Trong lúc Khiếu Trường Côn đưa tay ra mòi vào, thì Dược Thiên Sầu vẫn còn ngập ngừng chưa muốn tiến đến. Khiếu Trường Côn cười dài nhìn vào căn nhà, khoát tay chụp lên ngực, phun ra hơn mười đạo lân tinh, phân chia bay tới các góc u ám trong quần thể kiến trúc, tức thì quần thể kiến trúc tạo hình bằng đá sáng rực lên.
Trong màn đêm u ám, thoạt nhìn nó giống như một viên lục bảo châu trôi nổi ở giữa thiên địa bình thường. Nhưng không chiếu sáng lên thì thôi, vừa chiếu sáng lên Dược Thiên Sầu càng cảm thấy bên trong nhà tản mát ra vẻ âm trầm khủng bố, quang mang màu xanh lục chiếu lên trên nét mặt đang tươi cười của Khiếu Trường Cơn, càng tăng thêm vài phần quỷ dị.
Phi thường yêu dị! Dược Thiên Sầu trong lòng hơi lo lắng, mặc dù đối phưong vô cùng khách khí, nhưng tính cảnh giác của hắn vẫn không hề buông lỏng.
Cái này cũng chẳng thể trách Dược Thiên Sầu, bởi vì hắn hiểu rõ, trên con đường tu hành ranh giới sinh tử thường mỏng manh như một sợi chỉ, nếu Sã cơ thì sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội để mà hối hận, chính bản thân mình cảnh giác hơn một chút mới là tốt nhất. Hơn nữa cái địa phương này nơi chốn đều lộ ra vẻ âm trầm khủng bố.
Khiếu Trường Côn mòi xong, hai người liền dắt tay nhau đi vào bên trong gian nhà bập bùng quang mang màu xanh lục. Dược Thiên Sầu tỉnh bơ đánh giá hoàn cảnh bên trong gian phòng, bên trong cơ hồ là không trang trí thứ gì, chỉ có một chiếc bàn dài, và hai chiếc ghế đẩu!
"Cách bài trí gian phòng này thật đúng là kỳ lạ!" Dược Thiên Sầu mỉm cười thuận miệng nói một câu. Nguồn: http://truyenyy.com
"Hoang sơn dã lĩnh hiếm có tài liệu, so với tình cảnh bên ngoài không thể xa hoa bằng." Khiếu Trường Côn vươn tay chỉ vào ghế mỉm cười nói: "Dược huynh, mòi ngồi, nơi hoang sơn dã lĩnh này tuy không giàu có, nhưng vẫn có ít trà thom khó gặp. Dược huynh chờ chút, ta sẽ dâng lên ngay."
"Khiếu huynh khách khí rồi, không cần phiền toái như thế đâu." Dược Thiên Sầu khoát tay nói.
"Cần chứ, đó chính là nghi thứe đãi khách mà! Chờ ta một chút." Khiếu Trường Côn khăng khăng nói, bước nhanh tới trước cánh cửa đá bên tường, mở ra đi xuống hẩm.
Dược Thiên Sầu nhanh chóng quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, mục quang hơi dừng lại một chút, dán vào hai chiếc ghế đẩu bên trong phòng. Bình thường nếu thường xuyên có người ngồi, thì mặt ghế hiển nhiên sẽ phải bóng loáng, nhưng mà bề mặt của hai chiếc ghế này, phảng phất như chưa có ai ngồi qua bình thường.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa làm bằng đá, nhẹ nhàng bước tới gần đẩy ra, tiến vào...Bên trong là một mành u ám, vươn tay lên không nhìn rõ năm đầu ngón tay, sau khi tiến vào khoảng vài chục thước, thì liền bị một cánh cửa đá ngăn trở.
Dược Thiên Sầu cười lạnh, trực tiếp dung nhấp vào trong lòng núi, mon men nhích đến gần không gian nhỏ ở phía đối diện, lóp đá trước mặt tự động tan ra, tạo thành một cái lỗ nhỏ cỡ hạt đậu nành, Dược Thiên Sầu nheo mắt nhìn vào trong chiếc lỗ quan sát.
