Trong ngoài Băng Cung đều yên tĩnh thành một đoàn, cả đám người đều hô hấp dồn dập, hai mắt mở to không dám tin vào cảnh tượng lúc trước. Yến Truy Tinh bỗng dưng lại hướng Băng Thành Tử xuất thủ, đáng sợ hơn chính là, lại dùng một quyền đánh cho Băng Thành Tử bị thương...
Tất cả mọi người rõ ràng đã nhìn thấy tràng cảnh Băng Thành Tử phún máu. Nhưng Băng Thành Tử là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ ah! Trong thiên hạ có mấy người gây tổn thương được cho hắn chứ?
Sáu huynh đệ Man Hổ nhanh chóng lao lên không trung, lo lắng kiểm tra thương thế cho Băng Thành Tử. Mà Yến Bất Quy cùng Tân Lão Tam thì phóng tới bên người Yến Truy Tinh tóc tai bù xù. Yến Bất Quy hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên trên không trung, khẽ hoảng hốt mắng Yến Truy Tinh: "Tinh nhi, ngươi điên sao! Thế nhưng lại dám ra tay với sư phụ của ngươi."
Hắc quang lưa chuyển trên quyền đầu của Yến Truy Tinh dần dần tiêu thất, hắc sắc sát khí lượn lờ quanh thân cũng đã thu liễm vào trong cơ thể. Bất quá đôi con ngươi băng lãnh không mang theo chút tình cảm nào, thì đang nhìn chằm chằm vào Yến Bất Quy. Kết quả khiến cho Yến Bất Quy hoảng sợ không thôi, bị ánh mắt này của nhi tử làm cho tâm tình nhộn nhạo, nhất thời á khẩu không dám nói gì.
"Sư phụ, ngài không sao chứ?" Đám sư huynh đệ Man Hổ lo lắng hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Băng Thành Tử khẽ nâng tay lên chùi miệng, diễn cảm phức tạp nhìn xuống phía bên dưới, chậm rãi lắc đầu nói: "Không cần lo lắng, ta không sao hết."
Vừa rồi Yến Truy Tinh bất thình lình hướng hắn công kích, một quyền này cũng đã khiến cho hắn phải kinh hãi. Theo lý thuyết, bằng vào tu vi của hắn là hoàn toàn có thể ngăn cản một quyền kia của Yến Truy Tinh. Nhưng trong quyền đầu này có ẩn chứa một tia chân khí phá hoại, cường đại dọa người. Khiến cho người ta tu vi cao tới đâu, dường như vẫn cảm thấy vô pháp ngăn cản. Trực tiếp khai mở song chưởng của hắn ra, phá thủng hàng phòng ngự, khiến cho hắn dính thương.
Lúc này Băng Thành Tử vẫn còn cảm giác chân nguyên ở trong nội thể đang tán loạn khó tập trung, đều không phải bởi vì Yến Truy Tinh có tu vi cao hơn hắn, trên thực tể còn kém rất xa. Nhưng một quyền kia đã phi thường bá đạo, căn bản là không thể lấy tu vi cao thấp để phân chia được nữa rồi.
Yến Truy Tinh ngẩng đầu nhìn lên không trung, thuấn di xuất hiện ở trước người Băng Thành Từ, mái tóc dài buông xõa gương mặt lạnh lùng, nhất là đôi nhãn tinh kia, nhìn tựa như vô cảm. Lúc này Man Hổ đã giận tím mặt quát: "Yến Truy Tinh, ngươi là cái thứ súc sinh vong ơn bội nghĩa. Thế nhưng lại dám ra tay đối với sư phụ, nếu không có sư phụ thì ngươi làm sao có ngày hôm nay. Nếu không có sư phụ, ngươi sớm đã táng mạng ở Linh Phương Cốc mất rồi..."
Băng Thành Tử khẽ nâng tay, không cho Man Hổ quát tháo nữa. Theo sau nhìn chằm chằm vào Yến Truy Tinh nói: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Trên khuôn mặt bị mái tóc dài bao phủ thoáng xuất hiện một tia cười khổ. Yến Truy Tinh hướng mấy người chắp tay nói: "Sư phụ cùng sư huynh thứ tội. Vừa rồi ta cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, bản thân không thể khống chế được chính mình, nên đã mạo muội hướng sư phụ ra tay."
