Dược Thiên Sầu thật sự nhịn không được hắc hắc bật cười, như thế nào lại có cảm giác con quạ này đang ghen, chỉ bằng một thân lông đen của ngươi, cũng xứng đi châm chọc người khác. Hắn vừa cười lại chợt sửng sốt, nhìn xem đàn chim tụ tập trên không trung, lại nhìn nhìn xuống con quạ, không khỏi lộ ra thần tình hồ nghi, chẳng lẽ là bởi vì nó nên mới hấp dẫn những loài chim này bay tới?
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, trường hợp ấp trứng sinh nở của con quạ này rất phong cách, phỏng chừng câu dẫn vạn điểu lai triêu cũng không phải là chuyện không thể nào. Nếu như không thì sao có chuyện nó vừa mới xuất hiện thì có một đại đội chim đến chúc mừng! n! Xem thanh âm những loài chim kêu to trên đỉnh đầu, giống như có ý tứ đến chúc mừng.
"Ta nói quạ, ngươi nghĩ biện pháp bào chúng nó tan đi! Cản trở người khác phơi nắng cũng quá không lễ phép." Dược Thiên Sầu thử thăm dò một câu.
Kết quả con quạ nghe vậy liền nằm bẹp trên vai Võ Lập Tuyết, lảo đảo đến thiếu chút nữa không đứng vững, trợn mắt nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, có vẻ như có người kêu nó là quạ rất phản cảm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Võ Lập Tuyết quay đầu, có chút kinh ngạc hỏi: "Huynh nói nó có thể làm cho đàn chim trên bầu trời tán đi?"
Dược Thiên Sầu nhún nhún vai, tỏ vẻ ta đây cũng không thể xác định. Con quạ tựa hồ không cao hóng khi thấy Võ Lập Tuyết khinh thị năng lực của nó, nguyên đôi mắt đang có vẻ khinh thường đột nhiên trở nên sáng ngời hữu thần, nhìn chằm chằm đàn chim đang xoay quanh trên không trung, trên người mơ hồ trôi nổi lưu quang tràn ngập đủ loại màu sắc.
Dược Thiên Sầu hơi kinh hãi, quạ vẫn chỉ là quạ, lại đột nhiên cảm giác khí thế không giống lúc trước, một con chim nhỏ như vậy, lại có một cỗ khí thế có một không hai trong thiên hạ. Đúng lúc này, đàn chim trên không trung đột nhiên rối loạn xoay quanh, sôi nổi hướng bên dưới đáp xuống.
Trong nháy mắt, toàn bộ đàn chim trên không trung biến mất, chỉ còn đủ loại lông chim đang chậm rãi bay xuống. Lấy Tĩnh Khách Trai làm trung tâm, khắp bốn phía nơi nơi đều có đủ loại chim đang đậu, rậm rạp phủ kín những ngóc ngách có thể nhìn thấy. Dù là chỗ hai người đang đứng trên nóc nhà cũng đậu tràn đầy, làm hai người không dám lộn xộn, sợ mình di động sẽ đạp chết mấy con.
Đừng nói là Dược Thiên Sầu và Võ Lập Tuyết, khi đám người Võ Tứ Hải tận mắt nhìn thấy một màn thần kỳ này, lại trợn mắt há hốc mồm. Võ Tứ Hải càng thêm khẳng định việc này là do Dược Thiên Sầu làm ra, bất quá hắn lại hoài nghi Dược Thiên Sầu làm sao làm được, chẳng lẽ hắn đã học được pháp thuật khu cầm (điều khiển loài chim)?
Bồ câu dịu ngoan, diều hâu hung mãnh, chim trĩ màu sắc rực rỡ...Mặc kệ hình thể lớn nhỏ, tóm lại đủ loại loài chim đang sôi nổi hướng chỗ hai người đang đứng cúi đầu, Võ Lập Tuyết nhìn thấy con quạ đang cao ngạo đứng thẳng trên đầu vai mình, há miệng cả kinh không sao khép lại được. Nàng cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên hiểu được làm cho đàn chim thần phục cũng không phải là nàng và Dược Thiên Sầu, mà là con quạ trên vai nàng.