Bên trong gian mật thất, Khiếu Trường Côn đúng là đang đun nước pha trà. Dược Thiên Sầu chứng kiến cảnh tượng này thì không khỏi thở phào một hơi, thầm nghĩ xem ra mình hơi đa tâm rồi. Đang lúc muốn âm thầm triệt thoái, thì vô tình phát hiện ra bức tường phía sau lưng Khiếu Trường Côn nhấp nháy hàn tinh, lúc ẳn lúc hiện.
Tiêu Hồn Huyết Bức! Dược Thiên Sầu chân mày nhíu lại, cái ánh mắt này hắn đã quen thuộc rồi, lúc trước thiếu chút nữa đã chết dưới tay ánh mắt này, làm sao có thể
Quên được đây?
Nhất thời Dược Thiên Sầu không ngừng cười lạnh, hóa ra là cùng một bọn. Đôi con ngươi đang quan sát bỗng dưng co rút lại, chỉ thấy Khiếu Trường Côn nhấc ấm trà lên, đặt vào trong khay đá trên bàn, mở nắp bình trà nóng hổi thơm phức ra. Đúng lúc này, thần tình hờ hững vô hại của Khiếu Trường Côn, bỗng nhiên trở nên dữ tợn, đồng thời còn há miệng lớn hết cỡ ra, dần dần hai chiếc răng nanh dài chừng nửa cây đũa vươn ra bên ngoài khóe miệng.
Khiếu Trường Côn khom lưng áp miệng xuống ấm trà, hai chiếc răng nanh tứa ra hai giọt chất lỏng trong suốt, "tong tong" nhỏ vào trong ấm trà đang bốc khói nghi ngút. Theo sau hai chiếc răng nanh khủng bố thu liêm vào trong khoang miệng, diễn cảm dữ tợn trên mặt cũng khôi phục dáng vẻ tuấn lãng vô hại, đậy nắp ấm trà vào, Khiếu Trường Côn dùng một tay bưng khay đá, ung dung bước ra ngoài gian mật thất...
Cẩu vật, muốn hạ độc lão tử sao? Trên mặt Dược Thiên Sầu hiện lên một tia ngoan sắc, lặng im không chút động tĩnh nhanh chóng quay về, tái xuất hiện thì đã thấy hắn từ dưới nền nhà trong gian phòng khách lúc trước, chui lên. Theo sau chỉnh trang lại thần sắc, ngồi xuống ghế ung dung chờ đợi, hắn vừa nhìn thấy hai chiếc răng nanh to dài của Khiếu Trường Côn, thì đã muốn đoán ra được thân phận của người này. Hiến nhiên cũng là đồng loại với huyết bức, hơn nữa còn chính là Bức Vương!
Đợi không bao lâu sau, thì đã thấy Khiếu Trường Côn bưng theo khay trà bước ra, diễn cảm tươi cười nói: "Khiến cho Dược huynh phải chờ lâu mất rồi."
Dược Thiên Sầu híp mắt cười đáp: "Không hề gì, dù sao đã dừng chân nghỉ ngơi, thuận tiện tìm hiểu tình hình quanh đây cũng tốt, chúng ta chậm rãi uống trà thôi."
Khiếu Trường Côn nao nao, có điểm nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của đối phương. Lúc này liền đặt khay trà xuống dưới bàn, bắt đầu chậm rãi châm trà vào trong chén, mùi thơm thanh mát thấm đãm ruột gan hòa quyện theo khói nghi ngút bốc lên. Dược Thiên Sầu đặt năm ngón tay lên bàn gõ nhịp, vô cùng tán thưởng nói: "Quả nhiên đúng là trà ngon."
Khiếu Trường Côn đẩy một ly trà tới trước mặt Dược Thiên Sầu, mỉm cười giới thiệu nói: "Mời Dược huynh thưởng thức, xem mùi vị trà này như thế nào?"
