Bên ứong khe núi thâm sâu âm u, hơn ba trăm cao thủ Hóa Thần kỳ trầm mặc không hé răng, dưới hoàn cảnh quanh thân phụ trợ, bầu không khí có vẻ có chút quỷ dị.
Cho dù Dược Thiên Sầu nói chuyện có vẻ kinh thiên địa quý thần khiếp, mọi người vẫn duy trì thái độ hoài nghi như cũ. Ở đây đều là những người nào? Đây đều là những nhân vật trải qua sự tàn khốc khôn sống mống chết trong tu chân giới mới trở nên nổi bật, đối mặt chuyện huyền diệu khó giải thích như vậy đâu chỉ nói mấy câu liền có thể thuyết phục mọi người. Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm cửa hang đen kịt, ai cũng không biết bên trong rốt cục có thứ gì, bất quá thấy thế nào đều nghĩ rất nguy hiểm.
Ánh mắt Dược Thiên Sầu quét tới quét lui, thấy mọi người vẫn nghi ngờ trọng trọng không ai nói chuyện, nhất thời nổi trận lôi đình, hừ lạnh nói: 4
Nếu không có Lộng Trúc chạy theo giúp vui, hắn đã không dự định khách khí như vậy, hôm nay cũng lười dài dòng, trực tiếp phóng xuất ra lời nói nặng nề.
Nói vừa xong, liền trực tiếp xoay người lại đi thẳng vào trong...
Dược Thiên Sầu đã nói rất rõ ràng, sống hay chết các ngươi tự mình suy nghĩ, mọi người nhất thời trợn tròn mắt. Khóe miệng Lộng Trúc co quặp, trong lòng thầm mắng quả nhiên cẩu không đổi được tính ăn phân, ba câu không hợp liền lộ bản tính.
"Dược Thiên Sầu..." Lộng Trúc hô, lắc mình ngăn cản Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: "Mọi người cũng chưa nói sẽ không giúp ngươi, nhưng chuyện này đừng nói là bọn họ, ngay ta cũng cảm thấy huyền diệu, dù sao ngươi cũng phải cho mọi người suy nghĩ chứ..."
Dược Thiên Sầu cau mày, cười lạnh nói: "Lẽ nào ngươi nghĩ ta sẽ hại ngươi?"
"Ách..." Lộng Trúc sửng sốt, ngẫm lại cũng phải, tiểu tử này cũng khôngđến mức hãm hại mình. Hắn dừng một chút nói: "Mọi người có thể ở trong tu chân giới hỗn đến hôm nay, ai mà không cần thận từng bước đi tới...
Hắn còn chưa nói xong, Dược Thiên Sầu lấy ra một khối ngọc điệp, ngắt lời nói: "Đây là tìm được trong tiên thảo viên, bên trong là hình ảnh các loại tiên thảo, đều cầm nhìn. Thật sự còn không tin tưởng, ta cũng không có biện pháp, các ngươi tự mình làm."
Lộng Trúc hồ nghi nhận lấy rót thần thức vào thoáng nhìn, liền lập tức bị đủ loại hình ảnh điêu khắc bên trong làm hấp dẫn, một gốc tiên thảo phảng phất như đang chấp chờn sinh tư ngay trước mắt. Khó nhất chính là bên trong còn viết lại đại khái giá cả, động bất động là vài ức thần phầm linh thạch. Trong đó kể lại chú giải càng ghi rõ đó là loại chủ dược vị thuốc luyện chế ra loại tiên đan nào...
Những gì ghi chép bên trong thật sự quá chấn động lòng người, có chút tên tiên đan giống như từng nghe thấy trong truyền thuyết, Lộng Trúc như bị sét đánh, thu hồi thần thức trợn tròn mắt há hốc nhìn Dược Thiên Sầu. Mọi người nhìn nhau, không biết Lộng Trúc nhìn thấy gì không ngờ lại có biểu tình như thất hồn lạc phách như thế. Trong lúc nhất thời, mọi người có chút hiếu kỳ, rất muốn nhìn xem bên trong rốt cục viết thứ gì.
Đột nhiên, Lộng Trúc thất thanh hô: "Nơi đó thật sự có mấy thứ này...
"Mặc ngươi tin hay không." Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói. Đôi môi Lộ Nghiên Thanh khẽ động, nàng vốn nổi danh y thuật cao siêu trong tu chân giới, đối với những linh thảo hiếm quý rất mẫn cảm, hôm nay nghe được có tiên thảo, hơn nữa vẻ thất thố của Lộng Trúc, làm nàng không động tâm cũng khó.
