Đất đá cùng gỗ vụn bị người nào đó bới ra bay tứ tung đầy trời, chỉ thấy Dược Thiên Sầu phát huy ra tinh thần khổ nhọc mà người thường khó có thể so sánh, cắm rễ bên trong đống hoang tàn, vất và cần cù làm việc. Bất quá nhìn xem thế nào đều có vẻ như đang phát điên...
Mấy người Văn Lan Phong đưa mắt nhìn nhau, các phái đều đang thu thập tài vật cùng thi thể đệ tử bổn môn bị đại chiến lan đến mà chết, không biết hắn lại điên điên khùng khùng chạy đi đào cái gì?
Đồ vật bảo bối của tiểu tử này vốn không ít a! Chẳng lẽ hắn cất giấu ở chỗ đó? Lộng Trúc nhướng mày, sờ cằm suy nghĩ, trên mặt nổi lên vẻ cười gian. Hắn đánh giá địa hình bốn phía một phen, lờ mờ phân biệt ra địa phương Dược Thiên Sầu đang đào móc hình như là vị trí nguyên lai của Xuân Miên Lâu.., vẻ cười gian trên mặt hắn đọng lại, mắt nhìn thần tình tò mò của Tử Y đang nóng lòng muốn thử bên cạnh, nhất thời vẻ mặt Lộng Trúc có chút u ám, hắn có điểm hiểu được Dược Thiên Sầu đang tìm cái gì.
Ngoại trừ hắn rạ, chỉ sợ người ở chỗ này cũng chỉ có Lộ Nghiên Thanh đội nón lụa che mặt hiểu được chuyện gì. Mấy người nhịn không được đều bay tới...
"Hoa lạp lạp...Dược Thiên Sầu còn đang mải miết khổ cực, mỗi khi đào ra một cỗ thi thể, liền lập tức đem mặt mũi thi thể lau sạch sẽ, thấy không phải người mình muốn tìm, không thèm quản mọi việc, trực tiếp ném ngược về phía sau.
"Tiểu tử ngươi điên tr!" Lộng Trúc gầm lên một tiếng, hắn vừa bay tới liền tiếp được một thi thể nữ nhân mà Dược Thiên Sầu vừa ném ngược ra sau, bản thân hắn cũng tùy tay ném ngược ra sau. Kết quả thiếu chút nữa nện vào trên người một gã đệ tử của môn phái khác.
Lại có người dùng xác chết tạp lão tử! Đệ tử kia cũng nổi giận, vừa ngẩng đầu định mở miệng mắng to, lại bị đồng môn bên cạnh vội vàng bịt miệng lại. Sau đó chỉ chỉ về hướng lão gia hỏa Lộng Trúc, đệ tử kia lúc này không còn cách nào khác, đành bỏ đi làm việc của mình.
Dược Thiên Sầu ôm một cây trụ cao vài thước, xoay người lại ném ra, vẻ mặt như đưa đám nhìn chằm chằm Lộng Trúc trầm giọng nói: "Chớ chọc ta." Hắn dùng tay áo cực bấn lau mặt, lại tiếp tục mải miết đào bới. Gương mặt hắn làm người ta có cảm giác chua xót khó hiểu, không biết hắn rốt cục muốn làm gì, khiến cho bản thân lại có bộ dạng thảm hề hề.
Gương mặt Lộng Trúc chợt sầm xuống, có khuynh hướng sắp nổi giận. Lập tức ngăn cản Tử Y đang định tham gia giúp vui, Phù Dung đi đến yếu ớt hỏi: "Huynh muốn tìm gì vậy? Ta giúp huynh."
Dược Thiên Sầu mới vừa ngẩng đầu lên định đáp lời, ánh mắt trong lúc vô ý nhìn thấy phía trước có một đám người đang bay tới, nhất thời sửng sốt. Chỉ thấy Bách Mị Yêu Cơ, Nhan Vũ, Thiên Dã, Mạc Thiếu Quân, Hải Uy, Lý Thu Hương đang cùng đi đến.
