Tuy nói tu luyện đến bước này, từ lâu đã không còn như người thường, dù không dùng tu vi chống lại, những vật tầm thường cũng thật khó tổn thương hắn mảy may. Thế nhưng không dùng tu vi chống đối, bị đánh cũng phải có cảm giác, lúc đau đớn cũng sẽ rất đau, dù sao bản thân cũng không phải người chết. Huống chi Dược Thiên Sầu cũng là tu sĩ, đánh hắn cũng không nương tay, hơn nữa Minh Thiết lang nha bổng cũng xem như thật rắn chắc, hạ tràng của Vi Xuân Thu là có thể nghĩ ra.
Hồi lâu sau, âm thanh gào khóc thảm thiết bên trong Ngọc Khuyết cung ngừng lại. Vi Xuân Thu tóc tai rối loạn, đang trần trụi rúc mình trong góc Ngọc Khuyết cung, hai tay che chỗ xấu hổ, nhược nhược giơ lên khuôn mặt bầm dập nhìn lén.
Minh Thiết lang nha bổng đã biến đổi hình dạng, Dược Thiên Sầu chống lang nha bổng thở phì phò, lửa giận trong lòng rốt cục đã phát tiết ra, đã lâu không được đánh sảng như thế, cảm giác cả người trở nên dễ dàng hơn không ít. Hắn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Vi Xuân Thu giọng nói chân thật cứng rắn: "Phục vụ cho ta một trăm năm, sau một trăm năm ta sẽ trả lại nội đan cho ngươi. Đương nhiên, nếu như biểu hiện thật tốt, có lẽ qua thêm vài chục năm có thể trả lại cho ngươi. Ngươi nghĩ thế nào?"
Vi Xuân Thu rúc trong góc tường, vô hạn oán niệm nói: "Ta có tuyển trạch sao?"
"Không có." Dược Thiên Sầu thẳng thắn lưu loát một ngụm phủ quyết, sau đó cầm lang nha bổng vung lên, lách cách bay đến một đầu khác của cung điện. Hắn phủi tay kết thúc công việc nói: "Ngươi đánh ta trước, hiện tại ta lại đánh ngươi, ân oán trước đó xóa bỏ. Trong một trăm năm kế tiếp, chúng ta hảo hảo ở chung, đồng tâm hiệp lực đồng cam cộng khổ."
"Ngươi..." Vi Xuân Thu co quắp khóe miệng, muốn chửi ầm lên, nhưng lại nhịn xuống. Sau đó ngậm miệng, trên người tạc ra một đoàn khói xanh, vụ khí tiêu tán, đã thay xong quần áo mới, vẻ bầm tím trên mặt cũng đã biến mất trong nháy mắt. Sau khi đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, phát hiện mặt đất bằng ngọc thạch của Ngọc Khuyết cung đã bị đập hư, nơi nơi gồ ghề, những điêu khắc ngọc thạch ngã đầy đất, thật sự là khó coi.
"Vi bức vương, ngươi thật biết tìm địa phương, không ngờ lại mở ra một địa phương xa hoa như thế để tu luyện." Dược Thiên Sầu tấm tắc nhìn quanh bốn phía khen. Hắn hình như thực sự xóa bỏ ân oán trước đó, ra vẻ nơi này bị đạp hư thành như vậy hoàn toàn không quan hệ gì tới hắn.
Vẻ mặt Vi Xuân Thu phẫn nộ, nghe vậy sắc mặt đổi đổi, chậm rãi lắc đầu thở dài một tiếng nói: "Ở đây cũng không phải là ta mở, ta cũng vô ý phát hiện, nơi đây chính là nơi tĩnh tu của tuyệt đại cao thủ Thái Thúc Chính, đáng tiếc bị chúng ta đạp hư, thật sự là đại bất kính."
"Tuyệt đại cao thủ Thái Thúc Chính?" Dược Thiên Sầu giật minh, suy nghĩ thật kỹ, ra vẻ cho tới bây giờ chưa từng nghe qua về nhân vật này, không khỏi hồ nghi nói: "Người có thể xưng là tuyệt đại cao thủ, hẳn không phải hạng người vô đanh, nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói qua về nhân vật nào tên là Thái Thúc Chính?"
