Hai nàng len lén liếc mắt nhìn nhau, trên mặt Phù Dung có chút lo lắng, Tử Y quệt môi nói: "Sư phụ, trước khi ngài xuất quan, đệ tử vẫn một mực chuyên cần tu luyện. Chỉ là ngài không phát hiện mà thôi. Trùng họp Phù Dung vừa trải qua một tháng nằm cứng ngắc, ta nghĩ đưa nàng đi ra hoạt động thân thể một chút mà! Thật vất vả một lần, ai biết đã bị ngài phát hiện."
Lộng Trúc nghe vậy trợn mắt, hừ lạnh nói: "Nói như thế, kỳ thực ngươi luôn một mực khắc khổ tu luyện, là ta nói oan ngươi sao?"
Tử Y yên lặng gật đầu, ra vẻ đang nói, ngươi vốn nói oan ta. Ai biết chợt thấy hoa mắt, trên trán "băng" một tiếng, Tử Y ôi yêu thối lui vài bước, nhe răng nhếch miệng nhìn Lộng Trúc vừa thuấn di đi qua, đúng là vừa bị sư phụ gõ một cái vào đầu.
Lộng Trúc mắt lạnh nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng nói: "Từ sau khi rời khỏi Tử Trúc Lâm, nha đầu ngươi ngày càng ham chơi, đồ đệ luôn cần tu khổ luyện của trước đây đã đi đâu
Rồi?"
"Trước đây ta ngày đêm liên tục tu luyện, ngài không phải luôn nói với ta tu vi cao cũng không đại biểu tất cà. Đầu óc cũng phải linh hoạt sao! Binh thường còn muốn ta đi chơi, đừng một lòng một dạ ngu ngốc chỉ lo tu luyện." Tử Y vẻ mặt ủy khuất nói nhỏ.
"Hừ! Trước khác nay khác. Tất lão tiền bối của ngươi đã ly khai tu chân giới, cũng không còn làm chỗ dựa cho chúng ta nữa. Hôm nay tu chân giới đang trong lúc rối loạn, không có thêm vài phần bản lĩnh, đến lúc đó có hại sẽ là chính mình. Ngay sư phụ ngươi là ta thích chơi đùa còn phải bắt đầu nỗ lực, ngươi làm sao có thể lười biếng?" Lộng Trúc khiển trách.
Tử Y xoa xoa trán, con mắt sáng long lanh nói: "Sư phụ, ngài có phải đột phá Hóa Thần hậu kỳ rồi hay không?"
Lộng Trúc nghe vậy lúc này ho khan một tiếng, có chút ít tự đắc nói: "Đó còn phải nói! Sư phụ ngươi thiên phú thế gian ít có. Đột phá Hóa Thần hậu kỳ cũng chỉ là dễ như trở bàn tay thôi."
"Oa!" Tử Y kêu lên một tiếng sợ hãi, bá một tiếng chạy qua ôm cánh tay Lộng Trúc hưng phấn nói: "Sư phụ, ta thật quá sùng bái ngài, ngài là Tất lão tiền bối thứ hai trong lòng ta."
"Ha hả!" Lộng Trúc nhất thời hớn hở, trên đời này người nào làm phụ thân lại không muốn được con của mình sùng bái, nhưng vừa cười không bao lâu, thần tình trên mặt bỗng nhiên cóng đờ.
Hắn trừng mắt nhìn Tử Y quát lớn: "Nha đầu ngươi không ngờ theo Dược Thiên Sầu học xấu, không ngờ dám vuốt mông ngựa nói sang chuyện khác?"
Tử Y vươn đầu lưỡi đỏ tươi thơm tho, nhanh buông tay thối lui vài bước, Lộng Trúc vừa lộ ra tiếng hừ lạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hướng không trung. Hai nàng cũng nhìn theo hắn, chỉ thấy một đạo thân ảnh cấp tốc bay tới gần bầu trời Tử Trúc Lâm, nhìn xuống dưới quát to: "Lộng Trúc có ở đây không, Văn Lan Phong đến đây bái phỏng!"
