Cạc cạc! Bàn tay nhỏ bé thật mềm thật trơn. Trong ngực Dược Thiên Sầu hiện tại đang đắc ý a! Từ trong tay nàng lấy binh trà bỏ xuống, ôn nhu nói: "Bình nhi! Không nên cừ động, trên tóc nàng có cái gì kìạ, để ta giúp nàng lấy xuống."
Nói đến đây, chậm rãi kéo Khúc Binh Nhi qua, bàn tay Dược Thiên Sầu hướng lên mái tóc của nàng, trên mái tóc nàng giống như bị ảo thuật xuất hiện một cọng cỏ, bị Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng gỡ xuống đặt ngay trước mắt nàng, chợt thả vào trong bàn tay nhỏ bé.
Nguyên lai thật sự trên tóc ta có cái gì, ta còn cho rằng...
Khúc Bình Nhi vì sự hiểu sai vừa rồi của mình mà âm thầm e lệ, gương mặt đỏ bừng không thể đỏ hơn được nữa. Ai biết được Dược Thiên Sầu hơi cúi người, đưa miệng dán lên bên tai nàng nhẹ nhàng nói: "Binh nhi! Trên người nàng vì sao lại thơm như vậy?"
Cả người Khúc Binh Nhi chấn động, lỗ tai mềm mại bị nam tử trước mắt phun ra hơi nóng vây nhiễu, nhất thời cảm thấy nóng bức khó chịu. Nhất là gần gũi như vậy ngửi được mùi vị đàn ông trên người hắn, cảm giác thân thể có chút như nhũn ra, muốn thối lui, bước chân phảng phất không còn một điểm khí lực, khẽ động cũng không thể động, tim đập nhanh lợi hại, dù chính mình cũng nghe được nhịp tim thinh thịch.
"Bình nhi! Thơm quá! Ta muốn ôm nàng một cái, có thể chứ?" Dược Thiên Sầu ôn nhu nói bên tai nàng, đôi môi hầu như sắp đụng tới vành tai đỏ tươi trớt át. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Lời nói của Dược Thiên Sầu như ma âm nhấp thể, Khúc Bình Nhi không ngờ như bị ma xui quý khiến "ân" một tiếng.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao trơng (người hạ thủ trước là người mạnh, người ra tay sau gặp tai trơng). Tiểu muội muội, ca ca ta tới! Ý niệm hiện lên trong đầu Dược Thiên Sầu, trong lòng đắc ý! Thần tiên tỷ tỷ mà mình thèm nhỏ dãi đã lâu sẽ bị mình xử lý, hạnh phúc đến quá đột nhiên, thật ngoài ý muốn, dù chính mình cũng chưa từng nghĩ đến.
Nhiệt khí trong miệng không ngừng kích thích lỗ tai đối phương, hai tay nhẹ nhàng lướt qua vòng eo nhỏ nhắn, chậm rãi ôm, chậm rãi kéo qua, dần dần ôm chặt thân thể thơm tho đầy đặn.
Khi hai thân thể dính vào cùng nhau, hai mắt Khúc Bình Nhi mê ly phát ra một tiếng rên ri.
Thật quá co dãn! Dược Thiên Sầu bị kích thích, miệng cùng tay bắt đầu không thành thật, thân thể Khúc Bình Nhi cũng không yên, khẽ giãy dụa lên, ôm lấy hắn.
Cảm thụ được Khúc Bình Nhi chậm rãi đáp lại, Dược Thiên Sầu cũng động tình, lầm bầm: "Bình nhi, ta muốn nàng." Bàn tay hắn có chút không phân nặng nhẹ.
"A!" Khúc Binh Nhi bị đau nhịn không được ngẩng đầu lên, kêu khẽ. Lúc này cả người cũng chợt thanh tỉnh lại, hai tay nhanh chóng đặt ngay ngực Dược Thiên Sầu, thở hồng hộc nói: "Thiên sầu! Không thể như vậy, chúng ta không thể ở chỗ này."