"Đó do ngươi kiến thức kém cỏi...Vi Xuân Thủ vừa nói phân nửa, lập tức nhớ tới người ta đang nắm điểm yếu của mình, chính mình hiện tại không thể trêu vào người này, lúc này sửa lời nói: "Ngươi không có nghe nói qua cũng rất bình thường, người này còn thành danh sớm hơn Tiên Đế Kim Thái, thời gian hắn uy chấn tam giới, Tiên Đế Kim Thái còn không biết ở nơi nào, phỏng chừng trong hậu bối biết về Thái Thúc Chính cũng không nhiều."
"Thành danh còn sớm hơn Tiên Đế Kim Thái?" Dược Thiên Sầu kinh hãi, nhìn quanh cung điện ngọc thạch thật lớn, tỉ mỉ quan sát xong lại phát hiện mơ hồ lộ ra cảm giác tang thương. Hắn khó thể tin hỏi: "Nhân vật như vậy vì sao chẳng bao giờ nghe người ta nhắc qua, lẽ nào hắn đã đi Thần giới trong truyền thuyết?"
"Không có." Vi Xuân Thu lắc đầu, trên mặt lộ ra thần tình ngưỡng mộ cảm thán nói: "Có người nói bằng vào tu vi của hắn đã có tư cách phi thăng Thần giới, bất quá lại bị người giết chết."
"Ách..." Dược Thiên Sầu nghe vậy ngần ra, trợn tròn mắt nói: "Tu vi đã tới nông nỗi có thể phi thăng Thần giới, lại bị người giết chết, trời ạ, có ai còn có bản lĩnh này, chẳng lẽ là người của Thần giới làm?"
Vi Xuân Thu lần thứ hai lắc đầu, xoay người hướng đài cao đi tới, đi lên đài cao, cúi người vuốt chiếc giường ngọc giản dị, chậm rãi nói: "Đó là một cố sự phủ đầy bụi, cụ thể là chuyện gì xảy ra ta cũng không rõ ràng, ờ xa xôi ngày trước, yêu tu xuất hiện một vị tuyệt đại cao thủ uy chấn tam giới, được những yêu tu tôn tưng là Vạn Yêu Chi Tồ, người này chính là Thái Thúc Chính. Lời đồn đãi ngay khi Thái Thúc Chính sắp phi thăng Thần giới, trong ma đạo lại xuất hiện một vị tuyệt đại thiên kiêu, chính do vị tuyệt đại thiên kiêu này làm mất đi hi vọng phi thăng Thần giới của Thái Thúc Chính."
"Ma Thần?" Dược Thiên Sầu nghe vậy kinh hô, vô ý thức liên tưởng tới trên đầu Ma Thần, có thể được xưng là tuyệt đại thiên kiêu, ngoại trừ Ma Thần thì còn có thể là ai? Dược Thiên Sầu thất thanh nói: "Chẳng lẽ là Ma Thần giết vị Vạn Yêu Chi Tổ Thái Thúc Chính?"
Vi Xuân Thu vuốt ve giường ngọc gật đầu nói: "Không sai, chính Ma Thần." Hắn lập tức xoay người chậm rãi ngồi lên giường ngọc, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu nói: "Trên thực tế Ma Thần trước khi quyết chiến với Thái Thúc Chính còn chưa được xưng là Ma Thần, nguyên nhân chính là vi đã đánh bại Thái Thúc Chính, hắn mới thu được tư cách phi thăng Thần giới, sau đó mới được gọi là Ma Thần. Trước đó, Ma Thần trong tam giới có tên là Dạ."
"Dạ? Tên gọi của Ma Thần là Dạ, tên thật kỳ quái." Dược Thiên Sầu vuốt cằm thoáng suy nghĩ một chút, hồ nghi nói: "Tu vi của Thái Thúc Chính nếu đã đến cao đến mức có thể phi thăng Thần giới, mà Ma Thần có thể đánh bại Thái Thúc Chính, vậy nói rõ hắn cũng có thực lực phi thăng Thần giới, nhưng vì sao ngươi lại nói hắn đánh bại Thái Thúc Chính mới thu được tư cách phi thăng Thần giới, sau đó trở thành Ma Thần?"
"Điều này..." Vi Xuân Thu vuốt râu mép con chuột của mình, trầm ngâm nói: "Việc này quá mức xa xưa cũng không thể nào khảo chứng, nhưng có hai truyền thuyết thuật lại, đều chỉ rõ Ma Thần sau khi đánh bại Thái Thúc Chính mới thu được tư cách phi thăng Thần giới."
