Những quả cầu lửa cỡ nắm tay vừa xuất hiện, lập tức rất nhanh linh hoạt bắn về phía đệ tử Bát Đạt thương hội. Lý Lan Đình kinh hô: "Ly Hỏa cung! Mau triệt lui, không nên đụng!"
Nhưng đã có điểm chậm, không ít đệ từ Bát Đạt thương hội theo bản năng thả ra phi kiếm để ngăn cản, ai biết phi kiếm vừa kích trúng quả cầu lửa, quả cầu lửa lập tức vỡ ra thành vô số điểm nhỏ, đốm lửa nổ tung tựa hồ có linh tính, đang vẽ ra từng đạo hỏa tuyến hướng người tiến công tập hợp lao tới.
Đệ tử Bát Đạt thương hội vừa ra tay liền kinh hãi, lập tức phóng xuất ra hộ thể cương khí chống đỡ, ai ngờ ngọn lửa kia lại không hủy diệt, chen chúc lao tới dính lên hộ thể cương khí, nháy mắt đem người tránh trong hộ thể cương khí biến thành một quả cầu lửa đỏ tươi.
Cũng có đệ tử Bát Đạt thương hội đang dùng phương thức thuấn di thoát đi, nhưng đốm lửa rậm rạp bao phủ khắp bốn phía, căn bản không có không gian bình yên để thuấn di. Những đệ tử Bát Đạt thương hội đánh giá thấp uy lực của lửa tinh lập tức gặp hại, đánh thẳng vào võng lửa dày mật kín mít, nhất thời trống rỗng đốt lên từng đoàn lửa cháy...
"A..." Mấy tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, một đám hỏa nhân giãy dụa trên không trung, cố sức dập tắt ngọn lửa trên người. Nhưng ngọn lửa lại dị thường hung hãn, giống như giòi bọ trong xương, căn bản không thể dập tắt, bao bọc cả người họ điên cuồng thiêu đốt.
Những người này bay không được bao xa, liền thấy một đạo đạo huyền quang từ trong tay đệ tử Linh Tu môn bắn ra, đem những hỏa nhân đang muốn chạy trốn chém giết. Những hỏa nhân bang bang nện xuống mặt đất thoáng giãy lên một cái liền bất động...Từng đống lửa cháy ở triền núi phấp phồng bốn phía thiêu đốt lên một cỗ hương vị cháy khét tràn ngập trong không khí. Ánh mắt Dược Thiên Sầu rơi trên tay của đệ tử Linh Tu môn, chỉ thấy trên tay mỗi người nâng lên một lệnh bài màu bạc hẹp dài, lệnh bài trên rộng dưới hẹp, lại còn phần đuôi có thể nắm trong tay, vân văn trên lệnh bài chạm khắc một chữ "Linh".
Vừa rồi từ trong tay đệ tử Linh Tu môn bắn ra huyền quang chính là từ vật này, Dược Thiên Sầu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người dùng thứ này làm pháp bảo. Đúng lúc này, đệ tử Linh Tu môn bỗng nhiên cùng quát lên: "Phá!" Lệnh bài trong tay đã hóa thành huyền quang bắn ra ngoài, phần đuôi như kim thép trạc phá bóng hơi, dễ dàng bài trừ hộ thể cương khí của đệ tử Bát Đạt thương hội.
Hộ thể cương khí vừa vỡ, lửa cháy hừng hực lập tức sụp xuống thu liễm vào trên thân người bị bao vây bên trong thiêu đốt. "A..." Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, lại thấy huyền quang bắn vào trong lửa cháy, dễ dàng xỏ xuyên qua, lập tức đem tiếng kêu chói tai thảm thiết kết thúc. Một đám hỏa nhân ngã trên mặt đất tản mát ra mùi cháy khét ghê tởm.
