"Tướng quân nhà ta mặc dù đã đến tu vi Quỳ Vương hậu kỳ, nhưng chỉ có thể tu luyện tới Bát U Minh Động, muốn tiến nhấp Cửu U Minh động thật là chuyện không có khả năng, dù có bước vào tu vi Quỷ Thánh, cũng chỉ có thể đi vào một đoạn ngắn, nếu muốn tiến vào đáy động không có tu vi Quỳ Thánh hậu kỳ thì không được." Ngu Cơ mỉm cười nói.
Dược Thiên Sầu gật đầu, việc này hắn có nghe nói qua, câu trả lời của Ngu Cơ chỉ để hắn càng thêm xác định, hắn nhíu mày nói: "Ý tứ của phu nhân là nói, dù tu vi nhân loại có đạt được Hóa Thần kỳ, nhưng không tới Hóa Thần hậu kỳ cũng không thể tiến nhấp được?"
"Tiên sinh có điều chẳng biết, Cửu U Minh động chính là một con đường duy nhất tiến nhấp Minh Giới dành riêng cho quý tu, cũng không phải những cao thủ có tu vi tương đương như vậy là có thể vào." Ngu Cơ nói đến đây, bước chân nhẹ nhàng, trên mặt hiện lên thần tình khổ sở yếu ớt than thở: "Nhân sinh trên đời, phúc họa khó định, có người gặp tai nạn hoặc kiếp nạn, trong số nhưng người chết không được bình thường này, thường thường có chút người có oán khí sâu vô cùng, không muốn tiêu trừ ký ức kiếp trước đi đầu thai, nên khó nhấp luân hồi. Vì vậy liền lưu lại cuộc sống chuyển tu quỷ tu một đạo, nếu như tu vi thành công, giải quyết được nguyện vọng lúc còn sống. Ai! Tướng quân nhà ta là một trong số đó."
Dược Thiên Sầu cười nói: "Xem ra người cùng chung chí hướng với Mông tướng quân thật đúng là không ít, thí dụ như phu nhân và thủ hạ của tướng quân hơn mười vạn đại quân, sau khi chết cũng đi theo tướng quân không rời không bỏ, thật là khó khăn cùng đáng quý."
"Người chết vạn sự khoảng không, có mấy người còn lưa luyến? Nếu không phải lúc còn sống uy vọng của tướng quân trong quân cực cao, những quân sĩ chết trận có mấy ai chịu đi theo tướng quân, sợ rằng đều đã sớm tự đi đầu thai." Ngu Cơ lắc đầu cười khổ nói.
Dược Thiên Sầu từ trong giọng nói của nàng nhận ra vẻ bất đắc dĩ, hơi sửng sốt nói: "Lẽ nào sau khi chết làm quỷ tu không tốt sao? Nghe nói quỷ tu không gặp kiếp nạn ngoài ý muốn thì sẽ vĩnh viễn bất diệt."
"Vậy tiên sinh có biết quỷ tu nếu gặp kiếp nạn ngoài ý muốn thì sẽ có hạ tràng gì không?" Ngu Cơ hỏi ngược lại một câu, cười khố: "Quỷ tu gặp phải ngoại kiếp, sẽ hồn phi phách tán, thần hình câu diệt, vĩnh viễn không được siêu sinh."
Mấy người nhìn nhau, Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nói: "Tại sao có thể như vậy?"
"Tiên sinh không ở trong cuộc nên không biết mà thôi." Ngu Cơ cười khổ nói: "Quý tu tuy có vô hạn âm thọ, nhưng muốn tu thành chính quả hao tốn thời gian dù là yêu hay người cũng không so nổi, người và yêu tu luyện đến mức tận cùng, chỉ cần chịu qua khảo nghiệm của thiên kiếp, liền có thể phi thăng, đi lên tiên giới. Dù cho gặp phải thiên kiếp bỏ mình, cùng lắm thì chuyển thế đầu thai lần nữa. Quý tu lại không giống, sau khi không vào Minh Giới thì đã là cử chỉ nghịch thiên, khổ tu đến mức tận cùng, muốn vào Cửu U Minh động trở về Minh Giới, mới có cơ hội tu thành chính quả."
