Trong đám người có mặt ở đây, Lộng Trúc là người đổ mồ hôi nhiều nhất không thể hoài nghi. Hắn không hiểu vì sao Dược Thiên Sầu lại muốn khiêu khích bức đám người Bùi Phóng xuất thủ?
Thế nhưng vừa rồi Dược Thiên Sầu thuấn di, Lộng Trúc phát hiện ra mình vẫn còn hiểu nông cạn về Dược Thiên Sầu. Hơn nữa gã tiểu tử này không bao giờ khinh suất anh hùng rơm. Làm như thế nhất định phải là có nguyên nhân!
Mặc dù suy nghĩ như thế, nhưng Lộng Trúc vẫn ngưng thần cành giác. Nếu phát hiện tình huống không đúng liền ra tay cứu người.
Trong Linh Phương Cốc đã lặng ngắt như tờ, chỉ có những cơn gió nhẹ vi vu thổi qua. Tất cả chúng nhân ánh mắt đều tập trung lên bốn người kia, lộ ra thần sắc mong chờ. Đối với lĩnh chủ chư quốc mà nói, vô luận ai thắng ai thua đều rất tốt. Chết càng nhiều càng hay, tốt nhất là chết hết toàn bộ ah! Cái gì mà Chưởng Hình Sứ, cái gì mà ba vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, tất cả đều chết sạch mới là hay nhất. Đương nhiên, đối với Yến Truy Tinh, nếu được lựa chọn, hắn sẽ cầu mong cho Dược Thiên Sầu là người phải chết đầu tiên.
Bầu không khí hết sức căng thẳng, chúng nhân khẽ nhúc nhích khóe mắt. Chỉ thấy Dược Thiên Sầu chậm rãi giương tay chỉ về phía ba người, hừ lạnh nói: "Dám ngăn cản Chưởng Hình Sứ trách phạt, lá gan quả nhiên không nhỏ!"
Ba người nghe vậy lửa giận trong lòng đại tăng, thoáng nhìn nhau trên mặt lộ ra một tia tàn nhẫn. Khi đã bị bức tới trình độ này, vậy cũng không còn đường lùi nữa. Bùi Phóng khuôn mặt thịt béo run run run vì tức giận, nói: "Nếu Chưởng Hình Sứ đã muốn gây chuyện. Vậy cũng đừng trách chúng ta đây sẽ không khách sáo..."
Còn chưa nói dứt lời, Bùi Phóng thoáng nhìn xuống tay mình, thì không khỏi sợ đến mức hồn bay phách tán. Chỉ thấy chuôi Lam Nhan Yêu Đao trong tay không biết từ lúc nào đã biến mất, những mảnh vụn li ti màu xanh lam đang rơi xuống dưới chân...
Thích Cửu Quân đồng dạng cũng cảm thấy nơi tay trống rỗng, ánh mắt vừa liếc xuống. Cả người nhất thời cứng đờ lại, bởi vì hắn không nhìn thấy Quân Lâm Xích đâu nữa...Dưới ánh dương quang chiếu sáng, chỉ thấy một mảnh bụi phấn màu hoàng kim rực rỡ bay theo cơn gió. u Dương Đạt hai mắt cũng đang trợn trừng, không dám tin vươn hai bàn tay lên...
Ba người nháy mắt thần tình đã biến thành trắng bệch, đứng ngây ra như phỗng ngay tại chỗ. Nhịp hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, một tia cảm xúc sợ hãi lan tràn trên khuôn mặt của bọn hắn. Ba người chỉ cảm nhận được đối phương vừa tập trung chân khí. Nhưng không biết đối phương xuất thủ như thế nào. Ẵ. BỞi vì không biết nên ba người bọn hắn mới bị chấn hám thành cái hình dạng này.