Sáu người nhìn thấy thân thể dơ bần của hắn, đang khom người xuống, một bàn tay đang nắm lấy cửa sổ rách nát, một tay còn đang kéo một cánh tay bị vùi lấp dưới vách tường đổ sụp, đang ngẩng lên gương mặt đầy bụi bần ngây ra nhìn bọn họ.
"Dược Thiên Sầu, ngươi đang tìm gì vậy?" Bách Mị Yêu Cơ khó hiểu hỏi.
Ánh mắt Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn Nhan Vũ liền nhanh chóng dời đi, ánh mắt có vẻ có chút bối rối. Hắn buông cánh tay thi thể ra, ném cửa sổ rách nát trong tay ra thật xa. Hắn đứng lên phủi phủi bàn tay đầy bụi, chọn lấy thế đứng mà hắn tự nhận vô cùng tiêu sái phất tay chỉ quanh đám người đang bận rộn bốn phía nói: "Ta là người thiện tâm, người khác đều đang làm việc, ta đứng một bên trong lòng thật sự không yên tâm, vì thế cũng phải bỏ lực ra hỗ trợ."
"Vậy sao?" Bách Mị Yêu Cơ vẻ mặt hồ nghi, có vẻ như không quá tin tưởng lời hắn nói, nhìn quanh bốn phía, nhưng cũng không thấy manh mối gì.
"Đó là tự nhiên." vẻ mặt Dược Thiên Sầu như rất thành thật gật đầu. Nhưng Phù Dung đứng một bên lại vô cùng tin tưởng lời của hắn, kéo tay áo hắn vẻ mặt thành thật nói: "Ta cũng cùng huynh ra lực hỗ trợ họ."
"Ách..." Vẻ mặt Dược Thiên Sầu thoáng co rút, vẻ mặt lúng túng nói: "Bỏ đi! Chúng ta có lòng này là được rồi! Có thể giúp đỡ người được nhất thời, không có khả năng giúp người một đời. Hôm nay tới đây thôi! Sau này có cơ hội nói sau." Nói xong hai tay phủi bụi trên mông, ra vẻ tính toán bỏ gánh mặc kệ.
Phù Dung gật gật đầu "nha" một tiếng. Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng cười "xuy" thật trong vắt không nhịn được, mấy người quay đầu nhìn lại, phát hiện chính là Lộ Nghiên Thanh. Văn Lan Phong kỳ quái nói: "Nghiên Thanh, nàng cười cái gì? Có phải nhớ tới chuyện buồn cười gì hay không?"
Lộ Nghiên Thanh liền lắc đầu nói: "Không có gì."
"Hừ! Vịt chết còn cãi bướng." Lộng Trúc cười lạnh, vẻ mặt khinh thường. Hắn xem như đã biết, chuyện nói đến trên miệng tiểu tử này, ngang cũng có thể đựng thẳng, cong cũng nói thành thẳng, chết cũng nói thành sống, tóm lại lời hắn luôn hữu lý.
"Di! Nhan Vũ, ngươi cười cái gì?" Bách Mị Yêu Cơ đột nhiên phát hiện Nhan Vũ đang đứng một bên cắn môi cười trộm.
Nhan Vũ lập tức xua tay nói: "Không có gì." Nhưng mặc cho ai cũng nhìn ra ý cười phát ra tận sâu trong nội tâm của nàng, vẻ mặt dung quang sáng lạn, cả người đứng giữa đống hoang tàn có vẻ sặc sỡ lóa mắt dị thường, làm mọi người nhìn thấy đều sửng sốt.
Dược Thiên Sầu tự nhiên biết nàng đang cười chuyện gì, nhưng da mặt hắn cũng dầy, hồn nhiên không thèm để ý, thật giống như chuyện gì cũng không biết, có thể làm khó dễ được ta?
Văn Lan Phong nhìn xem hai bên, không thấy ra vì sao hai nữ nhân lại cười, lại hỏi Lộng Trúc: "Lộng Trúc, các ngươi có tính toán gì không?"
