Tinh Thần Châu

Chương 246: Đen Bách Hoa Cốc

/1255


Tuyết Tình Không còn đang đắm chìm trong nỗi hưng phấn vì được giải trừ chất độc, không có nghe thấy Dược Thiên Sầu nói cái gì. Bạch Tố Trinh kéo tay hắn, đem lời của Dược Thiên Sầu lặp lại một lần. Tuyết Tình Không tỉnh ngộ, thần tình cảm kích gật đầu nói: "Gần một trăm năm mươi năm, đã thu nạp không ít nhân mã. Hiện giờ sợ rằng có đến trên vạn người, tu vi kém cỏi nhất cũng tới Nguyên Anh kỳ. Trong đó Độ Kiếp kỳ cũng khoảng hơn hai trăm tên, thực lực của Yến Bất Quy tính ra hẳn là không kém đâu."
 
"Cái gì mà không kém?" Dược Thiên Sầu kinh hô một tiếng. Thực lực này đều muốn vượt qua Phù Tiên Đảo, như thế mà còn gọi là không kém sao? NếU Minh có thực lực như vậy, còn không dám đi ngang ở trong tu chân giới sao?
 
"Tại sao hắn có nhiều tu sĩ Độ Kiếp kỳ như thế nhỉ?" Dược Thiên Sầu buồn bực nói: "Có tất cả bao nhiêu Độ Kiếp hậu kỳ?"
 
"Người cũng là chúng ta âm thầm bắt giúp hắn. Sau khi bắt được liền tróc bổn mạng nguyên thần ra khống chế. Phần lớn những người này đều là tán tu. Những người còn lại, khi bị bắt thì vẫn chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng trải qua nhiều năm tu luyện, cũng đột phá lên cảnh giới Độ Kiếp kỳ. Riêng Độ Kiếp hậu kỳ tổng cộng có bốn người." Tuyệt Tình Không giải thích nói.
 
"Hơn hai trăm tên tu sĩ Độ Kiếp kỳ, có bao gồm các ngươi không?"
 
"Đúng vậy, chúng ta chiếm hơn một nửa, bốn tên Độ Kiếp hậu kỳ cũng là người của chúng ta."
 
Nghe vậy, nhãn tình Dược Thiên Sầu sáng lên. Trong lòng âm thầm tính toán, nếu bọn hắn bị Yến Bất Quy dùng độc cường ngạnh khống chế, bỗng nhưng ta xuất hiện giải độc, không biết bọn hắn sẽ có phản ứng như thế nào? Xem ra phải nhanh chóng đi Yêu Quý Vực một chuyến mới được. Bất quá trong lòng Dược Thiên Sầu vẫn còn có nghi hoặc, nên hắn không khỏi nhíu mày hỏi: "Yến Bất Quy nhiều nhân mã như thế, hắn cất giấu ở đâu? Vì sao Yến Tuy Tinh lại mang năm văn kiện bảo vật do Thần Tượng luyện chế, đem ra đấu giá?"
 
Tuyệt Tình Không vừa giải trừ được kịch độc ám ảnh trăm năm, bỗng dưng thấy cả người trở nên thoải mái nhẹ nhàng. Đối với Dược Thiên Sầu vô cùng cảm kích, tự nhiên hắn hỏi tất sẽ phải hồi đáp: "Trừ bỏ vài nhóm người giấU Minh ở bên ngoài. Thì hắn đều đưa nhân mã lên một hòn đảo nằm ở hải ngoại, về phần tại sao lại bán năm kiện bảo vật, ta cũng không biết. Nhưng theo một chút manh mối, ta phỏng chừng là do không đủ linh thạch để tiêu dùng. Có một lần ta nghe Yến Truy Tinh cảm thán rằng, hơn vạn người chi tiêu số lượng không phải ít. Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ phải đem năm kiện bảo vật do Thần Tượng luyện chế, mang đi đấu giá. Còn lần này, thuyên chuyển bốn trăm người từ ngoài biển về tập kích Thanh Quang Tông, trong đó cũng sử dụng một trăm tên tu sĩ Độ Kiếp kỳ, chủ yếu là hướng đến linh thạch, đoạt được hơn một trăm ngàn vạn thượng phẩm linh thạch tồn kho của Thanh Quang Tông."
 