Dưới ánh dương quang sáng lạn, màu xanh lam, màu vàng cùng màu đen hòa vào nhau phiêu diêu ở trong không khí, tạo nên một cảnh sắc phi thường mê người. Nhưng đối với sắc thái tươi đẹp kia, chúng nhân tại đương trường đột nhiên lại cảm thấy sống lưng lạnh buốt, dường như nghe thấy chân khí tử vong đang vô thanh vô tức bước đến gần.
Nguyên bản chúng nhân còn cảm thấy có chút buồn cười về cái đầu đuôi sam của Dược Thiên Sầu. Nhưng lúc này chứng kiến cái bóng lưng huy chưởng đứng sừng sững kia, mọi người trong lòng lại không khỏi nảy sinh cảm giác áp bức ngạt thở!
Lúc trước còn đang hoài nghi vì sao Tất Trường Xuân dám truyền chức vị Chưởng Hình Sứ cho Dược Thiên Sầu. Nhưng bây giờ, hết thảy nghi hoặc cũng đều đã tan biến, sẽ không một ai còn hoài nghi về quyết định này của Tất Trường Xuân nữa rồi.
Yến Truy Tinh song quyền nắm chặt đến mức sít sao, khiến cho các đốt ngón tay biến thành trắng bệch. Hắn im lặng thầm nói với chính mình, đây tuyệt đối là chuyện tình không thể nào. Sau lưng nhất định là có kĩ xảo, nếu không lúc Dược Thiên Sầu giao đấu với mình, cũng sẽ không đến mức bị chính mình đánh cho hộc máu...
Lúc này ba người Bùi Phóng đứng ngây ra như phỗng. Thậm chí bọn hắn còn tưởng tượng, nếu một chưởng kia của Dược Thiên Sầu không nhằm vào pháp bảo trong tay bọn hắn. Mà là nhằm lên trên người bọn hắn, thì sẽ có hậu quả gì? Phải chăng chính là hậu quả phi thường đáng sợ!
Bùi Phóng trong lòng cười khổ, sớm đã phải nghĩ Tất Trường Xuân sẽ không bao giờ đem chức vị Chưởng Hình Sứ giao cho một người vô năng! Cả đời mình vẫn luôn toan tính cần thận, vì sao lại không nghĩ ra điểm này đây? Bất quá đối phương hiển nhiên là không muốn buông tha cho chính mình. Một khi đã như vậy thì...
Ba người thoáng trao đổi ánh mắt một cái, liền đã hiểu rõ ý tứ của đối phương. Trong nhãn tình mơ hồ xuất hiện một tia lãnh khốc. Bọn hắn có khả năng hỗn đến cảnh giới này ở trong tu chân giới, cũng không phải dựa vào co duỗi cúi đầu trước mặt địch nhân. Mà còn có ba khỏa tâm ngoan thủ lạt, mỗi khi đối địch đều họp sức nhau lại...
Ờ trong khoảng khắc này, chúng nhân hai mắt căng ra quan sát. Chỉ thấy ba người Bùi Phóng đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Nhưng ba người còn chưa kịp xuất thủ, thì Dược Thiên Sầu đã giống như hóa thành nước, nhanh chóng chìm xuống dưới lòng đất. Hơn nữa, ngay cả một chút gạn sóng cũng đều không có...
Chúng nhân còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, nhưng sau khi chứng kiến mặt đất chấn hám như một hợp chất lỏng, Dược Thiên Sầu trực tiếp chìm xuống bên dưới lòng đất, thì không khỏi kì quái. Ngay sau khi Dược Thiên Sầu biến mất, mặt đất cũng liền trở về trạng thái bình thường như cũ. Nhìn không thấy vết tích gì lưu lại!
Đúng lúc này điện quang chóp lên, ba đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở vị trí Dược Thiên Sầu biến mất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Oanh.., oanh.., oanh...!" Những tiếng nổ vang lên liên tiếp, Linh Phương Cốc rung chuyển dữ dội. Trong phút chốc đất đá bắn văng tung tóe, khí lãng cuồn cuộn điên cuồng khuếch tán ra mà tàn phá bốn phương tám hướng. Chúng nhân tại đương trường dựa vào tu vi cao thâm còn miễn cướng tránh thoát khỏi dư chấn, nhưng thảm thực vật bốn phía xung quanh nhất thời đều bị khí lãng cuốn bay gốc đi.