Đám người Tứ Thông thương hội đứng ngơ ngác nơi đó, hai đại môn phái vừa ra tay, đã không còn cơ hội cho bọn hắn nhúng tay, đảo mắt cuộc chiến đã xong, còn hơn cuộc khổ chiến của bọn họ, thủ đoạn quả thật mạnh hơn nhiều lắm.
Ánh mắt Dược Thiên Sầu dừng trên thi thể đang thiêu đốt lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, lúc trước hắn còn bị thủ đoạn khống hỏa của đệ tử Ly Hỏa cung làm kinh hãi không thôi, sau mới phát hiện nguyên lai trong quả cầu lửa phóng xuất ra có thêm thứ gì đó, hẳn là cùng loại như dầu mỡ, không phải giống như hắn có thể dùng cùng một phương pháp thao tác ngọn lửa.
Sau khi kết thúc, Mục Thiên Tóc mang theo mái tóc rối loạn bay tới, nhìn Đỗ Phong và Hỏa Vân Long hành lễ nói: "Tạ hai vị tương trợ, nếu không Mục Thiên Kiều sẽ phải mất mạng."
"Mục cô nương khách khí, chúng ta vốn là đồng minh, tự nhiên phải giúp đỡ cho nhau...Đỗ Phong đáp lời, ánh mắt chăm chú nhìn vào lòng bàn tay máu chảy đầm đìa của Mục Thiên Kiều, cau mày nói: "Tay của Mục cô nương không sao chứ?"
Hỏa Vân Long đứng một bên đã tức thời lấy ra một viên tiên đan ngào ngạt thơm ngát chuyển tới nói: "Viên tiên đan này công hiệu không tệ, ăn vào sẽ có lợi với thương thế của ngươi."
"Này..." Mục Thiên Kiều thoáng do dự, vẫn đa tạ nhận lấy, ngay trước mặt mọi người nuốt vào cũng không có vẻ sợ có độc. Hỏa Vân Long lúc này ha ha cười nói: "Mục cô nương là một người sảng khoái."
Mũi của Dược Thiên Sầu thoáng phấp phồng, tựa hồ cũng mơ hồ ngửi được hương vị một loại tiên đan khác, hắn liếc mắt nhìn bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy trong tay Đỗ Phong cũng cầm một viên tiên đan. Nhưng nhìn thấy Hỏa Vân Long đã đưa trước một bước, vì thế hắn nhẹ nhàng nắm chặt viên tiên đan kia, ẩn trong lòng bàn tay, không còn cho ai nhìn thấy, trên mặt còn mang theo ý cười thản nhiên thong dong. Dược Thiên Sầu nhíu mày, nhìn ánh mắt hai vị nam tử trước mặt, phát hiện ánh mắt hai người nhìn Mục Thiên Kiều đã không còn thản nhiên như trước, còn mang theo vài tia sắc thái khác thường. Khóe miệng Dược Thiên Sầu thoáng nhếch lên, lộ ra nét cười như ần như hiện, sau đó khuôn mặt lại nghiêm nghị nói: "Bát Đạt thương hội thật sự là cực kỳ đáng giận, không thể nghĩ ra đã tới Thần Khư Cảnh vẫn không chịu buông tha Tứ Thông thương hội các ngươi, ra vẻ bọn họ không bức tử được cha con ngươi thì không cam lòng a! Không khỏi thật khinh người quá đáng."
Mục Thiên Kiều cắn môi bi phẫn nói: "Bọn hắn vốn không muốn buông tha cha con chúng ta, ở bên ngoài Thần Khư Cảnh, Tề Phong Thịnh từng đến cửa hàng Tứ Thông thương hội uy hiếp qua cha con chúng ta. Nói.., nói muốn ta làm nữ nhân bồi giường cho hắn, nếu không đáp óng, cha con chúng ta đừng mong sẽ bình yên trở lại Tứ Thông thương hội."