Dược Thiên Sầu ngắm nhìn đủ loại chim chóc sắc thái khác nhau khắp bốn phía, linh quang trong đầu vừa hiện, hắn nhớ tới ở kiếp trước từng nghe được một truyền thuyết xa xưa. Trong truyền thuyết có một loại thần điểu có thể làm cho đàn chim triều bái, cũng bởi vì thế đã xuất hiện một thành ngữ mỹ lệ, gọi là Bách Điểu Triều Phượng, mà Bách Điểu Triều "Phượng" kia chính là chỉ thần điểu phượng hoàng.
Chẳng lẽ nó là thần điểu phượng hoàng trong truyền thuyết? Trong lòng Dược Thiên Sầu vô cùng hoài nghi, nếu chỉ nhìn thấy trường hợp nó sinh ra mà không thấy hình dáng, Dược Thiên Sầu sẽ không nghi ngờ nó là phượng hoàng, bởi vì lúc đó thật phong cách. Nhưng nếu như nói con chim có hình dáng giống quạ này lại là phượng hoàng, đánh chết hắn cũng sẽ không tin tưởng.
Truyền thuyết phượng hoàng là thần điểu xinh đẹp cao quý
Lân, trống mái đều gọi chung một tên. Hùng làm phượng, thư làm hoàng, bình thường mặc kệ là trống hay mái, đều nhất thống gọi chung là phượng hoàng. Truyền thuyết phượng hoàng có một thân lông chim còn xinh đẹp hơn cả khổng tước ngàn vạn lần, hơn nữa còn bất tử, lại dục hỏa trùng sinh có được lực lượng thần kỳ, nên bởi vì thế lại sản sinh ra thêm một thành ngữ mỹ lệ, gọi là Phượng Hoàng Niết Bàn. Tóm lại phượng hoàng là sự tồn tại thần thoại cao quý nhất trong toàn bộ loài chim, lại có thể bất tử và vĩnh sinh!
Truyền thuyết thần thoại như vậy, Dược Thiên Sầu ở kiếp trước nghe nhiều nên quen thuộc, cho nên lúc này hắn lập tức phủ nhận con quạ màu đen này có khả năng là phượng hoàng. Hắn không khỏi nhớ tới hội đấu giá của Võ gia năm đó, có vẻ như lúc ấy mọi người gọi quả trứng phát sáng kia là trứng Chu Tước, chẳng lẽ con quạ này là Chu Tước trong truyền thuyết? Thật không có khả năng!
Dược Thiên Sầu khẽ lắc đầu phủ nhận, phủ nhận sự suy đoán của mình, mặc dù hắn không quen thuộc với thần thoại về Chu Tước, nhưng cũng biết đó là hậu duệ của Phượng Hoàng, là loài chim trong thần thoại hầu như có thể so sánh với Kim Sí Đại Bằng Điểu! Làm sao có hình dáng giống quạ đây? Vô nghĩa!
Nhưng nhìn bộ dạng phong cách của con quạ này, lại tuyệt đối không phải là loài chim bình thường, cũng không biết là thần thánh phương nào!
Đúng lúc này, con quạ trên đầu vai Võ Lập Tuyết, đột nhiên há mồm "ôi" một tiếng, thanh âm như tiêu sắt, cao vút vang dội, xông thẳng lên trời. Kết quả Dược Thiên Sầu đứng gần liền thảm, chấn đến mắt trợn trắng, lung lay lảo đảo, thiếu chút nữa ngã luôn xuống lầu. Trong mơ hồ, cảm giác có một bàn tay đỡ chính mình, theo bản năng liền cảm giác được là Võ Lập Tuyết xuất thủ tương trợ.