Văn Lan Phong hơi liếc mắt nhìn nàng, lắc mình đi tới bên người Lộng Trúc, rút ngọc điệp trong tay hắn rót thần thức vào kiểm tra, vừa liếc mắt, lập tức liền bị hấp dẫn. Một lúc lâu sau mới hồi tỉnh lại, vọt đến bên cạnh Lộ Nghiên Thanh, yên lặng không nói đưa qua.
Lộ Nghiên Thanh khẩn cấp nhận lấy vừa thoáng kiểm tra, thân thể mềm mại liền chấn động, giống như đang chìm đắm trong thế giới huyền huyễn của tiên thảo ghi chép trong ngọc điệp.
Dược Thiên Sầu chờ một hồi liền không nhịn được, nếu cứ để cho nàng xem mãi như vậy, mọi người cũng không còn thời gian làm gì. Lúc này hắn liền hô: "Lộ đại thần y, chúng ta cũng không có thời gian chờ một mình ngươi. Mọi người mau nhanh chuyền tay mà xem, liếc mắt là được rồi, vào tiên thảo viên thì tha hồ mà tìm xem...
Lộ Nghiên Thanh phục hồi lại tinh thần, có vẻ có chút xấu hổ nhưng vẫn lưu luyến giao ngọc điệp cho những người khác. Vì vậy ngọc điệp được mọi người chuyền qua một vòng, cuối cùng trở lại trên tay Dược Thiên Sầu. Mà những người xem qua ngọc điệp ánh mắt trở nên nóng cháy, trước tiên không nói đến dược hiệu của những tiên thảo thần kỳ bao nhiêu, chỉ là mỗi gốc giá trị thần phẩm linh thạch đều làm người tâm động. Xem qua những gì ghi trong đó, lại đem so sánh với tu chân giới quả thật là một trời một vực.
Mọi người ở trong tu chân giới xem như kiến thức rộng rãi, những gì khắc trong ngọc điệp vô cùng nhẵn nhụi, cũng không phải xuất từ tay người bình thường, ở tại tu chân giới cho tới bây giờ chưa từng thấy qua những gì khắc được sinh động như trong ngọc điệp ghi chép. Mọi người tự hỏi bằng vào chính tu vi của mình vốn không thể làm được, chí ít có một chút có thể khẳng định, ngọc điệp cũng không phải đồ giả mạo.
Dược Thiên Sầu thu hồi ngọc điệp, cũng không quàn mọi người có đồng ý hay không, hờ hững nói: "Địa cung rất phức tạp, cũng rất nguy hiểm, mọi người theo sát, xảy ra chuyện ta cũng không phụ trách." Nói xong xoay người đi vào. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Ngoài dự đoán mọi người chính là mọi người còn đang do dự, chỉ thấy Hồ Trường Thọ dẫn đầu lắc mình đi theo phía sau Dược Thiên Sầu, sau đó là Lộng Trúc, lại tới Lộ Nghiên Thanh, Văn Lan Phong và Lý Độc Hành, đến Tư Không Tuyệt...
Chuyện đã tới tình trạng này, đã không còn gì đề suy nghĩ, mọi người đều nối đuôi nhau đi vào. Những người vốn không muốn đi vào, nhưng lại không thể gánh chịu nổi hậu quả đắc tội Dược Thiên Sầu, vì vậy cũng chỉ đành theo mọi người đi vào, đảo mắt sơn cốc bên ngoài đã không còn một bóng người.
Thế giới bên dưới địa cung xác thực rất khổng lồ, thông đạo dày như võng lưới, không nghĩ qua rất có thể sẽ đi lộn đường. Nhìn ra được địa cung từng trải qua khúc chiết, rất nhiều địa phương đều sụp xuống, hơn nữa Dược Thiên Sầu nói nơi này có nguy hiểm, mọi người thời khắc đều đi theo sát, sợ mình sẽ bị lạc đường.
Dưới sự dẫn dắt của Dược Thiên Sầu, mọi người rất nhanh đi tới tòa thánh điện. Vừa đến nơi Dược Thiên Sầu đứng ngay trước cửa địa đạo vào thánh điện chờ đợi, chờ khi mọi người đã tới liền âm thầm kiểm kê nhân số, phát hiện không thiếu ai, lập tức phất tay chỉ bốn bức tường cười nói: "Mọi người đều đã tới đây, sẽ không để mọi người đến không, được thêm kiến thức cũng tốt. Mọi người có thế nhìn nhân vật điêu khắc trên bốn bức tường, chẳng hay có đoán ra người được điêu khắc là ai không...