Mấy người đối với chuyện như vậy chưa từng nghe qua, quả thực không thể tưởng tượng nổi, Dược Thiên Sầu nuốt nước bọt hỏi: "Ý của ngươi là nói, quỷ tu tới Quỷ Thánh hậu kỳ còn phải đi qua Cửu U Minh động trở lại Minh Giới tu hành? Thể nào phải dài dòng như thế? Tu thành chính quả có gì tốt, đã có tu vi Quý Thánh hậu kỳ, lại có vồ hạn âm thọ, sao không ở lại nhân gian hưởng phúc."
Ánh mắt Ngu Cơ nhìn sang Tất Thủ Chế nói: "Tất tiên sư thường nói "thiên nhược hữu tình" những lời này thật chí lý."
Nói xong ánh mắt chuyển hướng Dược Thiên Sầu nói: "Người và yêu đều có tuổi thọ, không chóng đại đạo thì nhấp luân hồi, tuy rằng thọ hạn của yêu còn nhiều hơn người, nhưng muốn tu thành chính quả chịu đựng thiên kiếp đau khổ nhiều hơn người, một khi không cần thận sẽ bị đánh vào luân hồi. Lẽ nào tiên sinh thực sự cho rằng lão thiên lại cho tu sĩ có được vạn thọ vô cương trong nhân gian giới? Vô hạn âm thọ của quý tu chỉ chính là thời gian tu luyện thành chính quả, cũng không phải nói có thể sống mãi ở nhân gian giới. Quỷ tu nếu có được tu vi Quỷ Thánh hậu kỳ còn chậm trễ đi qua Cửu U Minh động trở lại Minh Giới, sẽ lập tức đưa tới thiên kiếp không thế chống đỡ trực tiếp oanh thành hồn phi phách tán, dù cơ hội luân hồi cũng không có."
"Ta kháo!" Dược Thiên Sầu kêu lên quái dị: "Đó chính là không cho thương lượng, chỉ có thể thành thật đi trở về."
"Một ly một tấc đều là ý trời, trở lại Minh Giới nói dễ vậy sao, đó chính là báo ứng của quỷ tu khi muốn có âm thọ vô hạn." Ngu Cơ cười khổ nói: "Quỷ tu có tu vi Quỷ Thánh hậu kỳ dù có thể bình yên đến đáy Cửu U Minh động, còn phải mở được Cửu U Môn giữa Nhân giới và Minh Giới, phía sau cửa mới là đường về Minh Giới, nhưng đường về này cũng không thuận tiện. Trên đường phải tiếp thu lễ rửa tội của Minh Giới, loại trừ nhân gian khí, vận khí tốt thì có thể bảo trụ phân nửa tu vi lần thứ hai ở lại
Minh Giới tu hành, vận khí kém thì bị đánh lại thành phàm quỷ luân hồi, những nỗ lực trước đó đều trôi theo dòng nước."
Mọi người nghe được thổn thức không thôi, nghĩ không ra thành quỷ tu lại khó khăn như thế, Dược Thiên Sầu lặng lẽ nói: "Vậy đừng bước vào Quỷ Thánh hậu kỳ, tiếp tục dừng tại nhân gian giới."
Ngu Cơ cắn cắn môi, kiên quyết nói: "Nhân gian phồn hoa, Ngu Cơ hướng tới. Nhưng muốn Ngu Cơ trọn đời bị khốn trong Yêu Quỷ Vực, Ngu Cơ tình nguyện đi tới Quý Thánh hậu kỳ mở ra Cửu U Môn, cùng lắm thì trọng nhấp luân hồi, sống lại kiếp sau."
Tất Thủ Chế bọn họ nghe được mơ hồ, bọn họ không hiểu vi sao lại bị vây khốn trong Yêu Quỷ Vực? Dược Thiên Sầu cũng hiểu được, có một người kinh khủng như Tất Trường Xuân tọa trấn Yêu Quý Vực, ai không sợ chết đi ra Yêu Quỷ Vực thử xem sao, trách không được ngày trước Ngu Cơ muốn mình giúp nàng rời khỏi Yêu Quỷ Vực, nguyên lai là vì nguyên nhân này.
"Phu nhân vì sao không đi ra Yêu Quỷ Vực?" Tất Thủ Chế rốt cục nhịn không được liền hỏi nguyên do.
Lời này vừa nói ra, Dược Thiên Sầu liền cảm giác không ổn, nữ nhân này có rất nhiều quỷ tâm tư, tuyệt không vô duyên vô cớ giảng ra một đống lớn như vậy. Quả nhiên, Ngu Cữ giống như một tiểu giai nhân lúc này quỳ xuống trước mặt Tất Thủ Chế, khiến cho hắn không biết nên làm sao cho phải, liên tục gọi nàng đứng lên, kết quả đừng nói là gọi, dù dìu cũng không dìu được, triệt để chơi trò nằm vạ của nữ nhân.