Ba người vừa nhìn thấy hình dạng Văn Lan Phong, đều thất kinh, lúc này Văn Lan Phong chỉ còn chút dáng dấp của trước kia, làm gì còn hình dạng ngọc thụ lâm phong như ngày trước, cả người chẳng khác gì hoạt tử nhân.
Lộng Trúc cấp tốc hướng đại trận đánh ra một đạo pháp quyết, sương trắng mịt mờ bao phủ toàn bộ hòn đảo cuồn cuộn tách ra lộ ra con đường đi vào, Văn Lan Phong sưu một tiếng chui vào, trực tiếp đứng ngay trước mặt ba người.
Mặt đối mặt nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, ba người càng thất kinh, toàn thân hắn đã biến thành màu xanh đen không nói, nhất là miệng hắn còn ứa ra vết máu màu đen, dị thường chói mắt. Lộng Trúc thất thanh nói: "Văn Lan Phong, ngươi trúng độc?"
Văn Lan Phong lắc đầu nói: "Lộng Trúc, ngươi trước tiên mau nhanh giúp ta tìm
Dược Thiên Sầu, ta tìm hắn có việc gập."
"Tìm Dược Thiên Sầu?" vẻ mặt Lộng Trúc hồ nghi quan sát hắn. Bỗng nhiên vùng lông mày nhướng lên nói: "Chẳng lẽ Lộ Nghiên Thanh xảy ra chuyện gì, ngươi cũng bị liên lụy?"
Văn Lan Phong ngần ra, ngạc nhiên nói: "Ngươi thế nào biết?"
"Xem ra ta đoán không sai." Lộng Trúc hừ lạnh một tiếng, theo dõi hắn lắc đầu tiếc hận nói: "Hai ngươi, ta thật không biết nên nói gì mới tốt. Kỳ thực ta đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay. Trước đây có lão Tất làm kinh sợ thiên hạ, không ai dám gây rối loạn quá mức, mới dung cho hai ngươi dây dưa kiểu bệnh hoạn như vậy. Văn Lan Phong ngươi có tu vi thật cao, khẳng định sẽ có người xem là hòn đá cản chân. Hôm nay lão Tất vừa đi, tự nhiên có người không chịu thành thật, sớm muộn sẽ lợi dụng Lộ Nghiên Thanh đến đối phó ngươi. Nói đi! Lần này người hạ thủ với ngươi là ai? Có phải là đám người Bùi bàn tử?"
Hắn đoán được đúng chuyện phía trước, nhưng không đúng chuyện sau, Văn Lan Phong nghe hắn nói đờ ra một trận nhìn chằm chằm Lộng Trúc, một lúc lâu sau mới bi phẫn nói: "Lộng Trúc ngươi nếu đã biết sớm sẽ có một ngày như thế, vì sao không sớm nhắc nhở ta?"
"Ngươi ít nói nhảm đi, chính ngươi để tay lên ngực tự hỏi, dù ta có nói sớm, ngươi nghe được vào tai sao? Ta bảo ngươi ly khai Lộ Nghiên Thanh ngươi chịu sao?" Lộng Trúc lộ ra thần tình vô cùng khó chịu quát mắng.
Thần tình Văn Lan Phong cóng đờ, để tay lên ngực tự hỏi, xác thực đúng như lời của Lộng Trúc, nếu như trước kia Lộng Trúc có nói ra lời như vậy, chỉ sợ mình và hắn đã trở mặt, ngay bằng hữu cũng không cần làm. Sau đó buồn bã thần thương cười khổ nói: "Nguyên lai dù là Yến Truy Tinh không ra tay, ta và Nghiên Thanh sớm muộn cũng rơi vào kết cục này."
"Ngươi cho là thế nào?" Lộng Trúc hừ lạnh một tiếng, lập tức sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Văn Lan Phong, ngươi nói cái gì? Ngươi nói là Yến Truy Tinh ra tay? Tên kia không phải đã bị Dược Thiên Sầu đánh cho tàn phế sao?"