"Dược Thiên Sầu, huynh làm sao vậy..." Trong tiếng gọi vội vàng ầm ĩ, Dược Thiên Sầu lắc lắc đầu dần dần thanh tỉnh lại, bất quá trong lỗ tai vẫn còn âm vang không ngừng, sắc mặt hắn trắng bệch gượng nở nụ cười nhìn Võ Lập Tuyết lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không có việc gì. Hắn tiếp tục nhìn chung quanh một chút, đàn chim đã dần biến mất, chỉ còn lại lông chim đủ màu sắc rơi đầy mặt đất, xa xa còn có từng đàn chim rậm rạp đang bay khuất vào trong núi rừng.
Nhìn nhìn lại con quạ trên đầu vai Võ Lập Tuyết, đang dùng ánh mắt hài hước nhìn hắn chằm chằm, phảng phất như là sự trừng phạt khi hắn kêu nó là quạ. Vẻ mặt Dược Thiên Sầu run lên, thật sự khó mà tin được, một con chim nhỏ như vậy không mở miệng thì thôi, mới mở miệng liền hù chết người! Thật sự không lên tiếng thì thôi, lên tiếng lập tức nổi tiếng! Có vẻ như uy lực còn muốn vượt qua tiếng hừ lạnh như kim cương hàng ma của Tất Trường Xuân! Cũng có lẽ do nguyên nhân hắn đứng quá gần nó.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn không thể tưởng tượng thiếu chút nữa thanh âm đem mình chấn ngất kia chính là của con quạ nhỏ này. Lại thấy thần tình lo lắng của Võ Lập Tuyết đang dìU Minh, có vẻ như nàng lại không hề bị ảnh hưởng chút nào. Lúc này Dược Thiên Sầu phát giận nhìn chằm chằm con quạ kia...
Tuyệt đối là trả đũa! Nếu không thì tu vi Võ Lập Tuyết vốn không bằng mình, như thế nào nàng lại không bị việc gì, còn mình thiếu chút nữa bị chấn đến hôn mê? Dược Thiên Sầu cùng con quạ trên vai Võ Lập Tuyết kình chống bằng mắt, Dược Thiên Sầu phẫn nộ, con quạ thì tràn đầy châm chọc.
Nơi này một người một chim giằng co, không hề biết ở xa xa đám người Võ Tứ Hải thần tình ngạc nhiên nhìn chằm chằm bên này, con quạ chỉ hô một tiếng liền xua tan toàn bộ đàn chim, lập tức khiến cho bọn họ chú ý. Bằng lịch duyệt của bọn họ, lập tức đoán được con quạ trên vai Võ Lập Tuyết không tầm thường, ít nhất không phải loài quạ bình thường, làm không chuấn có thể là linh thú trong truyền thuyết cũng nói không chừng. Đây là sự tồn tại có thể so sánh với cao thủ Hóa Thần kỳ!
Chẳng lẽ là linh thú do Dược Thiên Sầu đưa cho Tuyết nhi? Võ Tứ Hải mừng rỡ không thôi, lập tức liền khẳng định suy đoán của mình, bởi vì Võ Lập Tuyết có linh thú hay không hắn tự nhiên rõ ràng, duy nhất có được là Dược Thiên Sầu đưa cho nàng, nếu không người khác không ai dám chuyên gia như vậy, lấy ra được linh thú tày tiện tặng người.
Nghĩ tới đây, trong lòng Võ Tứ Hải liền yên tâm, cũng không uổng công ngày trước
Mình làm mối cho Tuyết nhi ở chung với hắn, tiểu tử này xem như có chút lương tâm.
"Sự tình các ngươi đều tận mắt nhìn thấy, nên phong tỏa tin tức nhất định phải phong tỏa, lý do công bố ra ngoài cũng phải chu đáo một chút, không cần gây nhiệt náo đến mức không thể thu xếp được." Võ Tứ Hải quay đầu nói với một trưởng lão bên cạnh.
Gương mặt vui mừng của vị trưởng lão kia còn chưa tiêu tan, nói giỡn sao, trong nhà có một con linh thú, tương đương như có thêm một vị cao thủ Hóa Thần kỳ trấn thủ! Lúc này hắn liền chắp tay nói: "Gia chủ yên tâm, ta lập tức đi an bài." Nói xong nhanh chóng bay đi.