Tất Thủ Chế nhìn Dược Thiên Sầu cầu cứu, Dược Thiên Sầu ê răng co quặp nói: "Tiền bối không ngại nghe trước phu nhân nói điều gì." Nói xong liếc ra ngoài đại điện, trong ngực thầm nghĩ, mẹ nó! Quả nhiên đều là một đám lão thành tinh, ta nói thế nào lưu lại một nữ lưu bắt chuyện với một đám nam nhân, rõ ràng không họp với cấp bậc lễ nghĩa trong thời đại này! Nguyên lai là lưu gái hồng lâu đi quan hệ xã hội, kháo! Phỏng chừng sự tình không xong, vị Mông đại tướng quân cũng sẽ không đi trở về.
Tất Thủ Chế bất đắc dĩ, chỉ có thể lắc đầu nói: "Phu nhân có chuyện mau nói, tại hạ thực sự không nhận nổi đại lễ như vậy."
Ngu Cơ gật đầu nói: "Tiên sinh vừa hỏi ta vi sao không đi ra Yêu Quỷ Vực, thiếp thân thật sự có nỗi khố khó nói nên lời, tiên sinh có biết những yêu quỷ trong Yêu Quỷ Vực vì sao không đi ra Yêu Quý Vực hay không?"
"Tại hạ không biết." Tất Thủ Chế lắc đầu nói: "Phu nhân có gì muốn nói cứ mau nói ra, bằng không Mông tướng quân đi trở về, tại hạ thật sự không mặt mũi nào đối mặt."
Dược Thiên Sầu cười nhạt, ngươi không đáp ứng người ta, lão công người ta sẽ không đi trở về đâu nha.
"Quấy rối tiên sinh, đều là lỗi của thiếp thân, nhưng sau khi tiên sinh nghe xong, chắc chắc hiểu được nỗi khổ của thiếp thân." Ngu Cơ quỳ thi lễ nói: "Yêu quỷ trong Yêu Quý Vực kể cả thiếp thân, cũng không phải là không thể ra ngoài, mà là không dám đi ra ngoài. Bởi vì bất luận ai dám một mình đi ra Yêu Quý Vực, sẽ bị chưởng hình sử xử tử, chưa từng có bất luận kẻ nào có thể thoát khỏi sự xử phạt của chưởng hình sử."
"Chưởng hình sử?" Mấy người Tất Thủ Chế trao đổi ánh mắt, mơ hồ suy đoán được điều gì. Dược Thiên Sầu cũng là lần đầu tiên nghe được từ này, nhưng đã đoán được là ai. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Ngu Cơ giải thích: "Chưởng hình sử đã có từ xa xưa, ý là sứ giả chấp chưởng đại thiên, tu vi bí hiểm, chưởng quản toàn bộ sinh sát quyền to trong Yêu Quỷ Vực, nếu có yêu quỷ chưa được sự đồng ý của hắn xông ra Yêu Quỷ Vực, chắc chắn bị giết không tha. Mà chưởng hình sử hiện tại cũng không phải người khác, chính là tổ tiên của tiên sinh, Tất tiên sinh."
Mấy người Tất Thủ Chế nhìn nhau, không nghĩ tới tổ tiên vứt bỏ gia tộc mặc kệ, đến Yêu Quỷ Vực lộng chức vụ này. Nhưng hiểu được ý tứ của Ngu Cơ, chỉ sợ là muốn mình cầu xin tổ tiên thả nàng đi ra Yêu Quỷ Vực, nhưng mình đáp ứng nàng hữu dụng sao? Còn không biết tổ tiên có chịu nhận mình hay không đây.
Thấy hình dạng do dự của hắn, Ngu Cơ biết hắn hiểu được ỷ tứ của mình, lo lắng nói: "Sở dĩ chưởng hình sử không cho yêu quỷ đi ra ngoài, sợ chúng ta nhiễu loạn nhân gian, cho nên mới thi thố trọng hình. Nhưng thiếp thân có thể bảo chứng, thiếp thân cùng tướng quân còn có Ngao Lực sau khi rời khỏi đây, nhất định giữ yên bổn phận, tuyệt không dám làm ra chuyện trái ý nguyện chưởng hình sử, bằng không mặc cho chưởng hình sử xử phạt, chết mà không oán. Còn cầu tiên sinh nể thành ý tràn đầy của thiếp thân, giúp hướng tổ tiên cầu tình, phóng cho ba người chúng ta đi ra Yêu Quỷ Vực, cầu tiên sinh!" Nói xong liên tục dập đầu.
