Theo sau, cũng không biết là người nào dẫn đầu hoan hô một tiếng, kết quả làm cho tộc nhân xung quanh đều vung tay hoan hô. Dược Thiên Sầu ảm đạm cười, dựa vào bản lĩnh của mình, giết cái đám súc sinh kia, quả thực là không có gì đáng để kiêu ngạo.
Đột nhiên một khối thân thể mềm mại nhào vào trong lòng hắn, trực tiếp ôm lấy hắn. Dược Thiên Sầu tùy tay mân mê kiều đồn cao vút, nhanh chóng đẩy ra vừa nhìn, không ngờ chính là gia Lan toàn thân trơn bóng. Xem hình dạng này, đoán chừng là vừa rồi cùng Bác Lực hành sự, bỗng nhiên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn chưa kịp mặc trang phục thiếu vải đến mức thương cảm kia.
Gia Lan nhãn tình nóng bỏng nhìn hắn, Dược Thiên Sầu diễn cảm xấu hổ, thật đúng là không phân biệt được rõ, ai đang ăn đậu hũ của ai. Bất quá hắn cũng không có thói quen ở trước mặt bao nhiêu người mà ôm một cái mỹ nhân trần truồng. Đành phải hướng gia Lan lắc đầu cười khổ.
Lúc này đám tộc nhân đang hoan hô, liền sôi nổi hướng về phía đàn ngạc ngư bị ghim trên mặt đất. Dược Thiên Sầu thoáng ngẩng đầu nhìn lên, đôi con ngươi mãnh liệt co rút. Chỉ thấy mặt hồ bàng bạc không ngừng gạn sóng lăn tăn, đang lao về phía ven bờ rất nhanh. Lúc này Dược Thiên Sầu không khỏi kinh hô: "Đứng lại! Tất cả đều quay về cho ta."
Đám người Thực Nhân Tộc lúc này đã vô cùng nghe theo lời hắn, quả nhiên đồng thời ngừng bước, bất quá quay đầu nhìn về phía sau không hiểu ra sao cả. Không biết hắn vì sao phải gọi mọi người quay về, chẳng lẽ hắn muốn độc chiến con mồi, không chia cho tộc nhân hưởng lợi sao?
Đúng lúc này, dưới hồ "phanh" một tiếng, bắn lên một cột sóng nước thật lớn, một đạo thân ảnh màu bạch ngân khổng lồ trực tiếp quẫy đuôi thoát ra khỏi mặt nước, hoành ngang trên không trung. Đám tộc nhân nghe thấy động tĩnh ở phía sau, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng thân ảnh khủng bố đang che kín ánh trăng. Nhất thời cả đám đều sợ tới ngây ngốc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Dược Thiên Sầu phất tay đẩy gia Lan ra ngoài, hai tay vơ lấy vài thanh trường mâu, rót tu vi cường đại nhanh như chớp phóng ra. Sáu thanh trường mâu theo trận hình mang theo tiếng xé gió phá không bắn ra.
"Oanh.., oanh..." Vài tiếng trầm đục vang lên, trực tiếp đem con ngạc ngư khổng lồ vừa nhảy ra khỏi mặt hồ, đánh bay ngược trở xuống. Hồ nước nhộn nhạo cuộn sóng, cái thân ảnh khổng lồ kia cũng đã biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi đâu nữa.
Trên dưới Thực Nhân Tộc, hiện giờ mới kịp giật mình phàn ứng, cũng đã minh bạch vì sao Dược Thiên Sầu phải kêu bọn hắn quay về. Vĩ thế cả đám run như cầy sấy vội vàng quay lại, đứng ở phía sau người của Dược Thiên Sầu. Nhớ tới cảnh tượng kia, không khỏi có chút hoảng hốt, nhìn chằm chằm về phía hồ nước đang nhộn nhạo gạn sóng.
"Đó là thứ gì vậy? Đã bị ngươi giết chưa?" gia Lan ở phía sau, ngữ khí run rẩy dò hỏi.
Dược Thiên Sầu diễn cảm ngưng trọng, khẽ lắc đầu, người khác không nhìn thấy rõ. Thế nhưng bản thân hắn lại phi thường rõ ràng.
Đó là một con ngạc ngư khổng lồ dài chừng ba chục thước, thân rộng bảy thước.