Lộng Trúc ngẩng đầu nhìn lên Thần Tài Phong bị sụp một bên, nói: "Tụ Bảo Bồn tan rã không vui. Ta tự nhiên muốn đi Thuận Thiên Đảo, phải hỏi xem lão Tất còn bao nhiêu bí mật mà ta không biết, nguyên lai tu vi tên kia đã siêu việt Hóa Thần kỳ, lại có thể giấu diếm ta nhiều năm như vậy, thật là đáng tức giận."
"Ta đã sớm cảm thấy tu vi của hắn không còn ở Hóa Thần kỳ, quá mạnh mẽ!" Văn Lan Phong cười khổ lắc lắc đầu, lại hỏi Dược Thiên Sầu: "Ngươi sao?"
Dược Thiên Sầu nghe vậy cau mày, trầm ngâm chậm rãi nói: "Mình sứ xuất hiện, còn có ngày Đông Cực Thánh Thổ mở ra không còn xa, cuối cùng ta cảm giác trời sẽ biến. Hi vọng là ta quá lo lắng, nhưng ta nghĩ muốn giải quyết một sự tình, lo trước khỏi họa vẫn tốt hơn."
Có chút người nghe không hiểu ý tứ của hắn, nhưng người hiểu biết nội tình đều hiểu được hắn nói vậy là có ý gì. Nếu Tất Trường Xuân đi Đông Cực Thánh Thổ, cuộc sống của hắn chỉ sợ thật khó sống, người này tuy nổi danh thật mau, nhưng đắc tội người thật sự là nhiều lắm.
Lộng Trúc vốn còn có ý kiến với quan hệ nam nữ rối loạn của hắn, nhưng thấy hình dạng này của hắn, ánh mắt lại có chút đồng tinh...Nếu Đông Cực Thánh Thổ mở ra, Tất Trường Xuân thật sự sẽ đem vị trí chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực truyền cho hắn? Nếu quả thật truyền cho hắn, hắn có thể làm kinh sợ hàng ngàn hàng vạn yêu ma quỷ quái trong Yêu Quý Vực? Phải biết sau khi Tất Trường Xuân tiếp nhận Yêu Quỷ Vực, cũng phải hung hăng huyết tẩy vài lần, mới đem đám yêu ma quý quái hoàn toàn chấn kinh cúi đầu thần phục. Hắn có thể kế thừa được huy hoàng của lịch đại chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực? Hắn có thể chống đối được cường địch đến từ bên ngoài?
Vừa nghĩ đến vị trí chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực sẽ rơi lên trên người tiểu tử này, Lộng Trúc thật khó có thế tưởng tượng sau khi tin tức được công bố, sự phản ứng của các thế lực khắp nơi tu chân giới. Người này ngày sau gánh nặng trên vai không nhẹ a!
Văn Lan Phong lặng lẽ, lại nâng ngón tay chỉ Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ nói: "Hai nàng đi theo chúng ta sao?"
Hai nàng đưa mắt nhìn nhau, không biết có ý tứ gì. Dược Thiên Sầu nhìn Bách Mị Yêu Cơ nói: "Âm Bách Khang đã chết, thế lực bên này chỉ sợ sẽ loạn, hai người các ngươi tạm thời lánh đến chỗ Linh Phương Cốc của Lộ tiền bối tránh nạn một chút, ngày sau ta sẽ nghĩ biện pháp." Nói xong cũng không quản hai người có đồng ý hay không, bá đạo phất phất tay nói: "Việc này cứ định như vậy."
Bách Mị Yêu Cơ lập tức ném tới ánh mắt nén giận, bất quá nhìn thế nào lại giống như liếc mắt đưa tình. Nhan Vũ cũng không nói lời nào, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, nhưng Dược Thiên Sầu luôn luôn tránh ánh mắt của nàng, lại bá đạo sắp xếp đường lui cho nàng.