Dược Thiên Sầu bưng chén trà lên ngắm nhìn, chỉ thấy bên trong chén trà có vài cọng lá cỏ màu đỏ tươi, cùng những lá trà bình thường hoàn toàn bất đồng, nên không khỏi chau mày nói: "Khiếu huynh, lá trà này màu hồng sắc là sao, ngươi sẽ không hạ độc vào trong chén trà này đó chứ?"
"Ách..." Khiếu Trường Côn thần tình ngây ra, không nghĩ tới đối phương sẽ nói chuyện thẳng thắn như thế. Cho nên liên tục khoát tay giải thích: "Dược huynh hiểu lầm rồi, đây chính là Hồng Diệp Trà, đặc sản chỉ sinh trưởng trong Vạn Bức Sơn, tuyệt đối không có độc!"
Nói xong bưng chén trà trước mặt mình lên, khẳng khái uống một ngụm lớn, dùng phương thức này để biểu thị trong trầ không hề có độc.
Chưa từng nghe nói qua, độc xà bị chính nọc độc của mình bức chết!
Dược Thiên Sầu oán thầm một câu, nhưng rất nhanh đã tươi cười nói: "Ta thích nói giỡn, Khiếu huynh xin đừng trách. Nếu ta mà hoài nghi thì đã không nói thẳng ra như thế. Huống chi ta cùng Khiếu huynh không thù không oán, trên người ta lại chẳng có món bảo bối nào, Khiếu huynh cũng không có lý do để hại ta, ngươi nói có đúng hay không ah!"
"Đúng.., đúng thế! Dược huynh đúng là thích nói đùa, ha ha!" Khiếu Trường Côn ngượng ngùng cười đáp.
Nào ngờ Dược Thiên Sầu còn hào sảng hơn so với trong tưởng tượng của hắn, nâng chung trà lên, ngay cả thưởng thức hương vị cũng không hề, trực tiếp rót nước trà đổ vào trong miệng, như trâu uống nước "ừng ực" nuốt xuống dưới bụng.
Khiếu Trường Côn còn đang sửng sốt, thì Dược Thiên Sầu đã vỗ bàn, khen nức nở: "Trà ngon! Lại tới một chén nữa."
Kỳ thật nếu bên trong trà không có hạ độc, thì đây chứng thực là một loại trà thượng hạng. Nhưng khiến cho Khiếu Trường Côn không biết phải nói gì chính là, Dược Thiên Sầu nốc trà theo phương thức này, thì liệu có cảm nhận được cái ngon của vị trà hay không?
Khiếu Trường Côn hiển nhiên là mong muốn Dược Thiên Sầu uống càng nhiều càng tốt. Vì thế nhanh chóng nâng ấm trà lên, đích thân rót thêm cho hắn một ly, nào ngờ còn chưa kịp đặt ấm trà xuống. Thì Dược Thiên Sầu đã bưng chén trà lên, tiếp tục đổ vào trong miệng, lại vỗ bàn quát: "Hảo trà! Mau mau rót thêm chén nữa."
Khiếu Trường Côn cười xòa, tiếp tục chăm chỉ rót trà. Bất quá Dược Thiên Sầu uống quá nhanh, chẳng bao lâu sau ấm trà đã bị hắn uống cạn hết nước. Nhìn cái ấm trống không, Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Trà này đúng là trà ngon, nhưng mà hình như hơi ít, còn nữa không?"
Khiếu Trường Côn xấu hổ cười nói: "Nếu Dược huynh muốn uống thêm nữa, thì ta đi nấu thêm."
Ngoài miệng tuy nói như thế, nhưng thân mình chậm chạp không muốn rời đi, ánh mắt thoáng hồ nghi đánh giá Dược Thiên Sầu, trong lòng âm thầm tự nhủ, như thế nào còn chưa thấy phản ứng đây?
Dược Thiên Sầu theo trong ánh mắt hắn đã nhìn ra tia hoài nghi, biết là mình nên giả vờ trúng độc. Vì thế "ui chao" một tiếng, đưa tay ôm bụng, bày ra diễn cảm thống khổ nói: "Ta như thế nào cảm giác có chút không thoải mái.., ưà.., ứà.., này..."