Mấy thầy trò nghe vậy đều nhìn nhau không nói, diễn cảm phẫn nộ trên mặt dần dần hòa hoãn xuống. Đều có chút hoài nghi Ma Công phải chăng là đã xảy ra vấn đề. Băng Thành Tử ngưng thần đánh giá Yến Truy Tinh, diễn cảm dị thường trầm trọng nói: "Trong thời gian ngắn như thế mà tu vi đã đột phá lên cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ. Phải chăng là hơi nhanh quá, ta như thế nào đều cảm giác chuyện này không hề bình thường. Chính ngươi có phát hiện ra điểm nào bất thường hay không?"
Đám người Man Hổ nghe vậy thì không khỏi kinh hãi, nhanh chóng đánh giá Yến Truy Tinh, phát hiện ra mình không thể nhìn thấu tu vi của hắn. Mấy sư huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng âm thầm kinh hãi...
Yến Truy Tinh trầm ngâm đáp: "Đúng là hơi có điểm quá nhanh, ta cũng không hiểu vì sao lại như thế này. Dựa theo những điều ghi chép trong Ma Điển, nếu muốn tu vi đạt tới trình độ này, nhanh nhất cũng phải mất thêm mười năm khổ luyện nữa. Nhưng khi ta tu luyện, ta luôn luôn cảm giác trong cơ thể mình mơ hồ xuất hiện một cỗ lực lượng thần kỳ. Có vẻ như cỗ lực lượng này đã chỉ dẫn ta đột phá gôm cùm, tháo bỏ hết thảy những điều nghi hoặc trong lúc tu luyện. Để cho tu vi ta nhanh chóng tăng
Cao, nhanh đến mức chính bản thân ta cũng không dám tin nữa."
Băng Thành Tử nhìn Yến Truy Tinh khẽ thở dài: "Chuyện này ta cũng không thể chỉ điểm cho ngươi nổi. Đành phải dựa vào bản thân ngươi chậm rãi nghiền ngẫm mà thôi, nếu như phát hiện ra chỗ nào không đúng, thì nhất định phải dừng lại, sau khi cân nhắc rõ ràng xong mới tu luyện tiếp, ngàn vạn lần đừng có cưỡng cầu...Lẽ ra ngươi tu vi tiến bộ thần tốc, ta hẳn là phải cao hứng mới đúng. Nhưng thủy chung ta vẫn cảm giác có điều gì đó không ổn. Ngươi hãy cần thận hơn một chút."
Yến Truy Tinh nghe vậy, hơi khom người cung kính đáp: "Đệ tử chính là đã phát hiện có điểm không đúng. Trong lúc tu luyện âm thầm kinh hãi, vừa mới ngừng tay để tinh tế nghiền ngẫm xem vấn đề nằm ở địa phương nào...Nhưng lúc trước mạo muội hướng sư phụ công kích cũng là do cỗ lực lượng thần kỳ này khống chế nguyên thần. Trong phút chốc liền đã thân bất do kỷ, xin sư phụ lượng thứ!"
"Ngươi đã thân bất do kỷ, vậy thì cũng không cần phải nhắc tới nữa." Băng Thành Tử híp mắt nói: "Uy lực một quyền vừa rồi quả thực không thể xem thường. Bằng vào tu vi Hóa Thần sơ kỳ mà ngươi có thể phá thủng tầng phòng ngự của ta. Xem ra ngươi luyện Tiểu Ma Quyền đã có thành tựu. Nhưng ta vẫn chờ mong uy lực, sau khi ngươi luyện thành Đại Ma Quyền!"
"Dạ!" Yến Truy Tinh bày ra hình dáng ngoan ngoãn đáp.
Lúc này chân nguyên tán loạn trong cơ thể đã bình ổn xuống. Băng Thành Tử khẽ thở phào một hơi, quay đầu sang nhìn Man Hổ nói: "Gần đây cục diện trong tu chân giới như thế nào rồi?"