Khói bụi tung bay giăng kín bốn phía, mành đất trung tâm đã xuất hiện một chiếc hố sâu đường kính rộng đến mấy chục thước. Mà thoạt nhìn cũng không trông thấy đáy. Bởi vì phía bên dưới hoàn toàn là một mảnh tối đen như mực...Ba vị Hóa Thần hậu kỳ liên thủ ra tay quả nhiên uy lực không hề binh thường...!
Dược Thiên Sầu vừa mới chui xuống dưới lòng đất, mọi người cũng không biết là hắn còn sống hay đã chết rồi. Ba người Bùi Phóng ánh mắt cảnh giác nhìn xuống dưới hố sâu, thần thức phóng xuống tìm kiếm, không dám buông tha bất luận động tĩnh gì. Thế nhưng thần thức của ba người đã phóng xuống rất sâu rồi, mà vẫn không phát hiện ra được một chút động tĩnh nào.
Đúng lúc này, một cỗ chân khí âm trầm khủng bố từ bên dưới hố sâu, điên cuồng phóng vút lên, trực tiếp bao phủ lấy ba người. Bùi Phóng thoáng rùng mình một cái,
Cắn răng quát: "Hắn còn ở phía dưới, chúng ta liều mạng thôi!"
Ba thân ảnh không hẹn mà đồng thời lao xuống dưới hố. Lúc này có rất nhiều người đã phóng lên không trung, muốn quan sát động tĩnh giao tranh phía dưới. Nhưng chuyện tình kì quái bỗng dưng đã xuất hiện, chỉ thấy mặt đất bất thinh lình gợn lên từng đợt sóng lãng, miệng chiếc hố rộng mấy chục thước trong khoảnh khắc đã dung hợp vào nhau. Mặt đất hoàn toàn khôi phục hình dạng bình thường, tựa như chưa từng phát sinh qua chuyện tình gì cả.
Chúng nhân xung quanh kinh hãi, cho tới hôm nay đều chưa từng nhìn thấy qua cảnh tượng kì quái như thế. Đúng lúc này, mặt đất lại bắt đầu run rẩy, mơ hồ còn nghe thấy phía bên dưới truyền lên những tiếng động ầm ầm. Hiển nhiên là bốn người kia đang giao thủ ở bên trong lòng đất.
Chúng nhân thoáng đưa mắt nhìn nhau, không tưởng tưởng nổi, tràng cảnh giao phong bên dưới rốt cuộc là sẽ khủng bố tới trình độ nào. Mà những thanh âm chấn vang dường như càng lúc càng nhiều và nóng nảy hơn.
Trên sườn núi Ngạc Tiên Quân hai mắt vẫn lóe ra tinh quang như cũ. Còn Lộng Trúc thì vô cùng khẩn trương, thầm mắng tên gia hỏa kia như thế nào lại chui xuống dưới đất. Khiến cho mình vô pháp tương cứu được hắn khi gặp phải thời khắc nguy hiểm ah!
Lộng Trúc không biết rằng, ngay khi ba người Bùi Phóng xâm nhấp xuống bên dưới hố sâu, thì liền đã cảm thấy bất hảo! Lúc này lòng đất giống như một sinh vật sống bình thường, nháy mắt phong bế đường lui của bọn hắn không nói, mà còn đưa bọn hắn xuống dưới độ sâu những hai ba ngàn thước. Nếu chỉ vùi lấp thì không cần nhắc đến làm gì, cố tình lòng đất còn ép chặt vào, tựa hồ như muốn nghiền nát bọn hắn thành bột phấn bình thường. Ba người chưa từng gặp qua tình huống kì quái như thế này, trong lúc hoảng sợ liền liều mạng phóng xuất ra cương khí hộ thân, để chống đỡ áp lực xung quanh đang dồn nén đến.