"Không! Hiện tại ta muốn nàng." Dược Thiên Sầu nói xong lại muốn tiếp tục. Khúc Bình Nhi cố sức chống đỡ, gần như cầu xin nói: "Thiên sầu! Ta van cầu huynh đó, chúng ta thật sự không thể ở chỗ này, Lưu Chính Quang sư huynh cũng đang ở đây."
Nghe được tên Lưa Chính Quang, Dược Thiên Sầu đang bị lửa dục xông lên đầu cũng chợt thanh tỉnh lại, hiện tại xác thực không phải thời gian, trước tiên không nói tới vấn đề Khúc Bình Nhi có đồng ý hay không, nhưng mình đang quyết định phải trộm bảo bối của Lưu Chính Quang, cũng không thể làm hỏng việc! Nghĩ tới đây không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ buông tay thả Khúc Bình Nhi.
Khúc Bình Nhi chủ động chui vào lòng Dược Thiên Sầu, gương mặt còn đang ửng đỏ, tựa hồ vì đối phương chịu nghe lời mình nói mà vui vẻ, nghe thấy tiếng tim đập mạnh hữu lực của đối phương, chậm rãi nói: "Thiên sầu huynh yên tâm, thân thể Bình nhi đời này chỉ cho một mình huynh. Lần sau.., lần sau Bình nhi nhất định cho huynh."
Dược Thiên Sầu ôm nàng bất đắc dĩ ậm tr, nhưng hai tay vẫn còn đang sỗ sàng trên người nàng.
Không qua bao lâu, Khúc Bình Nhi thở gấp một tiếng, lại bị bàn tay không an phận của hắn làm động tình, liền nhanh bắt được tay hắn, túm lại trong tay mình. Nàng ỉ ôi trong lòng hắn ôn nhu hỏi: "Thiên sầu! Ta nhanh như vậy đáp ứng huynh, huynh có nghĩ ta là người lỗ mãng không?"
"Sẽ không, ta thích." Dược Thiên Sầu nói xong, ngồi lên ghế, kéo Khúc Binh Nhi ngồi lên đùi mình.
"Vậy huynh thích ta sao?" Khúc Bình Nhi quay đầu nhìn hắn.
"Đứa ngốc! Đây còn cần nói sao, đương nhiên thích."
""Vậy huynh khi nào thích ta? Ngày hôm nay sao?" Đôi mắt Khúc Bình Nhi không hề nháy, truy hỏi.
"Không phải, từ khi ta đi tới thế giới này ngày đầu tiên, liền thích nàng, ta nằm mơ bình thường đều mộng thấy nàng."
Khúc Bình Nhi đưa đôi nắm tay trắng như phấn đấm nhẹ hắn, dịu dàng nói: "Đáng ghét! Huynh gạt cho ta hài lòng. Ta muốn nghe lời nói thật."
"Thực sự muốn nghe?"
"Muốn nghe."
Dược Thiên Sầu thấy nói thật nàng không tin, không thể làm gì khác hơn là nửa thật nửa giả: "Ai! Vậy ta thành thật nói cho nàng nghe vậy! Từ ngay đầm nước cấm địa của Thanh Quang Tông, thấy nàng cởi hết y phục, ta đã bắt đầu thích nàng."
"Cái gì?" Khúc Bình Nhi kinh hô một tiếng, thân thể đang nửa nằm bỗng nhiên bật ngồi dậy, nàng không thể tin được, nguyên lai Dược Thiên Sầu thực sự nhìn thấy nàng cởi hết y phục. Trên mặt dần dần có vẻ giận dữ, mình bị lừa! Bộ ngực vì hô hấp gấp gáp phấp phồng dần dần kịch liệt.
