầng hai mốt, mỗi ngày đều có rất nhiều người túc trực, Dược Thiên Sầu cũng giống như những người khác, cùng theo vào học tập. Lão sư giảng dạy cho mọi người đương nhiên chính là Cảnh Nguyên Không.
Sau khi học xong những phương thức kinh doanh, trong lòng mọi người đều có chút cảm xúc dâng trào, chẳng trách ngày xưa Âm Bách Khang có thể gây dựng được cơ nghiệp khổng lồ như thế ở dưới nhân gian. Bất quá Cảnh Nguyên Không còn chưa nói, đó mới chỉ là một chút những phương diện dễ hiểu mà thôi, kinh doanh là một môn học trừu tượng, lấy kinh nghiệm làm căn bản, những vấn đề phức tạp khác có giảng ra thì cũng đều vô tác dụng, mọi người phải tìm cách dung nhấp nó vào trong máu của mình, thì mới dễ dàng áp dụng thực hành.
Dược Thiên Sầu cũng không trông cậy vào tất cả mọi người ở đây đều có khả năng giúp cho Thiên Hạ thương hội kiếm về nhiều tiền. Nhưng dù sao cách ngày khai trương chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, chủ yếu là muốn Cảnh Nguyên Không giảng dạy mọi người một chút quy củ về kinh doanh buôn bán, điếm mấu chốt chính là thái độ đối với khách hàng, đừng quen cái thói bá chủ nhất phương, vừa gặp phải chuyện tình ăn không tiêu, hay thấy khách hàng ép giá liền muốn xông ra đánh nhau với người ta. Những chuyện như thế, Dược Thiên Sầu không muốn xảy ra.
Bởi vậy Dược Thiên Sầu còn đặc ý an bài mọi người thay nhau diễn luyện ngay trong phòng hội nghị. Một phương đóng vai chưởng quỹ bị khinh rẻ, một phương đóng vai người mua cố tình gây khó khăn.
Vi Xuân Thu luôn đi theo phía sau Dược Thiên Sầu, thông qua vài ngày thời gian sống chung, đối với đám người này dần dần đã nảy sinh ra cảm giác kì quái. Bản thân hắn phát hiện đám người Dược Thiên Sầu thu nạp tuy rằng trên phương diện tu vi thì chẳng ra sao, nhưng trên thân mỗi người đều tản mát ra khí thế xuất chúng - độc bá nhất phương. Luận năng lực, tuyệt đối không phải là đám đệ tử tu vi ngang hàng của các mồn phái trong Tiên giới có thể so sánh. Những người này nếu không phải tu vi kém cỏi, thì năng lực ứng xử tuyệt đối không hề thua kém chưởng mồn nhân của một vài môn phái. Đám người này lòng dạ khí phách cũng rất dũng cảm, dáng vẻ không giống với nhóm tán tu sống lang thang vất vưởng ở trên Tiên giới.
Nhất là Cảnh Nguyên Không, hắn như thế nào đều không tưởng tượng nổi, người này đúng là một tay già đời trên phương diện kinh doanh buôn bán, đặt vào trong môn phái nào đều sẽ là nhân tài được trọng dụng ah! Như thế nào chỉ là một gã tán tu Hóa Thần kỳ đây? Đã là nhân tài vì sao lại tập trung chạy đến gia nhấp vào Thiên Hạ thương hội còn chưa khai trương?
Vi Xuân Thu nghĩ nát óc mà vẫn không tìm ra nguyên nhân. Chỉ cảm khái quả
Nhiên trong thiên hạ còn rất nhiều nhân tài tuấn kiệt, chẳng trách cao thủ đứng đầu trong Tiên giới đều có xuất thân từ tán tu.
Ngày hai mươi lăm cuối tháng, rốt cuộc thì ngày Thiên Hạ thương hội khai trương khiến cho muôn người chờ mong cũng đã tới. Sở dĩ muôn người chờ mong, thực không phải tất cả đều muốn tiến đến chúc mừng, mà thực chất là muốn tiến đến quan sát náo nhiệt. Trong lòng chúng nhân đều có dự cảm, lần này Thiên Hạ thương hội khai trương, khẳng định là sẽ có chuyện tình náo nhiệt để xem.