"Phiền toái hai vị tiền bối." Dược Thiên Sầu hướng Văn Lan Phong và Lộ Nghiên Thanh hành lễ nói: "Chờ sau khi ta tìm được Ngưu Hữu Đức, nhất định làm ra linh đan đã đáp ứng hai vị tiền bối."
Đôi mắt sáng dưới lụa mỏng xanh liếc mắt, Lộ Nghiên Thanh không nói gì, thì ra hắn còn cho rằng mình không biết hắn chính là Ngưu Hữu Đức.
Vẻ mặt Văn Lan Phong cũng khựng lại, khoát tay nói: "Chuyện linh đan không vội, không tìm được Ngưu Hữu Đức thì thôi, không có cũng không sao." Linh đan cũng đã ăn chết người, hắn làm sao còn cần mới gọi là gặp quỷ.
Mấy người sau một phen bàn bạc, đều tự mỗi người đi một ngả, Lộng Trúc cũng mang Tử Y cùng Phù Dung rời đi, chỉ còn lại một mình Dược Thiên Sầu đứng ngay giữa đống hoang tàn nhìn quanh bốn phía. Sau đó một mình hướng bên ngoài rừng rậm nguyên thủy của Tụ Bảo Bồn rất nhanh bay đi...
Hậu điện Hắc mình cung, Hắc Trì phu nhân toàn thân trần truồng ngâm mình trong suối nước nóng, năm tuấn mỹ nam sủng cường tráng còn đang hầu hạ. Trong hơi nước mông lung, dưới mười ngón tay xoa bóp, Hắc Trì phu nhân thoải mái rên ri không ngừng. Đúng lúc này, bên ngoài màn che truyền tới tiếng bước chân dồn dập, tới bên hồ tắm do hắc ngọc xây thành, lại ngừng lại, có vẻ như không dám quấy rầy.
"Vội vội vàng vàng, chẳng lẽ Minh Hoàng sơn sụp đổ hay sao?" Hắc Trì phu nhân nhắm mắt hừ một tiếng, nói: "Có việc cứ nói."
Lúc này Loan Phi Phượng trả lời: "Linh vị của Lục Mi vỡ vụn, ta hỏi qua mình đạo thủ vệ, Lục Mi vẫn chưa trở về." Nói xong liền không lên tiếng.
Một đôi mắt phượng đang khép hờ bỗng nhiên mở ra, hai mắt lóe lên, một cỗ khí thế bàng bạc trực tiếp chấn năm tên nam nhân chung quanh văng ra. Hắc Trì phu nhân biến mất trong suối nước nóng, bộ quần áo màu đen phơi trên giá áo "bá" một tiếng khoác lên trên người, trực tiếp bao vây thân thể mềm mại.
Hắc Trì phu nhân phiêu phù trên bể tắm gương mặt lãnh diễm cao quý, quét mắt nhìn Phi Phượng, bỗng nhiên hóa thành một đạo hắc quang bay đi. Nhanh như lưu tình lóe ra khỏi Hắc mình cung, trực tiếp bắn về Minh Hoàng cung cao ngất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
U Mộc Lâm, hắc quang vừa mới tiến vào u Mộc Lâm ngăm đen như sắt, bị một đạo ngân quang thoáng hiện ngay trước tiểu lâu, Minh Hoàng cung thống lĩnh cấm vệ đồng thời hiện thân. Ngân giập trên người, Thiên Quân tóc dài phấp phới, ánh mắt lạnh lùng và khinh thường nhìn chằm chằm Hắc Trì phu nhân đang chậm rãi đi tới, hờ hững nói: "Hắc Trì, còn dám tiến lên trước một bước, ta sẽ lập tức đánh ngươi ra khỏi Minh Hoàng cung."
Hắc Trì phu nhân cắn cắn môi, dừng lại quỳ xuống nói: "Hắc Trì gặp qua Ngân giập đại nhân, cầu xin đại nhân chuyển cáo Minh Hoàng, Hắc Trì có chuyện quan trọng bầm báo." Lần trước nàng biết được Ngân giập Thiên Quân là một trong mười hai đại mình Tướng trong truyền thuyết Minh Giới, trong lòng mất hứng, cũng không dám tiếp tục làm càn với Ngân giập Thiên Quân, người ta quả thật có tư cách cùng năng lực thu thập nàng.