Ngoại nhân không thề tưởng tượng được áp lực ở bên dưới lòng đất hai ba ngàn thước sẽ khủng bố đến nhường nào. Đây chính là lực lượng vận chuyển của lóp vỏ trái đất ah! Cường hãn tới mức khiến cho tầng cương khí hộ thân của ba người Bùi Phóng như muốn vỡ ra.
May mắn tu vi của bọn hắn cao thâm, miễn cưỡng có thể chống chọi thêm được chốc lát. Dưới tình huống này, ba người Bùi Phóng đành phải điên cuồng phát chưởng ra bốn phía xung quanh, vì sợ Dược Thiên Sầu sẽ bất thinh linh ra tay đánh lén. Tuy nhiên ngay cả bóng ảnh Dược Thiên Sầu cũng đều không hề nhìn thấy. Ba người càng đánh càng hoảng sợ, phát hiện vô luận công kích cường đại tới nhường nào, thì cũng như vướng phải bùn lầy, không hề phát sinh ra một chút hiệu quả, lóp đất bốn phía xung quanh vừa mới bị oanh nát, lại nhanh chóng tập trung đè ép về phía này!
Cho tới hôm nay bọn hắn cũng chưa từng nghĩ qua, mặt đất bình thường trầm ổn khô khan, thế nhưng đến khi chuyển động lại đáng sợ tới mức này. Khiến cho người ta cảm giác như không thể phản kháng. Hiển nhiên nếu còn ở dưới lòng đất thêm nữa, thì ba người bọn hắn sẽ chỉ có con đường chết mà thôi. Bùi Phóng hoảng hốt kinh hô: "Không cần tiêu hao chân nguyên nữa! Chúng ta đánh thẳng lên phía trên. Sau khi thoát ra ngoài rồi mới tính tiếp!"
Ba người nhanh chóng dựa vào tu vi cường hãn, phóng chưởng oanh thẳng lên phía trên đầu...
Thế nhưng vừa rồi Dược Thiên Sầu thuấn di, Lộng Trúc phát hiện ra mình vẫn còn hiểu nông cạn về Dược Thiên Sầu. Hơn nữa gã tiểu tử này không bao giờ khinh suất anh hùng rơm. Làm như thế nhất định phải là có nguyên nhân!
Mặc dù suy nghĩ như thế, nhưng Lộng Trúc vẫn ngưng thần cành giác. Nếu phát hiện tình huống không đúng liền ra tay cứu người.
Trong Linh Phương Cốc đã lặng ngắt như tờ, chỉ có những cơn gió nhẹ vi vu thổi qua. Tất cả chúng nhân ánh mắt đều tập trung lên bốn người kia, lộ ra thần sắc mong chờ. Đối với lĩnh chủ chư quốc mà nói, vô luận ai thắng ai thua đều rất tốt. Chết càng nhiều càng hay, tốt nhất là chết hết toàn bộ ah! Cái gì mà Chưởng Hình Sứ, cái gì mà ba vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, tất cả đều chết sạch mới là hay nhất. Đương nhiên, đối với Yến Truy Tinh, nếu được lựa chọn, hắn sẽ cầu mong cho Dược Thiên Sầu là người phải chết đầu tiên.
Bầu không khí hết sức căng thẳng, chúng nhân khẽ nhúc nhích khóe mắt. Chỉ thấy Dược Thiên Sầu chậm rãi giương tay chỉ về phía ba người, hừ lạnh nói: "Dám ngăn cản Chưởng Hình Sứ trách phạt, lá gan quả nhiên không nhỏ!"