Khi sáu thanh trường mâu kích trúng nó, tất cả đều vỡ nát, căn bản không xuyên thấu qua nổi lớp da cứng như cương thiết của nó, chẳng qua là đẩy nó quay trở về dưới nước mà thôi. Dưới ánh trăng phản chiếu, đôi con ngươi của nó nhấp nháy hồng quang, oán hận liếc mắt nhìn mình một cái, rồi mới chìm vào trong nước.
Súc sinh này thông linh, xem ra là đã thành tinh rồi, hơn nữa cũng đã mang thù với mình! Trên mặt Dược Thiên Sầu dâng lên một tia cười lạnh. Ngươi coi như không cùng lão tử mang thù, thì hôm nay lão tử nhất định cũng sẽ không buông tha cho ngươi. Tránh để con súc sinh này, ngày sau tiếp tục phá hỏng hảo sự của lão tử. Ở dưới nước, ngươi còn muốn theo ta tranh phong hay sao?
Không nói hai lời, Dược Thiên Sầu khoanh tay chậm rãi đi tới ven hồ. Mọi người mê mang nhìn theo bóng lưng của hắn. Chỉ thấy bất thinh lình hắn trực tiếp lao thẳng xuống bên dưới hồ nước...
Hắn chui xuống truy lùng con quái vật không lồ kia sao? Gia Lan vồ cùng hãnh diện, đôi nhũ phong phấp phồng một trận. Sau đó xoay người tổ chức người đem tộc nhân đã bị thương đưa đi cứu trị. Bất quá vẫn còn không ít người lẳng lặng nhìn về phía hồ nước, không biết khi nào thì Dược Thiên Sầu mới đi ra ngoài.
Dược Thiên Sầu vừa tiềm nhấp xuống đáy hồ, trên người nhanh chóng xuất ra tám chuôi thanh sắc phi kiếm chiếu sáng khắp nơi, Thủy Quyết vận chuyển, cả người không tốn chút sức lực nào, rất nhanh du hành ở trong hồ nước, tốc độ so với hắn toàn lực phi hành ở trên không trung còn muốn nhanh hơn.
Hồ nước này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Bề rộng khoảng chừng vài cây số, chỗ sâu nhất phỏng chừng cũng đến ba bốn trăm thước. Người bình thường căn bản là không thể lặn xuống sâu như vậy. Nhưng đối với Dược Thiên Sầu mà nói, chuyện này chưa thèm tính là cái gì cả.
Dược Thiên Sầu lùng sục ở dưới đáy hồ một hồi, bất quá cũng không nhìn thấy thân ảnh của con ngạc ngư khổng lồ kia đâu. Lẽ ra với hình thể to lớn và màu sắc nổi bật của nó, thì trong phạm vi hồ nước này sẽ không thể dễ dàng ẩn trốn.
Chẳng lẽ dưới hồ nước này còn có động ngầm khác sao?
Uy? Dược Thiên Sầu đôi con ngươi hung hăng trợn lên, chỉ thấy vị trí giữa trung trơng hồ nước, chỗ sâu nhất dưới bùn, dường như có vật thể gì đang chìm trong đó. Bất quá, đúng lúc này, một thanh âm già nua mà nóng nảy thông qua dòng nước truyền âm cho hắn, nói: "Tiểu oa nhi, ngươi đã giết chết mấy trăm phân thân của ta. Thế nhưng còn muốn đổi theo lão phu xuống tận dưới này, ngươi không cần khinh người quá đáng."
Dược Thiên Sầu hai mắt híp vào, lẻn xuống dưới, trôi nổi cách đáy hồ khoảng mười thước, thì chăm chú nhìn xuống phía bên dưới. Hướng phương vị vừa truyền âm cho mình, chậm rãi nói: "Ngươi chính là con ngạc ngư khổng lồ vừa rồi sao? Xem ra ngươi đã tu luyện thành tinh, có thể nói tiếng người được rồi."
"Thúi lắm!" Thanh âm nóng nảy lại truyền đến: "Lão phu ba mươi vạn năm qua đã thoát khỏi hàng ngũ yêu tinh, phi thăng tiên giới. Há có thể cho pháp ngươi đứng đó ăn nói lung tung."
