Dược Thiên Sầu nha một tiếng tỏ vẻ hiểu rồi. Sau đó phóng mắt nhìn lên giá đỡ nói: "Nếu mua hết chỗ này thì chừng bao nhiêu tiền..."
Đào Trung nghiêng đầu thoáng liếc nhìn. Nữ nhân dung nhan xinh đẹp kia khẽ giật mình, cao thấp đánh giá Dược Thiên Sầu một cái, tuy rằng người này phỏng chừng không thể mua nổi, nhưng thái độ phục vụ vẫn nhiệt tình, lúc này đem vài bộ từ trên giá xuống, tươi cười nói: "Nếu như mua hết toàn bộ, tổng cộng sẽ cần hai mươi bảy vạn lẻ bốn khối Thần Phẩm Linh Thạch, nếu như ngài thành tâm muốn mua, chúng ta sẽ miễn con số lẻ, ngài chỉ cần xuất ra hai mươi bảy vạn Thần Phẩm Linh Thạch là được rồi?"
"Đắt như thế sao?" Dược Thiên Sầu sợ hãi than, đi tới trước giá đỡ vươn tay cầm lấy một khối ngọc điệp, rót thần thức vào kiểm tra, lại buông xuống, cau mày nói: "Không phải chỉ là sách chữ thôi sao, như thế nào bán đắt quá vậy..."
Nữ nhân dung nhan xinh đẹp ngượng ngùng một chút, theo sau vẫn duy trì thần tình mỉm cười nói: "Chất lượng của những thứ này là có được đảm bảo. Vốn đều là thủ bút của các vị cao thủ, trên phương diện thực tế gần như là chính xác hoàn mỹ không sai biệt nhau bao nhiêu. Ta dám cam đoan xung quanh đây không có quầy hàng nào hơn nổi chúng ta đâu. Cho nên tuyệt đối là đáng giá..."
Dược Thiên Sầu nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía Đào Trung, hỏi: "Nàng nói có đúng không..."
Đào Trung khẽ ho khan, lúng túng đáp: "Danh tiếng của Vạn cổ Thông trên Tiên giới là miễn bàn. Nếu nàng đã nói như thế, vậy thì cũng không sai đâu..."
"Hai mươi bảy vạn, một bộ..." Dược Thiên Sầu sờ cằm thầm nói, dường như đang tính toán chuyện gì đó. Theo sau mới nhìn nữ nhân xinh đẹp trong quầy dò hỏi: "Nơi này có bao nhiêu bộ?"
Nữ nhân kia nho nhã lễ độ mỉm cười nói: "Ngươi muốn bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu..."
Dược Thiên Sầu chau mày hỏi lại: "Thật sự là không thề phục chế sao?"
Nữ nhân kia diễn cảm cóng đờ, dở khóc dở cười nói: "Đương nhiên có thể phục chế, bất quá phải hóa giải cấm chế đặc thù của chúng ta. Chỉ chúng ta mới có quyền phục chế, ngoại nhân thì vô pháp làm chuyện gì. Không dối gạt ngài, đây cũng là nguyên nhân ngài muốn mua bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu..."
Dược Thiên Sầu thở dài, xem ra lần này mình cần phải xuất huyết rồi. Theo sau khoát tay nói: "Quên đi, ngươi bán cho ta một trăm bộ!"
"Ách..." Nữ nhân kia sửng sốt, khóe miệng hơi nhếch lên, xấu hổ cười nói: "Ngài nói là muốn mua một trăm bộ sao..."
Đào Trung há miệng, thần tình không dám tin nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu chẳng quan tâm đến diễn cảm của người này. Chỉ cau mày nói: "Không nhiều không ít, đúng một trăm bộ...À phải, mua nhiều có được chiết khấu hay không?"
Sau khi nghe xác nhận xong, nữ nhân dung nhan xinh đẹp mới bình tĩnh xuống, mỉm cười đáp: "Tính ngài một bộ hai mươi bảy vạn Thần Phẩm Linh Thạch, một trăm bộ cũng chính là hai ngàn bảy trăm vạn Thần Phẩm Linh Thạch...n, thu ngài hai ngàn năm trăm vạn Thần Phẩm Linh Thạch, ngài thấy sao?"