Mà hôm nay Thiên Hạ thương hội quả đúng là phi thường náo nhiệt, bởi vì quan niệm kiếp trước đã trở thành thâm căn cố đế trong lòng Dược Thiên Sầu, cho nên vô cùng tra thích khánh thiệp đại hỉ đỏ thắm, cảm thấy màu đỏ nên dùng vào hôm nay, thì mọi chuyện ngày sau nhất định là sẽ tốt đẹp.
Vì thế bên ngoài đại môn của Thiên Hạ thương hội cũng được treo hai tấm vải khánh hỉ trường phúc đỏ thắm, trên mặt có viết chữ "hoan nghênh khách nhân bát phương đến tham dự". Mà Vạn cổ Thông cùng Ly Hỏa Cung đều là những môn phái quen biết, ngày hôm qua Dược Thiên Sầu đã tìm đến cửa, xin mỗi người bọn hắn một tấm vải trường phúc chúc mừng. Đám người Vạn Cách Di không hiểu gì, bọn hắn chưa từng thấy qua chuyện này bao giờ, nhưng cũng chẳng phải là chuyện tình ép buộc, cho nên mới dựa theo yêu cầu mà đưa tặng cho Dược Thiên Sầu một bức.
Dược Thiên Sầu vui mừng thu nhận, theo sau phái người đem mấy tấm vải trường phúc này treo ở nơi bắt mắt nhất bên ngoài đại môn, dùng phương thức này để hiến lộ rõ ràng nhân mạch.
Mà tất cả thành viên trong Thiên Hạ thương hội, đều bị hắn ép phải cài một bông hoa hồng lên trên ngực áo, còn riêng bản thân hắn thì mặc hồng bào đỏ thẫm, đứng ngoài cửa ôm quyền tươi cười nghênh đón khách nhân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đương nhiên cũng có người không muốn cài hoa hồng lên áo ngực, đang đứng một mình ở trước lan can trên sân thượng, yên lặng chăm chú ngắm nhìn xuống phía bên dưới, đó chính là Bạch Vân sơn chủ - Vân Bằng. Nói đến cùng thì Vân Bằng cũng không phải là người của Thiên Hạ thương hội, Dược Thiên Sầu muốn cưỡng ép hắn cũng không thể được.
"Mời.., mời.., mời vào bên trong..."
Lúc này Dược Thiên Sầu sắc mặt đã biến thành xám xịt, đang hung hăng vươn tay ra chào mời đám người đứng xem náo nhiệt ở bên ngoài tiến vào trong lầu, nhưng tựa hồ không có người nào dám tiến vào chúc mừng, hơn nữa càng khiến cho hắn giận sôi gan chính là, người tập trung vây xung quanh xem náo nhiệt càng lúc càng thêm đông đảo.
Dược Thiên Sầu trong lòng nín một bụng lửa giận, lúc này rất muốn xuất vạn thanh tử hỏa phi kiếm ra, đem cái đám vây quanh bên ngoài xem náo nhiệt dồn vào trong nhà. Nhưng bản thân hắn biết, không thể dùng phương pháp hung hăng càn quấy như vậy, cho nên chỉ đành âm thầm an ủi chính mình, hiện giờ còn vừa mới bắt đầu, chính chủ hẳn là vẫn còn ở phía sau.
Trên không trung không ngừng vang lên những thanh âm bàn tán rôm rả. Lúc này Vi Xuân Thu đã không nhịn nổi, lắc mình lên không trung, đảo mắt lạnh nhìn chằm chằm vào đám người vây quanh xem náo nhiệt. Dưới ánh mắt băng sương bao hàm uy hiếp của Vi Xuân Thu, tất cả đám người đều phải câm miệng, không dám ho he.