Thấy hắn chợt ngừng, Dược Thiên Sầu sốt ruột gãi gãi tai, giục nói: "Ngươi nói ra hai truyền thuyết đó đi a? Nói ra cho ta thêm kiến thức."
Trên thực tế hắn cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện của Ma Thần, bởi vì tên Yến Truy Tinh không biết còn sống hay chết vẫn là bóng ma trong lòng hắn, mà tên Ma Thần kinh khủng kia lại làm chỗ dựa vững chắc cho Yến Truy Tinh, bởi vậy hắn bức thiết muốn biết tất cả về Ma Thần. Không phải có câu nói tri kỳ tri bỉ bách chiến bách thắng (biết người biết ta trăm trận trăm thắng) sao, Dược Thiên Sầu vốn luôn nghĩ như vậy, lo trước khỏi họa dù sao cũng mạnh mẽ hơn điều gì cũng không biết.
"Truyền thuyết đầu tiên hiện nay còn có không ít người biết, nhưng truyền thuyết thứ hai là ta từ trong miệng một vị tiền bối mới biết được, sợ rằng người biết truyền thuyết thứ hai cũng không có mấy người." Vi Xuân Thu vuốt râu chậm rãi nói: "Có người nói phi thăng Thần giới cũng không phải vì tu vi đạt được khả năng thì có thể phi thăng, đương nhiên, nếu như tu vi không đạt tới cao độ cũng càng không thể phi thăng Thần giới. Truyền thuyết Thần giới cũng không đơn giản phong thần, mỗi lần thần trạch phủ xuống, Thần giới có khả năng tiếp thu danh ngạch phi thăng đều cũng có hạn."
"Ách..." Dược Thiên Sầu không biết nói gì: "Nói giỡn sao, thứ này còn có hạn chế
Danh ngạch? Ngươi không phải muốn nói lúc đó chỉ có một danh ngạch, cho nên Ma Thần mới đánh nhau với Thái Thúc Chính?"
"Đại khái là ý tứ đó." Vi Xuân Thu gật đầu nói: "Truyền thuyết đầu tiên chính là muốn phi thăng Thần giới nhưng chỉ có một danh ngạch, giống như lời của ngươi Ma Thần và Thái Thúc Chính vì giành danh ngạch này nên mới đánh nhau, cuối cùng Thái Thúc Chính chiến bại ngã xuống. Truyền thuyết thứ hai chính là lần đó phi thăng Thần giới kỳ thực có tới hai danh ngạch."
"Hai danh ngạch? Vậy bọn họ còn đánh cái gì?" Dược Thiên Sầu kinh ngạc bỗng nhiên liên tưởng tới Tất Trường Xuân, hình như Ma Thần kia cũng là phần từ hiếu chiến, nói không chừng có tính cách giống Tất Trường Xuân không có chuyện gì làm thì tìm cao thủ khắp noi khiêu chiến, cuối cùng mới giết chết Thái Thúc Chính. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Vi Xuân Thu lắc đầu cười nói: "Truyền thuyết này thuật lại có chút ý tứ, nhưng ta nghĩ thật không thể tin. Thuật lại lần đó có hai danh ngạch phi thăng Thần giói, bất quá lúc đó ngoại trừ Thái Thúc Chính và Dạ, còn có một người rát ít lộ mặt cũng là một tuyệt đại cao thủ tên Minh. Ba người phân biệt gọi là Chính, Dạ, Minh, một lần liền xuất hiện ba vị tuyệt đại cao thủ, hai danh ngạch tự nhiên là thiếu dùng. Cách nói này sở dĩ nói là có ý tứ, đó là muốn nói ý tứ nằm trên người tên Minh, truyền thuyết người tên Minh là một nữ nhân, mà cà Chính và Dạ đều yêu Minh, ba người kỳ thực vốn là bằng hữu."
"Vạn Yêu Chi Tổ và Ma Thần đồng thời yêu một nữ nhân tên Minh?" Dược Thiên Sầu nói thầm một tiếng, vùng lông mày nhướng lên nói: "Lẽ nào nói, bởi vì Chính cùng Dạ đều yêu Minh, vì vậy hai nam nhân đều đem danh ngạch phi thăng Thần giói tặng cho nữ nhân tên Minh, kết quà chỉ còn lại một danh ngạch, vì vậy hai nam nhân liền vung tay đánh nhau giành danh ngạch này, kết quả Chính bị Dạ giết chết?"