Man Hổ nhanh chóng khom lưng bầm báo: "Sau khi chư quốc liên thủ tấn công Hoa Hạ tu chân giới không được, thì bây giờ đã tạm thời yên ắng, đang tập trung bàn bạc kế hoạch tác chiến khác. Nhìn tổng thể thì tu chân giới coi như rất bình tĩnh, trái lại ở thế tục thì đang có động tĩnh khá lớn. Thứ nhất, đại quân do Dược Thiên Sầu ủng hồ đang phất cờ khởi nghĩa, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì thắng bại cũng đã chuẩn bị phân ngẫ ngũ rồi. Thứ hai, hoàng đế Bích Uyển Quốc băng hà, thái tử đăng cơ làm tân hoàng đế kế thừa ngai vàng. Trừ bỏ hai chuyện này ra, trước mắt không còn thêm động tĩnh nào khác."
Băng Thành Tử gật đầu không hỏi thêm gì nữa. Nhưng Yến Truy Tinh nghiêng tai lắng nghe, bất tri giác hai mắt đã nổi lên sát khí, hờ hững nói: "Đại sư huynh, trong khoảng thời gian này có thu được hành tung của Dược Thiên Sầu hay không?"
Man Hổ nhìn chằm chằm vào Yến Truy Tinh, ngừng một chút nói: "Băng Cung chúng ta luôn theo dõi hành tung về Dược Thiên Sầu. Nhưng gã tiểu tử này lại giống như tan biến vào hư không. Đừng nói Nhung quốc chúng ta, mà ngay cả Hoa Hạ tu chân giới cũng không biết tin tức về hắn."
"Dược Thiên Sầu!" Yến Truy Tinh chậm rãi giương bàn tay mới khôi phục lại bình thường. Nắm tay phát ra chuỗi thanh âm răng rắc, nghiến lợi nói: "Đời này ta nhất định phải cùng ngươi phân chia cao thấp, không phải ngươi chết thì chính là ta chết. Ngươi muốn tránh né cũng không thể được."
Nói xong nhanh chóng cúi đầu, hướng Băng Thành Tử chắp tay: "Đệ tử muốn hạ sơn một chuyện, truy tìm hành tung của gã Dược Thiên Sầu kia."
Băng Thành Tử nhướng mày, trầm giọng nói: "Đừng hành động lỗ mãng, tên Dược Thiên Sầu kia có thể dựa vào tu vi Độ Kiếp kỳ hỗn đến mức phong sanh thủy khởi ở trong tu chân giới, khẳng định là vẫn còn ẩn tình mà chúng ta chưa biết. Thêm nữa, hắn xuất thân còn là đệ tử nhất mạch Yêu Quỷ Vực. Nếu hắn xảy ra chuyện gì bất hảo lúc này, tên Ngưu Hữu Đức Chưởng Hình Sứ đương nhiệm trong Yêu Quỷ Vực chắc chắn sẽ không khoanh tay ngồi nhìn đâu. Muốn báo thù cũng không cần phải trong lúc nhất thời. Sau khi Ma Công của ngươi đại thành, thiên hạ liền không một ai ngăn cản nổi ngươi tru diệt Dược Thiên Sầu. Nhưng nếu hôm nay ngươi đi ra ngoài, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...Cũng không phải lần nào cũng may mắn như thế đâu."
"Sư phụ minh giám." Yến Truy Tinh khom lưng nói: "Dược Thiên Sầu còn chưa chết một ngày, đệ tử đều không thể an tâm tu luyện. Huống chi dựa vào tu vi trước mắt, coi như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đệ tử cũng nắm chắc có thể đào thoát khỏi trong tay đối phương, cầu sư phụ cho ta rời núi, để ta thanh toán món nợ này cùng tên hỗn đản Dược Thiên Sầu."
"Ngươi..." Băng Thành Tử chứng kiến hắn kiên quyết như thế. Biết mình có khuyên nhủ bao nhiêu cũng không ăn thua. Đành phải lắc đầu thở dài, lắc mình phóng vào trong nội cung. Ý tứ chính là muốn để mặc cho Yến Truy Tinh làm ra quyết định.
Mấy sư huynh đệ nhìn nhau nhăn mặt. Man Hổ cần thận nhắc nhở nói: "Dược Thiên Sầu này hành tung xuất quỳ nhấp thần. Coi như ngươi rời núi, nhưng trời đất bao la, ngươi tìm hắn bằng cách nào đây?"
"Tìm không được thì chậm rãi tìm, ta không tin hắn có thể trốn tránh cả đời. Chỉ cần hắn còn sống, ta liền có biện pháp bức hắn lộ diện." Yến Truy Tinh nói xong, cả người hóa thành một bóng hư ảnh phóng thẳng lên không trung, biến mất ở trong tầng mây...