Hồi lâu sau, Dược Thiên Sầu một thân hồng bào khánh hỉ cũng chậm rãi bước ra, quét ánh mắt băng lạnh ngắm nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng hắn cũng cảm giác được có điểm không bình thường. Những khách nhân đã tiến vào chúc mừng so ra còn kém hơn cả tu vi của chính mình, phỏng chừng cũng không mua nổi thứ gì. Lúc này, lẽ ra đám người Vạn Cách Di hẳn là phải đến cổ vũ mình rồi mới đúng chứ? Nhưng hiện giờ còn chưa tới là sao?
Ngạc Tuyết Quân khoát tay không cho là đúng nói: "Dù sao mấy vạn năm qua ta đều chưa từng nghe qua khúc nhạc này sâu lắng như thế này. Nếu ngươi không tin thì ta cũng không có biện pháp ah!"
Tuy hắn lười giải thích, nhưng dường như Cơ Vũ lại phi thường hứng thú, mang theo một chút hương vị truy vấn, cười dài hỏi: "Đúng rồi, cái người tiểu huynh đệ kia của đại ca tài năng hẳn là không chỉ ở trên phương diện nhạc khúc này đi?"
"Haizz...Cũng không phải khoa trương như ngươi nói. Đầu đuôi sự tình chính là như thế này..." Ngạc Tuyết Quân coi như còn chút lương tâm, không có đem bí mật của Dược Thiên Sầu nói hết ra. Hắn chỉ giảng thuật qua những chuyện xảy ra trong Linh Phương Cốc ngày ấy, cùng chuyện tình tay ba ám muội giữa Lộ Nghiên Thanh, Văn Lan Phong và Dược Thiên Sầu...
Nghe xong câu chuyện này, Cơ Vũ xem như đã có hiểu biết đôi chút về căn nguyên ngày ấy Dược Thiên Sầu làm ra khúc nhạc này. Thế nhưng nữ nhân tựa hồ đối với chuyện tình cảm nam nữ đều có rất nhiều hứng thú, đây là căn bệnh chúng của vô số nữ nhân. Vì thế, chỉ thấy nàng hồ nghi hỏi: "Đại ca nói nữ nhân tên Lộ Nghiên Thanh kia chính là nhân gian thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, mà Lộ Nghiên Thanh thầm mến Dược Thiên Sầu, hướng hắn ám chỉ, nhưng Dược Thiên Sầu đã uyển chuyển khước từ hay sao?"
Nghe đến đây, Ngạc Tuyết Quân nhất thời vỗ đùi cười phá lên ha hả: "Kỳ thật Lộ Nghiên Thanh kia phong thái rất phiêu lượng, so với muội tử cũng không kém cỏi bao nhiêu, nhưng trong mắt ta khí lượng của Lộ Nghiên Thanh vẫn còn kém muội tử nhiều lắm. Bất quá dù sao người ta cũng là một cái đại mỹ nhân yêu kiều xinh đẹp, đã dám hướng đối phương chủ động bày tỏ chân tình. Thế nhưng lại bị tên kia dùng phương thức trắng trợn từ chối. Bây giờ nhớ đến cảnh tượng lúc đó, bản thân ta vẫn còn phải vỗ bàn nhảy dưng lên tán thưởng hắn ah!"
Cơ Vũ mắt hạnh lóe sáng, gấp gáp hỏi: "Dùng phương thức từ chối trắng trợn khiến cho người khác phải giận sôi gan? Là phương thức gì vậy?"
Ngạc Tuyết Quân cười hắc hắc, mờ ám nói: "Tiểu tử đó nói, ta là người thô kệch, đối với chủ đề cùng nữ nhân trên giường thì còn cảm thấy hứng thú, nhưng nói đến hoa thì quả thực là không thích hợp tìm ta, ngươi hãy chậm rãi tìm người khác tán gẫu đi thôi. Nói xong tiểu tử đó liền phủi mông rời đi, ha ha...Tiểu tử kia mới đúng là nam nhân ah!"