"Thế cũng được." Dược Thiên Sầu gật đầu, bắt đầu cần thận quan sát đối phương.
"Ngài chờ một chút, ta giúp ngài thu dọn hàng hóa." Nữ nhân kia gật đầu, theo sau bước đến lấy hết ngọc điệp trên giá xuống, vài lão nhân từ phía sau cũng bước đến hỗ
Ừợ, rất nhanh đã phân loại xong một trăm bộ khác nhau. Cho hết vào một chiếc túi trữ vật nhỏ, sau đó liền giao cho Dược Thiên Sầu kiểm tra.
Dược Thiên Sầu tuy không có biện pháp nghiệm chứng, nhưng vẫn nhìn thoáng qua một chút, bất quá hắn tin tưởng danh hào của Vạn cổ Thông, nếu có thể trở thành thương hội lớn nhất Tiên giới, hiển nhiên sẽ không bao giờ động tay động chân vào hàng hóa đi? Thu hồi túi trữ vật xong, chính hắn cũng chuyển qua một chiếc túi giao cho đối phương nói: "Đếm đi!"
Nữ nhân kia nhanh chóng rót thần thức vào kiểm tra túi trữ vật, sau khi chứng kiến số lượng Thần Phẩm Linh Thạch xong, liền cười dài nói: "Hai ngàn năm trăm vạn Thần Phẩm Linh Thạch không thiếu một khối."
Nói xong quay đầu đem túi linh thạch chuyển giao cho một lão nhân ở phía sau. Khi xoay người nhìn lại, thì đã trông thấy Dược Thiên Sầu đang đi ra ngoài, lúc này không khỏi vội vàng kinh hô: "Chờ một chút!"
Dược Thiên Sầu xoay người cau mày nói: "Chúng ta đã thanh toán xong tiền hàng, chẳng lẽ còn có vấn đề gì sao?"
Nữ nhân kia nhanh chân bước tới trước người hắn, nho nhã mỉm cười giới thiệu nói: "Ta tên là Vạn Linh, không biết quý khách xưng hô như thế nào?"
Chẳng lẽ thấy lão tử ra tay hào phóng, nhìn trúng ý lão tử hay sao? Dược Thiên Sầu ngẫm lại thì thấy vẫn không thể có khả năng này. Nếu bình thường chỉ sợ hắn không dám xuất ra nhiều Thần Phẩm Linh Thạch như thế. Nhưng sau khi dạo quanh phố mới phát hiện ra, tiêu mấy ngàn vạn Thần Phẩm Linh Thạch còn chưa đủ mua vài gốc linh thảo, cho nên tuyệt đối không tính là khoe khoang chút nào.
"Ta chỉ là khách nhân đến mua hàng, bất tất phải lưu lại tính danh..." Dược Thiên Sầu khẽ cau mày nóiẵ
Vạn Linh nghe vậy thì không khỏi mỉm cười, theo sau lấy ra một tấm lệnh bài màu tử kim, nói: "Gia gia ta là chưởng môn Vạn cổ Thông, đây là lệnh bài của bổn môn giao tiếp cùng quý khách, vốn nằm trong phạm vi kinh doanh của chúng ta, nếu có chuyện gì cần hỗ trợ, chỉ cần sử dụng lệnh bài này thì sẽ được phục chu đáo, xin ngài hãy vui lòng nhận cho!"
Quả nhiên không phải cửa hàng binh thường! Dược Thiên Sầu giật mình, thứ này hẳn là cùng thẻ VTP kiếp trước cũng không sai biệt nhau bao nhiêu. Có lẽ sau này chính mình sẽ cần dùng đến, đưa tay nhận lấy, thoáng nhìn qua, trên mặt tấm lệnh bài hoa văn chỉ khắc ba chữ Vạn cổ Thông rất đơn giản. Nhưng ba chữ kia trông lại vô cùng sống động, giống như cao thủ đã thổi hồn vào trong đó.
Dược Thiên Sầu thu lệnh bài, chắp tay nói: "Tại hạ Dược Thiên Sầu, hôm nay còn nhiều chuyện phải làm, đành phải xin cáo từ!"
Vạn Linh ý cười trên mặt càng nồng đậm hơn, đưa tay thỉnh nói: "Đi thong thả, không tiễn!"