Sáu thớt ngựa rong ruổi trên phiến bình nguyên rộng thênh thang, xung quanh đường đi hiếm khi nhìn thấy thực vật xanh tốt, ngẫu nhiên chỉ có vài luống cỏ vàng úa đang chống đỡ lại khí hậu khô nóng. Thoáng nhìn về phương xa cũng trông thấy những đoàn bụi cát cuồn cuộn, tiếng vó ngựa nện vang. Hiển nhiên đám người này cũng ôm mục đích giống như Dược Thiên Sầu.
Không bao lâu sau, phía trước mơ hồ xuất hiện những điểm xanh non tươi tốt, dần dần trải rộng hơn trong tầm mắt nhìn, và thành trì khổng lồ ẩn phía sau cánh rừng nguyên thủy cũng đồng thời lộ ra hình dáng. Xuyên qua rừng rậm, hai bên đường mòn rộng rãi, đã trông thấy đồng ruộng nông nghiệp, những dòng kênh nhỏ uốn lượn quanh co, đang xả nước vào trong ruộng. Có không ít người binh thường đang cắm cúi làm việc.
Rất nhiều các dũng sĩ của những bộ tộc khác nhau đang tiến vào đường lớn, giảm dần tốc độ, đi tới phía dưới tường thành cổ kính cao chừng mười thước. Xung quanh cửa thành có rất nhiều người vây quanh, phỏng chừng đều là các dũng sĩ tiến đến báo danh.
Đến gần cửa thành, Bác Lực hết nhìn đông rồi lại nhìn sang phía tây. Dược Thiên Sầu biết hắn đang tìm tộc nhân sống bên trong thành, cũng chính là những dũng sĩ đã tham gia Ba Lan đại hội lần trước, bọn hắn lấy được tư cách sinh hoạt ở bên trong thành. Nếu không có tộc nhân này dẫn đến báo danh, thì không thể nào báo đanh dự thi. Mục đích là muốn phòng ngừa có người xâm nhấp quấy phá trật tự ở bên trong Hoàng Thổ Thành.
Bởi quy củ nghiêm khắc, nên Dược Thiên Sầu mới phải quàng vào đám người Thực Nhân Tộc. Bằng không hắn nào có đủ kiên nhẫn để dạo chơi cùng đám người Bác Lực, sớm đã tự mình giả dạng người của bộ tộc nào đó, xâm nhấp vào bên trong Hoàng Thổ Thành trước rồi.
Ngoài cửa thành hỗn loạn, bỗng nhiên có người nhảy lên vẫy tay hô: "Bác Lực! Bác Lực..."
Dược Thiên Sầu liếc mắt ngắm nhìn, chỉ thấy một gã nam nhân khôi ngô thân mặc trang phục sơ sài, đang chen chúc tới đây. Bác Lực cùng bốn gã tộc nhân cũng kinh hỉ hét lơn: "Cổ An."
Rồi cả đám nhanh chóng xuống ngựa, mấy ngựa ôm nhau vỗ vai, thoạt nhìn phi thường cao hóng.
Dược Thiên Sầu cũng không cam chịu yếu thế, hung hăng nhảy xuống ngựa dang rộng song chưởng, cười ha hả chụp loạn trên bả vai người ta. Đồng thời còn liếc nhìn về phía Ngạc Tiên Quân đang cưỡi trên lưng ngựa ra dấu. Dường như muốn nói, ngươi xuống đây đi chứ, đừng để cho người khác hoài nghi.
Ngạc Tiên Quân trên mặt thoáng run rẩy, nhưng vẫn phải bài trừ ra phong thái sảng khoái, nhảy xuống ngựa giả vờ cao hứng khi gặp lại tộc nhân giống như Dược Thiên Sầu.
Theo sau mới thầm truyền âm nói: "Tiểu tử ngươi suốt ngày làm những chuyện vô nghĩa này. Lần sau ngươi đừng phiền lụy đến ta nữa ah!"
"Ngừng!" Dược Thiên Sầu tức giận truyền âm đáp: "Nếu ngươi không coi những điểm nhỏ nhặt này vào đâu. Vạn nhất cao thủ Tiên giới trong thành hoài nghi thì sao?"