Dược Thiên Sầu gật đầu, việc này hắn có nghe nói qua, câu trả lời của Ngu Cơ chỉ để hắn càng thêm xác định, hắn nhíu mày nói: "Ý tứ của phu nhân là nói, dù tu vi nhân loại có đạt được Hóa Thần kỳ, nhưng không tới Hóa Thần hậu kỳ cũng không thể tiến nhấp được?"
"Tiên sinh có điều chẳng biết, Cửu U Minh động chính là một con đường duy nhất tiến nhấp Minh Giới dành riêng cho quý tu, cũng không phải những cao thủ có tu vi tương đương như vậy là có thể vào." Ngu Cơ nói đến đây, bước chân nhẹ nhàng, trên mặt hiện lên thần tình khổ sở yếu ớt than thở: "Nhân sinh trên đời, phúc họa khó định, có người gặp tai nạn hoặc kiếp nạn, trong số nhưng người chết không được bình thường này, thường thường có chút người có oán khí sâu vô cùng, không muốn tiêu trừ ký ức kiếp trước đi đầu thai, nên khó nhấp luân hồi. Vì vậy liền lưu lại cuộc sống chuyển tu quỷ tu một đạo, nếu như tu vi thành công, giải quyết được nguyện vọng lúc còn sống. Ai! Tướng quân nhà ta là một trong số đó."
Dược Thiên Sầu cười nói: "Xem ra người cùng chung chí hướng với Mông tướng quân thật đúng là không ít, thí dụ như phu nhân và thủ hạ của tướng quân hơn mười vạn đại quân, sau khi chết cũng đi theo tướng quân không rời không bỏ, thật là khó khăn cùng đáng quý."
"Người chết vạn sự khoảng không, có mấy người còn lưa luyến? Nếu không phải lúc còn sống uy vọng của tướng quân trong quân cực cao, những quân sĩ chết trận có mấy ai chịu đi theo tướng quân, sợ rằng đều đã sớm tự đi đầu thai." Ngu Cơ lắc đầu cười khổ nói.
Dược Thiên Sầu từ trong giọng nói của nàng nhận ra vẻ bất đắc dĩ, hơi sửng sốt nói: "Lẽ nào sau khi chết làm quỷ tu không tốt sao? Nghe nói quỷ tu không gặp kiếp nạn ngoài ý muốn thì sẽ vĩnh viễn bất diệt."
"Vậy tiên sinh có biết quỷ tu nếu gặp kiếp nạn ngoài ý muốn thì sẽ có hạ tràng gì không?" Ngu Cơ hỏi ngược lại một câu, cười khố: "Quỷ tu gặp phải ngoại kiếp, sẽ hồn phi phách tán, thần hình câu diệt, vĩnh viễn không được siêu sinh."
Mấy người nhìn nhau, Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nói: "Tại sao có thể như vậy?"
"Tiên sinh không ở trong cuộc nên không biết mà thôi." Ngu Cơ cười khổ nói: "Quý tu tuy có vô hạn âm thọ, nhưng muốn tu thành chính quả hao tốn thời gian dù là yêu hay người cũng không so nổi, người và yêu tu luyện đến mức tận cùng, chỉ cần chịu qua khảo nghiệm của thiên kiếp, liền có thể phi thăng, đi lên tiên giới. Dù cho gặp phải thiên kiếp bỏ mình, cùng lắm thì chuyển thế đầu thai lần nữa. Quý tu lại không giống, sau khi không vào Minh Giới thì đã là cử chỉ nghịch thiên, khổ tu đến mức tận cùng, muốn vào Cửu U Minh động trở về Minh Giới, mới có cơ hội tu thành chính quả."
Mấy người đối với chuyện như vậy chưa từng nghe qua, quả thực không thể tưởng tượng nổi, Dược Thiên Sầu nuốt nước bọt hỏi: "Ý của ngươi là nói, quỷ tu tới Quỷ Thánh hậu kỳ còn phải đi qua Cửu U Minh động trở lại Minh Giới tu hành? Thể nào phải dài dòng như thế? Tu thành chính quả có gì tốt, đã có tu vi Quý Thánh hậu kỳ, lại có vồ hạn âm thọ, sao không ở lại nhân gian hưởng phúc."