Vương bát đản! Dược Thiên Sầu khẽ mắng một tiếng, thầm nghĩ. Lão tử tân tân khổ khổ tổ chức đánh cướp hai mươi mốt quặng mỏ linh thạch, bất quá cũng chỉ làm chừng một ngàn vạn thượng phẩm linh thạch. Kết quả phân tán thực lực của Thanh Quang Tông, không ngờ lại tiện nghi cho Bách Hoa Cung!
 
Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Nếu để ngươi dẫn ta đến hòn đảo nằm ở vùng hải ngoại kia, ngươi có thể tìm được đường không?"
 
"Có thể?" Tuyết Tinh không khẳng khái nói. Bạch Tố Trinh ở bên cạnh thì nhướng mày, nhưng lại không lên tiếng.
 
"Hắc hắc! Có thực lực cường đại như vậy còn muốn ẩn nhẫn, xem ra Yến Bất Quy chí trùm tu chân giới a! Được rồi, ngươi nghỉ ngơi dưỡng thương đi, ta không quấy rầy nữa." Dược Thiên Sầu hài lòng gật đầu, rồi ngoảnh mặt nhìn Bạch Tố Trinh nói: "Tỷ, ta có chút việc, hai người chậm rãi tán gẫu nhé."
 
Nói xong hắn liền biến mất. Tuyết Tình Không trông thấy không khỏi ngạc nhiên, nói: "Linh nhi! Hắn cũng có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ sao?"
 
Bạch Tố Trinh nhíu mày, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu! Nếu ta muốn bổn mạng nguyên thần của ngươi, ngươi có thể đáp ứng không?"
 
"Vậy là thế nào?" Tuyết Tình Không kinh ngạc hỏi. Bỗng dưng thân hình Bạch Tố Trinh chớp động, hóa thành mị ảnh, năm ngón tay chộp lên trên đầu của Tuyết Tình Không. Một đạo bạch quang tức thì bao trùm quanh đầu của hắn, đợi sau khi thu hồi thì một hư ảnh tí hon cực giống Tuyết Tình Không xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
 
Bạch Tố Trinh đưa bổn mạng nguyên thần này vào một khối linh thạch, cất vào trong túi trữ vật xong, nhìn Tuyết Tình Không nằm trên giường ôm đầu kêu rên, sâu kín thở dài: "Cậu đừng trách ta, nếu hắn đã hỏi như vậy, thì hắn nhất định sẽ tính toán đi hải ngoại. Tuy rằng ta có thể ngăn cản hắn, nhưng ta sẽ không bao giờ làm như vậy. Cậu, ngươi biết không? Trong lòng ta, trọng lượng của hắn không hề nhỏ, ta không thích bất luận kẻ nào có thể mang đến nguy hiểm cho hắn. Cậu yên tâm, chờ sau khi ta cảm thấy hắn được an toàn, tự nhiên sẽ giao ứả lại bổn mạng nguyên thần cho ngươi."
 
Mặc dù Bạch Tố Trinh nói rất thành khẩn, nhưng lúc này Tuyết Tình Không đang thừa nhận nỗi thống khổ xâm chiếm linh hồn, hơn nữa thân thể còn ngoại thương. Như thế nào có thể nghe được nàng đang nói cái gì.
 
Dược Thiên Sầu không đi đâu, mà chạy đến Phiểu Miêu Cung tìm Khúc Bình Nhi. Vừa rồi trong lúc hỏi thăm tình huống tập kích Thanh Quang Tông, hắn mới nhớ mình đáp óng Khúc Bình Nhi một chuyện, đó là tìm hiểu về tung tích của sư phụ nàng. Hiện giờ Thanh Quang Tông cũng mất, có quỷ mới biết sư phụ của nàng còn sống hay là đã chết. Tục ngữ thường nói đau dài không bằng đau ngắn. Chuyện này thông báo cho nàng biết trước vẫn tốt hơn. Thời gian trôi qua tự nhiên nỗi đau sẽ nguôi ngoai.
 
Đến nơi, thì Tiểu Vô sầu đang chơi đùa cùng Khúc Bình Nhi, tiểu tử kia có vẻ phi thường hòa hợp với bà chị dâu xinh xắn này. Khi Dược Thiên Sầu đuổi hắn đi ra ngoài thì hắn vẫn không cam lòng. Theo sau, Dược Thiên Sầu mười phần khó xử đem chuyện tình Thanh Quang Tông bị tiêu diệt, nói cho Khúc Binh Nhi nghe.
 