Ngạc Tiên Quân cứng lưỡi không thể phản bác được! Hiện giờ bản thân hắn xem như đã minh bạch rồi, người này hễ mở miệng ra là nói đến đạo lý. Sau này mình vẫn là thiếu cùng hắn tranh chấp mới tốt...
Tất cả mọi người rõ ràng đã nhìn thấy tràng cảnh Băng Thành Tử phún máu. Nhưng Băng Thành Tử là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ ah! Trong thiên hạ có mấy người gây tổn thương được cho hắn chứ?
Sáu huynh đệ Man Hổ nhanh chóng lao lên không trung, lo lắng kiểm tra thương thế cho Băng Thành Tử. Mà Yến Bất Quy cùng Tân Lão Tam thì phóng tới bên người Yến Truy Tinh tóc tai bù xù. Yến Bất Quy hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên trên không trung, khẽ hoảng hốt mắng Yến Truy Tinh: "Tinh nhi, ngươi điên sao! Thế nhưng lại dám ra tay với sư phụ của ngươi."
Hắc quang lưa chuyển trên quyền đầu của Yến Truy Tinh dần dần tiêu thất, hắc sắc sát khí lượn lờ quanh thân cũng đã thu liễm vào trong cơ thể. Bất quá đôi con ngươi băng lãnh không mang theo chút tình cảm nào, thì đang nhìn chằm chằm vào Yến Bất Quy. Kết quả khiến cho Yến Bất Quy hoảng sợ không thôi, bị ánh mắt này của nhi tử làm cho tâm tình nhộn nhạo, nhất thời á khẩu không dám nói gì.
"Sư phụ, ngài không sao chứ?" Đám sư huynh đệ Man Hổ lo lắng hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Băng Thành Tử khẽ nâng tay lên chùi miệng, diễn cảm phức tạp nhìn xuống phía bên dưới, chậm rãi lắc đầu nói: "Không cần lo lắng, ta không sao hết."
Vừa rồi Yến Truy Tinh bất thình lình hướng hắn công kích, một quyền này cũng đã khiến cho hắn phải kinh hãi. Theo lý thuyết, bằng vào tu vi của hắn là hoàn toàn có thể ngăn cản một quyền kia của Yến Truy Tinh. Nhưng trong quyền đầu này có ẩn chứa một tia chân khí phá hoại, cường đại dọa người. Khiến cho người ta tu vi cao tới đâu, dường như vẫn cảm thấy vô pháp ngăn cản. Trực tiếp khai mở song chưởng của hắn ra, phá thủng hàng phòng ngự, khiến cho hắn dính thương.
Lúc này Băng Thành Tử vẫn còn cảm giác chân nguyên ở trong nội thể đang tán loạn khó tập trung, đều không phải bởi vì Yến Truy Tinh có tu vi cao hơn hắn, trên thực tể còn kém rất xa. Nhưng một quyền kia đã phi thường bá đạo, căn bản là không thể lấy tu vi cao thấp để phân chia được nữa rồi.
Yến Truy Tinh ngẩng đầu nhìn lên không trung, thuấn di xuất hiện ở trước người Băng Thành Từ, mái tóc dài buông xõa gương mặt lạnh lùng, nhất là đôi nhãn tinh kia, nhìn tựa như vô cảm. Lúc này Man Hổ đã giận tím mặt quát: "Yến Truy Tinh, ngươi là cái thứ súc sinh vong ơn bội nghĩa. Thế nhưng lại dám ra tay đối với sư phụ, nếu không có sư phụ thì ngươi làm sao có ngày hôm nay. Nếu không có sư phụ, ngươi sớm đã táng mạng ở Linh Phương Cốc mất rồi..."
Băng Thành Tử khẽ nâng tay, không cho Man Hổ quát tháo nữa. Theo sau nhìn chằm chằm vào Yến Truy Tinh nói: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Trên khuôn mặt bị mái tóc dài bao phủ thoáng xuất hiện một tia cười khổ. Yến Truy Tinh hướng mấy người chắp tay nói: "Sư phụ cùng sư huynh thứ tội. Vừa rồi ta cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, bản thân không thể khống chế được chính mình, nên đã mạo muội hướng sư phụ ra tay."