Đang cao hứng cười phá lên, thì lúc này Ngạc Tuyết Quân mới nhớ ra, người ngồi nói chuyện cùng mình cũng là một cái nữ nhân, vì thế nhanh chóng chắp tay bồi lễ: "Muội tử đừng trách, lão ca ta cũng là người thô hào, chỉ thuận miệng nói thôi, xin muội tử đừng quá bận tâm."
Trên mặt Cơ Vũ thoáng xuất hiện một tia ửng hồng, càng khiến cho dung nhân hoa lệ của nàng trở nên xinh đẹp động lòng người. Thế nhưng ngoài miệng lại không chút lưa tình đáp: "Nam nhân không phải là thứ tốt, ta còn tưởng rằng hắn có nhiều tài hoa, nhưng rốt cuộc thì vẫn chỉ là một kẻ tư văn bại hoại."
Ngạc Tuyết Quân nghe vậy thì liên tục gật đầu: "Đúng thế, nhưng gã tiểu tử kia làm sao có thể so sánh được với câu tư văn bại hoại, trực tếp dùng hai chữ bại hoại để hình dung con người này mới là thỏa đáng nhất ah! Ta luôn luôn xem gã tiểu tử này không vừa mắt, cho nên hắn tuyệt đối xứng đáng với cái danh hiệu này!"
Cơ Vũ mắng thì cứ mắng, nhưng nàng vẫn tò mò hỏi: "Không phải đại ca nói, hắn ở dưới nhân gian đã từng sáng tác ra vài khúc nhạc, đều là danh tác bất hủ có một không hai ở trong nhân gian hay sao? Tuy đại ca không biết hát, nhưng ca từ chung quy thì vẫn còn nhớ mang máng đi. Đại ca có thể ngâm cho ta nghe được không?"
"Ta đều không nhớ ah." Ngạc Tuyết Quân ngượng ngùng vò đầu nói: "Nhạc khúc này lúc ấy chính là có mặt tại đương trường, cảm thấy dễ nghe nên mới ghi chép xuống. Còn mấy nhạc khúc kia thì đều là nghe người khác bàn tán, ta chưa từng nghe qua, cũng không biết nó có hay như thiên hạ binh phấm không nữa."
"Vậy à." Cơ Vũ nhàn nhạt cười nói, bất quá tinh quang lưu chuyển trong mắt nàng mơ hồ lại trông thấy một tia thất vọng.
Mê Huyễn Tiên Thành...
Bởi vì Thiên Hạ thương hội sắp đến thời gian khai trương, mà công tác chuẩn bị cũng nặng nề hơn, bất quá nhiều ít vẫn còn chưa được an bài xong xuôi. Theo đề nghị của Tư Không Tuyệt, Dược Thiên Sầu nhanh chóng đưa hắn quay về nhân gian, dẫn sư đệ hắn lên Tiên giới. Bởi vì ngày trước Âm Bách Khang còn sống, người đảm đương sinh ý của Thiên Hạ thương hội chính là Cảnh Nguyên Không, còn Tư Không Tuyệt phần lớn là xử lý những chuyện bên ngoài thương hội. Luận về khả năng và tầm nhìn kinh doanh buôn bán, Tư Không Tuyệt quả thực vẫn còn kém Cảnh Nguyên Không vài phần.
Sau khi Cảnh Nguyên Không đến đây, dưới sự tín nhiệm của Dược Thiên Sầu, hắn đã nhanh chóng an bài, điều chỉnh hết thảy đâu vào đấy, hơn nữa còn bắt đầu tiến hành huấn luyện truyện dạy cho mọi người những phương thức kinh doanh. Bởi vậy mà trong phòng hội nghị trên tầng hai mốt, mỗi ngày đều có rất nhiều người túc trực, Dược Thiên Sầu cũng giống như những người khác, cùng theo vào học tập. Lão sư giảng dạy cho mọi người đương nhiên chính là Cảnh Nguyên Không.