Hai nam nhân kia nghe vậy ánh mắt đồng thời lạnh lùng, Đỗ Phong cau mày nói: "Tề Phong Thịnh? Chẳng lẽ chính là hội trưởng của Bát Đạt thương hội?"
Mục Thiên Kiều cắn môi gật đầu, Đỗ Phong hừ lạnh nói: "Một thương hội nho nhỏ không có danh tiếng gì không ngờ lại hung hăng càn quấy như vậy, có cơ hội thật ra ta muốn kiến thức thừ xem."
"Mục cô nương không cần sợ...Hỏa Vân Long vỗ ngực vang bình bịch nói: "Việc này bao trên người của ta, không phải chỉ là một phá thương hội hay sao? Chờ ra khỏi Thần Khư Cảnh, ta giúp ngươi làm thịt tên Tề Phong Thịnh kia. Không ngờ còn đòi tìm nữ nhân bồi giường, cẩu vật...
Mục Thiên Kiều không nói gì nhìn hắn, cũng không biết hắn nói là thực hay giả, nhưng theo sau vẫn khom người cảm tạ. Hỏa Vân Long tày tiện khoát tay nói: "Nếu là đồng minh, giúp chút việc hẳn nên làm, không cần cảm tạ, không cần cảm tạ."
Đỗ Phong đứng một bên khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười kia có điểm như không được tự nhiên. Dược Thiên Sầu yên lặng quan sát hai người này, cố nén không làm cho mình bật cười, rốt cục xác định suy đoán của mình, theo sau lại bao hàm thâm ý nhìn Mục Thiên Kiều, mặc dù không biết hai vị này cuối cùng là ai có thể trở thành hộ hoa sứ giả cho nàng, nhưng xem chừng phiền phức của Bát Đạt thương hội đã có thể giải quyết, việc này không cần chính minh đi quan tâm.
"Quan Thiên Lễ..." Đỗ Phong đột nhiên nhìn chằm chằm phía trước hô lên một cái tên, mấy người không khỏi liền nhìn theo, chỉ thấy trên sườn núi đối diện đang đứng một hàng hơn mười người áo lam. Ờ giữa có một người đang giương mắt lạnh lẽo nhìn nơi này, theo sau nhẹ nhàng khoát tay, hơn mười người áo lam nhanh chóng bay ngược rời đi, biến mất trong sương mù mang mang xa xa.
"Xem phục sức của bọn hắn, giống như một đội ngũ khác của Tuyệt Tình Cung...Dược Thiên Sầu hỏi.
"Phải..." Sắc mặt Đỗ Phong ngưng trọng nói: "Người này ta từng cùng hắn giao tiếp, là đệ nhất nhân trong hàng đệ tử Hóa Thần kỳ của Tuyệt Tình Cung, rất khó đối phó. Xem hành động vừa rồi của hắn, giống như đã biết việc đồng môn bị giết, việc này chỉ sợ không thiện...
Hỏa Vân Long nhìn phương xa hừ lạnh nói: "Bọn hắn bất quá chỉ mười lăm người, chúng ta không cần phải sợ bọn họ...
"Đây chỉ sợ là nguyên nhân bọn hắn rời đi." Đỗ Phong chậm rãi trầm ngâm nói: "Chúng ta có thể liên thủ, bọn hắn cũng có thể làm như vậy, bằng lực hiệu triệu của Tuyệt Tình Cung, nếu quả thật cần triệu tập người liên thủ, chỉ sợ chúng ta sẽ có phiền tom."
Dược Thiên Sầu nhìn thấy đệ tử Ly Hỏa cung phía dưới đang dùng bột phấn màu xanh trắng dập tắt ngọn lửa trên những thi thể, sau đó lại đem túi trữ vật cùng thủ trạc tháo xuống. Hắn vừa nhìn vừa lấy ra một khối ngọc thạch trắng nuột cầm trên tay thưởng thức, chậm rãi nói: "Phiền toái đến thì giải quyết phiền toái, không có gì đáng lo lắng..."