Văn Lan Phong buồn bã gật đầu, nói: "Không sai, là Yến Truy Tinh..." Lúc này hắn đem sự tình trải qua đại khái thuật lại một lần. Nghe được khiến ba người không biết nên nói gì, không ai nghĩ ra Yến Truy Tinh bị trọng thương lại có khả năng khôi phục như lúc ban đầu trong khoảng thời gian ngắn, tu vi còn đột phá tới Hóa Thần sơ kỳ, quả thực quá khó tin tưởng, Lộng Trúc hít sâu một hơi nói: "Ma công thật là lợi hại, trước kia ta còn cho rằng tiểu tử Dược Thiên Sầu nói quá sự thật, trên thực tế hắn chỉ muốn mượn đao giết người, không nghĩ tới thực sự đúng như lời tiểu tử...Văn Lan Phong a! Sớm biết như vậy, ngày trước ở Tụ Bảo Bồn các ngươi đừng ngăn cản Dược Thiên Sầu động thủ."
Văn Lan Phong cười khổ nói: "Ta làm sao mà không hối hận. Thế nhưng hiện tại nói gì đều chậm. Lộng Trúc, ngươi nghĩ biện pháp giúp ta tìm Dược Thiên Sầu đi! Yến Trụy Tinh nói nếu như không thấy được Dược Thiên Sầu, Nghiên Thanh sẽ gặp nguy hiểm."
Lời này nói ra khiến hai nữ nhân có điểm không thích nghe nữa, gương mặt Phù Dung rất không vui vẻ, Tử Y lại hét lên: "Văn tiền bối, ngươi làm như vậy không phải là muốn đẩy Dược Thiên Sầu vào trong hố lửa sao? Yến Truy Tinh lợi hại như vậy, nếu như Dược Thiên Sầu đi, đó không phải là muốn chết sao?"
"Ta..." Văn Lan Phong hết lời để nói, hắn cũng biết làm như vậy là bất nhân bất nghĩa, nhưng hắn có thể làm sao.
Lộng Trúc phất tay ngăn chặn lời Tử Y, nhíu mày nói: "Chuyện tới hôm nay, nếu muốn cứu người, sợ rằng thật phải để Dược Thiên Sầu đứng ra duy trì một phen. Hơn nữa chỉ bằng tính tình tên kia, nếu như biết hai nữ nhân giao phó cho Lộ Nghiên Thanh bị Yến Truy Tinh khống chế, mà chúng ta lại không nói cho hắn, nếu hai nữ nhân kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ tiểu tử sẽ thù chúng ta cả đời. Tên kia là một người độc ác! Sự tình nháo lớn thế nào đều làm được...
"Ai! Là Văn Lan Phong ta xin lỗi hắn, nếu hắn xảy ra chuyện gì, Văn Lan Phong này sẽ lấy cái chết tạ tội." Văn Lan Phong xấu hổ nói. Vừa mới dứt lời, khí tức trong cơ
Ứiể chợt bị kềm hãm. Hắn vỗ một chưởng vào ngực mình, một đoàn máu đen phun ra, trên mặt đất xuy xuy nổi lên hơi nước, trong nháy mắt khô quắt thành máu khô màu đen, làm mấy người nhìn thấy đều hết hồn.
Lộng Trúc liếc mắt nhìn khói đen trên mặt đất, cười lạnh nói: "Dùng chết tạ tội? Ngươi xong rồi kia! Ngươi vốn sẽ chết, hiện tại nói câu đó còn có ý nghĩa gì? Nên nghĩ biện pháp cứu người trước đi! Hơn nữa tính mạng tiểu tử kia vừa thối lại dài, dù là ngươi chết hắn cũng chưa chắc đã chết...Phi! Không phải ngươi nói Yến Truy Tinh đã biết Dược Thiên Sầu là Ngưu Hữu Đức sao? Ngươi muốn tìm Dược Thiên Sầu vì sao không đi Yêu Quý Vực?"
Văn Lan Phong cười khổ nói: "Ta chính là đến Tử Yêu Quỷ Vực, tên kia đã ly khai Yêu Quỷ Vực một thời gian dài, vẫn không thấy quay về Yêu Quỷ Vực. Ta từ trong miệng Mộc Nương Tử biết được, chỉ có ngươi biết hắn đi đến địa phương nào."