Mấy người Văn Lan Phong đưa mắt nhìn nhau, các phái đều đang thu thập tài vật cùng thi thể đệ tử bổn môn bị đại chiến lan đến mà chết, không biết hắn lại điên điên khùng khùng chạy đi đào cái gì?
Đồ vật bảo bối của tiểu tử này vốn không ít a! Chẳng lẽ hắn cất giấu ở chỗ đó? Lộng Trúc nhướng mày, sờ cằm suy nghĩ, trên mặt nổi lên vẻ cười gian. Hắn đánh giá địa hình bốn phía một phen, lờ mờ phân biệt ra địa phương Dược Thiên Sầu đang đào móc hình như là vị trí nguyên lai của Xuân Miên Lâu.., vẻ cười gian trên mặt hắn đọng lại, mắt nhìn thần tình tò mò của Tử Y đang nóng lòng muốn thử bên cạnh, nhất thời vẻ mặt Lộng Trúc có chút u ám, hắn có điểm hiểu được Dược Thiên Sầu đang tìm cái gì.
Ngoại trừ hắn rạ, chỉ sợ người ở chỗ này cũng chỉ có Lộ Nghiên Thanh đội nón lụa che mặt hiểu được chuyện gì. Mấy người nhịn không được đều bay tới...
"Hoa lạp lạp...Dược Thiên Sầu còn đang mải miết khổ cực, mỗi khi đào ra một cỗ thi thể, liền lập tức đem mặt mũi thi thể lau sạch sẽ, thấy không phải người mình muốn tìm, không thèm quản mọi việc, trực tiếp ném ngược về phía sau.
"Tiểu tử ngươi điên tr!" Lộng Trúc gầm lên một tiếng, hắn vừa bay tới liền tiếp được một thi thể nữ nhân mà Dược Thiên Sầu vừa ném ngược ra sau, bản thân hắn cũng tùy tay ném ngược ra sau. Kết quả thiếu chút nữa nện vào trên người một gã đệ tử của môn phái khác.
Lại có người dùng xác chết tạp lão tử! Đệ tử kia cũng nổi giận, vừa ngẩng đầu định mở miệng mắng to, lại bị đồng môn bên cạnh vội vàng bịt miệng lại. Sau đó chỉ chỉ về hướng lão gia hỏa Lộng Trúc, đệ tử kia lúc này không còn cách nào khác, đành bỏ đi làm việc của mình.
Dược Thiên Sầu ôm một cây trụ cao vài thước, xoay người lại ném ra, vẻ mặt như đưa đám nhìn chằm chằm Lộng Trúc trầm giọng nói: "Chớ chọc ta." Hắn dùng tay áo cực bấn lau mặt, lại tiếp tục mải miết đào bới. Gương mặt hắn làm người ta có cảm giác chua xót khó hiểu, không biết hắn rốt cục muốn làm gì, khiến cho bản thân lại có bộ dạng thảm hề hề.
Gương mặt Lộng Trúc chợt sầm xuống, có khuynh hướng sắp nổi giận. Lập tức ngăn cản Tử Y đang định tham gia giúp vui, Phù Dung đi đến yếu ớt hỏi: "Huynh muốn tìm gì vậy? Ta giúp huynh."
Dược Thiên Sầu mới vừa ngẩng đầu lên định đáp lời, ánh mắt trong lúc vô ý nhìn thấy phía trước có một đám người đang bay tới, nhất thời sửng sốt. Chỉ thấy Bách Mị Yêu Cơ, Nhan Vũ, Thiên Dã, Mạc Thiếu Quân, Hải Uy, Lý Thu Hương đang cùng đi đến.
Sáu người nhìn thấy thân thể dơ bần của hắn, đang khom người xuống, một bàn tay đang nắm lấy cửa sổ rách nát, một tay còn đang kéo một cánh tay bị vùi lấp dưới vách tường đổ sụp, đang ngẩng lên gương mặt đầy bụi bần ngây ra nhìn bọn họ.