Hắn nói như vậy, những người khác cũng không tiếp tục phát biểu ý kiến gì, ba phương bắt đầu tiếp tục đi tìm tòi kỳ trân. Bất quá Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long đều cho rằng Tứ Thông thương hội không cần tiếp tục xung phong, đối với việc này Dược Thiên Sầu không có ý kiến gì, để Mục Thiên Kiều dẫn người đi theo mặt sau hai đại môn phái.
Nhưng có một số việc thường thường là như vậy, chuyện tốt dự cảm không linh, chuyện xấu vừa đoán liền đúng. Khoảng gần nửa ngày sau, ba đoàn người còn đang tìm tòi kỳ trân toàn bộ ngừng lại, ngơ ngơ ngần ngần nhìn phía trước. Ba người Dược Thiên Sầu nhìn nhau, nhanh chóng lướt đến trước đội ngũ, thấy ra trạng huống, sắc mặt Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long trong nháy mắt liền thay đổi.
Chỉ thấy phía trước có bảy đoàn người tạo thành hình quạt đang đứng sừng sững, đội ở giữa là đệ tử Tuyệt Tình Cung rời đi khi trước, sắc mặt Quan Thiên Lễ thâm trầm, đang lạnh lùng nhìn nhóm người của họ, nhẹ nhàng phất phất tay, các nhóm người hai bên nhanh chóng tản ra, đem đám người Dược Thiên Sầu bao vây lại.
Bảy đoàn người vừa tản ra, Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn bốn phía, tính toán một chút, sợ là có hơn một trăm bảy mươi người, ước chừng nhiều hơn bọn họ một trăm người.
Đệ tử Ly Hỏa cung và Linh Tu môn nhanh chóng thối lui ra sau, mặt xoay ra ngoài tạo thành một vòng tròn đề phòng. Mục Thiên Kiều nhẹ cắn môi không nói, đám người Đào Trung đã cực kỳ hoảng sợ.
"Quan Thiên Lễ, ngươi đây là ý gì..." Đỗ Phong cao giọng quát. Ngay khi hắn vừa kêu lớn, "Ca..." Một tiếng, ngọc thạch trắng nuột trong tay Dược Thiên Sầu đã bị hắn bóp thành bột phấn.
Quan Thiên Lễ nhìn bọn họ thản nhiên nói: "Đỗ Phong, Hỏa Vân Long, trước đó khi ta đối mặt các ngươi cũng như đã cảnh cáo các ngươi, ai ngờ các ngươi không thức thời, vẫn hỗn cùng một chỗ với kẻ giết đệ tử Tuyệt Tình Cung chúng ta, đây rõ ràng là quét mặt mũi Tuyệt Tình Cung ta trước. Một khi đã như vậy, vậy cũng đừng trách ta không khách khí... Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đại tam giác trận do hơn ba trăm vị lĩnh chủ cao thủ Hóa Thần kỳ tạo thành đã sớm đẩy nhanh thêm tốc độ, đầu tiên họ đã nhớ những tranh ảnh ghi chép trong ngọc điệp gần hết, rốt cục không cần ngừng liên tục khi đi tới. Tiếp theo là chính bọn họ cũng đã phát hiện, mọi người luôn luôn đi theo sau đuôi người khác, phía trước bị người càn quét qua một lần, thứ tốt đã sớm bị người lấy đi, bọn họ tìm tòi đều là những thứ giá trị không cao.
Đang mang tâm tư hướng phía trước bay tới, cũng đúng lúc này, Vũ Nam Thiên đi tiên phong nhất thời ôm bụng lửa giận, nhịn không được hướng một đám người đi ngang qua xuất đao. Hắn vừa nổi giận, kết quả hơn trăm người ùa lên, nhanh và gọn đem đám người kia "răng rắc" diệt toàn bộ. Cuối cùng kiểm tra thành quả sau khi chiến đấu, chợt phát hiện trong túi trữ vật của đối phương lại ần giấu một gốc tiên thảo giá trị hơn một ngàn vạn thần phẩm linh thạch.