"Không sai, cách nói thứ hai đúng như lời ngươi đoán, đại khái cũng là ý tứ như thế." Vi Xuân Thu hắc hắc hèn mọn cười nói.
"Thật là quá cẩu huyết đi thôi." Dược Thiên Sầu ném ra một câu, lại nghĩ có chút không quá khà năng, ờ trong án tượng của hắn, cao thủ như thế đều sẽ giống như Tất Trường Xuân, dứt bỏ tất cà truy tầm sự tối cao của việc tu hành, ra vẻ không nên bị tình tình ái ái ràng buộc.
Trong Ngọc Khuyết cung trầm mặc không bao lâu, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên "di" một tiếng, vùng lông mày giương lên không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt lóe ra một phen, nhìn quanh bốn phía hỏi: "Vi bức vương, ngươi vừa nói noi này là noi tĩnh tu của Vạn Yêu Chi Tổ Thái Thúc Chính?"
Vi Xuân Thu giật mình: "Không sai, ta nói như vậy, ở đây cũng chính là nơi tĩnh tu của Vạn Yêu Chi Tổ Thái Thúc Chính, lẽ nào có ván đề gì?"
Ngón tay Dược Thiên Sầu xoa cằm, cười tủm tỉm nói: "Ta xem cung điện này tuy rằng xa hoa, thế nhưng dị thường đơn điệu, ngươi làm sao phán đoán nơi này là nơi tĩnh tu của Thái Thúc Chính? Chẳng lẽ ngươi ở noi này phát hiện được chứng cứ gì? Không ngại lấy ra cho ta giám định và thưởng thức đi."
Sắc mặt Vi Xuân Thu khẽ biến, thần tình rất nhanh chuyển sang chẳng đáng nói: "Chẳng lê ngươi không biết cái gì gọi là từng trâi sao? Bằng sự từng trải của ta tự nhiên không khó phán đoán được lai lịch của Ngọc Khuyết cung."
Dược Thiên Sầu gật đầu "nga" một tiếng, vẫn giữ hình dạng cười tủm tỉm nói: "Ta nghe nói trước đó có người bời vì không nhịn được thống khổ nhất thời nói lỡ, nói đến cái gì mà Vạn Yêu Tâm Kinh, không biết Vạn Yêu Tâm Kinh cùng chủ nhân nguyên lai của nơi này có liên hệ gì hay không, Vi bức vương ngươi nói đi?"
Hồi lâu sau, âm thanh gào khóc thảm thiết bên trong Ngọc Khuyết cung ngừng lại. Vi Xuân Thu tóc tai rối loạn, đang trần trụi rúc mình trong góc Ngọc Khuyết cung, hai tay che chỗ xấu hổ, nhược nhược giơ lên khuôn mặt bầm dập nhìn lén.
Minh Thiết lang nha bổng đã biến đổi hình dạng, Dược Thiên Sầu chống lang nha bổng thở phì phò, lửa giận trong lòng rốt cục đã phát tiết ra, đã lâu không được đánh sảng như thế, cảm giác cả người trở nên dễ dàng hơn không ít. Hắn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Vi Xuân Thu giọng nói chân thật cứng rắn: "Phục vụ cho ta một trăm năm, sau một trăm năm ta sẽ trả lại nội đan cho ngươi. Đương nhiên, nếu như biểu hiện thật tốt, có lẽ qua thêm vài chục năm có thể trả lại cho ngươi. Ngươi nghĩ thế nào?"
Vi Xuân Thu rúc trong góc tường, vô hạn oán niệm nói: "Ta có tuyển trạch sao?"
"Không có." Dược Thiên Sầu thẳng thắn lưu loát một ngụm phủ quyết, sau đó cầm lang nha bổng vung lên, lách cách bay đến một đầu khác của cung điện. Hắn phủi tay kết thúc công việc nói: "Ngươi đánh ta trước, hiện tại ta lại đánh ngươi, ân oán trước đó xóa bỏ. Trong một trăm năm kế tiếp, chúng ta hảo hảo ở chung, đồng tâm hiệp lực đồng cam cộng khổ."