"Dược Thiên Sầu, ngươi đang tìm gì vậy?" Bách Mị Yêu Cơ khó hiểu hỏi.
Ánh mắt Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn Nhan Vũ liền nhanh chóng dời đi, ánh mắt có vẻ có chút bối rối. Hắn buông cánh tay thi thể ra, ném cửa sổ rách nát trong tay ra thật xa. Hắn đứng lên phủi phủi bàn tay đầy bụi, chọn lấy thế đứng mà hắn tự nhận vô cùng tiêu sái phất tay chỉ quanh đám người đang bận rộn bốn phía nói: "Ta là người thiện tâm, người khác đều đang làm việc, ta đứng một bên trong lòng thật sự không yên tâm, vì thế cũng phải bỏ lực ra hỗ trợ."
"Vậy sao?" Bách Mị Yêu Cơ vẻ mặt hồ nghi, có vẻ như không quá tin tưởng lời hắn nói, nhìn quanh bốn phía, nhưng cũng không thấy manh mối gì.
"Đó là tự nhiên." vẻ mặt Dược Thiên Sầu như rất thành thật gật đầu. Nhưng Phù Dung đứng một bên lại vô cùng tin tưởng lời của hắn, kéo tay áo hắn vẻ mặt thành thật nói: "Ta cũng cùng huynh ra lực hỗ trợ họ."
"Ách..." Vẻ mặt Dược Thiên Sầu thoáng co rút, vẻ mặt lúng túng nói: "Bỏ đi! Chúng ta có lòng này là được rồi! Có thể giúp đỡ người được nhất thời, không có khả năng giúp người một đời. Hôm nay tới đây thôi! Sau này có cơ hội nói sau." Nói xong hai tay phủi bụi trên mông, ra vẻ tính toán bỏ gánh mặc kệ.
Phù Dung gật gật đầu "nha" một tiếng. Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng cười "xuy" thật trong vắt không nhịn được, mấy người quay đầu nhìn lại, phát hiện chính là Lộ Nghiên Thanh. Văn Lan Phong kỳ quái nói: "Nghiên Thanh, nàng cười cái gì? Có phải nhớ tới chuyện buồn cười gì hay không?"
Lộ Nghiên Thanh liền lắc đầu nói: "Không có gì."
"Hừ! Vịt chết còn cãi bướng." Lộng Trúc cười lạnh, vẻ mặt khinh thường. Hắn xem như đã biết, chuyện nói đến trên miệng tiểu tử này, ngang cũng có thể đựng thẳng, cong cũng nói thành thẳng, chết cũng nói thành sống, tóm lại lời hắn luôn hữu lý.
"Di! Nhan Vũ, ngươi cười cái gì?" Bách Mị Yêu Cơ đột nhiên phát hiện Nhan Vũ đang đứng một bên cắn môi cười trộm.
Nhan Vũ lập tức xua tay nói: "Không có gì." Nhưng mặc cho ai cũng nhìn ra ý cười phát ra tận sâu trong nội tâm của nàng, vẻ mặt dung quang sáng lạn, cả người đứng giữa đống hoang tàn có vẻ sặc sỡ lóa mắt dị thường, làm mọi người nhìn thấy đều sửng sốt.
Dược Thiên Sầu tự nhiên biết nàng đang cười chuyện gì, nhưng da mặt hắn cũng dầy, hồn nhiên không thèm để ý, thật giống như chuyện gì cũng không biết, có thể làm khó dễ được ta?
Văn Lan Phong nhìn xem hai bên, không thấy ra vì sao hai nữ nhân lại cười, lại hỏi Lộng Trúc: "Lộng Trúc, các ngươi có tính toán gì không?"