Ánh mắt phẫn nộ của Dược Thiên Sầu chuyển khỏi người con quạ, thầm nghĩ, chờ coi, có nợ không sợ không có cơ hội tính toán rành mạch. Hắn lập tức lắc mình đi xuống quay trở về phòng. Võ Lập Tuyết sờ sờ con quạ trên vai, thè lưỡi, như muốn nói là ngươi gây rắc rối, sau đó cũng lắc mình quay về phòng.
Vừa về tới phòng, liền phát hiện Dược Thiên Sầu đang bắt chéo chân nằm trên giường, có vè như còn chưa hết giận. Võ Lập Tuyết cười thầm, biết tâm tình hắn không tốt, cũng không quấy rầy, cứ thế tự chơi với con quạ đậu trên vai mình.
"Nha!" Võ Lập Tuyết đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau. Dược Thiên Sầu đột nhiên nhìn lại, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền nổi giận. Nguyên lai con quạ đang đậu trên vai Võ Lập Tuyết đang hảo hảo lại đột nhiên mổ một cái vào ngón tay nàng, lúc này làm ngón tay Võ Lập Tuyết bị trầy da, mà con qua đang liếm lấy vết máu chảy ra nơi vết thương, có vẻ như đang tinh tế thưởng thức hương vị.
"Lão tử làm thịt ngươi." Dược Thiên Sầu nổi giận gầm lên một tiếng, lắc mình bay qua, giờ vuốt đã muốn chộp lấy con quạ trên vai Võ Lập Tuyết bóp chết.
"Đừng!" Võ Lập Tuyết mặc kệ, ngược lại nghiêng người dùng đôi tay chặn lên con quạừên vai.
"Lập Tuyết, để cho ta giết nó, con chim này vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt, mới sinh ra đã khát máu, rất tà môn, nuôi bên người đối với nàng sẽ không an toàn." Dược Thiên Sầu nổi trận lôi đình, có hương vị như thù mới hận cũ đều muốn báo một lúc.
"Đừng! Nó không phải cố ý." Võ Lập Tuyết cầu khẩn nói: "Dược Thiên Sầu, huynh buông tha nó được không? Chỉ là bị thương chút ở ngón tay thôi, thật sự không sao."
"Lập Tuyết, đừng tùy hóng, để cho ta giết.., giết..." Dược Thiên Sầu nói được một nửa liền không thể nói tiếp, chỉ thấy con quạ trên vai Võ Lập Tuyết nhắm lại đôi mắt tràn ngập linh tuệ kia, ba lông chim rực rỡ trên đỉnh đầu lại tản mát ra thất thải hà quang, không biết là đang làm gì?
Võ Lập Tuyết cũng đã phát hiện hiện tượng kỳ quái này, hai người ngây ngần cả người, trên người con quạ này quá nhiều chỗ thần kỳ, vượt khỏi sự tưởng tượng của cả hai. Lửa giận của Dược Thiên Sầu liền tiêu tan, ngón tay lại chậm rãi sờ sờ dưới cằm, thầm nghĩ, chẳng lẽ con chim này đang tiến hóa?
Không qua bao lâu, hai mắt con quạ bỗng nhiên mở ra, sáng ngời hữu thần trành hướng Dược Thiên Sầu, phát ra thanh âm thanh thúy uyển chuyển quát: "Ngươi gọi ta là gì? Dám gọi bổn thần là phá điểu?"
Nó vừa mở miệng, thiếu chút nữa đem hai người chấn kinh như sét đánh. Thần tình Dược Thiên Sầu không thể tưởng tượng nổi, chỉ vào nó lắp bắp nói: "Ngươi.., ngươi.., vừa rồi là ngươi đang nói chuyện?"
Con quạ cao ngạo ngẩng đầu nói: "Này tính cái gì, bổn thần trời sinh có thể nghe hiểu được đủ loại ngôn ngữ. Trên đời này những vật gì có thể nói, chỉ cần cống ra một giọt máu huyết cho bổn thần, không bao lâu, bổn thần liền có thể học được ngôn ngữ của bọn họ. Nhưng ngươi không nên hiểu lầm, bổn thần vô cùng cao quý, cũng không phải là máu huyết của ai đều đi trích, máu của ngươi, còn không xứng để cho bổn thần đi trích." Nó khinh bỉ đương nhiên là Dược Thiên Sầu.