Mọi người nghe vậy cũng hiếu kỳ quan sát chung quanh, từ vết tích nhân vật điêu khắc trên vách tường có thể thấy được, niên đại đã phi thường xa xưa. Hai bên đều khắc sáu vị đại tướng thân mặc chiến giập, mỗi người đều uy vũ bất phàm...Mọi người không kìm lòng được theo ánh mắt mười hai vị đại tướng nhìn lên đài cao, nơi đó bức họa điêu khắc hiển hiện bóng lưng của một vị thư sinh, phảng phất như hắn đang vẽ gì đó.
Hồ Trường Thọ đứng bên người Dược Thiên Sầu, hơi hồ nghi nhìn chằm chằm phía trên trầm ngâm nói: "Chẳng lẽ người kia chính là Minh Hoàng trong truyền thuyết Minh Giới..."
"Ba ba." Dược Thiên Sầu bỗng nhiên vỗ tay, thanh âm thanh thúy quanh quẩn bên trong thánh điện, Dược Thiên Sầu cười nói: "Hồ cung chủ quả nhiên hảo ánh mắt, lần đầu tiên khi ta nhìn thấy cũng không dám tin tưởng vị thư sinh này chính là Minh Hoàng uy chấn tam giới trong truyền thuyết, nhưng mà sự thực chính là sự thực, người này xác thực chính là Minh Hoàng của Minh Giới."
Bên trong thánh điện nhất thời vang lên thanh âm hít sâu một hơi, đó chính là Minh Hoàng trong truyền thuyết a! Mọi người mở to mắt tỉ mỉ kiểm tra vị thư sinh kia, kết quả càng xem càng nghĩ bóng lưng kia làm người ta có cảm giác rất thần bí.
Nếu là chính diện ngược lại tốt hơn, nhưng chỉ lộ bóng lưng khiến cho mọi người có loại cảm giác thần bí khó lường, sự kính nể trong lòng mọi người cũng tự nhiên phát sinh.
Ai cũng đều không nghĩ ra, có thể nhìn thấy được Minh Hoàng trong truyền thuyết, tuy rằng chỉ là bức tranh bóng lưng, tuy rằng chỉ là một bức họa, thế nhưng nhân vật hư vô mờ mịt kia rốt cục cũng đã lộ ra một phần bóng lưng...
Dược Thiên Sầu cười dài đứng một bên nhìn xem phàn ứng của mọi người, sở dĩ hắn muốn giới thiệu những thứ này, chính là muốn để cho trong lòng mọi người thích ứng trước một chút, có bóng lưng của một Minh Hoàng cho mọi người có ký ức, đi ra ngoài nếu nhìn thấy lính tôm tướng cua của Tiên giới sẽ không bị mềm hai chân vì sợ.
"Chư vị có thể biết nhân vật khắc hai bên vách tường này là ai." Dược Thiên Sầu chỉ chỉ hai bên hỏi.
Mọi người tham quan học tập một trận, khẽ lắc đầu. Thời đại kia cách bọn họ thật quá xa xôi, còn kéo dài trong truyền thuyết, mọi người chỉ biết về Tiên Đế và Minh Hoàng, biết hai người là chủ tể của Tiên giới và Minh Giới, những ai khác thì cũng không biết rõ.
Dược Thiên Sầu xác thực đã chuẩn bị cho bọn họ bài học vỡ lòng, chuẩn bị mở cho bọn họ một thiên địa mới, cùng hắn rong ruổi ngang dọc. Hắn đứng nơi đó chậm rãi nói: "Tiên giới dưới Tiên Đế, có mười hai đại tiên quân. Minh Giới dưới Minh Hoàng, đồng dạng có mười hai đại mình tướng, hai bên vách tường chính là điêu khắc Minh Giới mười hai đại mình tướng."
"Mười hai đại mình tướng..." Mọi người ồ lên một trận, đầu đầu rối loạn, đều liền tục nhìn nhân vật được điêu khắc hai bên vách tường.