"Ngươi..." Vi Xuân Thu co quắp khóe miệng, muốn chửi ầm lên, nhưng lại nhịn xuống. Sau đó ngậm miệng, trên người tạc ra một đoàn khói xanh, vụ khí tiêu tán, đã thay xong quần áo mới, vẻ bầm tím trên mặt cũng đã biến mất trong nháy mắt. Sau khi đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, phát hiện mặt đất bằng ngọc thạch của Ngọc Khuyết cung đã bị đập hư, nơi nơi gồ ghề, những điêu khắc ngọc thạch ngã đầy đất, thật sự là khó coi.
"Vi bức vương, ngươi thật biết tìm địa phương, không ngờ lại mở ra một địa phương xa hoa như thế để tu luyện." Dược Thiên Sầu tấm tắc nhìn quanh bốn phía khen. Hắn hình như thực sự xóa bỏ ân oán trước đó, ra vẻ nơi này bị đạp hư thành như vậy hoàn toàn không quan hệ gì tới hắn.
Vẻ mặt Vi Xuân Thu phẫn nộ, nghe vậy sắc mặt đổi đổi, chậm rãi lắc đầu thở dài một tiếng nói: "Ở đây cũng không phải là ta mở, ta cũng vô ý phát hiện, nơi đây chính là nơi tĩnh tu của tuyệt đại cao thủ Thái Thúc Chính, đáng tiếc bị chúng ta đạp hư, thật sự là đại bất kính."
"Tuyệt đại cao thủ Thái Thúc Chính?" Dược Thiên Sầu giật minh, suy nghĩ thật kỹ, ra vẻ cho tới bây giờ chưa từng nghe qua về nhân vật này, không khỏi hồ nghi nói: "Người có thể xưng là tuyệt đại cao thủ, hẳn không phải hạng người vô đanh, nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói qua về nhân vật nào tên là Thái Thúc Chính?"
"Đó do ngươi kiến thức kém cỏi...Vi Xuân Thủ vừa nói phân nửa, lập tức nhớ tới người ta đang nắm điểm yếu của mình, chính mình hiện tại không thể trêu vào người này, lúc này sửa lời nói: "Ngươi không có nghe nói qua cũng rất bình thường, người này còn thành danh sớm hơn Tiên Đế Kim Thái, thời gian hắn uy chấn tam giới, Tiên Đế Kim Thái còn không biết ở nơi nào, phỏng chừng trong hậu bối biết về Thái Thúc Chính cũng không nhiều."
"Thành danh còn sớm hơn Tiên Đế Kim Thái?" Dược Thiên Sầu kinh hãi, nhìn quanh cung điện ngọc thạch thật lớn, tỉ mỉ quan sát xong lại phát hiện mơ hồ lộ ra cảm giác tang thương. Hắn khó thể tin hỏi: "Nhân vật như vậy vì sao chẳng bao giờ nghe người ta nhắc qua, lẽ nào hắn đã đi Thần giới trong truyền thuyết?"
"Không có." Vi Xuân Thu lắc đầu, trên mặt lộ ra thần tình ngưỡng mộ cảm thán nói: "Có người nói bằng vào tu vi của hắn đã có tư cách phi thăng Thần giới, bất quá lại bị người giết chết."
"Ách..." Dược Thiên Sầu nghe vậy ngần ra, trợn tròn mắt nói: "Tu vi đã tới nông nỗi có thể phi thăng Thần giới, lại bị người giết chết, trời ạ, có ai còn có bản lĩnh này, chẳng lẽ là người của Thần giới làm?"
Vi Xuân Thu lần thứ hai lắc đầu, xoay người hướng đài cao đi tới, đi lên đài cao, cúi người vuốt chiếc giường ngọc giản dị, chậm rãi nói: "Đó là một cố sự phủ đầy bụi, cụ thể là chuyện gì xảy ra ta cũng không rõ ràng, ờ xa xôi ngày trước, yêu tu xuất hiện một vị tuyệt đại cao thủ uy chấn tam giới, được những yêu tu tôn tưng là Vạn Yêu Chi Tồ, người này chính là Thái Thúc Chính. Lời đồn đãi ngay khi Thái Thúc Chính sắp phi thăng Thần giới, trong ma đạo lại xuất hiện một vị tuyệt đại thiên kiêu, chính do vị tuyệt đại thiên kiêu này làm mất đi hi vọng phi thăng Thần giới của Thái Thúc Chính."