Khúc Bình Nhi nghe xong tin dữ, đương trường ngây ngần cả người giống như bị sét đánh. Dược Thiên Sầu không có khuyên giải an ủi nàng, tương phản còn bỏ đi. Lúc này, là thời gian dành cho nàng phát tiết tâm tình thống khổ, ai khuyên giải cũng vô tác dụng.
 
Mang tâm tình trầm trọng ra khỏi Phiều Miêu Cung, Dược Thiên Sầu đứng ở trên đỉnh núi, thấy dưới sườn núi có một đôi phu thê đang chậm rãi bước lên, cần thận nhìn kỹ hóa ra chính là cha mẹ mình. Trên mặt hắn khẽ lộ ra một tia cười mỉm, làm cho nữ nhân và người nhà của mình có cuộc sống bình an, hạnh phúc, cũng chính là tâm nguyện cả đời này của hắn.
 
Ánh mắt chuyển dời về phương xa, nguyên bản ở cuối chân trời còn có thể nhìn thấy một tầng mây màu hồng tím. Dược Thiên Sầu thở ra một hơi, lầm bầm nói: "Bình nhi, chuyện tình Thanh Quang Tông bị tiêu diệt, đối với nàng có thể là khó chấp nhận. Nhưng đối với ta mà nói thì đây là một tin tức phi thường tốt lành. Có lẽ bản thân ta là người ích kỷ, nhưng ta không muốn cuộc sống cả đời của nàng bị bóng ma Thanh Quang Tông cùng sư phụ của nàng ám ảnh. Nàng là nữ nhân của ta, chứ không phải đệ tử người khác..."
 
Đợi hai người Dược Trường Quý trèo lên đỉnh núi, thì Dược Thiên Sầu cũng đem chuyện sư phụ Khúc Bình nhi gặp nạn, thông tri cho hai người biết. Thỉnh cầu cha mẹ hãy an ủi nàng một chút sau khi nàng bình tâm trở lại. An bài xong chuyện tình của Khúc Bình Nhi, hắn đi tới vùng đất giới hạn trong Ô Thác Châu, lấy Thanh minh Kiếm ra, trầm ngâm suy ngẫm.
 
Bên ngoài Bách Hoa Cốc.
 
Dược Thiên Sầu cầm theo lệnh bài xuất nhấp Bách Hoa Cốc, quang mang chính đại đi vào cửa lớn. Đúng như sở liệu, hắn tới đây mặc dù khiến cho Bách Hoa Cốc xôn xao không nhỏ, nhưng cũng không có việc gì. Thanh Quang Tông bị tiêu diệt, không ai còn treo giải thưởng tróc nã hắn, tin tưởng đám tán tu cũng không ăn no rửng mỡ tìm hắn gây phiền toái. Phù Tiên Đảo thì đang giải quyết chuyện của mình còn chưa xong, lại càng sẽ không quản đến hắn. Chính ma lưỡng đạo đang âm thầm đấu đá nhau, ai cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
 
Lúc này, khiển cho Dược Thiên Sầu quan ngại nhất, sợ rằng cũng chỉ có Đại La Tông, bất quá ở trong này nhiều ít cũng phải cấp thể diện cho Đại La Tông, vậy nên dám chắc rằng sẽ không phái người tới tìm hắn truy sát. Cho dù có đến thì sao? Nếu hắn dám quang mình chính đại xuất hiện, thì cũng sẽ không sợ oai hùm của Đại La Tông. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
 
Từ hôm nay trở đi, mình không cần phải lén lút nữa. Bởi vì mình cũng không thể nào lấn trốn cả đời được. Bằng không nhân cơ hội lần này, làm cho đám người muốn đối phó mình run sợ, thì mình mới có thể đường đường chính chính mà sống an bình.
 
Đi ở trên nhai đạo Bách Hoa Cốc, Dược Thiên Sầu buồn bực phun ra một ngụm tức khí. Đại La Tông, hi vọng ngươi sớm tới đây, lửa giận trong lòng ta đang cần phải được thiêu đốt. Kẻ đầu tiên bị thiêu đốt sẽ chính là các ngươi...
 

/1255

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status