"Ta yêu nàng!" Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng nói, những lời này mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, quả nhiên đều rất có lực sát thương, Khúc Bình Nhi nhất thời ngồi phịch trong lòng hắn, hắn mỉm cười nói: "Bình nhi! Nàng kích động cái gì? Ta cũng không phải cố ý nhìn thấy, ta vốn muốn đến thạch động cấm địa, ai biết lại có một nữ đệ tử Thanh Quang Tông như hoa như ngọc thoắt hết y phục, ai! Đây thật sự là ý trời muốn chúng ta ở chung một chỗ!"
"Huynh còn nói nữa!" Khúc Bình Nhi e thẹn đấm nhẹ hắn một quyền, thân thể mình những địa phương không nên xem cũng đã cho hắn nhìn toàn bộ, địa phương không nên chạm vào cũng đã cho hắn sờ soạng, còn kém chỉ một chút, bây giờ còn có thể làm sao bây giờ? Đây là số mạng a!
"Nhìn cũng sẽ không ít đi một khối thịt" Dược Thiên Sầu hắc hắc cười nói, đôi bàn tay trắng như phấn của nàng lại đấm vào hắn liên tục hơn mười lần.
Dược Thiên Sầu cười ha ha bắt được tay nàng, nói: "Bình nhi ngoan đừng náo loạn, ta có chuyện chính sự muốn hỏi nàng."
Thấy nàng rốt cục ngoan ngoãn, lại hỏi: "Bình nhi, lần này vì sao nàng lại cùng Lưu Chính Quang đến Bách Hoa Coc?"
Khúc Bình Nhi thoáng trầm ngâm, lúc này đem sự tình trài qua nói thật rõ ràng, bao quát chuyện Lưu Chính Quang nắm phương pháp luyện đan trong tay.
Dược Thiên Sầu nghe được tỉ mỉ, đợi khi nghe được Khúc Bình Nhi đem luôn cuộc trò chuyện ở trong phòng với Lưu Chính Quang cũng nói ra rõ ràng, hoàn toàn đúng với những gì khi hắn đứng bên ngoài nghe trộm, phát hiện không có địa phương nào giấu diếm, lúc này mới vui mừng cười cười.
Nói đến đây, chậm rãi kéo Khúc Binh Nhi qua, bàn tay Dược Thiên Sầu hướng lên mái tóc của nàng, trên mái tóc nàng giống như bị ảo thuật xuất hiện một cọng cỏ, bị Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng gỡ xuống đặt ngay trước mắt nàng, chợt thả vào trong bàn tay nhỏ bé.
Nguyên lai thật sự trên tóc ta có cái gì, ta còn cho rằng...
Khúc Bình Nhi vì sự hiểu sai vừa rồi của mình mà âm thầm e lệ, gương mặt đỏ bừng không thể đỏ hơn được nữa. Ai biết được Dược Thiên Sầu hơi cúi người, đưa miệng dán lên bên tai nàng nhẹ nhàng nói: "Binh nhi! Trên người nàng vì sao lại thơm như vậy?"
Cả người Khúc Binh Nhi chấn động, lỗ tai mềm mại bị nam tử trước mắt phun ra hơi nóng vây nhiễu, nhất thời cảm thấy nóng bức khó chịu. Nhất là gần gũi như vậy ngửi được mùi vị đàn ông trên người hắn, cảm giác thân thể có chút như nhũn ra, muốn thối lui, bước chân phảng phất không còn một điểm khí lực, khẽ động cũng không thể động, tim đập nhanh lợi hại, dù chính mình cũng nghe được nhịp tim thinh thịch.