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, trường hợp ấp trứng sinh nở của con quạ này rất phong cách, phỏng chừng câu dẫn vạn điểu lai triêu cũng không phải là chuyện không thể nào. Nếu như không thì sao có chuyện nó vừa mới xuất hiện thì có một đại đội chim đến chúc mừng! n! Xem thanh âm những loài chim kêu to trên đỉnh đầu, giống như có ý tứ đến chúc mừng.
"Ta nói quạ, ngươi nghĩ biện pháp bào chúng nó tan đi! Cản trở người khác phơi nắng cũng quá không lễ phép." Dược Thiên Sầu thử thăm dò một câu.
Kết quả con quạ nghe vậy liền nằm bẹp trên vai Võ Lập Tuyết, lảo đảo đến thiếu chút nữa không đứng vững, trợn mắt nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, có vẻ như có người kêu nó là quạ rất phản cảm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Võ Lập Tuyết quay đầu, có chút kinh ngạc hỏi: "Huynh nói nó có thể làm cho đàn chim trên bầu trời tán đi?"
Dược Thiên Sầu nhún nhún vai, tỏ vẻ ta đây cũng không thể xác định. Con quạ tựa hồ không cao hóng khi thấy Võ Lập Tuyết khinh thị năng lực của nó, nguyên đôi mắt đang có vẻ khinh thường đột nhiên trở nên sáng ngời hữu thần, nhìn chằm chằm đàn chim đang xoay quanh trên không trung, trên người mơ hồ trôi nổi lưu quang tràn ngập đủ loại màu sắc.
Dược Thiên Sầu hơi kinh hãi, quạ vẫn chỉ là quạ, lại đột nhiên cảm giác khí thế không giống lúc trước, một con chim nhỏ như vậy, lại có một cỗ khí thế có một không hai trong thiên hạ. Đúng lúc này, đàn chim trên không trung đột nhiên rối loạn xoay quanh, sôi nổi hướng bên dưới đáp xuống.
Trong nháy mắt, toàn bộ đàn chim trên không trung biến mất, chỉ còn đủ loại lông chim đang chậm rãi bay xuống. Lấy Tĩnh Khách Trai làm trung tâm, khắp bốn phía nơi nơi đều có đủ loại chim đang đậu, rậm rạp phủ kín những ngóc ngách có thể nhìn thấy. Dù là chỗ hai người đang đứng trên nóc nhà cũng đậu tràn đầy, làm hai người không dám lộn xộn, sợ mình di động sẽ đạp chết mấy con.
Đừng nói là Dược Thiên Sầu và Võ Lập Tuyết, khi đám người Võ Tứ Hải tận mắt nhìn thấy một màn thần kỳ này, lại trợn mắt há hốc mồm. Võ Tứ Hải càng thêm khẳng định việc này là do Dược Thiên Sầu làm ra, bất quá hắn lại hoài nghi Dược Thiên Sầu làm sao làm được, chẳng lẽ hắn đã học được pháp thuật khu cầm (điều khiển loài chim)?
Bồ câu dịu ngoan, diều hâu hung mãnh, chim trĩ màu sắc rực rỡ...Mặc kệ hình thể lớn nhỏ, tóm lại đủ loại loài chim đang sôi nổi hướng chỗ hai người đang đứng cúi đầu, Võ Lập Tuyết nhìn thấy con quạ đang cao ngạo đứng thẳng trên đầu vai mình, há miệng cả kinh không sao khép lại được. Nàng cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên hiểu được làm cho đàn chim thần phục cũng không phải là nàng và Dược Thiên Sầu, mà là con quạ trên vai nàng.