"Mọi người cũng không nên quá để ý, cái gì là cao thủ Tiên mình hai giới, kỳ thực cũng không đáng sợ như sự tưởng tượng của mọi người...Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười nói: "Ta nói thật với các ngươi! Ta đi qua truyền tống trận một chuyến, Tiên giới tu sĩ đã bị ta làm thịt ba mươi mấy người."
Lời này vừa nói ra, bên trong địa cung ồ lên một mành, Lộng Trúc hừ lạnh nói: "Nói đùa gì vậy..."
Dược Thiên Sầu cười a a nói: "Ta thật sự không phải nói đùa, kỳ thực trong Tiên giới người có tu vi không bằng chúng ta rất nhiều, chờ sau khi các ngươi nhìn thấy sẽ hiểu rõ. Đương nhiên, người có tu vi cao hơn chúng ta cũng không ít...
Hắn vừa nói vừa gỡ xuống túi trữ vật trên lưng, đổ vật bên trong ra, chỉ nghe một tiếng ba ba, một đống linh thạch màu đen sáng bóng lòe lòe đầy đất, cao tới tận vai hắn. Dược Thiên Sầu thuận tay cầm lên một viên, cười nói: "Mọi người biết đây là thứ gì không? Đây đều là thứ ta cướp tới từ Tiên giới, mọi người tự cầm mà xem."
Mọi người trợn tròn mắt nhìn đống linh thạch, trong đầu mơ hồ đoán đó là thứ gì, nhưng lại không dám xác nhận. Hồ Trường Thọ đứng một bên tự tay cầm lấy một viên trong tay, lập tức thất thanh kinh hô: "Thần phẩm linh thạch, thật là thần phẩm linh thạch...
Một tiếng hô lên liền không dằn được, hơn nữa Dược Thiên Sầu còn bảo mỗi người cầm một viên mà xem, mọi người liền lăng không nhiếp lên một viên, thoáng chốc thanh âm "thần phẩm linh thạch" vang lên trong thánh điện thành một mảnh, mọi người thật khó thể tin nhìn đống thần phẩm linh thạch cả vạn viên, một viên thần phẩm linh thạch bằng một ức thượng phẩm linh thạch, số lượng thần phẩm linh thạch ở đây chẳng lẽ không phải giá trị hơn vạn ức thượng phẩm linh thạch? Trong tích tắc, ánh mắt mọi người như lửa cháy, hầu như muốn phát cuồng...
Cho dù Dược Thiên Sầu nói chuyện có vẻ kinh thiên địa quý thần khiếp, mọi người vẫn duy trì thái độ hoài nghi như cũ. Ở đây đều là những người nào? Đây đều là những nhân vật trải qua sự tàn khốc khôn sống mống chết trong tu chân giới mới trở nên nổi bật, đối mặt chuyện huyền diệu khó giải thích như vậy đâu chỉ nói mấy câu liền có thể thuyết phục mọi người. Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm cửa hang đen kịt, ai cũng không biết bên trong rốt cục có thứ gì, bất quá thấy thế nào đều nghĩ rất nguy hiểm.
Ánh mắt Dược Thiên Sầu quét tới quét lui, thấy mọi người vẫn nghi ngờ trọng trọng không ai nói chuyện, nhất thời nổi trận lôi đình, hừ lạnh nói: 4
Nếu không có Lộng Trúc chạy theo giúp vui, hắn đã không dự định khách khí như vậy, hôm nay cũng lười dài dòng, trực tiếp phóng xuất ra lời nói nặng nề.
Nói vừa xong, liền trực tiếp xoay người lại đi thẳng vào trong...
Dược Thiên Sầu đã nói rất rõ ràng, sống hay chết các ngươi tự mình suy nghĩ, mọi người nhất thời trợn tròn mắt. Khóe miệng Lộng Trúc co quặp, trong lòng thầm mắng quả nhiên cẩu không đổi được tính ăn phân, ba câu không hợp liền lộ bản tính.
"Dược Thiên Sầu..." Lộng Trúc hô, lắc mình ngăn cản Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: "Mọi người cũng chưa nói sẽ không giúp ngươi, nhưng chuyện này đừng nói là bọn họ, ngay ta cũng cảm thấy huyền diệu, dù sao ngươi cũng phải cho mọi người suy nghĩ chứ..."
Dược Thiên Sầu cau mày, cười lạnh nói: "Lẽ nào ngươi nghĩ ta sẽ hại ngươi?"