Lộng Trúc ngần rạ, phi một tiếng nói: "Nói bậy, tiểu tử kia xuất quỷ nhấp thần, ta thế nào biết hắn đã đi đâu?"
Phù Dung và Tử Y trong lòng đều có tâm linh tương thông, đều thầm nhủ ngàn vạn lần đừng tìm được Dược Thiên Sầu.
Gương mặt Văn Lan Phong co quặp, đau lòng nói: "Lộng Trúc, ta biết ngươi lo lắng cho an toàn của Dược Thiên Sầu, ngươi yên tâm, ta liều mạng cũng sẽ không để Dược Thiên Sầu gặp chuyện không may đâu."
"Ngươi đã bước một chân vào quan tài rồi, còn nói toàn lời vô ích, thái độ làm người của Lộng Trúc này giống như lời ngươi nói sao?" Lộng Trúc trợn mắt, lại nhíu mày suy nghĩ: "Kỳ quái, Mộc Nương Tử phát điên cái gì, vì sao nói ta biết Dược Thiên Sầu ở đâu? Không được, ta phải đi hỏi nàng." Hắn vừa quay người lại, lại quay đầu quan sát Văn Lan Phong từ trên xuống dưới, hơi có chút lo lắng nói: "Nhìn ngươi còn có thể nổi giận, hẳn sẽ không chết sớm như vậy chứ?"
Văn Lan Phong dở khóc dở cười: "Ngươi nhanh giúp ta đi tìm Dược Thiên Sầu thôi! Chí ít ta còn có thể kháng được mười ngày, tạm thời còn không chết được."
Lộng Trúc lắc đầu nói: "Nếu bằng tu vi của ngươi đều không hóa giải được Huyết Ma Chưởng, ta khẳng định cũng không có biện phấp. Xem ra chỉ đành giải quyết xong chuyện ở Linh Phương cốc, lại để Lộ đại thần y tự mình xuất thủ." Nói xong lắc mình đi hậu viện.
Yêu Quý Vực Thuận Thiên Đảo, Mộc Nương Tử vẫn chờ bên truyền tấn trận nhận được tin tức của Lộng Trúc liền chậc lưỡi, hai người liên hệ xong, Mộc Nương Tử xuất ra viên ngân cầu mà Dược Thiên Sầu cấp cho...
Đông Cực Thánh Thổ, Hoàng Thổ thành, trong khoảng thời gian này Dược Thiên Sầu nhàn rỗi đến đản đông, mỗi ngày dẫn mấy người ra đường dùng tiền, hoặc đến Ba Lan đại hội xem giác đấu đầy máu tanh. Hầu như mỗi ngày hắn đều tranh thủ đến địa cung của thành chủ phủ, tìm Hoàng Thiên hỏi tin tức Từ hỏa, đến cuối cùng, hắn thẳng thắn tráng lá gan công khai ngồi luôn trong cửa hàng y phục của Hoàng Thiên, Hoàng Thiên bị hắn giục giã đến mức đầu muốn nổ tung, thật chưa gặp qua ai có thể làm người phiền não đến vậy.
Nháo đến cuối cùng, rốt cục Hoàng Thiên hoàn toàn phục vị đại gia này, đơn giản đành theo bồi hắn tán gẫu! Bằng không sẽ bị hắn thúc hối đến da đầu tê dại. Điều này hợp với khẩu vị của Dược Thiên Sầu, hắn đối với chuyện ở Đông Cực Thánh Thổ và trên Tiên giới thật cảm thấy hóng thú... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Hôm nay, hai người lại cùng nhau ngồi đối diện trong cửa hàng, ở giữa có một bàn nhỏ, đang lúc cao hứng, thức ăn của Thiên Hương Lâu đã được đưa đến, vì vậy bày ra đầy bàn.