Sau khi học xong những phương thức kinh doanh, trong lòng mọi người đều có chút cảm xúc dâng trào, chẳng trách ngày xưa Âm Bách Khang có thể gây dựng được cơ nghiệp khổng lồ như thế ở dưới nhân gian. Bất quá Cảnh Nguyên Không còn chưa nói, đó mới chỉ là một chút những phương diện dễ hiểu mà thôi, kinh doanh là một môn học trừu tượng, lấy kinh nghiệm làm căn bản, những vấn đề phức tạp khác có giảng ra thì cũng đều vô tác dụng, mọi người phải tìm cách dung nhấp nó vào trong máu của mình, thì mới dễ dàng áp dụng thực hành.
Dược Thiên Sầu cũng không trông cậy vào tất cả mọi người ở đây đều có khả năng giúp cho Thiên Hạ thương hội kiếm về nhiều tiền. Nhưng dù sao cách ngày khai trương chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, chủ yếu là muốn Cảnh Nguyên Không giảng dạy mọi người một chút quy củ về kinh doanh buôn bán, điếm mấu chốt chính là thái độ đối với khách hàng, đừng quen cái thói bá chủ nhất phương, vừa gặp phải chuyện tình ăn không tiêu, hay thấy khách hàng ép giá liền muốn xông ra đánh nhau với người ta. Những chuyện như thế, Dược Thiên Sầu không muốn xảy ra.
Bởi vậy Dược Thiên Sầu còn đặc ý an bài mọi người thay nhau diễn luyện ngay trong phòng hội nghị. Một phương đóng vai chưởng quỹ bị khinh rẻ, một phương đóng vai người mua cố tình gây khó khăn.
Vi Xuân Thu luôn đi theo phía sau Dược Thiên Sầu, thông qua vài ngày thời gian sống chung, đối với đám người này dần dần đã nảy sinh ra cảm giác kì quái. Bản thân hắn phát hiện đám người Dược Thiên Sầu thu nạp tuy rằng trên phương diện tu vi thì chẳng ra sao, nhưng trên thân mỗi người đều tản mát ra khí thế xuất chúng - độc bá nhất phương. Luận năng lực, tuyệt đối không phải là đám đệ tử tu vi ngang hàng của các mồn phái trong Tiên giới có thể so sánh. Những người này nếu không phải tu vi kém cỏi, thì năng lực ứng xử tuyệt đối không hề thua kém chưởng mồn nhân của một vài môn phái. Đám người này lòng dạ khí phách cũng rất dũng cảm, dáng vẻ không giống với nhóm tán tu sống lang thang vất vưởng ở trên Tiên giới.
Nhất là Cảnh Nguyên Không, hắn như thế nào đều không tưởng tượng nổi, người này đúng là một tay già đời trên phương diện kinh doanh buôn bán, đặt vào trong môn phái nào đều sẽ là nhân tài được trọng dụng ah! Như thế nào chỉ là một gã tán tu Hóa Thần kỳ đây? Đã là nhân tài vì sao lại tập trung chạy đến gia nhấp vào Thiên Hạ thương hội còn chưa khai trương?
Vi Xuân Thu nghĩ nát óc mà vẫn không tìm ra nguyên nhân. Chỉ cảm khái quả
Nhiên trong thiên hạ còn rất nhiều nhân tài tuấn kiệt, chẳng trách cao thủ đứng đầu trong Tiên giới đều có xuất thân từ tán tu.
Ngày hai mươi lăm cuối tháng, rốt cuộc thì ngày Thiên Hạ thương hội khai trương khiến cho muôn người chờ mong cũng đã tới. Sở dĩ muôn người chờ mong, thực không phải tất cả đều muốn tiến đến chúc mừng, mà thực chất là muốn tiến đến quan sát náo nhiệt. Trong lòng chúng nhân đều có dự cảm, lần này Thiên Hạ thương hội khai trương, khẳng định là sẽ có chuyện tình náo nhiệt để xem.
Mà hôm nay Thiên Hạ thương hội quả đúng là phi thường náo nhiệt, bởi vì quan niệm kiếp trước đã trở thành thâm căn cố đế trong lòng Dược Thiên Sầu, cho nên vô cùng tra thích khánh thiệp đại hỉ đỏ thắm, cảm thấy màu đỏ nên dùng vào hôm nay, thì mọi chuyện ngày sau nhất định là sẽ tốt đẹp.