"Ách..." Lộng Trúc sửng sốt, ngẫm lại cũng phải, tiểu tử này cũng khôngđến mức hãm hại mình. Hắn dừng một chút nói: "Mọi người có thể ở trong tu chân giới hỗn đến hôm nay, ai mà không cần thận từng bước đi tới...
Hắn còn chưa nói xong, Dược Thiên Sầu lấy ra một khối ngọc điệp, ngắt lời nói: "Đây là tìm được trong tiên thảo viên, bên trong là hình ảnh các loại tiên thảo, đều cầm nhìn. Thật sự còn không tin tưởng, ta cũng không có biện pháp, các ngươi tự mình làm."
Lộng Trúc hồ nghi nhận lấy rót thần thức vào thoáng nhìn, liền lập tức bị đủ loại hình ảnh điêu khắc bên trong làm hấp dẫn, một gốc tiên thảo phảng phất như đang chấp chờn sinh tư ngay trước mắt. Khó nhất chính là bên trong còn viết lại đại khái giá cả, động bất động là vài ức thần phầm linh thạch. Trong đó kể lại chú giải càng ghi rõ đó là loại chủ dược vị thuốc luyện chế ra loại tiên đan nào...
Những gì ghi chép bên trong thật sự quá chấn động lòng người, có chút tên tiên đan giống như từng nghe thấy trong truyền thuyết, Lộng Trúc như bị sét đánh, thu hồi thần thức trợn tròn mắt há hốc nhìn Dược Thiên Sầu. Mọi người nhìn nhau, không biết Lộng Trúc nhìn thấy gì không ngờ lại có biểu tình như thất hồn lạc phách như thế. Trong lúc nhất thời, mọi người có chút hiếu kỳ, rất muốn nhìn xem bên trong rốt cục viết thứ gì.
Đột nhiên, Lộng Trúc thất thanh hô: "Nơi đó thật sự có mấy thứ này...
"Mặc ngươi tin hay không." Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói. Đôi môi Lộ Nghiên Thanh khẽ động, nàng vốn nổi danh y thuật cao siêu trong tu chân giới, đối với những linh thảo hiếm quý rất mẫn cảm, hôm nay nghe được có tiên thảo, hơn nữa vẻ thất thố của Lộng Trúc, làm nàng không động tâm cũng khó.
Văn Lan Phong hơi liếc mắt nhìn nàng, lắc mình đi tới bên người Lộng Trúc, rút ngọc điệp trong tay hắn rót thần thức vào kiểm tra, vừa liếc mắt, lập tức liền bị hấp dẫn. Một lúc lâu sau mới hồi tỉnh lại, vọt đến bên cạnh Lộ Nghiên Thanh, yên lặng không nói đưa qua.
Lộ Nghiên Thanh khẩn cấp nhận lấy vừa thoáng kiểm tra, thân thể mềm mại liền chấn động, giống như đang chìm đắm trong thế giới huyền huyễn của tiên thảo ghi chép trong ngọc điệp.
Dược Thiên Sầu chờ một hồi liền không nhịn được, nếu cứ để cho nàng xem mãi như vậy, mọi người cũng không còn thời gian làm gì. Lúc này hắn liền hô: "Lộ đại thần y, chúng ta cũng không có thời gian chờ một mình ngươi. Mọi người mau nhanh chuyền tay mà xem, liếc mắt là được rồi, vào tiên thảo viên thì tha hồ mà tìm xem...
Lộ Nghiên Thanh phục hồi lại tinh thần, có vẻ có chút xấu hổ nhưng vẫn lưu luyến giao ngọc điệp cho những người khác. Vì vậy ngọc điệp được mọi người chuyền qua một vòng, cuối cùng trở lại trên tay Dược Thiên Sầu. Mà những người xem qua ngọc điệp ánh mắt trở nên nóng cháy, trước tiên không nói đến dược hiệu của những tiên thảo thần kỳ bao nhiêu, chỉ là mỗi gốc giá trị thần phẩm linh thạch đều làm người tâm động. Xem qua những gì ghi trong đó, lại đem so sánh với tu chân giới quả thật là một trời một vực.
Mọi người ở trong tu chân giới xem như kiến thức rộng rãi, những gì khắc trong ngọc điệp vô cùng nhẵn nhụi, cũng không phải xuất từ tay người bình thường, ở tại tu chân giới cho tới bây giờ chưa từng thấy qua những gì khắc được sinh động như trong ngọc điệp ghi chép. Mọi người tự hỏi bằng vào chính tu vi của mình vốn không thể làm được, chí ít có một chút có thể khẳng định, ngọc điệp cũng không phải đồ giả mạo.