"Ách..." Dược Thiên Sầu giật mình, hồ nghi nói: "Ngươi ngàn vạn lần đừng nói với tạ, ngươi cũng là tiên nhân ah!" Hắn kì thực vẫn có chút hoài nghi, nếu ở địa phương khác thì sẽ không bao giờ có khả năng này. Nhưng đang ở trên Đông Cực Thánh Thồ, tiên nhân tồn tại cũng không phải là sự tình gì quá mức cổ quái. Nhưng là...
"Nhiều lời, ta vốn là tiên nhân, hơn nữa còn là tiên nhân cấp bậc Tiên Để." Thanh âm già nua dõng dạc nói. Dường như đang hồi tưởng lại những năm tháng vinh quang hiển hách năm xưa.
"Con mẹ ngươi mới nhiều lời ấy. Tiên Đế là nhân vật nào, chính là tiên giới chí tôn, làm sao có thể ở dưới này nói chuyện phiếm cùng lão tử chứ?" Dược Thiên Sầu hừ lạnh: "Đừng tưởng rằng trốn ở dưới đó mà vô sự binh an. Xem lão tử như thế nào tru diệt nhà ngươi."
"Chậm đã!" Thanh âm già nua quát lớn: "Tiểu huynh đệ, nghe ngữ khí của ngươi, dường như không giống với người có tu vi tiên nhân ah! Nếu không làm sao không hiểu chuyện tình phân chia cấp bậc ở trên tiên giới?"
Dược Thiên Sầu nhíu mày, hắc hắc khẽ mỉm cười âm hiềm. Lão gia hỏa này đã đổi cách xưng hô từ tiểu oa nhi thành tiểu huynh đệ. Nói chuyện đã khách khí như vậy, xem ra là kinh sợ mình động thủ rồi!
"Không cần phải trưng bày diễn cảm này ra. Lão tử mềm rắn đều ăn không tiêu." Dược Thiên Sầu cạc cạc cười gian nói: "Hôm nay lão tử tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, liền giải quyết tiên nhân ngươi tu vi Tiên Đê..."
"Chậm đã!...Ngươi mới Độ Kiếp sơ kỳ ư?" Thanh âm già nua lộ ra ngữ khí không thể tin nổi. Hoặc căn bản là không dám tin mới chính xác hơn.
"Ngươi có ý kiến gì sao?" Dược Thiên Sầu đang thắng thể, cho nên cũng không hề vội vàng. Chậm rãi đem mấy trăm chuôi thanh sắc phi kiếm bao vây quanh minh. Bởi vì ở dưới nước hắn phải tốn nhiều chân nguyên hơn, nên chỉ có thể dùng cơ số này mà thôi.
Mấy trăm chuôi thanh sắc phi kiếm nhăm nhe phóng xuống phía dưới. Lúc này thanh âm già nua không khỏi sốt sắng hỏi: "Tiểu huynh đệ, chậm đã.., chậm đã! Chúng ta bình tĩnh nói chuyện, không vội động thủ...Từ từ! Lão phu nhận thua còn không được sao?"
Dược Thiên Sầu hung hăng quát: "Người quang mình không bao giờ nói dối. Lời nói không thật mà dám đem lên trên đầu lão tử, phải chăng là muốn tìm chết. Được, ta sẽ thành toàn cho ngươi, xem ta đem Tiên Đế nhà ngươi đánh thành Tiên Mao như thế nào nhé...!"
Dược Thiên Sầu còn chưa nói dứt lời, thanh âm già nua kia đã nóng nảy chen ngang: "Tiểu huynh đệ, ta quả thật đã từng có tu vi Tiên Đế ah! Bất quá mười vạn năm trước cùng Vạn Kiếm Ma Quân chiến một trận, bị hắn đánh rơi xuống tận dưới này. May mắn tính mạng vẫn là an toàn. Bằng không, làm sao đến nỗi rơi vào tình trạng như thế này đây."
"Vạn Kiếm Ma Quân?" Dược Thiên Sầu ngần ra, quả nhiên chần chừ không xuất thủ ngay. Người có tư cách giao thủ cùng Vạn Kiểm Ma Quân, quả thực là không hề đơn giản. Theo sau liền dò hỏi: "Lão già kia, ngươi nói là thật hay giả. Nếu ngươi dám hồ lộng ta, có tin ta cho ngươi vạn kiếm xuyên tâm mà chết hay không. Sau khi ngươi chết đi, ta lại nghiền nát xương của ngươi ah!"