Còn chưa nói dứt lời, thì hai mắt đã nhắm lại, cả người mềm nhũn ra đổ xuống dưới nền nhà.
"Ách..." Khiếu Trường Côn chứng kiến cảnh tượng này thì đứng bật lên, đầu tiên phi thường cao hứng, nhưng theo sau lại không khỏi hồ nghi, khẽ lẩm bầm nói: "Độc này chỉ đả thương thần trí, chưa bao giờ thấy qua trạng huống đau đớn hôn mê như người này...Phải rồi, đích thị là hắn tham lam uống nhiều, đáng đời!"
Nói xong xoay người đi ra ngoài cửa lớn, đứng bên ngoài ngẩng đầu lên trời hú dài vài tiếng. Chẳng bao lâu sau, trong màn đêm líu ríu thanh âm gọi bầy, một đoàn hắc ảnh xẹt qua tinh không chen chúc nhau bay đến.
Đối với thanh âm líu ríu này, Dược Thiên Sầu cũng đã nhận ra, nhưng vẫn không nhịn được mà khẽ mở mắt rình coi. Kỳ thật lo lắng trong lòng Dược Thiên Sầu cũng giống như Khiếu Trường Côn, đồng dạng không nhìn thấu tu vi của đối phương, rốt cuộc là có bao nhiêu nông sâu, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ dám cần thận thăm dò. Nếu như sự tình bất thành, thì đành phải mau chóng quay trở về ô Thác Châu né tránh.
Lúc này bên ngoài đã vang lên những thanh âm vỗ cánh dồn dập, một đoàn hắc ảnh lướt vào trong nhà, chao nghiêng mấy vòng, rồi sau đó đậu lên trên nóc nhà, chúng nó đúng là Tiêu Hồn Huyết Bức không sai!
Khiếu Trường Côn đồng dạng cũng bước vào. Ngay sau đó từ trong thủ trạc trữ vật
Lấy ra một sợi dây màu xám đen, trói quanh người Dược Thiên Sầu. Lúc này liền khoát tay, hung hăng nói: "Mang về hiến cho lão tổ tông!"
Trong màn đêm u ám, thoạt nhìn nó giống như một viên lục bảo châu trôi nổi ở giữa thiên địa bình thường. Nhưng không chiếu sáng lên thì thôi, vừa chiếu sáng lên Dược Thiên Sầu càng cảm thấy bên trong nhà tản mát ra vẻ âm trầm khủng bố, quang mang màu xanh lục chiếu lên trên nét mặt đang tươi cười của Khiếu Trường Cơn, càng tăng thêm vài phần quỷ dị.
Phi thường yêu dị! Dược Thiên Sầu trong lòng hơi lo lắng, mặc dù đối phưong vô cùng khách khí, nhưng tính cảnh giác của hắn vẫn không hề buông lỏng.
Cái này cũng chẳng thể trách Dược Thiên Sầu, bởi vì hắn hiểu rõ, trên con đường tu hành ranh giới sinh tử thường mỏng manh như một sợi chỉ, nếu Sã cơ thì sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội để mà hối hận, chính bản thân mình cảnh giác hơn một chút mới là tốt nhất. Hơn nữa cái địa phương này nơi chốn đều lộ ra vẻ âm trầm khủng bố.
Khiếu Trường Côn mòi xong, hai người liền dắt tay nhau đi vào bên trong gian nhà bập bùng quang mang màu xanh lục. Dược Thiên Sầu tỉnh bơ đánh giá hoàn cảnh bên trong gian phòng, bên trong cơ hồ là không trang trí thứ gì, chỉ có một chiếc bàn dài, và hai chiếc ghế đẩu!