Nhưng đã có điểm chậm, không ít đệ từ Bát Đạt thương hội theo bản năng thả ra phi kiếm để ngăn cản, ai biết phi kiếm vừa kích trúng quả cầu lửa, quả cầu lửa lập tức vỡ ra thành vô số điểm nhỏ, đốm lửa nổ tung tựa hồ có linh tính, đang vẽ ra từng đạo hỏa tuyến hướng người tiến công tập hợp lao tới.
Đệ tử Bát Đạt thương hội vừa ra tay liền kinh hãi, lập tức phóng xuất ra hộ thể cương khí chống đỡ, ai ngờ ngọn lửa kia lại không hủy diệt, chen chúc lao tới dính lên hộ thể cương khí, nháy mắt đem người tránh trong hộ thể cương khí biến thành một quả cầu lửa đỏ tươi.
Cũng có đệ tử Bát Đạt thương hội đang dùng phương thức thuấn di thoát đi, nhưng đốm lửa rậm rạp bao phủ khắp bốn phía, căn bản không có không gian bình yên để thuấn di. Những đệ tử Bát Đạt thương hội đánh giá thấp uy lực của lửa tinh lập tức gặp hại, đánh thẳng vào võng lửa dày mật kín mít, nhất thời trống rỗng đốt lên từng đoàn lửa cháy...
"A..." Mấy tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, một đám hỏa nhân giãy dụa trên không trung, cố sức dập tắt ngọn lửa trên người. Nhưng ngọn lửa lại dị thường hung hãn, giống như giòi bọ trong xương, căn bản không thể dập tắt, bao bọc cả người họ điên cuồng thiêu đốt.
Những người này bay không được bao xa, liền thấy một đạo đạo huyền quang từ trong tay đệ tử Linh Tu môn bắn ra, đem những hỏa nhân đang muốn chạy trốn chém giết. Những hỏa nhân bang bang nện xuống mặt đất thoáng giãy lên một cái liền bất động...Từng đống lửa cháy ở triền núi phấp phồng bốn phía thiêu đốt lên một cỗ hương vị cháy khét tràn ngập trong không khí. Ánh mắt Dược Thiên Sầu rơi trên tay của đệ tử Linh Tu môn, chỉ thấy trên tay mỗi người nâng lên một lệnh bài màu bạc hẹp dài, lệnh bài trên rộng dưới hẹp, lại còn phần đuôi có thể nắm trong tay, vân văn trên lệnh bài chạm khắc một chữ "Linh".
Vừa rồi từ trong tay đệ tử Linh Tu môn bắn ra huyền quang chính là từ vật này, Dược Thiên Sầu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người dùng thứ này làm pháp bảo. Đúng lúc này, đệ tử Linh Tu môn bỗng nhiên cùng quát lên: "Phá!" Lệnh bài trong tay đã hóa thành huyền quang bắn ra ngoài, phần đuôi như kim thép trạc phá bóng hơi, dễ dàng bài trừ hộ thể cương khí của đệ tử Bát Đạt thương hội.
Hộ thể cương khí vừa vỡ, lửa cháy hừng hực lập tức sụp xuống thu liễm vào trên thân người bị bao vây bên trong thiêu đốt. "A..." Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, lại thấy huyền quang bắn vào trong lửa cháy, dễ dàng xỏ xuyên qua, lập tức đem tiếng kêu chói tai thảm thiết kết thúc. Một đám hỏa nhân ngã trên mặt đất tản mát ra mùi cháy khét ghê tởm.
Đám người Tứ Thông thương hội đứng ngơ ngác nơi đó, hai đại môn phái vừa ra tay, đã không còn cơ hội cho bọn hắn nhúng tay, đảo mắt cuộc chiến đã xong, còn hơn cuộc khổ chiến của bọn họ, thủ đoạn quả thật mạnh hơn nhiều lắm.