Dược Thiên Sầu ngắm nhìn đủ loại chim chóc sắc thái khác nhau khắp bốn phía, linh quang trong đầu vừa hiện, hắn nhớ tới ở kiếp trước từng nghe được một truyền thuyết xa xưa. Trong truyền thuyết có một loại thần điểu có thể làm cho đàn chim triều bái, cũng bởi vì thế đã xuất hiện một thành ngữ mỹ lệ, gọi là Bách Điểu Triều Phượng, mà Bách Điểu Triều "Phượng" kia chính là chỉ thần điểu phượng hoàng.
Chẳng lẽ nó là thần điểu phượng hoàng trong truyền thuyết? Trong lòng Dược Thiên Sầu vô cùng hoài nghi, nếu chỉ nhìn thấy trường hợp nó sinh ra mà không thấy hình dáng, Dược Thiên Sầu sẽ không nghi ngờ nó là phượng hoàng, bởi vì lúc đó thật phong cách. Nhưng nếu như nói con chim có hình dáng giống quạ này lại là phượng hoàng, đánh chết hắn cũng sẽ không tin tưởng.
Truyền thuyết phượng hoàng là thần điểu xinh đẹp cao quý
Lân, trống mái đều gọi chung một tên. Hùng làm phượng, thư làm hoàng, bình thường mặc kệ là trống hay mái, đều nhất thống gọi chung là phượng hoàng. Truyền thuyết phượng hoàng có một thân lông chim còn xinh đẹp hơn cả khổng tước ngàn vạn lần, hơn nữa còn bất tử, lại dục hỏa trùng sinh có được lực lượng thần kỳ, nên bởi vì thế lại sản sinh ra thêm một thành ngữ mỹ lệ, gọi là Phượng Hoàng Niết Bàn. Tóm lại phượng hoàng là sự tồn tại thần thoại cao quý nhất trong toàn bộ loài chim, lại có thể bất tử và vĩnh sinh!
Truyền thuyết thần thoại như vậy, Dược Thiên Sầu ở kiếp trước nghe nhiều nên quen thuộc, cho nên lúc này hắn lập tức phủ nhận con quạ màu đen này có khả năng là phượng hoàng. Hắn không khỏi nhớ tới hội đấu giá của Võ gia năm đó, có vẻ như lúc ấy mọi người gọi quả trứng phát sáng kia là trứng Chu Tước, chẳng lẽ con quạ này là Chu Tước trong truyền thuyết? Thật không có khả năng!
Dược Thiên Sầu khẽ lắc đầu phủ nhận, phủ nhận sự suy đoán của mình, mặc dù hắn không quen thuộc với thần thoại về Chu Tước, nhưng cũng biết đó là hậu duệ của Phượng Hoàng, là loài chim trong thần thoại hầu như có thể so sánh với Kim Sí Đại Bằng Điểu! Làm sao có hình dáng giống quạ đây? Vô nghĩa!
Nhưng nhìn bộ dạng phong cách của con quạ này, lại tuyệt đối không phải là loài chim bình thường, cũng không biết là thần thánh phương nào!
Đúng lúc này, con quạ trên đầu vai Võ Lập Tuyết, đột nhiên há mồm "ôi" một tiếng, thanh âm như tiêu sắt, cao vút vang dội, xông thẳng lên trời. Kết quả Dược Thiên Sầu đứng gần liền thảm, chấn đến mắt trợn trắng, lung lay lảo đảo, thiếu chút nữa ngã luôn xuống lầu. Trong mơ hồ, cảm giác có một bàn tay đỡ chính mình, theo bản năng liền cảm giác được là Võ Lập Tuyết xuất thủ tương trợ.
"Dược Thiên Sầu, huynh làm sao vậy..." Trong tiếng gọi vội vàng ầm ĩ, Dược Thiên Sầu lắc lắc đầu dần dần thanh tỉnh lại, bất quá trong lỗ tai vẫn còn âm vang không ngừng, sắc mặt hắn trắng bệch gượng nở nụ cười nhìn Võ Lập Tuyết lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không có việc gì. Hắn tiếp tục nhìn chung quanh một chút, đàn chim đã dần biến mất, chỉ còn lại lông chim đủ màu sắc rơi đầy mặt đất, xa xa còn có từng đàn chim rậm rạp đang bay khuất vào trong núi rừng.