"Cách bài trí gian phòng này thật đúng là kỳ lạ!" Dược Thiên Sầu mỉm cười thuận miệng nói một câu. Nguồn: http://truyenyy.com
"Hoang sơn dã lĩnh hiếm có tài liệu, so với tình cảnh bên ngoài không thể xa hoa bằng." Khiếu Trường Côn vươn tay chỉ vào ghế mỉm cười nói: "Dược huynh, mòi ngồi, nơi hoang sơn dã lĩnh này tuy không giàu có, nhưng vẫn có ít trà thom khó gặp. Dược huynh chờ chút, ta sẽ dâng lên ngay."
"Khiếu huynh khách khí rồi, không cần phiền toái như thế đâu." Dược Thiên Sầu khoát tay nói.
"Cần chứ, đó chính là nghi thứe đãi khách mà! Chờ ta một chút." Khiếu Trường Côn khăng khăng nói, bước nhanh tới trước cánh cửa đá bên tường, mở ra đi xuống hẩm.
Dược Thiên Sầu nhanh chóng quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, mục quang hơi dừng lại một chút, dán vào hai chiếc ghế đẩu bên trong phòng. Bình thường nếu thường xuyên có người ngồi, thì mặt ghế hiển nhiên sẽ phải bóng loáng, nhưng mà bề mặt của hai chiếc ghế này, phảng phất như chưa có ai ngồi qua bình thường.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa làm bằng đá, nhẹ nhàng bước tới gần đẩy ra, tiến vào...Bên trong là một mành u ám, vươn tay lên không nhìn rõ năm đầu ngón tay, sau khi tiến vào khoảng vài chục thước, thì liền bị một cánh cửa đá ngăn trở.
Dược Thiên Sầu cười lạnh, trực tiếp dung nhấp vào trong lòng núi, mon men nhích đến gần không gian nhỏ ở phía đối diện, lóp đá trước mặt tự động tan ra, tạo thành một cái lỗ nhỏ cỡ hạt đậu nành, Dược Thiên Sầu nheo mắt nhìn vào trong chiếc lỗ quan sát.
Bên trong gian mật thất, Khiếu Trường Côn đúng là đang đun nước pha trà. Dược Thiên Sầu chứng kiến cảnh tượng này thì không khỏi thở phào một hơi, thầm nghĩ xem ra mình hơi đa tâm rồi. Đang lúc muốn âm thầm triệt thoái, thì vô tình phát hiện ra bức tường phía sau lưng Khiếu Trường Côn nhấp nháy hàn tinh, lúc ẳn lúc hiện.
Tiêu Hồn Huyết Bức! Dược Thiên Sầu chân mày nhíu lại, cái ánh mắt này hắn đã quen thuộc rồi, lúc trước thiếu chút nữa đã chết dưới tay ánh mắt này, làm sao có thể
Quên được đây?
Nhất thời Dược Thiên Sầu không ngừng cười lạnh, hóa ra là cùng một bọn. Đôi con ngươi đang quan sát bỗng dưng co rút lại, chỉ thấy Khiếu Trường Côn nhấc ấm trà lên, đặt vào trong khay đá trên bàn, mở nắp bình trà nóng hổi thơm phức ra. Đúng lúc này, thần tình hờ hững vô hại của Khiếu Trường Côn, bỗng nhiên trở nên dữ tợn, đồng thời còn há miệng lớn hết cỡ ra, dần dần hai chiếc răng nanh dài chừng nửa cây đũa vươn ra bên ngoài khóe miệng.
Khiếu Trường Côn khom lưng áp miệng xuống ấm trà, hai chiếc răng nanh tứa ra hai giọt chất lỏng trong suốt, "tong tong" nhỏ vào trong ấm trà đang bốc khói nghi ngút. Theo sau hai chiếc răng nanh khủng bố thu liêm vào trong khoang miệng, diễn cảm dữ tợn trên mặt cũng khôi phục dáng vẻ tuấn lãng vô hại, đậy nắp ấm trà vào, Khiếu Trường Côn dùng một tay bưng khay đá, ung dung bước ra ngoài gian mật thất...