Mấy thầy trò nghe vậy đều nhìn nhau không nói, diễn cảm phẫn nộ trên mặt dần dần hòa hoãn xuống. Đều có chút hoài nghi Ma Công phải chăng là đã xảy ra vấn đề. Băng Thành Tử ngưng thần đánh giá Yến Truy Tinh, diễn cảm dị thường trầm trọng nói: "Trong thời gian ngắn như thế mà tu vi đã đột phá lên cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ. Phải chăng là hơi nhanh quá, ta như thế nào đều cảm giác chuyện này không hề bình thường. Chính ngươi có phát hiện ra điểm nào bất thường hay không?"
Đám người Man Hổ nghe vậy thì không khỏi kinh hãi, nhanh chóng đánh giá Yến Truy Tinh, phát hiện ra mình không thể nhìn thấu tu vi của hắn. Mấy sư huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng âm thầm kinh hãi...
Yến Truy Tinh trầm ngâm đáp: "Đúng là hơi có điểm quá nhanh, ta cũng không hiểu vì sao lại như thế này. Dựa theo những điều ghi chép trong Ma Điển, nếu muốn tu vi đạt tới trình độ này, nhanh nhất cũng phải mất thêm mười năm khổ luyện nữa. Nhưng khi ta tu luyện, ta luôn luôn cảm giác trong cơ thể mình mơ hồ xuất hiện một cỗ lực lượng thần kỳ. Có vẻ như cỗ lực lượng này đã chỉ dẫn ta đột phá gôm cùm, tháo bỏ hết thảy những điều nghi hoặc trong lúc tu luyện. Để cho tu vi ta nhanh chóng tăng
Cao, nhanh đến mức chính bản thân ta cũng không dám tin nữa."
Băng Thành Tử nhìn Yến Truy Tinh khẽ thở dài: "Chuyện này ta cũng không thể chỉ điểm cho ngươi nổi. Đành phải dựa vào bản thân ngươi chậm rãi nghiền ngẫm mà thôi, nếu như phát hiện ra chỗ nào không đúng, thì nhất định phải dừng lại, sau khi cân nhắc rõ ràng xong mới tu luyện tiếp, ngàn vạn lần đừng có cưỡng cầu...Lẽ ra ngươi tu vi tiến bộ thần tốc, ta hẳn là phải cao hứng mới đúng. Nhưng thủy chung ta vẫn cảm giác có điều gì đó không ổn. Ngươi hãy cần thận hơn một chút."
Yến Truy Tinh nghe vậy, hơi khom người cung kính đáp: "Đệ tử chính là đã phát hiện có điểm không đúng. Trong lúc tu luyện âm thầm kinh hãi, vừa mới ngừng tay để tinh tế nghiền ngẫm xem vấn đề nằm ở địa phương nào...Nhưng lúc trước mạo muội hướng sư phụ công kích cũng là do cỗ lực lượng thần kỳ này khống chế nguyên thần. Trong phút chốc liền đã thân bất do kỷ, xin sư phụ lượng thứ!"
"Ngươi đã thân bất do kỷ, vậy thì cũng không cần phải nhắc tới nữa." Băng Thành Tử híp mắt nói: "Uy lực một quyền vừa rồi quả thực không thể xem thường. Bằng vào tu vi Hóa Thần sơ kỳ mà ngươi có thể phá thủng tầng phòng ngự của ta. Xem ra ngươi luyện Tiểu Ma Quyền đã có thành tựu. Nhưng ta vẫn chờ mong uy lực, sau khi ngươi luyện thành Đại Ma Quyền!"
"Dạ!" Yến Truy Tinh bày ra hình dáng ngoan ngoãn đáp.
Lúc này chân nguyên tán loạn trong cơ thể đã bình ổn xuống. Băng Thành Tử khẽ thở phào một hơi, quay đầu sang nhìn Man Hổ nói: "Gần đây cục diện trong tu chân giới như thế nào rồi?"
Man Hổ nhanh chóng khom lưng bầm báo: "Sau khi chư quốc liên thủ tấn công Hoa Hạ tu chân giới không được, thì bây giờ đã tạm thời yên ắng, đang tập trung bàn bạc kế hoạch tác chiến khác. Nhìn tổng thể thì tu chân giới coi như rất bình tĩnh, trái lại ở thế tục thì đang có động tĩnh khá lớn. Thứ nhất, đại quân do Dược Thiên Sầu ủng hồ đang phất cờ khởi nghĩa, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì thắng bại cũng đã chuẩn bị phân ngẫ ngũ rồi. Thứ hai, hoàng đế Bích Uyển Quốc băng hà, thái tử đăng cơ làm tân hoàng đế kế thừa ngai vàng. Trừ bỏ hai chuyện này ra, trước mắt không còn thêm động tĩnh nào khác."