Ánh mắt Dược Thiên Sầu dừng trên thi thể đang thiêu đốt lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, lúc trước hắn còn bị thủ đoạn khống hỏa của đệ tử Ly Hỏa cung làm kinh hãi không thôi, sau mới phát hiện nguyên lai trong quả cầu lửa phóng xuất ra có thêm thứ gì đó, hẳn là cùng loại như dầu mỡ, không phải giống như hắn có thể dùng cùng một phương pháp thao tác ngọn lửa.
Sau khi kết thúc, Mục Thiên Tóc mang theo mái tóc rối loạn bay tới, nhìn Đỗ Phong và Hỏa Vân Long hành lễ nói: "Tạ hai vị tương trợ, nếu không Mục Thiên Kiều sẽ phải mất mạng."
"Mục cô nương khách khí, chúng ta vốn là đồng minh, tự nhiên phải giúp đỡ cho nhau...Đỗ Phong đáp lời, ánh mắt chăm chú nhìn vào lòng bàn tay máu chảy đầm đìa của Mục Thiên Kiều, cau mày nói: "Tay của Mục cô nương không sao chứ?"
Hỏa Vân Long đứng một bên đã tức thời lấy ra một viên tiên đan ngào ngạt thơm ngát chuyển tới nói: "Viên tiên đan này công hiệu không tệ, ăn vào sẽ có lợi với thương thế của ngươi."
"Này..." Mục Thiên Kiều thoáng do dự, vẫn đa tạ nhận lấy, ngay trước mặt mọi người nuốt vào cũng không có vẻ sợ có độc. Hỏa Vân Long lúc này ha ha cười nói: "Mục cô nương là một người sảng khoái."
Mũi của Dược Thiên Sầu thoáng phấp phồng, tựa hồ cũng mơ hồ ngửi được hương vị một loại tiên đan khác, hắn liếc mắt nhìn bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy trong tay Đỗ Phong cũng cầm một viên tiên đan. Nhưng nhìn thấy Hỏa Vân Long đã đưa trước một bước, vì thế hắn nhẹ nhàng nắm chặt viên tiên đan kia, ẩn trong lòng bàn tay, không còn cho ai nhìn thấy, trên mặt còn mang theo ý cười thản nhiên thong dong. Dược Thiên Sầu nhíu mày, nhìn ánh mắt hai vị nam tử trước mặt, phát hiện ánh mắt hai người nhìn Mục Thiên Kiều đã không còn thản nhiên như trước, còn mang theo vài tia sắc thái khác thường. Khóe miệng Dược Thiên Sầu thoáng nhếch lên, lộ ra nét cười như ần như hiện, sau đó khuôn mặt lại nghiêm nghị nói: "Bát Đạt thương hội thật sự là cực kỳ đáng giận, không thể nghĩ ra đã tới Thần Khư Cảnh vẫn không chịu buông tha Tứ Thông thương hội các ngươi, ra vẻ bọn họ không bức tử được cha con ngươi thì không cam lòng a! Không khỏi thật khinh người quá đáng."
Mục Thiên Kiều cắn môi bi phẫn nói: "Bọn hắn vốn không muốn buông tha cha con chúng ta, ở bên ngoài Thần Khư Cảnh, Tề Phong Thịnh từng đến cửa hàng Tứ Thông thương hội uy hiếp qua cha con chúng ta. Nói.., nói muốn ta làm nữ nhân bồi giường cho hắn, nếu không đáp óng, cha con chúng ta đừng mong sẽ bình yên trở lại Tứ Thông thương hội."
Hai nam nhân kia nghe vậy ánh mắt đồng thời lạnh lùng, Đỗ Phong cau mày nói: "Tề Phong Thịnh? Chẳng lẽ chính là hội trưởng của Bát Đạt thương hội?"