Ba người nghe vậy lửa giận trong lòng đại tăng, thoáng nhìn nhau trên mặt lộ ra một tia tàn nhẫn. Khi đã bị bức tới trình độ này, vậy cũng không còn đường lùi nữa. Bùi Phóng khuôn mặt thịt béo run run run vì tức giận, nói: "Nếu Chưởng Hình Sứ đã muốn gây chuyện. Vậy cũng đừng trách chúng ta đây sẽ không khách sáo..."
Còn chưa nói dứt lời, Bùi Phóng thoáng nhìn xuống tay mình, thì không khỏi sợ đến mức hồn bay phách tán. Chỉ thấy chuôi Lam Nhan Yêu Đao trong tay không biết từ lúc nào đã biến mất, những mảnh vụn li ti màu xanh lam đang rơi xuống dưới chân...
Thích Cửu Quân đồng dạng cũng cảm thấy nơi tay trống rỗng, ánh mắt vừa liếc xuống. Cả người nhất thời cứng đờ lại, bởi vì hắn không nhìn thấy Quân Lâm Xích đâu nữa...Dưới ánh dương quang chiếu sáng, chỉ thấy một mảnh bụi phấn màu hoàng kim rực rỡ bay theo cơn gió. u Dương Đạt hai mắt cũng đang trợn trừng, không dám tin vươn hai bàn tay lên...
Ba người nháy mắt thần tình đã biến thành trắng bệch, đứng ngây ra như phỗng ngay tại chỗ. Nhịp hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, một tia cảm xúc sợ hãi lan tràn trên khuôn mặt của bọn hắn. Ba người chỉ cảm nhận được đối phương vừa tập trung chân khí. Nhưng không biết đối phương xuất thủ như thế nào. Ẵ. BỞi vì không biết nên ba người bọn hắn mới bị chấn hám thành cái hình dạng này.
Dưới ánh dương quang sáng lạn, màu xanh lam, màu vàng cùng màu đen hòa vào nhau phiêu diêu ở trong không khí, tạo nên một cảnh sắc phi thường mê người. Nhưng đối với sắc thái tươi đẹp kia, chúng nhân tại đương trường đột nhiên lại cảm thấy sống lưng lạnh buốt, dường như nghe thấy chân khí tử vong đang vô thanh vô tức bước đến gần.
Nguyên bản chúng nhân còn cảm thấy có chút buồn cười về cái đầu đuôi sam của Dược Thiên Sầu. Nhưng lúc này chứng kiến cái bóng lưng huy chưởng đứng sừng sững kia, mọi người trong lòng lại không khỏi nảy sinh cảm giác áp bức ngạt thở!
Lúc trước còn đang hoài nghi vì sao Tất Trường Xuân dám truyền chức vị Chưởng Hình Sứ cho Dược Thiên Sầu. Nhưng bây giờ, hết thảy nghi hoặc cũng đều đã tan biến, sẽ không một ai còn hoài nghi về quyết định này của Tất Trường Xuân nữa rồi.
Yến Truy Tinh song quyền nắm chặt đến mức sít sao, khiến cho các đốt ngón tay biến thành trắng bệch. Hắn im lặng thầm nói với chính mình, đây tuyệt đối là chuyện tình không thể nào. Sau lưng nhất định là có kĩ xảo, nếu không lúc Dược Thiên Sầu giao đấu với mình, cũng sẽ không đến mức bị chính mình đánh cho hộc máu...
Lúc này ba người Bùi Phóng đứng ngây ra như phỗng. Thậm chí bọn hắn còn tưởng tượng, nếu một chưởng kia của Dược Thiên Sầu không nhằm vào pháp bảo trong tay bọn hắn. Mà là nhằm lên trên người bọn hắn, thì sẽ có hậu quả gì? Phải chăng chính là hậu quả phi thường đáng sợ!
Bùi Phóng trong lòng cười khổ, sớm đã phải nghĩ Tất Trường Xuân sẽ không bao giờ đem chức vị Chưởng Hình Sứ giao cho một người vô năng! Cả đời mình vẫn luôn toan tính cần thận, vì sao lại không nghĩ ra điểm này đây? Bất quá đối phương hiển nhiên là không muốn buông tha cho chính mình. Một khi đã như vậy thì...