Hai người vừa đi ra khỏi cửa hàng, Đào Trung ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, tiền vốn của Dược Thiên Sầu quả thật đã làm cho hắn rung động sâu sắc. Hiện giờ mới phát hiện người ta và mình căn bản không phải là cùng một đẳng cấp. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Nhưng khiến cho hắn nghĩ không ra chính là, một khi đã có tiền, thì vì sao Dược Thiên Sầu còn muốn tham gia đại hội Thần Khư Cảnh nguy hiểm như thế. Đào Trung khẽ vuốt ve chiếc thủ trạc nằm trên cổ tay mình, lại liên tưởng đến những câu hỏi ngu ngốc của Dược Thiên Sầu. Rốt cuộc cũng có lời giải đáp, hắn hoài nghi Dược Thiên Sầu nhất định là đệ tử con nhà phú hào, thuộc cái thành phần hiếm khi được ra ngoài lịch lãm thế giới xung quanh...
Trong cửa hàng Vạn cổ Thông, mấy tên lão nhân đi tới phía sau người Vạn Linh, một người trong đó hỏi: "Bất quá chỉ là hai ngàn vạn Thần Phầm Linh Thạch thôi, đâu có đáng giá để tiểu thư tống xuất ra Tử Huyền Lệnh Bài như thế?"
Vạn Linh mỉm cười không đáp, một lão nhân khác ở phía sau nàng, đạm nhạt nói: "Có thể không đáng, nhưng cũng có thể rất đáng. Cho đến hôm nay ta còn chưa thấy qua người nào mua một lúc nhiều sách đến như thế, ha ha! Sách nói về những vật phẩm quý hiếm! Nếu không có chuyện gì thì đâu cần phải tốn nhiều tiền mua sách này. Hắn muốn tham khảo để vận dụng vào thực tế, hoặc chính là đầu óc hắn có vấn đề đi. Nhưng ngươi có chú ý tới những điểm khác thường hay không?"
Lão nhân lên tiếng lúc trước nghe vậy thì không khỏi nhíu mày trầm ngâm. Lúc này Vạn Linh mới xoay người nói: "Xem ra hắn chỉ là người vô môn vô phái, nhưng lại có thể tùy tay xuất ra hai ngàn vạn Thần Phẳm Linh Thạch, tuy nói hai ngàn vạn Thần Phẩm Linh Thạch đối với chúng ta không đáng kể bao nhiêu. Nhưng cũng không phải khoản tiền mà người bình thường có thể xuất ra được. Khiến cho ta khó hiểu nhất chính là, hắn đối với Vạn cổ Thông uy danh hiển hách dường như cũng không quen thuộc, còn nữa, ta nhìn không thấu tu vi của hắn, không biết ba vị trưởng lão có nhìn thấu không?"
Ba lão nhân ở phía sau thoáng đưa mắt nhìn nhau, xem diễn cảm trên mặt hẳn là cũng không nhìn ra. Bất quá một người trong đó đã nhanh chóng giải thích: "Có thể hắn đã dùng tiên đan che giấu tu vi rồi!"
"Hy vọng là như thế! Nếu không thì sẽ vô cùng kì quái" Vạn Linh trầm ngâm một phen, bỗng dưng bên ngoài truyền đến những tiếng kèn "U...UU...UUU", thanh âm bén nhọn xuyên thấu vào màng nhĩ.
Vạn Linh ngẩng đầu nhìn ra ngoài đường, chứng kiến đám người sôi nổi bay qua bay lại. Diễn cảm nhanh chóng trở nên nghiêm túc, nói: "Thần Khư Cảnh đã khai mở rồi, chúng ta mau đi nhìn xem! Cũng để cho nhóm đệ tử Vạn cổ Thông gia tăng thêm tự tin."
Ba lão nhân gật đầu, theo nàng phóng vút ra bên ngoài...
Tiếng kèn vang lên thì Đào Trung cùng Dược Thiên Sầu cũng vừa mới quay trở lại quầy hàng của Tứ Thông thương hội, không bao lâu sau những người khác cũng chen nhau tiến vào. Mọi người hưng phấn, sôi nổi bàn tán cùng nhau về chuyện tình Thần Khư Cảnh khai mở...