Cẩu vật, muốn hạ độc lão tử sao? Trên mặt Dược Thiên Sầu hiện lên một tia ngoan sắc, lặng im không chút động tĩnh nhanh chóng quay về, tái xuất hiện thì đã thấy hắn từ dưới nền nhà trong gian phòng khách lúc trước, chui lên. Theo sau chỉnh trang lại thần sắc, ngồi xuống ghế ung dung chờ đợi, hắn vừa nhìn thấy hai chiếc răng nanh to dài của Khiếu Trường Côn, thì đã muốn đoán ra được thân phận của người này. Hiến nhiên cũng là đồng loại với huyết bức, hơn nữa còn chính là Bức Vương!
Đợi không bao lâu sau, thì đã thấy Khiếu Trường Côn bưng theo khay trà bước ra, diễn cảm tươi cười nói: "Khiến cho Dược huynh phải chờ lâu mất rồi."
Dược Thiên Sầu híp mắt cười đáp: "Không hề gì, dù sao đã dừng chân nghỉ ngơi, thuận tiện tìm hiểu tình hình quanh đây cũng tốt, chúng ta chậm rãi uống trà thôi."
Khiếu Trường Côn nao nao, có điểm nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của đối phương. Lúc này liền đặt khay trà xuống dưới bàn, bắt đầu chậm rãi châm trà vào trong chén, mùi thơm thanh mát thấm đãm ruột gan hòa quyện theo khói nghi ngút bốc lên. Dược Thiên Sầu đặt năm ngón tay lên bàn gõ nhịp, vô cùng tán thưởng nói: "Quả nhiên đúng là trà ngon."
Khiếu Trường Côn đẩy một ly trà tới trước mặt Dược Thiên Sầu, mỉm cười giới thiệu nói: "Mời Dược huynh thưởng thức, xem mùi vị trà này như thế nào?"
Dược Thiên Sầu bưng chén trà lên ngắm nhìn, chỉ thấy bên trong chén trà có vài cọng lá cỏ màu đỏ tươi, cùng những lá trà bình thường hoàn toàn bất đồng, nên không khỏi chau mày nói: "Khiếu huynh, lá trà này màu hồng sắc là sao, ngươi sẽ không hạ độc vào trong chén trà này đó chứ?"
"Ách..." Khiếu Trường Côn thần tình ngây ra, không nghĩ tới đối phương sẽ nói chuyện thẳng thắn như thế. Cho nên liên tục khoát tay giải thích: "Dược huynh hiểu lầm rồi, đây chính là Hồng Diệp Trà, đặc sản chỉ sinh trưởng trong Vạn Bức Sơn, tuyệt đối không có độc!"
Nói xong bưng chén trà trước mặt mình lên, khẳng khái uống một ngụm lớn, dùng phương thức này để biểu thị trong trầ không hề có độc.
Chưa từng nghe nói qua, độc xà bị chính nọc độc của mình bức chết!
Dược Thiên Sầu oán thầm một câu, nhưng rất nhanh đã tươi cười nói: "Ta thích nói giỡn, Khiếu huynh xin đừng trách. Nếu ta mà hoài nghi thì đã không nói thẳng ra như thế. Huống chi ta cùng Khiếu huynh không thù không oán, trên người ta lại chẳng có món bảo bối nào, Khiếu huynh cũng không có lý do để hại ta, ngươi nói có đúng hay không ah!"
"Đúng.., đúng thế! Dược huynh đúng là thích nói đùa, ha ha!" Khiếu Trường Côn ngượng ngùng cười đáp.
Nào ngờ Dược Thiên Sầu còn hào sảng hơn so với trong tưởng tượng của hắn, nâng chung trà lên, ngay cả thưởng thức hương vị cũng không hề, trực tiếp rót nước trà đổ vào trong miệng, như trâu uống nước "ừng ực" nuốt xuống dưới bụng.
Khiếu Trường Côn còn đang sửng sốt, thì Dược Thiên Sầu đã vỗ bàn, khen nức nở: "Trà ngon! Lại tới một chén nữa."