Mục Thiên Kiều cắn môi gật đầu, Đỗ Phong hừ lạnh nói: "Một thương hội nho nhỏ không có danh tiếng gì không ngờ lại hung hăng càn quấy như vậy, có cơ hội thật ra ta muốn kiến thức thừ xem."
"Mục cô nương không cần sợ...Hỏa Vân Long vỗ ngực vang bình bịch nói: "Việc này bao trên người của ta, không phải chỉ là một phá thương hội hay sao? Chờ ra khỏi Thần Khư Cảnh, ta giúp ngươi làm thịt tên Tề Phong Thịnh kia. Không ngờ còn đòi tìm nữ nhân bồi giường, cẩu vật...
Mục Thiên Kiều không nói gì nhìn hắn, cũng không biết hắn nói là thực hay giả, nhưng theo sau vẫn khom người cảm tạ. Hỏa Vân Long tày tiện khoát tay nói: "Nếu là đồng minh, giúp chút việc hẳn nên làm, không cần cảm tạ, không cần cảm tạ."
Đỗ Phong đứng một bên khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười kia có điểm như không được tự nhiên. Dược Thiên Sầu yên lặng quan sát hai người này, cố nén không làm cho mình bật cười, rốt cục xác định suy đoán của mình, theo sau lại bao hàm thâm ý nhìn Mục Thiên Kiều, mặc dù không biết hai vị này cuối cùng là ai có thể trở thành hộ hoa sứ giả cho nàng, nhưng xem chừng phiền phức của Bát Đạt thương hội đã có thể giải quyết, việc này không cần chính minh đi quan tâm.
"Quan Thiên Lễ..." Đỗ Phong đột nhiên nhìn chằm chằm phía trước hô lên một cái tên, mấy người không khỏi liền nhìn theo, chỉ thấy trên sườn núi đối diện đang đứng một hàng hơn mười người áo lam. Ờ giữa có một người đang giương mắt lạnh lẽo nhìn nơi này, theo sau nhẹ nhàng khoát tay, hơn mười người áo lam nhanh chóng bay ngược rời đi, biến mất trong sương mù mang mang xa xa.
"Xem phục sức của bọn hắn, giống như một đội ngũ khác của Tuyệt Tình Cung...Dược Thiên Sầu hỏi.
"Phải..." Sắc mặt Đỗ Phong ngưng trọng nói: "Người này ta từng cùng hắn giao tiếp, là đệ nhất nhân trong hàng đệ tử Hóa Thần kỳ của Tuyệt Tình Cung, rất khó đối phó. Xem hành động vừa rồi của hắn, giống như đã biết việc đồng môn bị giết, việc này chỉ sợ không thiện...
Hỏa Vân Long nhìn phương xa hừ lạnh nói: "Bọn hắn bất quá chỉ mười lăm người, chúng ta không cần phải sợ bọn họ...
"Đây chỉ sợ là nguyên nhân bọn hắn rời đi." Đỗ Phong chậm rãi trầm ngâm nói: "Chúng ta có thể liên thủ, bọn hắn cũng có thể làm như vậy, bằng lực hiệu triệu của Tuyệt Tình Cung, nếu quả thật cần triệu tập người liên thủ, chỉ sợ chúng ta sẽ có phiền tom."
Dược Thiên Sầu nhìn thấy đệ tử Ly Hỏa cung phía dưới đang dùng bột phấn màu xanh trắng dập tắt ngọn lửa trên những thi thể, sau đó lại đem túi trữ vật cùng thủ trạc tháo xuống. Hắn vừa nhìn vừa lấy ra một khối ngọc thạch trắng nuột cầm trên tay thưởng thức, chậm rãi nói: "Phiền toái đến thì giải quyết phiền toái, không có gì đáng lo lắng..."