"Không dám.., không dám..." Thanh âm già nua mang theo vài phần thê lương cảm khái nói...
Đột nhiên một khối thân thể mềm mại nhào vào trong lòng hắn, trực tiếp ôm lấy hắn. Dược Thiên Sầu tùy tay mân mê kiều đồn cao vút, nhanh chóng đẩy ra vừa nhìn, không ngờ chính là gia Lan toàn thân trơn bóng. Xem hình dạng này, đoán chừng là vừa rồi cùng Bác Lực hành sự, bỗng nhiên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn chưa kịp mặc trang phục thiếu vải đến mức thương cảm kia.
Gia Lan nhãn tình nóng bỏng nhìn hắn, Dược Thiên Sầu diễn cảm xấu hổ, thật đúng là không phân biệt được rõ, ai đang ăn đậu hũ của ai. Bất quá hắn cũng không có thói quen ở trước mặt bao nhiêu người mà ôm một cái mỹ nhân trần truồng. Đành phải hướng gia Lan lắc đầu cười khổ.
Lúc này đám tộc nhân đang hoan hô, liền sôi nổi hướng về phía đàn ngạc ngư bị ghim trên mặt đất. Dược Thiên Sầu thoáng ngẩng đầu nhìn lên, đôi con ngươi mãnh liệt co rút. Chỉ thấy mặt hồ bàng bạc không ngừng gạn sóng lăn tăn, đang lao về phía ven bờ rất nhanh. Lúc này Dược Thiên Sầu không khỏi kinh hô: "Đứng lại! Tất cả đều quay về cho ta."
Đám người Thực Nhân Tộc lúc này đã vô cùng nghe theo lời hắn, quả nhiên đồng thời ngừng bước, bất quá quay đầu nhìn về phía sau không hiểu ra sao cả. Không biết hắn vì sao phải gọi mọi người quay về, chẳng lẽ hắn muốn độc chiến con mồi, không chia cho tộc nhân hưởng lợi sao?
Đúng lúc này, dưới hồ "phanh" một tiếng, bắn lên một cột sóng nước thật lớn, một đạo thân ảnh màu bạch ngân khổng lồ trực tiếp quẫy đuôi thoát ra khỏi mặt nước, hoành ngang trên không trung. Đám tộc nhân nghe thấy động tĩnh ở phía sau, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng thân ảnh khủng bố đang che kín ánh trăng. Nhất thời cả đám đều sợ tới ngây ngốc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Dược Thiên Sầu phất tay đẩy gia Lan ra ngoài, hai tay vơ lấy vài thanh trường mâu, rót tu vi cường đại nhanh như chớp phóng ra. Sáu thanh trường mâu theo trận hình mang theo tiếng xé gió phá không bắn ra.
"Oanh.., oanh..." Vài tiếng trầm đục vang lên, trực tiếp đem con ngạc ngư khổng lồ vừa nhảy ra khỏi mặt hồ, đánh bay ngược trở xuống. Hồ nước nhộn nhạo cuộn sóng, cái thân ảnh khổng lồ kia cũng đã biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi đâu nữa.
Trên dưới Thực Nhân Tộc, hiện giờ mới kịp giật mình phàn ứng, cũng đã minh bạch vì sao Dược Thiên Sầu phải kêu bọn hắn quay về. Vĩ thế cả đám run như cầy sấy vội vàng quay lại, đứng ở phía sau người của Dược Thiên Sầu. Nhớ tới cảnh tượng kia, không khỏi có chút hoảng hốt, nhìn chằm chằm về phía hồ nước đang nhộn nhạo gạn sóng.
"Đó là thứ gì vậy? Đã bị ngươi giết chưa?" gia Lan ở phía sau, ngữ khí run rẩy dò hỏi.
Dược Thiên Sầu diễn cảm ngưng trọng, khẽ lắc đầu, người khác không nhìn thấy rõ. Thế nhưng bản thân hắn lại phi thường rõ ràng.
Đó là một con ngạc ngư khổng lồ dài chừng ba chục thước, thân rộng bảy thước.