Bất quá Mục Binh đứng ở bên trong đều không có một chút phàn ứng nào, mọi người thoáng đưa mắt nhìn hắn đều cảm thấy kỳ quái. Dược Thiên Sầu không khỏi tò mò nói: "Mục hội trưởng, chẳng lẽ chúng ta không thể tiến vào Thần Khư Cảnh hay sao?"
Lúc này Mục Thiên Kiều đứng bên cạnh Mục Binh liền thay mặt hồi đáp: "Bên trong Thần Khư Cảnh linh khí phi thường sung túc, trải qua trăm năm thời gian mới khai mở một lần, không chừng sẽ xuất hiện thiên tài địa bảo. Lúc này đi vào, những trường cảnh chém giết là không thể tránh khỏi, thương vong cũng rất lớn, huống chi nhân số tiến vào lần này có những hơn mười vạn người. Chúng ta không vội, nửa ngày sau rồi mới tiến vào."
Mọi người tỉnh ngộ, Dược Thiên Sầu cũng cười đáp: "Đa tạ tiểu thư suy nghĩ thấu đáo."
Mục Thiên Kiều khẽ lắc đầu mỉm cười.
Lúc này Mục Binh bỗng nhiên hướng mọi người khom lưng hành lễ, diễn cảm ngưng trọng nói: "Lần này tiểu nữ sẽ cùng mọi người tiến vào Thần Khư Cảnh, còn phải nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn."
Nam Thiên Long đứng ở phía sau Mục Binh cũng khom lưng hành lễ.
Mọi người nhìn nhau không nói gì, đang hoài nghi có phải Mục Binh thèm tiền đến phát điên rồi không, cư nhiên lại dám cho nữ nhi của mình đi mạo hiểm. Nói thật, Mục Thiên Kiều vẫn khiến cho Dược Thiên Sầu thưởng thức, cho nên hắn cũng không muốn nàng xảy ra chuyện gì. Vì thế cau mày nói: "Mục hội trưởng, ngươi không phải không biết, đi vào bên trong Thần Khư Cảnh hoàn toàn phải xem vào vận khí. Ngươi hãy suy nghĩ thấu đáo đi! Có nhiều thứ đã mất thì không thể lấy lại được đâu."
Đào Trung nghiêng đầu thoáng liếc nhìn. Nữ nhân dung nhan xinh đẹp kia khẽ giật mình, cao thấp đánh giá Dược Thiên Sầu một cái, tuy rằng người này phỏng chừng không thể mua nổi, nhưng thái độ phục vụ vẫn nhiệt tình, lúc này đem vài bộ từ trên giá xuống, tươi cười nói: "Nếu như mua hết toàn bộ, tổng cộng sẽ cần hai mươi bảy vạn lẻ bốn khối Thần Phẩm Linh Thạch, nếu như ngài thành tâm muốn mua, chúng ta sẽ miễn con số lẻ, ngài chỉ cần xuất ra hai mươi bảy vạn Thần Phẩm Linh Thạch là được rồi?"
"Đắt như thế sao?" Dược Thiên Sầu sợ hãi than, đi tới trước giá đỡ vươn tay cầm lấy một khối ngọc điệp, rót thần thức vào kiểm tra, lại buông xuống, cau mày nói: "Không phải chỉ là sách chữ thôi sao, như thế nào bán đắt quá vậy..."
Nữ nhân dung nhan xinh đẹp ngượng ngùng một chút, theo sau vẫn duy trì thần tình mỉm cười nói: "Chất lượng của những thứ này là có được đảm bảo. Vốn đều là thủ bút của các vị cao thủ, trên phương diện thực tế gần như là chính xác hoàn mỹ không sai biệt nhau bao nhiêu. Ta dám cam đoan xung quanh đây không có quầy hàng nào hơn nổi chúng ta đâu. Cho nên tuyệt đối là đáng giá..."
Dược Thiên Sầu nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía Đào Trung, hỏi: "Nàng nói có đúng không..."
Đào Trung khẽ ho khan, lúng túng đáp: "Danh tiếng của Vạn cổ Thông trên Tiên giới là miễn bàn. Nếu nàng đã nói như thế, vậy thì cũng không sai đâu..."