"Bình nhi! Thơm quá! Ta muốn ôm nàng một cái, có thể chứ?" Dược Thiên Sầu ôn nhu nói bên tai nàng, đôi môi hầu như sắp đụng tới vành tai đỏ tươi trớt át. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Lời nói của Dược Thiên Sầu như ma âm nhấp thể, Khúc Bình Nhi không ngờ như bị ma xui quý khiến "ân" một tiếng.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao trơng (người hạ thủ trước là người mạnh, người ra tay sau gặp tai trơng). Tiểu muội muội, ca ca ta tới! Ý niệm hiện lên trong đầu Dược Thiên Sầu, trong lòng đắc ý! Thần tiên tỷ tỷ mà mình thèm nhỏ dãi đã lâu sẽ bị mình xử lý, hạnh phúc đến quá đột nhiên, thật ngoài ý muốn, dù chính mình cũng chưa từng nghĩ đến.
Nhiệt khí trong miệng không ngừng kích thích lỗ tai đối phương, hai tay nhẹ nhàng lướt qua vòng eo nhỏ nhắn, chậm rãi ôm, chậm rãi kéo qua, dần dần ôm chặt thân thể thơm tho đầy đặn.
Khi hai thân thể dính vào cùng nhau, hai mắt Khúc Bình Nhi mê ly phát ra một tiếng rên ri.
Thật quá co dãn! Dược Thiên Sầu bị kích thích, miệng cùng tay bắt đầu không thành thật, thân thể Khúc Bình Nhi cũng không yên, khẽ giãy dụa lên, ôm lấy hắn.
Cảm thụ được Khúc Bình Nhi chậm rãi đáp lại, Dược Thiên Sầu cũng động tình, lầm bầm: "Bình nhi, ta muốn nàng." Bàn tay hắn có chút không phân nặng nhẹ.
"A!" Khúc Binh Nhi bị đau nhịn không được ngẩng đầu lên, kêu khẽ. Lúc này cả người cũng chợt thanh tỉnh lại, hai tay nhanh chóng đặt ngay ngực Dược Thiên Sầu, thở hồng hộc nói: "Thiên sầu! Không thể như vậy, chúng ta không thể ở chỗ này."
"Không! Hiện tại ta muốn nàng." Dược Thiên Sầu nói xong lại muốn tiếp tục. Khúc Bình Nhi cố sức chống đỡ, gần như cầu xin nói: "Thiên sầu! Ta van cầu huynh đó, chúng ta thật sự không thể ở chỗ này, Lưu Chính Quang sư huynh cũng đang ở đây."
Nghe được tên Lưa Chính Quang, Dược Thiên Sầu đang bị lửa dục xông lên đầu cũng chợt thanh tỉnh lại, hiện tại xác thực không phải thời gian, trước tiên không nói tới vấn đề Khúc Bình Nhi có đồng ý hay không, nhưng mình đang quyết định phải trộm bảo bối của Lưu Chính Quang, cũng không thể làm hỏng việc! Nghĩ tới đây không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ buông tay thả Khúc Bình Nhi.
Khúc Bình Nhi chủ động chui vào lòng Dược Thiên Sầu, gương mặt còn đang ửng đỏ, tựa hồ vì đối phương chịu nghe lời mình nói mà vui vẻ, nghe thấy tiếng tim đập mạnh hữu lực của đối phương, chậm rãi nói: "Thiên sầu huynh yên tâm, thân thể Bình nhi đời này chỉ cho một mình huynh. Lần sau.., lần sau Bình nhi nhất định cho huynh."
Dược Thiên Sầu ôm nàng bất đắc dĩ ậm tr, nhưng hai tay vẫn còn đang sỗ sàng trên người nàng.
Không qua bao lâu, Khúc Bình Nhi thở gấp một tiếng, lại bị bàn tay không an phận của hắn làm động tình, liền nhanh bắt được tay hắn, túm lại trong tay mình. Nàng ỉ ôi trong lòng hắn ôn nhu hỏi: "Thiên sầu! Ta nhanh như vậy đáp ứng huynh, huynh có nghĩ ta là người lỗ mãng không?"
"Sẽ không, ta thích." Dược Thiên Sầu nói xong, ngồi lên ghế, kéo Khúc Binh Nhi ngồi lên đùi mình.