Nhìn nhìn lại con quạ trên đầu vai Võ Lập Tuyết, đang dùng ánh mắt hài hước nhìn hắn chằm chằm, phảng phất như là sự trừng phạt khi hắn kêu nó là quạ. Vẻ mặt Dược Thiên Sầu run lên, thật sự khó mà tin được, một con chim nhỏ như vậy không mở miệng thì thôi, mới mở miệng liền hù chết người! Thật sự không lên tiếng thì thôi, lên tiếng lập tức nổi tiếng! Có vẻ như uy lực còn muốn vượt qua tiếng hừ lạnh như kim cương hàng ma của Tất Trường Xuân! Cũng có lẽ do nguyên nhân hắn đứng quá gần nó.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn không thể tưởng tượng thiếu chút nữa thanh âm đem mình chấn ngất kia chính là của con quạ nhỏ này. Lại thấy thần tình lo lắng của Võ Lập Tuyết đang dìU Minh, có vẻ như nàng lại không hề bị ảnh hưởng chút nào. Lúc này Dược Thiên Sầu phát giận nhìn chằm chằm con quạ kia...
Tuyệt đối là trả đũa! Nếu không thì tu vi Võ Lập Tuyết vốn không bằng mình, như thế nào nàng lại không bị việc gì, còn mình thiếu chút nữa bị chấn đến hôn mê? Dược Thiên Sầu cùng con quạ trên vai Võ Lập Tuyết kình chống bằng mắt, Dược Thiên Sầu phẫn nộ, con quạ thì tràn đầy châm chọc.
Nơi này một người một chim giằng co, không hề biết ở xa xa đám người Võ Tứ Hải thần tình ngạc nhiên nhìn chằm chằm bên này, con quạ chỉ hô một tiếng liền xua tan toàn bộ đàn chim, lập tức khiến cho bọn họ chú ý. Bằng lịch duyệt của bọn họ, lập tức đoán được con quạ trên vai Võ Lập Tuyết không tầm thường, ít nhất không phải loài quạ bình thường, làm không chuấn có thể là linh thú trong truyền thuyết cũng nói không chừng. Đây là sự tồn tại có thể so sánh với cao thủ Hóa Thần kỳ!
Chẳng lẽ là linh thú do Dược Thiên Sầu đưa cho Tuyết nhi? Võ Tứ Hải mừng rỡ không thôi, lập tức liền khẳng định suy đoán của mình, bởi vì Võ Lập Tuyết có linh thú hay không hắn tự nhiên rõ ràng, duy nhất có được là Dược Thiên Sầu đưa cho nàng, nếu không người khác không ai dám chuyên gia như vậy, lấy ra được linh thú tày tiện tặng người.
Nghĩ tới đây, trong lòng Võ Tứ Hải liền yên tâm, cũng không uổng công ngày trước
Mình làm mối cho Tuyết nhi ở chung với hắn, tiểu tử này xem như có chút lương tâm.
"Sự tình các ngươi đều tận mắt nhìn thấy, nên phong tỏa tin tức nhất định phải phong tỏa, lý do công bố ra ngoài cũng phải chu đáo một chút, không cần gây nhiệt náo đến mức không thể thu xếp được." Võ Tứ Hải quay đầu nói với một trưởng lão bên cạnh.
Gương mặt vui mừng của vị trưởng lão kia còn chưa tiêu tan, nói giỡn sao, trong nhà có một con linh thú, tương đương như có thêm một vị cao thủ Hóa Thần kỳ trấn thủ! Lúc này hắn liền chắp tay nói: "Gia chủ yên tâm, ta lập tức đi an bài." Nói xong nhanh chóng bay đi.
Ánh mắt phẫn nộ của Dược Thiên Sầu chuyển khỏi người con quạ, thầm nghĩ, chờ coi, có nợ không sợ không có cơ hội tính toán rành mạch. Hắn lập tức lắc mình đi xuống quay trở về phòng. Võ Lập Tuyết sờ sờ con quạ trên vai, thè lưỡi, như muốn nói là ngươi gây rắc rối, sau đó cũng lắc mình quay về phòng.