Khi sáu thanh trường mâu kích trúng nó, tất cả đều vỡ nát, căn bản không xuyên thấu qua nổi lớp da cứng như cương thiết của nó, chẳng qua là đẩy nó quay trở về dưới nước mà thôi. Dưới ánh trăng phản chiếu, đôi con ngươi của nó nhấp nháy hồng quang, oán hận liếc mắt nhìn mình một cái, rồi mới chìm vào trong nước.
Súc sinh này thông linh, xem ra là đã thành tinh rồi, hơn nữa cũng đã mang thù với mình! Trên mặt Dược Thiên Sầu dâng lên một tia cười lạnh. Ngươi coi như không cùng lão tử mang thù, thì hôm nay lão tử nhất định cũng sẽ không buông tha cho ngươi. Tránh để con súc sinh này, ngày sau tiếp tục phá hỏng hảo sự của lão tử. Ở dưới nước, ngươi còn muốn theo ta tranh phong hay sao?
Không nói hai lời, Dược Thiên Sầu khoanh tay chậm rãi đi tới ven hồ. Mọi người mê mang nhìn theo bóng lưng của hắn. Chỉ thấy bất thinh lình hắn trực tiếp lao thẳng xuống bên dưới hồ nước...
Hắn chui xuống truy lùng con quái vật không lồ kia sao? Gia Lan vồ cùng hãnh diện, đôi nhũ phong phấp phồng một trận. Sau đó xoay người tổ chức người đem tộc nhân đã bị thương đưa đi cứu trị. Bất quá vẫn còn không ít người lẳng lặng nhìn về phía hồ nước, không biết khi nào thì Dược Thiên Sầu mới đi ra ngoài.
Dược Thiên Sầu vừa tiềm nhấp xuống đáy hồ, trên người nhanh chóng xuất ra tám chuôi thanh sắc phi kiếm chiếu sáng khắp nơi, Thủy Quyết vận chuyển, cả người không tốn chút sức lực nào, rất nhanh du hành ở trong hồ nước, tốc độ so với hắn toàn lực phi hành ở trên không trung còn muốn nhanh hơn.
Hồ nước này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Bề rộng khoảng chừng vài cây số, chỗ sâu nhất phỏng chừng cũng đến ba bốn trăm thước. Người bình thường căn bản là không thể lặn xuống sâu như vậy. Nhưng đối với Dược Thiên Sầu mà nói, chuyện này chưa thèm tính là cái gì cả.
Dược Thiên Sầu lùng sục ở dưới đáy hồ một hồi, bất quá cũng không nhìn thấy thân ảnh của con ngạc ngư khổng lồ kia đâu. Lẽ ra với hình thể to lớn và màu sắc nổi bật của nó, thì trong phạm vi hồ nước này sẽ không thể dễ dàng ẩn trốn.
Chẳng lẽ dưới hồ nước này còn có động ngầm khác sao?
Uy? Dược Thiên Sầu đôi con ngươi hung hăng trợn lên, chỉ thấy vị trí giữa trung trơng hồ nước, chỗ sâu nhất dưới bùn, dường như có vật thể gì đang chìm trong đó. Bất quá, đúng lúc này, một thanh âm già nua mà nóng nảy thông qua dòng nước truyền âm cho hắn, nói: "Tiểu oa nhi, ngươi đã giết chết mấy trăm phân thân của ta. Thế nhưng còn muốn đổi theo lão phu xuống tận dưới này, ngươi không cần khinh người quá đáng."
Dược Thiên Sầu hai mắt híp vào, lẻn xuống dưới, trôi nổi cách đáy hồ khoảng mười thước, thì chăm chú nhìn xuống phía bên dưới. Hướng phương vị vừa truyền âm cho mình, chậm rãi nói: "Ngươi chính là con ngạc ngư khổng lồ vừa rồi sao? Xem ra ngươi đã tu luyện thành tinh, có thể nói tiếng người được rồi."
"Thúi lắm!" Thanh âm nóng nảy lại truyền đến: "Lão phu ba mươi vạn năm qua đã thoát khỏi hàng ngũ yêu tinh, phi thăng tiên giới. Há có thể cho pháp ngươi đứng đó ăn nói lung tung."
"Ách..." Dược Thiên Sầu giật mình, hồ nghi nói: "Ngươi ngàn vạn lần đừng nói với tạ, ngươi cũng là tiên nhân ah!" Hắn kì thực vẫn có chút hoài nghi, nếu ở địa phương khác thì sẽ không bao giờ có khả năng này. Nhưng đang ở trên Đông Cực Thánh Thồ, tiên nhân tồn tại cũng không phải là sự tình gì quá mức cổ quái. Nhưng là...