Hắn nói như vậy, những người khác cũng không tiếp tục phát biểu ý kiến gì, ba phương bắt đầu tiếp tục đi tìm tòi kỳ trân. Bất quá Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long đều cho rằng Tứ Thông thương hội không cần tiếp tục xung phong, đối với việc này Dược Thiên Sầu không có ý kiến gì, để Mục Thiên Kiều dẫn người đi theo mặt sau hai đại môn phái.
Nhưng có một số việc thường thường là như vậy, chuyện tốt dự cảm không linh, chuyện xấu vừa đoán liền đúng. Khoảng gần nửa ngày sau, ba đoàn người còn đang tìm tòi kỳ trân toàn bộ ngừng lại, ngơ ngơ ngần ngần nhìn phía trước. Ba người Dược Thiên Sầu nhìn nhau, nhanh chóng lướt đến trước đội ngũ, thấy ra trạng huống, sắc mặt Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long trong nháy mắt liền thay đổi.
Chỉ thấy phía trước có bảy đoàn người tạo thành hình quạt đang đứng sừng sững, đội ở giữa là đệ tử Tuyệt Tình Cung rời đi khi trước, sắc mặt Quan Thiên Lễ thâm trầm, đang lạnh lùng nhìn nhóm người của họ, nhẹ nhàng phất phất tay, các nhóm người hai bên nhanh chóng tản ra, đem đám người Dược Thiên Sầu bao vây lại.
Bảy đoàn người vừa tản ra, Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn bốn phía, tính toán một chút, sợ là có hơn một trăm bảy mươi người, ước chừng nhiều hơn bọn họ một trăm người.
Đệ tử Ly Hỏa cung và Linh Tu môn nhanh chóng thối lui ra sau, mặt xoay ra ngoài tạo thành một vòng tròn đề phòng. Mục Thiên Kiều nhẹ cắn môi không nói, đám người Đào Trung đã cực kỳ hoảng sợ.
"Quan Thiên Lễ, ngươi đây là ý gì..." Đỗ Phong cao giọng quát. Ngay khi hắn vừa kêu lớn, "Ca..." Một tiếng, ngọc thạch trắng nuột trong tay Dược Thiên Sầu đã bị hắn bóp thành bột phấn.
Quan Thiên Lễ nhìn bọn họ thản nhiên nói: "Đỗ Phong, Hỏa Vân Long, trước đó khi ta đối mặt các ngươi cũng như đã cảnh cáo các ngươi, ai ngờ các ngươi không thức thời, vẫn hỗn cùng một chỗ với kẻ giết đệ tử Tuyệt Tình Cung chúng ta, đây rõ ràng là quét mặt mũi Tuyệt Tình Cung ta trước. Một khi đã như vậy, vậy cũng đừng trách ta không khách khí... Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đại tam giác trận do hơn ba trăm vị lĩnh chủ cao thủ Hóa Thần kỳ tạo thành đã sớm đẩy nhanh thêm tốc độ, đầu tiên họ đã nhớ những tranh ảnh ghi chép trong ngọc điệp gần hết, rốt cục không cần ngừng liên tục khi đi tới. Tiếp theo là chính bọn họ cũng đã phát hiện, mọi người luôn luôn đi theo sau đuôi người khác, phía trước bị người càn quét qua một lần, thứ tốt đã sớm bị người lấy đi, bọn họ tìm tòi đều là những thứ giá trị không cao.
Đang mang tâm tư hướng phía trước bay tới, cũng đúng lúc này, Vũ Nam Thiên đi tiên phong nhất thời ôm bụng lửa giận, nhịn không được hướng một đám người đi ngang qua xuất đao. Hắn vừa nổi giận, kết quả hơn trăm người ùa lên, nhanh và gọn đem đám người kia "răng rắc" diệt toàn bộ. Cuối cùng kiểm tra thành quả sau khi chiến đấu, chợt phát hiện trong túi trữ vật của đối phương lại ần giấu một gốc tiên thảo giá trị hơn một ngàn vạn thần phẩm linh thạch.
/1255
|