"Ma Thần?" Dược Thiên Sầu nghe vậy kinh hô, vô ý thức liên tưởng tới trên đầu Ma Thần, có thể được xưng là tuyệt đại thiên kiêu, ngoại trừ Ma Thần thì còn có thể là ai? Dược Thiên Sầu thất thanh nói: "Chẳng lẽ là Ma Thần giết vị Vạn Yêu Chi Tổ Thái Thúc Chính?"
Vi Xuân Thu vuốt ve giường ngọc gật đầu nói: "Không sai, chính Ma Thần." Hắn lập tức xoay người chậm rãi ngồi lên giường ngọc, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu nói: "Trên thực tế Ma Thần trước khi quyết chiến với Thái Thúc Chính còn chưa được xưng là Ma Thần, nguyên nhân chính là vi đã đánh bại Thái Thúc Chính, hắn mới thu được tư cách phi thăng Thần giới, sau đó mới được gọi là Ma Thần. Trước đó, Ma Thần trong tam giới có tên là Dạ."
"Dạ? Tên gọi của Ma Thần là Dạ, tên thật kỳ quái." Dược Thiên Sầu vuốt cằm thoáng suy nghĩ một chút, hồ nghi nói: "Tu vi của Thái Thúc Chính nếu đã đến cao đến mức có thể phi thăng Thần giới, mà Ma Thần có thể đánh bại Thái Thúc Chính, vậy nói rõ hắn cũng có thực lực phi thăng Thần giới, nhưng vì sao ngươi lại nói hắn đánh bại Thái Thúc Chính mới thu được tư cách phi thăng Thần giới, sau đó trở thành Ma Thần?"
"Điều này..." Vi Xuân Thu vuốt râu mép con chuột của mình, trầm ngâm nói: "Việc này quá mức xa xưa cũng không thể nào khảo chứng, nhưng có hai truyền thuyết thuật lại, đều chỉ rõ Ma Thần sau khi đánh bại Thái Thúc Chính mới thu được tư cách phi thăng Thần giới."
Thấy hắn chợt ngừng, Dược Thiên Sầu sốt ruột gãi gãi tai, giục nói: "Ngươi nói ra hai truyền thuyết đó đi a? Nói ra cho ta thêm kiến thức."
Trên thực tế hắn cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện của Ma Thần, bởi vì tên Yến Truy Tinh không biết còn sống hay chết vẫn là bóng ma trong lòng hắn, mà tên Ma Thần kinh khủng kia lại làm chỗ dựa vững chắc cho Yến Truy Tinh, bởi vậy hắn bức thiết muốn biết tất cả về Ma Thần. Không phải có câu nói tri kỳ tri bỉ bách chiến bách thắng (biết người biết ta trăm trận trăm thắng) sao, Dược Thiên Sầu vốn luôn nghĩ như vậy, lo trước khỏi họa dù sao cũng mạnh mẽ hơn điều gì cũng không biết.
"Truyền thuyết đầu tiên hiện nay còn có không ít người biết, nhưng truyền thuyết thứ hai là ta từ trong miệng một vị tiền bối mới biết được, sợ rằng người biết truyền thuyết thứ hai cũng không có mấy người." Vi Xuân Thu vuốt râu chậm rãi nói: "Có người nói phi thăng Thần giới cũng không phải vì tu vi đạt được khả năng thì có thể phi thăng, đương nhiên, nếu như tu vi không đạt tới cao độ cũng càng không thể phi thăng Thần giới. Truyền thuyết Thần giới cũng không đơn giản phong thần, mỗi lần thần trạch phủ xuống, Thần giới có khả năng tiếp thu danh ngạch phi thăng đều cũng có hạn."
"Ách..." Dược Thiên Sầu không biết nói gì: "Nói giỡn sao, thứ này còn có hạn chế
Danh ngạch? Ngươi không phải muốn nói lúc đó chỉ có một danh ngạch, cho nên Ma Thần mới đánh nhau với Thái Thúc Chính?"
"Đại khái là ý tứ đó." Vi Xuân Thu gật đầu nói: "Truyền thuyết đầu tiên chính là muốn phi thăng Thần giới nhưng chỉ có một danh ngạch, giống như lời của ngươi Ma Thần và Thái Thúc Chính vì giành danh ngạch này nên mới đánh nhau, cuối cùng Thái Thúc Chính chiến bại ngã xuống. Truyền thuyết thứ hai chính là lần đó phi thăng Thần giới kỳ thực có tới hai danh ngạch."