Ánh mắt Ngu Cơ nhìn sang Tất Thủ Chế nói: "Tất tiên sư thường nói "thiên nhược hữu tình" những lời này thật chí lý."
Nói xong ánh mắt chuyển hướng Dược Thiên Sầu nói: "Người và yêu đều có tuổi thọ, không chóng đại đạo thì nhấp luân hồi, tuy rằng thọ hạn của yêu còn nhiều hơn người, nhưng muốn tu thành chính quả chịu đựng thiên kiếp đau khổ nhiều hơn người, một khi không cần thận sẽ bị đánh vào luân hồi. Lẽ nào tiên sinh thực sự cho rằng lão thiên lại cho tu sĩ có được vạn thọ vô cương trong nhân gian giới? Vô hạn âm thọ của quý tu chỉ chính là thời gian tu luyện thành chính quả, cũng không phải nói có thể sống mãi ở nhân gian giới. Quỷ tu nếu có được tu vi Quỷ Thánh hậu kỳ còn chậm trễ đi qua Cửu U Minh động trở lại Minh Giới, sẽ lập tức đưa tới thiên kiếp không thế chống đỡ trực tiếp oanh thành hồn phi phách tán, dù cơ hội luân hồi cũng không có."
"Ta kháo!" Dược Thiên Sầu kêu lên quái dị: "Đó chính là không cho thương lượng, chỉ có thể thành thật đi trở về."
"Một ly một tấc đều là ý trời, trở lại Minh Giới nói dễ vậy sao, đó chính là báo ứng của quỷ tu khi muốn có âm thọ vô hạn." Ngu Cơ cười khổ nói: "Quỷ tu có tu vi Quỷ Thánh hậu kỳ dù có thể bình yên đến đáy Cửu U Minh động, còn phải mở được Cửu U Môn giữa Nhân giới và Minh Giới, phía sau cửa mới là đường về Minh Giới, nhưng đường về này cũng không thuận tiện. Trên đường phải tiếp thu lễ rửa tội của Minh Giới, loại trừ nhân gian khí, vận khí tốt thì có thể bảo trụ phân nửa tu vi lần thứ hai ở lại
Minh Giới tu hành, vận khí kém thì bị đánh lại thành phàm quỷ luân hồi, những nỗ lực trước đó đều trôi theo dòng nước."
Mọi người nghe được thổn thức không thôi, nghĩ không ra thành quỷ tu lại khó khăn như thế, Dược Thiên Sầu lặng lẽ nói: "Vậy đừng bước vào Quỷ Thánh hậu kỳ, tiếp tục dừng tại nhân gian giới."
Ngu Cơ cắn cắn môi, kiên quyết nói: "Nhân gian phồn hoa, Ngu Cơ hướng tới. Nhưng muốn Ngu Cơ trọn đời bị khốn trong Yêu Quỷ Vực, Ngu Cơ tình nguyện đi tới Quý Thánh hậu kỳ mở ra Cửu U Môn, cùng lắm thì trọng nhấp luân hồi, sống lại kiếp sau."
Tất Thủ Chế bọn họ nghe được mơ hồ, bọn họ không hiểu vi sao lại bị vây khốn trong Yêu Quỷ Vực? Dược Thiên Sầu cũng hiểu được, có một người kinh khủng như Tất Trường Xuân tọa trấn Yêu Quý Vực, ai không sợ chết đi ra Yêu Quỷ Vực thử xem sao, trách không được ngày trước Ngu Cơ muốn mình giúp nàng rời khỏi Yêu Quỷ Vực, nguyên lai là vì nguyên nhân này.
"Phu nhân vì sao không đi ra Yêu Quỷ Vực?" Tất Thủ Chế rốt cục nhịn không được liền hỏi nguyên do.
Lời này vừa nói ra, Dược Thiên Sầu liền cảm giác không ổn, nữ nhân này có rất nhiều quỷ tâm tư, tuyệt không vô duyên vô cớ giảng ra một đống lớn như vậy. Quả nhiên, Ngu Cữ giống như một tiểu giai nhân lúc này quỳ xuống trước mặt Tất Thủ Chế, khiến cho hắn không biết nên làm sao cho phải, liên tục gọi nàng đứng lên, kết quả đừng nói là gọi, dù dìu cũng không dìu được, triệt để chơi trò nằm vạ của nữ nhân.