Hoàng Thiên trả tiền, Dược Thiên Sầu vừa nắm lấy một cánh chim, cắn miếng thịt, khóe miệng không ngừng nhai nhai, con mắt chiếu sáng hỏi: "Cơ Vũ tiên quân chính là một đại mỹ nữ? Ngực có lớn hay không? Mông có tròn hay không? Vóc người thế nào..."
Lộng Trúc nghe vậy trợn mắt, hừ lạnh nói: "Nói như thế, kỳ thực ngươi luôn một mực khắc khổ tu luyện, là ta nói oan ngươi sao?"
Tử Y yên lặng gật đầu, ra vẻ đang nói, ngươi vốn nói oan ta. Ai biết chợt thấy hoa mắt, trên trán "băng" một tiếng, Tử Y ôi yêu thối lui vài bước, nhe răng nhếch miệng nhìn Lộng Trúc vừa thuấn di đi qua, đúng là vừa bị sư phụ gõ một cái vào đầu.
Lộng Trúc mắt lạnh nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng nói: "Từ sau khi rời khỏi Tử Trúc Lâm, nha đầu ngươi ngày càng ham chơi, đồ đệ luôn cần tu khổ luyện của trước đây đã đi đâu
Rồi?"
"Trước đây ta ngày đêm liên tục tu luyện, ngài không phải luôn nói với ta tu vi cao cũng không đại biểu tất cà. Đầu óc cũng phải linh hoạt sao! Binh thường còn muốn ta đi chơi, đừng một lòng một dạ ngu ngốc chỉ lo tu luyện." Tử Y vẻ mặt ủy khuất nói nhỏ.
"Hừ! Trước khác nay khác. Tất lão tiền bối của ngươi đã ly khai tu chân giới, cũng không còn làm chỗ dựa cho chúng ta nữa. Hôm nay tu chân giới đang trong lúc rối loạn, không có thêm vài phần bản lĩnh, đến lúc đó có hại sẽ là chính mình. Ngay sư phụ ngươi là ta thích chơi đùa còn phải bắt đầu nỗ lực, ngươi làm sao có thể lười biếng?" Lộng Trúc khiển trách.
Tử Y xoa xoa trán, con mắt sáng long lanh nói: "Sư phụ, ngài có phải đột phá Hóa Thần hậu kỳ rồi hay không?"
Lộng Trúc nghe vậy lúc này ho khan một tiếng, có chút ít tự đắc nói: "Đó còn phải nói! Sư phụ ngươi thiên phú thế gian ít có. Đột phá Hóa Thần hậu kỳ cũng chỉ là dễ như trở bàn tay thôi."
"Oa!" Tử Y kêu lên một tiếng sợ hãi, bá một tiếng chạy qua ôm cánh tay Lộng Trúc hưng phấn nói: "Sư phụ, ta thật quá sùng bái ngài, ngài là Tất lão tiền bối thứ hai trong lòng ta."
"Ha hả!" Lộng Trúc nhất thời hớn hở, trên đời này người nào làm phụ thân lại không muốn được con của mình sùng bái, nhưng vừa cười không bao lâu, thần tình trên mặt bỗng nhiên cóng đờ.
Hắn trừng mắt nhìn Tử Y quát lớn: "Nha đầu ngươi không ngờ theo Dược Thiên Sầu học xấu, không ngờ dám vuốt mông ngựa nói sang chuyện khác?"
Tử Y vươn đầu lưỡi đỏ tươi thơm tho, nhanh buông tay thối lui vài bước, Lộng Trúc vừa lộ ra tiếng hừ lạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hướng không trung. Hai nàng cũng nhìn theo hắn, chỉ thấy một đạo thân ảnh cấp tốc bay tới gần bầu trời Tử Trúc Lâm, nhìn xuống dưới quát to: "Lộng Trúc có ở đây không, Văn Lan Phong đến đây bái phỏng!"
Ba người vừa nhìn thấy hình dạng Văn Lan Phong, đều thất kinh, lúc này Văn Lan Phong chỉ còn chút dáng dấp của trước kia, làm gì còn hình dạng ngọc thụ lâm phong như ngày trước, cả người chẳng khác gì hoạt tử nhân.