"Hai danh ngạch? Vậy bọn họ còn đánh cái gì?" Dược Thiên Sầu kinh ngạc bỗng nhiên liên tưởng tới Tất Trường Xuân, hình như Ma Thần kia cũng là phần từ hiếu chiến, nói không chừng có tính cách giống Tất Trường Xuân không có chuyện gì làm thì tìm cao thủ khắp noi khiêu chiến, cuối cùng mới giết chết Thái Thúc Chính. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Vi Xuân Thu lắc đầu cười nói: "Truyền thuyết này thuật lại có chút ý tứ, nhưng ta nghĩ thật không thể tin. Thuật lại lần đó có hai danh ngạch phi thăng Thần giói, bất quá lúc đó ngoại trừ Thái Thúc Chính và Dạ, còn có một người rát ít lộ mặt cũng là một tuyệt đại cao thủ tên Minh. Ba người phân biệt gọi là Chính, Dạ, Minh, một lần liền xuất hiện ba vị tuyệt đại cao thủ, hai danh ngạch tự nhiên là thiếu dùng. Cách nói này sở dĩ nói là có ý tứ, đó là muốn nói ý tứ nằm trên người tên Minh, truyền thuyết người tên Minh là một nữ nhân, mà cà Chính và Dạ đều yêu Minh, ba người kỳ thực vốn là bằng hữu."
"Vạn Yêu Chi Tổ và Ma Thần đồng thời yêu một nữ nhân tên Minh?" Dược Thiên Sầu nói thầm một tiếng, vùng lông mày nhướng lên nói: "Lẽ nào nói, bởi vì Chính cùng Dạ đều yêu Minh, vì vậy hai nam nhân đều đem danh ngạch phi thăng Thần giói tặng cho nữ nhân tên Minh, kết quà chỉ còn lại một danh ngạch, vì vậy hai nam nhân liền vung tay đánh nhau giành danh ngạch này, kết quả Chính bị Dạ giết chết?"
"Không sai, cách nói thứ hai đúng như lời ngươi đoán, đại khái cũng là ý tứ như thế." Vi Xuân Thu hắc hắc hèn mọn cười nói.
"Thật là quá cẩu huyết đi thôi." Dược Thiên Sầu ném ra một câu, lại nghĩ có chút không quá khà năng, ờ trong án tượng của hắn, cao thủ như thế đều sẽ giống như Tất Trường Xuân, dứt bỏ tất cà truy tầm sự tối cao của việc tu hành, ra vẻ không nên bị tình tình ái ái ràng buộc.
Trong Ngọc Khuyết cung trầm mặc không bao lâu, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên "di" một tiếng, vùng lông mày giương lên không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt lóe ra một phen, nhìn quanh bốn phía hỏi: "Vi bức vương, ngươi vừa nói noi này là noi tĩnh tu của Vạn Yêu Chi Tổ Thái Thúc Chính?"
Vi Xuân Thu giật mình: "Không sai, ta nói như vậy, ở đây cũng chính là nơi tĩnh tu của Vạn Yêu Chi Tổ Thái Thúc Chính, lẽ nào có ván đề gì?"
Ngón tay Dược Thiên Sầu xoa cằm, cười tủm tỉm nói: "Ta xem cung điện này tuy rằng xa hoa, thế nhưng dị thường đơn điệu, ngươi làm sao phán đoán nơi này là nơi tĩnh tu của Thái Thúc Chính? Chẳng lẽ ngươi ở noi này phát hiện được chứng cứ gì? Không ngại lấy ra cho ta giám định và thưởng thức đi."
Sắc mặt Vi Xuân Thu khẽ biến, thần tình rất nhanh chuyển sang chẳng đáng nói: "Chẳng lê ngươi không biết cái gì gọi là từng trâi sao? Bằng sự từng trải của ta tự nhiên không khó phán đoán được lai lịch của Ngọc Khuyết cung."
Dược Thiên Sầu gật đầu "nga" một tiếng, vẫn giữ hình dạng cười tủm tỉm nói: "Ta nghe nói trước đó có người bời vì không nhịn được thống khổ nhất thời nói lỡ, nói đến cái gì mà Vạn Yêu Tâm Kinh, không biết Vạn Yêu Tâm Kinh cùng chủ nhân nguyên lai của nơi này có liên hệ gì hay không, Vi bức vương ngươi nói đi?"
/1255
|