"Nhiều lời, ta vốn là tiên nhân, hơn nữa còn là tiên nhân cấp bậc Tiên Để." Thanh âm già nua dõng dạc nói. Dường như đang hồi tưởng lại những năm tháng vinh quang hiển hách năm xưa.
"Con mẹ ngươi mới nhiều lời ấy. Tiên Đế là nhân vật nào, chính là tiên giới chí tôn, làm sao có thể ở dưới này nói chuyện phiếm cùng lão tử chứ?" Dược Thiên Sầu hừ lạnh: "Đừng tưởng rằng trốn ở dưới đó mà vô sự binh an. Xem lão tử như thế nào tru diệt nhà ngươi."
"Chậm đã!" Thanh âm già nua quát lớn: "Tiểu huynh đệ, nghe ngữ khí của ngươi, dường như không giống với người có tu vi tiên nhân ah! Nếu không làm sao không hiểu chuyện tình phân chia cấp bậc ở trên tiên giới?"
Dược Thiên Sầu nhíu mày, hắc hắc khẽ mỉm cười âm hiềm. Lão gia hỏa này đã đổi cách xưng hô từ tiểu oa nhi thành tiểu huynh đệ. Nói chuyện đã khách khí như vậy, xem ra là kinh sợ mình động thủ rồi!
"Không cần phải trưng bày diễn cảm này ra. Lão tử mềm rắn đều ăn không tiêu." Dược Thiên Sầu cạc cạc cười gian nói: "Hôm nay lão tử tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, liền giải quyết tiên nhân ngươi tu vi Tiên Đê..."
"Chậm đã!...Ngươi mới Độ Kiếp sơ kỳ ư?" Thanh âm già nua lộ ra ngữ khí không thể tin nổi. Hoặc căn bản là không dám tin mới chính xác hơn.
"Ngươi có ý kiến gì sao?" Dược Thiên Sầu đang thắng thể, cho nên cũng không hề vội vàng. Chậm rãi đem mấy trăm chuôi thanh sắc phi kiếm bao vây quanh minh. Bởi vì ở dưới nước hắn phải tốn nhiều chân nguyên hơn, nên chỉ có thể dùng cơ số này mà thôi.
Mấy trăm chuôi thanh sắc phi kiếm nhăm nhe phóng xuống phía dưới. Lúc này thanh âm già nua không khỏi sốt sắng hỏi: "Tiểu huynh đệ, chậm đã.., chậm đã! Chúng ta bình tĩnh nói chuyện, không vội động thủ...Từ từ! Lão phu nhận thua còn không được sao?"
Dược Thiên Sầu hung hăng quát: "Người quang mình không bao giờ nói dối. Lời nói không thật mà dám đem lên trên đầu lão tử, phải chăng là muốn tìm chết. Được, ta sẽ thành toàn cho ngươi, xem ta đem Tiên Đế nhà ngươi đánh thành Tiên Mao như thế nào nhé...!"
Dược Thiên Sầu còn chưa nói dứt lời, thanh âm già nua kia đã nóng nảy chen ngang: "Tiểu huynh đệ, ta quả thật đã từng có tu vi Tiên Đế ah! Bất quá mười vạn năm trước cùng Vạn Kiếm Ma Quân chiến một trận, bị hắn đánh rơi xuống tận dưới này. May mắn tính mạng vẫn là an toàn. Bằng không, làm sao đến nỗi rơi vào tình trạng như thế này đây."
"Vạn Kiếm Ma Quân?" Dược Thiên Sầu ngần ra, quả nhiên chần chừ không xuất thủ ngay. Người có tư cách giao thủ cùng Vạn Kiểm Ma Quân, quả thực là không hề đơn giản. Theo sau liền dò hỏi: "Lão già kia, ngươi nói là thật hay giả. Nếu ngươi dám hồ lộng ta, có tin ta cho ngươi vạn kiếm xuyên tâm mà chết hay không. Sau khi ngươi chết đi, ta lại nghiền nát xương của ngươi ah!"
"Không dám.., không dám..." Thanh âm già nua mang theo vài phần thê lương cảm khái nói...
/1255
|