Dược Thiên Sầu thu hồi ngọc điệp, cũng không quàn mọi người có đồng ý hay không, hờ hững nói: "Địa cung rất phức tạp, cũng rất nguy hiểm, mọi người theo sát, xảy ra chuyện ta cũng không phụ trách." Nói xong xoay người đi vào. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Ngoài dự đoán mọi người chính là mọi người còn đang do dự, chỉ thấy Hồ Trường Thọ dẫn đầu lắc mình đi theo phía sau Dược Thiên Sầu, sau đó là Lộng Trúc, lại tới Lộ Nghiên Thanh, Văn Lan Phong và Lý Độc Hành, đến Tư Không Tuyệt...
Chuyện đã tới tình trạng này, đã không còn gì đề suy nghĩ, mọi người đều nối đuôi nhau đi vào. Những người vốn không muốn đi vào, nhưng lại không thể gánh chịu nổi hậu quả đắc tội Dược Thiên Sầu, vì vậy cũng chỉ đành theo mọi người đi vào, đảo mắt sơn cốc bên ngoài đã không còn một bóng người.
Thế giới bên dưới địa cung xác thực rất khổng lồ, thông đạo dày như võng lưới, không nghĩ qua rất có thể sẽ đi lộn đường. Nhìn ra được địa cung từng trải qua khúc chiết, rất nhiều địa phương đều sụp xuống, hơn nữa Dược Thiên Sầu nói nơi này có nguy hiểm, mọi người thời khắc đều đi theo sát, sợ mình sẽ bị lạc đường.
Dưới sự dẫn dắt của Dược Thiên Sầu, mọi người rất nhanh đi tới tòa thánh điện. Vừa đến nơi Dược Thiên Sầu đứng ngay trước cửa địa đạo vào thánh điện chờ đợi, chờ khi mọi người đã tới liền âm thầm kiểm kê nhân số, phát hiện không thiếu ai, lập tức phất tay chỉ bốn bức tường cười nói: "Mọi người đều đã tới đây, sẽ không để mọi người đến không, được thêm kiến thức cũng tốt. Mọi người có thế nhìn nhân vật điêu khắc trên bốn bức tường, chẳng hay có đoán ra người được điêu khắc là ai không...
Mọi người nghe vậy cũng hiếu kỳ quan sát chung quanh, từ vết tích nhân vật điêu khắc trên vách tường có thể thấy được, niên đại đã phi thường xa xưa. Hai bên đều khắc sáu vị đại tướng thân mặc chiến giập, mỗi người đều uy vũ bất phàm...Mọi người không kìm lòng được theo ánh mắt mười hai vị đại tướng nhìn lên đài cao, nơi đó bức họa điêu khắc hiển hiện bóng lưng của một vị thư sinh, phảng phất như hắn đang vẽ gì đó.
Hồ Trường Thọ đứng bên người Dược Thiên Sầu, hơi hồ nghi nhìn chằm chằm phía trên trầm ngâm nói: "Chẳng lẽ người kia chính là Minh Hoàng trong truyền thuyết Minh Giới..."
"Ba ba." Dược Thiên Sầu bỗng nhiên vỗ tay, thanh âm thanh thúy quanh quẩn bên trong thánh điện, Dược Thiên Sầu cười nói: "Hồ cung chủ quả nhiên hảo ánh mắt, lần đầu tiên khi ta nhìn thấy cũng không dám tin tưởng vị thư sinh này chính là Minh Hoàng uy chấn tam giới trong truyền thuyết, nhưng mà sự thực chính là sự thực, người này xác thực chính là Minh Hoàng của Minh Giới."
Bên trong thánh điện nhất thời vang lên thanh âm hít sâu một hơi, đó chính là Minh Hoàng trong truyền thuyết a! Mọi người mở to mắt tỉ mỉ kiểm tra vị thư sinh kia, kết quả càng xem càng nghĩ bóng lưng kia làm người ta có cảm giác rất thần bí.
Nếu là chính diện ngược lại tốt hơn, nhưng chỉ lộ bóng lưng khiến cho mọi người có loại cảm giác thần bí khó lường, sự kính nể trong lòng mọi người cũng tự nhiên phát sinh.