"Hai mươi bảy vạn, một bộ..." Dược Thiên Sầu sờ cằm thầm nói, dường như đang tính toán chuyện gì đó. Theo sau mới nhìn nữ nhân xinh đẹp trong quầy dò hỏi: "Nơi này có bao nhiêu bộ?"
Nữ nhân kia nho nhã lễ độ mỉm cười nói: "Ngươi muốn bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu..."
Dược Thiên Sầu chau mày hỏi lại: "Thật sự là không thề phục chế sao?"
Nữ nhân kia diễn cảm cóng đờ, dở khóc dở cười nói: "Đương nhiên có thể phục chế, bất quá phải hóa giải cấm chế đặc thù của chúng ta. Chỉ chúng ta mới có quyền phục chế, ngoại nhân thì vô pháp làm chuyện gì. Không dối gạt ngài, đây cũng là nguyên nhân ngài muốn mua bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu..."
Dược Thiên Sầu thở dài, xem ra lần này mình cần phải xuất huyết rồi. Theo sau khoát tay nói: "Quên đi, ngươi bán cho ta một trăm bộ!"
"Ách..." Nữ nhân kia sửng sốt, khóe miệng hơi nhếch lên, xấu hổ cười nói: "Ngài nói là muốn mua một trăm bộ sao..."
Đào Trung há miệng, thần tình không dám tin nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu chẳng quan tâm đến diễn cảm của người này. Chỉ cau mày nói: "Không nhiều không ít, đúng một trăm bộ...À phải, mua nhiều có được chiết khấu hay không?"
Sau khi nghe xác nhận xong, nữ nhân dung nhan xinh đẹp mới bình tĩnh xuống, mỉm cười đáp: "Tính ngài một bộ hai mươi bảy vạn Thần Phẩm Linh Thạch, một trăm bộ cũng chính là hai ngàn bảy trăm vạn Thần Phẩm Linh Thạch...n, thu ngài hai ngàn năm trăm vạn Thần Phẩm Linh Thạch, ngài thấy sao?"
"Thế cũng được." Dược Thiên Sầu gật đầu, bắt đầu cần thận quan sát đối phương.
"Ngài chờ một chút, ta giúp ngài thu dọn hàng hóa." Nữ nhân kia gật đầu, theo sau bước đến lấy hết ngọc điệp trên giá xuống, vài lão nhân từ phía sau cũng bước đến hỗ
Ừợ, rất nhanh đã phân loại xong một trăm bộ khác nhau. Cho hết vào một chiếc túi trữ vật nhỏ, sau đó liền giao cho Dược Thiên Sầu kiểm tra.
Dược Thiên Sầu tuy không có biện pháp nghiệm chứng, nhưng vẫn nhìn thoáng qua một chút, bất quá hắn tin tưởng danh hào của Vạn cổ Thông, nếu có thể trở thành thương hội lớn nhất Tiên giới, hiển nhiên sẽ không bao giờ động tay động chân vào hàng hóa đi? Thu hồi túi trữ vật xong, chính hắn cũng chuyển qua một chiếc túi giao cho đối phương nói: "Đếm đi!"
Nữ nhân kia nhanh chóng rót thần thức vào kiểm tra túi trữ vật, sau khi chứng kiến số lượng Thần Phẩm Linh Thạch xong, liền cười dài nói: "Hai ngàn năm trăm vạn Thần Phẩm Linh Thạch không thiếu một khối."
Nói xong quay đầu đem túi linh thạch chuyển giao cho một lão nhân ở phía sau. Khi xoay người nhìn lại, thì đã trông thấy Dược Thiên Sầu đang đi ra ngoài, lúc này không khỏi vội vàng kinh hô: "Chờ một chút!"
Dược Thiên Sầu xoay người cau mày nói: "Chúng ta đã thanh toán xong tiền hàng, chẳng lẽ còn có vấn đề gì sao?"
Nữ nhân kia nhanh chân bước tới trước người hắn, nho nhã mỉm cười giới thiệu nói: "Ta tên là Vạn Linh, không biết quý khách xưng hô như thế nào?"