Vừa về tới phòng, liền phát hiện Dược Thiên Sầu đang bắt chéo chân nằm trên giường, có vè như còn chưa hết giận. Võ Lập Tuyết cười thầm, biết tâm tình hắn không tốt, cũng không quấy rầy, cứ thế tự chơi với con quạ đậu trên vai mình.
"Nha!" Võ Lập Tuyết đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau. Dược Thiên Sầu đột nhiên nhìn lại, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền nổi giận. Nguyên lai con quạ đang đậu trên vai Võ Lập Tuyết đang hảo hảo lại đột nhiên mổ một cái vào ngón tay nàng, lúc này làm ngón tay Võ Lập Tuyết bị trầy da, mà con qua đang liếm lấy vết máu chảy ra nơi vết thương, có vẻ như đang tinh tế thưởng thức hương vị.
"Lão tử làm thịt ngươi." Dược Thiên Sầu nổi giận gầm lên một tiếng, lắc mình bay qua, giờ vuốt đã muốn chộp lấy con quạ trên vai Võ Lập Tuyết bóp chết.
"Đừng!" Võ Lập Tuyết mặc kệ, ngược lại nghiêng người dùng đôi tay chặn lên con quạừên vai.
"Lập Tuyết, để cho ta giết nó, con chim này vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt, mới sinh ra đã khát máu, rất tà môn, nuôi bên người đối với nàng sẽ không an toàn." Dược Thiên Sầu nổi trận lôi đình, có hương vị như thù mới hận cũ đều muốn báo một lúc.
"Đừng! Nó không phải cố ý." Võ Lập Tuyết cầu khẩn nói: "Dược Thiên Sầu, huynh buông tha nó được không? Chỉ là bị thương chút ở ngón tay thôi, thật sự không sao."
"Lập Tuyết, đừng tùy hóng, để cho ta giết.., giết..." Dược Thiên Sầu nói được một nửa liền không thể nói tiếp, chỉ thấy con quạ trên vai Võ Lập Tuyết nhắm lại đôi mắt tràn ngập linh tuệ kia, ba lông chim rực rỡ trên đỉnh đầu lại tản mát ra thất thải hà quang, không biết là đang làm gì?
Võ Lập Tuyết cũng đã phát hiện hiện tượng kỳ quái này, hai người ngây ngần cả người, trên người con quạ này quá nhiều chỗ thần kỳ, vượt khỏi sự tưởng tượng của cả hai. Lửa giận của Dược Thiên Sầu liền tiêu tan, ngón tay lại chậm rãi sờ sờ dưới cằm, thầm nghĩ, chẳng lẽ con chim này đang tiến hóa?
Không qua bao lâu, hai mắt con quạ bỗng nhiên mở ra, sáng ngời hữu thần trành hướng Dược Thiên Sầu, phát ra thanh âm thanh thúy uyển chuyển quát: "Ngươi gọi ta là gì? Dám gọi bổn thần là phá điểu?"
Nó vừa mở miệng, thiếu chút nữa đem hai người chấn kinh như sét đánh. Thần tình Dược Thiên Sầu không thể tưởng tượng nổi, chỉ vào nó lắp bắp nói: "Ngươi.., ngươi.., vừa rồi là ngươi đang nói chuyện?"
Con quạ cao ngạo ngẩng đầu nói: "Này tính cái gì, bổn thần trời sinh có thể nghe hiểu được đủ loại ngôn ngữ. Trên đời này những vật gì có thể nói, chỉ cần cống ra một giọt máu huyết cho bổn thần, không bao lâu, bổn thần liền có thể học được ngôn ngữ của bọn họ. Nhưng ngươi không nên hiểu lầm, bổn thần vô cùng cao quý, cũng không phải là máu huyết của ai đều đi trích, máu của ngươi, còn không xứng để cho bổn thần đi trích." Nó khinh bỉ đương nhiên là Dược Thiên Sầu.
/1255
|