Ba người thoáng trao đổi ánh mắt một cái, liền đã hiểu rõ ý tứ của đối phương. Trong nhãn tình mơ hồ xuất hiện một tia lãnh khốc. Bọn hắn có khả năng hỗn đến cảnh giới này ở trong tu chân giới, cũng không phải dựa vào co duỗi cúi đầu trước mặt địch nhân. Mà còn có ba khỏa tâm ngoan thủ lạt, mỗi khi đối địch đều họp sức nhau lại...
Ờ trong khoảng khắc này, chúng nhân hai mắt căng ra quan sát. Chỉ thấy ba người Bùi Phóng đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Nhưng ba người còn chưa kịp xuất thủ, thì Dược Thiên Sầu đã giống như hóa thành nước, nhanh chóng chìm xuống dưới lòng đất. Hơn nữa, ngay cả một chút gạn sóng cũng đều không có...
Chúng nhân còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, nhưng sau khi chứng kiến mặt đất chấn hám như một hợp chất lỏng, Dược Thiên Sầu trực tiếp chìm xuống bên dưới lòng đất, thì không khỏi kì quái. Ngay sau khi Dược Thiên Sầu biến mất, mặt đất cũng liền trở về trạng thái bình thường như cũ. Nhìn không thấy vết tích gì lưu lại!
Đúng lúc này điện quang chóp lên, ba đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở vị trí Dược Thiên Sầu biến mất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Oanh.., oanh.., oanh...!" Những tiếng nổ vang lên liên tiếp, Linh Phương Cốc rung chuyển dữ dội. Trong phút chốc đất đá bắn văng tung tóe, khí lãng cuồn cuộn điên cuồng khuếch tán ra mà tàn phá bốn phương tám hướng. Chúng nhân tại đương trường dựa vào tu vi cao thâm còn miễn cướng tránh thoát khỏi dư chấn, nhưng thảm thực vật bốn phía xung quanh nhất thời đều bị khí lãng cuốn bay gốc đi.
Khói bụi tung bay giăng kín bốn phía, mành đất trung tâm đã xuất hiện một chiếc hố sâu đường kính rộng đến mấy chục thước. Mà thoạt nhìn cũng không trông thấy đáy. Bởi vì phía bên dưới hoàn toàn là một mảnh tối đen như mực...Ba vị Hóa Thần hậu kỳ liên thủ ra tay quả nhiên uy lực không hề binh thường...!
Dược Thiên Sầu vừa mới chui xuống dưới lòng đất, mọi người cũng không biết là hắn còn sống hay đã chết rồi. Ba người Bùi Phóng ánh mắt cảnh giác nhìn xuống dưới hố sâu, thần thức phóng xuống tìm kiếm, không dám buông tha bất luận động tĩnh gì. Thế nhưng thần thức của ba người đã phóng xuống rất sâu rồi, mà vẫn không phát hiện ra được một chút động tĩnh nào.
Đúng lúc này, một cỗ chân khí âm trầm khủng bố từ bên dưới hố sâu, điên cuồng phóng vút lên, trực tiếp bao phủ lấy ba người. Bùi Phóng thoáng rùng mình một cái,
Cắn răng quát: "Hắn còn ở phía dưới, chúng ta liều mạng thôi!"
Ba thân ảnh không hẹn mà đồng thời lao xuống dưới hố. Lúc này có rất nhiều người đã phóng lên không trung, muốn quan sát động tĩnh giao tranh phía dưới. Nhưng chuyện tình kì quái bỗng dưng đã xuất hiện, chỉ thấy mặt đất bất thinh lình gợn lên từng đợt sóng lãng, miệng chiếc hố rộng mấy chục thước trong khoảnh khắc đã dung hợp vào nhau. Mặt đất hoàn toàn khôi phục hình dạng bình thường, tựa như chưa từng phát sinh qua chuyện tình gì cả.