Băng Thành Tử gật đầu không hỏi thêm gì nữa. Nhưng Yến Truy Tinh nghiêng tai lắng nghe, bất tri giác hai mắt đã nổi lên sát khí, hờ hững nói: "Đại sư huynh, trong khoảng thời gian này có thu được hành tung của Dược Thiên Sầu hay không?"
Man Hổ nhìn chằm chằm vào Yến Truy Tinh, ngừng một chút nói: "Băng Cung chúng ta luôn theo dõi hành tung về Dược Thiên Sầu. Nhưng gã tiểu tử này lại giống như tan biến vào hư không. Đừng nói Nhung quốc chúng ta, mà ngay cả Hoa Hạ tu chân giới cũng không biết tin tức về hắn."
"Dược Thiên Sầu!" Yến Truy Tinh chậm rãi giương bàn tay mới khôi phục lại bình thường. Nắm tay phát ra chuỗi thanh âm răng rắc, nghiến lợi nói: "Đời này ta nhất định phải cùng ngươi phân chia cao thấp, không phải ngươi chết thì chính là ta chết. Ngươi muốn tránh né cũng không thể được."
Nói xong nhanh chóng cúi đầu, hướng Băng Thành Tử chắp tay: "Đệ tử muốn hạ sơn một chuyện, truy tìm hành tung của gã Dược Thiên Sầu kia."
Băng Thành Tử nhướng mày, trầm giọng nói: "Đừng hành động lỗ mãng, tên Dược Thiên Sầu kia có thể dựa vào tu vi Độ Kiếp kỳ hỗn đến mức phong sanh thủy khởi ở trong tu chân giới, khẳng định là vẫn còn ẩn tình mà chúng ta chưa biết. Thêm nữa, hắn xuất thân còn là đệ tử nhất mạch Yêu Quỷ Vực. Nếu hắn xảy ra chuyện gì bất hảo lúc này, tên Ngưu Hữu Đức Chưởng Hình Sứ đương nhiệm trong Yêu Quỷ Vực chắc chắn sẽ không khoanh tay ngồi nhìn đâu. Muốn báo thù cũng không cần phải trong lúc nhất thời. Sau khi Ma Công của ngươi đại thành, thiên hạ liền không một ai ngăn cản nổi ngươi tru diệt Dược Thiên Sầu. Nhưng nếu hôm nay ngươi đi ra ngoài, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...Cũng không phải lần nào cũng may mắn như thế đâu."
"Sư phụ minh giám." Yến Truy Tinh khom lưng nói: "Dược Thiên Sầu còn chưa chết một ngày, đệ tử đều không thể an tâm tu luyện. Huống chi dựa vào tu vi trước mắt, coi như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đệ tử cũng nắm chắc có thể đào thoát khỏi trong tay đối phương, cầu sư phụ cho ta rời núi, để ta thanh toán món nợ này cùng tên hỗn đản Dược Thiên Sầu."
"Ngươi..." Băng Thành Tử chứng kiến hắn kiên quyết như thế. Biết mình có khuyên nhủ bao nhiêu cũng không ăn thua. Đành phải lắc đầu thở dài, lắc mình phóng vào trong nội cung. Ý tứ chính là muốn để mặc cho Yến Truy Tinh làm ra quyết định.
Mấy sư huynh đệ nhìn nhau nhăn mặt. Man Hổ cần thận nhắc nhở nói: "Dược Thiên Sầu này hành tung xuất quỳ nhấp thần. Coi như ngươi rời núi, nhưng trời đất bao la, ngươi tìm hắn bằng cách nào đây?"
"Tìm không được thì chậm rãi tìm, ta không tin hắn có thể trốn tránh cả đời. Chỉ cần hắn còn sống, ta liền có biện pháp bức hắn lộ diện." Yến Truy Tinh nói xong, cả người hóa thành một bóng hư ảnh phóng thẳng lên không trung, biến mất ở trong tầng mây...