"Vậy huynh thích ta sao?" Khúc Bình Nhi quay đầu nhìn hắn.
"Đứa ngốc! Đây còn cần nói sao, đương nhiên thích."
""Vậy huynh khi nào thích ta? Ngày hôm nay sao?" Đôi mắt Khúc Bình Nhi không hề nháy, truy hỏi.
"Không phải, từ khi ta đi tới thế giới này ngày đầu tiên, liền thích nàng, ta nằm mơ bình thường đều mộng thấy nàng."
Khúc Bình Nhi đưa đôi nắm tay trắng như phấn đấm nhẹ hắn, dịu dàng nói: "Đáng ghét! Huynh gạt cho ta hài lòng. Ta muốn nghe lời nói thật."
"Thực sự muốn nghe?"
"Muốn nghe."
Dược Thiên Sầu thấy nói thật nàng không tin, không thể làm gì khác hơn là nửa thật nửa giả: "Ai! Vậy ta thành thật nói cho nàng nghe vậy! Từ ngay đầm nước cấm địa của Thanh Quang Tông, thấy nàng cởi hết y phục, ta đã bắt đầu thích nàng."
"Cái gì?" Khúc Bình Nhi kinh hô một tiếng, thân thể đang nửa nằm bỗng nhiên bật ngồi dậy, nàng không thể tin được, nguyên lai Dược Thiên Sầu thực sự nhìn thấy nàng cởi hết y phục. Trên mặt dần dần có vẻ giận dữ, mình bị lừa! Bộ ngực vì hô hấp gấp gáp phấp phồng dần dần kịch liệt.
"Ta yêu nàng!" Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng nói, những lời này mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, quả nhiên đều rất có lực sát thương, Khúc Bình Nhi nhất thời ngồi phịch trong lòng hắn, hắn mỉm cười nói: "Bình nhi! Nàng kích động cái gì? Ta cũng không phải cố ý nhìn thấy, ta vốn muốn đến thạch động cấm địa, ai biết lại có một nữ đệ tử Thanh Quang Tông như hoa như ngọc thoắt hết y phục, ai! Đây thật sự là ý trời muốn chúng ta ở chung một chỗ!"
"Huynh còn nói nữa!" Khúc Bình Nhi e thẹn đấm nhẹ hắn một quyền, thân thể mình những địa phương không nên xem cũng đã cho hắn nhìn toàn bộ, địa phương không nên chạm vào cũng đã cho hắn sờ soạng, còn kém chỉ một chút, bây giờ còn có thể làm sao bây giờ? Đây là số mạng a!
"Nhìn cũng sẽ không ít đi một khối thịt" Dược Thiên Sầu hắc hắc cười nói, đôi bàn tay trắng như phấn của nàng lại đấm vào hắn liên tục hơn mười lần.
Dược Thiên Sầu cười ha ha bắt được tay nàng, nói: "Bình nhi ngoan đừng náo loạn, ta có chuyện chính sự muốn hỏi nàng."
Thấy nàng rốt cục ngoan ngoãn, lại hỏi: "Bình nhi, lần này vì sao nàng lại cùng Lưu Chính Quang đến Bách Hoa Coc?"
Khúc Bình Nhi thoáng trầm ngâm, lúc này đem sự tình trài qua nói thật rõ ràng, bao quát chuyện Lưu Chính Quang nắm phương pháp luyện đan trong tay.
Dược Thiên Sầu nghe được tỉ mỉ, đợi khi nghe được Khúc Bình Nhi đem luôn cuộc trò chuyện ở trong phòng với Lưu Chính Quang cũng nói ra rõ ràng, hoàn toàn đúng với những gì khi hắn đứng bên ngoài nghe trộm, phát hiện không có địa phương nào giấu diếm, lúc này mới vui mừng cười cười.
/1255
|