Chúng nhân xung quanh kinh hãi, cho tới hôm nay đều chưa từng nhìn thấy qua cảnh tượng kì quái như thế. Đúng lúc này, mặt đất lại bắt đầu run rẩy, mơ hồ còn nghe thấy phía bên dưới truyền lên những tiếng động ầm ầm. Hiển nhiên là bốn người kia đang giao thủ ở bên trong lòng đất.
Chúng nhân thoáng đưa mắt nhìn nhau, không tưởng tưởng nổi, tràng cảnh giao phong bên dưới rốt cuộc là sẽ khủng bố tới trình độ nào. Mà những thanh âm chấn vang dường như càng lúc càng nhiều và nóng nảy hơn.
Trên sườn núi Ngạc Tiên Quân hai mắt vẫn lóe ra tinh quang như cũ. Còn Lộng Trúc thì vô cùng khẩn trương, thầm mắng tên gia hỏa kia như thế nào lại chui xuống dưới đất. Khiến cho mình vô pháp tương cứu được hắn khi gặp phải thời khắc nguy hiểm ah!
Lộng Trúc không biết rằng, ngay khi ba người Bùi Phóng xâm nhấp xuống bên dưới hố sâu, thì liền đã cảm thấy bất hảo! Lúc này lòng đất giống như một sinh vật sống bình thường, nháy mắt phong bế đường lui của bọn hắn không nói, mà còn đưa bọn hắn xuống dưới độ sâu những hai ba ngàn thước. Nếu chỉ vùi lấp thì không cần nhắc đến làm gì, cố tình lòng đất còn ép chặt vào, tựa hồ như muốn nghiền nát bọn hắn thành bột phấn bình thường. Ba người chưa từng gặp qua tình huống kì quái như thế này, trong lúc hoảng sợ liền liều mạng phóng xuất ra cương khí hộ thân, để chống đỡ áp lực xung quanh đang dồn nén đến.
Ngoại nhân không thề tưởng tượng được áp lực ở bên dưới lòng đất hai ba ngàn thước sẽ khủng bố đến nhường nào. Đây chính là lực lượng vận chuyển của lóp vỏ trái đất ah! Cường hãn tới mức khiến cho tầng cương khí hộ thân của ba người Bùi Phóng như muốn vỡ ra.
May mắn tu vi của bọn hắn cao thâm, miễn cưỡng có thể chống chọi thêm được chốc lát. Dưới tình huống này, ba người Bùi Phóng đành phải điên cuồng phát chưởng ra bốn phía xung quanh, vì sợ Dược Thiên Sầu sẽ bất thinh linh ra tay đánh lén. Tuy nhiên ngay cả bóng ảnh Dược Thiên Sầu cũng đều không hề nhìn thấy. Ba người càng đánh càng hoảng sợ, phát hiện vô luận công kích cường đại tới nhường nào, thì cũng như vướng phải bùn lầy, không hề phát sinh ra một chút hiệu quả, lóp đất bốn phía xung quanh vừa mới bị oanh nát, lại nhanh chóng tập trung đè ép về phía này!
Cho tới hôm nay bọn hắn cũng chưa từng nghĩ qua, mặt đất bình thường trầm ổn khô khan, thế nhưng đến khi chuyển động lại đáng sợ tới mức này. Khiến cho người ta cảm giác như không thể phản kháng. Hiển nhiên nếu còn ở dưới lòng đất thêm nữa, thì ba người bọn hắn sẽ chỉ có con đường chết mà thôi. Bùi Phóng hoảng hốt kinh hô: "Không cần tiêu hao chân nguyên nữa! Chúng ta đánh thẳng lên phía trên. Sau khi thoát ra ngoài rồi mới tính tiếp!"
Ba người nhanh chóng dựa vào tu vi cường hãn, phóng chưởng oanh thẳng lên phía trên đầu...
/1255
|