Chẳng lẽ thấy lão tử ra tay hào phóng, nhìn trúng ý lão tử hay sao? Dược Thiên Sầu ngẫm lại thì thấy vẫn không thể có khả năng này. Nếu bình thường chỉ sợ hắn không dám xuất ra nhiều Thần Phẩm Linh Thạch như thế. Nhưng sau khi dạo quanh phố mới phát hiện ra, tiêu mấy ngàn vạn Thần Phẩm Linh Thạch còn chưa đủ mua vài gốc linh thảo, cho nên tuyệt đối không tính là khoe khoang chút nào.
"Ta chỉ là khách nhân đến mua hàng, bất tất phải lưu lại tính danh..." Dược Thiên Sầu khẽ cau mày nóiẵ
Vạn Linh nghe vậy thì không khỏi mỉm cười, theo sau lấy ra một tấm lệnh bài màu tử kim, nói: "Gia gia ta là chưởng môn Vạn cổ Thông, đây là lệnh bài của bổn môn giao tiếp cùng quý khách, vốn nằm trong phạm vi kinh doanh của chúng ta, nếu có chuyện gì cần hỗ trợ, chỉ cần sử dụng lệnh bài này thì sẽ được phục chu đáo, xin ngài hãy vui lòng nhận cho!"
Quả nhiên không phải cửa hàng binh thường! Dược Thiên Sầu giật mình, thứ này hẳn là cùng thẻ VTP kiếp trước cũng không sai biệt nhau bao nhiêu. Có lẽ sau này chính mình sẽ cần dùng đến, đưa tay nhận lấy, thoáng nhìn qua, trên mặt tấm lệnh bài hoa văn chỉ khắc ba chữ Vạn cổ Thông rất đơn giản. Nhưng ba chữ kia trông lại vô cùng sống động, giống như cao thủ đã thổi hồn vào trong đó.
Dược Thiên Sầu thu lệnh bài, chắp tay nói: "Tại hạ Dược Thiên Sầu, hôm nay còn nhiều chuyện phải làm, đành phải xin cáo từ!"
Vạn Linh ý cười trên mặt càng nồng đậm hơn, đưa tay thỉnh nói: "Đi thong thả, không tiễn!"
Hai người vừa đi ra khỏi cửa hàng, Đào Trung ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, tiền vốn của Dược Thiên Sầu quả thật đã làm cho hắn rung động sâu sắc. Hiện giờ mới phát hiện người ta và mình căn bản không phải là cùng một đẳng cấp. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Nhưng khiến cho hắn nghĩ không ra chính là, một khi đã có tiền, thì vì sao Dược Thiên Sầu còn muốn tham gia đại hội Thần Khư Cảnh nguy hiểm như thế. Đào Trung khẽ vuốt ve chiếc thủ trạc nằm trên cổ tay mình, lại liên tưởng đến những câu hỏi ngu ngốc của Dược Thiên Sầu. Rốt cuộc cũng có lời giải đáp, hắn hoài nghi Dược Thiên Sầu nhất định là đệ tử con nhà phú hào, thuộc cái thành phần hiếm khi được ra ngoài lịch lãm thế giới xung quanh...
Trong cửa hàng Vạn cổ Thông, mấy tên lão nhân đi tới phía sau người Vạn Linh, một người trong đó hỏi: "Bất quá chỉ là hai ngàn vạn Thần Phầm Linh Thạch thôi, đâu có đáng giá để tiểu thư tống xuất ra Tử Huyền Lệnh Bài như thế?"
Vạn Linh mỉm cười không đáp, một lão nhân khác ở phía sau nàng, đạm nhạt nói: "Có thể không đáng, nhưng cũng có thể rất đáng. Cho đến hôm nay ta còn chưa thấy qua người nào mua một lúc nhiều sách đến như thế, ha ha! Sách nói về những vật phẩm quý hiếm! Nếu không có chuyện gì thì đâu cần phải tốn nhiều tiền mua sách này. Hắn muốn tham khảo để vận dụng vào thực tế, hoặc chính là đầu óc hắn có vấn đề đi. Nhưng ngươi có chú ý tới những điểm khác thường hay không?"