Tất Thủ Chế nhìn Dược Thiên Sầu cầu cứu, Dược Thiên Sầu ê răng co quặp nói: "Tiền bối không ngại nghe trước phu nhân nói điều gì." Nói xong liếc ra ngoài đại điện, trong ngực thầm nghĩ, mẹ nó! Quả nhiên đều là một đám lão thành tinh, ta nói thế nào lưu lại một nữ lưu bắt chuyện với một đám nam nhân, rõ ràng không họp với cấp bậc lễ nghĩa trong thời đại này! Nguyên lai là lưu gái hồng lâu đi quan hệ xã hội, kháo! Phỏng chừng sự tình không xong, vị Mông đại tướng quân cũng sẽ không đi trở về.
Tất Thủ Chế bất đắc dĩ, chỉ có thể lắc đầu nói: "Phu nhân có chuyện mau nói, tại hạ thực sự không nhận nổi đại lễ như vậy."
Ngu Cơ gật đầu nói: "Tiên sinh vừa hỏi ta vi sao không đi ra Yêu Quỷ Vực, thiếp thân thật sự có nỗi khố khó nói nên lời, tiên sinh có biết những yêu quỷ trong Yêu Quỷ Vực vì sao không đi ra Yêu Quý Vực hay không?"
"Tại hạ không biết." Tất Thủ Chế lắc đầu nói: "Phu nhân có gì muốn nói cứ mau nói ra, bằng không Mông tướng quân đi trở về, tại hạ thật sự không mặt mũi nào đối mặt."
Dược Thiên Sầu cười nhạt, ngươi không đáp ứng người ta, lão công người ta sẽ không đi trở về đâu nha.
"Quấy rối tiên sinh, đều là lỗi của thiếp thân, nhưng sau khi tiên sinh nghe xong, chắc chắc hiểu được nỗi khổ của thiếp thân." Ngu Cơ quỳ thi lễ nói: "Yêu quỷ trong Yêu Quý Vực kể cả thiếp thân, cũng không phải là không thể ra ngoài, mà là không dám đi ra ngoài. Bởi vì bất luận ai dám một mình đi ra Yêu Quý Vực, sẽ bị chưởng hình sử xử tử, chưa từng có bất luận kẻ nào có thể thoát khỏi sự xử phạt của chưởng hình sử."
"Chưởng hình sử?" Mấy người Tất Thủ Chế trao đổi ánh mắt, mơ hồ suy đoán được điều gì. Dược Thiên Sầu cũng là lần đầu tiên nghe được từ này, nhưng đã đoán được là ai. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Ngu Cơ giải thích: "Chưởng hình sử đã có từ xa xưa, ý là sứ giả chấp chưởng đại thiên, tu vi bí hiểm, chưởng quản toàn bộ sinh sát quyền to trong Yêu Quỷ Vực, nếu có yêu quỷ chưa được sự đồng ý của hắn xông ra Yêu Quỷ Vực, chắc chắn bị giết không tha. Mà chưởng hình sử hiện tại cũng không phải người khác, chính là tổ tiên của tiên sinh, Tất tiên sinh."
Mấy người Tất Thủ Chế nhìn nhau, không nghĩ tới tổ tiên vứt bỏ gia tộc mặc kệ, đến Yêu Quỷ Vực lộng chức vụ này. Nhưng hiểu được ý tứ của Ngu Cơ, chỉ sợ là muốn mình cầu xin tổ tiên thả nàng đi ra Yêu Quỷ Vực, nhưng mình đáp ứng nàng hữu dụng sao? Còn không biết tổ tiên có chịu nhận mình hay không đây.
Thấy hình dạng do dự của hắn, Ngu Cơ biết hắn hiểu được ỷ tứ của mình, lo lắng nói: "Sở dĩ chưởng hình sử không cho yêu quỷ đi ra ngoài, sợ chúng ta nhiễu loạn nhân gian, cho nên mới thi thố trọng hình. Nhưng thiếp thân có thể bảo chứng, thiếp thân cùng tướng quân còn có Ngao Lực sau khi rời khỏi đây, nhất định giữ yên bổn phận, tuyệt không dám làm ra chuyện trái ý nguyện chưởng hình sử, bằng không mặc cho chưởng hình sử xử phạt, chết mà không oán. Còn cầu tiên sinh nể thành ý tràn đầy của thiếp thân, giúp hướng tổ tiên cầu tình, phóng cho ba người chúng ta đi ra Yêu Quỷ Vực, cầu tiên sinh!" Nói xong liên tục dập đầu.
/1255
|