Lộng Trúc cấp tốc hướng đại trận đánh ra một đạo pháp quyết, sương trắng mịt mờ bao phủ toàn bộ hòn đảo cuồn cuộn tách ra lộ ra con đường đi vào, Văn Lan Phong sưu một tiếng chui vào, trực tiếp đứng ngay trước mặt ba người.
Mặt đối mặt nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, ba người càng thất kinh, toàn thân hắn đã biến thành màu xanh đen không nói, nhất là miệng hắn còn ứa ra vết máu màu đen, dị thường chói mắt. Lộng Trúc thất thanh nói: "Văn Lan Phong, ngươi trúng độc?"
Văn Lan Phong lắc đầu nói: "Lộng Trúc, ngươi trước tiên mau nhanh giúp ta tìm
Dược Thiên Sầu, ta tìm hắn có việc gập."
"Tìm Dược Thiên Sầu?" vẻ mặt Lộng Trúc hồ nghi quan sát hắn. Bỗng nhiên vùng lông mày nhướng lên nói: "Chẳng lẽ Lộ Nghiên Thanh xảy ra chuyện gì, ngươi cũng bị liên lụy?"
Văn Lan Phong ngần ra, ngạc nhiên nói: "Ngươi thế nào biết?"
"Xem ra ta đoán không sai." Lộng Trúc hừ lạnh một tiếng, theo dõi hắn lắc đầu tiếc hận nói: "Hai ngươi, ta thật không biết nên nói gì mới tốt. Kỳ thực ta đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay. Trước đây có lão Tất làm kinh sợ thiên hạ, không ai dám gây rối loạn quá mức, mới dung cho hai ngươi dây dưa kiểu bệnh hoạn như vậy. Văn Lan Phong ngươi có tu vi thật cao, khẳng định sẽ có người xem là hòn đá cản chân. Hôm nay lão Tất vừa đi, tự nhiên có người không chịu thành thật, sớm muộn sẽ lợi dụng Lộ Nghiên Thanh đến đối phó ngươi. Nói đi! Lần này người hạ thủ với ngươi là ai? Có phải là đám người Bùi bàn tử?"
Hắn đoán được đúng chuyện phía trước, nhưng không đúng chuyện sau, Văn Lan Phong nghe hắn nói đờ ra một trận nhìn chằm chằm Lộng Trúc, một lúc lâu sau mới bi phẫn nói: "Lộng Trúc ngươi nếu đã biết sớm sẽ có một ngày như thế, vì sao không sớm nhắc nhở ta?"
"Ngươi ít nói nhảm đi, chính ngươi để tay lên ngực tự hỏi, dù ta có nói sớm, ngươi nghe được vào tai sao? Ta bảo ngươi ly khai Lộ Nghiên Thanh ngươi chịu sao?" Lộng Trúc lộ ra thần tình vô cùng khó chịu quát mắng.
Thần tình Văn Lan Phong cóng đờ, để tay lên ngực tự hỏi, xác thực đúng như lời của Lộng Trúc, nếu như trước kia Lộng Trúc có nói ra lời như vậy, chỉ sợ mình và hắn đã trở mặt, ngay bằng hữu cũng không cần làm. Sau đó buồn bã thần thương cười khổ nói: "Nguyên lai dù là Yến Truy Tinh không ra tay, ta và Nghiên Thanh sớm muộn cũng rơi vào kết cục này."
"Ngươi cho là thế nào?" Lộng Trúc hừ lạnh một tiếng, lập tức sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Văn Lan Phong, ngươi nói cái gì? Ngươi nói là Yến Truy Tinh ra tay? Tên kia không phải đã bị Dược Thiên Sầu đánh cho tàn phế sao?"