Vì thế bên ngoài đại môn của Thiên Hạ thương hội cũng được treo hai tấm vải khánh hỉ trường phúc đỏ thắm, trên mặt có viết chữ "hoan nghênh khách nhân bát phương đến tham dự". Mà Vạn cổ Thông cùng Ly Hỏa Cung đều là những môn phái quen biết, ngày hôm qua Dược Thiên Sầu đã tìm đến cửa, xin mỗi người bọn hắn một tấm vải trường phúc chúc mừng. Đám người Vạn Cách Di không hiểu gì, bọn hắn chưa từng thấy qua chuyện này bao giờ, nhưng cũng chẳng phải là chuyện tình ép buộc, cho nên mới dựa theo yêu cầu mà đưa tặng cho Dược Thiên Sầu một bức.
Dược Thiên Sầu vui mừng thu nhận, theo sau phái người đem mấy tấm vải trường phúc này treo ở nơi bắt mắt nhất bên ngoài đại môn, dùng phương thức này để hiến lộ rõ ràng nhân mạch.
Mà tất cả thành viên trong Thiên Hạ thương hội, đều bị hắn ép phải cài một bông hoa hồng lên trên ngực áo, còn riêng bản thân hắn thì mặc hồng bào đỏ thẫm, đứng ngoài cửa ôm quyền tươi cười nghênh đón khách nhân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đương nhiên cũng có người không muốn cài hoa hồng lên áo ngực, đang đứng một mình ở trước lan can trên sân thượng, yên lặng chăm chú ngắm nhìn xuống phía bên dưới, đó chính là Bạch Vân sơn chủ - Vân Bằng. Nói đến cùng thì Vân Bằng cũng không phải là người của Thiên Hạ thương hội, Dược Thiên Sầu muốn cưỡng ép hắn cũng không thể được.
"Mời.., mời.., mời vào bên trong..."
Lúc này Dược Thiên Sầu sắc mặt đã biến thành xám xịt, đang hung hăng vươn tay ra chào mời đám người đứng xem náo nhiệt ở bên ngoài tiến vào trong lầu, nhưng tựa hồ không có người nào dám tiến vào chúc mừng, hơn nữa càng khiến cho hắn giận sôi gan chính là, người tập trung vây xung quanh xem náo nhiệt càng lúc càng thêm đông đảo.
Dược Thiên Sầu trong lòng nín một bụng lửa giận, lúc này rất muốn xuất vạn thanh tử hỏa phi kiếm ra, đem cái đám vây quanh bên ngoài xem náo nhiệt dồn vào trong nhà. Nhưng bản thân hắn biết, không thể dùng phương pháp hung hăng càn quấy như vậy, cho nên chỉ đành âm thầm an ủi chính mình, hiện giờ còn vừa mới bắt đầu, chính chủ hẳn là vẫn còn ở phía sau.
Trên không trung không ngừng vang lên những thanh âm bàn tán rôm rả. Lúc này Vi Xuân Thu đã không nhịn nổi, lắc mình lên không trung, đảo mắt lạnh nhìn chằm chằm vào đám người vây quanh xem náo nhiệt. Dưới ánh mắt băng sương bao hàm uy hiếp của Vi Xuân Thu, tất cả đám người đều phải câm miệng, không dám ho he.
Hồi lâu sau, Dược Thiên Sầu một thân hồng bào khánh hỉ cũng chậm rãi bước ra, quét ánh mắt băng lạnh ngắm nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng hắn cũng cảm giác được có điểm không bình thường. Những khách nhân đã tiến vào chúc mừng so ra còn kém hơn cả tu vi của chính mình, phỏng chừng cũng không mua nổi thứ gì. Lúc này, lẽ ra đám người Vạn Cách Di hẳn là phải đến cổ vũ mình rồi mới đúng chứ? Nhưng hiện giờ còn chưa tới là sao?
/1255
|