Kỳ thật nếu bên trong trà không có hạ độc, thì đây chứng thực là một loại trà thượng hạng. Nhưng khiến cho Khiếu Trường Côn không biết phải nói gì chính là, Dược Thiên Sầu nốc trà theo phương thức này, thì liệu có cảm nhận được cái ngon của vị trà hay không?
Khiếu Trường Côn hiển nhiên là mong muốn Dược Thiên Sầu uống càng nhiều càng tốt. Vì thế nhanh chóng nâng ấm trà lên, đích thân rót thêm cho hắn một ly, nào ngờ còn chưa kịp đặt ấm trà xuống. Thì Dược Thiên Sầu đã bưng chén trà lên, tiếp tục đổ vào trong miệng, lại vỗ bàn quát: "Hảo trà! Mau mau rót thêm chén nữa."
Khiếu Trường Côn cười xòa, tiếp tục chăm chỉ rót trà. Bất quá Dược Thiên Sầu uống quá nhanh, chẳng bao lâu sau ấm trà đã bị hắn uống cạn hết nước. Nhìn cái ấm trống không, Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Trà này đúng là trà ngon, nhưng mà hình như hơi ít, còn nữa không?"
Khiếu Trường Côn xấu hổ cười nói: "Nếu Dược huynh muốn uống thêm nữa, thì ta đi nấu thêm."
Ngoài miệng tuy nói như thế, nhưng thân mình chậm chạp không muốn rời đi, ánh mắt thoáng hồ nghi đánh giá Dược Thiên Sầu, trong lòng âm thầm tự nhủ, như thế nào còn chưa thấy phản ứng đây?
Dược Thiên Sầu theo trong ánh mắt hắn đã nhìn ra tia hoài nghi, biết là mình nên giả vờ trúng độc. Vì thế "ui chao" một tiếng, đưa tay ôm bụng, bày ra diễn cảm thống khổ nói: "Ta như thế nào cảm giác có chút không thoải mái.., ưà.., ứà.., này..."
Còn chưa nói dứt lời, thì hai mắt đã nhắm lại, cả người mềm nhũn ra đổ xuống dưới nền nhà.
"Ách..." Khiếu Trường Côn chứng kiến cảnh tượng này thì đứng bật lên, đầu tiên phi thường cao hứng, nhưng theo sau lại không khỏi hồ nghi, khẽ lẩm bầm nói: "Độc này chỉ đả thương thần trí, chưa bao giờ thấy qua trạng huống đau đớn hôn mê như người này...Phải rồi, đích thị là hắn tham lam uống nhiều, đáng đời!"
Nói xong xoay người đi ra ngoài cửa lớn, đứng bên ngoài ngẩng đầu lên trời hú dài vài tiếng. Chẳng bao lâu sau, trong màn đêm líu ríu thanh âm gọi bầy, một đoàn hắc ảnh xẹt qua tinh không chen chúc nhau bay đến.
Đối với thanh âm líu ríu này, Dược Thiên Sầu cũng đã nhận ra, nhưng vẫn không nhịn được mà khẽ mở mắt rình coi. Kỳ thật lo lắng trong lòng Dược Thiên Sầu cũng giống như Khiếu Trường Côn, đồng dạng không nhìn thấu tu vi của đối phương, rốt cuộc là có bao nhiêu nông sâu, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ dám cần thận thăm dò. Nếu như sự tình bất thành, thì đành phải mau chóng quay trở về ô Thác Châu né tránh.
Lúc này bên ngoài đã vang lên những thanh âm vỗ cánh dồn dập, một đoàn hắc ảnh lướt vào trong nhà, chao nghiêng mấy vòng, rồi sau đó đậu lên trên nóc nhà, chúng nó đúng là Tiêu Hồn Huyết Bức không sai!
Khiếu Trường Côn đồng dạng cũng bước vào. Ngay sau đó từ trong thủ trạc trữ vật
Lấy ra một sợi dây màu xám đen, trói quanh người Dược Thiên Sầu. Lúc này liền khoát tay, hung hăng nói: "Mang về hiến cho lão tổ tông!"
/1255
|