Lộng Trúc ngẩng đầu nhìn lên Thần Tài Phong bị sụp một bên, nói: "Tụ Bảo Bồn tan rã không vui. Ta tự nhiên muốn đi Thuận Thiên Đảo, phải hỏi xem lão Tất còn bao nhiêu bí mật mà ta không biết, nguyên lai tu vi tên kia đã siêu việt Hóa Thần kỳ, lại có thể giấu diếm ta nhiều năm như vậy, thật là đáng tức giận."
"Ta đã sớm cảm thấy tu vi của hắn không còn ở Hóa Thần kỳ, quá mạnh mẽ!" Văn Lan Phong cười khổ lắc lắc đầu, lại hỏi Dược Thiên Sầu: "Ngươi sao?"
Dược Thiên Sầu nghe vậy cau mày, trầm ngâm chậm rãi nói: "Mình sứ xuất hiện, còn có ngày Đông Cực Thánh Thổ mở ra không còn xa, cuối cùng ta cảm giác trời sẽ biến. Hi vọng là ta quá lo lắng, nhưng ta nghĩ muốn giải quyết một sự tình, lo trước khỏi họa vẫn tốt hơn."
Có chút người nghe không hiểu ý tứ của hắn, nhưng người hiểu biết nội tình đều hiểu được hắn nói vậy là có ý gì. Nếu Tất Trường Xuân đi Đông Cực Thánh Thổ, cuộc sống của hắn chỉ sợ thật khó sống, người này tuy nổi danh thật mau, nhưng đắc tội người thật sự là nhiều lắm.
Lộng Trúc vốn còn có ý kiến với quan hệ nam nữ rối loạn của hắn, nhưng thấy hình dạng này của hắn, ánh mắt lại có chút đồng tinh...Nếu Đông Cực Thánh Thổ mở ra, Tất Trường Xuân thật sự sẽ đem vị trí chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực truyền cho hắn? Nếu quả thật truyền cho hắn, hắn có thể làm kinh sợ hàng ngàn hàng vạn yêu ma quỷ quái trong Yêu Quý Vực? Phải biết sau khi Tất Trường Xuân tiếp nhận Yêu Quỷ Vực, cũng phải hung hăng huyết tẩy vài lần, mới đem đám yêu ma quý quái hoàn toàn chấn kinh cúi đầu thần phục. Hắn có thể kế thừa được huy hoàng của lịch đại chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực? Hắn có thể chống đối được cường địch đến từ bên ngoài?
Vừa nghĩ đến vị trí chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực sẽ rơi lên trên người tiểu tử này, Lộng Trúc thật khó có thế tưởng tượng sau khi tin tức được công bố, sự phản ứng của các thế lực khắp nơi tu chân giới. Người này ngày sau gánh nặng trên vai không nhẹ a!
Văn Lan Phong lặng lẽ, lại nâng ngón tay chỉ Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ nói: "Hai nàng đi theo chúng ta sao?"
Hai nàng đưa mắt nhìn nhau, không biết có ý tứ gì. Dược Thiên Sầu nhìn Bách Mị Yêu Cơ nói: "Âm Bách Khang đã chết, thế lực bên này chỉ sợ sẽ loạn, hai người các ngươi tạm thời lánh đến chỗ Linh Phương Cốc của Lộ tiền bối tránh nạn một chút, ngày sau ta sẽ nghĩ biện pháp." Nói xong cũng không quản hai người có đồng ý hay không, bá đạo phất phất tay nói: "Việc này cứ định như vậy."
Bách Mị Yêu Cơ lập tức ném tới ánh mắt nén giận, bất quá nhìn thế nào lại giống như liếc mắt đưa tình. Nhan Vũ cũng không nói lời nào, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, nhưng Dược Thiên Sầu luôn luôn tránh ánh mắt của nàng, lại bá đạo sắp xếp đường lui cho nàng.
"Phiền toái hai vị tiền bối." Dược Thiên Sầu hướng Văn Lan Phong và Lộ Nghiên Thanh hành lễ nói: "Chờ sau khi ta tìm được Ngưu Hữu Đức, nhất định làm ra linh đan đã đáp ứng hai vị tiền bối."