Ai cũng đều không nghĩ ra, có thể nhìn thấy được Minh Hoàng trong truyền thuyết, tuy rằng chỉ là bức tranh bóng lưng, tuy rằng chỉ là một bức họa, thế nhưng nhân vật hư vô mờ mịt kia rốt cục cũng đã lộ ra một phần bóng lưng...
Dược Thiên Sầu cười dài đứng một bên nhìn xem phàn ứng của mọi người, sở dĩ hắn muốn giới thiệu những thứ này, chính là muốn để cho trong lòng mọi người thích ứng trước một chút, có bóng lưng của một Minh Hoàng cho mọi người có ký ức, đi ra ngoài nếu nhìn thấy lính tôm tướng cua của Tiên giới sẽ không bị mềm hai chân vì sợ.
"Chư vị có thể biết nhân vật khắc hai bên vách tường này là ai." Dược Thiên Sầu chỉ chỉ hai bên hỏi.
Mọi người tham quan học tập một trận, khẽ lắc đầu. Thời đại kia cách bọn họ thật quá xa xôi, còn kéo dài trong truyền thuyết, mọi người chỉ biết về Tiên Đế và Minh Hoàng, biết hai người là chủ tể của Tiên giới và Minh Giới, những ai khác thì cũng không biết rõ.
Dược Thiên Sầu xác thực đã chuẩn bị cho bọn họ bài học vỡ lòng, chuẩn bị mở cho bọn họ một thiên địa mới, cùng hắn rong ruổi ngang dọc. Hắn đứng nơi đó chậm rãi nói: "Tiên giới dưới Tiên Đế, có mười hai đại tiên quân. Minh Giới dưới Minh Hoàng, đồng dạng có mười hai đại mình tướng, hai bên vách tường chính là điêu khắc Minh Giới mười hai đại mình tướng."
"Mười hai đại mình tướng..." Mọi người ồ lên một trận, đầu đầu rối loạn, đều liền tục nhìn nhân vật được điêu khắc hai bên vách tường.
"Mọi người cũng không nên quá để ý, cái gì là cao thủ Tiên mình hai giới, kỳ thực cũng không đáng sợ như sự tưởng tượng của mọi người...Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười nói: "Ta nói thật với các ngươi! Ta đi qua truyền tống trận một chuyến, Tiên giới tu sĩ đã bị ta làm thịt ba mươi mấy người."
Lời này vừa nói ra, bên trong địa cung ồ lên một mành, Lộng Trúc hừ lạnh nói: "Nói đùa gì vậy..."
Dược Thiên Sầu cười a a nói: "Ta thật sự không phải nói đùa, kỳ thực trong Tiên giới người có tu vi không bằng chúng ta rất nhiều, chờ sau khi các ngươi nhìn thấy sẽ hiểu rõ. Đương nhiên, người có tu vi cao hơn chúng ta cũng không ít...
Hắn vừa nói vừa gỡ xuống túi trữ vật trên lưng, đổ vật bên trong ra, chỉ nghe một tiếng ba ba, một đống linh thạch màu đen sáng bóng lòe lòe đầy đất, cao tới tận vai hắn. Dược Thiên Sầu thuận tay cầm lên một viên, cười nói: "Mọi người biết đây là thứ gì không? Đây đều là thứ ta cướp tới từ Tiên giới, mọi người tự cầm mà xem."
Mọi người trợn tròn mắt nhìn đống linh thạch, trong đầu mơ hồ đoán đó là thứ gì, nhưng lại không dám xác nhận. Hồ Trường Thọ đứng một bên tự tay cầm lấy một viên trong tay, lập tức thất thanh kinh hô: "Thần phẩm linh thạch, thật là thần phẩm linh thạch...
Một tiếng hô lên liền không dằn được, hơn nữa Dược Thiên Sầu còn bảo mỗi người cầm một viên mà xem, mọi người liền lăng không nhiếp lên một viên, thoáng chốc thanh âm "thần phẩm linh thạch" vang lên trong thánh điện thành một mảnh, mọi người thật khó thể tin nhìn đống thần phẩm linh thạch cả vạn viên, một viên thần phẩm linh thạch bằng một ức thượng phẩm linh thạch, số lượng thần phẩm linh thạch ở đây chẳng lẽ không phải giá trị hơn vạn ức thượng phẩm linh thạch? Trong tích tắc, ánh mắt mọi người như lửa cháy, hầu như muốn phát cuồng...
/1255
|