Văn Lan Phong buồn bã gật đầu, nói: "Không sai, là Yến Truy Tinh..." Lúc này hắn đem sự tình trải qua đại khái thuật lại một lần. Nghe được khiến ba người không biết nên nói gì, không ai nghĩ ra Yến Truy Tinh bị trọng thương lại có khả năng khôi phục như lúc ban đầu trong khoảng thời gian ngắn, tu vi còn đột phá tới Hóa Thần sơ kỳ, quả thực quá khó tin tưởng, Lộng Trúc hít sâu một hơi nói: "Ma công thật là lợi hại, trước kia ta còn cho rằng tiểu tử Dược Thiên Sầu nói quá sự thật, trên thực tế hắn chỉ muốn mượn đao giết người, không nghĩ tới thực sự đúng như lời tiểu tử...Văn Lan Phong a! Sớm biết như vậy, ngày trước ở Tụ Bảo Bồn các ngươi đừng ngăn cản Dược Thiên Sầu động thủ."
Văn Lan Phong cười khổ nói: "Ta làm sao mà không hối hận. Thế nhưng hiện tại nói gì đều chậm. Lộng Trúc, ngươi nghĩ biện pháp giúp ta tìm Dược Thiên Sầu đi! Yến Trụy Tinh nói nếu như không thấy được Dược Thiên Sầu, Nghiên Thanh sẽ gặp nguy hiểm."
Lời này nói ra khiến hai nữ nhân có điểm không thích nghe nữa, gương mặt Phù Dung rất không vui vẻ, Tử Y lại hét lên: "Văn tiền bối, ngươi làm như vậy không phải là muốn đẩy Dược Thiên Sầu vào trong hố lửa sao? Yến Truy Tinh lợi hại như vậy, nếu như Dược Thiên Sầu đi, đó không phải là muốn chết sao?"
"Ta..." Văn Lan Phong hết lời để nói, hắn cũng biết làm như vậy là bất nhân bất nghĩa, nhưng hắn có thể làm sao.
Lộng Trúc phất tay ngăn chặn lời Tử Y, nhíu mày nói: "Chuyện tới hôm nay, nếu muốn cứu người, sợ rằng thật phải để Dược Thiên Sầu đứng ra duy trì một phen. Hơn nữa chỉ bằng tính tình tên kia, nếu như biết hai nữ nhân giao phó cho Lộ Nghiên Thanh bị Yến Truy Tinh khống chế, mà chúng ta lại không nói cho hắn, nếu hai nữ nhân kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ tiểu tử sẽ thù chúng ta cả đời. Tên kia là một người độc ác! Sự tình nháo lớn thế nào đều làm được...
"Ai! Là Văn Lan Phong ta xin lỗi hắn, nếu hắn xảy ra chuyện gì, Văn Lan Phong này sẽ lấy cái chết tạ tội." Văn Lan Phong xấu hổ nói. Vừa mới dứt lời, khí tức trong cơ
Ứiể chợt bị kềm hãm. Hắn vỗ một chưởng vào ngực mình, một đoàn máu đen phun ra, trên mặt đất xuy xuy nổi lên hơi nước, trong nháy mắt khô quắt thành máu khô màu đen, làm mấy người nhìn thấy đều hết hồn.
Lộng Trúc liếc mắt nhìn khói đen trên mặt đất, cười lạnh nói: "Dùng chết tạ tội? Ngươi xong rồi kia! Ngươi vốn sẽ chết, hiện tại nói câu đó còn có ý nghĩa gì? Nên nghĩ biện pháp cứu người trước đi! Hơn nữa tính mạng tiểu tử kia vừa thối lại dài, dù là ngươi chết hắn cũng chưa chắc đã chết...Phi! Không phải ngươi nói Yến Truy Tinh đã biết Dược Thiên Sầu là Ngưu Hữu Đức sao? Ngươi muốn tìm Dược Thiên Sầu vì sao không đi Yêu Quý Vực?"
Văn Lan Phong cười khổ nói: "Ta chính là đến Tử Yêu Quỷ Vực, tên kia đã ly khai Yêu Quỷ Vực một thời gian dài, vẫn không thấy quay về Yêu Quỷ Vực. Ta từ trong miệng Mộc Nương Tử biết được, chỉ có ngươi biết hắn đi đến địa phương nào."
Lộng Trúc ngần rạ, phi một tiếng nói: "Nói bậy, tiểu tử kia xuất quỷ nhấp thần, ta thế nào biết hắn đã đi đâu?"