Đôi mắt sáng dưới lụa mỏng xanh liếc mắt, Lộ Nghiên Thanh không nói gì, thì ra hắn còn cho rằng mình không biết hắn chính là Ngưu Hữu Đức.
Vẻ mặt Văn Lan Phong cũng khựng lại, khoát tay nói: "Chuyện linh đan không vội, không tìm được Ngưu Hữu Đức thì thôi, không có cũng không sao." Linh đan cũng đã ăn chết người, hắn làm sao còn cần mới gọi là gặp quỷ.
Mấy người sau một phen bàn bạc, đều tự mỗi người đi một ngả, Lộng Trúc cũng mang Tử Y cùng Phù Dung rời đi, chỉ còn lại một mình Dược Thiên Sầu đứng ngay giữa đống hoang tàn nhìn quanh bốn phía. Sau đó một mình hướng bên ngoài rừng rậm nguyên thủy của Tụ Bảo Bồn rất nhanh bay đi...
Hậu điện Hắc mình cung, Hắc Trì phu nhân toàn thân trần truồng ngâm mình trong suối nước nóng, năm tuấn mỹ nam sủng cường tráng còn đang hầu hạ. Trong hơi nước mông lung, dưới mười ngón tay xoa bóp, Hắc Trì phu nhân thoải mái rên ri không ngừng. Đúng lúc này, bên ngoài màn che truyền tới tiếng bước chân dồn dập, tới bên hồ tắm do hắc ngọc xây thành, lại ngừng lại, có vẻ như không dám quấy rầy.
"Vội vội vàng vàng, chẳng lẽ Minh Hoàng sơn sụp đổ hay sao?" Hắc Trì phu nhân nhắm mắt hừ một tiếng, nói: "Có việc cứ nói."
Lúc này Loan Phi Phượng trả lời: "Linh vị của Lục Mi vỡ vụn, ta hỏi qua mình đạo thủ vệ, Lục Mi vẫn chưa trở về." Nói xong liền không lên tiếng.
Một đôi mắt phượng đang khép hờ bỗng nhiên mở ra, hai mắt lóe lên, một cỗ khí thế bàng bạc trực tiếp chấn năm tên nam nhân chung quanh văng ra. Hắc Trì phu nhân biến mất trong suối nước nóng, bộ quần áo màu đen phơi trên giá áo "bá" một tiếng khoác lên trên người, trực tiếp bao vây thân thể mềm mại.
Hắc Trì phu nhân phiêu phù trên bể tắm gương mặt lãnh diễm cao quý, quét mắt nhìn Phi Phượng, bỗng nhiên hóa thành một đạo hắc quang bay đi. Nhanh như lưu tình lóe ra khỏi Hắc mình cung, trực tiếp bắn về Minh Hoàng cung cao ngất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
U Mộc Lâm, hắc quang vừa mới tiến vào u Mộc Lâm ngăm đen như sắt, bị một đạo ngân quang thoáng hiện ngay trước tiểu lâu, Minh Hoàng cung thống lĩnh cấm vệ đồng thời hiện thân. Ngân giập trên người, Thiên Quân tóc dài phấp phới, ánh mắt lạnh lùng và khinh thường nhìn chằm chằm Hắc Trì phu nhân đang chậm rãi đi tới, hờ hững nói: "Hắc Trì, còn dám tiến lên trước một bước, ta sẽ lập tức đánh ngươi ra khỏi Minh Hoàng cung."
Hắc Trì phu nhân cắn cắn môi, dừng lại quỳ xuống nói: "Hắc Trì gặp qua Ngân giập đại nhân, cầu xin đại nhân chuyển cáo Minh Hoàng, Hắc Trì có chuyện quan trọng bầm báo." Lần trước nàng biết được Ngân giập Thiên Quân là một trong mười hai đại mình Tướng trong truyền thuyết Minh Giới, trong lòng mất hứng, cũng không dám tiếp tục làm càn với Ngân giập Thiên Quân, người ta quả thật có tư cách cùng năng lực thu thập nàng.
/1255
|