Sáu thớt ngựa rong ruổi trên phiến bình nguyên rộng thênh thang, xung quanh đường đi hiếm khi nhìn thấy thực vật xanh tốt, ngẫu nhiên chỉ có vài luống cỏ vàng úa đang chống đỡ lại khí hậu khô nóng. Thoáng nhìn về phương xa cũng trông thấy những đoàn bụi cát cuồn cuộn, tiếng vó ngựa nện vang. Hiển nhiên đám người này cũng ôm mục đích giống như Dược Thiên Sầu.
Không bao lâu sau, phía trước mơ hồ xuất hiện những điểm xanh non tươi tốt, dần dần trải rộng hơn trong tầm mắt nhìn, và thành trì khổng lồ ẩn phía sau cánh rừng nguyên thủy cũng đồng thời lộ ra hình dáng. Xuyên qua rừng rậm, hai bên đường mòn rộng rãi, đã trông thấy đồng ruộng nông nghiệp, những dòng kênh nhỏ uốn lượn quanh co, đang xả nước vào trong ruộng. Có không ít người binh thường đang cắm cúi làm việc.
Rất nhiều các dũng sĩ của những bộ tộc khác nhau đang tiến vào đường lớn, giảm dần tốc độ, đi tới phía dưới tường thành cổ kính cao chừng mười thước. Xung quanh cửa thành có rất nhiều người vây quanh, phỏng chừng đều là các dũng sĩ tiến đến báo danh.
Đến gần cửa thành, Bác Lực hết nhìn đông rồi lại nhìn sang phía tây. Dược Thiên Sầu biết hắn đang tìm tộc nhân sống bên trong thành, cũng chính là những dũng sĩ đã tham gia Ba Lan đại hội lần trước, bọn hắn lấy được tư cách sinh hoạt ở bên trong thành. Nếu không có tộc nhân này dẫn đến báo danh, thì không thể nào báo đanh dự thi. Mục đích là muốn phòng ngừa có người xâm nhấp quấy phá trật tự ở bên trong Hoàng Thổ Thành.
Bởi quy củ nghiêm khắc, nên Dược Thiên Sầu mới phải quàng vào đám người Thực Nhân Tộc. Bằng không hắn nào có đủ kiên nhẫn để dạo chơi cùng đám người Bác Lực, sớm đã tự mình giả dạng người của bộ tộc nào đó, xâm nhấp vào bên trong Hoàng Thổ Thành trước rồi.
Ngoài cửa thành hỗn loạn, bỗng nhiên có người nhảy lên vẫy tay hô: "Bác Lực! Bác Lực..."
Dược Thiên Sầu liếc mắt ngắm nhìn, chỉ thấy một gã nam nhân khôi ngô thân mặc trang phục sơ sài, đang chen chúc tới đây. Bác Lực cùng bốn gã tộc nhân cũng kinh hỉ hét lơn: "Cổ An."
Rồi cả đám nhanh chóng xuống ngựa, mấy ngựa ôm nhau vỗ vai, thoạt nhìn phi thường cao hóng.
Dược Thiên Sầu cũng không cam chịu yếu thế, hung hăng nhảy xuống ngựa dang rộng song chưởng, cười ha hả chụp loạn trên bả vai người ta. Đồng thời còn liếc nhìn về phía Ngạc Tiên Quân đang cưỡi trên lưng ngựa ra dấu. Dường như muốn nói, ngươi xuống đây đi chứ, đừng để cho người khác hoài nghi.
Ngạc Tiên Quân trên mặt thoáng run rẩy, nhưng vẫn phải bài trừ ra phong thái sảng khoái, nhảy xuống ngựa giả vờ cao hứng khi gặp lại tộc nhân giống như Dược Thiên Sầu.
Theo sau mới thầm truyền âm nói: "Tiểu tử ngươi suốt ngày làm những chuyện vô nghĩa này. Lần sau ngươi đừng phiền lụy đến ta nữa ah!"
"Ngừng!" Dược Thiên Sầu tức giận truyền âm đáp: "Nếu ngươi không coi những điểm nhỏ nhặt này vào đâu. Vạn nhất cao thủ Tiên giới trong thành hoài nghi thì sao?"
Ngạc Tiên Quân cứng lưỡi không thể phản bác được! Hiện giờ bản thân hắn xem như đã minh bạch rồi, người này hễ mở miệng ra là nói đến đạo lý. Sau này mình vẫn là thiếu cùng hắn tranh chấp mới tốt...
/1255
|