Phù Dung và Tử Y trong lòng đều có tâm linh tương thông, đều thầm nhủ ngàn vạn lần đừng tìm được Dược Thiên Sầu.
Gương mặt Văn Lan Phong co quặp, đau lòng nói: "Lộng Trúc, ta biết ngươi lo lắng cho an toàn của Dược Thiên Sầu, ngươi yên tâm, ta liều mạng cũng sẽ không để Dược Thiên Sầu gặp chuyện không may đâu."
"Ngươi đã bước một chân vào quan tài rồi, còn nói toàn lời vô ích, thái độ làm người của Lộng Trúc này giống như lời ngươi nói sao?" Lộng Trúc trợn mắt, lại nhíu mày suy nghĩ: "Kỳ quái, Mộc Nương Tử phát điên cái gì, vì sao nói ta biết Dược Thiên Sầu ở đâu? Không được, ta phải đi hỏi nàng." Hắn vừa quay người lại, lại quay đầu quan sát Văn Lan Phong từ trên xuống dưới, hơi có chút lo lắng nói: "Nhìn ngươi còn có thể nổi giận, hẳn sẽ không chết sớm như vậy chứ?"
Văn Lan Phong dở khóc dở cười: "Ngươi nhanh giúp ta đi tìm Dược Thiên Sầu thôi! Chí ít ta còn có thể kháng được mười ngày, tạm thời còn không chết được."
Lộng Trúc lắc đầu nói: "Nếu bằng tu vi của ngươi đều không hóa giải được Huyết Ma Chưởng, ta khẳng định cũng không có biện phấp. Xem ra chỉ đành giải quyết xong chuyện ở Linh Phương cốc, lại để Lộ đại thần y tự mình xuất thủ." Nói xong lắc mình đi hậu viện.
Yêu Quý Vực Thuận Thiên Đảo, Mộc Nương Tử vẫn chờ bên truyền tấn trận nhận được tin tức của Lộng Trúc liền chậc lưỡi, hai người liên hệ xong, Mộc Nương Tử xuất ra viên ngân cầu mà Dược Thiên Sầu cấp cho...
Đông Cực Thánh Thổ, Hoàng Thổ thành, trong khoảng thời gian này Dược Thiên Sầu nhàn rỗi đến đản đông, mỗi ngày dẫn mấy người ra đường dùng tiền, hoặc đến Ba Lan đại hội xem giác đấu đầy máu tanh. Hầu như mỗi ngày hắn đều tranh thủ đến địa cung của thành chủ phủ, tìm Hoàng Thiên hỏi tin tức Từ hỏa, đến cuối cùng, hắn thẳng thắn tráng lá gan công khai ngồi luôn trong cửa hàng y phục của Hoàng Thiên, Hoàng Thiên bị hắn giục giã đến mức đầu muốn nổ tung, thật chưa gặp qua ai có thể làm người phiền não đến vậy.
Nháo đến cuối cùng, rốt cục Hoàng Thiên hoàn toàn phục vị đại gia này, đơn giản đành theo bồi hắn tán gẫu! Bằng không sẽ bị hắn thúc hối đến da đầu tê dại. Điều này hợp với khẩu vị của Dược Thiên Sầu, hắn đối với chuyện ở Đông Cực Thánh Thổ và trên Tiên giới thật cảm thấy hóng thú... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Hôm nay, hai người lại cùng nhau ngồi đối diện trong cửa hàng, ở giữa có một bàn nhỏ, đang lúc cao hứng, thức ăn của Thiên Hương Lâu đã được đưa đến, vì vậy bày ra đầy bàn.
Hoàng Thiên trả tiền, Dược Thiên Sầu vừa nắm lấy một cánh chim, cắn miếng thịt, khóe miệng không ngừng nhai nhai, con mắt chiếu sáng hỏi: "Cơ Vũ tiên quân chính là một đại mỹ nữ? Ngực có lớn hay không? Mông có tròn hay không? Vóc người thế nào..."
/1255
|