Lão nhân lên tiếng lúc trước nghe vậy thì không khỏi nhíu mày trầm ngâm. Lúc này Vạn Linh mới xoay người nói: "Xem ra hắn chỉ là người vô môn vô phái, nhưng lại có thể tùy tay xuất ra hai ngàn vạn Thần Phẳm Linh Thạch, tuy nói hai ngàn vạn Thần Phẩm Linh Thạch đối với chúng ta không đáng kể bao nhiêu. Nhưng cũng không phải khoản tiền mà người bình thường có thể xuất ra được. Khiến cho ta khó hiểu nhất chính là, hắn đối với Vạn cổ Thông uy danh hiển hách dường như cũng không quen thuộc, còn nữa, ta nhìn không thấu tu vi của hắn, không biết ba vị trưởng lão có nhìn thấu không?"
Ba lão nhân ở phía sau thoáng đưa mắt nhìn nhau, xem diễn cảm trên mặt hẳn là cũng không nhìn ra. Bất quá một người trong đó đã nhanh chóng giải thích: "Có thể hắn đã dùng tiên đan che giấu tu vi rồi!"
"Hy vọng là như thế! Nếu không thì sẽ vô cùng kì quái" Vạn Linh trầm ngâm một phen, bỗng dưng bên ngoài truyền đến những tiếng kèn "U...UU...UUU", thanh âm bén nhọn xuyên thấu vào màng nhĩ.
Vạn Linh ngẩng đầu nhìn ra ngoài đường, chứng kiến đám người sôi nổi bay qua bay lại. Diễn cảm nhanh chóng trở nên nghiêm túc, nói: "Thần Khư Cảnh đã khai mở rồi, chúng ta mau đi nhìn xem! Cũng để cho nhóm đệ tử Vạn cổ Thông gia tăng thêm tự tin."
Ba lão nhân gật đầu, theo nàng phóng vút ra bên ngoài...
Tiếng kèn vang lên thì Đào Trung cùng Dược Thiên Sầu cũng vừa mới quay trở lại quầy hàng của Tứ Thông thương hội, không bao lâu sau những người khác cũng chen nhau tiến vào. Mọi người hưng phấn, sôi nổi bàn tán cùng nhau về chuyện tình Thần Khư Cảnh khai mở...
Bất quá Mục Binh đứng ở bên trong đều không có một chút phàn ứng nào, mọi người thoáng đưa mắt nhìn hắn đều cảm thấy kỳ quái. Dược Thiên Sầu không khỏi tò mò nói: "Mục hội trưởng, chẳng lẽ chúng ta không thể tiến vào Thần Khư Cảnh hay sao?"
Lúc này Mục Thiên Kiều đứng bên cạnh Mục Binh liền thay mặt hồi đáp: "Bên trong Thần Khư Cảnh linh khí phi thường sung túc, trải qua trăm năm thời gian mới khai mở một lần, không chừng sẽ xuất hiện thiên tài địa bảo. Lúc này đi vào, những trường cảnh chém giết là không thể tránh khỏi, thương vong cũng rất lớn, huống chi nhân số tiến vào lần này có những hơn mười vạn người. Chúng ta không vội, nửa ngày sau rồi mới tiến vào."
Mọi người tỉnh ngộ, Dược Thiên Sầu cũng cười đáp: "Đa tạ tiểu thư suy nghĩ thấu đáo."
Mục Thiên Kiều khẽ lắc đầu mỉm cười.
Lúc này Mục Binh bỗng nhiên hướng mọi người khom lưng hành lễ, diễn cảm ngưng trọng nói: "Lần này tiểu nữ sẽ cùng mọi người tiến vào Thần Khư Cảnh, còn phải nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn."
Nam Thiên Long đứng ở phía sau Mục Binh cũng khom lưng hành lễ.
Mọi người nhìn nhau không nói gì, đang hoài nghi có phải Mục Binh thèm tiền đến phát điên rồi không, cư nhiên lại dám cho nữ nhi của mình đi mạo hiểm. Nói thật, Mục Thiên Kiều vẫn khiến cho Dược Thiên Sầu thưởng thức, cho nên hắn cũng không muốn nàng xảy ra chuyện gì. Vì thế cau mày nói: "Mục hội trưởng, ngươi không phải không biết, đi vào bên trong Thần Khư Cảnh hoàn toàn phải xem vào vận khí. Ngươi hãy suy nghĩ thấu đáo đi! Có nhiều thứ đã mất thì không thể lấy lại được đâu."
/1255
|